Lord of Mysteries

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Masho no Otoko wo Mezashimasu

(Đang ra)

Masho no Otoko wo Mezashimasu

立花

Dù cho Kohaku chỉ hành động thật bình thường, những người xung quanh vẫn bị anh quyến rũ!? Một câu chuyện hài học đường sẽ được kể bởi một kẻ chuyển sinh!

89 6011

Amagi Brilliant Park

(Đang ra)

Amagi Brilliant Park

Gatou Shouji

Cô gái đó nói với cậu rằng: "Em muốn anh trở thành người quản lý của Amagi Brilliant Park này."

4 47

Kẻ theo đuổi hình tượng phản diện như tôi được chuyển sinh thành nhân vật mình thích

(Đang ra)

Kẻ theo đuổi hình tượng phản diện như tôi được chuyển sinh thành nhân vật mình thích

Takano Kei

Câu chuyện fantasy về hành trình chuyển sinh để giải cứu nhân vật yêu thích bắt đầu.

4 102

Khát Vọng Trỗi Dậy

(Đang ra)

Khát Vọng Trỗi Dậy

Ro Yu Jin (로유진)

Kết quả là chết một cách thảm bại - nhưng một vị nữ thần đã gửi đi hình ảnh của tương lai khủng khiếp này cho chính anh trong quá khứ, có được kiến thức rằng mình sẽ trở nên như nào, liệu cậu ta có th

9 361

Tập 01 - Tên Hề - Chương 03 - Buổi Tụ Họp Tarot

Translator: Kouji

✫ ✫ ✫

“Các ngươi có thể gọi ta là... Kẻ Khờ.”

Câu trả lời ngắn gọn ấy nhanh chóng biến mất trong điện thờ rộng lớn cùng màn sương xám, song thanh âm của nó vẫn quẩn quanh trong lòng Audrey và Alger như những gợn sóng vang vọng kéo dài không dứt.

Họ vừa bất ngờ, vừa cảm thấy xưng hô như vậy là đương nhiên. Cái tên ấy đã thể hiện hình tượng thần bí, hùng mạnh và kỳ dị một cách hoàn hảo! 

Sau vài giây yên lặng, Audrey đứng lên, hơi nhấc váy, khom gối thi lễ với Chu Minh Thụy.

“Thưa Kẻ Khờ đáng kính, xin cho phép tôi mạo muội đưa lời cầu xin, liệu ông có thể trở thành người chứng kiến cho giao dịch của chúng tôi được không?”

"Chuyện nhỏ." Suy nghĩ của Chu Minh Thụy quay ngoắt. Anh đáp bằng phương thức phù hợp với thân phận mình.

"Đó là vinh hạnh của chúng tôi, thưa ông Kẻ Khờ." Alger cũng đứng lên, đặt tay lên ngực phải và cúi đầu hành lễ.

Chu Minh Thụy hạ bàn tay phải xuống, hơi mỉm cười bảo: "Hai người tiếp tục đi."

Alger gật đầu, lại ngồi xuống và nhìn về phía Audrey: “Nếu cô có thể lấy được máu Cá Mập Quỷ thì hãy tìm người đưa nó đến quán rượu ‘Dũng Sĩ và Biển’ ở phố Pelican, khu Hoa Hồng Trắng, cảng Pritz. Chỉ cần nói với chủ quán Williams, đây là thứ mà ‘Thuyền Trưởng’ muốn là được.

“Sau khi tôi xác nhận xong, cô sẽ đưa địa chỉ để tôi gửi công thức Ma Dược đến đó, hay muốn tôi nói luôn ở đây?”

Audrey suy nghĩ một lát rồi nở nụ cười đáp: “Tôi chọn cách bảo mật hơn. Hãy nói ngay tại đây nhé. Dù rằng nó sẽ là một thử thách cho trí nhớ của tôi.”

Nếu ông Kẻ Khờ đã đồng ý làm chứng cho giao dịch, như vậy có nghĩa là sẽ còn những lần ‘tụ họp’ tương tự. Nghĩ đến đây, nàng đột nhiên nghiêng đầu nhìn Chu Minh Thụy bằng đôi mắt lấp lánh và hăng hái đề nghị: “Ông Kẻ Khờ. Liệu ông có thể làm thêm một vài lần ‘thử nghiệm’ như thế này không?”

Alger nghe xong cũng cảm thấy động tâm, liền vội vàng phụ họa: “Ông Kẻ Khờ, ông không thấy kiểu tụ họp như vậy rất thú vị sao? Dẫu sức mạnh của ông vượt xa tưởng tượng của chúng tôi, nhưng trên thế giới này luôn có những lĩnh vực mà ông không biết hoặc không am hiểu. Quý cô ngồi đối diện tôi rõ ràng là một tiểu thư danh giá. Còn tôi thì có kinh nghiệm, kiến thức, mối quan hệ và nguồn lực của riêng mình. Có lẽ một lúc nào đó trong tương lai, tôi và cô đây có thể giúp ông hoàn thành một vài chuyện vặt vãnh mà ông không tiện làm.”

Theo anh thấy, bản thân đã bị kéo vào nơi này mà không thể phản kháng hay phòng bị chút nào đã cho thấy quyền kiểm soát nằm trong tay Kẻ Khờ bí ẩn. Ngay cả khi anh muốn từ chối tham gia các buổi ‘tụ họp’ sau này thì chưa chắc đã được chấp thuận. Đã thế, anh phải tích cực tham dự thật càng và kiếm thêm lợi ích từ cuộc gặp gỡ này để bù đắp cho sự bị động cùng bất lợi mình gặp phải.

Ba bên trên chiếc bàn dài này có bối cảnh khác nhau, nguồn lực khác biệt, con đường tin tức và kiến thức thần bí không giống nhau. Nếu họ có thể trao đổi và hợp tác ngắn hạn thì điều đó có thể tạo ra những hiệu quả tuyệt vời không thể ngờ tới!

Việc trao đổi lúc nãy là một ví dụ. Giả như mình có muốn xử lý ai thì chỉ cần nhờ một ‘thành viên của buổi tụ họp’ không có chút liên quan gì cả trong lẫn ngoài với mình tới hỗ trợ. Nó sẽ dẫn sự tình đi theo một hướng khác, giúp chân tướng hoàn toàn được che giấu.

“Tiểu thư con nhà danh giá… Biểu hiện, khẩu âm của mình rõ ràng như vậy sao?” Audrey ngây người, miệng hơi há ra. Song nàng nhanh chóng lấy lại tinh thần và gật đầu không chút do dự: "Ông Kẻ Khờ, tôi nghĩ đó là một đề nghị rất hay. Miễn là cuộc tụ họp này có thể thường xuyên được tổ chức thì ông hoàn toàn có thể giao những chuyện không tiện đứng ra cho chúng tôi lo. Tất nhiên, điều đó phải nằm trong khả năng của chúng tôi.”

Ngay từ đầu, Chu Minh Thụy đã cân nhắc mặt lợi và hại của điều này. Việc tổ chức nhiều buổi tụ họp hơn chắc chắn có thể giúp mình gặt hái kiến thức thần bí học và những chuyện siêu nhiên, trợ giúp cho việc xuyên về trong tương lai. Ví dụ như lần tụ họp sau sẽ xuất hiện ma công thức Ma Dược “Khán Giả”. Tương tự, mình có thể thu hoạch thêm thông tin về cuộc sống hiện tại, cũng như đạt được sự trợ giúp nhất định.

Tuy nhiên, tụ họp càng nhiều thì càng dễ để lộ chân tướng bản thân!

Quả nhiên, cho dù ở thế giới nào chăng nữa cũng không có thứ chỉ có mặt tốt… Chu Minh Thụy lại duỗi tay phải ra, dùng ngón tay gõ nhẹ lên mép của chiếc bàn dài.

Xét đến việc triệu tập hay giải tán buổi tụ họp đều thuộc tầm kiểm soát của bản thân, cho dù lộ ra vấn đề gì cũng trong phạm vi có thể khống chế, cái lợi rõ ràng lớn hơn cái hại, Chu Minh Thụy rất nhanh đưa ra quyết định.

Anh dừng động tác gõ, đáp lại bốn con mắt mong ngóng, thấp thỏm bằng một nụ cười: “Là một người ưa thích việc trao đổi đồng giá, ta sẽ không để các ngươi phải hỗ trợ vô điều kiện. 

“Cứ ba giờ chiều thứ Hai hàng tuần, hãy cố gắng hết sức để ở một mình. Đợi đến khi ta thử nghiệm thêm vài lần, hiểu rõ ra chút chuyện thì các ngươi có thể xin nghỉ trước mà không cần lo sẽ rơi vào tình huống khó xử.” 

Lời này coi như là lời đáp ứng đề xuất của Alger và Audrey.

Audrey vừa tròn mười bảy tuổi, lại luôn được che chở nên tính cách hẵng còn rất trẻ con. Nghe câu trả lời của ông Kẻ Khờ, thiếu nữ lập tức quơ quơ nắm tay trước ngực.

“Vậy thì chúng ta cũng nên tự đặt danh hiệu cho mình chứ nhỉ? Dù sao cũng không thể dùng tên thật để nói chuyện.” Không đợi Alger mở miệng, Audrey đã phấn khởi nói với đôi mắt lấp lánh. Mặc dù tình huống thật của mình chưa chắc đã giấu được ông Kẻ Khờ, nhưng gã đối diện có vẻ nguy hiểm, không thể để cho hắn biết mình rốt cuộc là ai!

"Ý kiến hay." Chu Minh Thụy đáp lại ngắn gọn và ung dung.

Suy nghĩ của Audrey bay nhanh. Nàng vừa cân nhắc vừa nói: “Ông là Kẻ Khờ, xưng hô bắt nguồn từ bài Tarot. Mà trong một cuộc tụ họp bí ẩn, lâu dài và thường xuyên thì danh hiệu của chúng ta nên được nhất quán với nhau. Ừm, tôi cũng sẽ chọn một lá trong bộ bài Tarot nhé.” 

Giọng nàng dần trở nên vui tươi: "Quyết định rồi. Danh hiệu của tôi sẽ là ‘Công Lý!” 

Đó là một trong hai mươi hai lá bài Ẩn Chính của Tarot.

"Còn anh?" Audrey tủm tỉm cười hỏi “người bạn đồng hành” đối diện.

Mày Alger hơi cau lại trước khi được vuốt phẳng: “Người Treo Ngược.”

Một tấm Ẩn Chính khác.

"Được rồi. Chúng ta sẽ chính là những người sáng lập Hội Tarot.” Audrey vui mừng thốt lên. Sau đó, nàng sợ hãi nhìn về phía Chu Minh Thụy được bao phủ trong sương mù và hỏi, “Ông không phiền chứ, thưa ông?”

Chu Minh Thụy lắc đầu thích thú: "Mấy chuyện nhỏ nhặt như thế, các ngươi có thể tự quyết định.”

"Cảm ơn!" Audrey rõ ràng rất phấn khích. Kế đó, nàng quay sang hỏi Alger, "Anh “Người Treo Ngược”, có thể nhắc lại địa chỉ một lần nữa không? Tôi e rằng mình còn chưa nhớ rõ.”

"Không vấn đề gì." Alger rất hài lòng với vẻ nghiêm túc của Audrey. Anh lặp lại địa chỉ một lần nữa. 

Sau khi nhẩm nó vài ba lần, Audrey phấn khởi nói: “Tôi nghe nói bài Tarot chỉ là một trò chơi do đại đế Roselle phát minh, chứ thực ra không có tác dụng xem bói?”

"Không. Nhiều khi bói toán bắt nguồn từ bản thân mỗi người. Mỗi người đều có Linh tính, thứ cho phép họ tiếp cận với Linh Giới, kết nối với thông tin bản thân ở cấp độ cao hơn. Song người thường không thể nhận ra điều ấy, chứ đừng nói là giải đọc những ‘nhắc nhở’. Chỉ khi họ sử dụng công cụ bói toán, mới có thể làm rõ những thông tin thông qua những công cụ ấy. Ví dụ đơn giản nhất là mơ và giải mã giấc mơ.” Alger liếc nhìn Chu Minh Thụy, thấy đối phương không nói gì, bèn tiếp tục bác bỏ lời Audrey, “Trên thực tế, bài Tarot là một công cụ như vậy. Nó sử dụng rất nhiều biểu tượng, có các yếu tố hợp lý hơn, giúp chúng ta dễ dàng hiểu được ‘nhắc nhở’ chính xác hơn.”

Tuy Chu Minh Thụy có vẻ thờ ơ, thực ra anh đang lắng nghe vô cùng chăm chú. Có điều anh càng lúc càng cảm thấy nhức đầu và trống rỗng hơn.

"Tôi hiểu rồi." Audrey gật đầu đồng ý trước khi nhấn mạnh, "Nhưng ý tôi không phải như thế. Tôi không có thắc mắc về bài Tarot. Chỉ là tôi đã nghe đồn rằng Roselle Đại đế còn chế tạo một bộ bài bí ẩn nữa. Nó tổng cộng có hai mươi hai lá, tượng trưng cho một sức mạnh chưa biết. Sau khi làm xong, ông ấy mới dựa trên đó để tạo ra hai mươi hai lá ẩn chính của Tarot như một công cụ trò chơi. Điều ấy có đúng hay không?”

Thiếu nữ đưa mắt nhìn Chu Minh Thụy, như thể đang cố gắng tìm câu trả lời từ ông Kẻ Khờ bí ẩn.

Chu Minh Thụy chỉ cười không đáp. Anh hướng mắt về phía Người Treo Ngược, giả vờ như đang muốn thử thách anh ta.

Alger thẳng lưng trong vô thức và trầm giọng nói: "Đúng vậy. Người ta nói rằng đại đế Roselle đã xem ‘Phiến Đá Báng Bổ’. Còn bộ bài kia ẩn giấu những bí ẩn sâu xa về hai mươi hai con đường của thần."

“Hai mươi hai con đường của thần…” Audrey lặp lại với giọng đầy khao khát.

Lúc này, cơn đau đầu của Chu Minh Thụy đã trở nên dữ dội hơn. Mối liên kết vô hình giữa anh với những ngôi sao đỏ thẫm và màn sương xám đang bắt đầu yếu đi.

“Được rồi. Buổi tụ họp hôm nay ngừng ở đây.” Anh lập tức ra quyết định, trầm giọng nói. 

"Kính theo mong muốn của ngài.” Alger cúi đầu cung kính.

"Kính theo mong muốn của ngài.” Audrey bắt chước “Người Treo Ngược”. Vì vẫn còn nhiều thắc mắc và ý tưởng, nàng không nỡ rời đi chút nào.

Chu Minh Thụy vừa cắt đứt mối liên hệ vừa cười nói: "Chúng ta hãy cùng chờ mong buổi tụ họp tiếp theo."

Các 'ngôi sao' lại tỏa sáng. Ánh sáng đỏ thẫm rút đi như nước. Khi lời Kẻ Khờ đến tai Audrey và Alger, hình bóng hai người đã mờ dần.

Chỉ trong một giây, hình chiếu đã vỡ vụn, trả lại sự yên tĩnh cho màn sương xám xịt.

Chu Minh Thụy cảm thấy bản thân mình nặng trĩu. Sương mù đang trôi nổi bốn phía bắt đầu biến mất. Tầm mắt anh tối sầm trước khi đón lấy ánh mặt trời chói chang. 

Anh vẫn đứng giữa trung tâm căn phòng trọ của mình.

“Chẳng khác nào một giấc mơ cả… Thế giới đầy sương mù đó rốt cuộc là cái quái gì vậy?… Người nào hay loại sức mạnh nào đã tạo ra sự biến hóa vừa rồi…” Chu Minh Thụy thấp giọng cảm thán. Sự mê man tràn ngập trong lòng khi anh lết đôi chân như rót đầy chì tới bàn học.

Anh cầm chiếc đồng hồ bỏ túi đặt bên ngoài lên để xác định xem thời gian đã trôi đi bao lâu.

"Tốc độ thời gian trôi qua tương đương nhau." Chu Minh Thụy đưa ra một phán đoán chung chung.

Khi buông chiếc đồng hồ xuống, Chu Minh Thụy với cái đầu đau như muốn nứt thả mình xuống ghế. Anh rũ thấp đầu, dùng ngón cái trái và ngón giữa xoa bóp thái dương.

Một lát sau, anh đột nhiên thở dài và nói bằng tiếng Trung: "Xem ra mình không thể quay về sớm được rồi…”

Chỉ có kẻ không biết sợ mới có thể không sợ hãi. Sau khi chứng kiến chuyện thần kỳ và biết được về lĩnh vực siêu nhiên cùng thế giới thần bí, Chu Minh Thụy không dám liều lĩnh thử nghi lễ đổi vận bằng tiếng Feysac cổ và tiếng Loen nữa!

Có trời mới biết liệu những tình huống khác có thể xảy ra hay không. Biết đâu sẽ xuất hiện những chuyện kỳ dị hơn, kinh hoàng hơn, thậm chí khiến người ta sống không bằng chết!

“Ít nhất, phải chờ đến khi hiểu tường tận hơn về thần bí học thì mình hãy thử.” Chu Minh Thụy bất đắc dĩ nghĩ.

May mà anh có thể nhận được sự trợ giúp từ buổi tụ họp.

Sau một hồi im lặng khác, anh lẩm bẩm bằng giọng điệu thất thần, mất mát, đau đớn và phiền muộn: "Từ giờ trở đi, mình chính là Klein."

Klein cố gắng chuyển hướng suy nghĩ đến các giải pháp và kế hoạch để bài trừ cảm xúc tiêu cực trong lòng.

Có lẽ, tuần sau mình sẽ được nghe công thức Ma Dược “Khán Giả”...

Cuộc tụ họp vừa rồi quả là thần kỳ. Những người sống ở những nơi khác nhau trên thế giới có thể giao lưu trực tiếp với nhau, bù đắp cho nhau, từ khoảng cách xa xôi hàng ngàn dặm hóa thành trong gang tấc. Ừ, cái này nói ra thì có vẻ quen quen… 

Klein sững sờ trong vài giây rồi bật cười. Anh vừa đè thái dương mình vừa nhỏ giọng tự giễu: "Nền tảng kết bạn trực tuyến sao?"

Vù! Trong tiếng gió hú cùng cơn mưa xối xả, chiếc thuyền ba cột buồm nhấp nhô giữa những núi sóng cao, hết núi này đến núi khác, hệt như một món đồ chơi bị người khổng lồ quẳng đi quẳng lại.

Màu đỏ thẫm trong mắt Alger Wilson nhạt dần. Anh nhận ra mình vẫn đang đứng trên boong, không khác gì so với lúc trước.

Ngay lập tức, chiếc chai thủy tinh có tạo hình kỳ quái trong tay anh vỡ vụn, sương khói hóa thành nước rồi tan vào giọt mưa.

Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, dấu vết tồn tại của món đồ cổ đại hiếm có đã hoàn toàn bị xóa sổ.

Một bông tuyết sáu cánh hiện ra trên lòng bàn tay Alger trước khi mờ dần và biến mất, tựa hồ đã hoàn toàn lẫn vào máu thịt anh. 

Có vẻ Alger đang mải suy nghĩ về một điều nào đó. Anh hơi gật gù và đứng yên chừng năm phút đồng hồ.

Đoạn, Alger xoay người đi về phía cửa khoang thuyền. Khi anh chuẩn bị bước vào, một người đàn ông mặc áo choàng thêu hoa văn tia chớp giống hệt từ bên trong đi ra.

Người đàn ông có mái tóc vàng mềm mại dừng chân, nhìn về phía Alger, đặt nắm tay phải trên ngực trái và nói: "Gió Bão ở bên anh."

"Gió Bão ở bên anh." Alger đáp lại bằng cử chỉ tương tự. Gương mặt tục tằng, góc cạnh của anh không hề có chút cảm xúc dư thừa. 

Hai bên chào nhau xong, Alger tiến vào khoang, đi dọc theo hành lang dẫn đến phòng thuyền trưởng.

Trên chặng đường ấy, anh không gặp bất kỳ một tên thủy thủ hay thuyền viên nào. Nơi đây yên tĩnh đến mức chẳng khác nào bên trong một ngôi mộ.

Cánh cửa phòng thuyền trưởng mở toang. Một tấm thảm màu nâu mềm mại, dày dặn hiện lên trong mắt Alger. Giá sách với tủ rượu thì được đặt hai bên. Dưới ánh nến lung linh, những cuốn sách có bìa hơi ngả vàng cùng chai rượu nho đỏ sậm sáng lên một cách kỳ lạ. Ngoài giá nến, trên bàn làm việc còn bày một lọ mực, một cây bút lông chim, một kính viễn vọng có khung bằng kim loại màu đen và một chiếc kính lục phân đồng thau.

Phía sau bàn là một người đàn ông trung niên có sắc mặt tái nhợt đang đội chiếc mũ thuyền trưởng đính hình đầu lâu. Thấy Alger đến gần, hắn tức giận nghiến răng: "Tao sẽ không khuất phục!"

“Tao biết mày có thể làm được." Alger bình tĩnh như thể đang nói thời tiết hôm nay khá xấu vậy.

“Mày…” Người đàn ông hơi ngỡ ngàng, giống như không lường trước được câu trả lời ấy.

Đúng lúc này, Alger hơi nghiêng người về phía trước. Anh đột ngột lao vọt tới, khiến khoảng cách giữa hai bên rút ngắn xuống còn một cái bàn.

Đùng! Bả vai anh căng lên, tay phải bỗng thò ra, bóp chặt cổ họng người đàn ông.

Để đối phương không có cơ hội phản ứng lại, những mảnh vảy cá hư ảo xuất hiện trên mu bàn tay anh, năm ngón tay điên cuồng siết mạnh.

Răng rắc!

Giữa âm thanh giòn tan cùng sự kinh ngạc của người đàn ông trung niên, cả người hắn bị nhấc bổng. Đôi chân hắn co giật dữ dội trước khi nhanh chóng buông xuôi. Con ngươi hắn bắt đầu giãn nở. Đũng quần dần thấm ướt, bốc mùi tanh tưởi.

Với cánh tay to lớn như quái vật, Alger giơ người đàn ông trung niên lên, khom người xuống, hít một hơi và sải bước đến bức tường gần đó.

Ầm! Anh đã biến người đàn ông trung niên thành một tấm chắn khi lao về phía trước. Theo tiếng vang, vách tường làm từ gỗ bị phá nát. Cơn bão dữ dội cùng mùi tanh của nước biển tràn vào trong.

Alger xoay người, hất người đàn ông trung niên ra khỏi khoang tàu, vào trong những núi sóng khổng lồ nối tiếp. 

Bầu trời tối om, mưa gió rít gào, sức mạnh to lớn của tự nhiên đã nuốt chửng tất cả.

Anh lấy ra một chiếc khăn tay trắng, cẩn thận lau sạch bàn tay phải của mình rồi ném nó xuống biển. Sau khi lùi lại vài bước, anh kiên nhẫn chờ đợi sự xuất hiện của đồng bạn.

"Chuyện gì vậy?" Không quá mười giây, người đàn ông tóc vàng lúc nãy xông tới.

"'Thuyền Trưởng’ đã trốn thoát." Alger thở hổn hển và đáp với vẻ thất vọng, “Gã ta vẫn còn giữ được một số sức mạnh phi phàm.”

"Chết tiệt!" Người đàn ông tóc vàng khẽ rủa một tiếng. Anh ta đến gần lỗ thủng, đưa mắt nhìn chằm chằm vào phương xa, song không thể nhìn thấy gì ngoại trừ sóng và mưa gió.

"Kệ đi, hắn ta chỉ là một công lao ngoài ngạch thôi." Người đàn ông tóc vàng xua tay, "Chúng ta vẫn sẽ được thưởng vì đã tìm thấy con tàu ma thời Tudor này”. Ngay cả người được hải dương chiếu cố cũng không dám tùy tiện lặn xuống nước trong thời tiết như vậy.

"Nếu cơn bão tiếp tục thì 'Thuyền Trưởng' cũng không chống đỡ được lâu.” Alger gật nhẹ, nhận ra bức tường gỗ đang dần phục hồi với tốc độ có thể thấy bằng mắt thường.

Anh nhìn chằm chằm, rồi vô thức quay đầu về vị trí bánh lái và cánh buồm. 

Dẫu có cách tầng tầng lớp gỗ đi chăng nữa, anh vẫn biết rõ tình huống ở đó: Không có lái chính, không có lái phụ, không có thuyền viên, không có thủy thủ, thậm chí là không có người sống! Tại vị trí không có một thứ gì ấy, bánh lái và cánh buồm vẫn tự chuyển động một cách quỷ dị.

Khi hình ảnh Kẻ Khờ được bao phủ bởi lớp sương mù xám hiện ra trong đầu, Alger bỗng thở dài. 

Anh quay đầu nhìn vào những cơn sóng to gió mạnh bên ngoài, thốt lên những lời nói mớ thấm đẫm nỗi sợ hãi và chờ mong: "Một thời đại mới đã bắt đầu ..."

Khu Hoàng Hậu, Thủ đô Backlund, Vương quốc Loen.

Audrey Hall nhéo má, lòng vẫn không tin nổi những gì mình vừa gặp phải là thật. Trước mặt nàng, chiếc gương đồng cổ xưa đặt trên bàn trang điểm đã vỡ tan thành từng mảnh.

Hướng mắt xuống dưới, Audrey trông thấy vòng xoáy màu đỏ thẫm giống ‘hình xăm’ ngôi sao đang xoay tròn trên mu bàn tay. Màu đỏ thẫm tối dần trước khi ẩn vào trong da, không còn tăm hơi.

Đến giờ phút này, Audrey mới chắc chắn mình không hề nằm mơ.

Với đôi mắt lúng liếng cùng khuôn miệng tủm tỉm, người thiếu nữ ấy không thể kiềm chế được cơn xúc động. Nàng đứng lên, khom lưng nhấc váy.

Sau khi hành lễ với không khí, nàng nhẹ nhàng di chuyển bước chân, chuyển động thân thể theo điệu múa Tinh Linh Cổ đang phổ biến trong cung đình đương thời. Dáng người nàng uyển chuyển. Nụ cười rạng rỡ nở rộ trên môi.

Cốc cốc cốc! Cửa phòng ngủ bỗng bị ai đó gõ vang.

"Ai thế?" Audrey dừng lại, bày ra vẻ nhã nhặn.

"Thưa tiểu thư, tôi có thể vào chứ? Người nên bắt đầu chuẩn bị đi ạ." Hầu gái riêng của nàng đứng ngoài hỏi.

Audrey nghiêng đầu nhìn tấm gương trên bàn trang điểm. Nụ cười xán lạn nhanh chóng phai tàn, chỉ còn sót lại khóe miệng hơi nhướng lên. Nàng nhìn trái nhìn phải, xác nhận hình tượng mình không có bất cứ vấn đề gì, mới dịu dàng mở miệng: "Vào đi."

Tay nắm vặn xoắn. Hầu gái riêng Annie đẩy cửa vào.

“Ôi, nó vỡ mất rồi…” Annie liếc nhìn kết cục của chiếc gương đồng cổ xưa.

Audrey chớp mắt, từ tốn bảo: "Tại… tại khi nãy Susie đã chạy vào đây. Chị biết đấy. Nó luôn thích quậy phá mà!”

Susie là một con chó săn lông vàng lai tạp, được tặng kèm với con chó săn cáo mà bá tước Hall đã mua. Có điều Audrey lại rất thích nó.

“Người nên dạy nó một bài học.” Sợ tiểu thư bị thương, Annie nhanh nhẹn thu dọn sạch những mảnh gương vỡ. 

Xong việc, chị mỉm cười dò hỏi Audrey: "Người muốn mặc chiếc váy nào ạ?"

Audrey suy nghĩ một chút rồi bảo: "Bộ váy mà phu nhân Genia đã thiết kế cho sinh nhật mười bảy tuổi của tôi."

“Không được đâu ạ. Người ta sẽ xì xào rằng gia tộc Hall có lẽ đã gặp khủng hoảng tài chính nên mới để tiểu thư mới phải mặc lại cùng một chiếc váy đến dịp trang trọng mất.” Annie lắc đầu từ chối.

"Nhưng tôi rất thích nó!" Audrey nhẹ nhàng nhấn mạnh.

“Người có thể mặc lúc ở nhà hoặc khi tham dự một buổi lễ không chính thức.” Annie tỏ rõ thái độ ‘chuyện này không thể thương lượng’.

“Vậy thì chọn bộ váy do ông Sades đưa tới hôm trước đi. Cái bộ có ống tay áo là viền lá sen ấy.” Audrey lén lút thở dài một hơi khi vẫn cố duy trì nụ cười ngọt ngào, đẹp mắt.

"Ánh mắt người luôn xuất sắc như thế." Annie cười và lùi lại một bước, hướng về phía cửa phòng, hô. “Phòng giữ đồ số sáu! Mà thôi, để tôi tự đi lấy.”

Nhóm hầu gái bắt đầu bận bịu. Một người lo váy, một người chọn đồ trang sức, một người khác tìm giày, một người nữa lựa mũ, một người giúp tiểu thư Audrey trang điểm, người còn lại cân nhắc kiểu tóc mới.

Khi việc chuẩn bị sắp xong, bá tước Hall mặc gile màu nâu sẫm xuất hiện ở cửa.

Ông đội chiếc mũ chóp cùng màu với quần áo, có hai hàng ria mép đẹp đẽ, đôi mắt xanh biếc tràn ngập ý cười. Song cơ bắp lỏng lẻo, cái bụng hơi phệ và nếp nhăn trên mặt đã vô tình phá hủy vẻ anh tuấn thời trẻ của ông.

"Hỡi viên đá quý chói mắt nhất Backlund, đã đến lúc phải xuất phát rồi.” Bá tước Hall đứng trước lối vào, gõ nhẹ hai tiếng lên cánh cửa mở.

"Ba ba! Đừng gọi con như vậy." Audrey vịn tay hầu gái để đứng lên, cố tình tỏ ra rầu rĩ.

“Vậy thì công chúa nhỏ xinh đẹp của ba, chúng ta phải đi thôi.” Bá tước Hall gập tay trái lại, ra hiệu Audrey khoác tay lên.

Audrey mỉm cười lắc đầu: "Vị trí đó dành riêng cho má yêu dấu, bá tước phu nhân, phu nhân Hall mà.”

"Thế thì bên này." Bá tước Hall cong cánh tay phải và một nụ cười, "Đây là niềm tự hào của một người cha.”

Căn cứ Hải Quân Hoàng Gia, Đảo Oak, Cảng Pritz.

Audrey khoác tay cha bước xuống xe ngựa, khiếp sợ nhìn con quái vật khổng lồ trước mắt.

Đó là một con tàu chiến nguy nga, toàn thân lấp lánh ánh kim đang neo đậu tại quân cảng cách đó không xa. Nó không có cột buồm, chỉ có một đài quan sát, thêm hai ống khói cao chót vót, cùng hai ụ pháo lộ thiên ở đầu và cuối tàu. Nó hùng vĩ, nó to lớn đến nỗi đội tàu chiến cánh buồm gần đó chẳng khác nào những chú lùn sơ sinh đang vây quanh một vị thần khổng lồ.

“Gió Bão trên cao…”

“Chúa ơi!”

“Một chiếc tàu chiến bọc thép!”

Tiếng than đầy sợ hãi pha lẫn thán phục đan xen nhau. Audrey cũng cảm thấy sững sờ như những người khác. Đây quả là một kỳ tích do nhân loại tạo ra. Một kỳ công trước nay chưa từng có trên biển cả!

Phải mất một lúc, các quý tộc, bộ trưởng và nhóm nghị sĩ mới lấy lại được sự bình tĩnh. Khi ấy, đốm đen giữa bầu trời bắt đầu lớn dần. Cuối cùng, nó nuốt chửng một phần ba bầu trời, chiếm cứ tầm mắt mọi người, khiến bầu không khí bỗng chốc trở nên trang nghiêm.

Đó là một vật thể khổng lồ bay lơ lửng giữa không trung. Nó có đường cong duyên dáng và lưu loát, toàn thân được sơn màu xanh đậm. Khung hợp kim nhẹ nhưng chắc chắn đỡ lấy túi khí bằng vải bông. Phần đáy gắn súng máy, miệng ném bom và cabin có nòng pháo bắn thẳng. Tiếng ông ông đầy khoa trương của động cơ hơi nước cùng âm thanh chuyển động điên cuồng đến từ cánh quạt đuôi đã tạo ra một bản nhạc rung động lòng người.

Gia đình nhà vua đã cưỡi chiếc khí cầu điều khiển được đến đây, mang theo vẻ uy nghiêm nhìn xuống hết thảy. Huy hiệu Thanh Kiếm Thẩm Phán, một thanh kiếm chĩa xuống dưới với tay cầm là vương miện gắn hồng ngọc, ở hai bên cabin sáng lên trong ánh mặt trời. Đây là di sản lâu đời của gia tộc Augustus. Nguồn gốc biểu tượng này có thể truy ngược đến tận Kỷ trước đó.

Do không đủ mười tám tuổi, Audrey vẫn chưa tham gia nghi thức giới thiệu, chưa chính thức tham gia các dịp xã giao ở Backlund dưới sự dẫn dắt của vương hậu để tuyên bố mình đã trưởng thành. Vì thế, nàng chỉ có thể lặng lẽ đứng tại chỗ quan sát chứ không thể tới gần.

Có điều, nàng không để ý cho lắm, thậm chí còn cảm thấy nhẹ nhõm bởi không phải giao tiếp với các vương tử.

"Phép màu" mà con người sử dụng để chinh phục bầu trời vững vàng tiếp đất. Nhóm đầu tiên bước xuống cầu thang cuốn là các thị vệ có tư thế oai hùng. Họ mặc quân phục đại lễ màu đỏ với quần tây trắng, đeo thanh huy chương, tay nâng súng trường, chia thành hai hàng đứng hai bên, yên lặng chờ đợi vua George đệ tam, vương hậu, vương tử và công chúa xuất hiện.

Audrey không phải người chưa từng gặp qua các nhân vật tai to mặt lớn bao giờ. Vậy nên nàng không hứng thú cho lắm. Thay vào đó, nàng càng bị thu hút bởi hai kỵ sĩ mặc giáp đen trông như hai bức tượng bên cạnh nhà vua hơn.

Trong thời đại sắt thép, hơi nước và đại bác như vậy giờ, vậy mà vẫn có kẻ kiên trì mặc áo giáp toàn thân!

Ánh kim loại lạnh lẽo sáng bóng cùng chiếc mũ giáp có màu đen trầm kia, tất cả đều cho người ta cảm giác nặng nề, uy nghiêm cùng suy nghĩ nhất định phải tuân theo.

“Chẳng lẽ đó là Kỵ Sĩ Trừng Phạt thuốc Danh sách Cao...” Trong đầu Audrey hiện lên đôi lời tán gẫu của bậc cha chú. Tuy rất tò mò, nhưng nàng vẫn không dám tiến lên.

Với sự xuất hiện của hoàng gia, buổi lễ rốt cuộc cũng được bắt đầu. Thủ tướng đương nhiệm, Huân tước Aguesid Negan đi tới trước mặt mọi người. Ông ta là một thành viên của Đảng Bảo thủ. Tính tới thời điểm hiện tại, đó là một trong hai nhân vật không thuộc dòng dõi quý tộc đã leo lên vị trí Thủ tướng quyền cao chức trọng. Nhờ những đóng góp lớn lao, ông còn được phong làm Huân tước. 

Tất nhiên, Audrey biết nhiều hơn thế. Anh trai của Aguesid chính là người ủng hộ chính của Đảng Bảo thủ - Công tước Negan đời này - Pallas Negan!

Aguesid chừng 50 tuổi, dáng người cao gầy, mái tóc thưa thớt, ánh mắt sắc bén. Ông nhìn quanh rồi phát biểu: "Thưa quý vị, tôi tin rằng các vị đã thấy được, đây là một con tàu chiến bọc thép, một con tàu chiến đủ sức điên đảo thời đại. Nó dài 101 mét, rộng 21 mét, có thiết kế mạn thuyền cao cấp, chủ yếu được bọc lớp thép dày 457 li, trọng tải 10,060 tấn. Đằng trước và đằng sau có bốn cửa pháo chính 305 li, 6 khẩu pháo bắn nhanh, 12 cửa 6 pháo cạnh, 18 cửa súng máy sáu nòng và 4 bệ phóng ngư lôi, tốc độ có thể đạt tới 16 hải lý/giờ!”

“Nó sẽ là bá chủ thực sự! Nó có thể chinh phục biển rộng!"

Đám đông trở nên náo loạn. Chỉ những mô tả của Thủ tướng thôi cũng đủ khiến họ tưởng tượng ra sự khủng bố của chiếc tàu chiến bọc thép này, huống chi vật thật đang ở ngay trước mắt!

Aguesid mỉm cười, nói thêm vài câu trước khi hành lễ với nhà vua: "Bệ hạ, xin hãy mệnh danh cho con tàu này.”

"Nó sẽ ra khơi từ Cảng Pritz, vậy gọi là tàu Pritz đi." Trông George Đệ Tam khá vui vẻ.

“Tàu Pritz!”

“Tàu Pritz!”

…..

Cái tên ấy được bộ trưởng bộ hải quân và tổng tư lệnh Hải quân Hoàng gia lần lượt truyền xuống, cuối cùng tới tai sĩ quan và các binh sĩ trên chiếc tàu chiến bọc thép. Tất cả cùng reo hò: “Tàu Pritz!”

Trong bầu không khí phấn khởi cùng tiếng pháo mừng vang trời, George Đệ Tam truyền lệnh cho tàu Pritz ra khơi bắn thử.

Tiếng còi hơi hú lên một tiếng, những chiếc ống nhả khói dày đặc, có thể mang máng nghe thấy âm thanh máy móc vận hành.

Con quái vật khởi hành. Khi nó ra khỏi cảng, dùng hai ổ pháo chính ở mũi tàu oanh kích hòn đảo hoang trước mặt, tất cả mọi người đều phải bàng hoàng.

Ầm ầm! Ầm ầm! Ầm ầm!

Mặt đất dường như đang rung chuyển, bụi bặm xộc lên không, gió lớn lan ra, dấy lên sóng biển.

Thủ tướng Aguesid hài lòng xoay người về phía đám đông, nói: "Từ nay trở đi, bảy tên hải tặc tự xưng là Tướng quân Hải Tặc và bốn kẻ cả gan dám gọi mình là Vua chỉ có thể run rẩy chờ đợi sự diệt vong!”

“Thời đại của chúng đã kết thúc. Dẫu chúng có bao nhiêu sức mạnh phi phàm, tàu u linh hay tàu nguyền rủa chăng nữa, thì chỉ có tàu chiến bọc thép mới có thể tung hoành đại dương.”

Thư ký trưởng của Aguesid giả bộ hỏi dò: "Liệu bọn chúng có thể tự chế tạo tàu chiến bọc thép không?”

Một số quý tộc và nghị viên kín đáo gật đầu, cảm thấy rằng khả năng đó không thể bỏ qua.

Aguesid ngay lập tức mỉm cười. Ông thong thả lắc đầu và trả lời: "Không thể! Chúng không bao giờ có thể! Để chế tạo một chiếc tàu chiến bọc thép như thế này cần đến ba tổ hợp khai thác than và thép cỡ lớn, cần hơn hai mươi xưởng sắt thép có quy mô, cần 60 nhà khoa học và kỹ sư cao cấp từ Viện nghiên cứu đại bác Backlund và Viện nghiên cứu tàu thuyền Prizt, cần hai nhà máy đóng tàu Hoàng gia và hàng trăm xưởng con gia công linh kiện, cần một Bộ Hải quân, một Uỷ ban chế tạo chiến hạm, một Nội các, một vị vua kiên định với ánh mắt nhìn xa trông rộng và một đất nước vĩ đại có sản lượng thép lên tới 12 triệu tấn một năm!”

“Đám hải tặc kia sẽ không bao giờ làm được điều đó.” 

Nói đến đây, ông ta dừng lại một chút trước khi giơ hai tay lên, mạnh mẽ hô to: "Thưa các quý ông, quý bà, thời đại của tàu chiến khổng lồ và đại bác đã đến!"