Lord of Mysteries

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Throne of Magical Arcana

(Đang ra)

Throne of Magical Arcana

Ái Tiềm Thủy Đích Ô Tặc (Mực Thích Lặn Nước)

Đây là web novel đầu tay của lão Mực, đầu tay chứ không có nghĩa là non tay. Lão Mực đã vẽ nên thế giới nơi mà tri thức, khoa học thực sự biến thành sức mạnh theo đúng nghĩa đen và chứa đựng một khối

275 6940

Tenchi muyo GXP

(Đang ra)

Tenchi muyo GXP

Kajishima Masaki

Tenchi Muyo GXP theo chân Yamada Seina, một cậu bé tuổi teen sống ở vùng nông thôn Okayama người vô tình gia nhập Cảnh sát Thiên hà do bản thân có thiên hướng xui xẻo và bị gia đình ép buộc. Chẳng bao

16 36

My Platinum-Blonde Childhood Friend is Too Pretty

(Đang ra)

My Platinum-Blonde Childhood Friend is Too Pretty

AloEN

Nhưng dù sao đi nữa, cô ấy vẫn cực kỳ xinh đẹp.

4 22

Children of the Holy Emperor

(Đang ra)

Children of the Holy Emperor

카페인나무s

Tréo ngoe chồng chất éo le, câu chuyện của Thánh hoàng cùng đàn con thơ bất ổn của anh ấy là như vậy đó.

16 90

Tớ biết mọi thứ về cậu, nên tớ sẽ làm bạn gái của cậu nhỉ?

(Đang ra)

Tớ biết mọi thứ về cậu, nên tớ sẽ làm bạn gái của cậu nhỉ?

Kaname Aizuki

Một bộ romcom chứa đầy những mối liên kết bị bỏ lỡ giữa một cô gái thông minh, xinh đẹp không thể thổ lộ cảm xúc của mình và một chàng trai có khả năng đặc biệt nhưng mất niềm tin vào tình yêu!

13 88

Tập 01 - Tên Hề - Chương 12 - Công Tắc Linh Thị

Translator: Kouji

✫ ✫ ✫

Nhìn thứ chất lỏng sền sệt màu xanh đậm khó mà nói đó là một miếng hay một cốc, Klein gian nan nuốt một ngụm nước miếng và hỏi: “Cứ thế mà uống? Không cần chuẩn bị gì khác sao? Như nghi lễ, thần chú hay cầu nguyện ấy ạ?”

Lão Neil chậc lưỡi đáp: “Chuẩn bị? Có chứ. Trước hết, cậu hãy uống một cốc rượu nho Intis Aurmir, sau đó rút một điếu xì gà Desi, ngâm nga một giai điệu du dương, nhảy một bài múa cung đình nhẹ nhàng hoặc chơi điệu Clacket nếu thích, cuối cùng làm một ván bài Gwent…”

Thấy vẻ mặt Klein càng lúc càng ngu ngơ, lão Neil bật cười đưa ra một câu chốt tóm tắt đoạn trên: “Trong trường hợp cậu cảm thấy khẩn trương.”

“Ông cứ đùa…” Khóe miệng Klein co giật khi nhịn xuống ý định rút súng.

Anh cẩn thận đặt gậy chống sang một bên, tay phải đỡ lấy cái cốc như thể đang bưng một vật rất nặng. Mùi Ma Dược thanh đạm thoang thoảng như có như không.

“Chàng trai trẻ, đừng do dự. Càng chần chừ thì cậu sẽ càng khẩn trương, càng sợ hãi thì càng ảnh hưởng đến hiệu quả hấp thụ.” Lão Neil đưa lưng về phía Klein, ra vẻ thuận miệng bảo.

Không biết từ lúc nào, lão đã đi đến bồn rửa mặt, vặn vòi rửa tay.

Klein yên lặng gật đầu. Sau khi hít sâu, anh đưa cái cốc trắng đục kia lên gần miệng, ngửa đầu uống ực trong một hơi hệt như cách hồi bé mình hay nắm mũi để uống thuốc.

Cảm giác mát rượi, trơn trượt nhanh chóng tràn ngập khoang miệng anh, sau đó lướt qua thực quản, trôi xuống dạ dày.

Chất lỏng sền sệt và xanh đậm kia dường như mọc ra những xúc tu vừa nhỏ vừa dài, cảm giác lạnh lẽo và khó chịu ngay lập tức xâm chiếm từng tế bào trong người Klein.

Anh bất giác co giật. Trước mắt lập tức trở nên mơ hồ, hết thảy màu sắc đều đậm hơn, xanh càng thêm xanh, đen lại càng đen. Những khối màu phong phú cùng sự chắp vá ngẫu nhiên trông chẳng khác nào một bức tranh do bậc thầy trường phái Ấn tượng tạo ra bằng cách hắt dội.

Klein đã từng trải qua cảnh tượng như vậy một lần, chính là lúc anh bị “Người Thông Linh” Daly dò hỏi.

Giờ khắc này, tầm mắt anh nhòe đi, tư duy bồng bềnh nhưng rõ ràng, giống như một người gặp nạn phập phù giữa biển khơi.

Dần dần, anh bắt đầu nhìn rõ cảnh vật xung quanh. Tất cả các màu sắc gối lên nhau một cách rõ nét. Lấp ló đâu đó là lớp sương xám mờ ảo.

Xung quanh anh là những thứ khó có thể diễn tả được hình dạng, thậm chí còn có thứ trong suốt đến mức như thể không tồn tại. Trong sâu thẳm là những chùm sáng tinh khiết với nhiều màu sắc khác nhau. Dường như chúng đang sống, hoặc đang chứa đựng những kiến thức vô tận.

Điều này có chút tương tự với những gì anh đã nhìn thấy trong nghi lễ đổi vận. Klein cúi xuống theo bản năng, phát hiện “bản thân” vẫn đang đứng yên tại chỗ, cơ thể liên tục co rút.

Ầm! Sương mù nhanh chóng tan biến. Các khối màu trong tầm mắt cùng lúc trở lại bình thường. Trong phút chốc, những chùm sáng tinh khiết và các vật thể trong suốt như không tồn tại đã biến mất.

Khung cảnh trong phòng giả kim đã quay về dáng vẻ ban đầu, nhưng Klein lại có cảm giác đầu mình đang căng ra như sắp nứt, nhìn đâu cũng thấy bóng chồng, bên tai vang lên tiếng thì thầm không biết đến từ đâu: “Hornacis.... Flegrea... Hornacis.... Flegrea.... Hornacis.... Flegrea...”

Đỉnh đầu Klein nhói lên, trong lòng tràn đầy những thôi thúc muốn phát tiết, muốn phá hỏng.

Anh nhíu mày, liên tục lắc đầu.

“Có phải tầm mắt cậu đang trở nên bất thường? Đồng thời còn nghe được những âm thanh mình chưa bao giờ nghe thấy?” 

Lão Neil đứng cạnh cười hỏi.

“Vâng, ông Neil. Tôi phải làm gì?” Klein kìm lại cảm xúc táo bạo điên cuồng, mở miệng hỏi.

Lão Neil cười bảo: “Đó là do sức mạnh của Ma Dược bị thẩm thấu, song cậu lại không biết cách khống chế. Làm như tôi nói nhé, hãy tưởng tượng về một thứ thường gặp, đơn giản và dễ dàng.”

Klein lấy lại sự chú ý, phác thảo chiếc mũ chóp lụa màu đen trong tâm trí, nghĩ về cảm giác khi vuốt ve và hình dáng cụ thể của nó.

“Hãy dồn hết sự chú ý lên nó, liên tục phác họa, lặp đi lặp lại. Cậu thấy đỡ hơn chưa?” Giọng lão Neil truyền tới, phảng phất như một khúc an hồn.

Sau khi tập trung vào chiếc mũ lụa tưởng tượng, những lời thì thầm bên tai Klein nhỏ dần đến khi biến mất. Bóng chồng trước mắt cũng dần trùng với nhau, không còn nhòe nữa.

“Đỡ nhiều rồi ạ.” Klein xoa dịu mớ cảm xúc lộn xộn trong lòng, nhẹ nhàng thở ra một hơi.

Khi cúi đầu quan sát thân thể mình, Klein không phát hiện điều gì lạ thường. Anh cử động tay chân, nửa chờ mong nửa nghi ngờ hỏi: “Tôi đã thành công? Có thể coi là ‘Nhà Bói Toán’ rồi?”

Lão Neil cầm chiếc gương mạ thủy ngân cạnh mình rồi mang đến cho Klein: “Cậu hãy nhìn vào mắt mình đi.”

Klein chăm chú nhìn lại. Trong gương, anh đội mũ chóp đen, đường nét góc cạnh, ngũ quan bình thường, ngoại trừ mồ hôi trên mặt thì không có gì khác so với trước đây.

Dựa theo gợi ý từ lão Neil, anh cẩn thận để ý đôi mắt mình. Lúc này, anh mới nhận ra màu nâu vốn có đã sâu hơn rất nhiều, sậm như màn đêm không có ánh sáng, sâu như có thể hút hết linh hồn kẻ khác.

Thông thường, đồng tử màu nâu sẫm rất dễ bị nhầm thành màu đen. Nếu không nhìn kỹ thì chính Klein cũng khó mà nhận ra.

“Đó là biểu hiện của sức mạnh Ma Dược đấy. Khi nào cậu học xong minh tưởng, biết cách thu liễm thì màu mắt sẽ trở lại bình thường.” Lão Neil mỉm cười chìa tay phải ra, “Chúc mừng cậu, Kẻ Phi Thường mới, ‘Nhà Bói Toán’ của chúng ta.”

“Cảm ơn.” Klein bắt tay đối phương, “Ông Neil, bao giờ tôi mới được học minh tưởng ạ?”

“Ngay bây giờ cũng được. Minh tưởng ban đầu khá đơn giản, đặc biệt là với Kẻ Phi Thường.” Lão Neil cười nói, “Việc cậu phác thảo một đồ vật trong đầu để chuyển hướng sự chú ý, ngăn chặn sức mạnh bị thẩm thấu chính là bước đầu tiên của nó. Cậu thử lại lần nữa đi.”

Klein nhắm mắt, một lần nữa vẽ lên chiếc mũ chóp lụa đen trong tâm trí.

So với trước đây, khả năng tập trung của anh đã tăng lên đáng kể. Những suy nghĩ lung tung vừa xuất hiện đã nhanh chóng biến mất, chỉ còn lại hình ảnh phác họa.

“Hãy để đầu óc trống rỗng, thay thế đối tượng đã phác họa bằng một thứ gì đó hoàn toàn không tồn tại trên thế giới này và chỉ có trong trí tưởng tượng. Nhất định phải tuân theo quy tắc đó. Chỉ có như thế, cậu mới có thể tiến vào minh tưởng, dần dần kết hợp làm một với cái ‘siêu tôi’, ‘vô hạn tôi’, ‘vũ trụ tôi’, đạt được gợi ý, thấu rõ chân lý, thu hoạch được tri thức mà chỉ có tự mình ngộ ra. Trong lĩnh vực thần bí, nó được gọi là ‘Kinh nghiệm mật khế’.” Lão Neil nhẹ giọng nói, “Đoạn sau tạm thời không cần để ý tới. Quan trọng nhất bây giờ là tiến vào minh tưởng.”

Một thứ không tồn tại trên thế giới này, chỉ có trong trí tưởng tượng… Nguyên thế giới có tính không?

Klein thử thay chiếc mũ chóp đen bằng tên lửa đạn đạo xuyên lục địa vừa to vừa dài mà anh từng thấy trên tivi.

Nhưng dù phác họa thế nào, tưởng tượng ra sao, anh cũng chỉ khiến cho mình tập trung hơn.

Xem ra không được... Klein không thể không phát huy trí tưởng tượng, phác lên một quả cầu ánh sáng, sau đó vẽ thêm rất nhiều quả cầu khác tương tự rồi gom chúng lại với nhau.

Những quả cầu ánh sáng chồng lên nhau, thấm đẫm sự huyễn tưởng, suy nghĩ Klein dần trống rỗng, như thể đang bồng bềnh. 

Thân và tâm của Klein được vuốt phẳng. Màn sương xám hư ảo phủ lên những vật thể không tồn tại và chùm sáng trong vắt cùng những khối màu hỗn hợp tái hiện, lẳng lặng lơ lửng trên bầu trời, chỉ cần vươn tay là có thể với tới.

Linh Tính vươn ra, mở rộng từng chút một. Klein lặng lẽ nhìn xuống, cảm thụ và kiềm chế nó.

“Tốt lắm. Quả là ‘Nhà Bói Toán’, có thể dễ dàng tiến vào minh tưởng như thế, chỉ kém tôi lúc đầu một xíu thôi.” Lão Neil cười khúc khích, “Vậy thì tôi sẽ dạy cho cậu một năng lực thần bí thường được sử dụng nhất, dễ học nhất, có triển vọng nhất, Linh Thị!”

Lão dập tắt từng cái đèn ga, mở cánh cửa bí mật ra lần nữa, khiến vị trí Klein đang đứng tối đến mức không thể nhìn rõ thứ gì.

“Được rồi, cậu hãy duy trì trạng thái hiện tại, giơ hai tay lên trước mắt, để ngón trỏ hướng vào nhau nhưng không chạm hẳn.”

“Hãy mở mắt ra cho đến khi cậu quen với bóng tối.” Klein làm từng bước theo hướng dẫn của lão Neil, nhìn những đường nét mơ hồ của ngón tay và đồ vật chung quanh.

“Đáng nhẽ ra cậu phải nằm xuống để thân thể được thư giãn hoàn toàn. Nhưng vì cậu đã đạt được hiệu quả minh tưởng khá tốt, chúng ta sẽ tiếp tục.” Lão Neil cười, “Hãy tập trung ánh mắt vào mu bàn tay, nhất thiết phải ở mặt sau, rồi từ từ di chuyển các ngón tay, giữ cho chúng đối diện và không chạm hẳn vào nhau, cũng không để chúng khuất khỏi tầm mắt.”

Klein nghe xong bèn đưa mắt về khoảng trống phía sau bàn tay, để hai ngón trỏ đối diện lại không chạm hẳn với nhau chậm rãi di chuyển trong tầm mắt mình.

Một lần, hai lần, ba lần… Đột nhiên, Klein nhìn thấy ánh lửa đỏ xuất hiện giữa ngón tay mình.

“A…” Klein kêu lên.

“Cậu thấy màu sắc rồi hả? Không tồi, đây chính là Linh Thị bước đầu. Màu sắc cậu nhìn thấy chính là hào quang của bản thân đấy.” Lão Neil cười khúc khích, “Đừng vội, cứ làm thêm vài lần cho quen rồi hẵng nhìn nơi khác. Nhân đây tôi sẽ giải thích cho cậu ý nghĩa những màu sắc đó.” 

“Vâng.” Klein di chuyển qua di chuyển lại ngón tay, chăm chú quan sát ánh lửa đỏ kia.

Lão Neil suy nghĩ một lát rồi nói: “Đơn giản mà nói thì lĩnh vực chính của thần bí học chia những bộ phận phi xác thịt thành bốn lớp. Phần cốt lõi được gọi là ‘Thể Tinh Thần’, là Linh Tính cơ bản nhất của mỗi người. Phái theo thuyết vật linh tin rằng Linh Tính và ‘Thể Tinh Thần’ có trong tất cả mọi vật.

“Cái khác thì tôi không rõ, nhưng với ‘Kẻ Dòm Ngó Bí Ẩn’ mà nói, mục đích của minh tưởng và phương thức tăng cường sức mạnh đều nhằm vào ‘Thể Tinh Thần’.

“Bao quanh ‘Thể Tinh Thần’ là ‘Thể Tinh Linh’, là thứ kết nối ‘Thể Tinh Thần’ với Linh Giới và Trời Sao, là biểu hiện bên ngoài của ‘Thể Tinh Thần’, tương quan trực tiếp tới ý chí, cảm xúc hiện tại của cậu. Cảnh cậu thấy sau khi sử dụng Ma Dược chính là hình ảnh mà ‘Thể Tinh Thần’ đã chứng kiến khi lang thang ở Linh Giới. Thế giới đó không tuân theo quy luật thế giới vật chất, nó liên quan đến cái ‘siêu tôi’, ‘vô hạn tôi’, ‘vũ trụ tôi’, một nơi quá khứ, hiện tại và tương lai có thể chồng chéo lên nhau. Đó, chính là khởi nguồn bói toán.

“Những gì cậu thấy ở Linh Giới chỉ là hình ảnh hoặc biểu tượng, muốn làm rõ được ý nghĩa cụ thể thì cần phải diễn giải chúng ra..

“Bói toán và nhiều ma thuật khác đều thực hiện thông qua ‘Thể Tinh Linh’.

“Đừng bao giờ nhầm lẫn mối quan hệ và sự khác biệt giữa nó với ‘Thể Tinh Thần’.

Nhất cá vi thể, nhất cá vi dụng… Klein tiếp tục nhìn hào quang ở đầu ngón tay và tóm tắt ngắn gọn.

“Tiếp đến là ‘Thể Tâm Trí’. Từ đây, nó được kết hợp với xác thịt… liên quan đến trí óc, là biểu hiện toàn diện về khả năng suy luận, năng lực tư duy, óc sáng suốt và nhận biết sự vật. Một số Ma Dược chủ yếu cải thiện điều này, cũng có không ít ma thuật nhằm vào nó.”

Lão Neil giải thích khá kỹ càng, “Ngoài cùng là ‘Thể Dĩ Thái, nó thể hiện năng lượng sống và trạng thái cơ thể cậu.”

“Màu hào quang cậu thấy là tượng trưng của ‘Thể Dĩ Thái’. Nói cách khác, cậu có thể dùng Linh Thị xem linh thể, quỷ hồn, oán linh, thậm chí là cả những thực thể không nên nhìn. Đồng thời, cậu cũng sẽ thấy hào quang của người khác, thông qua sự khác biệt về độ dày, độ sáng, màu sắc để đánh giá sức khỏe, trạng thái cảm xúc của đối phương.

“Chờ đến khi Linh Thị được cải thiện, nắm vững nhiều kiến thức thần bí học hơn thì cậu sẽ khám phá ra nhiều chi tiết hơn, cũng như dùng nó để đoán tuổi thọ một người dài hay ngắn.

“À phải rồi, tôi nói có thể đọc được trạng thái cảm xúc là bởi 'Thể Tinh Linh’ cũng sẽ bộc lộ một chút ra bên ngoài. Khi cậu có Danh Sách cao hơn, Linh Thị đạt tới độ cao nhất định thì có thể nhìn được cả ‘Thể Tinh Linh’ của đối phương, căn cứ vào đó để tìm ra nhiều thông tin hơn. Đây là cấp độ mà chỉ có ‘Nhà Bói Toán’ và ‘Kẻ Dòm Ngó Bí Ẩn’ mới đủ sức đạt tới.

“Có vài kẻ tuyên bố rằng trạng thái Linh Thị mạnh nhất có khả năng nhìn thấy mọi thứ ở bất cứ đâu, cả trong quá khứ lẫn tương lai. Có điều, tôi không tin cho lắm.”

Nghe có vẻ lợi hại… Klein bắt đầu trở nên háo hức.

Lão Neil ho khan một tiếng, tiếp tục nói: “Quay trở lại ‘Thể Dĩ Thái’ hay còn gọi là màu sắc hào quang đi. Những vùng liên quan đến vận động như tay chân sẽ có màu đỏ. Đầu và vỏ não sẽ có màu tím. Nơi bài độc là màu cam. Hệ thống tiêu hóa có màu vàng. Tim cùng hệ thống điều tiết sẽ có màu xanh lá cây. Cổ họng với một phần hệ thần kinh có màu xanh lam. nếu tất cả chúng đều cân đối thì cơ thể sẽ được bao phủ một lớp màu trắng, tượng trưng cho sự khỏe mạnh. Một khi chúng trở nên mờ đi hoặc mỏng đi thì màu sắc sẽ thay đổi. Điều đó có nghĩa là bộ phận tương ứng đã xảy ra vấn đề, và đang ở trong trạng thái mệt mỏi hoặc sinh bệnh.

“Ngoài ra, màu sắc của Thể Tinh Linh bên trong cũng biểu thị cảm xúc hiện tại. Đỏ có nghĩa nhiệt tình. Cam là sự ấm áp và hài lòng. Vàng tức là vui vẻ hướng ngoại. Xanh lá cây là bình tĩnh, hài hòa. Xanh lam là tỉnh táo. Trắng là sáng sủa, tích cực hướng về phía trước. Tối có nghĩa là sầu muộn, buồn phiền, trầm lặng. Tím cho thấy Linh Tính đang chiếm vị trí chủ đạo, lạnh lùng và xa cách.”

Klein âm thầm ghi nhớ, ổn định Linh Thị ban đầu.

“Tốt rồi, cậu hãy nhìn những vật khác xem.” Lão Neil gật đầu, chấm dứt bài giảng. 

Klein từ từ quay đầu, nhìn về phía lão Neil. Anh thực sự có thể tìm ra nhiều hào quang có màu sắc và độ dày mỏng khác nhau trên người lão. Màu tím ở đầu là sáng nhất, màu đỏ ở tay chân thì khá tối. Màu trắng khoác trên cơ thể cũng hơi mỏng.

“Quả là người có tuổi…” Klein lẩm bẩm.

Đến tận giờ phút này, trông thấy những thứ như vậy, anh mới thực sự cảm thấy mình đã trở thành “Kẻ Phi Thường!”

“Tôi là Kẻ Phi Thường!”

Khi di chuyển tầm mắt để quan sát lão Neil kỹ hơn, Klein bỗng nhiên nhận thấy sau lưng đối phương có một đôi mắt gần như trong suốt. Nó không có lông mi, có vẻ hờ hững và lạnh nhạt.

Đôi mắt gần như hư ảo ấy đang lẳng lặng dõi theo lão Neil, dõi theo mình!

Klein run lên, buột miệng nói: “Có một đôi mắt sau phía sau ông kìa!”

Lão Neil sửng sốt rồi gượng cười, “Đừng để ý tới nó!”

Lời ấy vừa dứt, đôi mắt hư ảo nhanh chóng biến mất. Ngay cả với Linh Thị, Klein cũng không thể phát hiện dấu vết tồn tại của nó.

“Đấy là dấu hiệu của một nghi lễ ma thuật.” Lão Neil mỉm cười giải thích.

Thật kỳ diệu… Linh Thị chính là phiên bản nâng cấp của mắt Âm Dương sao? Klein thích thú đảo mắt xem xét mọi ngóc ngách trong phòng tựa như một đứa trẻ có đồ chơi mới, muốn biết căn phòng hiện tại sẽ trông ra sao khi nhìn qua Linh Thị.

Đường viền của các đồ vật trong bóng tối như bàn, ống nghiệm, cân, cốc và tủ không khác gì so với trước. Chúng không hề phát ra bất kỳ ánh sáng nào.

Vật thể không có sinh mệnh thì không có Linh Tính? Klein tự nhủ, ánh mắt quét qua chiếc rương nhỏ bằng bạc trên bàn.

Đột nhiên, anh trông thấy ánh sáng rực rỡ hiện ra từ bên trong, khi thì xanh thẳm như bầu trời, lúc thì sáng lóa như vì tinh tú, thỉnh thoảng lại đỏ rực như lửa cháy!

“Những chất liệu có nguồn gốc từ các loài siêu phàm vẫn ẩn chứa một số sự sống… ừm, hoạt tính? Cho dù chủ cũ đã chết?” Klein cân nhắc câu từ rồi tò mò hỏi lão Neil.

“Phải gọi là Linh Tính còn sót lại mới đúng. Đây là một trong những nhân tố quyết định tỷ lệ thành công khi điều chế Ma Dược, cũng là một trong số nguyên nhân sâu xa khiến Kẻ Phi Thường bị mất khống chế. Lẽ ra Dunn phải nói với cậu rồi chứ.” Lão Neil không giấu giếm chút nào.

Lão bỗng dưng bật cười một tiếng khi nhớ tới một điều gì đó: “Tôi nhớ công thức Ma Dược ‘Người Nhặt Xác’ có thành phần là ếch xanh đốm đen trưởng thành phơi khô, phải có rất nhiều dũng khí mới dám sử dụng Ma Dược này.”

Dù mới liên tưởng một chút thôi, Klein cũng cảm thấy hơi ghê tởm. Anh không hùa theo lão Neil mà đưa mắt nhìn về nơi âm u không đủ ánh sáng. Trái với những gì anh mong đợi, ở đó không có bất kỳ linh hồn hay quỷ hồn vô hình nào.

“Tôi tưởng Linh Giới sẽ có mặt ở khắp nơi chứ?” Anh nghi hoặc hỏi.

Lão Neil kêu lên “ô hay” và bảo: “Nhóc, lặp lại theo tôi này:

“Đây là trụ sở tiểu đội Kẻ Gác Đêm, là hầm ngầm bên dưới Giáo hội Nữ thần Đêm Đen, một nơi có không ít Kẻ Phi Thường!

Cậu nghĩ chúng tôi sẽ để mặc lũ Linh và hồn lượn lờ ở đây sao? Hơn nữa Linh Giới và Linh là hai khái niệm khác nhau!”

Klein nhất thời đỏ bừng mặt, anh quay đầu giả vờ nhìn ánh sáng yếu ớt của ngọn đèn khí ở lối vào: “Tôi hiểu rồi.”

Đúng lúc đó, ấn đường anh bỗng nhiên co rút, giống như mắc phải chứng co giật không bị kiểm soát.

Chuyện gì xảy ra thế? Khi đang định hỏi ý kiến lão Neil, anh chợt thấy ở vị trí cánh cửa ngả vào trong, có một bóng dáng gần như trong suốt đang lặng lẽ tại nơi ánh sáng không thể rọi tới. Nó có hình người, với màu hào quang gần như hòa vào bóng tối một cách hoàn hảo, rất khó để phân biệt.

Ấn đường Klein chợt giật mạnh đầy đau đớn, tầm nhìn cũng trở nên hỗn loạn. Anh gắng sức tập trung sự chú ý để nhìn lại một lần nữa, nhưng không thấy bóng người kia đâu cả!

Quái lạ… Anh xoay người hỏi: “Ông Neil, ấn đường của tôi cứ giật giật, hơi đau.”

“Haha, chuyện đó rất bình thường. Cậu là một Kẻ Phi Thường vừa mới thăng cấp. Vì thế Linh Thị sẽ tạo ra gánh nặng lớn cho ‘Thể Tinh Thần’ của cậu. Không chỉ có vậy, nó còn khiến cậu kiệt sức, với triệu chứng là ấn đường co giật, đầu đau nhói, mẫn cảm quá mức, xuất hiện ảo giác vân vân. 

“Trong trạng thái Linh Thị, cậu sẽ thường cảm thấy không thoải mái khi ở trong những môi trường xa lạ, cũng dễ bị ảnh hưởng bởi cảm xúc của người khác. Đây là những vấn đề cần được chú ý. Muốn thích ứng và loại trừ cảm giác đó thì chỉ có cách là luyện tập liên tục. Ngoài ra, hãy sử dụng nó có điều độ và kết thúc đúng lúc.” Lão Neil mỉm cười đáp.

Klein vội vàng hỏi thêm: “Vậy tôi phải làm thế nào để thoát khỏi trạng thái Linh Thị?”

Vốn dĩ anh muốn nhắc tới bóng người mình vừa thấy, nhưng sau khi nghe về triệu chứng xuất hiện ảo giác, ấn đường co giật đau đớn thì lại thôi.

Bởi anh hoàn toàn có thể đoán được câu trả lời của lão Neil!

“Giống như ban nãy thôi. Cậu hãy tưởng tượng một món đồ để chuyển hướng sự chú ý, sao đó đổi qua trạng thái minh tưởng, nhắm mắt lại, kiểm soát Linh Tính của mình và liên tục nhắc nó dừng lại. Sau khi mở mắt ra, cậu sẽ thấy Linh Thị đã kết thúc.”

Lão Neil thong thả nói thêm: “Tất nhiên, đó là cách rườm rà nhất, ngu xuẩn nhất. Thay vào đó, chúng ta có thể tạo ra một công tắc đơn giản bằng cách liên tục ám chỉ bản thân, ảnh hưởng Linh Tính mỗi khi minh tưởng. Ví dụ nhé, tôi chỉ cần chạm nhẹ vào ấn đường hai lần để mở ra Linh Thị, chạm thêm hai lần nữa là đóng lại. Còn việc thiết lập như thế nào thì tùy vào thói quen và sở thích của cậu.”

“Tôi hiểu rồi.” Klein suy nghĩ một lát rồi quyết định bắt chước lão Neil, anh chọn động tác gõ nhẹ vào ấn đường hai lần để làm công tắc cho Linh Thị.

Sở dĩ như thế nhằm tránh việc gõ đầu một lần theo bản năng, mở ra Linh Thị khi không cần thiết. Còn gõ ba lần thì chẳng khác nào lãng phí thời gian quý báu trong tình huống nguy hiểm cả. Động tác búng tay lại quá độc đáo, rất dễ thu hút sự chú ý.

Anh nắm quyền kiểm soát sự tập trung, hình dung những quả cầu ánh sáng được gom lại với nhau, tiến vào trạng thái minh tưởng một lần nữa.

Sau nhiều lần ám chỉ và luyện tập dưới sự hướng dẫn của lão Neil, cuối cùng Klein cũng thiết lập được công tắc của mình.

Anh nắm hờ tay, dùng khớp ngón trỏ gõ lên ấn đường hai lần. Ngay lập tức, những hào quang rực rỡ với độ dày và màu sắc khác nhau xuất hiện.

Khi gõ thêm hai lần nữa, mọi thứ trước mắt Klein lại trở lại bình thường.

“Rốt cuộc cũng nắm vững được rồi…” Klein xúc động nói. Lúc này, anh mới nhận ra mình mệt đến mức có thể gục đầu ngủ bất cứ lúc nào, đầu đau như thể đã thức suốt ba đêm liền.

Lão Neil cười khúc khích: “Chúng ta không phải ‘Kẻ Không Ngủ’. Sau mỗi lần luyện tập hoặc sử dụng Linh Thị quá mức, chúng ta sẽ cần ngủ một giấc để hồi sức. Bây giờ cậu hãy về nhà nghỉ ngơi cho tốt. Tới chiều hẵng đi dạo từ chỗ Welch đến phố Chữ Thập Sắt. Cố gắng tìm ra manh mối về cuốn sổ tay gia tộc Antigonus càng sớm bao nhiêu thì càng tốt bấy nhiêu. Ngày mai, tôi sẽ tiếp tục dạy cậu về kiến thức thần bí. Tất nhiên, nhớ phải đọc các tài liệu lịch sử đấy.”

“Vâng.” Klein hoàn toàn đồng ý với sự sắp xếp của lão Neil.

Khi lão Neil quay về kho vũ khí, Klein cầm gậy chống rời khỏi phòng giả kim. Anh nhìn cánh cửa bí mật đóng lại, đưa tay xoa ấn đường và huyệt thái dương trước khi bám lấy lan can để lết người lên bậc cầu thang.

Đúng lúc này, Dunn với khóe miệng hơi nhếch và đôi mắt sâu thẳm xuất hiện sau lưng anh: “Tôi nghe lão Neil kể là cậu đã thích ứng rất tốt, bất kể đó là minh tưởng hay Linh Thị.”

“Có lẽ đó là điểm đặc biệt của ‘Nhà Bói Toán’.” Klein khiêm tốn đáp. Hẳn vừa nãy Dunn đã trông coi kho vũ khí thay lão Neil.

Dunn giảm tốc độ, chỉ đi trước Klein một bước. Sau vài giây im lặng, ông nói với đôi mắt nhìn thẳng về phía trước: “Cậu nhất định phải nhớ kỹ, lòng hiếu kỳ không chỉ giết được một con mèo mà còn có thể hại chết Kẻ Phi Thường. Đừng có đi tìm tòi nghiên cứu những lời thì thầm không nên nghe và những sự tồn tại không nên thấy đấy.”

“Tôi hiểu.” Klein biết đây là lời nhắc nhở khác về tình trạng mất khống chế của Kẻ Phi Thường.

Bước vào Công ty An ninh Blackthorn, Klein cất tiếng chào hỏi Rozanne, người còn chưa biết anh đã trở thành Kẻ Phi Thường, rồi chậm rãi xuống phố, bắt xe ngựa công cộng tuyến không cố định về phố Hoa Thủy Tiên. Dọc đường, anh còn suýt ngủ quên vài lần.

Lúc này vẫn là buổi sáng, nhiệt độ chỉ tầm hai mươi sáu hai mươi bảy độ. Klein lấy chìa khóa đồng treo trên hông mở cửa nhà.

Trong nhà vẫn còn thiếu rất nhiều đồ đạc, phòng khách và phòng ăn đều trống rỗng. Benson đi làm còn Melissa phải đi học, nên cả hai đã ra ngoài từ sáng sớm.

Klein không quan tâm đến những việc khác. Anh nhanh chóng khép cửa, sải bước lên tầng hai, quay về phòng ngủ có giá sách của mình.

Sau khi cởi áo đuôi tôm và treo lên giá, anh nóng lòng ngã xuống giường. Ngay khi đầu vừa chạm gối, Klein đã chìm vào giấc ngủ say.

Ánh nắng chói chang khiến Klein bừng tỉnh. Anh nghiêng đầu, từ từ mở mắt, phát hiện mặt trời đã lên cao.

“Mấy giờ rồi? Chẳng lẽ mình đã lỡ mất buổi tụ họp Tarot chiều này rồi sao?” Anh gắng vùng dậy, đi tới giá treo quần áo để lấy chiếc đồng hồ bỏ quên trong túi áo lễ phục.

Anh không chỉ quên điều đó mà còn quên đóng cửa phòng ngủ lẫn việc kéo lớp rèm che cửa sổ lồi lại.

Bang! Sau khi ấn nắp nhìn giờ, Klein lập tức yên lòng: Kim đồng hồ mới nhích quá số mười hai. Từ nay đến ba giờ chiều vẫn còn thừa không ít thời gian.

Bởi hôm nay là thứ Hai, là ngày anh, “Người Treo Cổ” và “Công Lý” hẹn gặp.

Klein làm tư thế suy nghĩ khi gõ nhẹ vào ấn đường hai lần. Cảnh tượng trước mắt lập tức thay đổi. Anh có thể thấy hào quang của mình đã lấy lại sự tươi sáng.

Anh chạm hai lần nữa để thoát khỏi Linh Thị, ung dung đi xuống tầng một, pha một bình trà nóng bằng lá trà kém chất lượng, dùng nó cùng bánh mì lúa mạch đen phết bơ.

Sau đó, Klein tiếp tục đọc sách giáo khoa lịch sử cùng ghi chép của nguyên chủ, thong thả ôn tập củng cố kiến thức.

Lúc hai giờ năm mươi bảy phút chiều, Klein mới gấp sách, đóng nắp bút máy, khóa chặt phòng ngủ và kéo rèm cửa để che bớt ánh sáng.

Anh mở Linh Thị ra để quan sát xung quanh. Sau khi chắc chắn không có Linh Thể vô hình nào quanh đây, Klein đóng công tắc và dùng đồng hồ kiểm tra thời gian.

Tích tắc tích tắc.

Vào thời điểm chỉ còn một phút nữa là đến ba giờ, Klein bắt đầu bước bốn bước ngược chiều kim đồng hồ, tạo thành một hình vuông. Mỗi bước chân, anh cũng niệm chú bằng tiếng Trung, chỉ là không chuẩn bị món ăn như lần trước.

Klein nhắm mắt lại, cảm nhận sự ngứa ngáy xuất hiện trên mu bàn tay mình. Bốn chấm đen xuất hiện sau lần tụ họp trước dần nổi lên.

Vô số tiếng gào thét điên cuồng cùng những lời thì thầm mê hoặc lòng người lại vang lên bên tai anh. Song cơn đau đầu không nghiêm trọng như lần đầu tiên. Tuy còn bị ảnh hưởng, Klein vẫn có thể cố gắng hết sức để ngăn bản thân không chủ động lắng nghe. Việc trở thành Kẻ Phi Thường đã giúp anh có thêm chút khả năng tự chủ trong tình huống như vậy.

Chẳng mấy chốc, “cơ thể” Klein trở nên nhẹ nhàng và bồng bềnh.

Anh nhìn thấy màn sương mù xám mông lung vô tận đang lan tỏa, nhìn thấy những ngôi sao màu đỏ sậm. Hai viên trong số dường như có mối liên hệ tinh tế với anh, khiến anh cảm thấy quen thuộc dị thường.

Klein nhìn bản thân mờ ảo của mình, nghi hoặc nói thầm: “Đây là ‘Thể Tinh Linh’ mà lão Neil nhắc đến?”

Sau vài giây để lấy lại sự bình tĩnh, Klein biến đổi sương xám thành một ngôi đền tráng lệ, tạo ra chiếc bàn dài bằng đồng cùng hai mươi hai chiếc ghế tựa lưng cao có khắc biểu tượng của những chòm sao khác nhau ngay dưới mái vòm rộng lớn.

Anh ngồi xuống chiếc ghế danh dự, để cơ thể và gương mặt hoàn toàn bị bao phủ bởi lớp sương xám dày đặc. Xong xuôi, anh giơ tay phải ra, làm động tác chạm vào hai ngôi sao đỏ thắm quen thuộc đang trôi nổi ở phía xa để xây dựng một kết nối kỳ diệu.

Trong tầng hầm không có cửa sổ, Alger Wilson mang hình dáng vạm vỡ rắn rỏi đang ngồi bên một chiếc bàn dài bày đủ thứ dụng cụ cùng những tấm da dê.

Trước mặt anh ta là một ngọn nến đã cháy hơn nửa, ánh lửa lập lòe khiến bóng chiếc bàn cùng những đồ vật trên đó lả lướt như một ảo ảnh.

Mái tóc rong biển có màu xanh đậm tới mức gần như đen của Alger rối tung như mọi khi, trên người vẫn là bộ áo choàng có thêu hoa văn tia chớp quen thuộc. Với đôi tay đan xen còn hai ngón cái đối diện nhau, Alger nghiêng mình về phía trước, chăm chú nhìn bình đựng chất lỏng đen nhánh đang đặt bên trái ngọn nến.

Ù ù ù!

Ào ào ào!

Trong chiếc bình đóng kín, thỉnh thoảng lại vang lên tiếng cuồng phong gào thét hoặc tiếng sóng vỗ bờ. Ở những vị trí không bị sương mù bao phủ, chất lỏng màu đen ấy sẽ nhúc nhích, tạo thành những hình dáng giống như mắt và miệng.

Alger liếc nhìn đồng treo tường, thấy kim giờ chỉ đến số ba. 

Khi vươn tay day huyệt thái dương, tầm mắt anh đột nhiên tối sầm. Những điểm sáng trồi lên từ đống dụng cụ trên bàn.

Ngay lúc này, một luồng sáng màu đỏ bỗng ập đến như thủy triều đã nuốt chửng lấy anh!

Bên trong biệt thự sang trọng của gia tộc Hall, khu Hoàng Hậu, Backlund.

Sau khi tạm biệt giáo viên khiêu vũ, Audrey lập tức khóa chặt cửa phòng rồi ngồi thẳng lưng trước bàn trang điểm.

Ngoài cửa sổ, những bông hoa lộng lẫy đua nhau khoe sắc thắm dưới ánh mặt trời oi ả. Trên bàn, cuốn sổ tay bìa cứng màu nâu nhạt đang mở ra, có thể thấy rõ những trang giấy trắng trống trơn. Bên phải cuốn sổ là chiếc bút máy thân khảm hồng ngọc có đầu viết bằng vàng.

Nàng đã luyện tập một vài lần để chắc chắn mình có thể cầm bút viết lại công thức ngay khi rời khỏi buổi tụ họp.

“Háo hức thật đấy.” Thiếu nữ hít vào một hơi, mím môi kìm nén sự kích động trước khi nhìn vào gương.

Thay vì thấy được ảnh phản chiếu bản thân, Audrey chỉ thấy ánh sáng hư ảo đỏ thẫm bùng lên từ xung quanh và từ cơ thể của nàng.