Lumian đứng bật dậy, ánh mắt ngập tràn quyết tâm: “Đi tìm cha cậu thôi.”
Cậu là người thuộc trường phái hành động, Cậu biết rõ công cuộc điều tra truyền thuyết của ngôi làng là không thể chậm trễ. Nếu càng rề rà thì Aurore chị cậu chắc chắn sẽ phát hiện ra, cậu sẽ không bao giờ được cho phép tiếp tục điều tra.
Trong mắt Aurore, việc lấn sâu vào lĩnh vực sức mạnh phi thường có quá nhiều rủi ro.
“Sao mình có thể không nhận thức được nguy hiểm chứ? Aurore sẽ không lừa mình chuyện này. Nhưng dù cho thế giới có chìm trong biển lửa, mình vẫn phải tiếp tục bước đi. Không thể để Aurore một mình đối mặt hết thảy được…” Suy nghĩ này nảy ra trong tâm trí Lumian khi cậu đứng dậy.
Lần nào Aurore đề cập đến việc thế giới càng ngày càng trở nên nguy hiểm, vẻ ngưng trọng cùng nỗi lo âu hiện lên trên khuôn mặt cô không thể nào chân thật hơn!
Reimund Greg nhìn Lumian với vẻ hoang mang.
“Cậu tìm ông ấy làm gì?”
Lumian nhìn cậu ta, nói với giọng coi thường: “Hỏi ông ấy xem truyền thuyết có từ bao giờ.”
Nhận thức một vấn đề đơn giản như vậy với tên này khó khăn đến vậy à? Chắc mình phải tìm thời điểm kiểm tra đầu óc của cậu ta.
Reimund trông vẫn có vẻ bế tắc khi nhìn chằm chằm Lumian.
“Cậu cần biết mấy vấn đề tiểu tiết đấy làm gì?”
‘Ờ thì … mình có nên cố gắng giải thích cho gã này hiểu không nhỉ? Hay là bịa ra một cái cớ hợp lý?’ Cậu chàng đắn đo lựa chọn.
Lumian nhanh chóng suy nghĩ, cân nhắc hành động tiếp theo. Cậu biết mình sẽ không giấu được việc điều tra với bạn bè, nhưng cậu cũng nhận thức được hành động truy tìm sự thật về những truyền thuyết này là một bước đi mạo hiểm. Tuy nhiên, cậu bỗng nảy ra một ý tưởng.
Cậu nở một nụ cười tươi rói mà cậu thường dùng mỗi khi chuẩn bị đi lừa lọc ai đó.
“…” Reimund lùi lại hai bước, cảm nhận được điều bất ổn: “Khai mau!”
Lumian sửa sang lại chiếc áo sơ mi tối màu và áo khoác bằng vải lanh trước khi mỉm cười nói.
“Tôi cảm thấy truyền thuyết về Phù thủy rất đáng để chúng ta quan tâm.”
“Nó quan trọng chỗ nào?” Reimund suy nghĩ một chút trước khi hỏi lại.
“Thực sự trước đây Phù thủy đã xuất hiện trong làng Cordu của chúng ta.” Lumian nói với vẻ đứng đắn. “Nghĩ đi, bạn tôi ơi. Khi tôi đi lừa lọc, tôi sẽ không cung cấp những chi tiết quá rõ ràng như thời gian, địa điểm, và bối cảnh mà bất kì ai cũng có thể kiểm tra một cách dễ dàng. Tuy nhiên, truyền thuyết này lại kể rằng vị Phù thủy đó sống tại Cordu, và nếu nó chỉ là câu chuyện được thêu dệt lên thì quá dễ để người ta vạch trần nó.”
“Nhưng chuyện đó có từ lâu rồi mà.” Reimund phản bác.
“Tôi cũng đang tìm những người đã sống xung quanh khi truyền thuyết bắt đầu được lan truyền.” Lumian giải thích, nụ cười của cậu ta rộng hơn. “Họ sẽ dễ dàng xác nhận xem có đúng là có một vị Phù thủy sống ở Cordu trong khoảng thời gian đó hay không. Và cũng bởi truyền thuyết đã được lưu truyền qua nhiều thế hệ nên khả năng cao nó dựa vào một sự kiện nào đó đã thật sự xảy ra.”
Reimund vẫn có chút hoài nghi.
“Nhưng mỗi lần bịa chuyện, cậu thường dùng mấy từ đại loại như ‘hơn một trăm năm trước’, ‘vài trăm năm trước’, ‘thật lâu trước đây’ để làm người ta không có cách nào xác thực được.”
“Chính vì thế nên tôi mới phải kiếm cha cậu để xác minh.” Lumian đáp lại, ánh mắt đầy vẻ ranh mãnh nói: “Biết tôi đang làm gì rồi chứ?”
“Cũng đúng…” Reimund chầm chậm gật đầu, chấp nhận lời giải thích của Lumian, nhưng vẫn không rũ bỏ được cảm giác có gì đó sai sai.
Khi hai người rời quảng trường và tiến sâu vào trong làng, Reimund mới thình lình ngộ ra.
“Mà cậu muốn chứng thực truyền thuyết đó để làm gì?”
“Là phù thủy đó, anh bạn à, thứ chúng ta đang kiếm đấy! Nếu tụi mình xác minh ngôi nhà mà hắn ta từng sống ở đâu và nơi hắn được mai táng, chúng ta có thể phơi bày được bí mật của hắn và có được sức mạnh phi phàm vượt xa người bình thường.” Lumian đáp lại, những lời thật lòng nhưng nói ra lại nghe hơi giả dối.
Nét mặt Reimund biến thành ngờ vực: “Đừng có mà mồm điêu.”
“Bạn tôi ơi, mấy cái truyền thuyết đó hầu như được bịa ra chỉ để dọa trẻ con thôi. Làm sao mà nó có thật được?
“Và chưa kể, những ai tìm kiếm sức mạnh của Phù thủy đều không thoát khỏi kết cục bị đưa vào Tòa án!”
Nước Cộng hòa Intis tọa lạc ở phía Bắc lục địa, là nơi tôn thờ hai vị thần chính thống là thần Mặt Trời Rực sáng Vĩnh hằng cùng Thần Hơi nước và Máy móc. Hai giáo hội này chia rẽ hầu như toàn bộ tín ngưỡng của người dân, và họ không cho phép Giáo hội Nữ thần Đêm tối, Giáo hội Chúa tể Bão táp từ Vương quốc Loen, Giáo hội Đại Địa Mẫu Thần ở Vương quốc Feynapotter, Giáo hội Thần tri thức và Trí tuệ từ Lenburg, và Giáo hội Thần Chiến tranh tới từ Đế quốc Feysac tiến vào truyền giáo.
Tòa án trực thuộc Giáo hội Mặt Trời Rực sáng Vĩnh hằng khiến ai ai cũng phải kính sợ. Đã có không biết bao nhiêu kẻ dị giáo bị bắt nhốt đến đây và chịu nỗi tra tấn không thể tưởng tượng được.
Lumian mỉm cười.
“Sao lại sợ thế, bạn tôi? Cậu vừa mới nói mà, mấy cái truyền thuyết đó hầu hết đều là bịa đặt. Khả năng tìm được di vật của Phù thủy gần như bằng không.
“Chưa kể, dù chúng ta thật sự tìm được di vật của Phù thủy thì sao chứ, chúng ta đâu cần tiếp nhận sức mạnh cấm kỵ của hắn đâu. Tụi mình có thể giao nó cho Giáo hội để đổi lấy số tiền thưởng lớn từ họ. Ồ phải rồi, mộ Phù thủy chắc hẳn phải nhiều báu vật lắm.”
Giáo hội mà Lumian vừa đề cập đến là Giáo hội Mặt Trời Rực sáng Vĩnh Hằng. Ở Cordu không có Giáo hội của Thần Hơi nước và Máy móc mà thay vào đó, nó thường tọa lạc ở những thành phố lớn và những nơi tập trung các nhà máy.
Nhận thấy ánh mắt của Reimund dần hiện rõ sự cám dỗ, Lumian không nhịn được tặc lưỡi bồi thêm.
“Cậu muốn làm người chăn cừu thật đấy à, bạn tôi?”
‘Người chăn cừu’ mà cậu nói đến không phải là một lý tưởng lãng mạn về một người chăn cừu thôn quê mà người thành phố thường nghĩ. Không, nó là một nghề mà mỗi sáng hằng ngày, người ta cần lùa bầy cừu ra ngoài gặm cỏ và canh chừng chúng.
Cordu nằm tại Dariège, địa phận Riston. Chăn cừu là một nghề nghiệp tại nơi đây, một nghề khắc nghiệt và luôn phải đối mặt với cô đơn.
Họ làm việc cho những người chủ của bầy cừu, dồn vài chục, thậm chí vài trăm con cừu đi tới đi lui qua lại giữa các dãy núi và những bình nguyên.
Đây gọi là chăn thả. Vào mỗi độ thu sang, những ngọn đồi bao quanh Cordu sẽ ngả màu úa tàn, và những người chăn cừu sẽ xua đàn cừu ra ngoài những dãy núi đi đến những bình nguyên ấm áp hơn ở nơi xa, thi thoảng còn vượt ra khỏi biên giới tiến vào địa phận Feynapotter, Lenburg hoặc các nước khác. Tới đầu tháng năm, họ sẽ dẫn đàn cừu về những ngôi làng khác nhau để xén lông và cai sữa cho những con cừu còn non. Đến tháng sáu, họ sẽ quốc bộ lên các ngọn đồi và tiến vào các dãy núi cao. Họ sẽ sống trong lều và sản xuất phô mát trong lúc chăn bầy cừu cho đến khi tiết trời trở lạnh.
Cuộc đời của những người chăn cừu hầu như chỉ có di chuyển, bôn ba từ nơi này đến nơi khác. Họ chỉ có một chút thời gian để trở về làng, chính điều đó khiến việc lập gia đình trở nên cực kỳ khó khăn. Đại bộ phận người chăn cừu đều độc thân, và số ít quả phụ không có cách nào khác kiếm sống phải đi chăn cừu được theo đuổi nồng nhiệt bởi những người chăn cừu khác.
Reimund rơi vào trầm mặc.
Phải một lúc sau, cậu chàng mới cất giọng ngập ngừng nói: “Tôi sẽ theo cậu. Nghe cũng thú vị đấy, coi như là giết thời gian vậy.”
Thông thường, khi gia đình đã quyết định được đứa trẻ nào trở thành người chăn cừu, họ sẽ gửi gắm đứa trẻ đó tới nơi chăn cừu nào đó để giúp việc khi nó đang trong khoảng mười lăm đến mười tám tuổi. Tại đây, nó sẽ học được những kỹ năng cần thiết để chăn cừu. Phải đến ba năm sau, đứa trẻ mới chính thức trở thành người chăn cừu và tìm chủ thuê ở nơi khác.
Reimund đã mười bảy tuổi, tuy nhiên, cậu ta tìm được cả tá lý do để hoãn lại việc này tận hơn hai năm. Nếu như tình huống của cậu ta không có gì thay đổi, cậu ta sẽ phải bắt đầu học chăn cừu vào năm sau.
“Đi thôi” Lumian nói, vỗ vỗ lên vai Reimund: “Cha cậu đang ngoài đồng hay trong nhà?”
“Gần đây không có việc gì nhiều. Mùa Chay sắp đến rồi, ông ấy có lẽ đang ở nhà hoặc ngoài quán rượu.” Reimund phát ra giọng điệu ghen tị: “Cậu còn không biết chuyện này? Tất nhiên cậu chẳng phải nông dân rồi, cậu có một người chị tốt thế kia mà!”
Lumian đút tay vào túi áo rồi nhàn nhã đi về phía trước, không thèm đếm xỉa đến mấy lời than vãn của Reimund.
Khi sắp đến quán rượu tồi tàn trong làng, một bóng người xuất hiện ở phía bên kia đường.
Người đó khoác trên mình chiếc áo khoác nâu sẫm màu với mũ trùm đầu. Một sợi dây thừng quấn quanh eo, chân cậu ta đi một đôi dày da mềm mại màu đen mới cứng.
“Pierre? Là Pierre nhà Berrys?” Reimund thốt lên kinh ngạc
Lumian dừng lại bước chân và quay ra nhìn.
“Tôi đây.” Pierre Berry cười tươi đáp lại, vẫy vẫy tay.
Cậu ta là một chàng trai gầy còm với đôi mắt sâu hoắm và mái tóc quăn bết như vấy mỡ. Râu ria mọc lởm chởm dường như đã khá lâu chưa được cạo.
“Sao cậu quay lại rồi?” Reimund bối rối hỏi.
Pierre Berry là một người chăn cừu và bây giờ mới là đầu tháng Tư. Cậu ta đáng ra đang phải chăm sóc mấy con cừu trên cánh đồng phía bên kia dãy núi chứ. Thế quái nào mà cậu ta lại ở trong làng?
Chuyến đi của cậu ta chỉ mới bắt đầu, và kể cả cậu ta có di chuyển đến Lenburg hay bắc Feynapotter thì cũng phải mất đến một tháng mới về lại được dãy Dariège.
Pierre với đôi mắt màu lam ấm áp mang theo ý cười reo lên đầy phấn khích: “Không phải mùa Chay sắp đến à? Nhiều năm qua tôi đã không thể tham gia rồi. Tôi nhất định sẽ không bỏ lỡ năm nay đâu!”
“Không cần lo lắng. Một người bạn của tôi đã giúp tôi trông nom đàn cừu rồi. Cái hay khi làm một người chăn cừu đấy. Không ai giám sát, chỉ cần tìm được người tới giúp, tôi có thể đi bất cứ nơi nào tôi muốn đi. Tôi tự do không khác gì một chú chim vậy.”
Mùa Chay là lễ hội nổi tiếng trên khắp mọi miền Intis. Mọi người nghênh đón mùa xuân bằng nhiều cách khác nhau và khẩn cầu một năm bội thu.
Mặc dù mùa Chay không liên quan gì tới Giáo hội Mặt trời Rực sáng Vĩnh hằng hay Giáo hội Thần Hơi Nước và Máy Móc, nhưng nó đã trở thành một truyền thống giân dan và không dính dáng đến việc tôn thờ các thần linh dị giáo. Do vậy, nó được ngầm chấp thuận bởi những giáo hội chính thống.
“Cậu chỉ muốn biết xem Tinh linh mùa xuân năm nay là ai thôi chứ gì?” Lumian cười trêu chọc.
Tại Cordu vào Mùa Chay, mọi người sẽ lựa chọn ra một thiếu nữ xinh đẹp để đóng vai Tinh linh mùa xuân, đây là một phần của lễ hội.
Pierre cười theo.
“Tôi hy vọng đó là chị Aurore của cậu, nhưng chị ấy chắc chắn không đồng ý đâu, và tuổi chị ấy cũng không thích hợp.”
“Được rồi.” Cậu ta nói rồi chỉ tay vào quán rượu cách đó không xa: “Tôi đến giáo đường cầu nguyện đây. Mời mọi người đi uống sau nhé.”
Reimund đáp lại mà không cần nghĩ. “Không cần. Cậu có nhiều tiền lắm đâu."
“Haha, như thần linh đã dạy: ‘Dù chỉ còn lại một đồng, chúng ta cũng cần phải san sẻ với những người anh em nghèo khó.’” Cậu ta thuật lại một câu châm ngôn phổ biến giữa những người chăn cừu vùng Dariège.
Lumian cười tươi với Reimund, nói: “Pierre giàu rồi. Cậu ấy chắc chắn muốn mời chúng ta uống rượu!”
Cậu chỉ xuống đôi giày bằng da đẹp đẽ mới cứng dưới chân Pierre.
Pierre Berry vui vẻ nói.
“Chủ thuê mới của tôi không đến nỗi tệ. Ông ấy còn cho tôi vài con cừu với ít len, pho mát và da.”
Những người chăn cừu thường được trả thù lao bằng lương thực, một khoản tiền nhỏ, và gia súc, pho mát, lông cừu và da. Nhận được bao nhiêu tùy vào thỏa thuận mà họ đã kí với chủ thuê.
Với những người chăn cừu phải di chuyển quãng đường xa mà nói, có một đôi giày da tốt và vừa chân là mong muốn cấp thiết và thực tế nhất.
Nhìn dáng vẻ khệnh khạng của Pierre Berry đi về phía quảng trường trong thị trấn, ánh mắt Lumian dần trở nên nghiêm túc và nhuốm vẻ ngờ vực.
Cậu thấp giọng tự lẩm bẩm. “Bỏ ra một hai tuần đi xa như vậy chỉ để tham gia Mùa Chay thôi sao?”
Lumian dừng lại một chút, đưa mắt nhìn xung quanh trước khi quay người và sải chân bước về phía quán rượu cùng với Reimund.
Quán rượu này không có gì nổi bật, không có cả tên gọi. Người dân trong thị trần trìu mến mà gọi nó với cái tên Quán rượu cũ.
Vừa bước vào, ánh mắt Lumian tia hết xung quanh theo thói quen.
Đột nhiên, tầm mắt cậu dừng lại.
Nơi đó, trước mặt cậu, là người ngoại quốc đã rời đi một cách vội vã tối qua.
Cô ấy ngồi một mình, không đi cùng bọn Ryan, Leah và Valentine.
Cô mặc chiếc váy cam rủ mềm mại, mái tóc có màu nâu sẫm, lọn tóc được uốn xoăn một cách nhẹ nhàng. Đôi mắt sắc xảo màu lam đang tập trung nhìn ly rượu đỏ tươi làm nổi bật đôi bàn tay tinh tế.
Xinh đẹp và yếu đuối, cô ấy dường như không hợp với nơi như quán rượu tồi tàn, thiếu ánh sáng này.