Lớp học đề cao thực lực của Hikigaya

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

The Delicate Female Lead Only Wants to be Loved by the Villainous Young Ladies

(Đang ra)

The Delicate Female Lead Only Wants to be Loved by the Villainous Young Ladies

辞树花

Trong khi những người khác chuyển sinh vào vai một cô gái trẻ phản diện, thì tôi lại trở thành nữ chính bị ngược đãi trong một cuốn tiểu thuyết tàn bạo!Tôi run lên vì tức giận, nhưng chẳng có ai để đò

46 416

Papa no Iu Koto o Kikinasai!

(Hoàn thành)

Papa no Iu Koto o Kikinasai!

Matsu Tomohiro

Giờ đây, căn phòng sáu chiếu tatami chật hẹp của cậu không chỉ phải chứa mình cậu, mà còn cả Sora 14 tuổi, Miu 10 tuổi và Hina 3 tuổi. Số phận của Yuuta sẽ ra sao đây?

168 184

Tin Tức Toàn Tri Giả

(Đang ra)

Tin Tức Toàn Tri Giả

Ma Tính Thương Nguyệt

Đối mặt với tình thế tiến thoái lưỡng nan khi nhân loại bị nền văn minh cao cấp nuôi dưỡng mà không hề hay biết, Hoàng Cực chỉ có thể cùng người ngoài hành tinh xem, ai biết được nhiều hơn!

2 4

Angel Of Death

(Hoàn thành)

Angel Of Death

Chiren Kina

Rachel, 13 tuổi, tỉnh dậy và thấy mình bị nhốt trong tầng hầm của một tòa nhà hoang tàn. Không có bất kỳ ký ức nào, thậm chí chẳng biết mình đang ở đâu, cô bé lang thang trong tòa nhà, vừa hoang mang

24 20

Bị phản bội và suýt mất mạng trong mê cung bởi chính đồng đội, tôi thức tỉnh kỹ năng “Vòng quay Vô Hạn” và triệu hồi những đồng minh cấp 9999. Giờ là lúc cùng họ trở lại, trả thù lũ phản bội và cả thế giới này. Tất cả sẽ phải trả giá!

(Đang ra)

Bị phản bội và suýt mất mạng trong mê cung bởi chính đồng đội, tôi thức tỉnh kỹ năng “Vòng quay Vô Hạn” và triệu hồi những đồng minh cấp 9999. Giờ là lúc cùng họ trở lại, trả thù lũ phản bội và cả thế giới này. Tất cả sẽ phải trả giá!

Meikyou Shisui

Câu chuyện bắt đầu khi Light, một nhân tộc, bị chính tổ đội “Hội Quần Tộc” phản bội và trục xuất trong lòng hầm ngục. Thế giới này có sáu chủng tộc, trong đó nhân tộc bị xem thường và phân biệt do lên

3 5

Dungeon Farm: Ie wo Oidasareta node, Dungeon no Noujou wo Tsukutte Kurasou to Omoimasu

(Đang ra)

Dungeon Farm: Ie wo Oidasareta node, Dungeon no Noujou wo Tsukutte Kurasou to Omoimasu

Suzuki Ryuuichi

Thoát khỏi xiềng xích của những kỳ vọng nghiêm khắc từ gia đình, Bale quyết định sử dụng kiến thức từ kiếp trước để sống tự do như một nông dân. Cậu tận dụng sức mạnh của Dragon Tree Sword để tạo ra m

1 3

Năm nhất học kỳ 1 - Chương 094: Màn leo cây

Ngắm nhìn người đàn ông đeo kính, tóc vuốt ngược trong gương, Hikigaya hoàn toàn không thể tin nổi đó lại là mình.

Dù nhìn thế nào đi nữa, trông cậu cũng hệt như một người khác.

Mà kể ra, cọng tóc ngô nghê gia truyền nhà Hikigaya cũng biến mất rồi còn đâu…

“Với bộ dạng này, chắc chẳng ai nhận ra mình mất.” Hikigaya chau mày nói.

Đừng nói là không nhận ra, bộ dạng này thậm chí còn không giống một học sinh cấp ba.

“Đúng thật.” Kamuro gật đầu tán đồng. “Nếu cậu đột ngột xuất hiện trước mặt tôi với bộ dạng này, tôi cũng chẳng nhận ra đâu.”

Vừa nói, cô vừa vuốt lại mái tóc cho Hikigaya.

“Sao nào, để tôi sửa lại cho cậu một chút nhé? Có thể chỉnh lại cho gần giống dáng vẻ ban đầu.”

“…Thôi khỏi, cứ để thế này là tốt lắm rồi.”

Hikigaya từ chối sau một thoáng suy nghĩ. Thật ra, cứ thế này đi hẹn hò cũng không tệ, ít nhất không cần lo bị người khác nhận ra.

Dù gì thì Haruno cũng là giáo viên, ngày thường hai người luôn cố gắng hạn chế tiếp xúc riêng tư, tránh để người khác trông thấy rồi bàn tán.

Nhưng lần này là sinh nhật, thỉnh thoảng phá lệ một lần cũng chẳng sao.

“Được rồi, vậy tôi về trước đây.”

Thấy mọi việc đã xong xuôi, Kamuro cũng không định nán lại, cô chào một tiếng rồi định rời đi.

Nhưng lần này, chính Hikigaya lại là người chủ động gọi cô lại.

“Kamuro… tuy miệng cậu nói chỉ là trả ơn, nhưng thật ra cậu còn chuyện khác muốn bàn với tôi, đúng không?” Hikigaya ngập ngừng hỏi.

Tính cách của cô nàng này có hơi cứng đầu, nếu cậu không hỏi thì e là cô ấy cũng khó mà mở lời.

Hikigaya vốn không thích tự rước lấy phiền phức, nhưng Kamuro đã giúp cậu cả buổi chiều, giờ mà còn giả ngơ thì thật không phải lẽ.

Quả nhiên, Kamuro dừng bước, rồi khẽ thở dài, ngồi lại xuống giường.

“Vẫn bị cậu nhìn thấu rồi à… Ở mấy khoản này, cậu đúng là biến thái y như Sakayanagi.”

“Ờ, cảm ơn nhé?”

Trước lời nhận xét của Kamuro, Hikigaya không rõ là cô đang khen hay đang mắng mình nữa, nhưng cậu cứ cảm ơn trước đã.

“Vậy tôi cũng không vòng vo nữa.” Kamuro nhìn thẳng vào Hikigaya. “Về vụ cá cược giữa cậu và Sakayanagi, có phải cô ta yêu cầu cậu tấn công nhóm của Katsuragi không? Còn nói rằng tôi và Hashimoto sẽ hỗ trợ cậu nữa.”

“Ừ, có chuyện gì sao?”

Hikigaya có hơi bất ngờ, không nghĩ tới chuyện Kamuro muốn nói lại là việc này.

Ủa? Lẽ nào cô ấy có tình ý với Katsuragi——

“Còn nghĩ bậy bạ nữa, coi chừng tôi giết cậu đấy!”

“Tôi xin lỗi!”

…Chết tiệt, sao lại bị đọc suy nghĩ nữa rồi.

Lần này Hikigaya không dám nghĩ lung tung nữa, bắt đầu suy nghĩ nghiêm túc.

Một lát sau, cậu thăm dò hỏi: “Cậu… không thích cách làm của Sakayanagi à?”

“…Tóm lại, nếu chỉ là giám sát thì thôi, nhưng tôi không muốn bị cuốn vào mấy cuộc nội chiến vô vị.”

Kamuro không thừa nhận nhưng cũng chẳng phủ nhận, coi như đã ngầm đồng ý.

“Ừm, tôi hiểu rồi.” Hikigaya đồng ý ngay tắp lự. “Đến lúc đó tôi sẽ tự mình nghĩ cách. Hơn nữa, nhóm của Katsuragi vốn dĩ sẽ đề phòng các cậu, dù các cậu có muốn làm nội ứng cũng chưa chắc đã thành công, không khéo lại đả thảo kinh xà.”

Bất kể Kamuro chỉ muốn giữ thân, hay thật sự không muốn ra tay với bạn cùng lớp, thế nào cũng được.

Hikigaya vốn dĩ không có ý định mượn sức từ phe Sakayanagi, thứ cậu kém cỏi nhất chính là hợp tác nhóm.

“Thế à… Vậy tôi đi đây… À phải rồi, đến lúc đó cậu đừng quên dùng keo xịt giữ nếp tóc đấy.”

Để lại câu cuối cùng, Kamuro cứ thế rời đi.

Còn Hikigaya lại một lần nữa ngắm nghía mình trong gương, rồi tháo kính xuống, một lúc sau lại đeo lên, lặp đi lặp lại mấy lần.

Thiệt tình, nhìn kiểu gì cũng không quen được.

Nhưng như vậy cũng tốt, ít nhất Hikigaya Hachiman của hiện tại cũng miễn cưỡng đạt được tiêu chuẩn trai đẹp theo lời tiểu thư Haruno rồi nhỉ.

…Thật sự được không vậy?

Thôi kệ, đến lúc đó rồi hẵng hay.

Hikigaya quyết định tạm thời không nghĩ đến những chuyện phiền lòng đó nữa, tốt hơn hết là nên nghĩ xem ngày mai mấy giờ tập trung.

Dù sao yêu cầu của Haruno là đúng không giờ ngày sinh nhật, nói cách khác là tối Chủ Nhật đã phải gặp mặt rồi.

Cũng may là trường Koudo Ikusei không có giờ giới nghiêm, lại càng không có chuyện kiểm tra phòng, mặc kệ học sinh thức đêm quẩy phá thế nào cũng không sao, nếu không thì chuyện này đúng là khó giải quyết.

Mà nói đi cũng phải nói lại, lúc đó muộn như vậy rồi, chắc không thể nào chạm mặt người quen được đâu nhỉ?

Lúc này, là chín rưỡi tối Chủ Nhật.

Hai tiếng rưỡi nữa là đến sinh nhật của Haruno.

Nhưng nếu có thể, Hikigaya rất muốn quay về ngày hôm qua, để tặng cho cái kẻ ôm suy nghĩ ngây thơ là mình một cái bạt tai thật đau.

“Này này, người đằng kia trông đẹp trai ghê không?”

“Thật đó! Anh ấy là học sinh ở đây à? Sao mình không nhớ đã từng gặp nhỉ.”

“Chắc là senpai khóa trên nhỉ? Hay là nhân viên của cửa hàng nào đó?”

“Hay là ra bắt chuyện thử xem?”

Cảm nhận những lời xì xào và ánh mắt săm soi từ xung quanh, Hikigaya phải dùng hết sức bình sinh mới giữ được vẻ mặt bình tĩnh.

——Tại sao người đó lại chọn địa điểm hẹn hò ở trước trung tâm thương mại cơ chứ!

Lại còn đến muộn nữa! Tính cho mình leo cây à?!

Hay là cô ấy đang nấp ở đâu đó xem kịch vui!

Hikigaya không nhịn được mà gào thét trong lòng. Từ lúc ra khỏi nhà, ánh mắt của các cô gái xung quanh cứ liên tục dán vào người cậu, thỉnh thoảng còn có cả ánh mắt của các chàng trai…

Chết người hơn là, nhắn tin cho Haruno thì lần nào cũng chỉ nhận được hồi âm là ‘sắp tới rồi’, chứ nhất quyết không nói mấy giờ mới tới.

Làm sao đây, tinh thần của Hachiman sắp không chống đỡ nổi nữa rồi?

Ngay lúc Hikigaya đang nghĩ vẩn vơ, định dùng cách đó để trốn tránh hiện thực, thì đột nhiên có một cô gái bước về phía cậu.

Hử? Lẽ nào…

“A, anh ơi, em thấy anh đứng đây lâu lắm rồi, anh đang đợi ai ạ?”

“…Ừm.”

——Toang rồi, toang rồi, toang thật rồi.

Hikigaya bề ngoài thì điềm tĩnh, nhưng trong lòng thì hoảng như cầy sấy.

Cô gái bắt chuyện với cậu, chẳng phải là Satou Maya, người hay đi cùng Matsushita đó sao!

Mà muộn thế này rồi, sao cô nàng này còn chưa về ký túc xá ngủ đi hả!

Trẻ ngoan thì không được thức khuya đâu!

“Nếu tiện thì, anh có thể giúp em một việc được không ạ?” Satou chắp tay thành khẩn. “Em muốn chụp ảnh chung với bạn, nếu anh tiện thì có thể chụp giúp bọn em một tấm được không ạ? Chỉ một lát thôi ạ.”

“…Ừm.”

Hikigaya lập tức thở phào nhẹ nhõm. Xem ra mình không bị nhận ra, hơn nữa đối phương cũng không phải đến để bắt chuyện làm quen.

Nghĩ lại cũng phải, làm gì có chuyện trùng hợp đến thế… chứ nhỉ?

Ngay khi Hikigaya tưởng mình đã an toàn, thì lại thấy Satou mặt mày hớn hở kéo bạn mình tới.

“Matsushita, lại đây mau, lại chụp ảnh với tớ đi mà.”

Người bạn mà cô ấy nói lại chính là Matsushita…

Cơ mà, chuyện này cũng không đến mức quá bất ngờ, dù sao hai người họ vốn là bạn thân của nhau.

“Gì vậy, sao tự dưng lại muốn chụp ảnh?”

Matsushita dường như bị yêu cầu đột ngột, vẻ mặt đầy hoang mang, nhưng sau khi nhìn thấy Hikigaya, vẻ mặt cô càng trở nên ngơ ngác hơn.

“Ể? Anh là…”

“…”

Lúc này, tim Hikigaya như vọt lên tới tận cổ họng, chỉ sợ bị nhận ra.

Khác với Satou là người chưa từng nói chuyện, cậu và Matsushita gần như ngày nào cũng gặp mặt. Cô cũng là người mà cậu trò chuyện nhiều nhất trong lớp.

Có bị nhận ra thật thì cũng chẳng lạ.

“Ừm… chúng ta có phải đã gặp nhau ở đâu rồi không?”

May mắn là, Matsushita dường như chưa nhận ra ngay, chỉ cảm thấy rất quen mắt.

Ngay sau đó, cô liền bị Satou trêu chọc.

“Gì chứ Matsushita, câu bắt chuyện này cũ rích rồi đó? Sẽ bị người ta cười cho đấy.”

“Tớ không có ý đó, tớ thật sự cảm thấy đã gặp ở đâu rồi.” Matsushita vội vàng giải thích.

Đáp lại, Satou chỉ huých khuỷu tay vào hông bạn, cười gian nói: “Được rồi, cậu không cần giải thích với tớ đâu, nhưng mà tớ cũng hiểu mà.”

Nói rồi, Satou hạ thấp giọng, còn lén liếc nhìn Hikigaya một cái.

“Dù gì thì người này cũng đẹp trai hơn hẳn cái tên mắt cá chết Hikigaya mà cậu mê mẩn, đúng không nào.”

“…”

Hikigaya rộng lượng quyết định coi như mình không nghe thấy gì.

“Cái! Satou cậu đừng có nói bậy! Tớ đã nói là tớ và Hikigaya-kun không phải mối quan hệ đó rồi mà!”

Matsushita tức đến đỏ cả mặt, chắc là vì bị chọc giận.

Mà muộn thế này rồi, hai cô mau về ngủ đi chứ…

“Xin lỗi nhé, để em phải đợi lâu rồi.”

Ngay lúc này, vị cứu tinh cuối cùng cũng xuất hiện.

“Ể? Yukinoshita-sensei?!”

Satou và Matsushita lập tức nhận ra Haruno, đồng thanh thốt lên kinh ngạc.

“Xin lỗi nhé, cậu ấy đã có hẹn với cô trước rồi.”

“A, vâng…”

Haruno khoác lấy cánh tay Hikigaya, mỉm cười nhìn Satou, và Satou lập tức chùn bước.

Đây chính là cuộc chiến giữa những người phụ nữ trong truyền thuyết sao… đáng sợ quá.

Hikigaya vừa nghĩ vẩn vơ chuyện không liên quan đến mình, vừa cố gắng lờ đi cảm giác mềm mại truyền đến từ cánh tay.

Thật tình, có thể buông ra nhanh được không?