Lớp học đề cao thực lực của Hikigaya

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

The Delicate Female Lead Only Wants to be Loved by the Villainous Young Ladies

(Đang ra)

The Delicate Female Lead Only Wants to be Loved by the Villainous Young Ladies

辞树花

Trong khi những người khác chuyển sinh vào vai một cô gái trẻ phản diện, thì tôi lại trở thành nữ chính bị ngược đãi trong một cuốn tiểu thuyết tàn bạo!Tôi run lên vì tức giận, nhưng chẳng có ai để đò

46 416

Papa no Iu Koto o Kikinasai!

(Hoàn thành)

Papa no Iu Koto o Kikinasai!

Matsu Tomohiro

Giờ đây, căn phòng sáu chiếu tatami chật hẹp của cậu không chỉ phải chứa mình cậu, mà còn cả Sora 14 tuổi, Miu 10 tuổi và Hina 3 tuổi. Số phận của Yuuta sẽ ra sao đây?

168 184

Tin Tức Toàn Tri Giả

(Đang ra)

Tin Tức Toàn Tri Giả

Ma Tính Thương Nguyệt

Đối mặt với tình thế tiến thoái lưỡng nan khi nhân loại bị nền văn minh cao cấp nuôi dưỡng mà không hề hay biết, Hoàng Cực chỉ có thể cùng người ngoài hành tinh xem, ai biết được nhiều hơn!

2 4

Angel Of Death

(Hoàn thành)

Angel Of Death

Chiren Kina

Rachel, 13 tuổi, tỉnh dậy và thấy mình bị nhốt trong tầng hầm của một tòa nhà hoang tàn. Không có bất kỳ ký ức nào, thậm chí chẳng biết mình đang ở đâu, cô bé lang thang trong tòa nhà, vừa hoang mang

24 20

Bị phản bội và suýt mất mạng trong mê cung bởi chính đồng đội, tôi thức tỉnh kỹ năng “Vòng quay Vô Hạn” và triệu hồi những đồng minh cấp 9999. Giờ là lúc cùng họ trở lại, trả thù lũ phản bội và cả thế giới này. Tất cả sẽ phải trả giá!

(Đang ra)

Bị phản bội và suýt mất mạng trong mê cung bởi chính đồng đội, tôi thức tỉnh kỹ năng “Vòng quay Vô Hạn” và triệu hồi những đồng minh cấp 9999. Giờ là lúc cùng họ trở lại, trả thù lũ phản bội và cả thế giới này. Tất cả sẽ phải trả giá!

Meikyou Shisui

Câu chuyện bắt đầu khi Light, một nhân tộc, bị chính tổ đội “Hội Quần Tộc” phản bội và trục xuất trong lòng hầm ngục. Thế giới này có sáu chủng tộc, trong đó nhân tộc bị xem thường và phân biệt do lên

3 6

Dungeon Farm: Ie wo Oidasareta node, Dungeon no Noujou wo Tsukutte Kurasou to Omoimasu

(Đang ra)

Dungeon Farm: Ie wo Oidasareta node, Dungeon no Noujou wo Tsukutte Kurasou to Omoimasu

Suzuki Ryuuichi

Thoát khỏi xiềng xích của những kỳ vọng nghiêm khắc từ gia đình, Bale quyết định sử dụng kiến thức từ kiếp trước để sống tự do như một nông dân. Cậu tận dụng sức mạnh của Dragon Tree Sword để tạo ra m

1 3

Năm nhất học kỳ 1 - Chương 144: Harem ngược trong truyền thuyết

Cả bảy người đều không bị mất món đồ nào quý giá, hay nói đúng hơn là bài thi lần này vốn không cho phép mang theo những thứ đó.

Chủ yếu là bàn chải đánh răng và quần áo, mỗi người đều mất một hai món.

Theo lẽ thường, con trai khác với con gái, dẫu có mất đồ cũng sẽ không la toáng lên, mà điều đầu tiên họ nghĩ đến là liệu có phải mình đã bất cẩn làm mất hay không.

Thế nhưng lần này số người mất đồ thực sự quá nhiều, không thể nào chỉ đơn thuần là do bất cẩn được.

“Hondou, không phải cậu phụ trách canh đêm sao?” một người lên tiếng hỏi, “Nhiều người mất đồ như vậy, lẽ nào cậu không phát hiện ra điều gì à?”

Do vụ trộm quần lót trước đó, Hirata đã đặc biệt sắp xếp một học sinh canh giữ hành lý vào ban đêm, nhưng chỉ phụ trách bên phía con trai.

Không phải vì thù dai hay nhỏ nhen, mà vì đám con gái vốn chẳng tin tưởng nổi bất kỳ đứa con trai nào ngoài Hirata. Ngay cả Ayanokouji, họ cũng chỉ miễn cưỡng đồng ý cho cậu phụ giúp mấy việc lặt vặt, còn chuyện trông coi hành lý thì đừng có mơ.

Thế nhưng ban ngày Hirata phải quán xuyến các công việc trong khu cắm trại, không thể nào thức trắng đêm được.

Còn chuyện để đám con gái tự mình canh đêm… chỉ có thể nói là nghĩ nhiều rồi.

Suy cho cùng, thức khuya chính là kẻ thù của phái đẹp mà〜 (cười)

Hơn nữa, trong lều cũng không thể chứa hết ngần ấy hành lý, nên cuối cùng đám con gái chỉ có thể đem đồ đi giấu vào ban đêm chứ không có biện pháp phòng bị nào khác.

Không ngờ kết quả lại là bên con trai bị mất đồ.

Việc canh đêm này quả thực giống hệt như bảo vệ ở mấy khu dân cư, chỉ để làm cảnh mà thôi.

Hondou vội vàng phân bua: “Kh-không có! Tớ chẳng thấy gì hết!”

“Thế đồ đi đâu rồi?”

“Tớ không biết! Tớ vẫn luôn thức mà!”

Dù giọng điệu của Hondou vô cùng chắc chắn, nhưng gương mặt ai nấy đều lộ rõ vẻ không tin.

Tên này dám chắc là đã ngủ gật trong lúc canh đêm rồi.

Cơ mà, cũng không thể hoàn toàn trách cậu ta được, ai mà ngờ con trai cũng sẽ bị trộm đồ cơ chứ?

Quả nhiên con trai ra đường phải biết tự bảo vệ mình mà.

“Vậy theo lời cậu, người đáng nghi nhất chẳng phải là cậu sao?” một người thì thầm.

“Sao có thể là tớ được! Tớ cũng bị mất đồ mà!” Hondou lập tức phản bác.

“Biết đâu là cậu cố tình thì sao, vì theo như cậu nói, hiện giờ chỉ có cậu, với tư cách là người canh đêm, là có đủ điều kiện để gây án.”

“Ơ…”

Hondou không khỏi ngây người, rốt cuộc tại sao mình lại từ nạn nhân biến thành kẻ tình nghi thế này?!

Trong cơn tuyệt vọng, cậu ta đành ấp úng thừa nhận: “Không phải, cái đó, hình như tớ có chợp mắt một lúc… Hết cách rồi, một mình canh đêm chán chết đi được!”

“Thiệt tình, biết ngay mà.”

Yukimura chán nản thở dài, nhưng không nói thêm gì nữa, những người bị mất đồ khác cũng vậy.

Dù sao tất cả đều là con trai, phản ứng với chuyện này sẽ không gay gắt như con gái, chỉ cảm thấy rất kỳ lạ mà thôi.

Rốt cuộc là ai đã làm chuyện này?

Lúc này, không biết ai đó khẽ nói một câu: “Liệu có phải là trò đùa của đám con gái không?”

Mọi người nghe xong thì sững ra, sau đó bất giác nhìn về phía đám con gái.

“Thì ra là thế.” Yukimura vừa xoa cằm vừa gật gù, “Nếu là đám con gái trả thù thì mọi chuyện đều có thể giải thích được… Đi, tìm bọn họ tính sổ!”

“Khoan đã, tớ không đồng ý việc tùy tiện nghi ngờ bạn cùng lớp! Chắc chắn có hiểu lầm gì đó ở đây thôi.” Hirata vội vàng ngăn lại.

“Cái gì cơ, Hirata cậu cũng thiên vị quá rồi đấy, sao không thấy cậu nói với đám con gái như thế!”

“Đúng đó, lúc ấy bọn tớ đã ngoan ngoãn để bị khám người rồi đấy nhé!”

Ike và Yamauchi nhân cơ hội la lối, bọn họ thích nhất là đối đầu với mấy gã đẹp trai được yêu mến.

Thực ra không cần hai người họ châm dầu vào lửa, lần này cũng chẳng mấy ai chịu nghe lời Hirata.

Đám con trai bị vu oan là kẻ trộm quần lót, trong lòng sớm đã nén một cục tức, khó khăn lắm mới có cơ hội tốt thế này, sao có thể không trả thù lại cho được.

Dưới sự dẫn dắt của Yukimura, cả đám hùng hổ xông đến trước lều của con gái, gào lên bắt họ lăn ra đây.

Cảnh tượng này trông có vẻ quen quen…

Hikigaya lững thững đi sau đám đông hóng chuyện, chủ yếu là vì cậu cũng chẳng hiểu nổi lần này là do ai làm.

Theo lý mà nói, kẻ tình nghi lớn nhất là Ibuki, nhưng cô ta đã thành công châm ngòi cho nội bộ lớp D lục đục, lặp lại lần nữa cũng không có ý nghĩa gì lớn, chỉ tổ làm tăng nguy cơ bị lộ mà thôi.

Cứ quan sát thêm một chút nữa vậy.

“Khoan đã! Mọi người làm ơn đợi một lát, để tớ vào nói chuyện với họ!”

Hirata sợ mâu thuẫn sẽ trở nên gay gắt, bèn chủ động tiến lên giải thích sự tình với Karuizawa và những người khác.

Quả nhiên, đối phương vừa nghe xong liền cười khinh khỉnh.

“Thiệt tình, còn tưởng có chuyện gì, đám con trai các cậu đừng có tự đề cao bản thân quá, ai thèm lấy đồ của các cậu chứ! Chỉ chạm vào thôi đã phải đi khử trùng tay rồi!”

“Câu này tôi xin trả lại nguyên văn cho cô!” Yukimura lập tức đáp trả, “Cái miếng giẻ rách trên người cô, lấy làm giẻ lau còn chê bẩn!”

“Cái gì! Cậu nói ai…”

“Thôi thôi, hai người đừng cãi nhau nữa!” Hirata vội vã can ngăn, “Bây giờ không phải lúc cãi vã, mau tìm lại đồ mới là quan trọng nhất.”

“Xin lỗi nhé, Hirata-kun, nhưng bọn tớ không muốn giúp đỡ thủ phạm trộm quần lót của con gái đâu.”

Shinohara bĩu môi, rồi nói móc tất cả đám con trai: “Với lại ai biết được có phải họ tự biên tự diễn không, biết đâu lại có dụng ý khác thì sao!”

“Hả?! Bây giờ cô cũng là thủ phạm đấy nhé!”

“Hừ, đúng là nực cười.”

“Ư…”

Rõ ràng tình huống tương tự, thậm chí có thể nói lần này bên con trai còn nghiêm trọng hơn, nhưng đám con gái dù bị nghi ngờ cũng chẳng hề tỏ ra căng thẳng, ngược lại còn xem cả sự việc như một trò cười.

Hết cách rồi, đây chính là cái gọi là khác biệt nam nữ.

Hikigaya cảm thấy chuyện này vô cùng bất công, quyết định trà trộn vào đám đông nói một lời công đạo.

“Nhưng mà bạn Hirata cũng bị mất đồ đó… liệu có phải là do một chị gái biến thái nào đó làm không?”

“Ể?”

Câu nói này như một giọt nước rơi vào chảo dầu nóng, khiến đám con gái trong lớp bùng nổ ngay tức khắc.

“Yosuke-kun, cậu cũng bị mất đồ ư!” Karuizawa căng thẳng hỏi.

“…Ừm, hình như tớ bị mất bàn chải đánh răng rồi.”

Hirata cười khổ đáp lại, cậu vốn đã cố tình không nhắc đến, không ngờ vẫn bị người khác réo tên.

“Điều tra! Phải điều tra cho rõ!”

Một khi đã dính dáng đến chuyện của Hirata, đám con gái trong lớp lập tức thay đổi thái độ, ai nấy đều phẫn nộ yêu cầu tìm ra thủ phạm.

Hikigaya liếc nhìn đám con trai bên cạnh, chỉ thấy ai cũng mang vẻ mặt như vừa bị đả kích.

Haizz, biết sao được, đây chính là uy lực của trai đẹp.

Điểm này cậu đã sớm được lĩnh giáo rồi.

Đám con gái dường như không giấu ba lô chung một chỗ, mà chia theo từng nhóm nhỏ như thường lệ, mỗi nhóm giấu hành lý của mình ở một góc khuất hoặc trong rừng.

Dù sao chỉ cần bọc túi ni lông bên ngoài là không lo bị bẩn.

Mà nói đi cũng phải nói lại, đến cả chuyện này họ cũng phải kéo bè kết phái ư? Có phải đi vệ sinh đâu… Hử?

Đi vệ sinh chắc cũng không cần đi có đôi có cặp đâu nhỉ?

Nói thật, vấn đề này đã làm Hikigaya bối rối suốt nhiều năm, đến tận bây giờ vẫn không hiểu tại sao.

“Nói trước nhé! Đám con trai các cậu không được lại gần đâu đấy!” Shinohara đột nhiên quay đầu lại cảnh cáo.

Dù đám con gái đồng ý hợp tác, nhưng họ chỉ kiểm tra lẫn nhau chứ không đời nào cho đám con trai xem đồ của mình.

Đặc biệt là hai tên ngốc Ike và Yamauchi, bị Shinohara nghiêm lệnh cấm tiệt, còn yêu cầu những bạn nam khác cùng giám sát họ.

Tiếc là, chẳng ai thèm nghe lời cô ta.

“Ike, mày hiểu mà, phải không?”

“Tất nhiên rồi, đi thôi!”

Hai tên ngốc này thuộc dạng càng cấm càng làm, Shinohara không nhắc thì thôi, đằng này họ lại càng thêm hăng, lén lút bám theo sau đám con gái.

Những người khác cũng lười quản bọn họ, tất cả đều làm như không nhìn thấy gì.

Thế nhưng, chẳng bao lâu sau, từ trong rừng cây đã vọng ra tiếng hét phấn khích của Yamauchi.

“Mọi người mau lại đây xem này! Xem tớ phát hiện ra cái gì này!”

“Này! Tên khốn nhà cậu mau bỏ tay ra cho tôi!”

Ngay sau đó là tiếng gầm giận dữ của Shinohara.

Mọi người lập tức nhận ra có chuyện, vội vàng chạy theo hướng có tiếng động.

Chỉ thấy Yamauchi và Shinohara đang giằng co một chiếc ba lô, mấy cô gái bên cạnh thì đứng nhìn với vẻ bối rối, trong khi những người khác cũng dần bị tiếng ồn thu hút lại.

“Yamauchi-kun, có gì từ từ nói, cậu buông tay ra trước đã được không?”

Hirata tiến lên khuyên can, nhưng Yamauchi lại làm như không nghe thấy.

“Không phải thế đâu! Mọi người nhìn kỹ túi của Shinohara đi, căng phồng thế kia chắc chắn có giấu thứ gì bên trong!”

“Trong đó toàn là đồ dùng cá nhân của tôi! Tuyệt đối không cho các người xem!” Shinohara đỏ mặt tía tai hét lên.

Dù cô ta khăng khăng như vậy, nhưng đồ đạc mỗi người được mang lên đảo đều rất có hạn, cả cái ba lô dùng còn chưa đến một nửa.

Thêm vào đó là phản ứng của Shinohara… rõ ràng là có vấn đề.

——Chẳng lẽ là!

Như để chứng thực cho suy đoán của Hikigaya, dưới sự giằng co của Yamauchi và Shinohara, quai ba lô đã không chịu nổi sức nặng, kêu “bựt” một tiếng rồi đứt phựt.

Sau đó, đồ đạc bên trong văng tung tóe ra đất, cứ thế phơi bày trước mắt mọi người.

“Này này, sao lại có nhiều bàn chải đánh răng thế!”

“Đây không phải là áo thun của tớ sao!”

“Còn có cả tất nữa…”

Đồ dùng cá nhân của Hirata và những người khác bị nhét hết vào trong chiếc túi này, còn chủ nhân của nó, Shinohara, đã đông cứng như một pho tượng.

Trong phút chốc, tất cả đều lặng ngắt như tờ, cả khu rừng chìm vào một sự tĩnh lặng chết chóc.

Cho đến khi một giọng nói nhàn nhạt đột nhiên vang lên.

“Đây là Harem ngược trong truyền thuyết sao?”

“Ể… ha ha ha!”

Bắt đầu từ đó, đám con trai lớp D phá lên cười như điên, sau đó đủ thứ lời lẽ tục tĩu cũng tuôn ra.

“Bọn mày nói xem liệu Shinohara có liếm qua mỗi cái bàn chải không?”

“Đừng nói bậy! Chắc chắn cô ta chỉ liếm của Hirata thôi!”

“Cảm giác Shinohara như đang sưu tập tem vậy, thuộc tính của mấy đứa con trai được chọn đều khác nhau cả.”

Gã cuối cùng càng nói càng hăng, lần lượt chỉ vào Hirata và những người khác rồi bắt đầu miêu tả.

“Mọi người xem nhé, có soái ca ấm áp rạng rỡ Hirata, có Ayanokouji ngoài ngoại hình ra thì mọi thứ đều tầm thường, có Sudou thể trạng cường tráng, có trap boy đáng yêu Okitani, có mọt sách bốn mắt Yukimura, có Hondou giỏi thể thao, và cả Ike nữa… Úi chà! Đây đúng là dàn nhân vật chính trong game otome danh xứng với thực mà!”

“Khoan đã! Dựa vào đâu mà lướt qua tao luôn vậy!”

Ike vừa phản đối một câu, đã bị Yamauchi đang cười hì hì choàng vai bá cổ.

“Tao nói này Ike, mày với Sudou và Ayanokouji đúng là may mắn thật đấy! Lại được Shinohara để mắt tới, từ hôm nay các mày chính là người yêu của cô ta rồi đó!”

“Chết đi! Ai thèm để ý đến con nhỏ xấu xí đó chứ!”

“Thằng khốn này mày đùa cái gì đấy!”

Đừng nói là Ike và Sudou, ngay cả Ayanokouji cũng lộ vẻ mặt cạn lời.

Xem ra ngay cả Kiệt tác tối cao cũng không chịu nổi chuyện này.

Lớp D lúc này có thể nói là đang ở vào thời điểm sôi nổi nhất kể từ khi lên đảo, ngay cả một vài cô gái cũng không nhịn được mà lén cười.

Quả nhiên, cách tốt nhất để đoàn kết chính là tạo ra một kẻ thù (trò cười) chung.

Chỉ tiếc là không phải ai cũng cảm thấy buồn cười như vậy.

“Này! Đám con trai các cậu đừng có quá đáng!” Karuizawa lên tiếng bênh vực bạn mình, “Rõ ràng là có người vu oan giá họa cho Shinohara-san, và rất có thể chính là các cậu làm!”

“Uầy—— Bắt đầu rồi, bắt đầu rồi, con mụ này bắt đầu giả làm bạch liên hoa rồi kìa!”

“Trước khi nói câu đó, sao cô không hỏi cái quần lót của mình trước đi?”

Thực ra, những người có chút đầu óc đều hiểu rõ, đằng sau chuyện này chắc chắn có kẻ giật dây.

Nhưng lúc này tang chứng vật chứng rành rành, huống hồ đám con trai đã chẳng còn quan tâm đến sự thật là gì nữa.

Giống hệt như lúc Karuizawa bị mất trộm quần lót, khi ấy họ đã bị vu khống ra sao, thì bây giờ họ chỉ muốn làm nhục lại gấp bội.

“C-các người… hức… hu hu hu…”

Shinohara vốn luôn mạnh mẽ lần này lại không thể phản bác được câu nào, cô dường như không thể chịu nổi bầu không khí này, vừa khóc vừa quay người bỏ chạy.

Kushida để lại một câu ‘Tớ đi đuổi theo cậu ấy’ rồi chạy theo, Karuizawa và những người khác cũng nối gót ngay sau đó.

“Mọi người, lần này các cậu thực sự đi quá giới hạn rồi.” Hirata nói với vẻ mặt nghiêm túc.

“Chậc, cái gì chứ, bọn tớ chỉ trêu cô ta một chút thôi mà.”

“Đúng thế, cô ta cũng không biết đùa gì cả.”

Đám con trai không hề có ý định kiểm điểm, vừa trêu chọc nhau vừa giải tán.

E rằng chuyện hôm nay cho đến tận khi tốt nghiệp họ cũng không thể nào quên được.

…Không, biết đâu một ngày nào đó cãi nhau với Shinohara, họ sẽ lôi ngay chuyện này ra nói.

Đây đã được xem như là vết nhơ của cuộc đời rồi.

Thế nhưng, rốt cuộc là ai đã làm chuyện này?

Ngay cả Hikigaya cũng chẳng có chút manh mối nào, không thể tưởng tượng ra được là ai đã làm.

Ngay cả khi Hondou có ngủ gật, việc có thể lấy trộm đồ của từng ấy đứa con trai mà không hề kinh động đến cậu ta, rồi lại nhét hết vào túi của Shinohara, rõ ràng không phải là chuyện mà một người bình thường có thể làm được.

Chẳng lẽ lại là Kiệt tác tối cao làm sao?

“Hikigaya-kun, tớ có chuyện muốn nói với cậu.”

Đúng lúc này, Horikita đột nhiên bước tới bắt chuyện với Hikigaya.

Từ nãy đến giờ cô ta vẫn chỉ im lặng theo dõi màn xử tội công khai Shinohara, trên mặt không hề có một chút lay động, đúng là một người phụ nữ vô tình.

“Tôi hỏi thẳng đây.” Horikita nhìn chằm chằm vào mắt Hikigaya, “Vụ lần này là do cậu gắp lửa bỏ tay người, đổ oan cho Shinohara-san phải không? Cậu trả lời thật đi.”

Xem ra cô ta không chỉ vô tình, mà còn rất không biết tự lượng sức mình, lại còn định dò xét chân tướng thông qua việc quan sát phản ứng của Hikigaya.

Hikigaya không nhịn được mà liếc xéo Horikita một cái: “Đừng nói ngốc thế, cậu không nghe Karuizawa nói à, chỉ chạm vào đồ của Ayanokouji thôi đã phải đi khử trùng rồi.”

Nói rồi, cậu chìa hai tay ra.

“Cậu xem, có phải vẫn còn nguyên vẹn không?”

“…Phải rồi, không có dấu hiệu bị ăn mòn nhỉ.”

Duy chỉ có điểm “dìm hàng” Kiệt tác tối cao là cả hai có thể nhanh chóng tìm được tiếng nói chung.

Tuy nhiên, sự nghi ngờ của Horikita cũng không phải là không có lý.

Bởi vì chính Hikigaya nghĩ lại, cũng cảm thấy người đáng nghi nhất trong lớp hình như chỉ có cậu…

Thiệt tình, rốt cuộc là ai đang ngấm ngầm gây rối vậy?

Nếu để cậu biết được thì… nhất định phải trọng thưởng một phen mới được.