Có lẽ do hiếm có dịp gặp được người cùng chung chí hướng, Hikigaya đã kết bạn với gã nhân viên nọ một cách hết sức thuận lợi.
Dù không phải học sinh, nhưng một khi đã ở trong ngôi trường này, ai cũng phải sử dụng loại điện thoại chuyên dụng, kể cả nhân viên và giáo viên cũng không ngoại lệ.
Quy định này thật sự là một cứu cánh.
Điện thoại do Trường Koudo Ikusei cấp phát có một tính năng đặc biệt: sau khi kết bạn, có thể biết được vị trí của đối phương.
Tuy có thể tắt chức năng này trong phần cài đặt, nhưng vì nó được mặc định bật sẵn nên khá nhiều người bỏ qua.
Đặc biệt là đám con trai, dù có để ý cũng thường lười chẳng buồn chỉnh lại.
Dù sao thì trường cũng chỉ bé bằng này, không lên lớp thì về ký túc xá, không thì ra trung tâm thương mại Keyaki, chẳng cần thiết phải giấu giếm lịch trình làm gì.
Và quả thật, gã nhân viên kia đã không tắt tính năng theo dõi bạn bè này.
Thế là, chỉ cần gã bước chân vào khu ký túc xá, Hikigaya sẽ biết ngay tắp lự.
Chỉ có một điều phiền toái là, do bị nhận nhầm là “đồng bọn”, gã này thường xuyên nhắn tin cho cậu, mà toàn là những chuyện vớ vẩn về thần tượng.
Này, ít nhất lúc làm việc thì cũng phải nghiêm túc chứ!
Hikigaya vừa thầm cằn nhằn, vừa trốn vào một góc sân thể dục trả lời tin nhắn.
Cũng may đang là giờ thể dục, học sinh được tự do hoạt động, chứ nếu đang trong lớp thì cậu thật khó mà rút điện thoại ra được.
Cũng may là chỉ cần chịu đựng thêm vài ngày nữa thôi, gã đó chắc chắn sẽ lại gửi thư cho Sakura.
Đến lúc đó là được giải thoát.
Không… có khi chẳng cần đến vài ngày, gã có thể tái phạm bất cứ lúc nào.
Nghĩ vậy, Hikigaya liếc vào danh sách bạn bè. Thật đáng tiếc, đối phương vẫn đang ở trong cửa hàng.
Mà không biết lúc cảnh sát nằm vùng có tẻ nhạt thế này không nhỉ?
Hồi bé Hikigaya từng mơ mộng trở thành một cảnh sát, rồi ngầu lòi tóm gọn tội phạm, nhưng lớn lên rồi cậu lại thấy thiên hạ thái bình mới là nhất.
Thế nên, trước khi gã nhân viên kia biến thành một kẻ bám đuôi thực thụ, phải ngăn chặn hắn lại càng sớm càng tốt.
Ting—!
Đúng lúc đó, điện thoại lại vang lên tiếng báo tin nhắn.
Haiz… lại tới nữa rồi.
Hikigaya thở dài, đang định trả lời cho qua chuyện thì nhận ra nội dung lần này có gì đó là lạ.
[Ố ồ ô!]
[Báo cho cậu một tin động trời!]
[Vừa nãy Shizuku kết bạn với tôi rồi, còn hẹn tôi ra gặp mặt nữa!]
…Hả?
Hikigaya bất giác nhìn ra sân thể dục. Sakura đang chạy hồng hộc dưới sự giám sát của Horikita, bộ dạng khiến người ta lo rằng cô ấy có thể gục ngã bất cứ lúc nào.
Bình thường, Sakura vốn không giỏi thể thao và cũng chẳng bao giờ hăng hái tham gia những hoạt động thế này.
Nhưng có lẽ vì Horikita trông quá đáng sợ, hoặc không muốn phụ tấm lòng của cô ấy, nên từ khi đại hội thể thao được công bố, Sakura đã luyện tập rất chăm chỉ.
Nói cách khác… bệnh hoang tưởng của gã nhân viên kia lại nặng thêm rồi.
Hikigaya lắc đầu, tiện tay nhắn lại một câu ‘cẩn thận lừa đảo’.
Thế nhưng, đối phương có vẻ đã hiểu lầm.
[Hehehe, tôi hiểu cái cảm giác ghen tị của cậu mà.]
[Nhưng tiếc thay! Tôi sinh ra là để thuộc về Shizuku!]
Thôi thôi được rồi.
Với loại người này, cứ thuận theo ý hắn là được, chẳng cần làm gì thêm.
Trong lúc Hikigaya đang cạn lời, vài tin nhắn nữa lại tới.
Nhưng lần này có vẻ khác.
[Nhưng vẫn cảm ơn cậu đã quan tâm nhé.]
[Yên tâm! Tôi chắc chắn một trăm phần trăm là mình sẽ không bị lừa đâu!]
[Thôi, tôi đi gặp Shizuku-chan yêu dấu của tôi đây, nói chuyện sau.]
…Hửm?
Chắc chắn một trăm phần trăm sẽ không bị lừa…?
Và… đi ngay bây giờ?
Hikigaya cảm thấy mấy câu này không phải nói suông.
Cậu nghiêm túc ngẫm nghĩ một lát rồi bừng tỉnh.
Nếu ở bên ngoài, đây rất có thể là một cú lừa, fan cuồng đến mấy cũng không thể tin tưởng mù quáng được.
Nhưng Trường Koudo Ikusei là một môi trường khép kín. Nếu đối phương hẹn gặp ở một địa điểm trong trường, thì trong mắt gã nhân viên, ngoài Sakura ra thì không thể có kẻ lừa đảo nào khác.
Vậy thì, vấn đề là ở đây.
Sakura đang chạy bộ trên sân, trừ khi cô ấy biết thuật phân thân… không, làm gì có chuyện đó.
Hay là bệnh tình của gã đó thật sự trở nặng rồi?
Nhưng cảm giác lại không giống…
Hikigaya cau mày, không kìm được lại mở danh sách bạn bè, kiểm tra vị trí của gã nhân viên.
Điện thoại hiển thị hắn đã rời cửa hàng, chẳng bao lâu sau thì dừng lại ở lối vào khu xuất nhập hàng hóa gần đó.
“Lạ thật… Anh ta đâu có phụ trách bốc vác nhỉ?”
Thành thật mà nói, Hikigaya cũng không rõ công việc của đối phương là gì, có thể là được gọi đi giúp tạm thời.
Nhưng nếu gã nhân viên không nói dối… thì ai là người đã hẹn hắn ra?
…Sakayanagi?
Cái tên này chợt lóe lên trong đầu Hikigaya.
Hôm qua lúc kết bạn, Sakayanagi đã đứng ngay bên cạnh, và cô ta cũng biết rõ toàn bộ câu chuyện.
Chỉ cần nắm được thông tin mấu chốt rằng Sakura chính là Shizuku, việc lừa gã nhân viên ra mặt không phải là chuyện khó.
Không lẽ nào…
Có lẽ… nên qua đó xem sao.
Nghĩ vậy, Hikigaya lập tức cắm đầu chạy.
Dù tất cả chỉ là phỏng đoán, không hề có bằng chứng, nhưng cảm giác bất an trong lòng cứ mãi không tan.
Vả lại, giờ thể dục cậu cũng chỉ toàn trốn việc, nghỉ một buổi cũng chẳng sao, dù có đi một chuyến công cốc cũng chẳng mất mát gì.
Suy cho cùng, với con người, sự an tâm là trên hết!
…
Kể từ khi biết có kẻ bám đuôi trong ngôi trường của cha mình, tâm trạng Sakayanagi lúc nào cũng bực bội.
Trước đây không phải cô chưa từng gặp những kẻ đáng ghét, nhưng lần nào cô cũng có thể kiên nhẫn chờ thời cơ thích hợp để hạ gục chúng.
Chỉ riêng lần này là khác.
Sakayanagi thật sự không thể chờ thêm một giây nào, chỉ hận không thể xử lý hắn ngay lập tức.
Tiếc là Hikigaya không đồng ý, cậu ta dường như lại có lòng trắc ẩn không cần thiết với thứ rác rưởi đó.
“Haiz, vẫn ngây thơ như ngày nào.”
Sakayanagi luôn đánh giá cao năng lực của Hikigaya, thậm chí cậu ta còn khiến cô không ít lần phải kinh ngạc.
Hai kỳ thi đặc biệt hồi nghỉ hè là minh chứng hoàn hảo.
Không chỉ Katsuragi cùng lớp bị đánh bại thảm hại, mà hai lớp khác còn nhận được lượng điểm khổng lồ, khiến cô từ lớp A rơi thẳng xuống lớp C.
Điều này… thật quá tuyệt vời.
Nghĩ đến đây, tâm trạng đang bực dọc của Sakayanagi bỗng trở nên phấn chấn.
Dù bề ngoài, chuyện này có vẻ không liên quan nhiều đến Hikigaya, đặc biệt là kỳ thi tìm kẻ ưu đãi mà cậu ta gần như không tham gia.
Nhưng so với báo cáo của đám bạn cùng lớp, Sakayanagi tin vào trực giác của mình hơn.
Cô tin chắc Hikigaya đã giật dây không ít chuyện sau màn, còn Ichinose và Ryuuen, hai kẻ được cho là thắng lớn nhất, có lẽ chỉ là con tốt thí bị đẩy ra để tung hỏa mù.
“Hehe, đúng là một cậu bé hư nổi loạn.” Sakayanagi mỉm cười lẩm bẩm.
Thật ra, cô đã sớm đoán Hikigaya sẽ phản công quyết liệt, chỉ là kết quả hơi bất ngờ.
Cô vốn nghĩ Hikigaya sẽ dẫn dắt lớp D hạ gục lớp A trong hai kỳ thi, hoặc quét sạch cả ba lớp còn lại.
Như vậy, dù lớp D có vùng lên, nhưng vì nền tảng quá yếu nên trong thời gian ngắn không thể lay chuyển địa vị của lớp A. Khi đó Sakayanagi sẽ có đủ thời gian để dọn dẹp tàn cuộc và vực dậy tinh thần cho cả lớp.
Nhưng hiện tại, lớp D vẫn là lớp D 0 điểm, còn lớp A thì đã thành lớp C.
Dù Sakayanagi chẳng bận tâm mình ở lớp nào, nhưng cô không thể chịu được việc phải đứng dưới người khác.
Nhất là Ichinose và Ryuuen, hai kẻ mà cô chưa bao giờ xem ra gì.
“Hikigaya-kun… thật biết cách làm khó tôi đấy.”
Sakayanagi khẽ thở dài. Cô vốn định nhanh chóng thống nhất lớp để có một trận đấu ra trò với Ayanokouji, nhưng với tình hình này, e là trận đấu đó sẽ chẳng thể nào mãn nhãn được.
Hiện tại, cả nội bộ lớp C và D đều có vấn đề nghiêm trọng, muốn giải quyết e là phải tốn không ít công sức.
Cũng may thời gian vẫn còn nhiều, chẳng cần vội.
Chỉ có điều… Kiệt Tác Tối Cao kia dường như đang cố ẩn mình, liệu có thể khiến cậu ta dốc toàn lực chiến đấu hay không cũng là một dấu hỏi.
“Ể? Cậu là ai?”
Trong lúc Sakayanagi đang mải mê suy nghĩ, một giọng nói chợt cắt ngang.
Đó chính là vị khách mà cô mời đến hôm nay.
Hehe, giải quyết nhanh gọn thôi.
Sakayanagi mỉm cười, khẽ cúi đầu chào: “Chào buổi chiều, anh nhân viên-san. Tôi đã đợi ngài ở đây từ lâu.”
“Hả? Đợi? Tôi?”
“Trước tiên, tôi phải xin lỗi ngài.” Sakayanagi rút điện thoại ra. “Người đã liên lạc với ngài thực ra không phải là Sakura-san, mà là tôi đã mạo danh cô ấy.”
“Khoan đã! Thế là tôi bị lừa à!”
“Xin ngài đừng kích động. Thật ra, tôi và Sakura-san, hay nói đúng hơn là thần tượng Shizuku-san, là bạn thân của nhau. Cô ấy thực sự đã để ý đến ngài, một người hâm mộ trung thành đấy ạ.”
Sakayanagi bịa chuyện không chớp mắt, khiến gã nhân viên ngẩn tò te.
“Vậy tại sao cô ấy…”
“Vì cô ấy là một người hay ngượng ngùng mà.” Sakayanagi nở một nụ cười ngọt ngào. “Dù Sakura-san rất muốn trực tiếp cảm ơn sự ủng hộ của ngài, nhưng cô ấy thấy làm vậy thì ngại lắm, nên mới nhờ tôi chuyển lời giúp.”
“Ồ ồ, thì ra là thế!”
Gã nhân viên lập tức hết giận mà mừng rỡ ra mặt.
“Hehe, thật ra cũng chẳng có gì to tát. Shizuku quan trọng với tôi lắm, tôi đã mê cô ấy ngay từ lần đầu thấy trên tạp chí rồi! Mà… được một cô bé dễ thương như cậu hẹn gặp, tôi cũng chẳng thiệt thòi gì.”
“Hehe, ngài quá khen rồi.”
Sakayanagi che miệng cười duyên.
“Tôi rất hiểu cảm giác của ngài. Ngài chắc không thể ngờ lại gặp được Shizuku-san ở ngôi trường này, thậm chí còn may mắn biết được tên thật của cô ấy.”
“Đúng vậy! Sakura Airi… một cái tên thật đẹp!” Gã nhân viên say sưa nói. “Tôi thấy việc chúng tôi gặp lại nhau ở đây chính là định mệnh… À, tôi còn gửi cho cô ấy rất nhiều thư nữa! Mỗi lá thư đều chứa đựng tất cả lòng mến mộ của tôi!”
“Vâng, cô ấy có nhắc đến.”
“Ố ồ! Cô ấy xem hết rồi ư?!”
Nghe Sakayanagi nói vậy, gã nhân viên sướng đến quên trời đất.
“Vậy cô ấy có nói cảm nghĩ gì không!”
“Có ạ.”
“Thật sao?! Chắc cô ấy cảm động lắm nhỉ?”
“Cô ấy nói ngài rất kinh tởm.”
“Tuyệt vời! Cô ấy nói tôi… Hả?”
Nụ cười trên mặt gã nhân viên chợt tắt ngúm.
Hắn định hỏi lại thì thấy Sakayanagi, người vừa nãy còn cười tươi như hoa, giờ đây ánh mắt lại lạnh như băng.
“Tôi rất muốn biết, trong đầu ông rốt cuộc chứa thứ gì vậy?”
“Ơ, ơ?”
“Tự ý gửi những lá thư không liên quan cho học sinh.” Sakayanagi nói, mặt không chút biểu cảm. “Ông có biết hành vi của mình đang làm ô uế ngôi trường này không? Một kẻ không phân biệt nổi đời thực và thế giới ảo đúng là thảm hại hết mức.”
“Không phải, không phải thế! Trái tim tôi và Shizuku đã hòa chung nhịp đập rồi!”
“Nói mớ thì xin mời về giường.”
Sakayanagi lộ rõ vẻ ghê tởm.
“Và tùy vào mức độ nghiêm trọng, hành vi này có thể cấu thành tội phạm.”
“Tội, tội phạm?! Không phải, tôi chỉ…”
“Những lời đó, xin mời ông nói với cảnh sát.” Sakayanagi giơ điện thoại lên. “Toàn bộ cuộc nói chuyện vừa rồi đã được tôi ghi âm lại. Tôi sẽ nộp cho nhà trường ngay lập tức để họ định đoạt.”
“Cô, cô…!”
Gã nhân viên cúi gằm mặt, hơi thở mỗi lúc một gấp gáp.
Ngay sau đó, hắn đột ngột lao tới với một khí thế đáng sợ.
“Tại sao lại xen vào giữa tao và Shizuku!”
Hắn tóm lấy cánh tay Sakayanagi, đẩy mạnh cô sang một bên khiến chiếc điện thoại văng xuống đất.
“Khốn kiếp, đây chắc chắn là do mày tự bịa ra… Đúng rồi! Tao yêu Shizuku như thế, cô ấy không thể nào đối xử với tao như vậy được!”
“…”
Ngã sõng soài trên đất, Sakayanagi lạnh lùng nhìn gã đàn ông đang lảm nhảm, nhưng trên môi lại nở một nụ cười ngạo nghễ.
Dù mông hơi ê ẩm, nhưng may có mấy thùng hàng bên cạnh đỡ lấy nên không sao.
“Phải rồi! Xóa! Phải xóa hết những thứ bịa đặt đó đi!”
Gã nhân viên như sực nhớ ra điều gì, vội nhặt điện thoại của Sakayanagi lên hì hục bấm. Nhưng đó chỉ là công dã tràng.
Cái gọi là ghi âm, ngay từ đầu đã chỉ là một cái bẫy.
Tất cả đều do Sakayanagi gài bẫy để hắn tự nói ra, cũng không có nội dung gì quá khích, dù có nộp cho nhà trường cũng chẳng thể làm bằng chứng vững chắc.
Nếu hắn giữ được cái đầu lạnh, chắc chắn đã không bị dọa.
Thế nhưng, việc hắn mất bình tĩnh đẩy Sakayanagi ngã lăn ra đất lại là sự thật không thể chối cãi.
Toàn bộ cảnh này đã bị camera giám sát ghi lại không sót một chi tiết.
Nếu đối phương là một nam sinh cấp ba khỏe mạnh, không bị thương tích gì, có lẽ còn có thể giải thích là do cãi vã.
Nhưng nạn nhân lại là một cô gái nhỏ bé đi lại khó khăn, thế nào cũng là đường cùng.
Chẳng bao lâu nữa, bảo vệ sẽ đến lôi gã này đi.
Đây chính là kế hoạch của Sakayanagi ngay từ đầu.
Nghĩ đến những gì sắp xảy ra, cô cảm thấy một niềm vui sướng từ tận đáy lòng.
——Cái giá cho việc làm cha ta mất mặt, ngươi đừng hòng thoát dễ dàng.
Vừa mường tượng màn kịch hay sắp diễn ra, Sakayanagi với tay nắm lấy cây gậy chống lăn lóc dưới đất, rồi dựa vào thùng hàng từ từ đứng dậy.
Nhưng cô không hề để ý, chiếc thùng hàng trên cùng đã bắt đầu lung lay.
“Tao cảnh cáo mày, đừng có xía vào chuyện của tao với Shizuku!”
Xóa xong đoạn ghi âm, gã nhân viên tức tối ném điện thoại xuống đất.
Sakayanagi mỉm cười cúi xuống nhặt lên, vừa định nói gì đó thì chợt nghe một tiếng hét thất thanh từ gần đó.
“Sakayanagi! Tránh mau!”
“Hả? Hikigaya-kun?”
Chỉ thấy Hikigaya đang lao đến như tên bắn, tay thì vẫy loạn xạ.
Thiệt tình, vẫn không chịu bỏ cuộc à.
Dù không biết làm sao cậu ta biết được, nhưng giờ đến thì đã muộn rồi.
Sakayanagi khẽ lắc đầu. Dù Hikigaya có định làm gì đi nữa, bằng chứng quyết định đã nằm trong tay nhà trường, gã nhân viên kia cầm chắc cái kết… Hả?
Không hiểu sao, Hikigaya không hề có ý định dừng lại.
Khoảng cách này… gần quá?
Giữa ánh mắt kinh ngạc của Sakayanagi, cô bị một người lao tới ôm chầm lấy rồi ngã xuống đất.
Bên tai chỉ còn vang vọng một tiếng “RẦM” chói tai.