Lớp học đề cao thực lực của Hikigaya

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi rời tổ đội hạng A, cùng các học trò cũ tiến vào tầng sâu mê cung

(Đang ra)

Tôi rời tổ đội hạng A, cùng các học trò cũ tiến vào tầng sâu mê cung

右薙 光介

Một câu chuyện fantasy "livestream mạo hiểm" nơi nam chính rời đội chứ không bị trục xuất, và hướng tới một cái kết hạnh phúc—bắt đầu từ đây!

239 3134

Cựu Sát Thủ Chuyển Sinh Thành Tiểu Thư Quý Tộc

(Đang ra)

Cựu Sát Thủ Chuyển Sinh Thành Tiểu Thư Quý Tộc

Otonashi Satsuki

Hãy cùng theo dõi hành trình của nữ cựu sát thủ máu lạnh chưa từng biết đến tình yêu, khi cô không chút sợ hãi mà lao thẳng vào xã hội quý tộc!

23 6

Chiến Lược Tấn Công Đơn Độc Tại Dị Giới (LN)

(Đang ra)

Chiến Lược Tấn Công Đơn Độc Tại Dị Giới (LN)

Goji Shoji

Haruka chỉ nhận được những kỹ năng lẻ loi còn sót lại, và cậu không thể lập nhóm vì kỹ năng “Cô Độc”. Ngay cả ở Dị Giới, cậu cũng phải một mình phiêu lưu.

2 9

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

(Đang ra)

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

Hán Đường Quy Lai - 漢唐歸來

Vinnie, người đầy tham vọng và đã thổ lộ tình yêu của mình với công chúa thời thơ ấu trong nhiều năm, đã bị từ chối trước công chúng. Bông hồng bị giẫm đạp một cách tàn nhẫn, và cô gái đã thờ ơ bỏ đi

226 3255

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

66 1322

Chủ Nhật Vắng Bóng Chúa

(Hoàn thành)

Chủ Nhật Vắng Bóng Chúa

Irie Kimihito

Nhiều năm sau ngày mẹ mất, lời hứa ấy dường như đã ứng nghiệm. Một kẻ lạ mặt tự nhận là Hampnie Hambart đã đến và nhuộm máu cả ngôi làng.

117 4

Năm nhất học kỳ 1 - Chương 1: Ngôi trường đáng ngờ

Đã được một tháng kể từ lúc tốt nghiệp cấp hai ở Trung học Soubu.

Tôi, Hikigaya Hachiman, vừa hồi tưởng lại những chuyện đã qua, vừa rảo bước về phía trạm xe buýt.

-----------

Hôm nay, một ngày tháng Tư, là lễ khai giảng, và cũng là ngày cậu chính thức trở thành học sinh cấp ba.

Ban đầu Hikigaya dự định sẽ học thẳng lên bậc trung học phổ thông của trường Soubu, nhưng kế hoạch lại không theo kịp hiện thực, do hồi cấp hai cậu đã gây ra không ít chuyện ngớ ngẩn, khiến việc ở lại khu vực trường này trở nên khó khăn, ánh mắt người đời làm cậu thấy không tự nhiên.

Bất đắc dĩ, cậu đành rời xa Chiba, quê hương yêu dấu của mình, để một mình lên Tokyo nhập học.

Trường trung học Koudo Ikusei, là ngôi trường danh giá hàng đầu Nhật Bản, không chỉ được trang bị cơ sở vật chất tân tiến nhất, mà nghe đâu phong cách học tập cũng vô cùng tự do, kiểu tóc hay đồng phục đều có thể tùy chỉnh theo sở thích cá nhân, và hơn hết, tỉ lệ đỗ đại học và có việc làm lên đến 99.9% chính là điểm thu hút lớn nhất.

Với một ngôi trường có điều kiện ưu đãi đến thế, người bình thường hẳn phải tranh nhau sứt đầu mẻ trán để vào được, vậy mà Hikigaya ban đầu lại từ chối.

Lý do rất đơn giản, tỉ lệ đỗ đại học và có việc làm là 99.9% ư?

Trên đời này làm gì có chuyện tốt đến thế cơ chứ!

Lời giới thiệu này nghe qua đã thấy đây chẳng phải một ngôi trường đứng đắn, Hikigaya từng nghi ngờ liệu có phải trường này đã cho tất cả học sinh không đủ tiêu chuẩn nghỉ học, rồi mới đạt được con số 99.9% ấy không?

Dù lòng đầy những thắc mắc này kia, nhưng điều thực sự khiến cậu khó lòng chấp nhận chính là, một khi đã vào ngôi trường này, trừ những trường hợp đặc biệt như thôi học, nếu không thì suốt ba năm sẽ không được phép rời khỏi, hơn nữa người ngoài cũng không thể tùy tiện ra vào khuôn viên trường.

Điều này đối với một Hikigaya Hachiman hết mực yêu thương em gái mà nói, là tuyệt đối không thể nào chấp nhận được.

Thế nhưng, trước cám dỗ học phí và tạp phí đều được miễn hoàn toàn, ông bố mặc kệ sự phản đối của cậu và em gái, còn mỹ miều tuyên bố rằng muốn nhân cơ hội này để uốn nắn lại tính cách lệch lạc của cậu con trai cả, nhất quyết tống cậu vào cái ngôi trường chẳng khác nào nhà tù này.

“Lão già chết tiệt, con nhất định sẽ không tha thứ cho bố đâu!”

Mỗi lần nhớ tới chuyện nửa đêm hôm qua thức dậy đi vệ sinh, lúc đi ngang qua cửa phòng bố mẹ đã nghe thấy hai người họ ở bên trong hồ hởi bàn tính chuyện dùng số học phí tiết kiệm được để đi du lịch và ăn một bữa thịnh soạn, Hikigaya lại hận đến nghiến răng nghiến lợi.

Chết tiệt, mình cũng muốn đi ăn một bữa thịnh soạn lắm chứ!

Đã thế sáng nay, chỉ có cô em gái Komachi dễ thương của cậu ra tiễn mà thôi.

Rõ ràng là sắp tới ba năm trời không gặp mặt nhau, vậy mà cặp phụ huynh trời đánh kia vẫn còn đang ngủ nướng…

Hikigaya càng nghĩ càng thấy tủi thân, cậu thậm chí còn ngờ rằng ba năm sau khi trở về nhà, bố mẹ sẽ nhìn mặt cậu rồi hỏi: “Ủa, cậu là ai thế?” “Cái tên khả nghi nhà cậu làm gì mà xông vào nhà tôi?!” “Còn không đi là tôi gọi cảnh sát đấy!” hay những câu tương tự.

Không, chắc không đến nỗi thế đâu… nhỉ?

Bởi vì biết đâu lúc ấy ổ khóa nhà đã thay từ đời nào, có khi còn dọn nhà đi luôn rồi ấy chứ, nên ngay từ đầu đã chẳng vào được.

“Ha ha ha… Thôi, không cười nổi.”

Nếu không phải là người trong cuộc, Hikigaya thấy câu chuyện đùa này kể cũng khá nực cười.

Cứ thế mang theo tâm trạng uất ức, chuyến xe buýt đến trường cuối cùng cũng cập bến, và thứ hiện ra trước mắt cậu sau khi xuống xe là một cánh cổng được chế tác từ những khối đá tự nhiên ghép lại.

Khuôn viên Trường trung học Koudo Ikusei tọa lạc trên một hòn đảo nhân tạo rộng lớn, chỉ có hai cây cầu nối liền với đất liền, nghe nói diện tích của nó tương đương cả một thị trấn.

Vì học sinh không thể rời trường suốt ba năm, nên trong khuôn viên, ngoài những cơ sở hạ tầng thiết yếu như ký túc xá, giảng đường, nhà thi đấu, nhà trường còn xây dựng vô số tụ điểm giải trí như phòng karaoke, rạp chiếu phim, quán cà phê, trung tâm mua sắm, v.v.

Nói đây là một ngôi trường thì đúng hơn là một khu thương mại thu nhỏ.

Ngay cả một Hikigaya vốn luôn chẳng mấy hứng khởi, lúc này dạo bước trong khuôn viên trường cũng không khỏi cảm thấy lòng có chút xốn xang, cứ như thể đây là một Thành phố Học viện trong anime vậy. (trong Toaru Majutsu no Index)

Nhất là cái hệ thống camera giám sát dày đặc khắp các nẻo đường này, càng khiến ngôi trường nhuốm thêm một chút mùi vị của âm mưu.

“…Mà nói đi cũng phải nói lại, nhiều quá rồi đấy chứ?”

Thân là một “kẻ độc hành chuyên nghiệp”, Hikigaya vô cùng nhạy cảm với ánh nhìn của người khác, giờ đây cậu cảm giác dù mình đi đến đâu cũng có vài cặp mắt dõi theo, quả thực là giám sát toàn phương vị, không một góc chết.

Điều này quả có chút đáng để nghiền ngẫm, tuy Trường trung học Koudo Ikusei là trường công lập do chính phủ điều hành, việc coi trọng an ninh là lẽ dĩ nhiên, nhưng ngay cả khi vì sự an toàn của học sinh đi chăng nữa, số lượng camera cũng nhiều đến mức bất thường.

Đúng là chẳng coi tiền thuế của dân ra gì cả.

Nghĩ thì nghĩ vậy thôi, chứ những chuyện này cũng chẳng liên quan gì nhiều đến Hikigaya, cậu vốn dĩ không phải kiểu học sinh cá biệt hay gây rối thường thấy, chuyện đánh đấm gì đó lại càng không đời nào, cái kiểu “bảo vệ” quá mức này của trường ngược lại còn được những học sinh yếu thế như cậu chào đón.

Ít nhất thì cũng không cần phải lo lũ du côn đến gây sự nữa.

Mà không, khoan đã, ngôi trường này vốn dĩ sẽ không tuyển mấy đứa lưu manh… đâu nhỉ?

Đúng lúc Hikigaya đang miên man suy nghĩ, thì có một tên con trai cực kỳ dễ thấy lướt qua gần đó.

Gã đó để mái tóc đỏ hoe, hơi dài so với cánh đàn ông, gương mặt trông có phần đáng sợ, nhất là ánh mắt, sắc lẻm như loài dã thú đã nhắm trúng con mồi.

Nói trắng ra, nhìn là biết chẳng phải hạng tốt đẹp gì!

“…Thôi kệ, dù gì thì cũng chưa chắc đã chung lớp.”

Hikigaya vừa thầm cầu nguyện tuyệt đối đừng chung lớp với cái tên này, vừa rút cuốn sổ hướng dẫn nhập học từ trong cặp ra.

Theo hướng dẫn ghi trên đó, học sinh mới phải đến nhà thi đấu dự lễ khai giảng trước, sau đó mới ai về lớp nấy.

Ngôi trường này có tổng cộng ba khối, mỗi khối lại được chia thành bốn lớp A, B, C, D, sĩ số ban đầu của mỗi lớp là bốn mươi người.

Sau khi nghe hết một tràng những lời sáo rỗng vô vị, Hikigaya tìm đến trước cửa lớp học có treo tấm biển [1-D].

Vì trên đường có hơi lề mề một chút, nên khi cậu bước vào lớp, đã thấy hầu hết học sinh đều có mặt đông đủ.

Đảo mắt nhìn một vòng quanh lớp, Hikigaya không khỏi hít vào một hơi lạnh.

Gã cơ bắp tóc vàng hoe với vẻ mặt tự mãn đang dũa móng tay, một cặp đôi trông rõ ngốc nghếch đang oang oang kể chuyện tầm phào, cô nàng hoạt bát có vẻ ngoài thân thiện nhưng thực chất lại đeo mặt nạ thì đang tíu tít chào hỏi mọi người, một mỹ nhân lạnh lùng như băng tỏa ra khí chất “người lạ chớ đến gần” thì đang chăm chú đọc sách, và một kẻ kỳ dị thoạt trông chẳng có gì nổi bật nhưng lại luôn mang đến cảm giác lạc lõng đang đăm đăm quan sát cả lớp.

Khá lắm, toàn người gì thế này?

Dù trước đó đã mường tượng đây chẳng phải một ngôi trường tử tế gì, nhưng Hikigaya cũng chẳng có mong ước xa vời nào khác, chỉ hy vọng bạn học sau này đều là những người bình thường, bản thân cậu chỉ cần sống một cuộc đời học sinh yên ả là đã mãn nguyện lắm rồi.

Nhưng đám người này nhìn qua đã biết chẳng phải hạng dễ đối phó, có khi còn phiền phức hơn cả đám bạn học ngớ ngẩn hồi cấp hai của cậu nữa.

…Toi rồi, mình muốn về nhà quá.

Lần đầu tiên trong đời, Hikigaya Hachiman lại nảy ra ý định bỏ học ngay trong ngày khai giảng đầu tiên.