Chương 15: Kể cả sự khinh miệt cũng không được sờn lòng nản chí
Rishe được kể rằng ""Dạ tiệc tối nay sẽ là một sự kiện nhỏ được tổ chức tại đại sảnh trong lâu đài chính chủ"". Tuy nhiên, bên trong đại sảnh khiêu vũ đã có sự hiện diện của đông đảo vị khách mời đến tham dự, cùng với sự góp mặt của đội nhạc công đang trình diễn.
Toàn cảnh có thể bắt gặp nhóm bao gồm những người phụ nữ vận bộ váy rực rỡ và người đàn ông mặc quân phục được cho là trang phục chính thống của nước này. Chưng diện bộ trang phục nhìn loáng qua cũng biết đó là hàng chất lượng cao, họ đang buông những lời đàm phiếu với chiếc cốc trên tay.
Đặt tay lên cánh tay của Arnold và đứng chực chờ ở cửa vào hội trường, Rishe dòm ngó xung quanh.
"... Ôi chà, bữa tiệc tối nay nhộn nhịp hơn thần nghĩ."
"Vậy à. Ta thấy hôm nay nó lại yên tĩnh hơn một chút so với bữa tiệc mọi khi được tổ chức ở lâu đài này."
"T..Tiêu chuẩn của cường quốc là vậy sao..."
Chỉ tính riêng số lượng người đang đứng ở đại sảnh cũng bằng với một buổi dạ tiệc có quy mô lớn được tổ chức tại quê hương của Rishe. Lại một lần nữa cô ngỡ ngàng trước sự giàu có của đất nước Garkhein, nhưng ở đằng khác, Arnold đang trưng ra biểu lộ như muốn nói rằng bữa tiệc tối nay thật vô nghĩa.
"Những con người tụ tập đến đây chỉ để moi móc những điều ngu xuẩn của nhau mà thôi. Nhìn đi, bọn họ đến rồi kìa."
Không mấy chốc sau khi bắt gặp nhóm Rishe và Arnold đang đứng ở gần lối ra vào, những vị khách ồ ạt kéo đến như lời anh ấy nói.
"Điện hạ Arnold. Thần rất vinh hạnh vì được mời vào sự kiện tối nay."
"... Ngài River. Cảm ơn ngài đã đối đãi chuyến viếng thăm hôm ấy."
"Thưa Điện Hạ! Không gì vui bằng nhận được tin ngài trở về bình an. Hy vọng ngài có thể kể cho con gái của thần được nghe về chuyến hành trình."
"Ta e rằng chuyến đi không có gì đặc biệt để kể cả."
Arnold bắt đầu tỏ ra cộc cằn khi bị bao quanh bởi vòng người đông nghìn nghịt.
Nhìn lên từ góc của Rishe cũng có thể thấy một nửa khuôn mặt lãnh đạm đó khác biệt so với thường ngày. Hoặc là do khuôn mặt của anh ấy có tỉ lệ vàng, hoặc là do trông anh cộc cằn hơn mọi khi.
Nói gì thì nói chứ, khuôn mặt lạnh như băng này mới là "Hoàng đế Arnold Hein" mà mình từng biết...
Trong lúc Rishe nghĩ vậy, Arnold đã bắt gặp ánh mắt của cô rồi nhìn xuống.
Và ngay khi cô nghĩ khuôn mặt cứng đờ như pho tượng đó sẽ nhìn mình, Arnold lại nở nụ cười đầu tiên kể từ khi đặt chân vào hội trường.
"--- Nhưng có thể nói, ta đã có một chuyến đi vừa tình cờ lại vừa may mắn đó."
Gò má của các cô gái bừng đỏ trước cách mỉm cười bạo dạng của anh.
Vậy nhưng, chủ nhân của lời nói đó, Arnold lại không bị phân tâm đến những ánh mắt mắt đang rạo rực nhìn mình. Thay vào đó, anh nhìn như hút vào khuôn mặt của Rishe đang đứng kế bên, giữ nụ cười cho tới khi khoảng cách đôi môi của hai người gần chạm nhau.
Arnold dõng dạc nói.
"Nhờ vậy mà ta đã tìm được nàng thơ, người sẽ trở thành phu nhân của ta."
"... Ư"
Tim của những người xung quanh nhảy thót lên thành những tiếng cầm canh.
Vô tình để lọt vào mắt khuôn mặt tuấn tú ở khoảng cách rất gần, Rishe như nhìn thấy những ánh hào quang chói lóa. Còn những cô gái xung quanh thì không ngừng náo động trước thần thái của Arnold.
"Đ..Điện hạ ngài ấy đang cười sao...? Trước ả 'con tin' đó?"
"Phu nhân của ngài ư...! Trong khi ngài ấy vẫn chưa một lần để mắt đến bọn mình kia mà..."
Tuy những lời xầm xì đã cố gắng hạ giọng, nhưng cũng không khó để có thể hiểu đại khái nội dung bằng cách nhìn cử động trên khóe môi của họ. Người đàn ông có thân hình cân đối bước ra, dắt theo cô gái có vẻ là con của vị ấy.
"Thưa Điện hạ. Vị hôn thê mà ngài nhắc tới không lẽ là tiểu thư xinh đẹp đang đứng cạnh ngài à..."
Ngay tắp lự, Rishe bị ánh mắt xung quanh như những cây đinh ghim vào.
Sự hiếu kỳ. Lòng đố kỵ. Lời bán bổ. Những mưu toan. Hiện rõ trên nét mặt của họ bây giờ là những thứ cảm xúc đáng lẽ phải được che đậy lại.
Mặc dầu, vào tối hôm trước, Oliver đã cật lực lo liệu cho cô tránh những cảm xúc tiêu cực.
Tuy vậy, những thứ đó không thể làm Rishe sờn lòng nản chí.
Tính ra cảnh tượng này sao có thể tệ bằng việc hủy bỏ hôn ước giữa chốn thanh thiên bạch nhật cơ chứ.
Không những vậy, Rishe đã diễn đi diễn lại cái vở tuồng đó đến tận bảy lần. Cô thậm chí không còn cảm nhận được bất cứ điều gì từ việc hủy bỏ hôn ước, vậy nên tình huống này không thể làm cô nao núng.
Rishe nở nụ khả ái, giữ lấy gấu váy rồi cúi đầu hành lễ.
"Rất vinh hạnh khi được mọi người tiếp đón. Thần xin phép giới thiệu, tên của thần là Rishe Irmgard Westzner."
Cô lê chân phải hơi nghiêng về phía sau, gập nhẹ chân trái, cúi đầu một cách từ tốn trong khi vẫn giữ thẳng lưng.
Đúng lúc các quý tộc đã sắp sửa tuồn ra những lời khinh miệt, rằng Rishe là "tiểu thư của một quốc gia thấp kém bị bắt làm con tin", song, cách hành lễ của cô đã khiến họ phải một lần nữa suy nghĩ lại.
Tác phong của Rishe đã được rèn luyện kỹ càng dưới sự giáo dục khe khắt của nữ hoàng. Tuy một phần trong động tác đã để lộ những thói hư tật xấu của cô trong những kiếp sống trước, nhưng duy chỉ có Arnold là người phát hiện ra được điều đó.
Hình như anh ấy đang hài lòng trong lúc nhìn Rishe.
"―― Rishe đến từ quốc gia khác, vì là lần đầu đặt chân đến đây nên vẫn còn rất ít mối quan hệ để dựa dẫm vào. Với tư cách là phu quân chưa cưới của cô ấy, ta hy vọng mọi người sẽ tỏ lòng thành ý và hỗ trợ cô ấy trong những lúc ta vắng mặt."
"H..Hãy giao cho chúng thần, thưa Điện hạ."
"Đi thôi, Rishe."
Bị Arnold cầm như giật lấy bàn tay, Rishe rời khỏi đám đông.
Mọi con mắt trong hội trường giờ đây đang hướng về phía hai người họ. Rishe nói lời hờn trách bằng tông giọng nhỏ để không ai không nghe thấy.
"... Ngài không nhất thiết phải gieo mồi lửa lên các tiểu thư đâu."
"Mồi lửa là sao?"
"Ý của thần là ghen đó. Không phải ngài vừa tuyên bố thần là "vợ" của ngài sao, làm vậy chỉ kích động tinh thần hiếu chiến của họ thôi."
Nghe xong, Arnold khịt mũi.
"Nếu ta không tỏ ra quan tâm đến cô thì mấy người đó sẽ xem cô như là người vợ dùng để trang trí, rồi chuyển hành động sang hướng loại bỏ cô ngay. Cô đã là vị hôn thê của ta rồi, sớm muộn gì cô sẽ trở thành đối tượng bị công kích thôi. Chính vì thế mà buổi tối hôm nay là cơ hội tốt để ta thể hiện cho mọi người thấy."
"Ngài muốn thể hiện điều gì cơ chứ?"
"Bằng mọi giá, tôi sẽ ở bên cạnh để bảo vệ cô."
"..."
Phản hồi của Arnold đã khiến Rishe bất giác chớp mắt.
Bảo vệ?... Ngài Arnold Hein nói sẽ bảo vệ mình á!
Cảm giác ngứa ran khắp người nhưng không biết vì đâu mà xuất hiện, tâm trạng của Rishe rối như tơ vò.
Bởi lẽ, ở kiếp sống trước, Arnold chính là người đã xuống tay với cô. Chắc chắn Rishe sẽ không kể về chuyện này, dù có kể thì Arnold cũng không hiểu, cô đành làm thinh.
Sau khi lấy lại định thần, Rishe giãi bày.
"Ngài không cần phải bảo vệ thần đâu. Nếu phải nói thì người nguy hiểm nhất trong mắt thần là Điện hạ đó."
"Chà. Ý cô là gì khi cho rằng ta là một mối nguy hiểm?"
"Rất nhiều thứ khiến thần phải dè chừng. Trước tiên không thể không nhắc đến kiếm thuật, thần không thể so tài với ngài."
Dẫu điều đó làm Rishe cảm thấy bất mãn, nhưng cô cũng không thể không phủ định được. Tuy nhiên, Arnold lại tỏ ra hứng thú khi nghe được điều đó.
"Không chừng một ngày nào đó cô sẽ bắt kịp được ta."
"Thần rất mong nhận được sự giáo huấn từ ngài đó! Nghe thì có hơi đòi hỏi, nhưng thần luôn muốn mài giũa thêm cho đường kiếm của mình."
"Dù sao thì ta cũng không phiền đâu."
"Ngài thật lòng sao!?"
Một khi hiểu về kỹ thuật dùng kiếm của Arnold, Rishe có khả năng đề ra phương pháp đối phó anh.
Kể cả không đạt được tốc độ và sức mạnh của kỹ thuật ấy, biết đâu cô sẽ nhận được một số gợi ý gì đó. Rishe để lộ ánh mắt chất đầy sự kỳ vọng, còn Arnold cười rung cả vai.
"Ta đã tin rằng câu trả lời của nàng sẽ nằm trên cả kỳ vọng của ta."
"Ý..Ý ngài là sao... Tạm bỏ qua chuyện đó đi, nhạc chuẩn bị nổi lên rồi kìa."
Tiếng nhạc du dương ngân lên. Những người đang đứng ở đại sảnh đã chia thành các nhóm ở trung tâm và một số ở gần bờ tường. Mọi người xung quanh Rishe và Arnold đã nhanh chóng đan thành các cặp nam nữ để chuẩn bị cho tiết mục khiêu vũ.
Tuy nhiên, tâm điểm của tối nay dường như đã chuyển hướng sang những hành động tiếp theo của Thái tử và vị hôn thê.
"Nàng không cần gượng ép mình phải nhảy đâu."
"Ôi dào. Thần đây cũng muốn hòa mình với bầu không khí nhộn nhịp này đó?"
Rishe xem lời nói của anh như một lời thách thức, cô một lần nữa chìa tay phải của mình ra.
"... Được rồi."
Arnold cầm lấy bàn tay, dìu dắt cô đến chỗ ít người mà không để lộ động tác thừa. Hẳn là phía cô gái sẽ buông lời bỉ bai, rằng động thái của đối phương không có sự hòa nhã, nhưng các bước chân của anh lại hiện rõ sự quen thuộc với điều này.
Di chuyển đến trung tâm đại sảnh, Rishe và Arnold nhìn mặt nhau rồi nắm lấy tay nhau.
Arnold đưa cánh tay phải còn lại vòng ra sau lưng Rishe.
Ồ...
Bàn tay hơi to và nam tính siết lại nhè nhẹ. Trong khoảnh khắc, nó đã đánh cắp nhịp thở của cô.
Phải chăng đây là lần đầu Rishe tiến sát lại gần Arnold sao?