MẶC DÙ ĐANG LÀ cuối tuần, Đại học Cryse trên Sao hỏa sôi nổi với những hoạt động. Trên lối đi và trong các quán cà phê, bầu không khí sống động với âm thanh truyện trò của học sinh và các học giả đến thăm từ Trái đất và Mặt trăng; trong khi đó các nhân viên, dù đang tức tốc chuẩn bị cho các buổi học và thuyết trình tiếp theo, vẫn cảnh giáo cao độ. Một hội nghị chuyên đề giữa các nhà sinh học hàng đầu đang trở thành mục tiêu của các nhóm biểu tình cực đoan, dưới danh nghĩa quyền con người. Bất kì sai sót an ninh nào cũng có khả năng dẫn tới một hậu quả tồi tệ.
Kể từ cuộc đụng độ hàng thập kỉ trước, vốn gây ra nhiều thương vong và thậm chí, khiến một vài tính mạng bị mất, việc thực thi các biệt pháp an ninh ngăn ngừa ở mức độ cao nhất dành cho mọi chuyên đề đã trở thành thông lệ. Thật đáng trách khi mà nhiều mạng sống đã bị cướp mất tại ngay buổi họp mặt với mục đích lưu giữ sự thiêng liêng của cuộc sống, tuy nhiên, cuộc bạo động cũng cho ta thấy được công nghệ sinh học đã tiến xa đến mức nào sau khi thế kỉ 21 kết thúc. Hôm nay đánh dấu ngày cuối cùng của buổi chuyên đề được dẫn dắt bởi Hiệp hội đạo đức sinh học hành tinh, một bữa tiệc chiêu đãi đã được lên kế hoạch cho buổi tối. Buổi chuyên đề 5 ngày là một sự kiện trọng đại, diễn ra hai lần một năm tại Sao hỏa. Trong suốt khoảng thời gian đó, các bài thuyết trình nghiên cứu, việc đánh giá lại các biện pháp phòng ngừa dành cho đạo đức sinh học, cùng đủ mọi loại mưu đồ chính trị được diễn ra.
David Lobe liếc qua bãi cỏ xanh mướt của sân trường và tự cảm thấy lạc lõng một cách kinh khủng. Mặc dù hắn đã ăn vận theo đúng như Eddie Morgan chỉ đạo, dù đã giả dạng thành nhân viên an ninh của một diễn giả khách mời, hắn vẫn thấy thật khó tin là mình đã trà trộn được vào đây.
"Cậu sinh ra ở Sao hỏa đúng không?" Morgan hỏi trong khi họ đang trên đường đi bộ hướng tới sân trường.
"Vâng." Lobe đáp.
"Có gợi lại chút kỉ niệm nào không? Chỗ này ấy?"
"À thì, không hẳn. Tôi không học đại học."
"Không à?"
"Tôi chuyển đến Thành phố Tiểu hành tinh ngay khi học xong."
Thành phố Tiểu hành tinh là một thành phố ngoài không gian, có quỹ đạo thuộc vành đai vệ tinh nằm giữa Sao hỏa và Sao mộc. Vốn được xây dựng làm một trạm dừng chân giữa hai hành tinh, nơi đây đã phát triển hành một khu công nghiệp chuyên khai thác và xử lý khoáng sản để xuất khẩu. Thành phố được dựng nên bởi không chỉ các nhà máy, mà còn bởi các khu nhà ở cho nhân công. Bởi vì phần lớn công việc lao động đã được tự động hóa, Thành phố Tiểu vệ tinh không quá lớn như nhiều nơi khác, tuy vậy, nó vẫn là một thành phố công nghiệp ngoài vũ trụ không hơn không kém. Lobe đã làm việc ở đó suốt mười năm.
"Dòng đời đưa đấy và rồi cuối cùng tôi đặt chân đến Trái đất, với công việc này."
Morgan quyết định khép chủ đề đó lại. Hắn thì thầm, "Sự khác biệt về trọng lực cảm giác thật lạ."
"Vậy sao?"
"Đây là lần đầu tiên tôi tới Sao hỏa. Mặc dù máy phân tử có thể giúp điều khiển việc lưu thông chất lỏng trong cơ thể, cảm giác nhẹ lạ lùng vẫn cần thêm thời gian để làm quen."
"Giống như lệch múi giờ. Ông sẽ sớm quen với nó thôi." Lobe trả lời. "Tôi tự hỏi liệu cô ta có thực sự sẽ lộ mặt hay không."
"Chỉ trong trường hợp cô ta chắc chắn là mình không bị gài. Chưa có ai từng tiếp xúc với cô ta trong suốt gần hai mươi năm nay. Hầu hết còn chẳng biết là cô ta vẫn còn sống."
"Cô ta có thể sẽ lẩn đi nếu thấy có gì không ổn. Những người như cô ta gỏi đánh hơi mùi nguy hiểm lắm."
"Nếu chuyện đó xảy ra, bám theo cô ta. Đừng có quay lại cho đến khi tìm được nơi cô ta ẩn náu." Morgan nói.
Họ ngồi xuống một cái ghế dài nằm phía trước đài phun nước có thiết kế huy hiệu của trường đại học trang trí trên đó. Dòng nước đều đặn phun ra từ nó. Một vườn cỏ phong cảnh bao quanh chiếc ghế, còn bên cạnh đó, là một vườn hoa hồng đang nở rộ, bông nào bông nấy đều to và rực rỡ giống như mặt trời. Tất cả cây cối trong sân trường đều được áp dụng kĩ thuật sinh học để tăng cường hiệu quả quang hợp, đóng góp một phần trong việc cung cấp oxy cho thành phố Cryse.
Lobe ngả lưng và nhìn chằm chằm vào bầu trời nhân tạo được chiếu bên trong khu nhà vòm.
Đây là lần đầu tiên hắn tới Sao hỏa sau một thời gian dài. Hồi hắn còn là một đứa trẻ, chỉ có một thang máy quỹ đạo mà thôi, tuy nhiên, thêm ba cái nữa đã được xây dựng bao quanh xích đạo và chúng được kết nối với nhau bởi các vành đai. Hai mặt trăng vốn từng quay quanh Sao hỏa, Phobos và Deimos, đã hoàn toàn bị tiêu thụ để lấy tài nguyên trong quá trình thi công các thang máy. Ấy vậy mà không một ai trên Sao hỏa ngó ngàng đến việc hai mặt trăng biến mất khỏi bầu trời đêm. Nói thế, nhưng làm sao mà họ có thể nhận ra, khi cuộc sống của họ diễn ra dưới mái vòm.
Nghe thấy tiếng bước chân, Lobe hạ ánh nhìn xuống. Một người phụ nữa vận trên mình bộ suit màu hoa oải hương đang tiến tới.
Morgan đứng dậy bắt tay người phụ nữ. "Tôi rất cảm kích vì cô đã dành thời gian đến gặp tôi."
"Không sao đâu. Cám ơn ông vì đã đến đây từ tận Trái đất." Người phụ nữ nói.
"Giá vé rẻ hơn trong thời gian hội nghị nên không có vấn đề gì."
Morgan hướng về phía chiếc ghế dài. "Chúng ta có thể nói chuyện ở đây, yên tĩnh và riêng tư."
Lobe đứng dậy và đứng ra đằng sau chiếc ghế. Người phụ nữ nhíu mày nhìn hắn đầy ngờ hoặc. "Trợ lý của tôi," Morgan nói. "Không sao đâu, cậu ta còn trẻ khỏe lắm. Cậu ta không ngại đứng một chút đâu."
"Nhưng mà..."
"Thật không phải chút nào nếu quý cô cảm thấy bất tiện."
"Nếu vậy thì tại sao chúng ta không vào quán cà phê? Chúng ta có thể ngồi đó, uống nước và bàn chuyện."
"Tôi ưa nói chuyện ở đây hơn, cô Karina," Morgan nói.
Một nụ cười nở trên khuôn mặt người phụ nữ. "Ông hẳn đã nhầm lẫn tôi với ai đó rồi. Tên tôi không phải là—”
"Và tiện nói luôn, tôi không phải là giáo sư trường Stanford. Chỉ là cái cớ để khiến cô đồng ý gặp tôi mà thôi. Nếu không thì cô đâu có tới."
Người phụ nữ đoạn quay đi, nhưng Morgan nắm lấy tay cô. "Bọn tôi biết lai lịch của cô. Bây giờ mà trốn chạy chỉ khiến mọi chuyện trở nên tồi tệ hơn mà thôi."
"Tôi không biết mấy người đang nói về cái gì."
"Nếu cô không muốn bị giao nộp cho cảnh sát, ngồi xuống đi. Bọn tôi tới đây vì công việc. Cũng không tệ lắm đâu. Cô sẽ được trả công hậu hĩnh."
"Thả tôi ra."
"Cô sẽ mất công việc của mình đấy, cô muốn vậy sao?" Morgan nói. "Tất cả mọi thứ mà cô đã làm và xây dựng trong suốt hai mươi năm qua. Tôi có khả năng khiến chúng tan tành ngay lập tức."
"Thế thì cứ làm đi," người phụ nữ lạnh lùng đáp. "Tao biết rồi cũng có ngày một tên khốn nạn như mày đến và đeo dọa tao. Tao chuẩn bị từ lâu rồi. Nếu mày muốn báo cảnh sát, cứ việc. Tao sẽ tìm cách sống sót."
"Bọn tôi đã lấy thứ quý giá nhất của cô làm con tin. Nếu cô từ chối công việc này, nó sẽ không toàn mạng đâu."
"Tao không có gia đình hay bạn bè để chúng mày lấy làm con tin cả."
"Sai rồi. Có một thứ mà cô không tài nào rũ bỏ được. Thứ mà cô sẽ đánh đổi cả mạng sống để bảo vệ." Morgan thì thầm tên của con tin. Hắn kể cặn kẽ cái cách mà hắn sẽ giết con tin nếu như cô từ chối công việc.
Đột nhiên, vẻ mặt cô trở nên dữ tợn. Người phụ nữ hất tay của Morgan ra và đẩy hắn vào cái ghế. Cô ghì một bên gối vào ngực hắn, ngăn không cho hắn ngã khỏi ghế và quàng cả hai tay quanh cổ hắn. Đầu bị ngửa ra đằng sau, Morgan thở khò khè cố giãy giụa để thoát khỏi cú kẹp cổ.
Lobe chạy quanh chiếc ghế, hắn rút súng và ấn nòng súng xuống đỉnh đầu người phụ nữ.
Bình tĩnh, cô ngước mắt lên. Lobe nhận ra sự tự tin đầy giễu cợt trong mắt cô, hắn rùng mình. Ngay lúc đó, hắn nhận ra những mối đe dọa tầm thường như này hoàn toàn vô dụng. Bên trong người phụ nữ đấy là một niềm tự hào ngạo mạn và một tinh thần thép. Những người như cô từ chối bị khuất phục dưới bất kì hoàn cảnh nào.
"Làm đi. Tôi thách anh bắn đấy," cô nói, siết chặt tay quanh cổ Morgan. "Thử bắn và tôi sẽ bẻ gãy cổ sếp anh."
Lobe vẫn lùi lũi giương súng thẳng vào đầu người phụ nữ. Mặc dù mang vũ khí, hắn cảm thấy đầu gối mình như thể muốn run rẩy đến nơi. Chỉ một bước đi sai lầm, là cô ta sẽ không chỉ giết Morgan, mà cả hắn nữa. Ngón tay của cô ta thậm chí có thể chọc mù mắt hắn ngay trước khi hắn kịp bóp cò. Cô ta có thể đấm vỡ sụn mũi hắn thẳng đến não. Hoặc có khi lẻn ra sau lưng và bẻ gẫy đốt sống cổ của hắn.
"Hạ súng xuống," Morgan nói, cố đớp lấy không khí.
"Nhưng thưa ngài—"
"Làm đi."
Dù cảm thấy nhẹ nhõm nhưng vẫn giả vờ tỏ vẻ lưỡng lự, Lobe hạ súng.
"Dù bọn tôi có quay trở về hay không thì con tin cũng sẽ chết," Morgan khò khè. "Dùng bọn tôi để đổi trác với cấp trên thì cũng chẳng đi đến đâu đâu. Bọn này chẳng khác gì quân tốt thí cả. Bọn tôi không sợ chết. Nghĩ về việc này một cách hợp lý đi. Chấp nhận công việc là cách duy nhất để cứu con tin.”
Người phụ nữ nhấc gối khỏi ngực Morgan. Cô sửa diềm váy rồi bắn cho hắn một cái nhìn ác ý.
Morgan cuối cùng cũng ngồi dậy được, hắn xoa cổ mình. "Công việc đơn giản thôi," hắn nói, như thể muốn xoa dịu người phụ nữ. "Cô đem gói hàng đến một địa điểm đã định, mở nó, rồi rời đi ngay lập tức. Không có gì khó khăn cả."
"Đừng có lừa tôi. Các người đã mất không biết bao nhiêu công sức để chiêu mộ đằng này, mọi chuyện chắc chắn không chỉ có như vậy. Bọn ngươi đang mưu tính gì? Mà lũ các người là ai mới được chứ?"
"Mội nhóm đấu tranh để bảo vệ cho sự thiêng liêng của cuộc sống. Nếu thành công, tên tuổi bọn tôi sẽ đi vào sử sách như những người hùng. Những người đã dẫn dắt nhân loại quay trở lại từ con đường sai trái nó đang đi."
"Bên này không quan tâm đến tiền hay vinh quang," người phụ nữ lẩm bẩn. Nhìn đi, tôi sắp 35 rồi. Tôi từ lâu đã không còn động lực hay sức bền nữa. Và tôi mệt mỏi với việc giết chóc lắm rồi. Nếu đôi tay này phải nhuốm máu lần nữa, hay là tôi tự sát ngay tại đây cho xong chuyện."
"Con tin vẫn sẽ chết dù cho cô có tự tử để từ chối. Nói một cách đơn giản, cô không có lựa chọn nào khác ngoài chấp nhận."
"Bọn khốn nạn."
"Nói gì cũng được. Nhưng bọn tôi tha thiết cần sự phục vụ của cô." Morgan bắn một ánh nhìn sắc lẹm về phía người phụ nữ. "Vậy cô sẽ chấp nhận chứ?"