Lonely Me and the Lonely Caring Goddess

Truyện tương tự

Hãy hẹn hò với cô gái siêu cấp dễ thương như tớ đi!

(Hoàn thành)

Hãy hẹn hò với cô gái siêu cấp dễ thương như tớ đi!

Mikami Kota

Trong lớp học, trước mắt tôi cô ấy cứ như là một con mèo giả nai vậy, thật ra mọi hành động và lời nói của một người tự yêu bản thân này quả thật quá là phiền phức.

22 103

Throne of Magical Arcana

(Đang ra)

Throne of Magical Arcana

Ái Tiềm Thủy Đích Ô Tặc (Mực Thích Lặn Nước)

Đây là web novel đầu tay của lão Mực, đầu tay chứ không có nghĩa là non tay. Lão Mực đã vẽ nên thế giới nơi mà tri thức, khoa học thực sự biến thành sức mạnh theo đúng nghĩa đen và chứa đựng một khối

252 5324

Tearmoon Empire

(Đang ra)

Tearmoon Empire

Nozomu Mochitsuki

“Làm mọi thứ có thể để thoát khỏi lưỡi máy chém!”

268 9143

Tôi bắt gặp một cô gái xinh đẹp vô cảm trước cửa nhà

(Đang ra)

Kamitachi ni Hirowareta Otoko (LN)

(Đang ra)

Kamitachi ni Hirowareta Otoko (LN)

Roy

Dưới sự bảo vệ của các vị thần, một cuộc sống dễ chịu cùng với loài slime ở một thế giới khác bắt đầu!

160 10040

Tập 01 - Chương 03

Ngày hôm nay, lớp học vẫn đầy rẫy bọn ngu đần chuyên gây ầm ĩ.

Hiện tại, cái lớp này đã hoàn toàn chia thành 2 phe: một bên là nhóm người quyết không can dự vào chúng và một bên là những kẻ đang cùng gây náo loạn với chúng.

Nhóm không can dự không có nghĩa là họ bị cô lập.

Mà họ nằm trong các nhóm nhỏ hoặc tương tác với các nhóm tách biệt khác.

Nói cách khác, tôi là đứa duy nhất hoàn toàn lạc loài với mọi người.

Tiếng chuông reo vang báo hiệu bắt đầu nghỉ trưa.

Tôi rời lớp học với túi cơm nắm đã mua ở cửa hàng tiện lợi trên đường đến trường.

Hmmm …. nên ăn đâu ta?

Do không nghĩ ra cụ thể địa điểm nào, nên tôi đành ghé qua chỗ bồn hoa phía sau khu nhà học, nơi tôi hay tưới hoa.

Ở đó có một băng ghế dài gần bồn hoa, nên tôi nghĩ nó khá thích hợp vì bấy lâu nay toàn bị bỏ trống.

Mặc dù tôi đã ăn xong bữa trưa, nhưng chẳng có gì để làm.

Vì muốn giết thời gian, tôi đã nghĩ đến việc nghịch điện thoại, cơ mà sau đó lại nghĩ rằng đã ở đây rồi, chi bằng nên đi tưới hoa, thì tí sẽ đỡ phải quay lại sau giờ tan học.

Nói là làm, tôi liền bứt hết đám cỏ dại lộ rõ mồn một và bắt đầu tưới nước.

Rồi sau đó nhận ra có người đang đến gần.

“… Ara? Hôm nay em đến sớm phết nhỉ?”

“Satsukawa-senpai…”

Bất ngờ thật, là nữ thần.

Nữ thần nhìn tôi, rồi hướng đôi mắt về phía bồn hoa, nhìn vào đống cỏ dại đã được gom lại với nhau, rồi lại nhìn tôi lần nữa.

“Chị đã bắt gặp cậu cứ sau giờ tan học toàn đến đây, nhưng mà đây là lần đầu tiên chị thấy cậu làm việc này vào giờ nghỉ trưa đấy, phải không?”

“Em cũng biết có ai đó đang chăm sóc những bồn hoa này, nhưng mà em không nghĩ đó lại là chị đấy, Satsukawa-senpai. Em cứ nghĩ là giáo viên cơ.”

“Chị thường đến đây vào giờ này. Còn giờ về thì, chị luôn quan sát em chăm sóc chúng.”

“Ra vậy….”

Mình không biết là Nữ thần đang dõi theo mình cơ đấy….

Không chỉ thế, tôi đã sững sờ khi biết cái người ngoài tôi ra đang chăm sóc những bông hoa đó lại chính là nữ thần.

Một điều nữa, vì không còn cảm nhận được “Sự nghiêm nghị” hay là “Cứng rắn” hồi gặp chị ấy trên sân thượng vào hôm trước…

Nên nhân cơ hội này, tôi quyết định giữ cho cuộc trò chuyện duy trì thêm chút nữa.

“Em xin lỗi vì chuyện hôm qua…”

“Không sao, hội học sinh được thông báo có người ở trên sân thượng, nên chị chỉ đi kiểm tra thôi. Mà…Có vẻ là cậu bị dính vào cái trò đùa ngu ngốc và trẻ ranh đó.”

Tiền bối, chị ấy rất đỗi xinh đẹp, nhưng câu từ nói ra có hơi chút cay nghiệt … mà tôi đoán là chị ấy đã nghe thấy hết cuộc đối thoại.

Thật lòng mà nói, nỗi đau đớn và sự xấu hổ khi bị nhìn thấy ở hôm trước đã làm tôi muốn bỏ chạy khỏi nơi này càng sớm càng tốt.

“Xin thứ lỗi, thưa Phó hội trưởng, về chỗ tài liệu này….”

Một nữ sinh, có thể là thành viên hội học sinh, vừa gọi chị Satsukawa-senpai bằng chức vị, chạy đến.

“Đây là chỗ tài liệu hôm qua….”

Không hiểu sao…. Vẻ mặt của nữ thần nom hơi khác so với lúc nãy…. Tôi tự hỏi cái này đây là gì….

“Nó không thể để dành cho đến cuộc họp hội học sinh sau giờ học à?”

Kể từ đó, bầu không khí từ cuộc trò chuyện của chúng tôi vừa nãy đã biến mất, và tâm thế dần trở nên có phần căng thẳng.

Từng lời nói tuôn ra khá gay gắt, gợi nhớ lại trong tôi hình ảnh nghiêm nghị từ ngày hôm trước.

… Đây sẽ là một cuộc trò chuyện đáng sợ mà xem.

“Ể? Dạ không, Ý em là…”

“Tôi có phải kiểm tra nó ngay ở đây và ngay lúc này không? Hay là sẽ quá muộn nếu làm sau?”

“…. Em xin lỗi, sau giờ học cũng được ạ.”

“Nếu vậy thì, làm ơn hãy báo cho tôi biết vào sau giờ học.”

Chị ấy quay lưng lại với cô gái thành viên hội học sinh như thể không còn lợi ích gì nữa.

Tức là, chị ấy quay mặt về phía tôi…

“Cho chị xin lỗi nhé, đã làm gián đoạn cuộc trò chuyện của chúng ta rồi…”

“Không, không sao ạ. Xin lỗi chị, nhưng mà em không còn nhiều thời gian nữa, vậy nên thứ lỗi cho em!”

“Ah…”

Tôi không tài nào nói thêm được nữa, bởi vì sự xấu hổ từ việc thấy lại cảnh trên tầng thượng hôm ấy.