Linh Năng Thám Tử • Fujisaki Touka không cười nhạo trước thảm kịch của loài người

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

(Đang ra)

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

Osaki Isle

Cuối cùng trở thành một làn sóng khiến cả lục địa phải rung chuyển…

181 4070

Tutorial ga Hajimaru Mae ni: Boss Chara-tachi wo Hametsu sasenai Tame ni Ore ga Dekiru Ikutsuka no Koto

(Đang ra)

Tutorial ga Hajimaru Mae ni: Boss Chara-tachi wo Hametsu sasenai Tame ni Ore ga Dekiru Ikutsuka no Koto

Kotatsu Takahashi

Từng bước một, anh ta bắt đầu "chinh phục" những con boss của thế giới này──những kẻ vốn là boss ẩn mạnh nhất, những con boss ám ảnh trong các ngả rẽ bi kịch của trò chơi. Và rồi──!

40 0

Nogizaka Asuka no Himitsu

(Hoàn thành)

Nogizaka Asuka no Himitsu

Igarashi Yuusaku

Bạn cùng lớp của tôi, Asuka Nogizaka, thật sự hoàn hảo. Cô ấy có thành tích xuất sắc, là thần tượng quyến rũ nhất trường, và được công nhận là một trong những người giỏi nhất.

40 1

Chrome Shelled Regios

(Hoàn thành)

Chrome Shelled Regios

Shūsuke Amagi

Một lần nữa, Layfon bị buộc phải quay trở lại thế giới Quái vật bẩn thỉu và bảo vệ thành phố nơi anh sống. Nhưng những bí mật của thế giới này vẫn chưa được hé lộ.

170 7332

Trái cây của sự tiến hóa - Vô tình có được cuộc sống của kẻ chiến thắng

(Đang ra)

Trái cây của sự tiến hóa - Vô tình có được cuộc sống của kẻ chiến thắng

Miku

Nhân vật chính là một kẻ bị bắt nạt, Hiiragi Seiichi. Khi cậu đang bị bắt nạt ở trường như thường lệ và ngày hôm đó cũng sắp kết thúc, đột nhiên từ loa phát thanh của trường, một giọng nói tự xưng là

6 1

Quyển 4 - Khúc mở đầu

Dưới những hàng cây anh đào, những bông hoa trắng muốt nở rộ rực rỡ, đẹp đến nao lòng, nhưng cũng phô trương đến mức gần như ngạo mạn. Từng cánh hoa mỏng manh rời cành, rơi lả tả, hóa cả không gian thành một đại dương hoa trắng ngập tràn.

Gió thổi qua, trầm lặng mà mạnh mẽ.

Luồng khí ấy như gõ vào lồng ngực, như ép chặt màng nhĩ.

Trước mắt Fujisaki Saku, cả thế giới nhuộm một màu trắng tinh khôi.

Vô số cánh hoa lượn lờ giữa không trung, rồi hoặc bị gió quật mạnh xuống đất, hoặc nhẹ nhàng đáp lên mặt nước, hoặc bị cuốn lên trời, xoay tròn không ngừng nghỉ.

Nhìn cảnh tượng ấy, Saku cảm thấy trái tim mình như bị bóp nghẹt.

Những bông hoa dày đặc, như muốn lấp kín cả thế giới này.

Như thể chẳng còn chừa lại dù chỉ một khoảng trống cho con người đứng chân.

Nhưng giữa thế giới trắng xóa ấy, có một điểm khác biệt.

Một màu đen.

Đó là một cô gái mặc đồ đen tuyền.

Cô đứng lặng giữa cơn mưa hoa anh đào, dáng hình nổi bật như thể dùng sắc trắng của cánh hoa làm phông nền. Bộ váy dài cổ điển, đen như bóng đêm, gợi lên hình ảnh một quý cô thanh lịch. Đôi tất dài và găng tay lụa cũng đen nhánh như màn đêm.

Và dung nhan của cô, đẹp đến mức không thuộc về thế gian này, chẳng hề thua kém vẻ lộng lẫy của biển hoa. Nét mặt cô hoàn mỹ, như được tạc nên từ những đường nét tinh xảo nhất. Nếu cô không phải con người, thì cô chỉ có thể là một thứ duy nhất.

Một thiếu nữ.

Cô là hiện thân của khái niệm “thiếu nữ”.

Toàn thân phủ sắc đen, cô vừa lộng lẫy, vừa mong manh, vừa để lại ấn tượng sâu sắc – như một biểu tượng hoàn hảo của sự nữ tính.

Sự tồn tại của cô vốn đã khác biệt, vượt xa những con người bình thường.

Lại một cơn gió mạnh thổi qua.

Thiếu nữ bất chợt lao về phía trước.

Saku dang rộng vòng tay.

Cô gái – Fujisaki Touka – không chút do dự lao vào lòng anh.

Lớp bí ẩn từng bao bọc cô tan biến, như thể cô vừa gỡ bỏ tấm voan che mặt. Cô dụi mặt vào ngực Saku như một chú mèo con làm nũng, hít một hơi thật sâu mùi hương của anh, rồi reo lên phấn khích:

“Saku-kun, xin lỗi vì để cậu đợi lâu nhé!”

“Tớ ổn mà, cũng chẳng đợi lâu đâu.”

“Cậu nói dối đúng không? Nhìn này, áo cậu đầy cánh hoa rồi kìa!”

“…Thực ra tớ háo hức muốn gặp cậu lắm, nên đến đây từ hai tiếng trước.”

Saku ngượng ngùng nhìn sang hướng khác. Touka bật nhảy như nhân vật trong truyện tranh, chiếc váy xinh xắn tung bay, rồi đáp xuống nhẹ nhàng. Cô khoanh tay, môi bĩu ra:

“Saku-kun, cậu lúc nào cũng thế! Chẳng phải tớ đã nói sớm nhất là mười hai giờ mới đến được sao?”

“Tớ chỉ nghĩ, lỡ đâu Touka xong việc sớm, mà tớ lại đến đúng giờ, thế chẳng phải chúng ta sẽ chậm trễ gặp nhau sao? Tớ không muốn lãng phí bất kỳ khoảnh khắc nào có thể ở bên cậu.”

“Saku-kun, cậu quan tâm tớ quá mức rồi đấy!”

“Không hẳn thế đâu. Những giây phút được ở bên cậu, tạo nên những kỷ niệm cùng nhau, với tớ quý giá vô cùng.”

“Chúng ta sống chung mà, mai hay mốt vẫn có thể hẹn hò tiếp chứ! Thật là!”

Touka phùng má, phụng phịu. Saku cười nhẹ, “Được rồi, được rồi,” rồi xoa đầu cô.

Touka càng cuộn tròn người lại, Saku chọc nhẹ vào cơ thể tròn vo của cô. Cô bướng bỉnh quay mặt đi, Saku lại chọc vào đôi má phồng phềnh của cô. Không chịu nổi, Touka bật cười khúc khích.

Hai người đùa giỡn, bước đến một băng ghế trong công viên và ngồi xuống.

“Cậu xem này, tớ kiếm được thật này!”

Touka reo lên, thò tay vào chiếc túi giấy đeo trên cổ tay, lôi ra một gói bánh anh đào được bọc trong lớp lá sakura muối mặn. Những chiếc bánh tròn trịa nằm gọn trong lá xanh mướt.

Saku ngạc nhiên thốt lên:

“Giỏi thật đấy! Hàng hóa còn chưa được lưu thông trở lại mà!”

“Hehe, tớ quen một ông lão trong công viên, ông ấy là thợ làm bánh truyền thống. Sau khi kể chuyện cho ông nghe, ông ấy đã đặc biệt làm riêng cho tớ đấy!”

Hóa ra hôm nay Touka ra ngoài sớm để lấy món bánh này. Xong việc, cô đến công viên ngập hoa anh đào để gặp Saku. Giờ đây, cầm chiến lợi phẩm trên tay, cô nở nụ cười rạng rỡ như hoa.

“Bánh ngọt thì tớ không kiếm được, nhưng hôm nay là sinh nhật Saku-kun mà!”

Saku gật đầu. Nhưng trước đây, anh chưa từng nghĩ có ngày mình được đón sinh nhật thế này.

Anh và Touka đã bị cuốn vào vô số sự kiện, tận mắt chứng kiến địa ngục tươi đẹp, bước qua địa ngục xấu xí, và thậm chí đối mặt với một thực thể siêu nhiên được gọi là “thần” trong trạng thái mất kiểm soát.

Không chỉ Saku và Touka chịu đựng đau khổ.

Thảm họa ấy từng suýt hủy diệt cả thế giới.

Nhưng giờ đây, mọi thứ đã yên bình.

Thế gian này đang chìm trong sự tĩnh lặng. Công viên ngập tràn xuân sắc, những cánh hoa trắng muốt rơi lả tả, như biểu tượng của hòa bình.

Bất chợt, Saku cảm thấy nơi này giống hệt một nơi anh từng biết.

Nơi mà “thần” từng tồn tại, một khu vườn nhỏ nằm giữa lằn ranh của cõi trần và cõi bên kia.

Tất cả đều đẹp đến nao lòng.

Tất cả đều như giấc mộng.

Saku suýt chìm vào nỗi u sầu, nhưng anh lắc đầu, kéo ánh mắt về phía Touka.

Thời gian bên cô không thể lãng phí. Touka cầm một chiếc bánh anh đào, rụt rè đưa về phía Saku, mặt đỏ bừng, lắp bắp:

“Saku… Saku-kun, tớ… tớ đút cho cậu được không?”

“Sao tự nhiên khách sáo thế?”

“Tự nhiên thấy ngại thôi…”

“Được chứ, tất nhiên là được.”

“Vậy… vậy nhé, há miệng nào!”

“Há~”

“Hehe… khoan, khoan, khoan! Đừng ăn luôn cả ngón tay tớ!”

Saku nhẹ nhàng ngậm lấy đầu ngón tay trắng muốt của Touka.

Vị ngọt của bánh lan tỏa trong miệng, anh để lưỡi lướt qua làn da mịn màng của cô. Rồi anh khẽ cắn nhẹ.

Touka giật mình hét lên. Saku cắn nhẹ vào móng tay thanh tú của cô rồi thả ra, khéo léo đẩy miếng bánh về vị trí, nhai vài cái rồi nuốt xuống.

Thưởng thức xong, anh cảm thán:

“Ngon thật.”

“Saku-kun, cậu…”

“Sao thế, Touka?”

“Saku-kun, cậu đúng là đồ mặt dày mà!”

Touka hét lên, mắt long lanh nước. Saku khoanh tay, không phục:

“Mặt dày chỗ nào? Tớ ăn ngón tay cậu công khai mà!”

“Trời ơi, Saku-kun hồi trước đâu có thế này!”

“Cậu không thích tớ thế này à?”

“…Thích lắm luôn.”

“Cảm ơn nhé.”

“Còn Saku-kun? Có thích tớ không?”

“Tất nhiên là thích nhất trên đời.”

Saku vòng tay qua vai Touka, kéo cô lại gần.

Touka khẽ giật mình, người hơi cứng lại, nhưng rồi cô thả lỏng, tựa vào anh như chú mèo nằm phơi nắng. Cô làm nũng, dụi mũi vào cổ Saku, hơi thở ấm áp phả ra khiến anh nhột nhột.

Saku ôm cô chặt hơn, cố ghi nhớ hơi ấm của cô.

Thời gian lặng lẽ trôi trong bình yên.

Hai người tựa vào nhau, ngắm những cánh hoa rơi lả tả.

Cánh hoa bay lượn.

Hoa rơi lấp lánh.

Giữa sắc trắng rực rỡ, Touka khẽ thì thầm:

“Hạnh phúc thật đấy.”

“Ừ, đúng thế.”

Saku nhắm mắt, lòng ngập tràn bình yên. Trải qua bao gió sương, anh đã chọn bước đi cùng Touka như thế này. Anh không hối hận, không một chút hối hận. Vì thế, anh chân thành đáp:

“Thật sự là thế.”

Chắc chắn không có ngày nào hạnh phúc hơn hôm nay.

Chắc chắn không có khoảnh khắc nào quý giá hơn bây giờ.

Saku thấm thía điều đó, và vì thế, anh nói từ tận đáy lòng:

“Tớ rất hạnh phúc.”

Bầu trời trong xanh rực rỡ.

Cánh hoa anh đào rơi ngập lối.

Mọi thứ đẹp như tranh vẽ.

Gió, lành lạnh.