Trans: Yeet
Editor: Loli666
============================================================
Và rồi, tầng 21 của hầm ngục.
Đây sẽ là lần đầu tôi ở những nơi sâu hơn tầng 20. Việc này mang một ý nghĩa vô cùng to lớn.
Với những người thám hiểm hầm ngục, không có gì lạ nếu độ khó của những tầng sâu hơn tầng 20 tăng lên đáng kể.
Trong quá khứ, hợp quốc không tốn đến một năm để in dấu chân của mình lên tầng 20. Vậy mà, để từ tầng 20 đến được tầng 23, họ đã phải tốn đến tận hơn mười năm. Rất nhiều sinh mạng phải hy sinh do chiến đấu với Teeda là một lí do, nhưng nguyên nhân chính vẫn là vì hầm ngục đã hoàn toàn biến đổi từ sau tầng 20.
Những con quái lớn thường không hay xuất hiện, nhưng sang tầng 21 trở đi thì lại xuất hiện dày đặc. Điều này khiến việc xây nên [Chính lộ] vô cùng khó khăn.
Thế giới được ẩn dấu dưới tầng 20, nơi mà có thể được tóm gọn lại chỉ bằng một câu.
---------Nó không đáng với cái giá phải trả.
Những kẻ dám tới thách thức chỉ có thể là những tên ngốc với một trí tò mò vĩ đại, hoặc những người nhận được tình yêu từ thiên đàng.
Hợp quốc cũng đã nhận ra điều này. Vậy mà-------
“Ahahahaha, mạnh quá, tệ thật----Ahh, nó đang đến đấy, Sieg! Hahaha!”
Trong cái tầng 21 đầy rẫy nguy hiểm này, một cô gái đang nhảy múa xung quanh với giọng điệu vui vẻ.
Trí tò mò vĩ đại, một kẻ ngu ngốc nhận được tình yêu từ thiên đàng, cô gái đó chính là Lastiara.
Có một trận thua vô cùng bất ngờ trước hai con quái, Lastiara đang chạy về phía này.
Cả hai đều là những con quái cỡ lớn. Trước đây, cô từng gặp khó khăn khi đối đầu với một con minotoraus, nhưng giờ đây lại có tới hai con thậm chí còn lớn và mạnh hơn.
“Maria, đừng có rời khỏi lưng anh! Ở đây có rất nhiều kẻ địch nên sẽ rất nguy hiểm nếu em tách ra quá xa!”
“V, vâng!”
Con quái vật cỡ lớn với toàn thân được phủ bởi lớp lông màu đen và có bốn tay bốn chân, một con khỉ đột biến, Fury.
Chuyển động của con quái chậm, nhưng hình dạng cơ thể cùng các chi kia hẳn sẽ đem tới không ít rắc rối.
Tôi dùng kiếm chặn cánh tay của con quái đang lao tới.
Tiếp đến, Fury toàn lực phóng cánh tay còn lại về phía tôi. Tôi cũng theo đó ngã về phía sau trong khi ôm chặt lấy Maria.
Tôi không thể sử dụng toàn bộ sự linh hoạt của mình trong trận này. Tầng 21 là một nơi với tần suất xuất hiện quái vật vô cùng cao nên tôi không thể để Maria chạy quá xa được. Không còn cách nào khác, tôi phải vừa chiến đấu vừa bảo vệ Maria.
-------“Nếu Maria có chết thì cũng chẳng thành vấn đề với tôi.”
Những từ được Lastiara thốt lên trước khi vào hầm ngục lướt qua tâm trí tôi.
Phải, nếu mọi truyện cứ tiếp diễn thế này thì Maria chắc chắn sẽ chết. Tôi cần phải thoát khỏi điều đó ngay lập tức.
“--------Ma thuật <Dimension・Gladiator>, <Multiple>, <Foam>, <Ice>, <Freeze>.”
Tôi giải phóng toàn bộ ma thuật mà mình có.
Một làn sóng ma thuật cao hơn cấp độ của tôi lao ra.
Một lượng lớn bong bóng ma thuật đã được giải phóng, cho phép tôi nắm rõ được động tĩnh của mọi thứ trong căn phòng. Tất nhiên, tôi đã đặt thêm lên nó ma thuật hệ băng. Nếu như có một khoảng trống thì kẻ địch sẽ bị đóng băng. Đồng thời, nhiệt độ căn phòng cũng ở mức thấp, điều vô cùng có lợi trong việc kích hoạt ma thuật hệ băng. Cùng lúc, tôi khai triển cả <Ice・Arrow> và <Di Snow>.
Tôi cắt đứt tứ chi của một con fury trước mặt bằng kiếm.
Kể từ sau trận đánh với Teeda, tôi chưa từng vung kiếm một cách bất cẩn thêm lần nào nữa. Những trận mà tôi phải sử dụng toàn bộ ma thuật và sức mạnh là rất hiếm…. Nhưng nếu như tôi vẫn còn phải dùng toàn bộ những gì mình có, thì đó là bằng chứng cho thấy tôi đã hết đường rồi.
Và nếu đã như vậy, tôi sẽ chạy trốn bằng cách dùng Maria làm mồi nhử----------Đó là tư duy chính xác đối với một nhà thám hiểm.
Nhưng việc đó nhất định sẽ khiến trái tim tôi nổi loạn. Kể cả có chết, tôi vẫn không thể làm thế được. Chỉ mới lúc nãy thôi, tôi vẫn còn tính toán hơn kém một cách tỉnh táo và hành động dựa theo nó. Nhưng giờ đây, có thứ gì đó trong tôi đã thay đổi. Cái tôi của lúc nãy và bây giờ, khác nhau điều gì đó.
Là bắt đầu từ lúc nào?
Trước khi tôi kịp nhận ra, một sự phiền muộn đã bám chặt lấy tâm trí.
Tại sao, tại sao tôi lại cảm thấy phiền muộn?
Tôi không biết.
Lúng túng, một câu hỏi mới khiến tôi phát cáu vừa xuất hiện.
Sự khó chịu đó khiến chuyển động của tôi đình trệ lại, và một đòn đánh sượt qua bả vai tôi.
“Kuuu!”
Dù là một đòn đánh trượt, áo khoác của tôi vẫn bị xé rách, da bị cắt ra, và máu bắt đầu chảy xuống.
Tình hình hiện tại đang rất nguy hiểm. Cả cơ thể lẫn tâm trí tôi đều như đang bị thứ gì đó chèn ép.
Nếu như tôi còn cảm thấy sự nguy hiểm nào hơn hiện tại, cái kĩ năng [???] đó sẽ được kích hoạt.
Sự hỗn loạn dùng để khôi phục lại “tôi” sẽ lần nữa tăng thêm một nấc.
Gần đây, tôi có thể dự đoán được khi nào [???] sẽ khởi động, và tôi không muốn kích hoạt nó ở nơi như thế này. Những suy nghĩ đó trộn lẫn cùng sự thiếu kiên nhẫn và do dự đã làm phản xạ của tôi suy yếu.
“Chủ nhân------!”
Giọng nói run rẩy của Maria chạm đến tai tôi.
Câu nói đó làm tôi lấy lại tâm trí của mình. Nếu như để bản thân mất tập trung thì [???] sẽ thật sự được kích hoạt.
“Anh ổn, Maria. Chỉ một chút nữa thôi, Lastiara hẳn sẽ làm gì đó.”
Đúng vậy. Đây là trận chiến mà chiến thắng được quyết định bằng việc câu giờ. Không việc gì phải cần đến kĩ năng [???] để xua đi sự do dự của tôi cả.
Mọi việc sẽ ổn nếu chờ Lastiara, người đang có thể di chuyển tự do, loại bỏ bọn chúng. Lastiara vẫn đang tiếp tục tự mình làm giảm số lượng fury đang có mặt. Miễn là tôi câu đủ thời gian, cô ấy sẽ có thể kết thúc sự hỗn loạn này.
Đó là lí do tôi phải chịu đựng, chịu đựng và dứt nó ra.
Trong lúc tôi tập trung đỡ đòn, hai con fury di chuyển để gọng kìm tôi từ hai phía. Song, tôi lại đang ở vị trí vô cùng thuận lợi. Khi chúng lao đến tấn công, tôi ngay lập tức khai triển nhiều <Di Snow> cùng lúc. Hai con quái ngã xuống khi cơ thể đột ngột bị đóng băng, và theo quán tính, bọn chúng đập thẳng vào nhau.
Tận dụng thời cơ, tôi bế Maria lên và nhảy ra khỏi đó.
“Xong chưa, Lastiara?”
“Rồi rồi! Đã để cậu phải đợi rồi nhỉ!”
Lastiara cuối cùng cũng xong, và khi đám fury còn lại tan biến thành ánh sáng, cô lao tới đây.
Chỉ trong một khắc, chúng lãnh đòn tấn công từ Lastiara với việc di chuyển bị hạn chế bởi ma thuật băng của tôi và hoàn toàn để lộ sơ hở.
Thanh kiếm của Lastiara đâm xuyên qua điểm yếu của lũ fury.
Trước cảnh tượng kẻ thù đang hét lên trong đau đớn, Lastiara vẫn tiếp tục tấn công không một chút nhân từ.
Bằng một tốc độ mà lũ fury không thể theo kịp, liên tiếp các điểm yếu của chúng bị chém đứt. Không lâu sau, một lượng máu lớn tràn ra khi xác của 2 con quái đổ xuống sàn.
Sau đó, tôi kiểm tra xem cơ thể con Fury đã tan biến chưa và đưa ra yêu cầu.
“Rút, quay về thôi! Chúng ta sẽ trở lại tầng 20.”
“Vâng, chủ nhân!”
Chúng tôi sẽ về bằng con đường đã dùng để đến đây và bỏ qua mấy viên đá ma thuật. Bên cạnh tôi, một tiếng “Ehh” phản đối được cất lên từ Lastiara nhưng tôi quyết định lơ nó đi.
Tôi sử dụng <Dimension> để tránh không phải đối đầu với kẻ địch và cả bọn cứ thể chạy thẳng lên tầng 20.
Thở một cách nặng nhóc, tất cả đã đến được khu vực an toàn. Và rồi Lastiara bắt đầu buông lời phàn nàn.
“… Này, tại sao chúng ta phải rút về?”
“Tôi không được nói rằng bọn quái sẽ mạnh như thế…”
“Ehh, tôi đã nói rồi mà. Kẻ địch sẽ mạnh hơn một chút nên hãy cẩn thận nhé.”
Tôi quả là một thằng ngu khi tin vào mấy lời đó và thậm chí còn đem cả Maria theo cùng. Thường thức của con người này ngay từ đầu đã không tồn tại rồi, tôi nên khắc những dòng đó vào sâu trong tim mình.
“Một chút cái gì. Bọn nó mạnh hơn rất, rất nhiều thì có.”
“Thật thế à?”
“Tóm lại, tầng 21 nằm ở một mức độ hoàn toàn khác những tầng trước, thế nên hôm nay vậy là đủ rồi. Nếu cứ tiếp tục, Maria sẽ không trụ nổi đâu.”
“Nnn. Vậy đúng như tôi dự đoán, đáng lẽ Maria nên ngồi đợi ở nhà.”
“Maria là đồng đội của chúng ta. Tôi sẽ không làm thế.”
“---------Cậu sẽ không làm vậy ư? Thật không?”
Lastiara lặp lại câu hỏi của mình.
Nếu Maria không ở đây, Sieg chắc chắn có thể xử lí con quái vừa nãy, hẳn đó là những cô ta đang nghĩ. Quả thực, nếu tôi hướng tới việc chinh phục hầm ngục thì lựa chọn đúng đắn nhất là chinh chiến tầng 21 với mỗi Lastiara. Tôi hiểu rõ điều đó.
Đó là vì sao tôi im lặng.
Việc hiểu được logic đằng sau câu nói Lastiara khiến tôi không thể nào cất nên lời.
Maria đứng phía sau tôi với một vẻ mặt bực bội. Có một giọng thì thầm được phát ra nhưng tôi lại hoàn toàn có thể nghe được.
“Cấp độ của mình đã tăng lên rồi mà…..dù cho đã rất gần với cấp độ của chủ nhân…..vậy mà mình vẫn vô dụng…..”
Maria đã phát triển với tốc độ mà người bình thường không thể nào tưởng tượng được. Nhưng, nó chỉ là đối với người bình thường.
Chỉ trong vài ngày, em ấy đã đạt đến cấp độ của những nhà thám hiểm hàng đầu, song nó vẫn chỉ nằm trong lẽ thường.
Vẫn còn một chặng đường dài để em ấy có thể đạt tới ngưỡng bất thường của tôi và Lastiara-------Không, điều đó là bất khả thi.
Nếu vậy, tôi cần phải làm rõ với Maria về việc này.
Chúng tôi có cấp độ gần ngang hàng, nhưng em ấy vẫn không có ích trong thực chiến.
Đây là sự khác biệt trong tài năng. Là sự khác biệt giữa những người được ban phước và những người không-----sự khác biệt trong [Tiềm năng].
Trong khi nhìn vào Maria, tôi trả lời trước mặt Lastiara.
“Maria, đừng lo lắng về chuyện đó. Nếu cấp độ tăng lên thì kể cả em cũng có thể chiến đấu.”
“Đ, đúng vậy. Cấp độ của em, nếu cấp độ của em tăng lên thì------!”
“Thật ra là ngược lại đấy.”
Lastiara chen vào cuộc nói chuyện giữa tôi với Maria.
Cô tiếp tục nói như thể không thể chịu nổi khi nhìn vào chúng tôi.
“Kể cả khi cấp độ của em có tăng lên, Maria-chan vẫn sẽ không thể bắt kịp. Không cần biết bao lâu đi chăng nữa, Maria-chan sẽ không bao giờ đuổi kịp chị và cậu ấy.”
Lastiara tuyên bố.
Tôi cũng vô thức cảm nhận được điều đó, và sự im lặng từ tôi như một lời đồng tình.
“-----Eh?”
Maria không thể nào nuốt trôi những điều vừa nghe được.
“Có một sự khác biệt vô cùng lớn giữa sự tăng trưởng của em và bọn chị…. Đó là tại sao, dù cho cấp độ em có tăng lên, khoảng cách giữa chúng ta lại càng lớn. Maria-chan có ích với Sieg ư, đó là điều bất khả thi. Có lẽ nên nói là em sẽ chỉ làm nhóm chậm lại và đặt Sieg vào tình huống nguy hiểm mà thôi.”
Giữa lúc Maria đang bối rối, Lastiara vẫn tiếp tục nói. Không thể đứng nhìn, tôi mở miệng.
“Lastiara, đợi đã.”
“Tôi sẽ không đợi.”
“Dù chậm nhưng Maria vẫn đang dần mạnh hơn. Ngoài ra cũng có thứ được gọi là đúng người đúng chỗ mà!”
“Chứng kiến cảnh Sieg tự lừa dối bản thân, tôi đã nghĩ đến việc sẽ phải nhìn thấy khung cảnh thảm khốc của Maria-chan, nhưng giờ tôi không muốn như vậy nữa. Có vẻ, tôi yêu quý Maria-chan nhiều hơn tôi nghĩ.”
Tôi đang tự lừa dối bản thân ư? Đ,điều đó không phải….
Tôi muốn phủ nhận, nhưng ánh mắt nghiêm nghị của Lastiara lại không cho phép điều đó.
“Cô sai rồi…..Điều đó không, đúng…….”
“Cậu cũng vậy nữa, Sieg. Không phải cậu cũng có thể thấy [Tiềm năng] của Maria-chan sao? Nó thấp và vô dụng. Dù có thế nào, tỷ lệ tăng trưởng giữa em ấy và chúng ta vẫn rất khác biệt. Và cậu ở đây, nghĩ rằng đem Maria theo mình đến hầm ngục là một điều hợp lí. Tại sao cậu lại làm vậy, bản thân cậu có hiểu không?’
“Đó là……”
………Aah, tôi biết chứ.
Tốc độ tăng trưởng [Tiềm năng] của Maria, tôi đã nhận ra từ khi em ấy còn ở cấp 7. Nếu so sánh nó với sự phát triển của Dia và tôi, khác biệt đã quá rõ ràng. [Tiềm năng] của Maria sẽ không bao giờ là đủ. Đến một lúc nào đó, em ấy sẽ chạm tới giới hạn. Và tôi, người biết rõ điều đó, vẫn quyết đem em ấy theo cùng-----
“Ổn thôi mà……Anh không cần phải mang em theo nữa đâu……”
Trước khi tôi kịp thốt lên bất kì điều gì, Maria đã đặt dấu chấm hết cho chuyện này.
Biểu cảm của em ấy nhợt nhạt. Một biểu cảm như thể đã biết rằng tôi sẽ nói gì trước cả khi mở miệng.
Tôi đã biết. Sự thật mà cả Maria cũng hiểu, nhưng tôi vẫn tỏ ra như bản thân không hề để ý đến nó. Giống như Lastiara đã nói, tôi đã luôn tự lừa dối bản thân mình.
Nhìn thấy Lastiara chiến đấu, nhìn thấy tôi chiến đấu-------Maria tự hiểu rằng mình chỉ là một kẻ vô dụng.
Khuôn mặt Maria tối sầm lại vì tuyệt vọng. Nơi đó, ta có thể được sự vô hồn.
Trống rỗng. Giống như đôi mắt mà tôi đã từng thấy trước kia-----Aah, tôi ghét nó. Nó là một vết thương tinh thần.
Maria thật sự rất giống [em ấy]. Tôi không muốn phải thấy Maria như thế này.
....Đó là tại sao, tôi đã ưu ái cho Maria.
Aah, tôi sẽ thừa nhận. Đem em ấy theo cùng------đó đều là vì thiên vị.
“Fufuu, fufu. Tôi hiểu rồi. Aaa, tuyệt thật. Hai người tuyệt lắm đấy, khiến tôi ghen tị lắm luôn.”
Trước cảnh tượng tôi và Maria đang vô cùng khó khăn sau khi phải tự đi đến quyết định của bản thân, Lastiara trở nên phấn khích và bắt đầu tỏ ra ghen tị.
Kể từ khi nào vậy, hồn nhiên nhưng tàn nhẫn, không thể hiểu được suy nghĩ của một người bình thường, đó là đôi mắt không thuộc về nhân loại.
Đôi mắt đó giờ đang nhìn vào bọn tôi, tràn ngập sự đố kỵ-----và cả tình yêu.
“…….Cô quả là một người có khẩu vị tệ hại, Lastiara.”
“Hai người mới tệ đấy. Và cuộc sống tràn đầy sự thú vị đó cũng tệ hại luôn.”
“Ừ thì, xin lỗi về nó nhé.”
“Nhưng sẽ ổn thôi. Cả hai người đều thuần thục trong việc tự lừa dối bản thân nên vẫn còn nhiều điều đáng mong chờ đấy. Mà không cần phải lo lắng. Để cậu không chết đi, để bản thân cậu không bị tan vỡ, tôi sẽ trông chừng cậu một cách cẩn thận.”
Với ánh nhìn pha lẫn với chút sự điên cuồng bên trong, Lastiara mỉm cười với bọn tôi.
Tôi tưởng mình cuối cùng đã có thể hiểu được suy nghĩ của Lastiara, nhưng thật sự là tôi vẫn còn cả một chặng đường dài phải đi. Tuy vậy, vì đã dần làm quen được với sự điên cuồng đó, nên tôi chỉ thở dài đáp lại.
“Cái đó không giúp bọn tôi thấy khá hơn được đâu……”
“ …….Lastiara-san, làm ơn hãy học một chút về lòng tự trọng đi.”
Maria bên cạnh tôi cũng trả lời một cách tương tự.
Kể cả sau khi nhận phải cú sốc từ sự thật ập đến, em ấy có vẻ vẫn còn đủ sức mà đáp lại mấy hành vi quá đà của Lastiara.
“Un un, tốt lắm tốt lắm. Nếu còn có thể mắng tôi thì hai người vẫn ổn chán. Chứ nếu cứ để mọi việc như lúc nãy thì hậu quả về sau sẽ còn tệ hơn nhiều. Tôi giỏi hoạt động theo nhóm như thế này đều nhờ vào những câu chuyện phiêu lưu mà tôi đã từng nghe đấy. Cũng không mất gì nếu hai người ca ngợi tôi thêm đâu.”
Ngó lơ lời phàn nàn của bọn tôi, Lastiara vừa cười vừa vỗ ngực mình một cách đầy tự hào.
“Cứ như tôi sẽ cảm ơn cô ấy….”
“Mong chờ một lời cảm ơn là có hơi quá rồi…”
Maria và tôi đồng thanh trả lời.
Đó không còn là sự thất vọng mà còn vượt qua cả sự kinh ngạc, tạo nên một nụ cười cay đắng.
Con người tàn nhẫn nhưng lại đầy ngây thơ và thánh thiện đấy, ban nãy còn đang cố gắng dập tắt nụ cười của chúng tôi.
Là lỗi của Lastiara mà bọn tôi mới rơi vào tuyệt vọng, nhưng cũng nhờ cô ấy mà bọn tôi mới có thể đứng dậy.
Cùng nụ cười cay đắng, tôi tiếp tục nói để tia sáng mờ nhạt này không biến mất.
“Haa, thật sự đấy…..cô là người đáng sợ nhất mà tôi từng gặp.”
“Eh, tôi đáng sợ sao?”
“Cô thiếu hiểu biết về thường thức, luôn tự làm theo ý mình, và cũng không biết cách kiềm chế bản thân. Từ góc nhìn của tôi, cô là một người cực kỳ đáng sợ. Đúng không, Maria?”
Với một nụ cười nhẹ, tôi hướng cuộc nói chuyện sang Maria.
“À thì…..Em chưa bao giờ hiểu được những điều mà Lastiara-san đang làm. Và mỗi khi ở cạnh chị ấy, em luôn cảm thấy hết sức bất an.”
“Ehhhh, cả Maria-chan nữa á!?”
Bằng cách nào đó, Maria đã bắt nhịp được với tôi.
Chúng tôi đã giữ được sự bình tĩnh trên khuôn mặt, và dần dần, bầu không khí giữa ba người trở nên tươi sáng hơn. Do vẫn còn nhiều vấn đề tồn đọng nên tôi muốn giữ cho bầu tâm trạng này không biến mất.
Sau đó, Lastiara vẫn tiếp tục đùa giỡn, và chúng tôi đã suýt soát khôi phục được lý trí của mình.
Cứ thế, dù cứ chỉ giữ trên môi một nụ cười, cả nhóm đã đến được trước cửa <Connection> nằm ở tầng 20 và có thể xoay sở được để về đến nhà.
Cùng những câu hỏi vặn vẹo đang đeo bám mỗi người, viễn cảnh tồi tệ nhất đã không xảy ra.
Đúng vậy. Ít nhất chúng tôi đã tránh được viễn cảnh tồi tệ nhất……