Aaaah, trời bắt đầu mưa rồi. Tôi nên làm gì đây ?
Bên ngoài cửa sổ. Tôi thở dài nhìn mưa càng lúc càng nặng hạt.
Cơn mưa bắt đầu rơi khi tôi đang chuẩn bị sẵn sàng và không có dấu hiệu dừng lại. Trên thực tế, tôi thậm chí có thể nghe thấy âm thanh giống như tiếng sấm ở phía xa.
Đáng lẽ tôi phải đến nhà Serene càng sớm càng tốt, nhưng tôi đã hoàn toàn bỏ lỡ cơ hội.
Là một thợ săn, việc bị mắc mưa không phải là chuyện hiếm. Tôi không ngại bị ướt một hoặc hai lần, nhưng khi trời mưa, tầm nhìn trở nên tồi tệ hơn và tôi không khỏi cảm thấy chán nản. Tôi cũng có thể bị sét đánh nữa.
Rốt cuộc chắc là tôi cũng không cần phải đến chỗ của Serene…… Công việc hôm nay là hóa giải lời nguyền của Luke và chuyện đó không phải quá khó khăn. Thực ra tôi cũng không định tham gia vào việc giải lời nguyền mà chỉ có ý định ghé qua nhà Serene mà thôi. Tôi không có vai trò cụ thể nào trong việc đó nên có lẽ sẽ ổn thôi nếu tôi không xuất hiện. Tôi chắc chắn Sytry sẽ có thể giải quyết mọi việc ổn thỏa ngay cả khi tôi không đến.
Nhưng, làm như vậy có hơi thiếu trách nhiệm không nhỉ ?
Tâm trí tôi đang giằng co giữa cảm giác lười biếng và tinh thần trách nhiệm. Tạm thời, kết quả là hòa. Không, có lẽ nếu tôi chỉ lười biếng như thế này, Serene và mọi người sẽ giải quyết xong lời nguyền thôi, nên tôi đoán cảm giác lười biếng của mình đang chiến thắng.
Khi tôi ngáp dài và ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa sổ, mắt tôi chợt bắt gặp một điều gì đó kỳ lạ.
Yeah…… Tôi thấy Tino bay trên không với tốc độ cao cưỡi trên thảm-kun trong khi ôm bức tượng Luke.
Tôi bất giác dụi mắt, nhưng tôi không nhìn nhầm. Có điều gì đó đáng sợ khi nhìn thấy cảnh em ấy liều mạng lái thảm-kun trong khi cả người ướt sũng.
Chỉ với nhiêu đó thôi cũng đủ làm tôi bối rối, nhưng có một bóng dáng nhỏ bé đang đuổi theo phía sau em ấy.
Anh ta đang đeo một chiếc mặt nạ kỳ lạ, khác với chiếc mà các phantom từng đeo và có vẻ ngoài xa lạ. Anh ta có thể bay trên bầu trời mà không cần cánh và tốc độ bay của anh ta không hề kém thảm-kun.
Theo sau họ là Anthem, Liz, Serene và những người khác.
Do ở khoảng cách xa nên rất khó nhìn rõ chi tiết nhưng khi Liz cố gắng nhảy vào nhân vật bí ẩn đó, em ấy bật ra trên không như thể vừa va phải một bức tường vô hình vậy. Anthem duỗi tay ra để tóm lấy nhân vật đó, nhưng chân của anh ấy dường như vướng vào thứ gì đó và anh ấy ngã nhào một cách ngoạn mục. Tiếng chấn động ầm ầm của mặt đất còn vang đến tận đây.
Tôi không biết họ đang làm gì, nhưng tôi nên nói thế nào nhỉ………… Trông nó khá vui. Ngay cả Lucia cũng tham gia nữa.
Đó có lẽ là………… Một trò chơi đuổi bắt nghiêm túc chăng ?
Trò chơi đuổi bắt nghiêm túc mà không có bất cứ quy tắc nào, đây là một bài tập huấn luyện thường được thực hiện bởi《Strange Grief》( nhân tiện, kể cả khi bị bắt thì bạn cũng không trở thành người đuổi, nên tiêu chí để xác định thắng thua là một điều bí ẩn ).
Phép thuật bay tứ tung khoét sâu mặt đất, Serene và những người khác đang đuổi theo và họ bị thổi bay lên không trung mà không một lời cảnh báo. Mặc dù vậy, họ nhanh chóng quay lại và bắt đầu đuổi theo, điều đó cho thấy Tinh linh nhân cũng khá bền bỉ.
Tuy nhiên, hôm nay lẽ ra là ngày chúng ta giải trừ lời nguyền của Luke, tôi không hiểu họ đang làm gì nữa…… Chà, nếu hôm nay họ không làm thì cũng không sao cả. Lúc này, Luke có lẽ sẽ ổn thôi dù có trì hoãn một hoặc hai ngày.
Vì họ đã mất công chơi đuổi bắt nên tôi lấy điện thoại thông minh ra và chụp ảnh.
Anthem ngay lập tức bật dậy sau cú ngã và dẫm mạnh xuống đất nhảy vọt lên không trung. Mặc dù Anthem to và nặng nhưng chuyển động của anh ấy không hề chậm.
Anthem duỗi tay ra và tóm lấy nhân vật bí ẩn. Cánh tay của anh ta, rõ ràng là không cân xứng so với những cánh tay khác, sắp chạm tới nhân vật bí ẩn đó―― và sau đó, cơ thể của Anthem chết đứng giữa không trung.
"!?"
Liz và Kill Kill-kun cũng lần lượt lao đến nhân vật bí ẩn đó, và giống như Anthem, họ cũng đông cứng giữa không trung. Tino, người đang trốn thoát trên thảm-kun, cũng đã ngừng di chuyển từ lúc nào. Tinh linh nhân phóng ma thuật và bắn tên, nhưng tất cả đều lơ lửng giữa không trung.
Tôi không biết nó hoạt động như thế nào, nhưng tôi có cảm giác như đang xem một màn trình diễn vậy. Thật tiếc là trời đang mưa và rất khó nhìn thấy………… Nhưng mà, có lẽ vậy là đủ rồi.
Tôi không biết họ đang làm gì, nhưng nếu có chuyện gì nghiêm trọng xảy ra, sẽ có người đến tìm tôi thôi. Tôi hơi buồn ngủ rồi…… Tôi nghĩ mình sẽ chợp mắt thêm một lát nữa vậy.
Tôi duỗi người thật dài và ngáp lớn. Ngay khi tôi chuẩn bị cất điện thoại thông minh của mình đi―― nhân vật bí ẩn trên màn hình bỗng nhiên quay mặt về phía tôi.
Hai hốc mắt trống rỗng. Thật là một chiếc mặt nạ rất kinh dị…… Chẳng lẽ nó là một món đồ dân gian được tạo ra bởi Tinh linh nhân sao ? Ngay khi tôi đang nghĩ ngợi―― một cơn chấn động dữ dội đột nhiên ập đến toàn bộ cơ thể tôi.
Tôi không biết chuyện gì đang xảy ra.
Trước khi tôi có thời gian để hét lên, tầm nhìn của tôi quay cuồng và Giới Chỉ của tôi được kích hoạt. Trong khoảnh khắc, cơ thể tôi hoàn toàn lơ lửng trong không trung. Sau đó, tôi bị đập mạnh xuống đất, rồi va vào tường.
Nhờ có Giới Chỉ, tôi không nhận bất kỳ sát thương nào, nhưng nó vượt quá mức mà bộ não tôi có thể xử lý.
Khi tôi lấy lại nhận thức của mình, tôi đã nằm dài trên mặt đất rồi.
Mọi thứ đảo lộn hoàn toàn. Trần nhà―― bị xé toạc, gió mạnh và mưa đang trút xuống bức tường đổ sập. Có thể nhìn thấy những tia sét giữa những đám mây đen kịt.
Cái cây lớn xây dựng ngôi nhà dường như đã bị đổ hoàn toàn. Có lẽ đây là lần đầu tiên tôi trải qua tình huống một ngôi nhà bị thổi bay đến mức này.
Cảm giác hơi giống khi chiếc khinh khí cầu bị rơi nhỉ. Nhưng chuyện quái gì đã xảy ra vậy ? Đó có phải là một cú sét đánh không ? Không…… có vẻ không giống như vậy. Có lẽ là một trận động đất chăng ?
Không cần phải kiểm tra bên trong phòng cũng hiểu rằng căn phòng bị tàn phá thê thảm. Nhưng may mắn thay, ngay cả trong tình huống như vậy, tôi vẫn cầm chặt chiếc điện thoại thông minh của mình trên tay.
Những người duy nhất ở trong nhà chỉ có Mimic-kun và tôi. Mimic-kun khá cứng cáp nên không cần phải lo lắng.
Có vẻ như không có thêm bất kỳ rung chuyển nào nữa. Bằng cách nào đó tôi đã đứng dậy được và lắc đầu mình.
Căn phòng đang trong tình trạng khủng khiếp. Bàn, ghế, giường, đĩa và mọi thứ khác bị lật đổ và vương vãi khắp nơi.
Tôi tưởng sự cố Yggdra đã lắng xuống và chẳng còn gì xảy ra nữa rồi―― nhưng chính xác thì tôi đã làm gì để đáng phải chịu chuyện này vậy ?
Khi tôi nhíu mày, một giọng nói kìm nén từ trên cao vang vọng xuống.
"Cry Andrich. Ngừng đùa giỡn và dừng bạn bè của ngươi lại."
Eh……?
Trên trần nhà đã bị xé toạc. Tôi thấy một nhân vật đeo mặt nạ bí ẩn đã đuổi theo Tino đang đứng khoanh tay ở mép trần, nhìn xuống tôi.
Anh ta có cánh tay và đôi chân xương xẩu, và một tia sáng bí ẩn trong mắt anh ta lộ ra từ hốc mắt. Anh ấy khá nhỏ con so với một Tinh linh nhân, những người thường khá cao. Có lẽ đây là một đứa trẻ.
Trang phục của người này cũng khác biệt so với các chiến binh của Yggdra. Trông nó hơi thô lỗ hoặc thậm chí có thể nói là dã man……
Không thể nắm bắt được tình hình, tôi chớp mắt một lúc rồi đứa trẻ bí ẩn nói chậm rãi như thể đang cố lý luận với tôi.
"Bạn của ngươi, thật không biết lắng nghe gì cả ! Nhưng tốt thôi. Ta tha thứ cho ngươi, vì đã không, truyền đạt rõ ràng cho chúng. Bạn bè của ngươi quả thật có chút bản lĩnh. Nhưng đừng chọc tức ta, nhiều hơn nữa."
Có vẻ như người này biết tôi. Chuyện này rắc rối quá………… Tôi không nhận ra anh ta chút nào.
Anh ấy có ngoại hình khá nổi bật, nên tôi chắc chắn nếu gặp anh ấy tôi sẽ không quên đâu………… Chẳng lẽ anh ấy là người tôi đã cứu khi ở trên đỉnh của Cây Thế giới Đen ?
"?? Tại sao ngươi im lặng, Cry Andrich ? Ngươi thậm chí có đang lắng nghe ta nói không vậy ?! Nhanh lên và làm câm miệng lũ ngốc đó lại ! Ta không thể hoàn thành phần hợp đồng của chúng ta được."
Áp lực to lớn đến từ cơ thể nhỏ bé của anh ấy mãnh liệt đến mức ngay cả tôi cũng có thể cảm nhận được rõ ràng. Người này quả thật không tầm thường. Tôi không thể mất cảnh giác chỉ vì anh ấy trông giống một đứa trẻ được.
Tôi phải bằng cách nào đó tìm cách xoa dịu anh ấy…… Nhưng tôi thậm chí còn không biết tên anh ta nữa.
"C-Chà, chà, hãy bình tĩnh đã. Tôi đang lắng nghe đây. Um…"
Vậy……… anh là ai thế ? Hợp đồng gì cơ ? Ai đó làm ơn giải thích cho tôi với……
"Cho dù các anh hùng của thời đại này có dũng mãnh đến đâu―― không cần thiết phải có những tín đồ ngu dốt. Nếu ngươi đang nghĩ đến việc thử sức với ta, hãy loại bỏ suy nghĩ vô ích đó đi. Đối với nhân loại, ta là――………… Ah ?"
Sau khi anh ấy nói đến đó, đứa trẻ bí ẩn bỗng ngừng lại.
Áp lực đáng sợ cũng đã biến mất. Đứa trẻ bí ẩn nhìn chằm chằm vào tôi, người hoàn toàn không hiểu được tình hình chút nào.
Càng nhìn tôi càng thấy anh ấy không giống Tinh linh nhân chút nào. Nhưng không thể có bất kỳ con người nào khác ở Yggdra ngoài chúng tôi cả―― sau cùng thì, đây là vùng đất chưa có ai đặt chân đến trước đây.
Chúng tôi nhìn nhau mà không nói gì trong một lúc. Khi tôi mỉm cười để thể hiện cảm giác thân thiện, đứa trẻ bí ẩn nói với giọng căng thẳng.
"Đừng…… bảo rằng………… Ngươi không, nhớ gì cả nhé ?"
Ah, anh ấy đã phát hiện ra rồi.
Tình hình tệ rồi. Tôi biết điều này từ kinh nghiệm của mình. Anh chàng này đang cực kỳ tức giận rồi.
Áp lực đã biến mất chính là sự bình yên trước cơn bão. Vai anh ấy đang run rẩy―― có vẻ như tôi đã quên một điều gì đó rất quan trọng.
Không, vẫn chưa. Tôi vẫn chưa thể bỏ cuộc. Tôi chắc chắn không nhớ gì cả. Đối với một người có ấn tượng mạnh mẽ như thế này, chẳng có lý do gì mà tôi lại quên cả…… Nhưng tôi đoán anh ấy sẽ không nhầm tôi với ai khác. Cuối cùng thì anh ấy cũng gọi tên tôi mà.
Tuy nhiên, sai lầm của tôi có thể được sửa chửa.
Tôi hít một hơi thật sâu và sợ hãi nói.
"Có-Có lẽ…… Nếu anh nói cho tôi biết, có thể tôi sẽ nhớ ra đấy."
"Không-Không thể nào………… Ta truyền trực tiếp vào não ngươi cơ mà ? Ta chưa bao giờ làm nhiều đến vậy với những tín đồ theo ta trước đây. Thật, thật không thể tin được…… Việc tiếp nhận cực kỳ yếu, nhưng………… Ngươi đã quên cả hợp đồng rồi ư ?! Cái gì, một tên ngốc sao ! Ngươi mà là anh hùng sao ?!"
"Tôi không nhớ tôi đã từng nói mình là anh hùng."
Hợp đồng ? Truyền trực tiếp vào não tôi ? Những lời nói đó thật vô lý đấy, nhưng ngay từ đầu, hợp đồng không phải là thứ được thực hiện chỉ bằng lời nói.
Ít nhất ở Clan của tôi, chúng tôi phải lập hợp đồng bằng văn bản. Chà…… Đó là bởi vì tôi có xu hướng quên mọi thứ quá dễ dàng mà.
Sàn nhà rung chuyển―― toàn bộ ngôi nhà bị sập đang rung chuyển, như thể nó đang hứng chịu cơn thịnh nộ của đứa trẻ bí ẩn này.
Rối cuộc người này là ai vậy ?
Tuy nhiên, mọi chuyện không thể tiếp tục như thế này được. Tôi cần phải nghĩ ra một giải pháp thay thế.
Tôi không biết mình đã ký hợp đồng gì với đứa trẻ bí ẩn đó, nhưng tôi không có ý vi phạm hợp đồng mà mình đã lập.
Tôi hắng giọng, nhấc chiếc điện thoại thông minh đang cầm lên và nói.
"Nó-Nó sẽ ổn thôi. Tôi xin lỗi vì đã không nhớ, nhưng chúng ta có thể lập lại hợp đồng mới mà. Phải không ?"
Điện thoại thông minh có chức năng ghi âm nên nếu sử dụng, thông thường tôi sẽ không bao giờ quên hợp đồng mình đã ký đâu.
Mưa đang trút xuống và cơn gió mạnh hơn. Thỉnh thoảng cũng có những tia sét lóe lên liên tục. Không quá lời khi nói rằng thời tiết đã có bão rồi. Một tiếng gầm khủng khiếp và ánh sáng làm rung chuyển não tôi. Rõ ràng, có vẻ như sét đã đánh gần đó.
Đứa trẻ bí ẩn di chuyển các ngón tay của nó với động tác gặm nhấm. Chiếc điện thoại thông minh trên tay tôi đột nhiên tuột khỏi tay do một lực bất ngờ. Chiếc điện thoại thông minh lướt trong không khí và rơi vào tay đứa trẻ bí ẩn.
Áp lực ngột ngạt khủng khiếp đã quay trở lại. Tôi thậm chí không còn chú ý đến gió và mưa được nữa.
Thế giới rung chuyển vì cơn thịnh nộ của anh ta. Đứa trẻ bí ẩn nắm chặt lấy điện thoại thông minh của tôi và gằn giọng như thể đang khinh miệt.
"Quá đủ rồi. Nếu ngươi không nhớ―― ta sẽ không lập giao ước với ngươi nữa !"
Không thể nào―― tại sao vậy !?
Trước khi kịp tranh luận, đứa trẻ bí ẩn đã hét lên.
"Ngược lại, ta cảm thấy nhẹ nhõm ! Ta phát ngán khi phải đối mặt với loại như ngươi rồi ! Đây chẳng qua là một sự nhạo báng ! Ngươi có biết ta, Keller, đã sử dụng bao nhiêu sức mạnh cho ngươi rồi không ? Nghĩ rằng ngươi là lý do ta đã cố gắng hồi sinh bản thân sớm hơn, thậm chí đến mức tiêu thụ chính ngôi đền của ta ! Thật xấu hổ ! Thật không thể tha thứ !"
"Hah !! Ah…… Aaaah………… Vậy ra là anh, Keller, huh…"
"Ah…… Ah………… Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaah !!"
Keller. Đó là tên của vị thần tồn tại ở phần sâu nhất của【Đền Khởi Nguyên】.
Ngay cả tôi cũng nhớ rõ cái tên đó. Tôi hiểu rồi, chỉ vì tôi không để ý nên có vẻ như sự việc của Yggdra vẫn chưa được giải quyết. Nhưng tại saoooo…… Tôi tưởng họ nói chúng ta đã thành công trong việc làm suy yếu Đền kho báu rồi mà, phải không ?
Vậy là trò chơi đuổi bắt rốt cuộc không chỉ là một trò chơi…… Tôi không để ý vì nó không khác mấy so với trò chơi đuổi bắt thông thường của họ.
Không đời nào tôi có thể xử lý được phantom của thần cả. Tôi có thể hiểu anh ấy đang nói gì, nhưng tôi đã khiến anh ấy rất tức giận.
"Hãy-Hãy bình tĩnh nào, Keller. Xem này, là lỗi của tôi…… Ph-Phải rồi ! Um, nên là anh hãy tha lỗi cho tôi đi, tôi sẽ đưa cho anh chiếc smarpho………… Chiếc điện thoại thông minh đó………… K-Không, đừng bận tâm đến nó."
"Đừng nói gì nữa. Chỉ cần giọng nói của ngươi thôi cũng đủ khiến ta phát ốm !!"
"Đ-Đừng giận dữ thế ! Dù anh đã nói là anh truyền trực tiếp vào não tôi, nhưng anh có chắc không vậy ?! Có thật sự rằng tôi đã lập hợp đồng với anh sao !?"
"Ngươi đã nói như thếếếế !!!!!"
Keller rất tức giận và đang nắm chặt điện thoại thông minh của tôi. Biểu cảm của anh ta bị che khuất bởi chiếc mặt nạ, nhưng giọng nói và ánh mắt lấp lánh cho thấy cơn giận dữ của anh ta.
Không gian trước mắt Keller bị bóp méo. Không khí xung quanh xoay tròn, cuốn theo gió và mưa dữ dội. Tôi thực sự không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng anh ta sẽ tấn công tôi ư.
Tôi hít một hơi thật sâu và nở một nụ cười tự tin.
Tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc chịu đựng. Tôi hy vọng rằng bằng cách chịu đòn tấn công của Keller, nó sẽ làm anh ta hạ nhiệt một chút và giúp anh ta lấy lại bình tĩnh. Tôi vẫn còn Giới Chỉ nên có thể chịu được vài đòn.
"Không còn cách nào khác, tôi sẽ để anh đánh tôi một cái vậy. Nhưng chúng ta sẽ nói lại chuyện đó lần nữa nhé. Đây chỉ là một chút hiểu lầm nhỏ thôi. Và còn nữa, hãy trả lại cho tôi chiếc điện thoại thông minh đó đi."
"Hmph…… Kuku……… Ngươi tưởng ta sẽ nguôi giận chỉ vì điều đó sao ! Ngươi lầm rồi ! Ta sẽ không nghe ngươi nói gì nữa !!"
Kuh………… Vậy là không ổn rồi. Kể cả khi anh ấy sẵn lòng lắng nghe tôi, cơ hội đàm phán thành công cũng sẽ khá thấp.
Mặc dù ở【Nhà trọ đã mất】, mọi thứ bằng cách nào đó đã được giải quyết trước khi tôi kịp nhận ra…… Vậy ra đây thực sự là phantom của một vị thần, huh――
Trước khi kịp nghĩ ra kế hoạch mới, Keller giơ tay lên cao, chợt vung mạnh xuống và đột nhiên không khí biến dạng thành một ngọn giáo sắc nhọn.
Nó không phải là lửa hay tia sét, nó là một ngọn giáo được làm từ một sức mạnh bí ẩn. Tôi thậm chí không thể tưởng tượng được điều gì sẽ xảy ra nếu tôi chạm vào nó. Chà, có lẽ nó sẽ không xuyên qua được Giới Chỉ, hơn nữa nếu không có Giới Chỉ thì tôi sẽ chết cho dù có nhận đòn tấn công nào đi nữa, nên đối với tôi nó cũng không khác nhiều so với đòn tấn công thông thường―
Để đảm bảo an toàn, tôi hạ người xuống và thủ thế. Nhưng động tác này chỉ là để trưng thôi. Tôi không có cơ hội né tránh nó. Tôi thà nhận nó một cách đàng hoàng còn hơn là ngã xuống và lãng phí Giới Chỉ trong khi cố gắng né tránh.
Tôi nín thở chờ đợi đòn tấn công. Và chính ngay lúc đó nó đã xảy ra.
Tầm nhìn của tôi tràn ngập ánh sáng và mặt đất nổ tung. Sét đã đánh trúng tôi. Nếu chỉ có thế thì tôi sẽ coi đó là điều xui xẻo, nhưng lần này mọi chuyện chưa kết thúc.
Trước khi não tôi có thể xử lý tình huống này, một giọng nói phát ra ngay trước mặt tôi, một giọng nói khác với giọng của Keller, nhưng nghe cũng căng thẳng và tức giận không kém.
"Ta không thể, chịu đựng được nữa. Trả lại chiếc smartphone đây."
Khi tầm nhìn dần trở lại, tôi thấy một chiếc mặt nạ khác với cái của Keller.
Một chiếc mặt nạ cáo trắng. Một bộ kimono trắng và mái tóc trắng. Đã lâu rồi kể từ lần cuối tôi nhìn thấy người này, một thân quyến của một vị thần khác với vị thần được tôn thờ trong【Đền Khởi Nguyên】.
Tôi nhanh chóng thốt lên.
"Ở đây không an toàn đâu cô biết không ?"
"Hah !?"
Keller chuẩn bị phát động một đòn tấn công. Đó là thời điểm tồi tệ nhất. Em gái cáo hoảng hốt nhìn về phía sau.
Và rồi, một dòng sức mạnh đột nhiên bùng phát nuốt chửng tôi cùng với em gái cáo vừa xuất hiện.