Ta để lại việc sắp xếp tiệc chào đón Phù thủy "Tinh linh nhân" cho cấp dưới của mình và quay lại Thủ đô Đế quốc.
Điều đang chờ đợi ta, là Thủ đô Đế quốc rơi vào hỗn loạn bởi tin tức về những con quái vật khổng lồ xuất hiện.
Thật sai lầm khi sử dụng hầu hết các thành viên của kị sĩ đoàn để chào đón Tinh linh nhân. Nhưng ta đã xác nhận được tình hình với những thành viên còn lại ở Thủ đô Đế quốc.
"Chết tiệt………… Thật sự, sai lầm. Cái quái gì đã xảy ra vậy hả !"
Ta đã cố gắng hết sức để thu thập càng nhiều thông tin càng tốt, nhưng tất cả đều quá bí ẩn.
Một con quái vật khỉ khổng lồ bất ngờ xuất hiện, bay qua mái nhà và tấn công Nhà thờ Thủ đô. Lời ai oán của Marin và kỵ sĩ đen đã được giải phóng khỏi phong ấn của chúng, và một con rồng xuất hiện từ cống rãnh ư ? Khỉ biến thành rồng ? Nó tấn công Học viện Phép thuật Zebrudia và võ đường "Thánh Kiếm"―― và cuối cùng tan thành bùn ?
Không có bất kỳ sự liên kết nào có thể lý giải được. Tất cả những gì ta biết là tình hình đang rơi vào mức tồi tệ nhất. Mặc dù thông thường việc Marin được giải phóng đã là điều tồi tệ nhất, nhưng thực tế đó đã hoàn toàn bị lu mờ.
Vì con quái vật được cho là đang di chuyển cùng những đám mây đen, nên có lẽ đối tượng của lời tiên tri không phải là Marin mà là chính con quái vật đó.
Với tư cách là người bảo vệ Đế quốc, ta sẽ không bao giờ có thể chết trong yên bình khi biết sự thật rằng con quái vật này được phép đi dạo trên các con phố của Zebrudia lịch sử.
Mọi thứ quá rối tung. Ta ôm đầu hét vào mặt cấp dưới của mình.
"Làm sao ta có thể báo cáo với Hoàng đế đây hả ! Ít nhất thì, ta phải tóm tắt lại những gì đã xảy ra―― Chết tiệt…… Có ai hiểu rõ tình hình không vậy !? Có bao nhiêu thiệt hại rồi ?"
"V-Vâng ! Rõ ràng là, con quái vật nặng rất ít nên thiệt hại đối với thành phố được dùng làm chỗ dẫm của nó là không đáng kể. Chỉ có Nhà thờ, Học viện Phép thuật Zebrudia và võ đường kiếm thuật Thawne bị tấn công trực tiếp là bị hư hại nặng nề. Các thợ săn giao chiến với con quái vật, nhưng nó có vẻ nó chạy rất nhanh――"
Chúng ta không biết nó xuất hiện từ đâu, nhưng chính lỗi của kị sĩ đoàn đã để con quái vật xâm chiếm Thủ đô Đế quốc. Ta nghĩ chúng ta đã thực hiện mọi biện pháp phòng ngừa có thể, nhưng chúng ta đã quá ngây thơ.
Tuy nhiên, cũng đúng là không thể tăng cường phòng thủ hơn cả thế được nữa―― Nghĩ đến mức đó, ta liền xốc lại tinh thần mình. Điều chúng ta nên làm lúc này không phải là hối tiếc. Đó là để ngăn chặn thiệt hại lan rộng thêm.
"Có bao nhiêu thương vong ? Hiện tại con quái vật đó ở đâu ?"
Đây mới là vấn đề. Nếu một con quái vật khổng lồ đi lang thang khắp Thủ đô, chắc chắn sẽ có rất nhiều người chết. Và nếu chúng ta không thể làm gì đó với con quái vật, điều mà ngay cả Ark Rodin và nhóm của anh ta cũng không thể ngăn chặn nó, Thủ đô Đế quốc sẽ kết thúc trước khi các vấn đề trách nhiệm pháp lý nảy sinh.
Franz hỏi trong khi cố gắng giữ bình tĩnh, kỵ sĩ trả lời với vẻ mặt bối rối.
"Vâng. Vấn đề là―― chúng ta đang trong quá trình điều tra, nhưng kỳ lạ thay, có vẻ như không có ai bị thương hay thiệt mạng――"
"Aaah !? Chuyện hoang đường gì thế này !"
Ta không nói rằng họ nên chết, nhưng không đời nào kết cục như vậy có thể xảy ra khi một con quái vật lớn đến mức có thể gây ra sự hỗn loạn như vậy ở Thủ đô Đế quốc xuất hiện.
Đáp lại những lời gay gắt của Franz, cấp dưới của ông tiếp tục báo cáo trong khi khuôn mặt anh ta cứng đờ.
"K-Không, đó là sự thật. Và, con quái vật được đề cập―― đã biến mất và không được nhìn thấy kể từ đó."
"!? ………… Nó biến mất ở đâu chứ ?"
Ta không biết phải tin vào điều gì nữa. Tình hình là tốt hay xấu đây ? Ta phải nghe tất cả và tổng hợp lại trước khi đưa ra quyết định――
"Vâng. Nó biến mất tại Clan House có tên《First Step》."
Cậu vừa nói…… Clan House của《First Step》!?
Đôi mắt của Franz mở to trước những lời bất ngờ, và đột nhiên Truyền Âm Thạch trên hông ông run lên. Nó không phải là viên đá kết nối với viên mà ông đưa cho Lapis và những người khác, mà là viên đá kết nối với Viện Huyền bí Chiêm tinh.
Ông vội vàng lấy nó ra và kích hoạt Truyền Âm Thạch. Lần này Franz chết lặng trước tin tức nóng hổi từ Viện Huyền bí Chiêm tinh.
"Lời tiên tri……… đã biến mất ?"
§§§
"………… Par…… ty ?"
Dưới lòng đất của một sa mạc rộng mênh mông. Sau khi không may bị cát lún nuốt chửng và đứng trước một Đền kho báu chưa từng có, Tinh linh nhân lập dị từ từ chớp mắt trong khi cắn một thanh sô cô la.
《Strange Grief》là một nhóm gồm những người bạn thuở nhỏ của tôi. Dù tốt hay xấu, sáu người chúng tôi đã biết nhau từ lâu.
Ban đầu, thợ săn kho báu thường thành lập một nhóm gồm sáu người. Mặc dù chúng tôi có đủ các thành viên cần thiết để đảm nhiệm các vai trò của party, nhưng party của chúng tôi có nhiều sơ hở so với các party khác hơn vì sự hiện diện của tôi như một gánh nặng của nhóm.
Việc thêm thành viên mới là một trong những vấn đề phải giải quyết sau khi đến Thủ đô Hoàng gia và bắt đầu đưa các hoạt động của《Strange Grief》đi đúng hướng―― Không, thực ra là từ trước khi nhóm hoạt động ổn định. Mặc dù chúng tôi đã tuyển thành viên nhiều lần trước đó, nhưng hầu hết các thợ săn có thể theo kịp《Strange Grief》đều đã có một party mà họ thuộc về hoặc tính cách của họ thường không phù hợp. Để theo kịp Luke và mọi người, những người đi trên con đường thợ săn vinh quang với tốc độ liều lĩnh, một mức độ khoan dung nhất định là điều cần thiết, chưa kể đến kỹ năng.
Người thợ săn có tên Eliza Peck mà chúng tôi gặp trong tình huống nguy hiểm này là một cá nhân hiếm hoi đáp ứng được tất cả yêu cầu của tôi.
Một phong thái điềm đạm và điềm tĩnh, không hề có dấu hiệu kích động sau khi bị cát lún nuốt chửng khi hoạt động đơn độc. Hơn nữa, cô ấy thậm chí còn bắt đầu ngủ theo tốc độ của riêng mình khi bị mắc kẹt và có tính cách tốt bụng không giống bất kỳ Tinh linh nhân nào mà tôi đã gặp cho đến nay.
Năng lực của cô ấy vẫn chưa được biết, nhưng tôi chắc chắn rằng cô ấy sẽ rất phù hợp với nhóm《Strange Grief》. Trên hết, tôi rất thông cảm cho việc cô ấy bị mắc kẹt ở một nơi như thế này, và nếu cô ấy gia nhập party, ngay cả khi tôi đang chợp mắt cũng sẽ ít bị chú ý hơn. Vì vậy, chúng tôi rất hòa hợp.
Trước lời đề nghị mang chút tính toán của tôi, Eliza im lặng một lúc và nghiêng đầu.
"Tại sao vậy ?"
"Chẳng phải tôi đã tặng cô một thanh sô cô la rồi sao. Ngoài ra, cô có thể rời đi bất cứ lúc nào cô muốn, và nó còn vui hơn là đi săn một mình mà, cô biết không ? Trên hết là, nó an toàn hơn nhiều."
Rõ ràng, thật khó để chấp nhận lời mời vào party đột ngột như vậy. Đặc biệt đối với các thợ săn nữ vì họ đôi khi bị nhắm đến theo những chiêu trò như vậy nên điều đó là không thể tránh khỏi.
Eliza lơ đãng nhìn xuống thanh sô cô la tôi đưa cho cô ấy và nói với giọng trầm tĩnh.
"Tôi có một thứ………… tôi đang tìm kiếm."
"Tôi sẽ tìm nó cùng cô ! Tôi giỏi về việc này nhất đấy !"
Tôi không biết cô ấy đang tìm kiếm thứ gì, nhưng Liz và mọi người có thể tìm thấy nó. Eliza ném cho tôi một cái nhìn ngái ngủ khi tôi đang nói điều gì đó cực kỳ ngẫu nhiên một cách tồi tệ.
Sau đó, tôi biết được một sự thật đáng kinh ngạc rằng Eliza không hề bị mắc kẹt mà trên thực tế đã đến Đền kho báu bằng một con đường khác, rằng cô ấy là một thợ săn nơi những người có kiến thức về thợ săn sẽ biết đến cô ấy, và trên hết, rằng cô ấy có kỹ năng nhận thức khủng hoảng tuyệt vời và cô ấy an toàn hơn nhiều khi làm việc một mình so với trong party, và nhiều thứ khác nhưng giờ tất cả đều là những kỷ niệm đẹp.
Dù có những tình huống phức tạp, chưa bao giờ cô ấy đề cập đến chuyện rời đi, và cô ấy có vẻ rất hòa hợp với party. Tính toán sai lầm duy nhất của tôi là ngay cả khi có sự tham gia của cô ấy, việc tôi lười biếng vẫn không trở nên bớt chú ý hơn, nhưng sẽ quá tham lam nếu tôi đòi hỏi nhiều hơn nữa.
Sau đó, tôi ngồi xuống chiếc ghế thoải mái trong phòng làm việc của Clan Master và thở dài thật dài để thư giãn toàn bộ sức lực trong cơ thể.
"Nàyyyyyy………… Nghiêm túc đấy, lần này tôi thực sự nghĩ mình tiêu đời rồi……"
"Cry-san, chẳng phải lần nào cậu cũng nói những thứ tương tự vậy sao ?"
"Nếu Eva không kéo tôi ra thì tôi đã chìm trong bóng tối mãi mãi rồi. Cái rương kho báu đó, thực sự rất tối đấy."
Thật là một cảm giác an ủi khi tôi được trở lại cuộc sống thường ngày khi ở bên cạnh Eva.
Có vẻ như lời nguyền đó đã thực sự được thanh tẩy như thế này. Sau một đêm, hòa bình dần trở lại với Thủ đô Đế quốc.
Khi tôi kiểm tra tờ báo, vẫn còn nhiều điều bàn tán về vụ náo động này, nhưng tôi chắc chắn rằng theo thời gian nó sẽ lắng xuống thôi. Tôi chắc chắn Franz-san sẽ làm gì đó khi ông ấy quay lại vì ông ấy đã quen với mức độ náo động này rồi.
Sở dĩ bài viết không đề cập cụ thể gì có lẽ là do tính chất nhạy cảm của sự việc. Ngoài ra, vì Franz-san ban đầu bỏ đi trong khi tính đến lời tiên tri và rằng giáo hội, Học viện Phép thuật và võ đường 《Thánh Kiếm》 đều có liên quan, có vẻ như giới truyền thông đã phải thận trọng với điều này. May mắn thay, bất chấp quy mô của vụ náo loạn này, thiệt hại vật chất dường như không lớn đến thế. Kỳ diệu thay, hầu như không có thương vong nào, điều này thực sự đáng ngạc nhiên.
Tuy nhiên, nếu lúc đó Eliza không bị Mimic-kun ăn thịt thì đó sẽ là một thảm họa rồi. Có vẻ như trước khi chúng tôi quay lại, cô ấy tình cờ đến sảnh, tìm thấy Mimic-kun, bị nó bẫy và ăn thịt, nhưng cả Eliza và Mimic-kun đều thực sự đã làm rất tốt đó.
Tino được an toàn và Eliza rất vui vì đã có được thứ mình đang tìm kiếm. Tinh linh nhân bị nguyền rủa cũng vậy…… Đã không xuất hiện kể từ khi Eliza nhận xét tôi là "bạn đời" của cô ấy. Bây giờ nhắc đến chuyện đó, cô ấy đã thể hiện rất nhanh trí ở đó……
Dù rất nhiều vận rủi và may mắn đã đan xen nhau, mọi thứ đã ổn định ở mức tốt, nhưng nếu dù chỉ một điều không đến được với nhau, có lẽ tôi sẽ không bao giờ nhìn thấy ánh sáng ban ngày được nữa.
Lần này, tôi thực sự kiệt sức rồi. Chỉ một giấc ngủ là không đủ để loại bỏ sự mệt mỏi về tinh thần và thể chất này. Tôi muốn ngủ trong khoảng một tháng. Tôi tự hỏi liệu mình có nên sống bên trong Mimic-kun một thời gian không ta……
Khi tôi đang suy nghĩ về điều này, Eva rút chiếc nhẫn từ ngón áp út của bàn tay phải và đặt nó lên bàn.
"Nghĩ lại thì… Cry-san, cảm ơn cậu rất nhiều vì chuyện này."
"Hm……?"
Eva thở dài khi tôi mở to mắt. Điều đó thật khó khăn với tôi nhưng có vẻ như Eva cũng đã khá mệt mỏi.
Tôi không biết tại sao cô ấy lại trả lại chiếc nhẫn cho tôi, nhưng―― Eva nói với một nụ cười khô khan trong khi tôi nhìn chằm chằm đầy thắc mắc.
"Nhờ nó, tôi đã có thể tránh bị ảnh hưởng bởi『Lời nguyền』đó. Khi tôi đang kiểm tra các bộ phận sẽ được sửa chữa trong sảnh chờ, Cry, và những thứ khác đột nhiên xuất hiện và nuốt chửng tôi―― Tôi thực sự nghĩ rằng mình đã xong rồi……"
Không thể nào Eva, lúc đó cô đang ở sảnh sao ?
Giờ nghĩ lại, một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng và tim tôi đập mạnh. Tôi hoàn toàn không nhận ra―― thật ngạc nhiên khi Eva lại là người kéo tôi lên thay vì Liz, nhưng――.
Thực sự, việc chuẩn bị trước luôn là điều quan trọng nhất. Sau khi gây ra quá nhiều rắc rối, nếu có chuyện gì xảy ra với Eva, tôi sẽ không thể chết yên bình được.
Tôi nhặt chiếc nhẫn trên bàn lên và nhìn chằm chằm vào nó một lúc, nhưng nhanh chóng đặt nó trở lại bàn và đưa cho Eva.
"Tôi sẽ tặng nó cho cô, đó là phúc lợi của cô mà. Cô nên nhờ Lucia nạp lại nó."
"Eh !? Phúc lợi――Không, tôi không cần nó !"
"Đừng nói thế chứ, nó có thể giúp ích vào lần tới khi có chuyện gì khác xảy ra mà……"
"Vậy thì hãy làm cho nó không xảy ra đi. Tôi thực sự, thực sự, xin cậu đấy."
Giờ thì, Eva…… chắc hẳn đang nghĩ rằng tôi có ý đồ gì đó khi đưa cho cô ấy chiếc nhẫn ? Điều đó không đúng. Tôi không suy nghĩ hay lên kế hoạch gì cả.
Lại một lần nữa, cuối cùng tôi đã dùng hết Giới Chỉ mà mình có, nên có thêm một chiếc nữa cũng chẳng có gì khác biệt.
Tôi nắm lấy bàn tay chán nản của Eva và đeo một chiếc nhẫn vào đó. Với thứ này, Eva hiện đã an toàn.
Tuy nhiên…… Có lẽ điều duy nhất tôi làm đúng lần này là trao cho Eva một chiếc Giới Chỉ nhỉ ?
Khi tôi đang suy nghĩ nghiêm túc, Eva, người đang xoa chiếc nhẫn, nhìn tôi và nói điều gì đó để chuyển chủ đề. Cô chỉ vào con gấu bông ở góc bàn.
"Nhắc mới nhớ, con gấu bông đó là gì vậy ? Nó trông rất cũ."
"Tôi nhặt nó ở trong thị trấn của Mimic-kun. Nó đẹp không ?"
"Cậu còn mang theo một thứ kì lạ nữa sao……………… K-Không, đừng nói với tôi là――"
Đó là một con gấu bông rách nát và cũ kỹ. Bộ lông vốn dĩ có màu nâu nhạt giờ đã sẫm màu và loang lổ chỗ này chỗ kia. Một bên mắt và một cánh tay của nó cũng bị cắt đứt nên trông khá đau đớn.
Nếu tôi đeo mặt dây chuyền thánh giá tôi nhặt được cùng lúc với nó vào quanh cổ nó như thế này………… Giờ tôi đã hoàn thành bộ lời nguyền gồm hai mảnh.
Có lẽ đó là phần chính của『Lời ai oán của Marin』. Tôi nhớ mặt dây chuyền này, vì vậy không còn nghi ngờ gì về nó nữa.
Tôi không biết liệu lời nguyền có còn tồn tại hay không, nhưng vì lý do nào đó, cuối cùng nó đã bảo vệ tôi nên tôi đã mang nó về nhà. Tôi có thói quen xấu là hành động theo cảm hứng nhất thời nhưng đến giờ vẫn chưa có dấu hiệu nào cho thấy chúng vẫn bị nguyền rủa.
Tôi giơ ngón trỏ lên và nói với Eva, người dường như đã đoán được điều gì đó với sự sáng suốt đáng kinh ngạc của cô ấy.
"Nó là một bí mật nhé ?"
"Đ-Được rồi."
"Khi nào rảnh, tôi sẽ giặt và phơi khô nó. Nhưng trước tiên tôi phải thay thế phần bên trong――"
Tôi nên thay tay và mắt của cô ấy rồi nhờ Sytry vá lại. Thánh tích thú nhồi bông cũng là Thánh tích tương đối phổ biến. Không thể sửa sang lại Thánh tích, nhưng nếu nó chỉ là một vật phẩm nguyền rủa thì có thể. Tôi chắc chắn Marin cũng sẽ rất hạnh phúc.
Trước mặt tôi, người đang mỉm cười, con gấu bông đột nhiên ngã xuống mà không ai chạm vào nó. Eva giật mình quá mức.
Cánh tay còn lại của con gấu bông đang vươn về phía tôi như thể đang cầu cứu vậy. Tôi thở dài và đỡ con gấu bông mềm nhũn lên.
"Có vẻ tốt hơn là nên giữ nguyên các bộ phận bên trong."
bất ngờ chưa :v chắc chắn rồi :v có cái nịt :v