Translator: Roan
***
“Lệ Hồ”
Cậu ấy xoay lưng lại, gương mặt vẫn trắng tái. Bờ vai mảnh khảnh, nhỏ bé cùng khuôn mặt gầy trơ xương kia khiến ta khó chịu.
“Ngươi lại bỏ ăn nữa rồi”
“Tôi không đói. Thậm chí với một người đàn ông khỏe mạnh, ba bữa ăn thịnh soạn mỗi ngày là quá nhiều, ngài có nghĩ vậy không thưa Hoàng Đế điện hạ?”
“Thế chí ít ngươi nên ăn món ta đã chuẩn bị. Cháo gạo nấu với nhân sâm. Ta thậm chí đã sai người thêm vào thịt chim cút”.
“Haha. Ngài bảo họ làm thế sao? Họ sẽ cười ngài mất thôi. Hoàng Đế nào lại đi lo bữa ăn cho tì thiếp của mình?”
“Ta không quan tâm nếu đó chỉ là bữa ăn của ta”
“Thế thì càng nghiêm trọng hơn”
Cậu ta cười rồi lại ho. Ta vì thế mà bị ngạc nhiên, không nhịn được bèn đặt một cánh tay lên người cậu.
“Tôi không sao. Chỉ là ho nhẹ thôi”
“Ta nghe nói hôm qua ngươi lại ngắm mưa”
Lệ Hồ chỉ cười.
“Ta đã bảo ngươi không được để cửa mở. Dù trời có đang mùa xuân, không khí vẫn rất lạnh. Ngươi chỉ vừa mới khá hơn khi bị ốm suốt mùa đông. Ta phải nói đến bao nhiêu lần nữa đây?”
“Tôi hạnh phúc vì trời mưa. Ngày hôm nay rất trong lành cũng chỉ vì mưa đấy. Tôi thấy hạnh phúc khi được chứng kiến bầu trời trong xanh sau khi nhìn thấy nó ảm đạm. Mà, không khí đang rất sạch”.
“Cho dù là thế..”
“Tôi đang mặc đồ rất dày. Nhưng mà, khi nào trời sẽ mưa?”
“Bao giờ ngươi mới thôi hỏi ta câu đó? Những cơn mưa lớn như thế thường cần chí ít mười ngày mới đến”
“Tôi nghe nói rằng nếu như tiết trời trở nên ấm áp hơn, hoa Mộc Lan sẽ nở”
“Ta cũng nghe vậy”
Thành thực, ta không có quan tâm tới hoa hay bất cứ mùa hoa nào. Thế nhưng một ngày nọ, Lệ Hồ hỏi ta về hoa Mộc Lan. Ta bèn bảo người làm vườn thay hết tất cả chỗ hoa trong hoàng cung thành hoa Mộc Lan. Bây giờ cậu ấy đang chờ hoa nở. Ta nhìn cậu, giấu chẳng nổi gương mặt không hài lòng của mình rồi nói.
“Ngươi thích Mộc Lan tới nhường đó sao?”
“Vâng, bởi vì nó giống như chị của tôi”
“Ngươi luôn nói về chị mình”
“Haha. Chị ấy luôn ướt sũng chỉ vì thằng em như cơn mưa của mình. Không mang lại cho chị bất cứ thứ gì ngoài phiền não và rét buốt. Tôi đã nhiều lần khiến chị phải chật vật ngược xuôi. Nàng mất mẹ từ sớm và vì mẹ của tôi, nàng bị hành hạ, bị ngược đãi. Ấy vậy mà nàng chưa bao giờ phàn nàn và luôn chăm sóc cho tôi. Và khi đôi mắt của chị tôi sắp khô, nàng cuối cùng cũng đã tìm được cho mình một cơn mưa thanh mát.”
Ta trầm mặc. Vì tính cách lạnh lùng của mình, ta không biểu lộ nhiều cảm xúc của mình cho người khác. Ta đã được huấn luyện để làm như vậy kể từ khi mình còn là Hoàng Tử. Lệ Hồ như đọc được suy nghĩ của ta. Cậu ấy cười thật tươi. Ta lắc đầu, quyết định cứng rắn.
“Sao cũng được. Thậm chí nếu ngươi có cười đi chăng nữa, thậm chí nếu ngươi có huyên thuyên về Mộc Lan đi chăng nữa, lần này ta sẽ không nhượng bộ. Ta sẽ bảo đầu bếp chuẩn bị cháo nhân sâm. Ngươi phải ăn cho hết”
“Ôi không..Lẽ ra tôi nên giả vờ rằng mình đã ăn”
Gương mặt cậu trông tái nhợt, nhưng nụ cười lại rực rỡ như ánh sao. Nhìn Lệ Hồ, ta bất giác cũng mỉm cười theo. Chàng trai này thật kỳ lạ. Ta tự nhủ. Lần đầu tiên gặp, ta đã nghĩ người đàn ông này chỉ là một gã kỳ cục. Không. Dạo ấy, ta thậm chí còn đinh ninh rằng cậu là phụ nữ. Cha của ta yêu thích phụ nữ và thường thích chiêu mộ mỹ nữ từ các tiểu quốc lân cận. Người cuối cùng ông gọi đến chính là công chúa Thủy Linh từ một vương quốc vô danh nào đó mà ta thậm chí còn không nhớ tên. Cha của ta rất mong chờ cô ấy đến nhưng nàng luôn trì hoãn. Cuối cùng, ông đe dọa vương quốc kia với thân thể già yếu của mình và ruốt cuộc họ đã đồng ý. Nhưng trước khi nàng rời tiểu quốc để đến đây, phụ hoàng đã qua đời.
Ta thực sự đã quên hẳn về Thủy Linh. Ta có rất nhiều việc phải làm, phải chỉnh đốn vương quốc và phải đi thị chúng để người dân biết về Bắc Vương mới của họ. Vì những ngày bận bịu đó mà sự tồn tại của Thủy Linh hoàn toàn biến mất trong tâm trí ta. Theo chúng quan truyền lại, bởi vì cha ta chết mà Thủy Linh bây giờ sẽ trở thành tì thiếp của ta. Ta nghe rằng nàng đang chết dần. Thân thể của nàng đã rất yếu khi đến đây và nàng đã luôn sống cùng cơn ho của mình. Không ai đến viếng nàng và nàng cũng chỉ yên vị trong hậu cung nho nhỏ của bản thân, chờ ngày chết của chính mình dần đến. Cha ta đã luôn nhắc đến nàng, nhắc đến vẻ đẹp mà nàng sở hữu. Thế nên ta tò mò và muốn tận mắt xem ra sao.
Thật kỳ lạ rằng khi ta đến, hậu cung trống rỗng. Không có bất cứ người hầu túc trực hay bất kỳ ai bận rộn chạy ngược xuôi. Trước đó, ta đã lệnh cho lính gác rời khỏi nên ruốt cuộc nơi này trở nên hoang vắng đến nỗi người ta sẽ tưởng rằng không có bất kì ai đang ở đây. Nó vì thế mà trông ảm đạm hơn và u tối hơn. Thậm chí ngay cả bên trong cũng chẳng có người hầu. Bọn chúng đi đâu hết rồi? Ta nhất định phải mắng những tên hầu trưởng một phen.
Thế rồi ta nghe thấy một tiếng ngâm nhè nhẹ. Âm thanh rất kỳ cục nhưng lại quá đỗi nhẹ nhàng. Ta thấy một người phụ nữ đang đứng kề cửa sổ, cất tiếng ngâm khi đang nhắm nghiền đôi mắt. Lớp trang điểm vụng về rõ ràng làm toát lên gương mặt nhợt nhạt của nàng. Mái đầu được buộc lỏng lẻo và ngay cả y phục cũng chẳng gọn gàng. Với ta, điều này thật kỳ lạ. Phụ nữ mà ta biết luôn chăm chút bản thân từng li từng tí với lớp trang điểm hoàn mỹ, tóc hấp dầu và tự tô điểm bản thân trong mớ trang sức lòe loẹt.
Khi ta bước vào phòng, ta ngay lập tức cảm thấy nơi này quá lạnh, nên đã đóng cửa ngay. Thế rồi ta nghe tiếng nàng nói “hãy cứ để đó đi”. Nàng có lẽ đã nghĩ ta là một cô hầu gái nào đó và đã gọi tên cô ấy. Giọng nàng dường như trầm hơn những người phụ nữ khác, nhưng ta nghe nói nàng đã luôn sống cùng cơn ho. Ta vì thế không thấy điều đó là lạ. Ngược lại, nó thậm chí làm ta càng chú ý đến nàng hơn bởi vì chất giọng trầm nhưng lại quá nhẹ nhàng kia. Song, nàng không nói gì thêm nữa nên ta bèn đánh ý, chủ động nói chuyện với nàng. Nàng ngạc nhiên mở mắt ra, có lẽ vì không ngờ sẽ nghe được một giọng nam.
Khoảnh khắc ấy, ta bất giác ngây người trước đôi mắt trong trẻo màu nâu kia. Cái màu thật giống với con nai tơ mà ta đã bắt được vào lần trước. Tóc nàng cũng không có màu đen mà ngược lại, nó mang màu nâu sẫm – một màu rất tự nhiên của gỗ. Song gương mặt của nàng cũng không tính là xinh đẹp tuyệt trần theo lời đồn. Nó có đường, có nét nhưng không thể gọi là nghiêng nước nghiêng thành. Mà, ta cũng không hề nghĩ người này có thể là là đàn ông cho đến khi cậu ấy nói cho ta.
“Nhưng cháo sẽ nóng. Tôi thấy thích khi cháo nguội hơn”
Người hầu mang lên một tô cháo đặt trên khay. Lệ Hồ vô tư nói khiến ta tỉnh lại từ giấc mộng ngày.
“Không được. Phổi của ngươi yếu lắm. Thái y đã nói không được để cho ngươi ăn đồ nguội”
Lệ Hồ cười trừ và bắt đầu ăn cháo. Không hiểu tại sao ta lại cười khi nhìn cậu ăn từng muỗng, từng muỗng một. Cái thân xác gầy nhom như trúc kia bắt đầu đã có tí thịt. Cậu ta bây giờ trông tốt hơn và trông không giống như một bệnh nhân nữa. Ta cảm thấy kỳ lạ rằng mình đột nhiên lại vui. Chàng trai này đích thực rất lạ. Chàng trai có tên Lệ Hồ khiến ta cảm thấy vui theo một cách rất “khác”.
Cậu thú nhận mình là nam, nhưng lại không viện ra bất cứ lý do hay cầu xin được tha thứ. Cậu chỉ đơn giản nói rằng mình mang tội, đã lừa gạt hoàng đế, giả trang thành công chúa để đến đây. Cậu xứng đáng nhận lấy cái chết. Cậu yêu cầu ta giết mình bằng cái gương mặt của kẻ sắp chết đó. Ta cũng chẳng biết mình phải như thế nào. Ta nên giận dữ hay nên im lặng.
Đúng, kỳ lạ lắm.Ta đã không tuốt kiếm ra như thường lệ khi có người dám tỏ ra bất kính với ta, dám trả treo với ta. Thay vào đó, ta lại đáp lời cậu. Có lẽ ta đã bị đôi mắt trong trẻo có màu nâu đó làm cho mê muội. Một đôi mắt hoàn toàn không tương xứng với khuôn mặt gầy trơ xương kia. Hoặc có lẽ chính vì khúc hát ru được ngâm lên cùng với cơn mưa. Dù gì đi chăng nữa, ta không muốn xuống tay. Không, nói cho đúng thì ta không thể dụng kiếm lên người cậu. Như Lệ Hồ nói, cậu đã lừa dối vua và giả trang làm tì thiếp của ta. Đúng ra ta nên giết cậu, gửi trả về hoàng gia bên kia và giáng cơn phẫn nộ của mình vào họ. Nhưng ta không muốn làm bất cứ điều gì trong số ấy.
Cậu ấy đích thực rất lạ. Ta nghĩ nghĩ thêm lần nữa về điều đó rồi chạm vào mái tóc dài của cậu. Đôi mắt nâu kia nhìn thẳng vào ta như ta đã đoán từ trước. Ta mỉm cười.
“Tóc của ngươi suýt dính vào cháo”
Lệ Hồ đặt muỗng xuống và thu hết tóc của mình sang một bên. Cậu dường như thích cảm giác vuốt tóc của mình qua những kẽ tay.
“Luôn bị thế. Tôi không thể quản được tóc mình. Tôi không gọn..”
Lệ Hồ vừa vụng về, vừa hối hả xếp tóc. Ta tò mò muốn biết tại sao cậu lại trông có vẻ gấp gáp. Cậu xếp cả những lọn tóc nhỏ của mình hết sang một bên.
“Không gọn thì có sao? Ngươi có thể thấy phiền nhưng ta lại rất thích mái tóc của Ngươi. Ta không thích những thứ đầu được hấp trong dầu. Chúng trông quá bóng nhờn. Các phu nhân và tì thiếp đều thế. Đôi khi, ta cảm giác mình như nhìn vào những con hình nhân. Ngươi không hấp dầu đâu, đúng không?”
“Thế thì tôi lại cần phải rửa đầu. Và nếu tôi không rửa ráy mỗi ngày, nếu tóc bám bụi, nó sẽ gây ho cho tôi”
“À, vậy sao? Thảo nào tóc ngươi mềm mượt như lông vũ”
Ta chạm vào mái đầu mượt nhưng có chút khô của Lệ Hồ. Tùy thuộc ánh sáng, tóc của cậu lúc thì sẽ mang màu đỏ, lúc thì mang màu nâu.
“Màu tóc của ngươi đặc biệt thật”
“Vậy ư?”
“Đúng. Thoạt nhìn nó có màu đen, nhưng lại đổi màu khi ánh sáng chiếu vào”.
“Mẹ tôi cũng như thế. Tóc bà có màu nâu sậm của gỗ”
Lệ Hồ phất tay của ta ra khỏi mái tóc của mình.
“Đến lúc rồi thưa Điện Hạ. Ngài nên đi. Đây là lúc ngài lo việc triều chính rồi”.
Ta cau mày.
“Dường như ngươi rõ về lịch trình của ta hơn chính bản thân ta”
“Bởi vì tôi có thể thấy một vị quan đang lấp ló ở ngoài kia, tự hỏi rằng mình có nên vào hay không”.
Lệ Hồ đáp rồi lại ăn.
“Nếu ngài đi, tôi sẽ ăn hết chỗ cháo này”
Ta đứng dậy.
“Thế ta sẽ đến để kiểm tra sau khi xong việc. Và sẽ thêm một lần nữa để kiểm tra xem liệu ngươi có đóng cửa sổ không”
“Ngài sẽ lại đến đây sao?”
Lệ Hồ lộ vẻ ngạc nhiên. Ta gật đầu.
“Tại sao? Ta không thể ư?”
“Không phải như thế…thưa điện hạ. Tôi đang nghĩ rằng ngài đến đây quá thường xuyên. Sẽ có người lời ra tiếng vào”.
Lệ Hồ cau mày, nói như đang lo lắng.
“Tại sao? Ngươi đã nghe được gì à?”
“Không, nhưng mà..”
Lệ Hồ kéo dài giọng. Ta đặt tay của mình lên vai cậu rồi lắc đầu.
“Ngươi đang lo quá nhiều đấy. Ăn hết cháo đi”
Ra lệnh rồi rời phòng, một nụ cười bất giác nở trên môi ta.