Trans: Tama07
Edit: therenoparadie
__________
Truyện chỉ được đăng và cập nhật tại trang chủ của hako và nhóm dịch Seven Translate
__________
Khuôn mặt của người đàn ông khác hẳn so với bức ảnh mà Min Jun thấy.
Tinh Linh chỉ có thể tìm thấy Homunculus, chứ không tìm được người thật, kể cũng là chuyện đương nhiên. Đối với bọn họ thay đổi hình dáng bên ngoài là chuyện dễ dàng. Đối với bọn họ, mọi thứ hầu hết đều rất dễ dàng.
“Ông Jang Tae Jun”
Khi bắt Adelines thành công, Min Jun đã linh cảm rằng việc trước mặt sẽ suôn sẻ vì đã xử lý xong con Rồng tác quái. Và linh cảm của anh, bao giờ cũng thế, luôn sai đến cùng.
Bởi vì thực ra Adelines chẳng đáng để gọi là một con Rồng ‘tác quái’.
Kẻ gây rối còn kinh khủng hơn so với Rồng con hách dịch ấy là một con Rồng đang lẩn trốn ở thế giới này, âm mưu một tội lỗi mà Min Jun không thể nào tưởng tượng ra.
Min Jun điềm nhiên thông báo với ông ta.
“Vừa mới đây, Cục Di Dân đã tiến hành khám xét hang của ông.”
Độ tuổi của chủ nhân hang Rồng được dự đoán là gần đạt đến mức trưởng thành. Chủ tịch Jenkinson trực tiếp xuất hiện ở đó và chỉ huy các đặc vụ của Cục Di Dân, còn Min Jun thì cường hóa kết giới phong tỏa. Anh làm thế để chủ nhân của hang không nhận được cảnh báo ma thuật về việc hang đã bị xâm nhập.
Không tới một tiếng đồng hồ kể từ khi Jenkinson điều động một lượng lớn nhân viên, dịch chuyển từ Seoul tới Sokcho, tịch thu mọi thứ, cho tới khi phân tích hết mọi phương thức ma thuật và phi ma thuật trong phòng thí nghiệm. Đó là sức mạnh của Cổ Long và tổ chức do ông lãnh đạo.
“Vậy sao?”
Con Rồng vẫn chưa rõ danh tính thực, thờ ờ đáp lại như thể không quan tâm.
“Chúng tôi cũng đã xác nhận được loại virus mà ông đã tạo ra ở đó.”
Trong số những đặc vụ mà chủ tịch đem tới có cả những chuyên gia thuộc lĩnh vực khác với Min Jun. Bọn họ đã khám phá ra mẫu thử nghiệm bên trong tủ đông là gì.
Nó là loại virus chứa đặc điểm của ISP.
Mầm mống gây ra căn bệnh quái ác chỉ truyền nhiễm lên Rồng.
Lý do ông ta lẩn trốn ở thế giới mang tên Trái Đất dưới thân phận ngụy trang Jang Tae Jun, cũng cùng một lý do với thành viên Society chọn nơi ẩn thân ở khu vực của cộng động Ork. Bởi vì đây tại vùng xa xôi lạc hậu ít được để tâm, với số lượng cá thể Rồng ít này, khả năng bị phát hiện rất thấp.
“Nghiên cứu của ông vẫn chưa hoàn thiện.”
Phạm vi ảnh hưởng của Virus, đặc tính chỉ lây lan cho Rồng đã hoàn thiện. Tuy nhiên, những triệu chứng gây ra sau khi lây nhiễm vẫn chưa được cấu thành hoàn thiện.
Jang Tae Jun không phủ nhận. Ông ta chậm rãi gật đầu rồi nói.
“Đúng vậy. Thời gian quá eo hẹp.”
Không biết vì lý do gì nhưng ông ta đang cố rời khỏi Trái Đất. Trong hang Rồng có dấu vết chuẩn bị chuyển nhà, bên trong máy tính có lịch sử nghiên cứu đã bị ngừng cách đây không lâu.
“Dù không thành công nhưng chỉ việc tiến hành nghiên cứu thứ đó thôi đã là phạm tội. Nó là trọng tội không thể cân nhắc dù mắc bệnh về mặt thần kinh. Bởi vậy, kể từ thời điểm này…”
“Các người nghĩ ta bị điên sao?”
Min Jun lặng im gật đầu.
“Nếu không phải vậy thì tại sao Rồng lại làm chuyện như thế với chính loài của mình?”
“Sao lại không. Bởi vì ta ghê tởm loài Rồng.”
Ánh mắt của Min Jun khẽ dao động. Anh nhớ lại lời Kim Yeonju nói về Jang Tae Jun.
‘Tôi biết hắn là tên hoang tưởng….. từ khi hắn nói gì mà ‘ô nhiễm xã hội’ tôi đã biết hắn hơi điên rồi….!’
Jang Tae Jun lần lượt nhìn Min Jun và chàng trai tóc vàng bên cạnh rồi nói.
“Ta biết. Các người muốn hỏi bản thân ta là Rồng mà nói thế thì có ý nghĩa gì hả? Chẳng phải thế là tự ghê tởm chính bản thân sao? Không, nhầm rồi, chuyện này không phải chỉ vì cảm xúc vặt vãnh.”
Ông ta quyết liệt khẳng định, giọng nói vô cảm của người đàn ông bắt đầu có âm sắc và hơi nóng.
“Ta đã suy nghĩ trong thời gian rất lâu, cuối cùng cũng đi đến kết luận và đang chuẩn bị để đưa nó vào thực tiễn.”
Giọng nói và âm điệu của ông ta đã có sức sống hơn trước nhưng bên trong đó vẫn không thể tìm thấy sự ổn định.
Min Jun cảm nhận được sức nóng khó chịu từ trong lời lẽ của ông ta.
Nó gần giống với thứ mà người ta gọi là máu điên.
“Rồng là côn trùng gây hại tới hệ sinh thái của xã hội trong toàn vũ trụ. Rồng sinh ra đã là cội nguồn của tất cả cái ác, không thể hòa hợp tương trợ với các chủng tộc khác.”
Trên Trái Đất cũng có những kẻ như thế, núp sau cái danh người bảo vệ môi trường, cho rằng con người, loài có cá thể đông nhất trong số các sinh vật sống có trí tuệ cần phải biến mất. Phải thể thì mới giảm được lượng gia súc bị dùng dùng làm thức ăn, lượng cacbon bài tiết, số lượng sản xuất sản phẩm bằng nhựa. Bọn họ quan điểm rằng phải như thế thì mới bảo vệ được Trái Đất. Những kẻ này vẫn không hài lòng kể cả sau khi Trái Đất được cung cấp đá ma thuật.
Thế nhưng đến cả những tổ chức bảo vệ môi trường cũng không gây khủng bố thiếu suy nghĩ để giảm số lượng con người xuống. Bởi vì đó là hành động điên rồ.
Vậy nhưng con Rồng kia đang chuẩn bị đưa để chuyện tương tự thế vào thực tiễn.
‘Điên nhưng cũng quá điên rồi.’
Min Jun tặc lưỡi trong lòng mà không biểu hiện lên mặt.
Jang Tae Jun nói như thể đang lên án.
“Hãy nghĩ thử mà xem. Rồng không khác gì độc tố đối với hệ thống xã hội, hệ thống kinh tế! Đối với loài Rồng bọn ta, tất cả đều quá dễ dàng. Ở thế giới này có bao nhiêu con Rồng chính thức được nhận quyền công dân? Không nổi 1000 người! Trong số đó có khoảng 60% không lựa chọn cuộc sống ẩn dật. Nhìn xem số lượng Rồng ít ỏi ấy hiện đang thống trị thế giới này như thế nào!”
Kim Yeonju nói đúng.
Jang Tae Jun là một kẻ hoang tưởng.
Lại còn là một kẻ hoang tưởng cực kỳ nguy hiểm.
“Dù xã hội mang hình thái nào đi nữa thì Rồng cũng dễ dàng kiểm soát được!”
Nhiệt huyết méo mó ẩn bên trong giọng nói của ông ta.
“Chế độ vương quyền thì sao ư? Rồng sẽ cướp vương quyền bằng khả năng ma thuật khủng khiếp và đặc tính mà các chủng tộc khác không thể xem thường. Còn chủ nghĩa dân chủ? Rồng sẽ dùng tư chất lãnh đạo và tâm lý đám đông để chiếm sạch phiếu bầu. Chế độ thần quyền? Rồng sẽ dùng phép cảm nhận thánh lực để dò tìm trên toàn hành tinh, tìm ra đứa trẻ được nhận nhiều sự ban phước của Thần Linh nhất, biến nó thành đấng cứu thế rồi đứng sau thao túng nó như con rối. Rồng luôn luôn như thế!”
Đó là sự thật.
Lý do Trái Đất hiện giờ hiếm có tổng thống Rồng nào là bởi loài Rồng tập trung vào thương trường nhiều hơn, vì đã sớm nhận ra ở thế giới này, đồng tiền là thứ vũ khí mạnh mẽ và hiệu quả hơn, chứ không phải vì bọn họ không có năng lực đạt quyền lực tuyệt đối.
“Thế giới này cũng đã nhiều lần nhận các đoàn dân di cư tập thể. Bọn họ đều đang chung sống cùng nhau bằng nhiều cách khác nhau! Đương nhiên vẫn tồn tại mâu thuẫn, dù có dấu hiệu của sự giai cấp hóa, nhưng nó tuyệt đối không phải là bức tường thép không thể phá vỡ, không thể vượt qua. Nó sẽ trở nên tốt dần lên theo thời gian. Thế nhưng, Rồng không như thế!” Jang Tae Jun quát mắng.
Giọng nói của ông ta ngày càng trở nên khó chịu hơn.
“Các chủng tộc khác như màu nước, muôn màu muôn sắc. Họ rồi sẽ hòa trộn vào nhau khi thời gian trôi qua. Nhưng Rồng lại là dầu mỡ. Dù có nhỏ bao nhiêu giọt dầu lên trên mặt nước đi nữa thì vẫn không thể hòa trộn, chỉ để lại một lớp dầu mỡ phía trên mà thôi. Rồng cũng thế, chà đạp và cai trị những chủng tộc dưới chân mình, như cách dầu mỡ luôn nổi lên trên mặt nước. Đó là bản năng của loài Rồng!”
Min Jun ngắt lời ông ta.
“Ông Jang Tae Jun.”
Anh không có lý do gì để lắng nghe triết học của một kẻ hoang tưởng bị điên thêm nữa.
Điều anh quan tâm là thứ khác.
Một chủng tộc như Rồng không thể bí mật xuyên không tới thế giới này như trường hợp của Etrela được. Bởi vì họ bị Hội Động giám sát và quản lý kỹ càng. Hơn nữa, Min Jun có trong đầu tất cả thông tin về lai lịch của tất cả những con Rồng tới Trái Đất bằng cách đó.
Vậy nhưng, trong dữ liệu của anh không có người đàn ông trước mặt.
“Ông đến Trái Đất bằng cách nào vậy?”
Jang Tae Jun tỏ vẻ mặt như đã quyết tâm điều gì đó, ông ta đứng dậy khỏi chỗ.
“Ta không thể nói ra được.”
“Vậy tôi sẽ thay đổi câu hỏi.”
Cuối cùng thì đã đến lúc ngày dài đằng đẵng này kết thúc.
Min Jun nói bằng giọng khô khan.
“Ông Jang Tae Jun, tại đây ông có thể xuất trình chứng cứ đã nhận được quyền công dân Trái Đất còn thời hạn, hay được cấp chứng nhận lưu trú hợp pháp tại Trái Đất hay không?”
Rồng nhe răng ra trả lời.
“Không, ta nào có thứ như thế?”
Min Jun cầm con dao lên và niệm chú.
Không khí dao động, một lớp chắn khổng lồ bắt đầu hình thành, vây quanh cửa biển. Thứ Min Jun đang tạo ra là một kết giới phức tạp, lớn gấp vài trăm lần so với kết giới ngăn cản nhận diện từ biên ngoài để che mắt người khác của Jang Tae Jun, thêm vào đó là khả năng hấp thụ dư chấn ma thuật.
Sau khi chuẩn bị xong, thiếu niên tóc vàng im lặng từ đầu tới giờ, mới lên tiếng.
“Ngươi đang đợi ai?”
Cái miệng huyên thuyên của Jang Tae Jun đóng chặt mỗi khi nhắc tới chủ đề này. Bạn đồng hành của Min Jun tra hỏi ông ta.
“Theo tình trạng hang thì có vẻ ngươi đang chuẩn bị lên đường. Vốn dĩ không thể qua mắt được Hội Đồng kể cả khi tới lẫn khi rời khỏi Trái Đất. Bởi vì ngươi là Rồng. Kế hoạch này là bất khả thi nếu không có tự tin tránh được sự giám sát của Hội Đồng. Điều đó có nghĩa đã có người trợ giúp cho người từ lâu.”
Giọng nói của thiếu niên đột ngột trở nên lạnh lẽo.
“Nói đi. Là kẻ nào?”
Jang Tae Jun vẫn từ chối trả lời, ánh mắt của ông ta kiên quyết không chút do dự.
Thiếu niên tóc vàng nhăn mặt.
“Vậy sao?”
Khoảnh khắc tiếp đó,
Thiếu niên vừa gặng hỏi Jang Tae Jun đã biến mất.
Đó cũng là khoảnh khắc mà Min Jun đã hoàn thành xong kết giới phong tỏa không gian xung quanh cửa biển.
Vù!
Min Jun ngước đầu nhìn lên.
Bầu trời đáng lẽ phải bao trọn tầm nhìn của anh bị che đi gần hết. Thay vào đó là một pháo đài màu đỏ khổng lồ. Nếu không có hết giới che mắt bên ngoài thì toàn bộ người dân Sokcho đã buộc phải biết đến dáng vẻ của một sinh vật khổng lồ. Cơ thể của con Rồng tựa như thể được tạc ra từ hoàng hôn.
Lâu lắm rồi mới xuất hiện ở thế giới bên ngoài dưới dạng bản thể, Rồng trưởng thành phát ra sóng giao cảm vang dội.
[Nếu ngươi đã từ chối trả lời thì không còn cách nào khác ngoài bắt sống rồi tra khảo.]
Jang Tae Jun nhìn Huyết Long với nụ cười nhợt nhạt trên môi.
Cố định trên bầu trời là con Rồng với ba đôi cánh rộng lớn, mười hai con mắt chứa đầy kiên quyết trên cái đầu to lớn đang nhìn chằm chằm vào Jang Tae Jun.
Jang Tae Jun thản nhiên lảng tránh ánh mắt của Cổ Long.
“Ra vậy, ta đã tò mò làm sao các người tìm được nơi này. Ta đã đi bộ hơn 10km từ hang tới chỗ này trong khi thay đổi vẻ ngoài liên tục.”
Ánh mắt của Jang Tae Jun hướng tới nhìn ra hải cảng, về đường bờ biển xa xăm.
“Không còn bao lâu nữa nên ta muốn ngắm nhìn chúng thêm một chút.”
Jang Tae Jun lần nữa nhìn lên con Rồng trên bầu trời.
“Vậy ra bí quyết là ma thuật của đồng loại. Dùng máu của ta để lần tới đây đúng không? Kể cũng đúng, các người đã lục soát hang rồi mà.”
Nhờ vậy mà hai người họ mới có thể lần đến đây. Có một loại phép mà chỉ Rồng mới thể thực hiện, dùng máu hoặc một phần thân thể để tìm đường tới con Rồng là chủ của chúng.
Huyết Long Jenkinson đã đề nghị Min Jun giúp ông nốt việc lần này. Phần thưởng mà Jenkinson đề ra, đương nhiên lớn đến mức tiền thưởng bắt Etrela không thể nào so sánh được. Min Jun đã đồng ý.
‘Bao lâu rồi mình mới đánh hai con Rồng trong cùng một ngày nhỉ?’
Anh vừa cầm dao vào thế, vừa suy nghĩ.
‘Bao lâu rồi mình mới sát cánh chiến đấu với Rồng nhỉ?’
Giọng của Jenkinson vang lên như sấm rền.
[Ta cảnh cáo lần cuối, ngươi có đầu hàng không?]
Jang Tae Jun trả lời bằng cách từ bỏ hình dạng con người.
[Ngu ngốc thật]
Jenkinson gầm lên như sấm.
Min Jun quay ngược con dao, tự hướng nó vào người mình.
Con Rồng mình bọc vảy đen, giẫm mạnh xuống mặt đất và vươn mình.
Trận chiến hai đấu một, bắt đầu bằng một ánh sáng chói lòa phát, gây chấn động.