Kỳ thi giữa kỳ đã xong, bọn tôi cũng đã tổ chức liên hoan để ăn mừng. Vậy là cái gọi là "món nợ" mà Shiratori cảm thấy với tôi chắc cũng được xóa rồi.
“Ê này, lần tới tớ qua phòng cậu chơi được không?”
…Đáng lẽ là phải như thế, nhưng sao tôi lại có cảm giác như thể khoảng cách giữa hai đứa ngày càng rút ngắn thì vậy?
Cô nàng tóc hồng cứ xích lại gần, giọng nũng nịu. Trong sáng đâu, gương mẫu đâu, chẳng lẽ cô ấy quên hết mấy cái thiết lập quan trọng đó rồi sao?
“Cậu nói gì vậy Shiratori. Tất nhiên là không được rồi.”
“Nhưng cậu sống một mình mà đúng không? Có cần xin phép bố mẹ gì đâu.”
“Chính vì sống một mình nên mới không được đấy. Đã là phụ nữ thì cũng phải có ý thức cảnh giác chút chứ!”
“Hee… Vậy là, Gouda-kun coi tớ như phụ nữ rồi nhỉ.”
Shiratori cười một nụ cười quyến rũ chẳng giống học sinh cấp ba chút nào.
Nụ cười đó… gợi cảm thực sự. Không hổ là nhân vật nữ chính trong eromanga. Dù chẳng hở tí da thịt nào trong bộ đồng phục, nhưng cô ấy vẫn khiến tim tôi vẫn đập thình thịch. Thật khó chịu khi nhận ra chuyện này…
"T-Tôi có để ý gì đâu chứ... uoghh!?"
Cô ấy nhẹ nhàng vuốt nhẹ vai tôi. Cảm giác nhồn nhột khiến cả người tôi giật bắn lên.
“Fufu. Mấy lời đồn đúng là chẳng đáng tin. Gouda-kun rõ ràng là dễ thương như thế này cơ mà.”
Shiratori vừa cười khúc khích vừa toát ra một bầu không khí gợi cảm kỳ lạ. Tôi thật sự không nghĩ ra được từ nào ngoài “khiêu dâm” để miêu tả.
Khoảng cách giữa hai đứa gần đến mức khó hiểu luôn rồi đấy? Là học sinh gương mẫu mà lại không biết giữ khoảng cách với học sinh cá biệt sao?
Hay là vì đã cùng nhau học nhóm nên tôi được gắn mác là “bạn bè” rồi chăng? Nếu đây là cách cô ấy đối xử với bạn bè thì chắc chắn sẽ có khối thằng hiểu lầm cho xem.
"Vậy nếu có cả Junpei-kun đi cùng thì được đúng không? Nếu không chỉ có mỗi mình tớ là được rồi chứ gì?"
“Đừng lôi Nosaka vào mấy trò này. Bị kéo tới nhà một thằng như tôi thì chắc chỉ thấy phiền thôi.”
“Vậy à? Nhưng hồi trước Junpei-kun cứ hay dắt tớ đi khắp nơi đấy.”
Nosaka dắt Shiratori đi khắp nơi á? Nhìn tình hình hiện tại thì tôi chỉ tưởng tượng được chiều ngược lại thôi chứ…
Ờ mà cũng có thể là cô ấy đang nói về hồi nhỏ. Bạn thanh mai trúc mã thì hay lẫn lộn ký ức xưa và nay lắm. Tôi thì chưa có thanh mai trúc mã bao giờ nên không biết.
...Nhưng tôi đã không ngờ rằng mối quan hệ "thanh mai trúc mã" giữa Shiratori và Nosaka lại khác xa so với những gì tôi hình dung... Và tôi sẽ sớm nhận ra nó.
◇ ◇ ◇
Hôm nay tôi phải trực nhật. Và cô bạn trực chung có vẻ sợ tôi nên còn chẳng dám nhìn mặt, nên thành ra tôi đành làm việc một mình.
Vào giờ tan học. Tất cả những gì còn lại mà tôi cần làm là viết sổ và nộp cho giáo viên là xong.
“À, phải thay nước trong bình hoa nữa.”
Cái bình hoa nằm một mình ở góc lớp. Dù chẳng biết ai đem tới, nhưng trong đó luôn có mấy bông hoa xinh đẹp được cắm một cách ngay ngắn.
“Chuyện đó thì cứ giao cho bạn kia là được mà. Dù sao thì ngay từ đầu cũng là trực theo cặp nam nữ.”
Himuro nói vậy, nhưng khổ nỗi là cứ mỗi lần tôi tiến lại gần để nói chuyện là cô bạn kia lại run như cầy sấy. Do thấy tội quá, nên tôi cũng chẳng nỡ mở lời.
Mà thực ra thì cô ấy cũng đã rời khỏi lớp từ lâu rồi. Có lẽ là sợ đến mức quên béng cả chuyện trực nhật ngày hôm nay luôn.
“Không sao đâu. Coi như là trả nợ mấy lần lười biếng từ trước giờ đi. Hôm nay tôi làm một mình cũng được.”
“Muốn tớ giúp không?”
“Không cần. Làm tí là xong rồi.”
Gouda Akio mà chăm chỉ làm trực nhật thì đúng là mặt trời mọc đằng Tây. Tôi thậm chí còn chẳng có ký ức gì về chuyện đó, nên chắc là hắn ta còn chưa bao giờ làm.
Ngược lại, Himuro hình như lại chăm chỉ phết, chưa từng nhờ người khác làm thay bao giờ.
Một thằng vốn toàn lười biếng như tôi mà cứ nhờ cậy người khác thì không được. Nên để có thể chứng minh rằng “Gouda Akio đã thay đổi”, hôm nay tôi sẽ tự làm hết.
Thế nên tôi ôm bình hoa và bước ra khỏi lớp.
“Thế mày với Shiratori-san đã đi tới đâu rồi?”
Ngay góc hành lang gần vòi nước, tôi đã nghe thấy tiếng trò chuyện của mấy thằng con trai.
Và vì có nhắc đến người quen, nên tôi liền dừng chân lại.
“Với Himari á? Ờ… thì tất nhiên là… tụi tao đã tiến tới tận đích rồi còn gì nữa!"
Là giọng của Nosaka. Và hình như là có vài người khác cũng đang tụ tập, do tôi nghe thấy tiếng “Ồ~~~!” vang lên.
“Sướng nhỉ. Có nhỏ bạn thân xinh như thế từ khi còn bé, đã thế còn thích mày nữa chứ.”
“Nhiều thằng theo đuổi Shiratori-san lắm ấy. Nghe bảo ngay cả khi có bạn trai rồi mà cổ vẫn bị tỏ tình suốt. Nhưng cô ấy toàn chọn từ chối vì Nosaka đấy, xịn quá còn gì.”
“Vừa xinh, vừa ngực bự, lại ngoan ngoãn… Thật tuyệt vời! Mày muốn làm mẹ gì với cô ấy cũng được, tụi tao ghen tỵ chết mất!”
Đám con trai cứ thế thao thao bất tuyệt. Nosaka cũng “Ờ, ờ” rồi tiếp lời, khiến không khí càng lúc càng náo nhiệt.
Nào là cơ thể của Shiratori đẹp cỡ nào, tiếng rên rỉ của cô ấy khi làm chuyện đó ra sao, lần đầu sướng tới mức nào… Y như đang kể chiến tích trong game vậy.
Nghe thì có vẻ là mấy cuộc trò chuyện “mang tính đàn ông”, nhưng thực chất chỉ là những chuyện thô tục.
“…”
Này Nosaka, cậu nói như đang kể chuyện vui ấy nhỉ, nhưng cậu chia tay Shiratori rồi còn gì?
Mà tôi nhớ là cô ấy còn bảo là lần đầu của hai người bị thất baị đấy? Mà thôi, do tôi cũng chỉ nghe từ phía Shiratori, nên cũng không thể chắc chắn rằng đó là sự thật.
Nhưng thật hay không cũng chẳng quan trọng. Mấy thứ đó mà đem ra tán gẫu giữa hành lang trường học, nơi mà ai đi qua cũng có thể nghe thấy, thì chẳng có gì vui vẻ cả.
“Này. Tránh đường chút.”
“G-Gouda…”
Ngay khi tôi xuất hiện ở góc hành lang và lên tiếng, đám nam sinh liền nhanh chóng dạt sang một bên.
“Này, Nosaka.”
“Gì… gì vậy…?”
Tôi vừa thay nước vừa lên tiếng hỏi.
Mà này, hôm qua ai là người trực nhật vậy? Nước trong bình bẩn kinh.
“Cậu đã nói rồi nhỉ? Rằng cậu sẽ bảo vệ Shiratori.”
“Thì sao…?”
Tôi đóng vòi nước, xoay người lại và nhìn chằm chằm vào Nosaka.
“Cậu nói bảo vệ là chỉ việc đem Shiratori ra làm chủ đề buôn chuyện rẻ tiền à?”
Nosaka nín thở, mắt trợn to. Biểu cảm đó rõ ràng là “Nghe thấy hết rồi à…?”
“Cả mấy cậu nữa.”
“““Vângggggg…”””
Tôi liếc nhìn đám bạn của Nosaka. Và tất cả đều đứng nghiêm như tượng.
"Các cậu chắc cũng hiểu rằng những chuyện này không phải là thứ nên bàn luận ở đây đúng không? Nếu các cô gái mà nghe thấy được thì có chó nó thèm yêu các cậu."
Với đàn ông mà nói, bị bảo là “không có cửa với phụ nữ” thì chẳng khác gì một đòn chí mạng. Và bằng chứng là việc cả lũ đồng thanh xin lỗi “Xin lỗi! Chúng tôi không dám nữa!”
Tôi không phải là người trong cuộc nên cũng không có tư cách nổi nóng. Nhưng với tư cách là đàn ông, tôi nghĩ mình có quyền nhắc nhở.
Thôi, giờ mà còn đứng đây thì lại thành cản đường. Thế là tôi bưng bình hoa và định quay về lớp.
“Gouda-kun…”
“Uwaa!?”
Phía bên kia góc hành lang—là Shiratori. Và tôi giật nảy mình vì bất ngờ.
Mà khoan đã, cô ấy đứng đó từ bao giờ vậy? Chẳng lẽ cô ấy đã nghe thấy hết rồi sao? Dù ngạc nhiên nhưng tôi vẫn cố gắng sắp xếp lại tình hình
Vị trí đó đúng chỗ khuất tầm nhìn, nên đám Nosaka chắc là đã không thấy Shiratori. Nhưng dù sao thì việc chạm mặt nhau ở đây cũng quá gượng gạo rồi.
“Sh-Shiratori… đi với tôi một chút.”
“À…”
Dù sao thì cũng phải rời khỏi đây đã. Tôi nắm lấy tay Shiratori và bắt đầu rời đi.