Nhận ra đã dạy lố giờ, Patrick nhìn đồng hồ, suy tư.
Sau đó có lẽ anh ta nhớ tới thảm họa đã xảy ra với một trong những giáo sư danh giá nhất Đế quốc bị treo ngoài cửa sổ.
“T-thưa Công nương, hôm nay sẽ không có bài tập. Cảm hơn người đã nghe bài giảng của kẻ hèn mọn này. Thần rất cảm động khi được nhìn thấy đam mê cho việc học của một tiểu thư xinh đẹp và cao quý như ng…”
“Cút ra.”
“Vâ-Vâng!”
Patrick biến mất ngay khi tôi hạ lệnh.
Anh ta không nghĩ mình sẽ làm bài tập, vả lại cũng không dám cho mình bài tập.
Sau tiết học môn lịch sử là tiết học môn lý luận, còn tiết học cuối cùng trong ngày là về phép thuật.
Không quá ngạc nhiên khi Debora lại chán ghét bốn giờ học liên tục như thế này.
Lười quá cũng không tốt…
Tôi lắc đầu rồi bước đến một tòa nhà độc lập, nơi một pháp sư từ Tòa tháp đã đợi sẵn.
“Người đã đến, thưa Công nương.”
Khi bước vào tòa nhà, một người phụ nữ tóc đen xám cúi đầu 90 độ chào tôi.
Hai bàn tay nắm chặt của cô run rẩy trong sợ hãi.
Tôi không thể không dự buổi học này.
Số gia sư môn phép thuật của Debora nhiều vô số kể.
“Không phải là ta không cảm nhận được ma lực, mà là bọn giáo viên quá ngu và vô dụng! Ta là con cháu trực hệ của gia tộc Seymour này cơ mà!”
Debora không bao giờ chấp nhận sự thật rằng bản thân không có khả năng sử dụng phép thuật. Ả đổ hết lên đầu giảng viên rồi quăng ném bất cứ thứ gì trong tầm tay vào họ.
Nhìn trong phòng không có món gì có thể tùy tiện dùng để ném, tôi nhận ra Debora tồi tệ đến cỡ nào.
Huyết mạch gia tộc Seymour nổi tiếng vì khả năng điều khiển ma lực, nhưng tại sao Debora không có khả năng này?
Phần lớn nhân vật trong bộ truyện này dùng phép thuật, giỏi dùng kiếm, thậm chí còn vui đùa cùng tinh linh.
Vậy mà nữ phản diện lại bị dính debuff…
Thở dài trước năng lực còn vô dụng hơn một bức tường, tôi cố suy nghĩ tích cực lên.
Debora sở hữu một nhan sắc nghiêng nước nghiêng thành và những tài năng không liên quan đến phép thuật.
Vậy là đủ rồi.
Nữ chính tác phẩm này thường gặp phải gian khổ vì quá tài năng.
Trong khi đó, Debora thì lại thấy mặc thấp kém nên thường xuyên gây rối người ta.
Nếu tôi yên phận thì liệu có phải gặp kết cục như trong truyện không?
“Ngon quá.”
Sau buổi học, tôi ăn 7749 cái macaroon ngon nhất thủ đô.
Buổi tối, các hầu gái đang chuẩn bị nước tắm.
“Thưa Công nương, nhiệt độ đã ổn chưa ạ?”
“Được rồi.”
Một tiếng thở dài đầy thỏa mãn thoát ra khi tôi thả mình trong bồn nước trôi nổi những cánh hoa hồng.
Các hầu gái nhẹ nhàng dùng tinh dầu xoa bóp các múi cơ.
Sau đó họ cẩn thận, tỉ mỉ rửa sạch từng lọn tóc.
Ban đầu tôi còn thấy hơi ngại, nhưng họ làm tốt quá nên tôi bắt đầu thấy thích ứng ngay.
Thật thoải mái…
Mặc một chiếc váy lụa hơi dính vào da, tôi nằm xuống giường, hơi suy tư.
Ngày hôm nay bình yên quá.
Hy vọng những ngày sau đều sẽ như thế, nhưng muốn làm được thì tôi phải thay đổi tương lai của nữ phản diện Debora.
Tôi nằm một hồi lâu rồi đứng dậy đi thư phòng.
Tôi thắp sáng căn phòng bằng một viên đá ma thuật và bắt đầu ghi lại những tình huống sẽ xuất hiện trong truyện.
Debora thuộc tuýp phản diện điển hình sẽ gặp bad end vì trêu vào nữ chính tên Mia Vinoche.
Từ mô típ bắt nạt kiểu giật tóc hay vả mặt cho đến bỏ vào ly nước thuốc độc đủ để phá hỏng cuống họng.
Trò tệ hại nhất mà ả nghĩ ra là dùng búp bê voodoo để nguyền rủa cô.
Đích thân Thái tử đã tiết lộ hành vi của Debora.
Vị Thái tử ghép Debora vào tội phỉ báng ở mức nghiêm trọng nhất.
Vì người nắm giữ nhiều quyền hạn hơn cả Hoàng đế là Thánh nữ.
Thánh nữ Nyla là người đã dùng cả tính mạng để đánh đuổi ma tộc và là người được coi trọng nhất Đế quốc.
Thậm chí bà còn được xem là Nữ thần của Đế quốc.
Nhưng mà sao thánh nữ đời này lại thích chơi kiểu bạo d@m nhỉ.
(T/N: Bộ tiểu thuyết trong truyện là 19+ nhen)
Mia Vinoche sở hữu khả năng thánh thuật cao đến nỗi được xem là Thánh nữ Nyla tái thế. Vì vậy Debora bị phạm vào tội ‘Mạo phạm thần linh’.
Thậm chí có xuất thân từ một trong những gia tộc xây dựng Đế quốc thì Debora vẫn không thoát tội được. Cuối cùng giam lỏng trong tu viện.
Vì Debora đã làm nhiều việc xấu nên tác giả từng bị chỉ trích vì hình phạt này quá nhẹ.
Tác giả đã giải thích như thế nào ấy nhỉ?
“Dù sao Debora vẫn vốn xuất thân từ một gia đình danh giá nên không thể bị tử hình dễ như thế được.”
Đã từng có độc giả ngưng đọc bởi tác giả quá bám sát cốt truyện.
Để tránh kết cục này, điểm mấu chốt là không bắt nạt nữ chính.
Lý do sa ngã của Debora rất đơn giản.
Đó là động vào nữ chính.
Nhưng mình vốn dĩ không có ý định làm phiền Mia.
May thay Debora chưa gặp nữ chính vì diễn biến trong tiểu thuyết chưa bắt đầu.
Lần đầu tôi nhận ra đây là thế giới trong truyện là khi Công tước Seymour đề cập đến ‘sợi dây chuyền nạm kim cương hồng’.
Đây là chi tiết từ chương đầu tiên.
Gần thung lũng, một luồng ma lực mạnh mẽ đã làm Philap Montez bị trọng thương.
Mia Vinoche dùng thánh năng để chữa trị cho anh ta.
Như phần lớn tác phẩm hậu cung ngược, Philap ngay lập tức rơi vào lưới tình khi hai người họ lần đầu gặp mặt.
Anh ta muốn làm tất cả mọi thứ mà bản thân có thể để giúp nàng quý tộc sa ngã này.
“Tiểu thư Mia, ta muốn báo đáp lại ân cứu mạng của nàng.”
Giống như gia tộc Seymour, gia tộc Montez cũng là một trong những gia tộc thành lập Đế quốc, nên lời của Philap rất có trọng lượng.
Mia chỉ lắc đầu, nở nụ cười ngọt ngào.
“Ta chỉ làm việc nên làm.”
“Tiểu thư Mia…”
“Ta hi vọng chàng sẽ mau chóng khỏe lại.”
Ấn tượng bởi tâm hồn thuần khiết của Mia, Philap, tình cờ biết sắp đến sinh nhật cô, muốn tặng cô một món quà.
Sau khi tra hỏi nhiều nơi, anh ta biết được sự tồn tại của sợi dây chuyền nạm kim cương hồng.
Vì đây là lần đầu tiên một viên kim cương màu hồng được khai quật, và trùng hợp là tóc của Mia cũng mang sắc hồng, Philap nghĩ sợi dây chuyền này là món quà phù hợp nhất.
Tuy nhiên Debora cũng rất thèm khát món trang sức này.
Thế là các quý tộc khác bắt đầu để ý đến hai gia tộc này đấu đá nhau chỉ vì một sợi dây chuyền, giá tiền của nó cũng theo đó mà tăng mạnh lên.
Cuối cùng thì trong truyện Philap là người thắng đấu giá.
Giá tiền tăng vượt quá mức bản thân Debora có thể chi trả. Công tước Seymour cũng vì chán nản với ả nên không có ý định chi thêm tiền.
Mia Vinoche vì hồn nhiên nên không biết giá trị của món trang sức này, vô từ mà mang đến trường.
Để rồi lọt vào tầm mắt của Debora…
Debora giật đứt sợi dây chuyền trên cổ Mia, để lại một vết hằn.
Từ đó những trò bắt nạt ngày càng nghiêm trọng, nhất là bởi vì tái tim người ả thích từ bé là Philap đã bị cô chiếm giữ.
Đầu tiên là không được giựt tóc Mia. Nếu lỡ may thấy sợi dây chuyền đó cũng phải xem như không thấy.
Cười nhạt, tôi viết xuống những điểm cần lưu tâm để có thể sống sót trong quyển tiểu thuyết chết tiệt này.
Có vẻ như tránh né bad end ở thế giới này còn dễ hơn sống ở địa ngục Joseon dưới thân phận Yoon Do-hee.
Debora có cả tiền tài lẫn nhan sắc, trong khi tôi lại chẳng có gì cả.
Tôi phải kiếm việc làm để cầm cự qua ngày, nhưng những công việc đó hầu như chẳng đáng một xu.
Tôi lãng phí tiền bạc vào những thứ vô nghĩa, nhưng chưa bao giờ để tâm đến bản thân.
Thậm chí nếu tìm được việc làm, tôi vẫn phải xoay sở rất nhiều vì công việc đó không đúng với ngành học.
Thật ra mình rất muốn thi lại.
“Do-hee, con biết là con không thể học tiếp một năm nữa nếu cứ ở lì trong nhà chứ?”
Ngay trước kì thi tốt nghiệp, ba tôi càng thích làm giàu hơn nên điểm thi thật của tôi còn thấp hơn cả điểm thi thử.
Tôi muốn thi lại, nhưng vì tình hình kinh tế của gia đình nên không dám hé răng.
…Không phải, hẳn là vì lúc đó tôi quá quan tâm suy nghĩ của họ nên mới không nói ra.
Tôi nghĩ bản thân là một kẻ tự mãn, luôn nghĩ chỉ cần cố gắng thì sẽ thích ứng với mọi thứ.
Nghĩ lại cuộc sống cũ, tôi thở dài, đặt bút xuống rồi đứng dậy.
Từ giờ mình phải cảnh giác hơn.
Không thể cứ lãng phí thời gian chơi đùa được.
Tôi cần phải chủ động hơn nếu muốn tránh né bad end.
Đầu tiên là cải thiện mối quan hệ với Công tước Seymour.
Nếu bị Công tước từ mặt thì tôi chết chắc.
Mặc dù ông lạnh nhạt với Debora, tất cả tiền tài và lợi ích mà Debora nhận được đều từ ông mà tới. Mất ông là mất tiền.
Cải thiện mối quan hệ với ông là việc đáng làm.
Debora là đứa con duy nhất giống hệt vợ ông.
Kéo tầm màn sang một bên, tôi nhìn dinh thự Seymour dưới bầu trời đen kịt.
Hành động thôi.
Gần nhà chính nơi tọa lạc văn phòng của Công tước có một khu vườn bí ẩn.
Đây là nơi quanh năm hoa không nở cũng chẳng tàn vì chịu sự ảnh hưởng của ma pháp bảo tồn.
Vì tình yêu dành cho người vợ quá cố, Công tước Seymour bảo tồn cả khu vườn hoa hồng mà bà tự tay săn sóc khi còn sống.
Bên cạnh đó, khu vườn này là một cảnh quan trọng trong quyển tiểu thuyết 19+ vì Mia và con trai trưởng Rosad Seymour có một màn làm tình thô bạo ở đây. (T/N:…)
Nhờ miêu tả chi tiết mà tôi vẫn còn nhớ rõ ‘khía cạnh đó’ của khu vườn này.
Lúc đó mình nào nghĩ nơi này lại trở thành để nơi giao hợp đâu…
Đây là một cơ hội tốt. Nghĩ vậy, tôi cất tờ giấy vào ngăn kéo rồi khóa chặt lại.
***
Con bé quá yên ắng.
Suy nghĩ đó chợt nảy lên trong đầu Công tước Seymour khi ông đang nhìn những báo cáo liên quan đến chi tiêu tháng này của Debora.
Ông hiểu con gái hơn ai hết. Trừ tiền tiêu cho những món hàng xa xỉ tháng trước, thời gian gần đây Debora hầu như không mua sắm gì cả.
Tại sao lại thế? Vì con bé đang bị cấm túc sao?
Đôi mắt băng lãnh xuất hiện một vệt suy tư.
Bị cấm túc không có nghĩa là không thể tiêu tiền.
Đại chúng đã biết cô mỗi ngày đều gọi người từ tiệm hoa và tiệm trang sức đến để mua đồ.
Con gái ông, vốn trung thành với ham muốn, nay lại không làm ra động tĩnh gì.
Con bé đã tuyệt thực và tự ngược chỉ vì một món trang sức nào đó.
Debora không thể đã từ bỏ viên kim cương đó. Trừ khi có được cái mình muốn, con bé sẽ không từ bỏ.
Đương nhiên Công tước Seymour sẽ không chỉ vì thế mà xuống nước. Ông không dự định sẽ mua sợ dây chuyền đó cho Debora.
Càng nghĩ càng thấy bực mình. Sao con bé dám dùng cảm xúc để đe dọa mình?
Ta sẽ không bao giờ cho con bé thứ nó muốn, Công tước Seymour vừa nghĩ vừa nghiến răng nhiến lợi.
“T-Thưa ngài, tiểu thư đang ở trong vườn…”
Vào lúc đó
Nghe xong báo cáo từ trợ lý, mặt của Công tước trở nên dữ tợn.
“Cái gì?!”
Công tước bật dậy, giận dữ.
Tham gia Hako Discord tại
Theo dõi Fanpage