Translator: Drake
____________________________
Khi cuộc thi uống rượu cà rốt dần đến hồi kết thúc
{Ahh, ghen tị, ta ghen tị!!!}
Ở trên đỉnh của đài phun nước Kaiser đỏ mắt nhìn Sejun và đám động vật thoải mái tận hưởng món đồ uống ngon lành (trong mắt ổng) ấy. Rượu cà rốt được làm từ những củ cà rốt cả nghìn năm tuổi dám cá là cực kì ngon cho mà xem!
{Thật đáng tiếc. Ước gì mình có cơ thể…}
Ông ta than ngắn thở dài vì không thể tham gia cuộc thi với cơ thể dạng tượng của mình.
Cơ mà đương nhiên là kể cả khi ông có Long Thể của bản thân ở đấy thì cũng chẳng thể nào tham gia cuộc thi được. Những sinh vật xung quanh không thể chịu được năng lượng tỏa ra từ người ông.
Cùng lúc đó,
{Ông ơi, còn bao lâu nữa vậy?}
Aileen – muốn gặt Sejun càng sớm càng tốt – hỏi Kaiser xem khi nào cô mới có thể sử dụng ma thuật đa hình và xuất hiện trước mặt Sejun.
{Kiên nhẫn nào. Nồng độ mana vẫn chưa đủ.}
Ông nhanh chóng kiểm tra độ đặc mana rồi đáp. Tốc độ tập trung mana vốn đã nhanh hơn dự đoán nhờ có thành năng trào ra từ viên đá của Sáng Thần rồi.
{Ugh, cháu còn phải chờ bao lâu nữa?}
{Chỉ thêm một tí nữa thôi. Sắp được rồi.}
Khi Kaiser bận dỗ Aileen thì cuộc thi đã kết thúc và những chai rượu cà rốt khổng lồ cũng biết mất.
Grào
Cuộc thi thứ ba đã kết thúc, và nồng độ ma lực trong không khí cũng bắt đầu tăng mạnh.
Và rồi,
{Ngay bây giờ!}
Ngay khi nồng độ mana ở tầng 99 trùng khới với khu vực quản trị viên của Aileen.
{Hehehe, Sejun, tôi đến đây! Đa Hình!}
Ngay khi lời của ông nội vừa dứt, cô ngay lập tức rời khỏi khu vực quản lý và sử dụng ma thuật đa hình.
Một ánh sáng chói lòa như nổ ra từ trong cơ thể hắc long của Aileen rồi lại dần biến mất,
Khi ánh sáng hoàn toàn vụt tắt,
- Hehehe, thành công rồi!
Thứ còn lại đằng sau ánh sáng đó không phải là con hắc long khổng lồ mà là một cô gái xinh đẹp trong bộ váy đen mini dễ thương cùng mái tóc đen dài buông xõa đến eo. Làn da trắng không tỳ vết càng làm tôn lên vẻ đẹp của Aileen.
Tuy nhiên,
{Huh?!}
Lần sử dụng Đa Hình đầu tiên của Aileen cũng chỉ thành công một nửa. Vì dự bất ổn định đó nên đằng sau lưng cô vẫn còn hai cái cánh cùng đuôi rồng.
{Đuôi và cánh vẫn… hehe, mà thôi cũng chắc không sao đâu mà! Dịch chuyển!}
Vì đã ngóng gặp tên loài người nào đó lắm rồi nên Aileen nhanh chóng dùng ma pháp dịch chuyển.
Và ngay khi cô xuất hiện bên cạnh Sejun, cô thấy cậu đang chuẩn bị uống một chai rượu.
“Đó là?! Hỏa năng?!”
Cô cảm nhận được năng lượng của lửa từ cây cà rốt bên trong cái chai đó. Và chắc chắn là một loại hỏa năng cực kì mạnh!
Rượu Hỏa Cà Rốt – thứ rượu sẽ đốt sạch những sự dơ bẩn trong cơ thể bằng năng lượng của lửa nếu uống phải, nhưng nếu một người không có cơ thể đủ khỏe mạnh và chắc chắn thì chắc chắn người đó sẽ bị thứ năng lượng này đốt cháy đến chết.
- Tên ngốc kia! Ngươi sẽ chết sẽ làm thế đó!!
Trong lúc khẩn cấp nên Aileen theo bản năng dùng đuôi và gạt chai rượu đó ra, nhưng đuôi cô lại vung thấp hơn so với dự đoán vì chưa quen với cơ thể dạng người này nên kết quả là cái đuôi rồng đó đập một phát vào gáy Sejun.
Thud!
- Huh?!
Ngay sau đó cô nàng lập tức cảm thấy hối hận vì đã đánh Sejun bằng đuôi của mình, nhưng may thay cho vị chủ tịch nào đó là cái vảy rồng mà ổng nghĩ là sẽ chẳng có cơ hội nào dùng được đã “chết” thay cho ổng.
- Ha… cảm ơn ông ạ.
Aileen thở phào nhẹ nhõm.
**************
Boom!
Sejun cảm thấy một lực cực mạnh đập vào sau gáy mình và vốn cậu nghĩ rằng lần này mình chết chắc rồi.
Thì cũng cùng lúc đó,
Grào!
Hình xăm hắc long trên tay trái của cậu gầm lên, bảo vệ Sejun rồi biến mất.
- Huh?! Cái gì vậy?!
Cái cảm giác đầu mình như bị chém đến nơi đó không thể nào là đùa được, nên Sejun nhanh chóng cố cảm nhận xem cái đầu của mình còn trên thân không.
Và may là vẫn còn.
- Sống rồi…
Thở phào nhẹ nhõm xong thanh niên mới mở mắt ra ngó quanh xem đứa nào dám đánh mình.
“Thằng dở nào dám đánh tao hả?!”
Đúng lúc đó,
- Cô…
Cậu thấy một người con gái đang đứng ngay bên cạnh mình.
- Sejun…
Giọng nói nhẹ nhàng đến bên tai cậu như lời thì thầm trong cơn mơ…
- Ail…
Rõ ràng đây là lần đầu tiên cậu gặp mặt trực tiếp như thế này, nhưng chỉ một cái nhìn là cậu đã biết rồi.
Chắc chắn, mỹ nhân trước mặt cậu đây chính là Aileen.
Lảo đảo
Thud
Sejun ngã xuống mà không kịp nói hết câu. Đúng là mạng sống cậu đã được bảo toàn nhưng cơn sốc thì vẫn chưa hoàn toàn biến mất.
- Ah!
Aileen vội vàng đỡ lấy cậu.
Đúng lúc đó,
- Meow! Mau bỏ tay ngươi ra khỏi chủ tịch Park! Sao ngươi dám đánh ngài ấy hả?! Ta sẽ không tha thứ cho ngươi, meow!
Theo liều mạng dũng cảm bước đến trong khi bật hai hàng móng sắc nhọn của mình ra nhưng cơ thể cậu nhóc lại thành thật hơn nhiều.
Run rẩy run rẩy run rẩy
Cậu nhóc bám chặt lấy chân Sejun, cơ thể run như cầy sấy, không thể làm gì ngoài việc bám chặt vào vị chủ tịch của mình như tấm phao cứu sinh.
Cũng không cần phải thắc mắc tại sao cậu nhóc lại vậy.
Chỉ một cái vung đuôi của Aileen thôi đã đủ để khiến cả ruộng cà rốt xung quanh thành bình địa và tất cả những con vật khác đều đã ngất xỉu, ngay cả Huyết Đại Hùng mẹ và các Hắc Nhân Ngưu cũng không ngoại lệ.
Nếu gấu mẹ và các Hắc Nhân Ngưu không đứng ra chặn lại đòn dư chấn thì chắc chắn toàn bộ lũ thỏ đều đã chết rồi.
Trên hết là sự hiện diện áp đảo tất cả mọi thứ của Aileen với danh nghĩa là một Hắc Long vĩ đại. Vậy mà trước tình huống ấy Theo vẫn còn muốn (và đủ tỉnh táo) bảo vệ Sejun, cũng đủ để thấy sự trung thành của cậu nhóc với cặp giò của Sejun lớn đến thế nào.
Run rẩy run rẩy run rẩy
Cơn rung bắt nguồn từ Theo, truyền qua người Sejun rồi chuyển đến Aileen.
Trông thì tội thật đấy, nhưng mặt khác thì Theo – người/mèo sẵn sàng mạo hiểm cả mạng sống để bảo vệ Sejun trước mặt chính Hắc Long vĩ đại kia thực sự đáng để ngưỡng mộ.
- Theo, đúng không? Xin chào, tôi là Aileen đây. Cậu biết tôi mà đúng không?
Để trấn an Theo đang bám chặt lấy Sejun mà run rẩy, Aileen cũng nhẹ giọng nói chuyện với cậu nhóc. Có lẽ vì cô lúc nào cũng theo dõi cậu cùng Sejun qua quả cầu pha lê nên cô cũng cảm thấy Theo rất thân thuộc với mình.
- Không thể nào?! Cô là Hắc Long vĩ đại Aileen – người đã gọi chủ tịch Park của chúng ta đến Hắc Tháp sao, meow?
- Phải, là tôi đây.
Trước những lời đấy của Theo, Aileen phổng mũi tự hào mà đáp lại. Cô nghĩ việc đưa Sejun vào trong tòa tháp này là điều tuyệt vời nhất trong cả long sinh của mình.
- Aileen, tui đã muốn gặp cô lắm đó, meow!
Cậu nhóc ngay lập tức lật mặt như lật bánh tráng, nhìn Aileen bằng ánh mắt ngưỡng mộ. Sự tồn tại mà cậu nhóc ngưỡng mộ nhất ngay sau Sejun là Aileen vì cô là người đã đem chủ tịch của cậu đến đây.
- Hehehe… tôi cũng muốn được gặp cậu á. Rất vui khi ta được gặp mặt trực tiếp thế này.
- Meow! Tui cũng vui nữa, meow!
- Đừng lo, Sejun chỉ ngất thôi.
- Phemeow! Vậy thì tốt rồi, meow.
Vậy nên Aileen vừa đỡ lấy Sejun đang bất tỉnh nhân sự vừa nói chuyện với Theo.
- Ah…!
Cánh tay của cô bắt đầu chuyển qua màu đen. Đây là triệu chứng bình thường khi ma thuật đa hình dần biến mất do thiếu ma lực.
- Tôi nghĩ tôi phải đi thôi…
- Sao cô phải đi sớm vậy, meow? Hãy chờ đến khi chủ tịch Park tỉnh lại đi mà, meow.
- Tôi ước là mình có thể Theo à. Giờ tôi phải đi đây, xin hãy chăm sóc cho Sejun hộ tôi nhé.
- Cứ để đó cho tôi, meow! Tôi sẽ bảo vệ chủ tịch Park, meow!
Theo ưỡn ngực tuyên bố
- Được rồi, và đừng nói với Sejun là tôi là người đánh cậu ấy nhé.
- Thế khó lắm, meow! Không có bí mật nào giữa chủ tịch Park và tôi cả, meow!
- Rồi rồi, chỉ là đừng nói với cậu ấy luôn, được chứ?
- Đã rõ, meow!
- Tốt. Vậy tôi đi dây.
Peck
- Dịch chuyển!
Cô khẽ hôn lên môi cậu chàng bất tỉnh nào đó rồi biến mất.
{Ôi trời, bao giờ cháu tôi mới đến thăm tôi đay?}
Cuối cùng thì Kaiser – người nghĩ rằng cô cháu gái bảo bối nhà mình sẽ đến gặp ổng ở đài phun nước – cũng chẳng biết rằng cháu ông đã biến mất tự bao giờ.
*************
- Hmm…
Sejun tỉnh lại vào trưa ngày thứ 7 – ngày cuối cùng của lễ hội thu hoạch.
- Chủ tịch Park, ngài tỉnh rồi, meow!
- Sejun, cậu đã tỉnh rồi à?
Chít?
Kreong?
Mấy đứa động vật lo lắng hỏi han, chúng đã ở xung quanh canh gác cho cậu gần 1 ngày trời rồi.
- Ừm. Tôi ổn. Mà… tại sao tôi lại ở đây?
Sejun hỏi
- Chủ tịch Park, ngài không nhớ gì sao, meow?
- Phải rồi nhỉ? Tôi nhớ là đang uống ở cuộc thi uống rượu nhưng sau đó thì không nhớ được gì nữa. Bộ tôi bị ngất hay gì à?
Đây là hiện tượng mất trí nhớ ngắn hạn do sốc, nhưng người duy nhất biết sự thật ở đây lại là Theo – người đã không mất khi ấy.
Chít!
Chii!
Chíp!
Khi đêm xuống, lũ thỏ lưu luyến nói lời tạm biệt với những chú thỏ khác chuẩn bị rời đi, còn tặng thêm cà rốt cho chúng nữa. Vì khi lễ hộ thu hoạch chính thức kết thúc sẽ là lúc 1000 con thỏ được triệu hồi đến đây trở về nơi chúng được gọi tới.
Phần lớn những con thỏ chuẩn bị rời đi không buồn lắm. Chúng đã định hội ngộ cùng đồng loại của mình ở tầng 99 này. Nhờ có tiền lì xì của Sejun nên chi phí đi lại của chúng khá là rủng rỉnh.
Tuy nhiên, lũ thỏ mà phải quay lại tầng 55 thì lại không vui cho nổi. Công việc làm nông vất vả, thậm chí còn không được ngủ nghỉ ở dưới đấy đang chờ chúng ngay khi trở về.
- Kyoot, kyoot, kyoot. Đừng lo. Hiệp hội Thương Nhân Lưu Động sẽ sớm trừng phạt Grid!
Iona trấn an lũ thỏ. Cô nhận định tội ác này thực sự ở mức quá nghiêm trọng, và kể cả đó là Grid thì không thể để tên này ở lại tầng 55 được nữa!
Khi lũ thỏ đang chào tạm biệt lẫn nhau,
- Chắc chắn là mình đã thấy một cô gái cực kỳ đẹp cơ mà…
Thunk.
[Bạn đã thu hoạch 1 Cà Chua Bi Ma Thuật]
[Bạn còn 67.951 lần nữa cho đến khi hoàn thành nhiệm vụ nghề nghiệp]
[Kinh nghiệm nghề nghiệp của bạn tăng nhẹ]
[Độ thành thạo kỹ năng Thu Hoạch Lv.5 của bạn tăng nhẹ]
[Bạn nhận được 30 điểm kinh nghiệm]
Sejun tuyệt vọng cố nhớ lại hình ảnh của mơ hồ của người phụ nữ xinh đẹp nào đó trong khi thu hoạch cà chua bi.
- Ah, tại sao mình lại không nhớ được chứ?!
Sejun thở dài đầy bối rối. Người phụ nữ đó rõ ràng cực kỳ đẹp, trông khá giống Serang – người con gái cậu thích mà được ví như tiên trăng, nhưng giờ thấy giống con mực hơn.
- Liệu mình có thể gặp lại cô ấy không ta? Cổ cực kỳ đẹp luôn ấy.
Nếu Aileen ở đây chắc chắn cô nàng sẽ ưỡn ngực tự nào nói rằng đó là mình, nhưng đáng tiếc thay là cô nàng đang yên giấc say nồng do sự phản lại khi sử dụng ma thuật Đa Hình.
Cùng lúc đó.
Chít!
Pi Ppi!
Thỏ đen và ChuChu đến tìm cậu.
- Mấy đứa cần gì sao?
Trước câu hỏi đó của Sejun, hai bé nó chạm chân trước vào người cậu.
Chít!
[Cháu muốn xuống tầng 55 cùng công chúa ChuChu!]
- ChuChu và nhóc thôi á? Như thế hơi bị nguy hiểm đấy?
Pi Ppi! Pi Ppi!
[Chúng cháu sẽ tái thiết lại vương quốc Nơ Đỏ!]
- Um… được thôi. Nhưng chú không thể để hai đứa đi một mình thế được.
Iona có nói rằng Grid sẽ sớm bị đuổi ra khỏi tầng 55 của tòa tháp thôi, nhưng không phải kẻ phản diện lúc nào cũng sống đến cuối cùng sao? Chúng dai như gián ấy!
Nên nếu chỉ có hai đứa nó thôi thì nguy hiểm lắm!
Kể cả bây giờ có tập hợp cả tộc Hắc Lang lẫn Ngân Lang để bảo vệ lũ thỏ đi di cư lên đây. Nếu chúng đủ lực lượng thì mới có thể an toàn mà tái thiệt lại vương quốc được.
- Iona, xin hãy theo thỏ đen và ChuChu, hãy giúp chúng nhé.
- Kyoot kyoot kyoot! Vâng! Tôi cũng lo nữa, tôi sẽ đi với họ!
Sejun nhanh chóng theeo Iona vào nhóm. Với ma pháp kinh hoàng đó của Iona, chắc chắn chúng có thể đuổi cổ mọi kẻ địch thôi.
Một lúc sau
- Kyoot kyoot kyoot. Tạm biệt Sejun!
Iona buồn bã chào tạm biệt rồi đưa thỏ đen cùng ChuChu đi theo mình. Cô đang buồn vì sẽ không có được giấc ngủ ngon một thời gian đây mà.
Hai tộc Hắc Lang và Ngân Lang cũng chuẩn bị gặp nhau ở tầng 75 của tòa tháp và rồi họ sẽ xuống cùng nhau.
- Meow meow meow! Tạm biệt Iona, meow! Tôi sẽ chờ ở đây nha, meow!
Theo – giờ đã có toàn quyền độc chiếm cặp đùi của Sejun – vui vẻ vẫy chào Iona với giọng đầy vui vẻ.
Tuy nhiên
Thump.
- Méo?!
Sejun tóm lấy sau gáy cậu nhóc kéo lên khỏi đùi mình rồi đưa đến bên cạnh Iona.
- Chủ tịch Park, sao tôi lại ở đây, meow?
- Chủ tịch Theo, đến lúc cậu cũng phải xuống rồi đó.
Hết giờ chơi rồi, mau đi làm việc thôi.
Túi của Theo giờ đầy nông sản rồi, cậu nhóc chỉ việc đi xuống bán là xong.
- Đã rõ, meow!
Theo ngoan ngoãn đáp. Cậu nhóc cũng nhận ra là gần đây chơi hơi nhiều rồi, đã đến lúc phải lộ mặt ra cho loài người kia nữa chứ.
- Và đừng có quên những gì tôi bảo cậu đấy nhá.
- Đừng lo, meow! Tôi đã nhớ hết mọi thứ rồi, meow!
Một lúc sau, tất cả đều đã rời đi.
[Lễ hội Bội Thu Dật Ma đã kết thúc]
[1000 thành viên tộc thỏ được triệu hồi đến để tham dự lễ hội đã trở về cuộc sống thường ngày của họ]
Lễ hội đã kết thúc.
- Haiz… trống trải quá đi.
Cả nông trường của cậu, vốn có cả nghìn con thỏ ở đó giờ đã rời đi, trông thật trống trải. Mặc dù nơi chúng tới là một nơi lạ lẫm nhưng giờ chúng cũng biết nơi mình phải về ở đâu rồi.
____________________
Drake: Tôi chính thức cùng bác Mel lập nhóm chứ không collab như trước nữa.
Và tên nhóm là~ “Triều Tịch”
Tôi sẽ để các bác đoán ý nghĩa ở dưới nhé.
Gần đây bọn tôi có thêm một thành viên mới nên là coi như lễ mừng kết nạp thành viên thì chủ nhật tuần sau sẽ có 1 quả bom nho nhỏ.
Các bác hãy ngóng nhá~
P/s: Bút danh dịch toàn tiếng Anh mà tên nhóm lại chơi Hán Việt có kỳ quá không nhể? :vvvv
Drake: Méo phải bà đưa đến ạ, là ổng tự nhảy vào được không?!!!!! Drake: Móa nó! Phản đối!!!! Tôi phản đối!!!! Lật thuyền!!!!!! Mau đục thuyền!!!!!!!!! Drake: Đệch... tôi có nên nghi là ông này phải lòng bà kia không? (¬_¬)ノ Drake: Ôi, bé nó bỏ nhà theo gái kìa ( ;∀;)