Solo: Loli666
====================================
Người đàn ông mặc đồ trang trọng bước xuống từ khán đài với nụ cười thô kệch. Những ai đang xem đều đứng dậy và cúi đầu khi ông bước qua. Đó không ai khác chính là trưởng khoa thuộc Đại học Hoàng gia, nơi mà tôi và Lydia từng học—một trong những pháp sư lỗi lạc nhất Vương quốc, hay thường được gọi là ‘giáo sư’. Ông cũng là nguyên nhân khiến tôi phải tiếp tục công việc gia sư.
Mà tên thật của ổng là gì ấy nhỉ?
Tôi khá chắc tên của giáo sư khá dài bởi xuất thân từ dòng cao quý và lâu đời. Song chẳng ai dám gọi thẳng tên ông nên nó đã hoàn toàn trôi khỏi đầu tôi.
Giáo sư bật cười. “Đời nào ta lại thô lỗ vậy chứ, Allen. Đừng nói rủi thế.”
“Vậy thầy muốn gì? Có cần em xiên thầy luôn không?” Tôi vừa hỏi vừa chỉ tay vào thanh kiếm của mình. Ông không phải người xấu, nhưng lại hay làm mọi chuyện rối tung lên nên cũng đáng. Còn Lydia thì đã niệm sẵn ‘Hỏa điểu’ luôn rồi.
“T-từ khi nào ngữ điệu của em lại như thế! Thật đáng buồn!” Ông phản kháng rồi quay sang cô gái kế bên tôi. “Xin chào, Lydia. Cho ta gửi lời chúc mừng chân thành khi em đã trở thành pháp sư hoàng gia. Ta thấy em khá thoải mái đấy.”
“Chỉ là phòng vệ thôi, giáo sư,” Cô nói. “Bọn họ là kẻ khơi mào. Ông đã chứng kiến hết còn gì?”
“Phải,” Ông đồng tình. “Ta đã thấy từ đầu đến cuối, và không ai có thể trách em được. Dù sao thì đám ngu ngốc đó đã dám gọi Allen là—”
“Nói thêm tiếng nữa, tôi sẽ thiêu sống, băm ông ra rồi đốt thêm lần nữa đấy,” Lydia siết chặt cán kiếm và thủ thế. Cô sẵn sàng dùng Hỏa điểu bất cứ lúc nào, đồng thời lén liếc sang nhìn tôi. Không khó để đoán cô muốn nói gì.
Tôi nhẹ nhàng vỗ lên đầu Lydia. Cô liền nhìn tôi nhưng có vẻ sự xấu hổ đã át đi cơn giận.
“Đừng khiêu khích cô ấy,” Tôi nói với giáo sư. “Tất nhiên, nếu thầy muốn đấu với Lydia thì cứ việc.”
“Ta chưa định hít mùi đất đâu,” Ông đáp. “Một quý ông vừa ngỏ lời muốn gặp hai em, và ta thì biết thói quen của mấy đứa: đối đầu, giảng hòa rồi lại tay trong tay rời đi. Dù gì thì màn ra mắt của em cũng xong rồi nên cho ta chút thời gian nhé.”
“Xin đừng trêu Lydia nữa ạ,” Tôi cãi lại. “Thầy vừa nói là quý trọng mạng sống còn gì? Mà ý thầy, ‘màn ra mắt’ là sao?”
“Không có gì đâu,” Lydia nói sau vài giây im lặng. “Mà đâu phải chúng ta lúc nào cũng tay trong tay…phải không?”
Tôi lần nữa chạm lên tóc cô, tay còn lại thì xoa má của mình. Ước gì Lydia đừng dễ dàng rơi vào bẫy của giáo sư như thế.
“Thầy mà còn trêu tụi em nữa thì em sẽ báo cáo với tòa án học sinh đấy ạ,” Tôi nói. “Nếu thầy chịu đầu thú, em sẽ nương tay—một chút.”
“E-em có thể nêu cụ thể hơn cho bớt đáng sợ không,” giáo sư nói. “Nhưng thật tình, ta chưa bao giờ thấy chán việc quan sát em cả; biết làm sao được. Mà mới nghĩ tới thôi nhưng…người ấy đây rồi.”
Giáo sư dùng tay ra hiệu ám có người đang tới rồi liền cúi đầu thật sâu. Khi tôi còn thắc mắc là ai có thể khiến giáo sư kính cẩn như vậy thì tiếng chân phát ra từ hành lang trên khán đài—
Tôi ngay lập tức quỳ xuống và cúi đầu. Anko cũng rời khỏi vai tôi và ngồi xuống bên cạnh.
Trời ạ! Biết ngay ông ta sẽ kéo theo rắc rối mà! Đáng lẽ nên cùng Lydia bỏ chạy khi còn cơ hội!
Lydia có vẻ cũng đồng tình với tôi, bởi nhỏ đang lầm bầm. “Khi chuyện này xong xuôi, tớ sẽ chặt ông ta ra, đốt trụi rồi băm tiếp…” Chà, tôi không thể không đồng ý được.
Rất nhiều bước chân dần tiếp cận chúng tôi.
“Các khanh có thể ngẩng đầu.”
Giọng nói trầm vang vọng khắp sân. Đứng trước cổng là một người đàn ông cao lớn, oai vệ trong bộ đồ trắng rực rỡ. Cơ thể cường tráng và trên hết là chiếc vương miện trên mái tóc vàng óng. Theo sau là một người đàn ông khác với máu tóc bạch kim pha chút xanh lam—và một người mảnh mai, tóc xoăn đỏ trái ngược hoàn toàn với tính nghiêm khắc của mình—Công tước Liam Leinster. Hai người họ đều nhìn tôi với vẻ lo lắng.
“Lydia, Allen, lâu rồi không gặp. Ta thấy các khanh đang vui đùa khá là hăng đấy; sao không mời ta tham gia chứ?”
“Thưa bệ hạ,” Lydia chỉ đáp lại như vậy.
Còn tôi vẫn tiếp tục im lặng, tốt hơn hết là cứ để cho Lydia lo liệu. Tôi đã gặp Quốc vương không chính thức vài lần rồi, nhưng không đời nào một thường dân như tôi được phép trả lời trực tiếp trước nhiều nhân vật quyền lực thế này được—có khi còn gây rắc rối cho hai vị công tước mất. Với cả, Quốc vương vẫn chưa hỏi thẳng lý do Lydia làm loạn lên. Cứ im lặng là vàng thôi.
Ow! Lydia, đừng có nhéo lưng tớ. Không sao. Cậu có thể làm được mà. Đ-đừng đẩy! Giờ thực sự không phải lúc đâu!
Tiếng cười gượng cắt ngang màn trao đổi của chúng tôi.
“Đủ rồi. Khanh có thể trả lời trực tiếp,” Quốc vương tuyên bố. “Lydia.”
“Vâng, thưa bệ hạ?”
“Ta không trách người trẻ giao chiến với nhau để vươn lên tầm cao mới. Dù vậy, hôm nay là lễ chào mừng tân binh của đội hộ vệ và pháp sư hoàng gia—hay chính là thanh kiếm và tấm khiên của vương quốc. Một dịp đáng để ăn mừng. Chắc hẳn khanh phải có lý do chính đáng mới gây sự trong sự kiện như thế?”
“Thần xin phép không đề cập tới ở đây,” Lydia dứt khoát trả lời.
“Oh? Lý do là gì?”
“Thần tin rằng bệ hạ đã biết rồi ạ.”
Vậy ra, người đó có liên quan. Nếu thế thì sẽ giải thích được nhiều thứ, bao gồm những khán giả đằng kia.
Nhìn qua thì Lydia trông đầy thanh tao, nhưng tôi có thể thấy tay phải cô đang hơi run rẩy. Và tôi nhẹ nhàng nắm lấy nó.
Được rồi. Nếu cậu không muốn thì cứ để tớ. Dù gì tớ cũng là nam nhi mà.
“Liệu thần có thể lên tiếng không, thưa bệ hạ?” Tôi vừa dõng dạc vừa ngẩng đầu.
Đám đông trở nên kích động và không ít lời chế giễu ác ý nhắm vào tôi. Đó bao gồm sự tò mò và khinh bỉ—họ dường như biết thân phận của tôi, hình như người đó và thuộc hạ đang ở đây. May mắn thay, hai công tước đã cắt ngang bọn họ bằng tiếng hắng giọng.
“Ta cho phép,” Quốc vương lớn tiếng tuyên bố. Người trông khá vui vẻ thì phải.
Bỗng tôi cảm thấy Lydia nắm tay trái của tôi.
Đừng lo.
“Đội ơn người, thưa bệ hạ. Tiểu thư Lydia Leinster, hay còn được biết với cái tên ‘Kiếm nương’, sẽ không bao giờ rút kiếm bừa bãi. Một người đã ở bên cạnh tiểu thư suốt bốn năm qua như thần biết rõ hơn ai hết. Thưa bệ hạ, Lydia-sama đã nói không muốn nêu lý do ở đây—thần khẩn cầu người hãy tin tưởng. Cho phép thần nhắc lại, tiểu thư Lydia rất tốt bụng. Người sẽ không giờ rút kiếm—hay có lời lẽ thô lỗ nào—nếu không có lý do chính đáng.”
“Tốt thôi. Liam, Walter.”
“Bệ hạ!” Cả hai công tước vội đáp.
“Báo cáo chi tiết cho ta sau. Dù cho có dính líu tới hoàng tộc.”
Hai công tước đều im lặng gật đầu.
May quá. Giờ chúng ta có thể—
Bỗng, một thanh niên cao gáo mặc đồng phục hộ vệ hoàng gia lao vào, cắt ngang qua đám đông và dừng ngay trước mặt Quốc vương. Hình như đám cận thần của gã đang quan sát từ xa.
“Tại sao chứ, phụ vương?” Hắn nói, mặt lộ rõ sự tức giận. “Sao lại không trừng phạt con ả xấc xược đó!? Không những thẳng mặt từ chối lời ngỏ ý kết hôn; ả còn tấn công bạn bè con khi họ chỉ tốt bụng khuyên răng về thân phận và ‘gia đình’ thú vật thấp kém của hắn! Trên hết, con đàn bà này còn phá hoại lễ chúc mừng! Những người bị cô ta xúc phạm chính là nhân chứng!”
Gã chĩa mũi nhọn sang tôi. “Và mày, thứ mọi dân! Mày thực sự nghĩ có thể lên tiếng với phụ vương và cứ thế mà đi sao!? Biết thân phận đi! Mày không là gì ngoài thằng thất bại không thể vào nổi đội pháp sư hoàng gia!”
“Gerard.” Quốc vương cắt ngang đống lời xỉ vả.
Người đang nổi khùng lên kia chính là Nhị hoàng tử, đứng thứ hai trong quyền thừa kế, Gerard Wainwright. Hoàng tử đang 23 tuổi, nhỏ hơn hai năm so với Richard. Hắn cũng nằm trong đội hộ vệ hoàng gia và đứng thứ 8 về quyền hạng. Chắc tên này phải kích động lắm—mái tóc vàng mà hắn luôn tự hào đang rối xù, sắc đẹp vốn có thì méo mó và còn đang điên cuồng khua tay múa chân nữa. Cũng lâu rồi hắn mới có một màn tự vả như vậy.
Nhị hoàng tử chính là đối thủ trong kỳ tuyển chọn pháp sư hoàng gia của tôi và cũng chính là lý do tôi bị trượt—một sự việc dường như đã phải rất tốn công che đậy. Bên cạnh đó, tên đó gọi tôi là ‘thằng thất bại’ trong khi bản thân mới là kẻ thua cuộc ư? Tất nhiên, nếu mục tiêu của hắn là khiến tôi trượt bài thi thì đúng là đã thành công rồi đấy.
Khi sân tập chìm trong sự im lặng ngột ngạt, tôi liếc mắt sang thì thấy Lydia đang kiềm nén sự xấu hổ xen lẫn phẫn nộ. Khuôn mặt xinh đẹp ấy đỏ bừng đến tận gáy, đồng thời cô cũng nắm tay tôi đau đến phát sợ.
Lydia quá bất cẩn rồi. Bộ cô không nhận ra bản thân có thể bị đuổi khỏi đội pháp sư hoàng gia hay sao? Mà chuyện trách mắng cứ để sau—cũng không phải là tôi không vui vì hành động đó.
“Mày không có gì để nói à!?” Hoàng tử Gerard hét. “Mày được nuôi dạy bởi lũ thú vật nên chẳng thể được coi là con người. Đứa như mày không có chỗ đứng bên cạnh con gái nhà Leinster, họ hàng xa của tao. Thật không thể chấp nhận. Không nhận ra Lydia sẽ khó tìm hôn phu chỉ vì mày à? Mùi thú vật hôi thối của mày đã vấy bẩn cô ta rồi. Dù thế, ta vẫn nhân từ ngỏ lời không ít lần nhưng ả luôn gạt phăng đi. Tốt hơn hết, mày nên khuyên răn cô ta để đền tội đi. Nếu thế, có thể ta sẽ nhân từ với thứ súc sinh bò dưới đất cùng lũ thú vật như mày, và—”
“Câm miệng,” Thả tay Lydia ra, tôi tiến lại gần hoàng tử rồi nắm lấy cổ áo và nhấc bổng lên khiến hắn không thở được. Đám đông trở nên ầm ĩ đi cùng với đó là tiếng la giận dữ, xỉ vả và chế giễu.
Hoàng tử rên rỉ từng lời. “T-thế này là sao…t-tao không thở được…”
Tên khốn này chẳng chịu hối lỗi gì cả. Hắn thừa biết tôi không chín chắn tới mức dễ dàng bỏ qua rồi. Hậu quả đang chờ tôi ấy hả? Tôi chẳng quan tâm.
Tôi chầm rãi bày tỏ cảm xúc của mình. “Như người đã nói, thân phận giữa hai ta không khác gì trời với đất. Nếu sự hiện diện của tôi làm ảnh hưởng tới tương lai của tiểu thư Lydia…thì tôi sẽ không bao giờ gặp cô ấy nữa. Tôi đã xác định như thế ngay từ lần đầu gặp gỡ. Tôi đã thề với bố mẹ và Đại thụ ở quê nhà.”
Lydia nín thở từ phía sau. Tôi có thể cảm thấy cô vừa rùng mình, nhưng những lời đó là sự thật. Tôi đã quyết tâm từ lâu rồi.
“Nhưng tôi không thể ngó lơ lời nói của người,” Tôi tiếp tục. “Cứ việc sỉ nhục tôi, nhưng ý của điện hạ là sao khi nói ‘mùi thú vật’? Hay gia đình tôi ‘bò dưới đất’? Hẳn người là hoàng tộc—không, chính vì là hoàng tộc, người không nên nói những lời vô học như vậy. Giờ thì câu trả lời của tôi phụ thuộc vào người. Tôi có nên coi đó là tư duy chung của hoàng tộc không?”
Hoàng tử rên rỉ. “Đau… g-giúp ta…”
Quốc vương thở dài và bỗng trông hết sức mệt mỏi. “Allen,”
Không, tôi vẫn chưa được nghe câu trả lời, Tôi vừa nghĩ vừa siết cổ áo hắn chặt hơn. Nước da xanh xao của gã cho thấy dấu hiệu của việc ngạt thở.
“Hoàng tộc luôn song hành cùng nhân dân,” Quốc vương nói. “Tất nhiên là bao gồm cả thú nhân tộc. Nếu cần thiết, ta sẵn lòng thân chinh để bảo vệ người dân, dù cho có phải bỏ mạng—đó là bổn phận của một vị vua. Dưới danh nghĩa của mình, ta rút lại những lời ác ý nhắm vào Lydia Leinster và bố mẹ của khanh.” Người ngừng trong thoáng chốc. “Giờ hãy lui xuống đi.”
Tôi thả hoàng tử ra khiến hắn ngã xuống đất hổn hển. Ngay sau đó, tôi khuỵu gối xuống và cúi đầu.
“Thần vô cùng xin lỗi vì đã vô lễ,” Tôi nói. “Dù biết mạng của mình là không đủ đền tội, nhưng thần xin người hãy tha cho Công nương, gia đình thần và tộc người sói.”
“Đừng ngu ngốc như thế,” Điện hạ mắng. “Ai là kẻ phải chịu phạt đã quá rõ ràng. Chính sự lơ là của ta mới dẫn tới tình cảnh này. Về kết quả bài thi của khanh—”
“Bệ hạ,” Giáo sư xen vào, “Người không cần nhắc lại đâu ạ.” Tôi không thích vẻ mặt của ông ấy chút nào. Hình như giáo sư muốn tôi mắc nợ vì biết tôi chưa kể sự thật với Lydia. Thật lòng thì tôi rất lấy làm biết ơn.
Cảm ơn thầy. Suýt soát làm sao!
Tim tôi đập mạnh, đống chuyện vừa rồi như đốt vài năm tổn thọ của tôi nhưng tạm thời, tôi vẫn toàn mạng. Không đời nào tôi kể chuyện này với Caren hay các cô bé được—Dám chắc họ sẽ đòi bằng được cho xem.
Hoàng tử Gerard cuối cùng đã thở lại bình thường và nhìn tôi. Mắt hắn lộ rõ sự phẫn nộ và điên cuồng. Không nói lời nào, hắn lao tới Lydia và đặt tay lên thanh kiếm của mình.
“Người nghĩ mình đang làm gì vậy?” Richard, lúc trước còn đang nghe Anna giáo huấn, đã tóm lấy tay của Hoàng tử.
“B-bỏ ta ra!” Hắn kinh ngạc gào lên. “Đây là lệnh!”
“Lệnh?” Richard nhắc lại.
“Phải! Ta là hoàng tử! Ngươi phải nghe lời ta! Mọi dòng dõi cao quý đều đứng dưới ta, người kế vị ngai vàng. Nhà Leinster cũng không ngoại lệ!”
Lời của hoàng tử vang vọng trong không trung.
“Gerand,” Richard nói, “Người là hiệp sĩ thuộc đội hộ vệ hoàng gia, còn tôi là phó đội trưởng…”
Hoàng tử rên rỉ khi bị Richard khống chế, ấn xuống và quỳ dưới đất. Những lời lưỡng lự phản kháng xen kẽ khen ngợi phát ra từ khán đài. Quốc vương thì cau mày, có vẻ khó chịu trước tai tiếng của con trai của mình.
“Đội hộ vệ không chấp nhận hiệp sĩ yếu kém như người. Chúng tôi cũng trừng phạt bất kỳ coi thường người dân và đi quá quyền hạn của mình. Tôi tuyên án đình chỉ nghĩa vụ của người trong hai tuần. Đây là lệnh chính thức từ Richard Leinster, phó đội trưởng đội hộ vệ hoàng gia. Người cứ việc kháng cáo với đội trưởng nếu muốn, nhưng tôi khá chắc anh ta sẽ giết người luôn. Bệ hạ có phản đối gì không ạ?”
“Cái gì!?” Hoàng tử thốt lên. “T-thật lố bịch! Ngươi sẽ không thoát đ—”
“Hai tuần là chưa đủ,” Bệ hạ lên tiếng, ngó lơ vị hoàng tử. “Tăng lên một tháng. Đồng thời, Nhị hoàng tử bị cấm tiếp xúc với Lydia Leinster và Ellen, và nếu nó còn làm loạn trong thời gian bị đình chỉ thì hãy tước đi danh hiệu hiệp sĩ hoàng gia.”
“Phụ vương!?”
“Thứ ngu xuẩn! Hiệp sĩ đâu, tóm tên đầu đất này lại!”
Trước lệnh từ Quốc vương, các hiệp sĩ bên ngoài tường liền tiếp cận Hoàng tử.
“Xin đợi chút đã, bệ hạ.” Một giọng nói the thé cất lên khiến giáo sư cau mày. Người ông lão trong chiếc áo choàng pháp sư hào nhoáng và cầm trượng tiến vào từ hành lang. Kính một mắt bên trái và bộ râu dài màu trắng của ông trông khá nổi bật.
Gerhard Gardner, lãnh đạo đương thời của hội pháp sư hoàng gia, là kiểu người bảo thủ và có thứ hạng cao trong giới quý tộc. Vì là con thứ, ông đã không được thừa kế danh hiệu hầu tước, nhưng lại rất coi trọng huyết thống và phản đối chính sách trọng dụng nhân tài.
“Xin bệ hạ đừng quên Lydia Leinster đã làm loạn,” Ông nói bằng tông giọng vô cảm. “Cô ta hiện đã là pháp sư hoàng gia và phải chịu trách nhiệm. Bên cạnh đó, tên thường dân xấc láo đã dám động tới thân thể của hoàng tử cao quý. Chúng ta phải mạnh tay để lấy đó làm gương.”
Bệ hạ suy nghĩ một hồi. “Nếu vậy, Lydia cũng sẽ nhận một tháng đình chỉ. Liam?”
“Thần không phản đối. Đó sẽ là bài học cho con bé.” Công tước Leinster đáp.
“Còn Allen sẽ bị cấm tới cung điện hoàng gia trừ khi có đặc lệnh,” Bệ hạ tiếp tục. “Ta muốn tất cả hãy nhớ rằng ta yêu thương người dân của mình, dù cho có là quý tộc, thường dân, thú nhân hay bất kỳ ai! Ai ai cũng bình đẳng. Hoàng tộc luôn song hành cùng dân chúng. Gerard, nếu con muốn trách ai thì đó nên là ta vì đã làm một người bố thiếu sót. Mang nó đi!”
“P-phụ vương?” Hoàng tử lắp bắp. “Phụ vương! Phụ vương! Phụ vươngggg…!” Tiếng hét cứ xa dần khi các hiệp sĩ lôi hắn khỏi sân tập. Tự làm tự chịu thôi. Lydia nói phải—nghĩ đến việc phải hít chung không khí với tên này thôi cũng muốn mửa rồi. Vĩnh biệt, không hẹn gặp lại.
Bệ hạ tỏ vẻ nuối tiếc. Còn hai công tước… Công tước Leinster thì bực bội—không bất ngờ gì khi ông nhìn chằm chằm Lydia. Công tước Walter ở bên cạnh có vẻ lo lắng, khiến tôi không mấy thoải mái. Còn ngài Gardner lại im lặng nhưng ánh mắt lạnh lẽo ấy cứ dính vào tôi. Giáo sư thì suy ngẫm hồi lâu, hi vọng là ông không kéo tôi vào rắc rối nào nữa.
Một bàn tay to và ấm đặt lên vai tôi. Thậm chí có cả tiếng nghiến răng gần đó.
“Xin lỗi vì lại đặt cậu vào hoàn cảnh này. Ta sẽ giải quyết dùm cho,” Người ấy thì thầm. “Đến gặp con gái ta khi tình hình đã dịu xuống—con bé muốn gặp hai đứa đấy.”
Bàn tay kia rời đi và những tiếng chân cũng xa dần. Vai tôi lần nữa cảm thấy sức nặng; lần này là do Anko.
Cuối cùng cũng xong, Tôi vừa nghĩ vừa vuốt ve bộ lông mềm của thân quyến. Mệt quá—thực sự luôn. Mà đúng hơn, nên gọi là ‘kiệt quệ’ mới đúng.
Tôi đứng dậy, duỗi người và quay sang cô gái bên cạnh, người đã im lặng nãy giờ. “Cảm ơn nhé, Lydia.”
“Thật đấy à?” Cô đáp sau một hồi lâu. Có gì đó không đúng.
“K-khoan đã!” Tôi lắp bắp. “Tớ chỉ vừa… chuyện đó, tớ…”
Lydia bắt đầu sụt sịt, còn tôi phát hoảng cả lên. Từ từ. K-không như cậu nghĩ đâu. Tớ không có ý đó.
“Xem em đang làm gì kìa Allen? Hẳn em phải giỏi làm các tiểu thư phải rơi lệ nhỉ,” Giáo sư xen, người chẳng bao giờ bỏ qua cơ hội đổ thêm dầu vào lửa. “Ta tin em biết cách để dỗ dành nên hãy làm đi.”
“Xin đừng bận tâm tới chúng tôi, ngài Allen,” Anna lên tiếng. Cô ta đã ở đó từ khi nào vậy?
“Thật xuyến xao khi nhìn em gái mình tiến thêm một bước trở thành người lớn đấy,” Richard bổ sung.
Bọn họ quả là không đáng tin cậy mà! Chỉ vì không phải chuyện của họ mà cứ coi đây như trò tiêu khiển vậy. Những người trên khán đài còn bắt đầu cá cược nữa. Tôi sẽ hôn cô ấy ư? Mơ đi nhé! Dù vậỵ, Lydia đang bám lấy viền áo tôi mà bực bội nhìn tới, nên chắc tôi phải lên tiếng an ủi vậy.
“Ổn thôi mà,” Tôi nói với nàng quý tộc đang rơm rớm nước mắt, cố xoa đầu cô dịu dàng nhất có thể. “Có tớ bên cạnh cậu đây.” Lydia hẳn phải thấy sốc—bởi hành động công khai vừa rồi thường sẽ khiến tôi bị mắng không thương tiếc.
“Dối trá,” Cô lên tiếng. “Rõ ràng đó không phải nói đùa. Tớ sẽ không bao giờ để cậu bỏ đi đâu.”
“Ôi chao. Vậy tớ phải làm gì để được cậu tha thứ đây?”
Cô lần nữa ngập ngừng. “Mơ đi. Tớ sẽ không tha thứ, nên đừng đi đâu cả.”
“Vâng vâng. Tớ hứa,” Tôi đầu hàng rồi thở dài thả lỏng. “Căng thẳng quá nên tớ lại đổ mồ hôi đây này.”
“Phải,” Cô bình luận. “Mùi rõ ràng luôn.”
“Đ-đừng có ngửi tớ!”
Ôi chao…nay mới là ngày đầu của cô ấy thôi đấy. Không phải tôi nghĩ bản thân đen đủi hay gì cả; được gặp bố mẹ, Caren, Lydia và các cô bé đã là quá may mắn với tôi rồi. Oh, nếu thế thì cũng dễ hiểu—vì tôi đã dùng hết vận may cho nhân duyên nên mới…
Tay trái tôi bị kéo tới, làm cắt ngang dòng suy nghĩ.
“Dám cá cậu lại vừa có ý nghĩ kỳ lạ nào đó,” Lydia nói. “Thôi nào. Đi thôi.”
“Thế không được đâu. Cậu trông quyến rũ hơn nhiều khi khóc như thế đấy.”
“I-im đi!” Cô lắp bắp. “Và tớ không có k-khóc!”
“Hẳn là có đấy. Đúng không, Anna?”
“Nếu phải nói thì Giải video hay nhất về Lydia-sama năm nay thuộc về tôi rồi!” Hầu nữ trưởng đáp.
“Cậu nghe thấy rồi đấy,” Tôi nói với Lydia. “Đó là điều tốt còn gì?”
“Hừm…tớ biết phải làm gì khác chứ?”
“Ừ thì…” Tôi lóng ngóng trả lời. “Tớ xin lỗi.”
Lydia thật lòng với cảm xúc của mình chẳng công bằng chút nào. Dù cho không ở nơi đông người thì…
Tôi móc chiếc đồng hồ bỏ túi ra xem, cũng như là cách che đi sự xấu hổ và nhận ra đống rắc rối vừa rồi tốn thời gian hơn tôi tưởng. Lễ khai giảng đã kết thúc và chúng tôi còn chẳng có thời gian ăn trưa. Tôi phải xin lỗi Caren mới được.
“Ừm, đi thôi.” Tôi nói. “Mọi người đang đợi đấy.”
***
Mọi chuyện không mấy êm đẹp khi quay về dinh thự Leinster. Tina, Ellie, và Lynne đang giận dỗi đợi sẵn—Anna thì đã sớm quay về dinh thự và hình như đã tiêm nhiễm vào đầu các cô bé điều-gì-đó. Cũng vì thế, Tina và Lynne cứ nhìn chằm chằm tôi trong bộ trang phục tơi tả được một lúc rồi.
“Allen! Anh và tiểu thư Lydia đã làm gì khi không có tụi em thế!?”
“Nii-sama, Nee-sama, sao hai người lại bỏ em ra rìa như thế? Thật đau lòng quá.”
Thái độ của Ellie thực sự khiến tôi rợn người. Nụ cười đó trở nên đáng sợ hơn khi cô bé nói, “Hãy cởi đồ đi ạ; em sẽ giặt nó. Xin đừng lãng phí thêm thời gian nữa.” Và rồi, Lydia và Anna cũng tham gia vào. Bọn họ cùng đột kích trong lúc tôi thay đồ và…và…
Mình đã bị vấy bẩn. Không thể kết hôn được nữa rồi. Thần linh ơi, người thực sự ghét con sao? Và người hẳn phải giỏi bắt nạt lắm. Thực sự xin lỗi, nhưng con đã ăn hành quá đủ rồi.
“Ở lại tối nay đi,” Lydia đề nghị. “Cậu vẫn có thể chuẩn bị giáo trình tại đây mà, phải không?”
“Tớ cũng muốn lắm,” Tôi nói. “Nhưng tiếc là tớ phải đưa Tina và Ellie về nhà, và chắc Caren cũng sẽ ghé qua nữa.”
Mặt trời đã lặn, thay vào đó là ánh trăng trên cao. Vương đô là một chốn an toàn, nhưng tôi vẫn phải đảm bảo hai cô bé về tới nhà. Tina và Ellie hiện đang đợi sẵn trong xe ngựa ngoài cổng dinh thự. Lynne vốn ra để tiễn hai người nhưng lại đang khiêu khích Tina.
Nào nào. Đừng niệm phép. Cả Ellie nữa, đừng âm thầm tham gia vào như thế.
Lydia cứ tránh né nhìn vào tôi. Đã có nhiều chuyện xảy ra và cô đã bị đình chỉ. Dù chỉ mang tính hình thức là chính, song cô khó mà thấy vui được.
“Lydia,” Tôi nói.
“Gì thế?” Cô đáp sau vài giây.
“Cảm ơn vì đã tức giận vì tớ. Và trận đấu chiều nay là để phô diễn khả năng của tớ, đúng chứ? Nhưng tốt hơn hết, tớ nên đi và…” Giọng tôi tắt ngấm giữa chừng rồi lại lên tiếng. “Xin lỗi. Tớ đã làm hỏng danh tiếng của cậu rồi.”
Cô lại ngập ngừng trả lời. “Đừng như thế. Tớ không bận tâm tới điều đó.”
“Được rồi. Vậy còn chỗ quần áo bị hỏng thì sao?”
“T-tớ là người chọn nên có ra sao là do tớ quyết!” Cô lắp bắp. “Ngày mai thì sao?”
“Tớ sẽ ghé qua.” Tôi đưa tay lên xoa đầu Lydia rồi bước đi trên hành lang lát đá dẫn ra cổng. Không biết cô định làm gì với bộ đồ mà tôi đã mặc nhỉ? Nó đã bị bẩn và hỏng tới nỗi khó mà sủa được.
Phu nhân Lisa lại có vẻ hài lòng khi nghe những chuyện diễn ra tại cung điện.
“Làm tốt lắm. Ta tự hào về con.” Người đã nói. “Richard, quỳ xuống sàn. Anna, mang vài tấm đá đến đây.”
“Thưa phu nhân,” Hầu nữ trưởng đáp lại. “Mọi thứ đã được chuẩn bị rồi ạ.”
“Ôi chao, nhanh thật đấy. Chúng ta nên bắt đầu từ đâu đây?”
Tôi sẽ không bao giờ tha thứ, Richard. Dù cho anh có đền tội đi chăng nữa.
Công tước Liam trông cũng bình thản đến bất ngờ. “Xin lỗi vì đã khiến cậu vướng vào rắc rối. Hãy chăm sóc mấy cô con gái giùm ta.”
Tôi sẽ cố hết sức, nhưng…‘mấy cô con gái’ ư?
Công tước Leinster dường như sẽ quay về miền nam vào ngày mai. Ông định dành tối nay để uống cùng với công tước Walter, người cũng sẽ về phương bắc, và người bạn cũ là giáo sư.
Dù sao thì, mọi chuyện không có gì quá lạ lẫm—ngoại trừ việc gặp gỡ Quốc vương ra. Từ giờ, nếu muốn liên lạc với nhân vật quan trọng nào đó sẽ khá mất thời gian do tôi đã bị cấm vào cung điện.
Caren hình như còn chuẩn bị sẵn một bài thuyết giáo khi tôi trở về phòng nữa. Ừ thì, tôi đã thất hứa đi ăn trưa sau lễ khai giảng nên sẽ phải dỗ dành em ấy đây. Tôi còn tưởng tượng được cảnh con bé sẽ nói: ‘Anh quá thiếu ân cần với cô em gái đáng yêu của mình đấy. Ăn năn đi.’ Tôi cần phải chuẩn bị sẵn tinh thần mới được.
Tina, Ellie và Lynne vào buổi sáng. Lydia vào buổi chiều và Caren vào buổi tối ư? Haha. Nổi tiếng đúng là khổ thật đấy…
Dừng ở đây thôi. Lại gợi về chuyện không vui rồi.
Ngày mai, tôi sẽ ghé qua dinh thự Leinster rồi đi gặp giáo sư để thảo luận về cuốn nhật ký mà nhà Howard đã đưa cho tôi. Hẳn nó sẽ tới tay hiệu trưởng thôi—giải mã là chuyên môn của ông ta mà. Tôi cũng cần chuẩn bị giáo trình cho các cô bé nữa. Tuy không phải là pháp sư hoàng gia, tôi vẫn rất bộn rộn với—
Một bàn tay nhẹ nắm lấy từ phía sau cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi.
“Lydia?” Tôi hỏi.
“Đừng quay lại, chỉ nghe thôi.” Cô vừa nói vừa tựa đầu vào lưng tôi, giấu mình khỏi các cô bé.
“Cậu không được phép rời xa tớ. Mọi chuyện đều đã qua, và đừng bao giờ làm thế nữa. Không cần biết bố tớ là công tước còn cậu là thường dân. Nếu…” Cô lưỡng lự. “Nếu bất kỳ ai cố chia rẽ chúng ta, tớ sẽ rời gia tộc và bỏ trốn cùng cậu. Thủy quốc cũng không phải ý tồi.”
Đi tới nước khác hẳn không khó gì với Lydia nhưng tôi không thể làm thế. Phu nhân Lisa và gia đình đều rất yêu thương cô và sẽ rất buồn nếu phải xa nhau.
“Lydia.”
Tôi cố lén nhìn ra phía sau; nhưng cô đã giữ chặt đầu tôi trước khi tôi có cơ hội làm vậy.
“Đ-đau đấy,” Tôi phản kháng.
“Đã bảo là đừng quay lại mà,” Vài giây sau, cô nói tiếp. “Như hình phạt, cậu sẽ phải…”
“Tớ phải làm gì cơ?”
Cô lí nhí trả lời.
“Hả?” Tôi hỏi.
“C-cậu nghe rồi còn gì.”
“N-này! Đừng đá!”
Việc vừa đá vào bắp chân vừa giữ đầu người khác như thế khá là tài đấy. Còn tôi chỉ biết phàn nàn. Bộ tôi đã làm gì sai à?
“Nghe rồi mà,” Tôi an ủi. “Tớ sẽ tới gặp cậu mỗi ngày.”
“Đồ ngốc,” Cô ngập ngừng đáp. “Cảm ơn,” Cô nhỏ giọng nói thêm, cứ như lời thì thầm vậy.
Lưng tôi cảm thấy ươn ướt. Khi tôi cố quay lại thì một giọng hét lớn chen vào.
“A-Allen! Anh đang làm gì vậy hả!” Tina thốt lên.
“Uh, um,” Ellie lắp bắp. “Em không nghĩ đây là lúc thích hợp cho chuyện đó đâu ạ.”
“Nee-sama ranh ma…” Lynne tiếc nuối.
Hiển nhiên, mấy cô bé đã nhìn thấy chúng tôi. Ellie và Lynne nhìn chằm chằm, còn Tina thì rướn hẳn người ra khỏi cửa sổ xe ngựa và bực bội vung vẩy hai tay.
Lydia chầm chậm lùi lại. Cả hai đều không quay lại nhìn nhau—chúng tôi biết rõ hơn ai hết về mối quan hệ này. Dù gì biệt danh của tôi là ‘Bộ não của Kiếm nương’ cơ mà, nói cách khác, tôi là đồng đội của Lydia.
Chuyện đâu sẽ vào đó; không gì có thể cản bước miễn là chúng tôi bắt tay cùng nhau. Hẳn Lydia không nghiêm túc về chuyện bỏ trốn sang nước ngoài đâu. Cô chỉ là nói đùa thôi…nhỉ?
“Anh!”
“Allen-sama!”
“Nii-sama!”
Vâng vâng. À, tí thì quên—Mình cần phải hết lòng khen ngợi các cô bé mới được.
Tôi không khỏi gượng cười trước tình thế của bản thân. Đối phó với một nàng quý tộc cứng đầu thôi đã đủ bận rộn rồi; còn đâu thời gian mà lo nghĩ.
Cứ thế, tôi tiếp tục bước về phía xe ngựa dưới ánh trăng, trong tim tràn ngập cảm xúc ấm áp.
Tham gia Hako Discord tại
Theo dõi Fanpage