“Allen… Ta không thể tin được mình lại nói điều này, nhưng em đã trượt kì thi tuyển chọn pháp sư hoàng gia.”
“Oh, thật thế ạ…”
Vậy ra đó là lý do. Tôi cứ thắc mắc tại sao giáo sư lại gọi cho mình đến văn phòng của ngài ấy vào sáng sớm thế này.
Thật lòng mà nói, tôi không biết mình phải phản ứng ra sao nữa. Bản thân tôi cảm thấy khá tự tin về bài thi viết của mình, và dù là mấy câu trả lời ở phần thi vấn đáp không quá suôn sẻ nhưng cũng không đến nỗi quá tệ. Thậm chí khi nhắc đến phần thực hành ma pháp… Không, tôi khá chắc chắn mình đâu có phạm sai sót gì ở phần đấy.
Tuy nhiên, kết quả lại là bị đánh trượt. Đấy chính là lời nhắc nhở đầy cay đắng rằng thế giới này có thể trở nên nghiệt ngã đến nhường nào, nhưng có một chuyện còn quan trọng hơn rất nhiều làm tôi vướng bận:
“Người có công việc nào dành cho em không, thưa Giáo sư? Tuy xấu hổ khi phải thừa nhận chuyện này, nhưng em vẫn chưa có vốn để quay trở về nhà. Và Người biết đấy, em cũng vô công rồi nghề mãi cho đến khi tốt nghiệp vào mùa xuân tới. Em đã đặt sẵn một chỗ trên chuyến tàu đi về phía Nam và những thứ liên quan rồi.”
Vị giáo sư ngừng lại trước khi tiếp tục trả lời. “Lại nữa sao? Và em muốn quay trở về quê nhà của mình? Ta chắc chắn em có thể tìm được rất nhiều việc làm ở đây, tại thủ đô này nếu như bản thân chịu để tâm tới đấy.”
“Đó cũng là những gì mà em đã nghĩ, nhưng có vẻ như ngoài kia còn nhiều ứng cử viên sáng giá lắm ạ.”
Sau kì thi, tôi đã đi so đáp án của mình với cái người mà tôi gọi là “cục tạ ngàn cân”. Mọi thứ đều trông rất khả quan, đủ để tôi có thể chắc chắn rằng mình sẽ đảm bảo vượt qua điểm tuyển. Sau cùng thì, hẳn vấn đề nằm trong màn trình diễn của phần thi thực hành rồi—đấy chắc chắn không phải là thế mạnh của tôi.
Chắc là “Núi cao còn có núi cao hơn” nhỉ.
“Đúng là tiếc thật,” vị giáo sư đáp. “Cả hai đứa, em và Lydia đều là những học sinh xuất sắc—chẳng nghi ngờ gì khi nằm trong số 5 người giỏi nhất mà từng được ta chỉ dạy. Và ta cũng đã dạy được một khoảng thời gian rất lâu rồi.”
“Cảm ơn người rất nhiều. Em chắc chắn cô ấy đã trúng tuyển rồi, nên mong Người hãy tiếp tục chiếu cố cô ấy.”
“Tất nhiên rồi. Giờ thì, về chuyện công việc—tình cờ thay là một người bạn cũ của ta cũng đang muốn tìm kiếm ai đó để làm gia sư cho con gái ông ta. Một bản hợp đồng tương đối ngắn hạn—chỉ tới mùa xuân—nhưng lương lậu lại rất hậu hĩnh. Em nghĩ thế nào? Có muốn thử không?”
“Một gia sư riêng sao ạ?”
Những ký ức cay đắng hồi tôi dành hàng giờ đồng hồ dài đằng đẵng để dạy học tại Học viện Hoàng gia rồi ở cả Đại học Hoàng gia nữa đang lũ lượt ùa về tâm trí tôi. Tuy vậy thì hẳn là sẽ không có nhiều học viên khó dạy như ai kia đâu nhỉ.
Đúng vậy, chuyện này sẽ ổn thôi mà.
“Em sẽ rất sẵn lòng.” tôi nói.
“Oh, thật sao? Như người ta thường hay nói, Trâu chậm thì uống nước đục. Hãy mau chóng gọi cho ông ta nào,” Giáo sư đáp lời, dang tay với lấy chiếc điện thoại trên bàn.
Hm? Gia đình này có điện thoại bàn sao? Không nhiều gia đình bình dân sở hữu chúng đâu. Mình có cảm giác chẳng lành về chuyện này…
“Thực ra thì, thưa Giáo sư, em nghĩ là mình sẽ—”
“Xin chào? Là tôi đây. Đó là lý do mà tôi gọi đây. Tôi có thể giới thiệu cho cậu một người ngay bây giờ luôn. Cậu hỏi cậu ta có tốt không à? Tôi biết mình đã kể cho cậu về cậu ta trước đó rồi; chàng trai ấy là một trong những người giỏi nhất mà tôi từng gặp trong suốt ba mươi năm giảng dạy của mình! Ừ, được rồi. Tôi hiểu. Thế thì tôi sẽ nhờ thuộc hạ gửi những thông tin chi tiết đến cho cậu sau.”
Dứt lời, giáo sư đặt chiếc điện thoại xuống và rồi tươi cười với tôi. Tôi nhận ra ánh nhìn ấy ngay tức khắc, mỗi khi ông ấy nở nụ cười như thế thì dường như luôn có nghĩa là rắc rối lại đến.
“Họ rất vui khi thuê được em đấy. Em sẽ chỉ dạy cho tiểu thư nhà Công tước Howard, Tina, một cô bé với mong ước sẽ được nhập học Học viện Hoàng gia vào mùa xuân kế đến này. Ta đã gặp cô nhóc vài lần trước đây, và em hẳn sẽ rất mừng khi được biết em ấy là một cô bé nhỏ nhắn, dễ mến, đầy ngọt ngào đấy. Oh, và ta sẽ không kể cho Lydia nghe về chuyện này đâu. Ta tin chắc em sẽ thích mọi chuyện theo hướng đó hơn nhỉ.”
“...Người gài em. ”
“Aha. Ý em là sao cơ? Một trong những học trò xuất chúng nhất của ta lại lên kế hoạch chôn chân tại chốn thôn quê và sống an nhàn—ít ra là chỉ với một mình em ấy. Với tư cách là cố vấn học tập cho chàng trai đó, em khó lòng có thể mong đợi ta bỏ qua sự lãng phí tiềm năng như vậy. Cứ coi đó là một tình yêu thương nghiệt ngã đến từ ta đi.”
“Rất là vui tính, em xin khiêm tốn từ chối,” tôi bày tỏ. Một khoảng lặng ngắn ngủi trước khi tôi tiếp tục. “Em không hy vọng mình sẽ được thăng tiến nhờ chức quyền hay gì đâu, Người biết mà. Đúng thật là thần kỳ khi em lại đi xa được đến thế này. Lydia cũng chỉ kéo em lên theo cùng với cô ấy mà thôi.”
“Ta cảm thấy ấn tượng khi em dễ dàng thừa nhận như vậy đấy. Đó là một trong những đức tính tốt, nhưng cũng lại là khuyết điểm của em. Dẫu sao thì, ta chắc chắn em sẽ nhanh chóng quay trở về thủ đô ngay thôi. Thầy có thể khẳng định điều đấy.”
Thầy có thể tự tin tuyên bố thế nào cũng được, nhưng mà nói thì luôn dễ hơn làm.
Trở thành gia sư riêng cho con gái của một công tước sẽ là một thử thách rất lớn—ít ra, đó là những suy nghĩ ban đầu của bản thân, nhưng rồi tôi chợt nhớ ra Lydia cũng là tiểu thư của một nhà công tước. Nói cách khác, mọi chuyện có lẽ sẽ diễn ra như mọi khi đối với tôi.
Vương đô quê nhà của tôi có bốn vị công tước, mỗi người cai trị một vùng đất trọng yếu rộng lớn ở một trong bốn phương. Người ta gọi những gia tộc quyền quý này là Tứ đại Công quốc.
Những vị công tước đã đạt được những thành tựu vĩ đại từ khi Vương đô này được thành lập. Nhờ vào bề dày lịch sử của họ cùng với việc thế hệ đầu tiên của mỗi gia đình công tước được liên kết với hoàng tộc thông qua hôn nhân, chúng tôi đối đãi với bọn họ khác với những quốc gia khác. Lấy Công tước Howard làm ví dụ—gia chủ của gia tộc Howard, người trấn giữ vùng đất phía Bắc của thủ đô. Ở những nơi khác, ông thường được xưng hô là “Đức Ngài”, nhưng ông ấy được chúng tôi gọi là “Thân Vương”. Những đứa con trai và gái của ông ta thì cũng được xưng là “Điện Hạ”.
Kế hoạch ban đầu được cho là để đối đãi các công tước như là công tước hoàng gia nhưng họ đã phản đối, cho rằng điều này là “bất kính”. Tuy nhiên, Hoàng tộc đã từ chối nhượng bộ, vì vậy các gia đình công tước vẫn giữ cái danh “Thân Vương” như là một sự thỏa hiệp. Tôi đã được nghe nói rằng các công tước vẫn được đưa vào hàng kế vị hoàng gia một cách bí mật, nhưng ai mà biết chuyện đó liệu có thật không cơ chứ. Mọi thứ đều rất rối rắm.
Dù sao thì, tôi cũng sẽ chẳng làm nên trò trống gì ở cái thủ đô này đâu. Cho dù học trò của mình có là ai đi chăng nữa, tôi cũng sẽ tìm ra cách mà thôi.
“Được rồi,” tôi thừa nhận. “Em đồng ý”.
“Thế à? vậy thì hãy đi nhanh nào. Điểm đến của em sẽ là Công quốc Howard. Ta nghĩ mình không cần phải nhắc em, nhưng ở đó vào thời điểm này trong năm lạnh hơn rất nhiều so với những gì em từng trải nghiệm ở thủ đô này. Bảo trọng.”
“Vâng, thưa Giáo sư. Giờ thì, người có thể cho em mượn một ít tiền để làm lộ phí…”
“Đây là vé của em. Chuyến tàu sẽ rời đi vào chiều nay. Ta đã đặt cho em một chỗ ở toa hạng nhất rồi.” vị giáo sư nói. Sau đó, ngài ấy dừng lại một nhịp và nói thêm vào, “Thầy biết em đã kiếm đủ tiền để trang trải cho chuyến đi của riêng mình. Ngoài tiền thuê nhà ra, em còn đóng học phí và trợ cấp cho em gái nữa, và rồi em đã gửi hầu như toàn bộ những thứ còn lại về cho gia đình mình mà. Chẳng phải lúc nào Lydia cũng la rầy em về chuyện này hay sao? Đủ là đủ, ta nói này—hãy thay đổi bằng cách bắt đầu tự chăm lo cho bản thân mình cái đã. Đây này, ta đã chuẩn bị một bữa trưa tạm biệt cho em rồi. Ta chỉ gọi đặt tại nhà hàng này vào những dịp đặt biệt thôi đấy; hãy tận hưởng khi còn có thể đi.” Tôi phải dừng lại một chút để tiếp thu mọi thứ. “Người thật sự đã gài em, đúng không?”
Vị giáo sư thầm cười. “Sớm hay muộn gì rồi ta cũng sẽ phải gửi những đứa học trò quý báu của mình ra ngoài cuộc đời mà thôi. Ta đặc biệt cảm thấy phấn khởi để nghe những gì em sẽ kể lại sau này đấy. Cuộc sống mà, Allen, là một loạt những điều bất ngờ.”
Ngài ấy trông có vẻ như đang rất tận hưởng chuyện này. Được thôi. Dù sao thì mình cũng phải cần dành dụm một ít tiền để đi trốn chứ—ý tôi là, quay về nhà—vùng thôn quê. Tốt hơn là mình nên dành ba tháng kế tiếp chăm chỉ làm việc.
Bất chấp những gì giáo sư đã nói, tôi quyết định sẽ để lại một lá thư cho Lydia, hiện đang về thăm gia đình của cô ấy. Tôi sợ hãi khi nghĩ đến cảnh cô ấy đón nhận tin tức như thế nào; ít ra thì tôi cũng nên để lại một số bằng chứng để chứng minh rằng mình có cố gắng để liên lạc với cô ấy.
Lydia giờ đang ở phía nam. Mình nghĩ ở đó chắc phải đẹp và ấm áp lắm. Không biết Công nương—học trò tương lai của mình—trông như thế nào nhỉ. Hi vọng em ấy sẽ thật ngoan ngoãn. Thậm chí ngay cả khi cô nhóc có hơi đáng sợ để dạy dỗ đi chăng nữa, em ấy cũng không thể nào tệ bằng Lydia được. Mình đoán rằng chỉ nên lo lắng về tính cách của cô bé thôi nhỉ.
Nhìn lại thì, tôi muốn nói với bản thân trong quá khứ là hãy tỉnh con mợ nó dậy đi. Làm sao mà mày lại có thể lạc quan về một công việc được chủ động sắp xếp cho mày bởi lão giáo sư đó cơ chứ. Dù vậy, đây là một bài học chỉ có trải nghiệm mới có thể dạy được tôi.
Tôi có một trăm ngày để giúp một cô nhóc thậm chí còn không thể sử dụng được ma thuật sơ cấp đỗ vào Học viện Hoàng gia và đứng đầu lớp của em ấy.