Làm gia sư cho con gái Công tước: phần Học viện Hoàng gia

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Bạn Gái Tôi Là Một Đại Tiểu Thư Xấu Xa Sao !?

(Đang ra)

Bạn Gái Tôi Là Một Đại Tiểu Thư Xấu Xa Sao !?

掠过的乌鸦

Truyện kể về nam chính xuyên không đến một vùng thôn quê hẻo lánh cách 2 tiếng mới có một chuyến xe bus. Cậu ấy tự dựa vào sức mình trở thành nam sinh tài hoa ưu tú, đúng lúc này thì hệ thống mới được

338 1964

Dorothy’s Forbidden Grimoire

(Đang ra)

Dorothy’s Forbidden Grimoire

天使末日

Kiến thức là sức mạnh.Còn tri thức bị cấm đoán?Đó là một sức mạnh còn lớn hơn.

384 5162

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

Sakura Matsuri

Rắc rối dường như luôn tìm đến anh.

161 2285

Chiến Lược Tấn Công Đơn Độc Tại Dị Giới (LN)

(Đang ra)

Chiến Lược Tấn Công Đơn Độc Tại Dị Giới (LN)

Goji Shoji

Haruka chỉ nhận được những kỹ năng lẻ loi còn sót lại, và cậu không thể lập nhóm vì kỹ năng “Cô Độc”. Ngay cả ở Dị Giới, cậu cũng phải một mình phiêu lưu.

104 689

Hoàng Tử Quỷ Đến Học Viện

(Đang ra)

VTuber Legend: How I Went Viral after Forgetting to Turn Off My Stream

(Đang ra)

VTuber Legend: How I Went Viral after Forgetting to Turn Off My Stream

Nana Nanato

Lượt xem tăng vù vù, ví tiền rủng rỉnh, lần đầu tiên trong đời, công việc của Yuki mới thực sự vui vẻ và đáng sống!

25 188

Phần 1 - Chương 32: Tại Khu phố cổ - Thượng

Chương 32: Tại Khu phố cổ - Thượng

Người đàn ông Miêu tộc trung niên mặc bộ kimono màu xanh sẫm, một trang phục thường ngày ở Đông Đô nhưng hiếm thấy tại Vương đô, tra chìa khóa vào ổ, và một tiếng "cạch" vang lên.

Sau khi dùng nắm đấm gõ nhẹ vào cánh cửa gỗ cũ, người đàn ông, người đã quản lý tòa nhà cổ có cây đại thụ trong sân suốt nhiều năm, gãi mái đầu bạc và quay lại. Tay chú cầm một chai rượu, và chiếc đuôi dài từ từ đung đưa.

「Mở rồi đó――Allen. Cứ tự nhiên xem xét đi」「Cháu cảm ơn chú, Rai-san. Với lại, một lần nữa cháu xin lỗi vì đã làm phiền chú」

Tôi đặt chiếc cặp trên tay xuống đất, và cúi đầu thật sâu.

Lẽ ra, tôi đã định đến nhà trọ này ngay khi có kết quả đỗ vào Học viện Hoàng gia, nhưng cuối cùng lại bị trì hoãn cho đến tận hôm nay.

Tất nhiên, tôi đã giải thích sự tình thông qua nhà Công tước Leinster rồi nhưng――đầu tôi bị chú Rai xoa một cách mạnh bạo.

「Thằng nhóc này, đừng có để ý mấy chuyện vặt vãnh. Chắc là có nhiều chuyện không tiện nói ở đó đúng không? Chứ nếu không thì nhà Công tước Leinster của thiên hạ đã chẳng gửi một bức thư lịch sự đến cho một Thú nhân như chú mày làm gì. ...Dù lúc nhìn thấy gia huy và chữ ký của『Huyết Cơ』thì chú cũng suýt sùi bọt mép đó」

Dù có hơi ngượng ngùng, tôi vẫn gật đầu.

「Cháu đã được... đối xử rất tốt ạ. Đến giờ cháu vẫn không thể tin được」「Kể cả việc đỗ vào Học viện Hoàng gia nữa, cháu giỏi thật đấy. Đã bao nhiêu thập kỷ rồi mới có một người từ Thú nhân tộc đỗ qua kỳ thi nhập học mà không phải trường hợp đặc cách chứ...」

Rai-san, người được cho là một cựu võ sĩ, nheo mắt nhìn cây cổ thụ trong sân.

Tiếp đó, chú đưa cho tôi chìa khóa cửa, và gương mặt nghiêm nghị của chú trở nên u ám.

「Nhưng, có thật sự được không? Khu này còn tương đối ổn, chứ mấy con hẻm không có trên bản đồ thì cũng là nơi khá nguy hiểm đó? Chú chưa từng nghe có học sinh của Học viện Hoàng gia cao quý nào lại sống ở khu phố cổ của Vương đô cả. Ông già Dag cũng đã dặn đi dặn lại trong thư rồi, và hơn hết cháu lại là con trai của Nathan, người mà chú mang ơn rất lớn. Nếu được thì――」「Không sao đâu ạ. Cháu sẽ sống ở đây. Không khí xung quanh, có lẽ vì có nhiều Thú nhân nên cũng giống khu phố cũ ở Đông Đô ạ」

Dag-san――cựu Phó tộc trưởng của tộc Rái cá, đã yêu thương tôi và em gái Caren của tôi như cháu ruột của mình. Khi tôi quyết định thi vào Học viện Hoàng gia, ông cũng đã rất hăng hái nói rằng『Tìm nhà trọ ở Vương đô khó lắm đó? Cứ để đó cho ta!』, và đã bàn bạc với bố mẹ tôi rất nhiều lần.

Bỏ hết những điều đó đi sao? Tuyệt đối không thể nào.

Thêm vào đó――.

「Với lại, chuyện này chỉ nói ở đây thôi, cháu rất mong chờ được khám phá khu phố cổ giống như mê cung của Vương đô đó ạ」

Có lẽ đó là một câu trả lời không hề ngờ tới, chú Rai mở to mắt trong chốc lát như thể bị sững sờ.

Một lúc sau, chú vui vẻ cười lớn.

「Khục khục khục... Nathan có một đứa con trai tốt thật. Cháu giống hệt nó đó」「Vậy ạ?」「Ừ」

Vỗ mạnh vào vai tôi, vị cựu võ sĩ tộc Mèo, người đã cùng bố tôi du hành một thời gian ngắn ở một vùng đất xa lạ gần hai mươi năm trước, giơ chai rượu lên.

「Chú sẽ ra vườn làm một vại. Xem xong thì gọi nhé」

※※※

Bên trong căn nhà quả thực có cảm giác cũ kỹ, nhưng không hề có vẻ hoang tàn.

「Chú ấy đã dọn dẹp rất cẩn thận...」

Vừa lẩm bẩm một mình, tôi vừa kiểm tra từng phòng một, và ghi lại những điều mình để ý vào sổ tay.

Đồ đạc gần như không có, trông gần như trống trơn.

Có những vết cháy nắng cũ, nên người ở trước đây chắc đã rời khỏi nơi này từ rất lâu rồi.

Mười năm... không, có lẽ còn hơn thế nữa.

Hừm~ việc không có giường hay giá sách thì hơi phiền một chút. Phải sắm sửa ngay mới được.

Sau khi xác nhận phòng tắm đã được chăm chút khá kỹ lưỡng, và ma thạch lửa dùng để đun nước vẫn còn hoạt động, cuối cùng tôi đến phòng bếp kiêm phòng khách.

Ở đây cũng không có bàn ghế, và tủ kính cũng trống không. Lò nướng thì――ừm, có vẻ vẫn còn dùng được, nhưng sống một mình thì có dùng không nhỉ?

Tôi chạm vào viên ma thạch màu xanh lam bên cạnh bồn rửa, và truyền vào một chút ma lực.

Ngay lập tức, nước lạnh chảy xuống từ vòi. Nước bắn lên, làm ướt chiếc áo choàng pháp sư màu đen của tôi.

Tiếp đó, tôi cũng khởi động viên ma thạch màu đỏ. Một ngọn lửa yếu ớt bùng lên.

「Tạm thời, những viên ma thạch quan trọng nhất đều vẫn còn hoạt động. Những đồ đạc còn thiếu, phải đi mua vào ngày nghỉ tới thôi... à, với lại đèn nữa」

Tôi muốn học bài và đọc sách vào ban đêm. Hay là khi về dinh thự mình hỏi thử Anna-san nhỉ.

Nếu ở Đông Đô, những món đồ nhỏ thì có thể được làm ngay lập tức, nhưng... đáng tiếc là người quen của tôi ở Vương đô chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Trong Học viện Hoàng gia mà tôi đã mong mỏi được vào học, người xuất thân từ Thú nhân tộc cũng chỉ có mình tôi.

Ngoại trừ một vài lớp học tự chọn rất ít, thì có lẽ vì Lydia và Cheryl luôn ở bên cạnh, nên các bạn học cùng khóa cũng không đến gần...

Trong hai tuần qua, những người bắt chuyện với tôi khi tôi ở một mình, có lẽ chỉ có mấy vị tiền bối tự xưng là người của Hội học sinh, những người đã gần như đe dọa tôi rằng,

『Con nuôi của Lang tộc mà lại dám hầu cận bên cạnh Hoàng nữ Điện hạ Cheryl và Công nương Điện hạ Lydia sao...』『Thật là một sự hỗn xược. Mau rời đi ngay!』

Tên họ là――Sero Sreem-san và Wood Sven-san thì phải?

Cả hai đều là con trai của những quý tộc có thế lực dưới trướng nhà Công tước Algren, người bảo vệ phía Đông của vương quốc.

...Dù ở Đông Đô có khu phố Thú nhân lớn nhất lục địa.

Cảm thấy có chút buồn bã, tôi chuyển hướng suy nghĩ.

「Không biết Lydia còn giận không nhỉ」

Tôi nhớ lại khuôn mặt như sắp khóc, pha lẫn cả tức giận và sợ hãi của cô gái ấy vào khoảnh khắc tôi nói với cô ấy tối qua rằng mình định rời khỏi dinh thự.

Sau đó thì... mà, thật sự rất vất vả. Thật lòng tôi đã nghĩ mình sẽ chết. Sáng nay cũng bị lơ đi nữa.

Tôi đã cho một chú chim nhỏ bay đến chỗ Anna-san để liên lạc rồi, nên hy vọng cậu ấy sẽ đọc được mẩu giấy ghi『Tớ sẽ mua quà lưu niệm ở khu phố cổ rồi về』và nguôi giận.

Tôi thở dài, và tắt ma thạch lửa và nước.

Nói cho khỏi hiểu lầm thì cái cây đại thụ này chỉ là cây bth thôi chứ kphai Đại Thụ ở Đông Đô và ở Học viện nhá