Thời gian mới đó mà đã trôi qua thật nhanh và đã một tuần đã trôi qua.
Cuộc sống hàng ngày của tôi và Yeon-hee đã có một chút thay đổi.
Số lượng nam sinh hiếu kì đã giảm đi một cách rõ rệt, và sau vụ việc bị bỏ lại sau giờ học, cô ấy bắt đầu kiểm soát chặt tôi như một cái xiềng xích.
Tôi cũng chỉ nhẹ dạ nghĩ việc này sẽ rất dễ dàng, nhưng cảm giác như cô ấy đang giam giữ tôi.
Một trong những ví dụ rõ ràng nhất là ngay sau khi kết thúc giờ học, việc nắm tay nhau và về nhà đã trở thành thói quen hàng ngày.
Tôi cũng có vài sự thay đổi. Đáng chú ý nhất là thời gian dành cho bản thân dần dần giảm đi.
Về điều này, có lẽ tôi không muốn thay đổi mà lại muốn trở lại như ban đầu. Tôi thực sự hy vọng rằng một năm trôi qua mà không có điều gì xảy ra như thế này.
Nhưng sự thay đổi lớn nhất là………
“Này, Han Joo-young, giờ này mày mới đến à~”
“Chào.”
Chính là tên này.
Kang Han-Byeol vẫn tiếp tục ngồi ở hàng ghế trước của tôi và nói chuyện với tôi sau hôm đó.
Tôi vẫn không rõ tại sao cậu ta lại nói chuyện với tôi.
Nhưng vì cậu ta rất dễ gần, nên chúng tôi vẫn có thể trao đổi những câu chuyện bình thường.
Đây là sự thay đổi lớn nhất trong cuộc sống không có một người bạn nào của tôi.
“Này, tại sao hôm qua mày lại không trả lời tin nhắn?”
“Tao buồn ngủ quá nên đã ngủ.”
Dù sao thì cũng như mọi khi, cậu ta sẽ nói những câu chuyện tầm phào mà chỉ mình cậu ta biết.
"Hể, vậy có nghĩa là giấc ngủ đối với mày quan trọng hơn cả bạn bè à?”
Cậu ta giả vờ khóc lóc và tỏ ra buồn bã.
Một thằng con trai mà lại buồn vì chuyện đó thì... Khi đang nói chuyện tầm phào, tôi thấy Yeon-hee đi vào từ cửa sau.
“Chào! Hôm nay anh đến sớm nhỉ?”
“...Hôm qua anh có ngủ hơi sớm một chút.”
“Không, Yeon-hee, nghe này! Cái thằng này còn không thèm trả lời tin nhắn của bạn nó nữa!”
Cậu ta than phiền như thể điều đó thật sự đáng buồn, điều đó có thật sự đáng buồn không?
Tôi không biết. Chắc chắn tôi phải có bạn bè thì mới biết rõ được.
Khúc khích
"Cậu ấy vốn dĩ đã như vậy, cậu hãy rộng lượng mà hiểu cho nhé.”
Này, có cô bạn gái nào lại đứng về phía bạn của bạn trai mình không?
Khi nhìn Yeon-hee với ánh mắt trách móc vì hành động mâu thuẫn của cô, Kim Na-eun đi tới và ngồi ở hàng ghế trước Yeon-hee.
Dạo gần đây, chúng tôi thường xuyên đi cùng nhau theo một nhóm bốn người.
"Mới sáng sớm mà đã phải chen vào giữa một cặp đôi, thật là đau lòng quá đi~”
Kang Han-Byeol, người không biết sự thật, vẫn tin rằng cả hai bọn tôi đang thực sự hẹn hò.
Khúc khích
"Đúng vậy. Tớ cũng tự hỏi không biết có bao giờ mới có bạn trai đây~”
Này này. Kim Na-eun, chính cậu là bắt nguồn của việc này mà..…!
Ngay từ hôm đầu tiên, Kim Na-eun đã nói là cô ấy chính là bắt nguồn của mọi việc và đã tham gia trêu chọc tôi cùng Yeon-hee.
‘Có nên đánh một cái vào đầu cậu ta không nhỉ?’
Tôi nghĩ, nhưng khi nhìn thấy nụ cười của Yeon-hee bên cạnh Kim Na-eun, tôi đã quyết định không làm vậy nữa.
‘Không, mắt của cô ấy không hề cười mà...’
Đó là lúc tôi tự nhủ rằng không nên có ý định nổi loạn.
Khi tôi đang quan sát ba người họ nói chuyện, giáo viên phụ trách tiết 1 đã vào lớp.
“Được rồi, tất cả hãy ngồi xuống đi và chú ý một chút!”
Ngay lập tức, không khí trở nên im lặng và chúng tôi đang hướng ánh mắt về phía giáo viên.
“Ngày hôm nay, chúng ta sẽ thực hiện bài kiểm tra nhóm với số lượng từ 4 đến 5 người mỗi nhóm.”
Ể... Tôi thật sự không thích những hoạt động nhóm một chút nào...
Tôi không hiểu tại sao lại cần có bài kiểm tra nhóm hay bài tập nhóm.
Giáo viên thường nói là để phát triển tinh thần hợp tác.
Nhưng theo tôi, điều đó chỉ là cách ép buộc học sinh phải đấu tranh lẫn nhau.
Khi tôi đang nhăn mặt, Kang Han-Byeol ngồi trước tôi đã giơ tay hỏi.
“Thưa thầy, chúng ta sẽ phân nhóm như thế nào ạ?”
“Cứ tự do phân nhóm và ai cũng có thể nộp danh sách thành viên nhóm.”
“Vâng~”
Khi tôi đang suy nghĩ nên làm gì, Kang Han-Byeol đã đứng dậy với một tờ giấy trong tay.
“Vậy thì tôi sẽ đi nộp đây nhé?”
Quả thật là một người hướng ngoại, không hỏi ý kiến của ai mà đã tự quyết định nhóm...
Dù không biết thành viên trong nhóm là ai nhưng tôi cảm thấy thật đáng thương. Tôi đang gật đầu trong lòng thì từng chữ trên tờ giấy đập vào mắt tôi. Trong tờ giấy có tên... Hả? Là tôi sao...?
【Trưởng nhóm Han Joo-young, thành viên Kang Han-Byeol, Lee Yeon-hee, Kim Na-eun】
“Chờ một chút..!”
Trước khi tôi có thể nói gì, tờ giấy đã được nộp cho giáo viên, và tôi cảm thấy mọi thứ như sụp đổ.
‘Nhưng mà cả Yeon-hee và Kim Na-eun tại sao lại im lặng như vậy...?’
Khi nhìn sang bên cạnh, tôi thấy Lee Yeon-hee và Kim Na-eun đang nhìn tôi với nụ cười tinh quái.
Ặc... Chỉ có mình tôi là không biết sao...?
Nhưng mà nghĩ lại một trăm lần thì việc tìm thành viên trong nhóm lại bất lợi cho tôi.
Tôi đang băn khoăn không biết phải tìm nhóm như thế nào, thì họ đã tự động đưa tôi vào nhóm, thế nên là không có lý do gì để từ chối.
‘Nhưng mà, trưởng nhóm thì...! Điều đó không hợp với mình chút nào!!’
Trưởng nhóm phải dẫn dắt các thành viên hoàn thành bài kiểm tra nhóm.
Nhưng một người như tôi, đã sống một mình cả đời, làm sao có thể có năng lực lãnh đạo được.
Tôi đang lườm Kang Han-Byeol với ánh mắt đầy oán trách, thì Kang Han-Byeol lại nói như thể không biết gì.
“Vậy thì, chúng ta sẽ họp ở nhà ai?”
***
Tôi đang nhìn người kế bên tôi Lee Yeon-hee, người đang quan sát nhà chúng tôi như thể đó là nhà của cô ấy.
... Sao lại ra nông nỗi này chứ?
Trở lại một chút về trước đó
•
•
•
•
Chúng ta sẽ họp ở nhà ai đây.
“À, xin lỗi, nhà tôi hơi chật nên không có đủ chỗ cho bốn người đâu.”
Người đầu tiên nói là Kang Han-Byeol.
“Nhà tớ cũng vậy, bố mẹ tớ không thích bạn bè đến nhà chơi, nên có lẽ cũng không được đâu.”
Người thứ hai là Kim Na-eun, vậy là chỉ còn lại tôi và Yeon-hee.
Tôi nhìn Yeon-hee với ánh mắt cầu xin.
“Hửm... Sao vậy, bạn trai muốn xem phòng của em à?”
Cô ấy nói với vẻ trêu trọc.
Tôi vẫn chưa có đủ can đảm để vào phòng của một người con gái.
Bằng cách loại trừ từng người, cuối cùng chỉ còn lại nhà tôi. Kang Han-Byeol và Kim Na-eun nói sẽ về nhà để thay đồ và ghé qua sau, còn Yeon-hee và tôi do có cùng tuyến đường nên quyết định sẽ về nhà tôi để đợi trước.
***
- Bíp bíp bíp bíp,
“Vào đi.”
“Xin lỗi vì làm phiền~”
“Cứ ngồi đâu mà cậu thấy thoải mái mà ngồi nghỉ.”
“Ừm, nhưng mà nhà cậu rộng quá~”
“Gì vậy chứ... Nhà ai trong khu này cũng giống nhau cả thôi.”
Hẳn là ai cũng thắc mắc về việc một căn nhà rộng rãi mà chỉ có một học sinh sống một mình, nhưng có lẽ vì chuyện xảy ra ở siêu thị lần trước, Yeon-hee đã không nói gì cả.
Vì thế, tôi càng cảm thấy biết ơn.
“Vậy phòng của cậu ở đâu?”
“... Tại sao đột nhiên lại hỏi vậy?”
“Đương nhiên là bạn gái phải kiểm tra xem bạn trai mình có đang giấu giếm điều gì đó không chứ!”
“Tôi biết cậu đang nghĩ gì, nhưng không có gì lạ đâu.”
Nhưng Yeon-hee vẫn quyết định vẫn phải vào xem một lần, nên cô ấy hất tay tôi và mở cửa phòng tôi.
Trong phòng tôi, chỉ có thể ngửi thấy mùi hương nhẹ nhàng của nước hoa, có giá treo quần áo, giường và bàn học.
Đó là một căn phòng bình thường của một nam sinh không có gì đặc biệt.
Nhưng có lẽ đối với Yeon-hee thì không nghĩ như vậy, cô ấy trầm ngâm một chút rồi đi về phía tôi.
Đột nhiên, cô ấy xoa đầu tôi.
‘......?’
Tôi nhíu mày và nhìn cô ấy như thể hỏi cô ấy đang làm gì vậy.
Ding dong
Thế mà chuông cửa lại reo lên đúng lúc, Yeon-hee đã bỏ tay ra khỏi đầu tôi và ra khỏi phòng.
“Bọn họ đến rồi, giờ bắt đầu cuộc họp thôi.”
..…Thật sự là chuyện gì vậy?
***
-Han-Byeol-
Sau khi quyết định địa điểm họp, tôi ghé về nhà một chút sau khi cùng Kim Na-eun ra khỏi cổng trường.
Khi cả hai đã chuẩn bị xong, chúng tôi hẹn gặp nhau tại nhà Joo-young và mỗi người đi một hướng.
Không lâu sau, tôi đã về đến nhà, thay quần áo và chuẩn bị đồ đạc thì điện thoại rung lên với thông báo từ KakaoTalk.
Trong một nhóm có tên “Kiểm tra nhóm”, và một tin nhắn với địa chỉ có vẻ là nhà của Joo Young.
“Cái này... Là ở tận khu phố bên mà?”
Vì khoảng cách khá xa nên tôi đã xuất phát sớm từ nhà.
Khi quay lại hướng trường để đi đến căn hộ của Joo-young, tôi thấy một cô nàng nhỏ nhắn ở phía trước, nên tôi lặng lẽ lại gần.
“HÙ!”
“Áaaa!”
Kim Na-eun sợ hãi hét lên và chạy nhanh về phía trước.
“Ơ? Ơ? Này này! Chờ một chút! Đang đèn đỏ mà!”
Kim Na-eun chạy băng băng qua mà không để ý phía trước.
Tôi cố gắng chạy hết sức đuổi theo và nắm lấy cổ tay của Kim Na-eun
“Này! Cậu bình tĩnh lại một chút đi!”
“Ơ...?”
“Trời đất... Tôi hoảng lắm đấy. Tôi còn không hề trêu cậu nữa.”
Khi tôi giả vờ lau mồ hôi lạnh, Kim Na-eun phồng má lên và dùng hết sức đấm vào ngực tôi.
“Á! Sao lại đánh tôi vậy!”
“Đây là lỗi của ai chứ!”
Kim Na-eun liên tục đấm vào ngực tôi.
“Này! Ek, xin lỗi mà! Khụ.”
“Hứ! Không biết đâu! Tớ đi trước đây!”
“Ơ? Này này, đi cùng nhau đi!”
Sau khi theo chân Kim Na-eun, tôi nhìn thấy một căn hộ trông khá sang trọng.
“Wow… Joo-young sống ở đây sao....”
“Điên thật... Nhà giàu quá đi....”
Tôi và Kim Na-eun ngạc nhiên nhìn xung quanh, rồi kiểm tra số nhà mà Joo-young đã gửi qua KakaoTalk và bước vào thang máy.
“Mà nhân tiện, trong khi hai người đó đang có thời gian vui vẻ, chúng ta có phải đang làm phiền không nhỉ?”
“Ể, Yeon-hee của tôi là một cô bé ngây thơ nên không biết chuyện đó đâu?”
Ai mà lại xem cô ấy là trẻ con chứ...
Phì cười
“Gì vậy, tiếng cười đó.”
Có lẽ tôi đã vô tình phát ra tiếng cười.
“Huh? Không có gì đâu. Mà tới nơi rồi. Đi thôi.”
“Này! Cái tiếng cười lúc nãy là ý gì vậy!”
Tôi nghe thấy Kim Na-eun nói từ phía sau lưng nhưng giả vờ không nghe thấy và đi tiếp.
Đứng trước nhà Joo-young, tôi bấm chuông và đợi một lúc, một lát sau cửa mở ra.
Tôi nhìn thấy qua cánh cửa là một Yeon-hee với vẻ mặt ngượng ngùng và Joo-young với vẻ mặt đầy nhăn nhó.
Bên trong đang bao trùm một không khí ngượng ngùng.
“Vào đi.”
“Ơ...? Ừ. Xin lỗi vì làm phiền nhé.”
……Có chuyện gì đã xảy ra vậy?
***
-Joo-young-
“Vào đi.”
Khi tôi định hỏi có chuyện gì, thì chuông cửa đúng lúc vang lên làm tôi im bặt.
Vì hai người họ đã đến rồi nên tôi mời họ vào, Kim Na-eun nhanh chóng bước vào và lao đến ôm Yeon-ee.
Còn Kang Han-Byeol thì…….
“Sao lại nhìn tao vậy?”
“Không có gì... Tao chỉ đang thắc mắc không biết có chuyện gì đã xảy ra khi bọn tao không ở đây.”
Có thì cũng có, không thì cũng không có chuyện gì đó đã xảy ra.
“Chẳng có gì đặc biệt cả.”
Sau khi dẫn bọn họ vào phòng khách, tôi đã chuẩn bị đồ uống và đưa cho từng người.
Bộp bộp
Yeon-hee vỗ tay thu hút sự chú ý của mọi người.
“Hôm nay có vẻ đã muộn rồi, vậy chúng ta phân công vai trò và lên kế hoạch sơ bộ rồi tạm chia tay nhé?”
Thời gian đã trôi qua nhiều hơn so với khi chúng tôi lên kế hoạch, nên chúng tôi quyết định nhanh chóng lập kế hoạch và chia tay.
“Tớ nghĩ vậy là hợp lý.”
“Tôi cũng ở xa đây, nên có lẽ về sớm một chút sẽ tốt hơn.”
Kim Na-eun và Kang Han-Byeol đồng tình với lời của Yeon-hee.
“Vậy thì Han-Byeol có giọng nói lớn và nói chuyện tốt, nên đảm nhận phần thuyết trình nhé?”
“Ừm, nếu Yeon-hee đã nói như vậy rồi thì tôi sẽ làm.”
“Còn Na-eun, cậu làm ppt rất tốt, tớ có thể nhờ cậu lo phần đó được không?”
“Cậu chỉ cần tin tưởng tớ thôi~”
“Vậy thì tớ và Joo-young sẽ làm phần tìm kiếm tài liệu nhé?”
“Được thôi.”
Sau khi quyết định sơ bộ về chủ đề và cách thực hiện, mặt trời đã bắt đầu lặn.
“Được rồi, vậy hôm nay chúng ta tạm dừng ở đây nhé.”
“Cảm ơn Joo-young đã cho mượn nhà hôm nay.”
“...Không có gì.”
Cuối cùng, khi bọn họ đã dọn dẹp xong và tôi bắt đầu chào tạm biệt từng người một khi ra khỏi cửa.
“Gặp lại ở trường ngày mai nhé, Joo-young~”
“Ừ. Gặp lại ngày mai.”
“Mai gặp lại nhé anh bạn tao đi đây.”
“Anh bạn là sao nữa chứ.”
Tôi nhanh chóng chào tạm biệt với Kang Han-Byeol và Kim Na-eun rồi họ nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt tôi.
Còn sau khi nhìn thấy hai người họ càng đi xa dần thì...
Tôi thấy Yeonhee đang cúi đầu.
“Lúc nãy...”
Có vẻ như cô ấy đang định nói gì đó nhưng tôi không nghe rõ, nên tôi lại gần.
“Quên những chuyện đã xảy ra lúc nãy đi!”
Cô ấy nói rồi không nhìn lại và chạy đi.
……Sao cô ấy lại như vậy nhỉ?
Có vẻ yan =))) Anh này bạo lực thế, hở tí đòi đánh bạn thân của vợ ? Sau này cả hai cũng về chung một nhà thôi mà, nên ngắm trước làm quen. Yêu rồi, thương rồi sao chẳng nói ra♪♪♪ Hai anh này đứng trước vợ cứ vô cái thế hèn là sao nhỉ =)))) Nếu quên thì đọc lại chap 2 nhé ~~ Microsoft PowerPoint là một phần mềm trình chiếu do Microsoft phát triển. PowerPoint là một phần của gói ứng dụng văn phòng Microsoft Office. Nó có thể cài đặt và sử dụng được trên cả máy tính dùng hệ điều hành Windows lẫn Mac OS X. Phát hành lần đầu: 22 tháng 5 năm 1990; 34 năm trước. Viết bằng: C++