Lại Bừng Cháy Thời Thanh Xuân Tươi Đẹp

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Kết duyên nơi dị giới: Trung tâm tư vấn hôn nhân dị giới - Dù đã thua 100 trận tình ở thế giới cũ, tôi vẫn quyết tâm tìm vợ ở thế giới khác!

(Đang ra)

Kết duyên nơi dị giới: Trung tâm tư vấn hôn nhân dị giới - Dù đã thua 100 trận tình ở thế giới cũ, tôi vẫn quyết tâm tìm vợ ở thế giới khác!

Takumi Miyaji

Tại “Thế giới” nơi đủ chủng loài hỗn hợp như long tộc, yamabiko, người thằn lằn cùng tồn tại,Torakichi mang theo một ước nguyện không thể từ bỏ và bắt đầu cuộc hành trình hẹn hò xuyên chủng tộc cùng K

42 557

Holy Undead ~Himote de Bocchi no Shirei Jutsushi ga, Seijo ni Tensei Shite Otomodachi o Fuyashimasu~

(Đang ra)

Holy Undead ~Himote de Bocchi no Shirei Jutsushi ga, Seijo ni Tensei Shite Otomodachi o Fuyashimasu~

ばーど

Vào khoảnh khắc bị giết, Frankel cố gắng thi triển một phép thuật cấm kỵ để trở thành “Tử linh Vương”. Nhưng phép thuật thất bại, và anh ta tưởng mình đã chết cho đến khi tỉnh dậy trong hình hài mới:

5 108

Kẻ Yếu Nhất Học Viện Lại Là Thợ Săn Quỷ Cấp Giới Hạn

(Đang ra)

Kẻ Yếu Nhất Học Viện Lại Là Thợ Săn Quỷ Cấp Giới Hạn

치킨소년

Hết cách rồi. Tôi đành phải tự mình ngăn chặn bad ending vậy.

85 11649

Tôi trở thành nhân vật đeo mặt nạ tại học viện

(Đang ra)

Tôi trở thành nhân vật đeo mặt nạ tại học viện

Jin A-rin

Nhưng ôi thôi nào, đâu phải là tôi không thể nói đâu, đúng không ?

1 5

Tôi đã trở thành một hiệp sĩ bị ám ảnh bởi các nàng công chúa

(Đang ra)

Tôi đã trở thành một hiệp sĩ bị ám ảnh bởi các nàng công chúa

sajerak (사제락)

Còn hiện tại thì tất cả những gì tôi muốn làm là nghỉ ngơi.

2 5

Toàn Văn - Chương 1: Cái Tát Của Thanh Mai

"Lý Lạc! Cậu quá đáng lắm rồi! Mau xin lỗi lớp trưởng đi!"

"Đúng đó, Khê Khê tốt bụng muốn kèm cậu học nước rút buổi cuối, cậu không cảm kích thì thôi, sao còn đẩy người ta?"

"Lý Lạc... Chuyện này... Hay là đừng đi chơi bóng nữa? Dù gì mai mày cũng phải thi chuyển cấp rồi."

Trong cơn mơ màng, Lý Lạc nghe thấy những tiếng ồn ào bên tai, đầu óc quay cuồng.

Sau đó, cậu đột ngột mở mắt, dần dần nhìn rõ tình hình trước mặt.

Trên vỉa hè lát gạch đỏ xanh lồi lõm, những cột điện xiêu vẹo đứng sừng sững, con đường nhỏ hẹp người qua lại như mắc cửi, chỉ có xung quanh cậu là hơi trống trải.

Một cậu trai có tướng mạo bình thường, da mặt trắng trẻo, đang đứng trước mặt cậu với vẻ mặt đỏ bừng giận dữ, trông vô cùng tức tối.

Phía sau cậu trai này là hai cô gái.

Một cô gái mập mạp với gò má tàn nhang đang đỡ một cô gái khác ngã dưới đất dậy, nhíu mày nhìn cậu với vẻ mặt ghét bỏ.

Còn bên cạnh là một gã to con cao lớn đen đúa lực lưỡng, nhưng gương mặt trông lại khá thật thà.

Lý Lạc chớp mắt, nhận ra họ.

Cậu trai đang tức giận nhưng trông có vẻ thư sinh trắng trẻo tên là Thiệu Hạ Kỳ, là lớp phó học tập thời cấp hai của cậu.

Gã cao to thật thà đứng bên cạnh tên là Triệu Vinh Quân, là chiến hữu từ nhỏ của cậu.

Còn hai cô gái phía sau, cô nàng mập mạp có tàn nhang tên là Kim Ngọc Đình.

Cô gái được đỡ dậy trông mỏng manh đáng thương kia chính là thanh mai trúc mã của cậu: Ứng Thiền Khê.

Trong ký ức của Lý Lạc, đây chính là ngày cậu và Ứng Thiền Khê chính thức tuyệt giao.

Kể từ đó, dù hai người vẫn là hàng xóm nhưng chưa từng nói với nhau một câu nào nữa.

Mãi cho đến khi cậu ngoài ba mươi tuổi, lúc sa cơ lỡ vận, đường cùng nhất, mới nhận được 1 vạn tệ do Ứng Thiền Khê chuyển khoản.

Số tiền đó đã giải quyết được cơn nguy cấp của cậu.

Chỉ là dù vậy, hai người cũng khó mà quay lại mối quan hệ thân thiết như thuở nhỏ.

Trừ khi...

"Mày vừa nói gì?" Lý Lạc quay đầu nhìn Triệu Vinh Quân, ánh mắt sáng đến đáng sợ.

"Hả?" Triệu Vinh Quân ngẩn ra, bị ánh mắt của cậu nhìn đến phát hoảng, bất giác đáp, "Ờm... Không đi chơi bóng nữa?"

"Không phải, ý tao là câu tiếp theo."

"Câu tiếp theo?" Triệu Vinh Quân chớp mắt, "Mai thi chuyển cấp?"

Xác nhận câu nói này, Lý Lạc lại nhìn quanh một vòng, ngắm những gương mặt non nớt và thanh xuân trước mắt, rồi lại cúi đầu nhìn đôi tay mình, và bộ đồng phục cấp hai đang mặc trên người...

Hình như mình... đã thật sự sống lại rồi!

Rõ ràng vừa rồi còn đang ý ới tình thân với khách hàng trên Taobao, van nài đối phương cho một đánh giá tốt.

Vậy mà chớp mắt cái, cậu đã quay về mùa hè năm 2014, một lần nữa đứng trước ngã rẽ quan trọng nhất đời mình.

Chát.

Một tiếng tát giòn tan khẽ vang lên.

Triệu Vinh Quân trừng mắt ôm nửa bên mặt, lùi lại nửa bước, kinh ngạc nhìn Lý Lạc: "Ê không phải chứ anh bạn... Đến mức phải tát tao một cái vậy à?"

"Đau không?" Lý Lạc nhìn cậu ta chằm chằm.

"... Hơi hơi."

"Vậy mày tát lại đi." Giọng Lý Lạc có chút phấn khích, vội vàng đưa nửa bên mặt mình tới, "Tát đi, mày tát đi."

"Ặc ặc, cái này..." Triệu Vinh Quân tuy cao to lực lưỡng trông rất áp bức, nhưng bản chất là một đứa trẻ thật thà, sao nỡ ra tay, vẻ mặt khó xử nhìn Lý Lạc.

Nhưng giây tiếp theo, một bóng hình thon thả nhanh chân bước tới, vung tay lên...

Chát!

Một tiếng tát giòn giã hơn vừa rồi rất nhiều vang vọng khắp nơi.

Mặt Lý Lạc lệch đi một góc 45 độ, cậu chớp mắt cũng có hơi ngơ ngác, một dấu tay rõ mồn một trên đó lập tức hiện ra.

Mà Ứng Thiền Khê vừa xông lên, sau khi tát cậu một cái, ngược lại bản thân lại là người khóc trước, sau đó nén tiếng nức nở quay đầu nói: "Đình Đình, chúng mình đi."

Nói xong, cô bé liền xoay người đi về phía ngã tư.

Kim Ngọc Đình phía sau vội vàng đuổi theo.

"Haizz... cậu đúng là..." Lớp phó Thiệu Hạ Kỳ cũng vội vàng đuổi theo, trước khi đi còn giơ ngón tay chỉ trỏ Lý Lạc, ra vẻ tức giận thay cho Ứng Thiền Khê.

Thực ra, trong lòng cậu ta chỉ ước gì có thể tát thêm một cái vào nửa bên mặt còn lại của Lý Lạc, cho cặp dấu tay của cậu ta và Ứng Thiền Khê thành đôi thành cặp.

Nhưng Lý Lạc đánh nhau rất giỏi, Thiệu Hạ Kỳ cũng chỉ dám nghĩ trong lòng chứ không dám thật sự ra tay.

Bây giờ đi an ủi Ứng Thiền Khê quan trọng hơn.

"Cái đó... Lý Lạc, mày không sao chứ?" Triệu Vinh Quân hơi lo lắng hỏi bên cạnh.

Lý Lạc chỉ lắc đầu, dù trên mặt có hơi đau rát, nhưng cảm giác đau đớn rõ ràng này lại khiến khóe miệng cậu bất giác cong lên thành một nụ cười.

Cậu nghiêng người nhìn bóng lưng của ba người phía trước, từng cảnh tượng trong ký ức bắt đầu phát lại rõ mồn một như một cuốn băng video.

Cậu và Ứng Thiền Khê, trước kỳ thi chuyển cấp, vẫn là một đôi thanh mai trúc mã có quan hệ vô cùng tốt.

Nhà ở ngay đối diện.

Bố của hai người còn là đồng hương cùng làng, là kiểu quan hệ mặc chung một cái quần từ nhỏ đến lớn.

Trước cấp hai thì còn ổn, bản thân Lý Lạc đầu óc không ngu, hồi tiểu học học hành qua loa cũng có thể đạt thành tích tốt.

Dù vẫn luôn không thể bì được với Ứng Thiền Khê môn nào cũng được một trăm điểm, nhưng cũng coi như không tệ.

Nhưng từ khi lên cấp hai, phải học hành nghiêm túc mới có được thành tích tốt, Lý Lạc lại chìm đắm trong vui chơi, không cùng bạn bè đi chơi bóng rổ thì cũng trốn ra tiệm net chơi game.

Thành tích so với Ứng Thiền Khê, tự nhiên là một trời một vực.

Ở nhà, bố mẹ lúc nào cũng lấy Ứng Thiền Khê ra mà bảo "coi con nhà người ta kìa", khiến Lý Lạc ngày càng phiền, dần dần bắt đầu có chút ghét Ứng Thiền Khê.

Và sự ghét bỏ này đã lên đến đỉnh điểm vào thời khắc phân luồng của kỳ thi chuyển cấp.

Vì thành tích của Ứng Thiền Khê quá tốt, vốn không cần tham gia thi chuyển cấp, nên sớm đã được trường cấp ba tốt nhất toàn quận tuyển thẳng từ hơn một tháng trước.

Còn thành tích của Lý Lạc thì thê thảm không nỡ nhìn, ngay cả trường cấp ba bình thường cũng chưa chắc đã đỗ.

Một khi kỳ thi chuyển cấp kết thúc, Ứng Thiền Khê sẽ đến trường Phụ Nhất Ngọc Hàng, tiếp nhận nền giáo dục của trường cấp ba trọng điểm cấp tỉnh.

Còn Lý Lạc chỉ có thể bị buộc phải đến một trường trung cấp nghề vô danh nào đó, tiếp tục chìm đắm.

Hai người từ đó không còn thuộc về cùng một thế giới nữa.

Khi Lý Lạc ở tuổi thiếu thời nhận ra điều này, cậu đã chọn cách kháng cự và trốn tránh, hơn nữa còn là cách đáng ghét nhất.

Ngược lại, sau khi xác nhận mình đã được tuyển thẳng, Ứng Thiền Khê vốn có thể không cần đến trường nữa, sung sướng tận hưởng kỳ nghỉ siêu dài.

Nhưng cô bé vẫn ngày ngày đến lớp, muốn giúp Lý Lạc bổ túc kiến thức.

Mỗi tối về nhà, cũng sẽ sang nhà hàng xóm tìm Lý Lạc, muốn giúp cậu hệ thống lại kiến thức.

Nhưng đối với Lý Lạc có nội tâm nhạy cảm lúc bấy giờ, Ứng Thiền Khê càng làm vậy lại càng giống như một sự thương hại và ban ơn, khiến cậu hoàn toàn không thể chấp nhận.

Nhất là trong lòng cậu biết rõ, chỉ có hơn một tháng thời gian ôn tập mà thôi, có thể thay đổi được gì chứ?

Cho dù có thi đỗ vào trường cấp ba bình thường, hai người họ cũng đã định sẵn sẽ học ở hai trường cấp ba khác nhau, cuộc đời của mỗi người bắt đầu rẽ sang hai hướng khác biệt.

Thế nên cậu đã tự sa ngã, ngày nào tan học cũng lôi Triệu Vinh Quân, người cũng được tuyển thẳng, đi chơi bóng.

Nói cũng lạ, sao lúc đó cậu lại không cảm thấy, sau này Triệu Vinh Quân và mình sẽ là người của hai thế giới nhỉ?

Lý Lạc 35 tuổi, giờ đây nhớ lại chuyện năm xưa, đã có chút không thể hiểu nổi mạch não của chính mình năm 15 tuổi.

Nhất là vào ngày cuối cùng trước kỳ thi chuyển cấp, buổi trưa trường đã thông báo tan học, để mọi người về nhà thư giãn, chuẩn bị tinh thần tốt nhất cho kỳ thi ngày mai.

Ứng Thiền Khê vẫn còn nghĩ, dù là ngày cuối cùng, cũng phải nhồi nhét cho Lý Lạc vài công thức và từ vựng, để cậu có thể thêm được vài điểm trong kỳ thi, biết đâu lại đỗ được trường cấp ba bình thường.

Kết quả là sau khi đuổi kịp Lý Lạc ở không xa cổng trường, lại bị cậu thiếu kiên nhẫn gạt tay ra, ngã thẳng xuống đất.

Ứng Thiền Khê ngã trên đất năm đó, chắc hẳn đã hoàn toàn thất vọng về con người cậu rồi nhỉ?

Nghĩ đến đây, chính Lý Lạc cũng không nhịn được muốn tát thêm cho mình một cái vào nửa bên mặt còn lại.

"Phù..." Hồi tưởng kết thúc, Lý Lạc thở ra một hơi dài, để tâm trạng mình bình tĩnh lại.

Sau đó, cậu nhét cặp sách vào lòng Triệu Vinh Quân, rồi lao nhanh về phía ba người đằng trước.

"Ê! Đợi tao với!" Triệu Vinh Quân ôm lấy cặp sách của Lý Lạc, vội vàng chạy theo.

Lúc này, Ứng Thiền Khê đi phía trước vẫn đang lau nước mắt.

Hai người bên cạnh vừa an ủi cô bé, vừa mắng Lý Lạc.

"Khê Khê, sau này cậu học ở trường Phụ Nhất rồi, còn Lý Lạc có ôn tập thế nào đi nữa, cùng lắm cũng chỉ vào được trường thường thôi, không khéo lại vào trường nghề, bình thường có gặp được đâu, cần gì phải quan tâm đến cậu ta nữa."

Thật ra Kim Ngọc Đình đã sớm ngứa mắt với Lý Lạc rồi.

Ứng Thiền Khê vừa xinh đẹp, tính tình lại tốt, thành tích còn đứng đầu toàn trường trong thời gian dài, có thể nói là nữ thần hoàn mỹ.

Chính một cô gái lễ phép, dịu dàng và ưu tú như vậy, lại chỉ khi nói chuyện với Lý Lạc mới thỉnh thoảng để lộ ra chút tính cách kiêu kỳ đáng yêu.

Bình thường ở trường không biết bao nhiêu cậu trai ngấm ngầm so kè, chỉ để có thể nhận được thêm chút chú ý trước mặt Ứng Thiền Khê.

Chỉ có tên Lý Lạc này là có mắt như mù. Cả ngày chỉ biết chơi bóng rổ, chơi game, thành tích lại còn kém như vậy.

Trong mắt Kim Ngọc Đình, cũng chỉ có người như Liễu Thiệu Văn, thường xuyên đứng thứ hai khối, lại cao ráo đẹp trai, mới tương đối xứng đôi với Khê Khê.

Ngay cả lớp phó Thiệu Hạ Kỳ bên cạnh, trong mắt Kim Ngọc Đình, thực ra cũng còn kém một chút.

"Lớp trưởng cậu cũng đừng buồn nữa." Thiệu Hạ Kỳ bên cạnh vẫn đang châm ngòi, "Vì loại người này mà buồn thì không đáng chút nào, tôi thấy cậu ta không có một chút ý hối cải nào cả."

Mặc dù nghĩ như vậy không tốt lắm, nhưng theo Thiệu Hạ Kỳ, Ứng Thiền Khê và Lý Lạc cãi nhau, nhất là còn chọc cho Ứng Thiền Khê khóc, đối với cậu ta lại là một chuyện tốt.

Nếu có thể nhân cơ hội này an ủi Ứng Thiền Khê, khiến quan hệ hai người ngày càng gần gũi, thì sau này lên trường Phụ Nhất rồi, kèm thêm mối quan hệ từ thời cấp hai này, biết đâu lại có thể nhận được đãi ngộ đặc biệt giống như Lý Lạc thì sao?

Nghĩ đến đây, cả người Thiệu Hạ Kỳ không khỏi có chút lâng lâng.

Nhưng đúng lúc này, một bóng người lao như bay đến, chạy tới sau lưng Ứng Thiền Khê, nắm lấy cổ tay cô bé.

Ứng Thiền Khê bị kéo giật lại, bất giác quay đầu, liền nhìn thấy gương mặt khiến cô bé vừa nhìn đã thấy hơi tức giận của Lý Lạc.

Và Lý Lạc cũng đúng lúc buông tay, nhưng biểu cảm lại có chút ngẩn ngơ.

Ờm... Phải nói là, đầu óc hồi trẻ của mình chập mạch thật đấy.

Một cô gái xinh đẹp cỡ này như Ứng Thiền Khê, rốt cuộc sao lại nỡ lòng chọc người ta khóc chứ?

Lúc này, trên gương mặt trái xoan nhỏ nhắn của Ứng Thiền Khê vẫn còn vương vệt nước mắt, gò má hơi ửng hồng, xinh xắn đáng yêu, mang theo chút bầu bĩnh non nớt, khiến người ta rất muốn đưa tay ra chọc một cái.

Dáng người cô bé thon thả mảnh mai, dù mặc một bộ đồng phục hơi thùng thình, cũng không thể che giấu được khí chất trong trẻo thoát tục ấy.

Nhưng dù sao Lý Lạc cũng là một ông chú 35 tuổi rồi, chỉ ngây ra một chút là lập tức hoàn hồn lại, hít một hơi thật sâu.

Trong lúc những người bên cạnh còn chưa kịp phản ứng, Lý Lạc đã ở trước mặt mọi người, cúi người chào Ứng Thiền Khê một cái, lớn tiếng nói:

"Ứng Thiền Khê, tớ xin lỗi! Là tớ sai rồi!"

"Xin cậu hãy giúp tớ ôn tập các môn thi ngày mai nhé!"

Lời vừa dứt.

Kim Ngọc Đình bên cạnh lập tức che miệng, mặt lộ vẻ kinh ngạc như người già nhìn thấy điện thoại thông minh.

Lớp phó Thiệu Hạ Kỳ cũng hơi há miệng, vẻ mặt kinh ngạc và khó hiểu, dụi dụi tai, còn tưởng mình nghe nhầm.

Triệu Vinh Quân vội vã đuổi theo từ phía sau, lúc này cũng đột nhiên dừng bước, trên mặt lộ ra vẻ chấn động, ngờ vực nhìn bóng lưng của Lý Lạc, suýt chút nữa đã nghi ngờ Lý Lạc có phải bị ma nhập hay không.

Mà Ứng Thiền Khê đứng trước mặt Lý Lạc, sau khi nghe lời xin lỗi và thỉnh cầu lớn tiếng không chút dè dặt của Lý Lạc.

Đầu tiên là hơi ngẩn ra.

Sau đó dần dần.

Trong mắt ánh lên những tia sáng an ủi và vui mừng.

"Đây là cậu nói đó nhé."

"Tất nhiên rồi!"

Đíu hiểu lắm, sau khứa này lại bị bảo là không cao to? Ngu. Mấy thằng anti btn ở server nào đó chắc cũng vầy <(")