Tôi, Laura Ashley, quyết định nhập học Học viện Pháp thuật Winterwise năm nay, lòng tôi tràn ngập mong đợi và kì vọng, ít nhất lúc đầu là thế.
Nhà Ashley, nơi tôi được sinh ra, là gia đình danh giá đã sản sinh ra nhiều pháp sư tài năng xuất chúng. Đây là niềm kiêu hãnh của tôi, và để có thể xứng đáng với cái tên này, tôi đã không ngừng phấn đấu và chưa bao giờ bỏ bê việc phát triển bản thân. Như một lẽ đương nhiên, tôi luôn là người giỏi nhất trong đám bạn bè đồng trang lứa với mình. Mọi người, không chỉ gia đình và các anh chị mà còn cả những người lớn và bạn bè xung quanh tôi, đều nói tôi là một đứa trẻ thiên tài. Điều đó làm tôi vui, nên tôi tiếp tục cố gắng.
Tôi thích được người khác khen. Chúng khiên tôi cảm thấy sự tồn tại của mình được công nhận, rằng tôi được chấp nhận như một cá thể riêng biệt.
Tôi muốn được càng nhiều người ngợi ca mình càng tốt. Thật tốt khi mọi người đều khen ngợi mình.
Bởi vậy nên tôi luôn cố gắng hơn tất thảy, tôi không thấy việc đó phiền hà chút nào.
Đậu vào Học viện Pháp thuật Winterwise chỉ là vấn đề cỏn con với tôi, dù cho nơi này nổi danh là chỉ có những pháp sư hàng đầu mới có khả năng theo học. Vì đây là ngôi trường cha mẹ và các anh của tôi đã tốt nghiệp, từ lâu tôi đã quyết định nhất định phải nhập học tại đây. Khi nhận được thư thông báo trúng tuyển, tôi đã thầm mừng rỡ, dù cho đã biết trước rằng việc đỗ vào đây hoàn toàn nằm trong khả năng của tôi.
Nhưng, lại có một vấn đề trước mắt–-Tôi không được mời làm học sinh đại diện phát biểu tại lễ nhập học. Cô ta còn chẳng thèm giấu giếm sự chán chường của mình, kể cả khi nhận được sự tán dương và ngưỡng mộ của ngài Hiệu trưởng, và cô ta còn đến từ một gia đình tôi thậm chí còn chưa hề nghe tên—cô ta giới thiệu mình là Ann Summers. Tôi nhìn chằm chằm cô ta từ xa, lòng tôi sục sôi lửa giận, cố gắng để giữ bình tĩnh hết mức có thể.
Với tôi, người đã chắc nịch rằng mình sẽ được chọn làm người đại diện, tin tức ấy như trời đánh vậy. Đáng lẽ ra tôi phải là người xuất sắc nhất Winterwise, nơi hội tụ của những người giỏi nhất trong những người giỏi nhất.
Tất cả mọi người quanh tôi đều đang hướng ánh mắt đến Ann Summers. Có một vài lời thì thầm, vài người đang ngợi ca cô ta. Đáng ra phải là tôi, tôi mới là người xứng đáng được nhận những lời ấy.
Liệu tôi có phải một con ếch ngồi đáy giếng chăng? Cuối cùng thì, có lẽ tôi chỉ là người giỏi nhất trong cái thế giới nhỏ bé của mình thôi. Mọi người xung quanh chỉ khen ngợi tôi vì tôi là con gái của Nhà Ashley thôi, nhưng trong một môi trường đâu đâu cũng là nhân tài thế này, liệu tôi có bị vùi dập bởi những người tài hoa hơn?
Nỗi lo lắng ấy hẳn đã hiện ra trên gương mặt tôi. Người bạn thân cùng nhập học với tôi, Marie Quant, đã để ý và ném cho tôi một ánh mắt lo lắng.
“Sao vậy? Mặt cậu đang tái đi đấy”, Marie nói với vẻ lo lắng.
Tôi nhẹ nhàng thở dài và thốt ra sự thật từ tận đáy lòng mình. “Không có gì đâu. Tớ chỉ không nghĩ mình lại không được chọn làm học sinh đại diện”
Khi lời nói ra khỏi miệng, tôi càng nhận thức được sự thật, và điều đó khiến tôi thấy thật nặng nề.
“Tớ đã rất bất ngờ vì tớ luôn nghĩ rằng cậu là người giỏi nhất, Tiểu thư Laura” Marie nói.
“Năm học vừa bắt đầu mà tớ đã thấy mệt mỏi rồi” Tôi thở dài. “Cho dù tớ đã rất nỗ lực ôn tập cho kì thi đầu vào”
Hẳn khuôn mặt tôi đã trở nên nghiêm trọng hơn. Khi Marie nhận thấy điều đó, biểu cảm của cô ấy trở nên mềm mại hơn, cổ xoa đầu tôi.
“Không sao đâu mà”
Một bàn tay dịu dàng vuốt ve mái tóc tôi, hai lần, ba lần. Cổ lúc nào cũng vậy. Cậy mình cao hơn tôi một chút, lúc nào Marie cũng đối xử với tôi như một đứa trẻ con. Hồi còn bé, chúng tôi từng cao ngang nhau. Nhưng lúc nào không hay, khoảng cách đã ngày càng tăng lên, đến cái mức người ta còn tưởng cổ là chị gái tôi.
Tôi lắc đầu mình khỏi bàn tay ấy rồi nói, “Đủ rồi. Đừng coi tớ là đứa trẻ nữa”
Kể cả vậy, Marie vẫn không nhượng bộ và dang tay ra xoa đầu tôi tiếp. Khi chúng tôi đang vật lộn với nhau, hai cô gái khác tiến tới tiếp cận chúng tôi—Katherine Kidson và Margaret Howell; hai người bạn cũ của tôi.
“Lâu rồi không gặp, Tiểu thư Laura, Tiểu thư Marie”. Catherine nói, sau đó hai người họ cùng cúi đầu.
Tôi không thể tỏ ra buồn bã trước mặt những người bạn đã lâu không gặp được, nên tôi hít một hơi thật sâu và chỉnh lại tư thế của mình.
“Cath, Meg, lâu rồi không gặp. Thật tốt khi thấy hai cậu vẫn khỏe”
Có vẻ Marie cũng rất vui khi gặp lại hai người họ.
Margaret nhìn tôi từ đầu đến chân, rồi cười. “Tớ mừng là cậu không hề thay đổi, Tiểu thư Laura”
Cô ấy vừa nói vừa đưa tay lên trên đầu tôi.
Tiêu rồi, cổ định xoa đầu mình. Tôi nhanh chóng né đi.
“Tớ đã lớn rồi nên đừng đối xử với tớ như đứa trẻ nữa!”
Cả Marie đang quan sát tình hình cũng cố xoa đầu tôi, Catherine cũng thấy thích thú và gia nhập vào. Cuối cùng, cả ba người họ xoa đầu tôi, vuốt cằm tôi, còn bế tôi lên nữa (??). Đúng là một khoảng thời gian mệt mỏi, thế nhưng trái tim tôi cũng nhẹ đi phần nào.
Tôi không nên lo lắng về những việc này. Cả cô gái ấy nữa, Ann Summers.
Học sinh đại diện. Nhưng, chỉ bây giờ thôi.
Tôi sẽ chiếm lấy vị trí của cô ta và khiến cô ta quỳ rạp dưới chân tôi. Tôi sẽ không an phận như một “con người bình thường” đâu. Tôi là người duy nhất có thể đứng đầu trường Winterwise, nơi hội tụ của những người giỏi nhất trong những người giỏi nhất.
.