Vậy là Kyoukai Senjou no Horizon IX-B đã kết thúc. Lâu lắm rồi mới có một tập chỉ dày hai phần thế này. Không hiểu sao lại thế nhỉ. Dạo gần đây câu chuyện có vẻ xoay quanh Sự biến chùa Honnouji nhỉ, nhưng đây vốn là một vụ án còn bỏ ngỏ. Bởi lẽ, động cơ gây án vẫn là một ẩn số, thi thể của nạn nhân cũng không được tìm thấy. Nếu là thời nay, hẳn đây sẽ là một vụ án cực kỳ nan giải.
Vào thời kỳ đó, Nobunaga đã cố gắng củng cố mối liên hệ với triều đình. Việc nhận được sự chấp thuận của triều đình cũng gần giống như trở thành đại diện cho giới samurai, nên có cảm giác như ông thực sự đang cố gắng đi theo con đường chính thống trong quá trình thu gom quyền lực. Cách làm này tinh tế và đậm màu sắc văn hóa hơn nhiều so với những gì tôi hình dung về ông. Điều này khiến tôi tự hỏi, phải chăng nước cờ quyền lực của Hideyoshi – đè bẹp mọi thế lực chống đối rồi sau đó mới nhận quan tước chính thức – là cách ông né tránh đi vào vết xe đổ của Nobunaga. Theo nghĩa đó, cách mà Ieyasu bảo toàn vị trí Chinh Di Đại Tướng quân (shogun) rồi dùng nó để tập trung quyền lực có lẽ là đã rút ra bài học từ cả hai người tiền nhiệm, đồng thời cũng không quên để mắt đến triều đình.
Giờ thì đến màn tán gẫu quen thuộc.
"Nếu muốn thì cậu có thể kể vài câu chuyện muối mặt thời đi học đấy."
"Tôi thì không có nhiều chuyện như thế, nhưng đúng là có vụ đại hội hợp xướng liên trường hồi tiểu học."
"Liên trường cơ à? Không phải là thi giữa các lớp sao?"
"Chẳng hiểu sao hồi đó bọn tôi lại dùng một phòng hòa nhạc ở thành phố bên cạnh. Mà thôi, tóm lại là tôi ở trong đội thổi kèn melodica."
"À, cái loại mà phải mút vào ống ấy hả?"
"Không phải mút. Nói chung là hơi thở của mình chứa nhiều hơi nước hơn mình tưởng nên phải vệ sinh nó thường xuyên. Cả đội melodica đều mang kèn về nhà vào hôm trước đại hội, và tôi đã dành cả đêm đó để luyện tập rồi rửa kèn bằng nước. Đến lúc biểu diễn, tôi bắt đầu thổi thì giữa chừng kèn của tôi bỗng dưng tịt ngóm."
"Rồi sao nữa?"
"Tôi cũng thắc mắc không biết bị làm sao, nên vừa diễn vừa lén mở lỗ thoát khí ra lắc lắc, thế là chỗ nước tôi dùng để rửa kèn tối hôm trước bắn phụt ra từ cái lỗ đó. Con bé ngồi cạnh tôi hét toáng lên ‘Á, nước mũi!’, và cả sân khấu náo loạn. Khoảng năm đứa con gái giật mình quá rồi khóc dây chuyền, còn đội thổi sáo thì chạy toán loạn lên tầng cao nhất của sân khấu bậc thang. Tôi thì cứ lu loa ‘Không phải nước mũi! Thề luôn không phải mà!’, nhưng rốt cuộc vẫn bị cô giáo tống cổ ra ngoài."
"Cậu không bị dính luôn biệt danh ‘Thằng Mũi Thò Lò’ đúng là kỳ tích."
Nếu không may thì những biệt danh kiểu đó có thể theo bạn cả đời. À mà, bản nhạc nền tôi nghe khi làm việc lần này là Rebirth của Daita. Bài hát đó luôn khiến tôi hoài niệm về nhiều thứ mỗi khi ngước nhìn vầng trăng tỏ trong một đêm se lạnh. Lần này tôi sẽ kết thúc với câu hỏi:
"Ai là người tận dụng quá khứ một cách tốt nhất?"
Sắp tới sẽ có thêm Hexennacht và GT cũng như game điện thoại của Horizon, nên mọi người hãy chờ thêm một thời gian nữa nhé.
Tháng 3 năm 2016. Một buổi sáng ít phấn hoa hơn hẳn.
\- Kawakami Minoru