Ừm hửm
Một khi ngươi
Đã cất lời hỏi tại sao
Thì câu trả lời đã ở sẵn trong lòng
Phân bổ Quan điểm (Kinh nghiệm người đi trước)
Hình ảnh một đứa trẻ sơ sinh không có khuôn mặt khiến Suzu cảm thấy ớn lạnh một cách kỳ lạ.
Nàng tuy không nhìn được, nhưng có thể cảm nhận vạn vật xung quanh qua nhiệt độ, chuyển động của không khí và âm thanh. Đặc biệt, thông qua phản xạ âm thanh, nàng có thể cảm nhận được hình dạng của vật thể như thể đang vươn dài xúc giác của mình. Nhờ vậy, nàng cảm nhận được hình dáng khuôn mặt của một người, và trong điều kiện thuận lợi, còn có thể xác định được hướng họ đang nhìn dựa vào độ cong của giác mạc và chuyển động của nhãn cầu.
Mỗi người đều có một khuôn mặt khác nhau. Biểu cảm và hướng nhìn của họ sẽ cho nàng biết khi nào họ đang tập trung vào mình và họ đang nghĩ gì.
Kể từ khi nhận ra điều đó, nàng đã luôn đặc biệt chú ý đến khuôn mặt và biểu cảm. Tuy nhiên...
...Không... có mặt?
Suzu chuyển hình ảnh của Naruze sang khung tín hiệu của mình, bật chế độ hiển thị nhiệt rồi dùng ngón tay cảm nhận.
Chế độ hiển thị chi tiết cho ra những đường nhiệt uốn lượn theo độ cong của trần vòm. Còn chế độ hiển thị đơn giản thì làm phẳng các đường nhiệt thành một hình ảnh 2D.
Dù là phiên bản nào, nàng cũng không thể cảm nhận được một khuôn mặt.
Ai cũng phải có khuôn mặt của riêng mình chứ.
Nhưng đứa bé này lại không.
“Chuyện này... nghĩa là sao?”
Trẻ sơ sinh luôn tạo ra sự hiện diện rõ ràng. Dù khóc, dù cười hay đang ngủ, chúng luôn phát ra âm thanh để mọi người biết đến sự tồn tại của mình. Nhiệt độ và mùi hương của chúng cũng góp phần tạo nên sự hiện diện không thể nhầm lẫn.
Vậy thì hình ảnh này có ý nghĩa gì đây? Nó đúng là có nhiệt độ, nhưng đó chỉ là chế độ hiển thị nhiệt được thiết kế để Suzu có thể cảm nhận được mà thôi. Vốn dĩ, nó chỉ là những đường nét phản chiếu từ trần nhà, nên chắc chắn cũng không có mùi hương. Nó chỉ đơn thuần là một hình ảnh.
Nhưng đã là hình ảnh, thì hẳn họa sĩ đã cố gắng thể hiện một điều gì đó. Nếu đây thực sự là một đứa bé, điều đó có nghĩa là người họa sĩ đã vẽ ra hình ảnh tượng trưng cho một đứa bé để truyền tải một thông điệp. Vậy mà...
“...”
Suzu lướt những ngón tay trên khuôn mặt, nhưng chẳng cảm nhận được gì.
Đứa bé đang nằm ngửa, hướng mặt lên phía Suzu. Vậy nó đang khóc, đang cười, đang ngủ, hay chỉ đơn thuần là đang nhìn nàng?
Chẳng phải câu nào cả. Không phải là nàng không thể đoán được. Mà đơn giản là không có câu trả lời nào hết.
“Tại sao?” Lời nói bất giác buột ra khỏi miệng nàng. “Tại sao... lại... làm như vậy?”
Họa-Ga: “Này, tớ chỉ chép lại từ bản gốc thôi mà.”
Linh: “A... x-xin lỗi. Tớ không có ý… như vậy.”
Horizey: “Suzu-sama vốn đã không phải xem doujinshi của Naruze-sama, vậy mà lại bị một họa sĩ cổ đại nào đó chọc giận. Nhiệm vụ tiếp theo của tôi là đáp trả tay họa sĩ cổ đại kia. Masazumi-sama!”
Hội phó: “Sao mọi người lại thở dốc rồi nhìn tôi như thế hả!?”
Tôi: “Sao cậu lại không có câu đùa nào cho vụ này thế?”
Hội phó: “C-cậu thử nghĩ ra một câu chơi chữ về người cổ đại mà không được báo trước xem!”
Trí Tỷ: “Hê hê. Cậu có biết điểm chung giữa các thầy thuốc cổ đại với cô Hội phó nhà ta, người luôn khăng khăng rằng mấy trò đùa của mình rất hài hước là gì không?”
Horizey: “Là gì ạ?”
Trí Tỷ: “Đều có những niềm tin cực kỳ sai lầm về ‘thể dịch’ và ‘hài hước’.”
Hội phó: “Đ-đáng ghét, rồi sẽ có ngày tôi cho các người biết tay! Mà đó là trò đùa của Chị gái Aoi, chứ không phải của Aoi, nên không tính! Nhưng tôi vẫn sẽ đánh giá công bằng!”
Linh: “Ư-ừm... bình tĩnh lại đi, Masazumi. Ch-chuyện đó... là lỗi của tớ.”
Asama: “Không, không, không phải đâu, Suzu-san. Cậu không làm gì sai cả, nên hãy bình tĩnh lại đi!”
Trò ăn thịt đồng loại của họ lại bắt đầu rồi, Ookubo nghĩ thầm khi đứng trên cây cầu nối với Musashino.
Trung tâm Musashino chỉ vừa mới được sửa chữa sau thiệt hại do Kakei Torahide gây ra, thì lại tiếp tục bị hư hỏng bởi màn “Ăn này, ăn này!” trong kỳ thi, nên giờ lại phải sửa chữa lần nữa. Để tạo khoảng trống khi bắn Kanesada, họ đã quyết định đào một thung lũng chạy thẳng qua trung tâm Musashino. Điều đó đồng nghĩa với việc kết nối một vài công viên trên hạm thuyền lại với nhau, và một số cây cầu đã được dựng lên để tạo lối đi bên trên.
Các khối nhà rộng và dài được nối với nhau bằng những cây cầu này, biến chúng thành những tuyến đường giao thương qua lại giữa các hạm thuyền ở mạn phải và mạn trái. Những cây cầu này cũng có thể tách ra và kết nối với tầng bên dưới.
“Những cây cầu này có lẽ sẽ là tất cả những gì chúng ta có ở đây trong phần còn lại của năm nay.”
“Ít nhất thì chúng ta sẽ không phải chạy trên mái nhà nếu có trận chiến nào nổ ra trên hạm thuyền.”
“Cũng đúng,” cô đồng tình trong khi chờ Yoshiyasu. Một cơn gió dễ chịu thổi qua vào buổi tối, mang theo mùi hương của cuộc sống thường nhật đậm đà hơn. Nghĩ lại thì, trước đây chẳng có cây cầu chính thức nào bắc qua các thành phố cả, cô nghĩ, nhớ lại rằng chi phí cho những cây cầu này bao gồm cả phần ánh sáng bị che khuất của thành phố bên dưới và bất kỳ khoản sửa chữa nào nếu một cây cầu bị sập.
Cá nhân cô thích những cây cầu này vì cô có thể nhìn thấy bất kỳ gián điệp ngoại quốc nào đang cố gắng tiếp cận mình và không ai có thể theo dõi cô mà không bị phát hiện. Biết rằng Yagyuu đang ẩn nấp gần đó với vai trò vệ sĩ cũng giúp cô yên tâm hơn, nhưng...
Nagaya-stable: “Vậy tấm hình đứa bé không mặt này là sao?”
Họa-Ga: “Câu hỏi hay đó. Khi vẽ lại bức này, tớ đã lo rằng mình bỏ sót chi tiết nào đó, nhưng sau khi kiểm tra kỹ lưỡng, tớ tự tin rằng không còn gì khác nữa.”
Vậy nên...
Họa-Ga: “Bức hình này cho thấy mọi người đang thờ phụng một đứa trẻ không có mặt.”
Điều đó có nghĩa là gì?
Khuôn mặt là tất cả trong chính trị. Bạn có thể đọc biểu cảm của đối thủ, nhưng bạn cũng có thể dùng biểu cảm của mình như một vũ khí. Chưa kể đến việc bạn cần có miệng để nói.
Nó là thứ cần thiết để thực hiện bất cứ điều gì, dù là chủ động hay bị động.
Gia thần Bằng phẳng: “Cái này... có phải là cái đó không?”
Lại là Risotto-senpai nữa à? Ookubo nghĩ theo phản xạ.
...Không, đừng vô lễ như thế.
Mọi gợi ý đều hữu ích vì nó có thể giúp dẫn đến câu trả lời đúng. Musashi đã nhiều lần tìm ra con đường chiến thắng theo cách đó, vì vậy nó đáng để lắng nghe. Mặc dù lần này, risotto chắc chắn sẽ không phải là một gợi ý hữu ích.
Asama: “Biết gì cơ, Adele?”
Gia thần Bằng phẳng: “Jud! Thì cái mà cậu hay thấy ở các điểm du lịch đó! Chỗ mà cậu thò mặt vào từ phía sau để chụp ảnh ấy! Ở Takao có một cái hình Tengu đó!”
Đó là quê của tôi! Ookubo nghĩ, rồi bóp nát khung tín hiệu của mình.
“Phải nói rằng, tôi chưa bao giờ nhận ra việc vẽ một thứ gì đó mà không biết nó là gì lại phiền phức đến thế.”
Naruze khoanh tay và thở dài.
Đám tay máy chìa cho cô một chiếc cốc tre với cử chỉ “mời cô uống”, nên cô đã nhận lấy.
...Mình đang dần quen với việc hiểu họ muốn nói gì rồi.
Masazumi đôi khi có vẻ trò chuyện với chúng một cách dễ dàng. Cô từng nghĩ điều đó quá kỳ quặc để đưa vào doujinshi, nhưng có lẽ mọi người chỉ cần làm quen với nó trước. Được, chắc chắn là được. Giờ thì mình tin rồi.
Cô ngửi thử thứ trong cốc tre và phát hiện ra đó là trà lúa mạch. Vậy là an toàn. Ít nhất mình không ngửi thấy mùi trứng sữa.
Nhưng cô có chuyện muốn nói trước đã.
“Chỉ có khuôn mặt là thiếu thôi. Bàn tay và tấm vải lại có rất nhiều chi tiết.”
“Vậy có phải họ chỉ quên vẽ nó trong bản gốc không?” Adele hỏi.
Đó là một khả năng.
“Có thể lắm. Họa sĩ có thể đã hết thời gian hoặc đột ngột qua đời trong một tai nạn thể thao.” Naruze phóng to một phần của hình ảnh. Cô tập trung vào phần vải quấn quanh cổ giống như một chiếc cổ áo. “Nhưng cái này hẳn là được vẽ để mọi người nhìn lên từ bên dưới. Hình ảnh đã bị xuống cấp ở phần ‘cổ áo’ nằm gần trung tâm, nên có dấu hiệu được vẽ lại và gia cố. Lớp sơn ở đó dày hơn.”
Những chỗ sửa chữa được thực hiện rất tốt. Nét vẽ và đường viền rõ ràng đã được thực hiện bởi chính người họa sĩ ban đầu hoặc một người có kỹ năng tương đương. Vì vậy...
“Tớ nghĩ khuôn mặt đã cố tình bị bỏ trống.”
“Vậy đứa bé này là gì đây, Đặc vụ Chuyên trách số 4?”
“Còn một điều nữa mà tôi nhận thấy.”
Naruze mỉm cười nhẹ khi giơ bản vẽ của mình lên. Cô dang rộng hai tay một chút để trông như thể đang nắm tay với nhóm người được vẽ ở đó.
“Mọi người đều đang ăn mừng. Điều đó rất rõ ràng. Và có một đứa bé. Điều đó cũng rõ ràng nốt. Nhưng...”
“Không có cha mẹ,” Horizon thẳng thừng nói. “Người cổ đại có thói quen bỏ rơi con cái của họ sao, Masazumi-sama!?”
“Giá như những bậc cha mẹ đó thay vào đó lại đi học vài bài học từ một quản lý cảng.”
“Để tôi đoán nhé, những bài học về ‘berth control’?”
Câu trả lời của Naruze khiến Masazumi đơ người, vì vậy Naruze thở dài và tu một ngụm trà lúa mạch trong cốc tre. Horizon chọn đúng lúc đó để quay sang cô.
“Đó là pudding trà lúa mạch.”
Cô ấy thực sự đã làm vậy, Naito nghĩ. Horizon đang lập kỷ lục mới về số lần thắng liên tiếp.
“Cậu ổn chứ, Ga-chan?”
Naruze đáp lại bằng cách quay mặt đi trong khi ngửa người ra sau vì ghê tởm.
...Ôi, da cậu ấy lúc nào cũng thật đẹp sau khi tắm xong.
Lưng của các loài có cánh có những cơ bắp hình thành nên gốc cánh, vì vậy rất khó để nhìn trực tiếp vào nơi cánh nối với phần còn lại của cơ thể. Lưng của Naruze lúc này lộ rõ sự căng cứng, nhưng...
“Cậu ổn không?”
Một cái vỗ nhẹ sẽ không có tác dụng. Thay vào đó, cô ấn ngón tay mình vào như một cú đấm. Cô đấm đủ mạnh để tạo ra một tiếng động. Điều đó buộc đôi cánh chính của Naruze phải bung ra. Và...
“Cậu chọc cô ấy mạnh thật đấy,” Mitotsudaira nói.
“Ừ, nhưng đừng lo. Bọn tớ được bảo vệ rất tốt ở đó. Cũng giống như phần ức gà vậy.”
“Thế à?” Mitotsudaira nói trong khi Naruze vặn lưng. Cuối cùng, Naruze thở dài và quay khuôn mặt đẫm nước mắt về phía Naito.
“N-này, Margot?”
“Phải, tớ biết. Không vui chút nào, đúng không?”
Naito hôn Naruze, mặc kệ phản ứng phấn khích của những người khác. Và...
“Nh.”
Naruze đút cho cô món pudding trà lúa mạch bằng miệng.
...Ấn tượng thật.
Naruze biết qua lưỡi của Margot rằng cô gái kia đã chấp nhận và nuốt món pudding mà không hề hoảng hốt. Khi đã nuốt xong, cô gái ấy lùi ra.
“Cảm ơn nhé,” Naruze nói.
“Đừng khách sáo. Vị bạc hà thoang thoảng đó là gì vậy, Ga-chan?”
“Ồ, tớ đã nhai một chiếc lá bạc hà trước bữa tối.”
Naruze cười và câu chuyện kết thúc ở đó. Có lẽ sẽ còn nhiều chuyện nữa sau này, nhưng giờ cô phải tập trung vào hiện tại.
Và cá nhân cô, có một điều cô hy vọng có thể giúp ích cho bản vẽ của mình.
“Neshinbara, cho chúng tôi một cú nhảy vọt logic điên rồ của cậu đi.”
“Jud.” Cậu ta gật đầu. “Những gì chúng ta có ở đây là bằng chứng về những Đứa trẻ không Mẹ.”
Hoàng Kim Mar: “Tại sao lại là số nhiều?”
Quất Phu nhân: “Có lẽ để ám chỉ sự tồn tại của nhiều hơn một đứa trẻ như thế này.”
Tonbokiri: “Thú vị đấy. Làm tốt lắm, cậu nhóc kính cận! Một tiền đề được suy nghĩ rất kỹ lưỡng!”
Vô Hồi: “Sẽ khó xử lắm nếu cậu ta chỉ nói điều đó một cách tình cờ.”
Tân Binh: “Được rồi, các người thắng! Đó là một lỗi sai! Nhưng đó là một lỗi sai phổ biến mà!”
Horizey: “Nhưng vẫn là một lỗi sai. Cố gắng đừng lặp lại nữa.”
Tân Binh: “Sao cô cứ phải nghiêm khắc với tôi thế!? Dù lần này đúng là công bằng thật!”
Mitotsudaira có một câu hỏi về ý tưởng “đứa trẻ không mẹ”.
“Không lẽ đứa trẻ này thực sự không có mẹ sao?”
Cô hướng câu hỏi đến mẹ mình, người đã lắng nghe trong im lặng suốt từ nãy đến giờ.
Mẹ cô đang nhìn chằm chằm vào xiên thịt quay, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc.
...Ồ, mẹ đang nhắm vào cùng một phần với Narumi.
Mitotsudaira cũng đã bí mật nhắm vào phần đó, nhưng điều này làm tăng thêm thử thách. Cô không thể quyết định xem nên cố gắng thuyết phục họ chia sẻ nó hay nên chuyển sang phần đùi quay, mà cô cho là phần ngon thứ hai. Nhưng gác chuyện đó sang một bên...
“Nate? Tại sao con lại nghĩ vậy?”
“Thì, chúng ta biết có những người được sinh ra mà không có mẹ. Ví dụ như người máy tự hành và các tinh linh.”
Và...
“Mẹ đã nói rằng Loup-Garou ban đầu được sinh ra từ nỗi sợ hãi của con người. Liệu đứa trẻ này có thể là một thứ gì đó tương tự không?”
“Nate.” Mẹ cô nheo mắt. “Các vị thần đất, đặc biệt là các vị thần mùa màng, thường là nữ thần. Con có hiểu ý mẹ không?”
“Chà...”
Không hẳn, Mitotsudaira nghĩ, nhưng cô nhận thấy Asama đang háo hức nghiêng người về phía trước và nhìn cô với ánh mắt thúc giục cô trả lời.
“Hay là cậu trả lời đi?” cô nói với Asama.
“Ể!? À, ừm, chuyện này có hơi tự phụ, nhưng, ờm, các nền văn hóa cổ đại có xu hướng coi môi trường mà một thứ gì đó được sinh ra là ‘mẹ’ của nó. Vì vậy, nữ thần đất mẹ tượng trưng cho toàn bộ thiên nhiên.”
“Chuẩn rồi. Vậy ý cậu là các nền văn hóa cổ đại sẽ xác định một ‘người mẹ’ cho bất kỳ người máy tự hành hay tinh linh nào được sinh ra vào thời đó?”
Vậy điều đó có nghĩa là khái niệm về một đứa trẻ không mẹ là không thể có được sao?
“Nhưng chúng ta lại thấy một đứa được miêu tả ở đây.”
Mitotsudaira tìm kiếm một khả năng nào đó có thể xảy ra. Lời giải thích của Asama và suy nghĩ của mẹ cô đều dựa trên tín ngưỡng thờ cúng tự nhiên, hoặc có lẽ tín ngưỡng thờ cúng môi trường sẽ mô tả chính xác hơn. Nhưng...
“Còn những sinh vật như Ootani Yoshitsugu và Ishida Mitsunari mà chúng ta đã đối mặt trước đây thì sao?”
“Chúng ta sẽ phải bắt đầu bằng việc tranh luận xem họ có được tính là một trí tuệ nhân tạo hay một sinh vật sống hay không,” Naomasa nói. “Và liệu họ có loại công nghệ đó vào Thời đại Bình minh hay không.”
Mitotsudaira nhận ra Naomasa đã đúng. Họ đang nói về thời cổ đại, ngay sau khi con người hạ xuống từ bầu trời và mất đi phần lớn công nghệ của mình. Vậy nên...
“Mẹ của đứa trẻ không mặt này sẽ ở đâu?”
Việc nói ra điều đó khiến cô nhận ra một điều.
...Ồ?
Nếu “người mẹ” được miêu tả trong hình ảnh này, đó sẽ là gì? Quay trở lại ý tưởng về tín ngưỡng môi trường...
“Có thể nào... là cái này không?”
Cô giơ khung tín hiệu của mình lên và lướt ngón tay quanh hình ảnh.
“Có thể nào những người xung quanh đã sinh ra đứa trẻ này không?”
Naruze ngay lập tức mở ra một vài hình ảnh khác, bao gồm cả những hình ảnh được chụp bên dưới Novgorod và bên dưới Sanada. Những người xung quanh đã còn nguyên vẹn trong những bức phù điêu đó.
“Không, không phải vậy. ...À, tớ không nói là Mitotsudaira sai ở đây đâu.”
Cô đã học được điều gì đó khi so sánh những bức phù điêu dưới lòng đất đó.
“Những người xung quanh ở mỗi bức đều khác nhau. Vì vậy, thay vì có một hình ảnh cố định để làm theo, tớ cá là các họa sĩ đã được cung cấp một bản mô tả về hình ảnh mà họ nên tạo ra.”
“Trong trường hợp đó... liệu nó có phải chỉ là môi trường không?” Adele hỏi trong khi nhìn vào hình ảnh. “Nói cách khác, hình ảnh này không nhằm mục đích miêu tả người đã sinh ra đứa trẻ này.”
“Phải, điều đó làm cho mọi thứ trở nên khó khăn hơn. Ý tớ là, nếu cái này được tạo ra dựa trên một bản mô tả, điều đó có nghĩa là bản mô tả đã cố tình chỉ rõ rằng đứa trẻ không có khuôn mặt.”
Điều đó có nghĩa là gì?
“Tại sao lại cung cấp chi tiết cụ thể đó trong khi mọi thứ khác lại được định nghĩa một cách chung chung hơn?”
“Liệu có thể nào là... cậu biết đấy?” Nữ hoàng Người Sói nghiêng đầu. “Nên nói thế nào nhỉ? Là, ờm, có ai biết ý tôi là gì không?”
Tôi sẽ rất ấn tượng nếu có ai đó hiểu, Naruze nghĩ ngay trước khi cô con gái giơ tay phải lên với khuôn mặt cúi gằm xuống đất.
“Sao thế, Mitotsudaira?”
“Ư-ừm, thì, cậu biết đấy?”
Họa-Ga: “Con gái cũng tệ không kém!”
Bạch Lang: “T-tớ không có! Tớ đang định giải thích tiếp đây!”
Cô nàng người sói hít một hơi thật sâu, ngẩng đầu lên và chỉ vào xiên thịt trên lửa.
“Tất cả chúng ta – được rồi, một vài người trong chúng ta có lẽ đang nghĩ xem mình muốn ăn phần nào của xiên thịt đó, nhưng nhìn chung chúng ta không biết mình sẽ được phục vụ phần nào, phải không? Chúng ta chỉ có thể tự hỏi mình sẽ nhận được gì thôi.”
“Mito, nếu con đã muốn ăn thịt rồi, mẹ có thể nhờ Toori-kun-”
“Không phải chuyện đó. Horizon, đặt dao và nĩa của cậu xuống đi.”
Mitotsudaira hắng giọng và tiếp tục.
“Mọi người tạo nên môi trường xung quanh đều có những ý kiến khác nhau. Điều này có vẻ mâu thuẫn, nhưng nếu không có cách nào để xây dựng một hình ảnh rõ ràng về đứa trẻ thì sao. Liệu đó có phải là lý do tại sao họ không thể cho đứa trẻ một khuôn mặt không?”
“Tôi hiểu ý cậu rồi. Nếu nó có khuôn mặt, thì nó sẽ là con của ai đó, hoặc nó sẽ không khớp với những gì ai đó đang tưởng tượng.”
Margot nói đúng. Nhưng trong trường hợp đó...
“Liệu điều đó có nghĩa là tất cả mọi người trong đám đông đó đều mong muốn đứa trẻ được sinh ra không?”
Điều đó dẫn đến một câu hỏi khác.
“Nếu vậy, tại sao ai đó lại phải tốn nhiều công sức đến vậy để giữ bí mật hình ảnh này?”
“Tôi cảm thấy như chúng ta phải hỏi xem đứa trẻ hay cha mẹ có trước ở đây.”
Narumi nói đúng, nhưng nếu đến mức đó, họ sẽ bế tắc.
“Cảm giác như chúng ta đang đi vòng quanh vậy.”
“Ồ, tôi có một điều muốn nói,” Neshinbara lên tiếng.
Cậu ta bắt chéo chân và hất vai, khiến khung tín hiệu của mình bay vút đi.
Cậu ta nhìn nó mờ dần vào khu rừng tối tăm. Sau ba giây trọn vẹn để nó hoàn toàn biến mất trong khoảng không, cậu ta mở ra một cái mới.
“Dù sao thì.”
“Cậu đang dùng gói cước rẻ tiền chỉ cho phép một khung tín hiệu chính thôi à?” Naruze hỏi.
“C-chỉ có một cái chính thì có gì sai chứ!?”
Cô không ngờ phản ứng lại đến từ Adele, nhưng rồi Neshinbara cười.
“Hê. Hãy luôn chọn vũ khí của mình một cách cẩn trọng nhất.”
“Tenzou-dono, ngài có phải chỉ đeo một thanh đoản đao không?”
“Không, ta có ba thanh dùng để luân phiên.”
“D-dù sao thì, quay lại chủ đề chính! Chúng ta đang thảo luận về đứa trẻ đó.” Neshinbara gõ vào hình ảnh từ phía sau. “Vì nó được miêu tả với một hình dạng vật lý, chúng ta nên giả định nó là một dạng hóa thân nào đó. Nó không phải là một sinh vật không xác định.”
Bạch Lang: “Hóa thân nghĩa là sao?”
Vẫn Rất Tuyệt: “Con phải hỏi sao, Nate!? Đó là hành động đưa thịt vào trong cơ thể con.”
Asama: “Không, tôi không nghĩ nó có nghĩa là vậy. Nó có nghĩa là một sinh vật giống như con người, có một cơ thể vật lý. Hay nói cách khác, một sinh vật có hình dạng xác định.”
Vẫn Rất Tuyệt: “Đúng, chính xác ý mẹ là vậy. Con hiểu chưa, Nate?”
Bạch Lang: “Sao lại có một bậc cha mẹ ích kỷ đến thế chứ!?”
“Nhưng liệu một con người có thể sinh ra mà không có khuôn mặt không? Nghe như chuyện trong phim kinh dị vậy.”
Asama nghiêng đầu trước câu hỏi của Adele. Có những vị thần không mặt trong Thần đạo và các thần thoại khác. Và vì họ có một hình dạng hữu hình, bạn có thể nói họ là một hóa thân. Nhưng...
“Không có ghi chép nào về bất kỳ ai như vậy được sinh ra và được thờ phụng. Nhưng,” cô tiếp tục, so sánh ý tưởng của Neshinbara với tình hình hiện tại. “Tôi nghĩ một sinh vật như vậy có thể đã được định nghĩa bởi cách tất cả mọi người vào thời điểm đó ‘nhận thức’ về nó.”
“Vậy đây là gì?” Masazumi hỏi.
Asama chỉ có thể nghiêng đầu trước câu hỏi đó. Nếu cô phải đưa ra một câu trả lời nào đó vào lúc này...
“Có lẽ họ đang cố gắng tạo ra một vị thần như thế này? Tôi không thể nói cho cậu biết làm thế nào hay tại sao, nhưng điều đó sẽ giải thích được hình ảnh này.”
“Vậy có khả năng nào... Công chúa cũng là một thứ gì đó tương tự không?”
“Công chúa ư? Giống như thế này ở điểm nào?”
“Chà. Chúng ta biết cô ấy là một hiện tượng bí ẩn không rõ nguồn gốc, nhưng chúng ta lại thấy một nét nhân văn hoặc tính cách nào đó ở cô ấy dựa trên những gì chúng ta biết. Mặc dù những thông điệp được để lại có thể chỉ là trích dẫn từ một thứ gì đó khác mà chúng ta không hề hay biết.”
Và...
“Và ngay cả khi bản thân hiện tượng đó không có tâm trí riêng... thì, các đền thờ và chùa chiền vẫn thường xuất hiện những hiện tượng bí ẩn được sinh ra từ các khuôn mẫu tại những nơi đó, chúng viết những lời cầu nguyện và kinh điển khắp nơi. Nếu bạn nhìn vào những văn bản được chọn ngẫu nhiên bởi khuôn mẫu đó, bạn cũng có thể bắt đầu thấy được một tính cách ở đó. Tôi không thể chắc chắn rằng các Vụ Mất tích Công chúa hoạt động theo cách đó, nhưng vì chúng ta không biết Công chúa là ai hay là gì, chúng ta có phần nào đó xem cô ấy như một người không có khuôn mặt, phải không?”
Mọi người đều gật đầu thấu hiểu, nên Asama hít một hơi.
...Tất cả chuyện này thật phức tạp.
Ví dụ, nếu một hiện tượng bí ẩn sử dụng khuôn mẫu của một người đã khuất và bắt cóc người, những người bị bắt cóc sẽ thấy được tính cách của người đã khuất đó trong nó. Điều đó có vẻ tàn nhẫn, nhưng cách duy nhất là phải phá hủy khuôn mẫu đó cùng với hiện tượng.
Họ vẫn chưa biết Vụ Mất tích Công chúa là gì. Nhưng...
“Nếu có một người thật sự đứng đằng sau... tôi cảm thấy như họ có thể làm được nhiều hơn thế. Việc chỉ đơn giản là bắt cóc người có vẻ quá – chà, trẻ con không hẳn là từ đúng, nhưng tôi nghĩ cậu hiểu ý tôi.”
Trong trường hợp đó...
“Chúng ta không thể loại trừ khả năng rằng sinh vật được vẽ trong bức tranh này là một thứ gì đó tương tự. Tôi chỉ nghĩ chúng ta cần ghi nhớ rằng lựa chọn đó vẫn tồn tại.”
“Ừm, khả năng đây là Công chúa là bao nhiêu?”
“Cái này cũ hơn Công chúa rất nhiều,” Masazumi nói. “Và tại sao mọi người lại thờ phụng một hiện tượng chuyên bắt cóc người?”
Asama phải đồng ý.
“Các hiện tượng bí ẩn đều có khuôn mẫu riêng, vì vậy bản chất của Vụ Mất tích Công chúa sẽ không thay đổi. Nếu đây là Công chúa, điều đó có nghĩa là người dân đã bị bắt cóc liên tục kể từ Thời đại Bình minh.”
“Thực ra có những ghi chép về những vụ việc có vẻ giống Vụ Mất tích Công chúa từ rất lâu rồi, nhưng không rõ chúng bắt đầu khi nào và chúng đã xảy ra thường xuyên hơn nhiều trong những năm gần đây,” Neshinbara nói.
“Nếu đây là Công chúa, chẳng phải sẽ có những ghi chép khá rõ ràng từ rất lâu về trước sao?”
“Tôi hiểu ý cậu.”
Cậu ta khoanh tay, nhưng lại nghiêng đầu.
Asama hiểu tại sao cậu ta lại giữ tư thế đầy thắc mắc đó. Nếu đây không phải là Công chúa, vậy thì Công chúa là gì và cái này là gì? Nhưng...
“Dù sao thì, đó là những gì tớ có.” Naruze ra hiệu kết thúc báo cáo của mình và nhún vai. “Tớ không thể nói cho các cậu biết đây có thể là gì, nhưng có lẽ nó có thể giúp ích như một điểm khởi đầu để tìm kiếm trong các văn bản và ghi chép cũ. Nó cũng có thể đóng vai trò như một gợi ý về cách chúng ta nhìn nhận Công chúa.”
“Đúng vậy,” Masazumi nói. “Cá nhân tôi thấy nhẹ nhõm vì manh mối vẫn chưa thực sự nguội lạnh ở đó. Tôi có cảm giác chúng ta sẽ học được nhiều điều hơn bằng cách đi theo hướng này.”
Naruze khịt mũi một tiếng cười tự hào và mọi người vỗ tay. Cô gật đầu, cất Magie Figur của mình đi và quay về phía Asama.
“Được rồi, đến lượt cậu đấy, Asama. Cậu đã tìm ra điều gì về ngày tháng của Sự biến Chùa Honnouji chưa?”
Vâng, đến lượt mình rồi, Asama nghĩ. Cô hít một hơi thật sâu.
“Tôi sẽ nói thẳng. Biểu đồ này cho thấy các chỉ số tiêu thụ ether mà tôi đã thu thập được từ P.A. Oda.”
Asama hiển thị một biểu đồ cột trên khung tín hiệu của mình.
Nó cho thấy mức tiêu thụ ether ước tính của P.A. Oda kể từ đầu tháng Tám. Nó đang tăng lên và tăng theo từng bậc.
“Nó vẫn tiếp tục tăng ngay cả bây giờ. Nhưng...” Cô nói thẳng ra. “Bản thân tôi không thể hiểu được nó. Tức là, những lần tăng này không tương ứng với các ngày may mắn hay bất cứ điều gì tương tự. Vì vậy, thành thật mà nói, tôi không biết nó dựa trên cơ sở nào.”
Khi Asama nói cô không biết, Masazumi trước tiên nhìn sang Futayo.
“Futayo, cậu có thể điều động người của mình nếu sự việc diễn ra vào tối nay không?”
“Tôi có thể. Musashi cũng đang hoạt động theo lịch trình giống chúng ta, vì vậy họ đang nghỉ ngơi hôm nay. Một số người có lẽ đã đi qua khu rừng và vào Kyou rồi.”
“Thật sao?” Naruze hỏi và Crossunite gật đầu.
“Bởi vì P.A. Oda – hay đúng hơn là Hashiba – đã áp đặt các hạn chế truyền dẫn thần thánh tại Magdeburg. Vì vậy, bất kỳ nhân sự nào có chuyên môn về truyền dẫn thần thánh đều đã được cử đi sớm lần này. Một số đã trà trộn vào với tư cách là khách du lịch hoặc thương nhân và những người khác đang ẩn náu trong khu rừng xung quanh. Nhóm trà trộn đang được hỗ trợ bởi các ủy ban khác nhau và nhận chỉ thị từ Trưởng Ủy ban Đại diện.”
“Điều đó giải thích tại sao Ookubo lại vui vẻ tham gia các cuộc họp của chúng ta.”
Nagaya-Stable: “Đó là vì công việc của tôi.”
...Và cậu là kiểu người thích công việc của mình. Giống như tôi.
Các đàn em của chúng ta nên thành thật hơn một chút, Masazumi nghĩ, nhưng cô vẫn đánh giá cao việc Ookubo chỉ huy chiến dịch trà trộn đó. Công việc đó đòi hỏi một sự tinh tế đặc biệt khi chiến tranh đang manh nha. Cô ấy cũng đã tham gia rất nhiều trong cuộc xâm lược Satomi, nên lần này có lẽ cũng tương tự.
Cô ấy đang làm những gì cần thiết để nhiệm vụ thành công.
Điều đó không hề dễ dàng vì nó liên quan đến việc hợp tác với Crossunite, phối hợp với các ủy ban, và báo cáo cho một vị Hội phó độc đáo như vậy. Vì lý do đó...
Hội phó: “Cảm ơn vì tất cả, Ookubo.”
“Kanou-kun, H-Hội phó vừa nói một điều gì đó rất rùng rợn. Đây có phải là một cái bẫy không? Chắc chắn là vậy, phải không? Cô ấy sắp giao cho tôi một công việc còn bất khả thi hơn bình thường, đúng không?”
“Thưa tiểu thư, tôi muốn tin rằng điều này xuất phát từ lòng tốt thực sự. Điều đó có nghĩa là cô ấy đang lơ là cảnh giác và bây giờ là lúc để nổi dậy.”
“Vừa mới trở lại Musashi mà hai người đã không nương tay chút nào rồi, phải không?”
Masazumi đặt tay lên đầu gối phải khi ngồi trên chiếc ghế gỗ tròn. Cô chỉ mặc một chiếc áo sơ mi khoác ngoài bộ đồ bơi và cảm giác của gỗ trên mông cô thật mới lạ. Đây không phải là thứ cô có cơ hội trải nghiệm trên Musashi. Mình đã từng ở Mikawa chưa nhỉ? cô tự hỏi, nhưng...
...Lát nữa chúng ta sẽ dùng cái này làm củi chứ?
Sau sự phấn khích với Mitotsudaira vào ban ngày, cô có cảm giác Nữ hoàng Người Sói sẽ gửi thẳng chiếc ghế của Aoi đến Musashi. Cô ghi nhớ trong đầu là sẽ không ngồi lên nó nếu nó cuối cùng lại được đặt ở Lam Lôi Chủ Hạm.
“Vậy chúng ta chỉ cần hành động nếu có vẻ như họ đang ra tay. Và vì Sự biến Chùa Honnouji có liên quan đến Akechi Mitsuhide, nên có lẽ nó sẽ không xảy ra cho đến sau cuộc gặp của chúng ta với ông ta vào tối mai. Asama, chúng ta không cần chi tiết cụ thể. Cậu có thể đưa ra dự đoán nào tổng quát hơn không?”
“Ừm, có ạ. Đầu tiên, hãy nhìn vào quy luật này.”
Trên khung tín hiệu của cô, mức tiêu thụ ether của P.A. Oda tăng theo từng bậc.
Đường đỉnh đã ổn định hơn một chút so với vài ngày trước, nhưng...
“Như mọi người có thể thấy, hầu hết các đỉnh cao nhất đều vào đầu tháng Tám. Và rất khó để nói liệu nó có tiếp tục tăng hay không. Nếu họ đang tích trữ ether trong P.A. Oda, thì lượng tích trữ đó phải lớn hơn nhiều so với các đỉnh trước đó, nhưng Chùa Honnouji vẫn chưa xảy ra, chúng ta không biết họ đã tích trữ được bao nhiêu, và chúng ta không thể dự đoán được giới hạn của họ là bao nhiêu.”
“Điều đó có nghĩa là Chùa Honnouji có thể xảy ra bất cứ lúc nào sao?”
“Phải,” Asama xác nhận. “Nhưng thật kỳ lạ. Những đỉnh này không liên quan gì đến các ngày may mắn cả. Nó có vẻ rất ngẫu nhiên hoặc rải rác. Nhưng...”
Cô giơ một khung tín hiệu khác lên. Nó cũng hiển thị một số đường đỉnh, nhưng Phó Hiệu trưởng Date nghiêng đầu khi cô nhìn thấy ngày tháng.
“Những ngày đó sớm hơn vài ngày so với các đỉnh của P.A. Oda. Chúng là gì vậy?”
“Mức tiêu thụ ether tại Đền Tsurugi của P.A. Oda. Vì đây là một ngôi đền lớn và là đền thờ chính của gia tộc Oda, nên tôi đã tìm hiểu về nó với sự giúp đỡ của IZUMO và những người khác.”
Cách Crossunite gật đầu ám chỉ “những người khác” là ai.
Mọi người bắt đầu xì xào.
“Vậy là Tenzou thực sự đã làm được việc gì đó hữu ích à?”
“Tôi có để ý thấy cậu ta biến mất một lúc trước khi chúng ta đến đây.”
“Có phải cậu ta vui vẻ ở đây đến vậy là vì vừa mới làm việc xong không?”
“L-làm việc cũng vui mà, khi tôi có một bữa trưa từ Mary-dono.”
“Ôi chao,” Mary nói, khiến tiếng xì xào càng thêm rộn ràng. Về phần Masazumi...
“Cậu ấy cũng đã giúp tôi rất nhiều. Vậy, Asama, những chỉ số này cho chúng ta biết điều gì?”
“Rằng gia tộc Oda sẽ quản lý sản lượng ether cho Chùa Honnouji từ Đền Tsurugi và họ dường như đã hoàn tất việc thử nghiệm. Các chỉ số sau này ổn định hơn rất nhiều và...”
Asama mở một khung tín hiệu tương tự khác. Nhưng chỉ số của cái này lại thấp hơn và đang giảm dần.
“Đây là các chỉ số ether của Aki được quan sát từ các địa điểm gần đó.”
“Cái này cho thấy điều ngược lại với chỉ số của Đền Tsurugi, vậy có phải Đền Tsurugi đang hấp thụ nhiên liệu ether của Aki không?”
“Có vẻ là vậy. Dựa trên xác nhận bằng mắt thường và thông tin địa phương, Hirano Nagayasu, một trong Thập Thương của Hashiba và là Đại diện Đền Tsurugi, đã di chuyển giữa Aki và Đền Tsurugi. Và...”
Và...
“Cô ta đã ở Aki khi giai đoạn ổn định này bắt đầu. Điều đó có thể có nghĩa là cô ta đã thực hiện những điều chỉnh cuối cùng tại Aki. Điều đó cho thấy họ đã thiết lập được một tuyến đường nhiên liệu.”
“Chúng ta có thể phá hủy tuyến đường nhiên liệu Aki của họ ngay bây giờ không?”
“Chà, nhiên liệu được gửi từ Aki đang được chuyển bằng cách sử dụng các đường truyền thần thánh qua địa mạch.” Asama mím môi và giọng cô trở nên bực bội. “Họ đã làm điều tương tự trong trận chiến tại Novgorod. Bằng cách đưa các vật liệu ether vào địa mạch, họ có thể trích xuất một phiên bản tinh khiết từ địa mạch tại điểm đến. Vì vậy, có thể nói là không có ‘đoạn giữa’ của tuyến đường.”
“Nó có giống như việc đổ nước xuống một dòng suối ngầm và có người hút nước ra ở đầu bên kia không?” Gin hỏi.
Asama gật đầu.
“Gần như vậy. Cùng một loại nước có thể được rút ra tại điểm đến vì họ có khuôn mẫu phù hợp, nhưng nó vẫn đòi hỏi một mức độ kiểm soát cao về việc bảo quản ether và những thứ tương tự.”
Và...
“Aki hiện đang chìm dưới đại dương và Chùa Honnouji thì gần Hồ Biwa. Các địa mạch nước có tính lưu động cao và điểm chung đó có thể làm cho quá trình dễ dàng hơn.”
“Vậy họ có thể bắt đầu bất cứ lúc nào sao?” Nữ hoàng Người Sói hỏi.
Asama gật đầu.
“Hashiba không thể tham gia vào Chùa Honnouji. Đây chỉ là một trong những nhà lãnh đạo của họ đang làm việc để kiểm soát một phần bên ngoài của nó để chuẩn bị. Bây giờ họ có thể thực hiện nó bất cứ khi nào họ muốn.” Asama gõ vào khung tín hiệu của mình. “Nhưng những điều chỉnh mà chúng ta có thể thấy ở đây hoàn toàn phớt lờ các ngày may mắn. Nếu phải đoán, tôi sẽ cho rằng nó dựa trên một loại lịch trình hoạt động nào đó, chẳng hạn như lịch trình chuẩn bị nội bộ của P.A. Oda. Vì họ dường như không quan tâm liệu nó có xảy ra vào ngày Phật Diệt hay bất cứ ngày nào khác.”
Masazumi có một câu hỏi về điều đó.
“Vậy còn hôm nay thì sao? Hay ngày mai?”
“Hôm nay là Tomobiki, ngày mai là Senbu, và ngày kia là Butsumetsu. Rất khó nói.” Asama nghiêng đầu. “Nếu P.A. Oda muốn xem đây là một sự kiện của Akechi Mitsuhide, họ sẽ không muốn nó thất bại và tôi nghi ngờ họ sẽ chọn Senbu hoặc Butsumetsu. Mặt khác, nếu họ nghĩ về nó như là cái chết của Nobunaga, thì Butsumetsu có lẽ sẽ tốt hơn Senbu.”
“Vậy cậu có thể biện minh cho bất cứ điều gì,” Naito nói và Asama gật đầu.
“Ngày tồi tệ nhất đối với việc tiêu thụ ether là Tomobiki, vì vậy tôi đã thực sự lo lắng về ngày hôm nay. Nhưng với cuộc gặp của chúng ta với Akechi Mitsuhide vào ngày 2, điều đó có vẻ khó xảy ra. Ngày Tomobiki tiếp theo là vào ngày 7. Nó rơi vào một tuần sau khi học kỳ mới bắt đầu và có vẻ như họ đã sẵn sàng để hành động, nhưng vậy thì các đỉnh ổn định có ý nghĩa gì?”
Asama thở dài và nghiêng đầu.
“Tôi đã cố gắng cung cấp cho mọi người nhiều thông tin nhất có thể, nhưng đó thực sự là tất cả những gì tôi có.”
Asama cảm thấy thất vọng.
...Lũ ngoại quốc ngu ngốc!
P.A. Oda là gia tộc Oda và Đền Tsurugi đang âm mưu điều gì đó. Điều đó khiến cô nghi ngờ rằng các ngày may mắn của Thần đạo sẽ đóng một vai trò nào đó.
Nhưng bây giờ cô lại có cảm giác P.A. Oda đang thực tế và thực dụng hơn về những điều này.
Cô biết đó là một lựa chọn, nhưng...
“Đây là cách hoạt động của Thần đạo và sự bảo hộ của nó. Chu kỳ các ngày may mắn dựa trên sự xoay vòng hoạt động của địa mạch, vì vậy nó không chỉ là mê tín dị đoan. Có ý nghĩa thực sự ở đó.”
“Nó tạo ra sự khác biệt lớn đến mức nào?”
“So sánh giữa những lúc nó có ảnh hưởng và những lúc không – tùy thuộc vào địa điểm, nhưng sự khác biệt có thể lên tới 10%. Nếu điều đó tích tụ trong khoảng thời gian nửa ngày, nó có thể tạo ra một làn sóng mạnh mẽ.”
“Nó có lúc thịnh lúc suy, phải không?” mẹ của Mitotsudaira gợi ý và Asama gật đầu.
Việc đề cập đến thịnh và suy khiến cậu và Horizon ngước nhìn lên những vầng trăng buổi tối.
“Cảm giác hơi lạnh hơn khi có trăng, phải không?”
“Sao có thể không khi những vầng trăng kia đẹp đến thế?” Asama nói, ngước lên nhìn hai vầng trăng. Chúng gần như tròn đầy, tạo thành một cặp vòng tròn gần như hoàn hảo.
“Nó làm mẹ nhớ đến cuộc Giải phóng Kantou,” mẹ của Mitotsudaira nói.
“Ch-chờ đã, mẹ. Mẹ có thể đừng biến thành Loup-Garou và phun cả khu rừng của mẹ ra khắp nơi được không?”
“Đúng vậy, điều đó có tác động mạnh mẽ đến địa-”
Asama ngập ngừng khi nhận ra.
...Khoan đã.
Một câu hỏi len lỏi vào tâm trí cô, nhưng chính cậu là người đã nói ra. Cậu nhìn sang mẹ của Mitotsudaira.
“Maman, mặt trăng có thực sự đóng vai trò trong sự biến đổi đó không?”
“Không, khi mẹ bị nổ tung và bốc hơi, đại dương nữ tính không thể ngăn cản của mẹ đã tình cờ rò rỉ ra ngoài. Chỉ vậy thôi.”
“Hiện thân của nỗi sợ hãi không phải tuân theo quy tắc, hay sao?”
“Chà, có thể nói rằng sự kiềm chế của mẹ đã bị tước đoạt một cách ép buộc ở đó.”
Nghe vậy, Asama bắt đầu làm việc trên một khung tín hiệu.
Cô có một thứ cần tra cứu. Mặc dù thực lòng cô đã biết câu trả lời rồi.
“Asama-sama, trông cô có vẻ xanh xao.”
“V-vâng, ờm, tôi nghĩ chúng ta đã tránh được trường hợp xấu nhất, nhưng cho tôi một giây.”
Tay cô run rẩy, nhưng việc tìm kiếm không mất nhiều thời gian.
“Ừm,” cô bắt đầu. “Mọi người có thể xem cái này không? Dựa trên một cuộc tìm kiếm nhanh...”
Tất cả họ đều im lặng ngước lên. Họ đã sẵn sàng và quyết tâm, vì vậy họ đang bảo cô hãy nói thẳng ra đi.
“Tôi đã hiểu ra rồi. Đó là các tuần trăng!”
Muneshige là một người đánh máy nhanh. Anh đã rèn luyện kỹ năng đó khi còn là Đặc vụ Chuyên trách số 1 của Tres España.
Vì vậy, anh có thể chạy một cuộc tìm kiếm nhanh như Thư ký hoặc Đặc vụ Chuyên trách số 1.
Thứ anh tìm thấy là một trang web hỗ trợ cho các á nhân.
“Một số á nhân biến hình dựa trên các tuần trăng, vì vậy việc biết trạng thái của mặt trăng là rất quan trọng đối với họ.”
“Ồ, tớ tìm thấy cùng một trang web với Mune Mune. Tớ nghĩ vậy.”
“Jud,” anh gật đầu, phát hiện ra một sự thật nhất định trên trang web đó.
Đại diện Đền Asama tiếp tục nói.
“Tất cả là do các tuần trăng. Chúng ảnh hưởng đến các địa mạch, làm chúng hoạt động mạnh hơn, nhưng trong khi chu kỳ các ngày may mắn ảnh hưởng đến dòng chảy của địa mạch trên bề mặt, thì ảnh hưởng của mặt trăng lại chiếu rọi từ trên trời xuống.”
Có một lý do đơn giản cho việc này.
“Người ta nói rằng các mặt trăng được làm từ linh thạch. Mặt trăng thứ hai đặc biệt đã được tinh luyện trong Thời đại của các vị thần, vì vậy ánh sáng của nó có tác động lớn đến bề mặt.”
Và...
“Ngày cuối cùng có mức tiêu thụ ether đặc biệt lớn ở P.A. Oda là ngày 3 tháng Tám. Đó là ngày trăng tròn của tháng Tám.”
“Khoan đã! Vậy khi nào là trăng tròn của tháng Chín?”
Khi Muneshige hét lên theo quy tắc của lớp học này, Phó Vương bất ngờ tát vào mặt Hiệu trưởng.
“Oái! Nhưng tôi nghĩ tôi hiểu chuyện này đang đi đến đâu rồi, nên tôi muốn nghe tiếp!”
“Ngài đã thua rồi, Toori-sama! Ngài đã là bạn của Suzu-sama hơn một thập kỷ mà vẫn không biết là không nên la hét một cách không cần thiết sao!?”
“K-không... ờm, tớ không... phiền đâu.”
Phó Vương gật đầu với vị thuyền trưởng tạm quyền, vỗ tay và nói với những người khác.
“Rất tốt, Suzu-sama nói rằng ngài ấy không phiền, vì vậy chúng ta sẽ kết thúc cuộc trò chuyện này ở đây. Hết!”
“C-cô sẽ tìm bất cứ lý do gì để không phải xin lỗi, phải không? Và tôi biết chắc cô sẽ làm lại ngay khi có cơ hội.”
Tình yêu của Hiệu trưởng và Phó Vương khá phức tạp, nhưng cũng nồng nàn không kém.
Bên cạnh Muneshige, Gin vỗ vai anh và chỉ về phía Đại diện Đền Asama.
“Xin lỗi, Muneshige-dono, nhưng Đại diện Đền Asama đang cố gắng nói.”
“Ồ,” Đại diện Đền Asama nói, nghiêng đầu và gõ vào khung tín hiệu của mình. “Ngày trăng tròn tiếp theo là vào ngày mai.”
Tín Đồ: “Cố gắng thể hiện một sự mặc khải như thế này một cách trang trọng hơn đi, Asama-kun!”
Trí Tỷ: “Hê hê hê. Con bé lúc nào cũng nghiêm túc với mọi người và gần đây còn trở thành một đứa mít ướt, nhưng một sự kiện thế giới trọng đại thì lại chẳng có chút trang trọng nào.”
Hoàng Kim Mar: “Nhưng dù tình hình của họ có vẻ nghiêm trọng đến đâu, chẳng phải tất cả họ đều đang trên con đường rất hạnh phúc sao – à, trừ thể lực của Hiệu trưởng ra?”
Tân Binh: “Jud, chúng ta có thể hy sinh thể lực của Aoi-kun để tăng cấp cho Asama-kun! Đồng thời loại bỏ cái gai trong mắt Ariadust-kun khỏi sàn đấu! Sau đó khóa tay lại rồi biến Aoi-kun thành pin sạc cho họ luôn!”
Lang Bạc: “Rồi ngươi có thể đánh lá bài của ta ra để hồi thể lực cho nhà vua và kết thúc lượt!”
Art-Ga: “Rất tiếc, lá bài của ngươi chỉ có thể được đặt úp vào ban đêm, mà như thế sẽ tiêu tốn gấp đôi thể lực đấy.”
Vẫn Còn Phong Độ: “Ta chẳng hiểu các ngươi đang nói cái gì, nhưng chắc cũng nắm được đại ý rồi.”
Asama: “Naruze, sao cậu lại vẽ lá bài về tớ!? Mà tại sao chi phí sử dụng lại cao thế này!?”
Giữa lúc mọi người đang bàn tán ồn ào, Adele chợt nảy ra một suy nghĩ.
…Đúng là năm nào họ cũng ra một bộ bài về các sĩ quan.
Bản mở rộng phát hành trước kỳ nghỉ lấy lá bài hỗ trợ của cô làm chủ đạo. Bản mở rộng đó có chủ đề Giải phóng Kantou, và một bộ mới tên Vượt Qua Iga dự kiến sẽ ra mắt sau kỳ nghỉ. Việc đó không phải là bộ về Honnouji cho thấy kế hoạch của họ không hoàn toàn khớp với thực tế. Nhưng…
“Chị Asama, tại sao phiên bản pháo kích của chị lại có chi phí cao hơn vậy ạ?”
“Ể? C-cậu đang nói gì thế?”
Nếu chị ấy cần giúp, mình có thể đưa câu chuyện trở lại chủ đề chính, Adele quyết định.
“Nếu ngày mai là trăng tròn, có nghĩa là Sự biến Honnouji sẽ diễn ra vào ngày mai phải không ạ?”
“Khả năng đó là rất cao,” Phó Tổng Trưởng nhà Date nói.
“Suy cho cùng, ngày mai cũng là cuộc họp của chúng ta.”
“Ha ha ha. Biết đâu cậu ta chỉ muốn chào hỏi chúng ta bằng một câu ‘và giờ thì ta lên đường tới Honnouji đây’ thì sao!” tên incubus nói.
Adele ghét cay ghét đắng việc mình không thể phủ nhận khả năng đó.
Nhưng rồi mọi người đều quay sang nhìn một người: Phó Hội trưởng. Nàng gật đầu và giơ tay phải lên.
“Dù nó có xảy ra lúc nào, chúng ta cũng đã sẵn sàng. Ngày mai, tôi sẽ đến đó và lắng nghe những gì cậu ta muốn nói. Và tôi cũng sẽ nói ra những gì chúng ta muốn nói. Sau đó thì cứ để xem chuyện gì sẽ xảy ra.”
“Nhỡ đâu chúng ta đến nơi lại thấy Kyou vườn không nhà trống, và tất cả chuyện này chỉ là một màn kịch để dương đông kích tây thì sao?”
“Ta rất nghi ngờ khả năng đó,” Đặc Vụ Chuyên Trách số 1 và Tổng Trưởng cùng ngồi xuống với một tư thế y hệt nhau.
“Ta rất nghi ngờ khả năng đó. Trực giác ninja của ta mách bảo vậy.”
Đặc Vụ Chuyên Trách số 1 siết chặt nắm tay trái, nhưng rồi đành chịu thua khi Mary bật cười khúc khích.
Phó Hội trưởng cũng khịt mũi cười.
“Chúng tôi đang điều tra về việc đó. Bởi vì chuyện như vậy hoàn toàn có thể xảy ra. Với lại… Futayo.”
“Nếu cần đi ngay bây giờ, chúng ta có thể khởi hành ngay lập tức. Chị nói rằng chúng ta sẵn sàng bất cứ lúc nào, nghĩa là về cơ bản, trận chiến đã bắt đầu rồi. Cho nên…”
Cho nên…
“Ăn, tắm, ngủ và chiến đấu. Đó đã là cuộc sống thường ngày của chúng ta rồi. Chúng ta đã biến mình thành hiện thân của sự phiền nhiễu để chuẩn bị cho Sự biến Honnouji.”
“Judge. Lần này thì tôi đồng ý với cô đấy, Phó Tổng Trưởng.”
Nếu Gin đã nói vậy, thì chắc chắn là đúng.
“Hôm nay chúng ta nghỉ ngơi. Ngày mai cuộc họp bắt đầu vào buổi tối, nên tôi không nghĩ chúng ta sẽ mất tập trung đâu. Chúng ta nên nghỉ ngơi trước trận chiến càng nhiều càng tốt cho đến khi khởi hành vào sáng sớm mai,” Gin nói. “Nói cách khác, hãy hành động như thể ngày mai là ngày quyết đấu.”
Mọi người cùng gật đầu.
“Judge!”
Gin hơi sững người trước phản ứng của mọi người.
…Ể?
Nàng không hề có ý định ra lệnh trước một sự kiện quan trọng. Nàng nghĩ đó là việc của Phó Hội trưởng hoặc Phó Tổng Trưởng, chứ không phải của mình. Nhưng…
“Ừm.”
Lúc này mà hỏi mọi người có ổn không khi nàng làm vậy thì thật kỳ quặc, vả lại những người khác cũng đã chuẩn bị ăn tối rồi.
Chuyện này khiến nàng bất ngờ. Và việc không thể hỏi han gì thêm cứ như một sự trêu ngươi tàn nhẫn. Tuy nhiên…
“Gin.” Muneshige bước ra trước mặt nàng và đưa cho nàng một chiếc đĩa. “Cô chỉ huy tốt lắm.”
“Chủ nhân Muneshige, ngài nói vậy chẳng khác nào thừa nhận rằng tôi thực sự đã làm thế.”
Nhưng nàng cảm thấy mệnh lệnh mình vừa đưa ra là hoàn toàn xác đáng.
Mỗi người đều có vai trò của mình, và tất cả sẽ cùng nhau nỗ lực để giành chiến thắng. Vì vậy, ai là người ra lệnh không quan trọng, miễn là mệnh lệnh đó hợp lý.
…Thật không thể tin được.
Những con người này, nàng thầm nghĩ, nhưng đã quá muộn để nói ra.
“Được rồi, chúng ta xẻ thịt nào.”
Phó Tổng Trưởng nhà Date giật mình, nhưng Đặc Vụ Chuyên Trách số 5 đã nhanh chân hơn và lách vào vị trí với chiếc đĩa sẵn sàng trên tay. Phải công nhận là vô cùng ấn tượng.
Cuối cùng Gin xếp hàng thứ bảy. Ngay cạnh Muneshige.