Kyoukai Senjou no Horizon

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Nguyền Kiếm Cơ

(Đang ra)

Nguyền Kiếm Cơ

Luo Jiang Shen, Carrot Sauce

Một học sinh cao trung tên là Lily, trong thân xác tuyệt mỹ, cao ráo của một người Tiền bối, đã đến với một thế giới Heian song song đầy hắc ám và bí ẩn. Thiếu nữ đơn độc tự mình trải nghiệm Bách Quỷ

1694 19497

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

(Đang ra)

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

Rakuto Haba

Một câu chuyện tình yêu học đường đầy hài hước và lãng mạn — bắt đầu từ khi tôi có được người yêu!

108 876

Người về từ dị giới

(Đang ra)

Người về từ dị giới

Ra-eo

Vấn đề là: Khi một nhân vật cộm cán đã chán chường cuộc sống 'ác quỷ vĩ đại' và chỉ muốn ngủ nướng cả ngày... anh ta sẽ làm gì với cái thế giới vừa ồn ào vừa đầy rẫy trách nhiệm này? Liệu Trái Đất có

92 98

Tensei Shitara Heishi Datta? Akai Shinigami to Yobareta Otoko

(Đang ra)

Tensei Shitara Heishi Datta? Akai Shinigami to Yobareta Otoko

Shiriken

Ma pháp tồn tại, nhưng chủ nhân không thể sử dụng. Đây là một thế giới có Thần.

155 2034

Những Cô Bạn Sẵn Lòng Làm Chuyện Ấy Nếu Bạn Yêu Cầu (LN)

(Đang ra)

Những Cô Bạn Sẵn Lòng Làm Chuyện Ấy Nếu Bạn Yêu Cầu (LN)

Kagami Yuu

Một bộ romcom nóng bỏng, tinh nghịch tuổi học trò xoay quanh cô nàng đáng yêu nhất lớp và cậu bạn thân của mình!

16 114

Volume 7B - Chương 42 Chàng trai sôi sục

thumb

Aaa

Tenzou-sama lại làm thế rồi!

Phân Bổ Điểm Số (Lần Thứ Mấy Rồi Nhỉ?)

Mary đưa tay lên má khi nghe thấy tiếng súng nổ vang từ khu phế tích tòa tháp phía trên khu rừng ether.

“Tenzou-sama!”

“Ừm, pha tấu hài đó dở tệ.”

Vùng Cực Đông đúng là nghiêm khắc với mấy trò đùa thật. Còn về phần Mary...

“Tenzou-sama có sao không ạ?”

“Cậu ta là ninja mà, chắc một phát đạn chưa đủ để chết đâu. Cậu nghĩ sao?”

“Toori-kun? Dạo gần đây Tenzou-kun cắm cờ tử hơi nhiều, nên xét theo quan điểm của Thần Đạo thì cậu ấy đã tích tụ quá nhiều vận rủi rồi. Tình trạng tệ đến mức tớ đang định nhờ thần linh nhà mình đích thân xuống đây thanh tẩy cậu ấy luôn đó.”

“Ư-ừm, Tenzou-sama có ổn không ạ?”

“Hả?” Asama quay sang Mary, mỉm cười xua xua tay. “Không sao, không sao đâu. Miễn là cậu ở bên cạnh cậu ấy, mọi vận rủi đều sẽ bị xóa sạch, nên cậu chỉ cần ở bên cậu ấy là được. Như thế mọi người khác cũng sẽ vui hơn.”

“Ừm, nhưng bây giờ em không ở cạnh ngài ấy.”

“Hmm.” Asama khoanh tay lại rồi mỉm cười đưa ra câu trả lời. “Cậu ấy vẫn sẽ ổn thôi. Chắc vậy.”

Thần Đạo đôi khi cũng tỏ ra vô tư quá mức.

Tenzou vẫn còn sống.

Suýt nữa thì tiêu!

May mắn là viên đạn mà Nagaoka bắn ra không gắn thuật thức tầm nhiệt hay dẫn đường.

Cậu ép sát người vào tường. Đây là cách né tránh tiêu chuẩn khi đối mặt với đạn của kẻ địch trên tường.

Ngay cả khi kẻ địch di chuyển từ mép mái nhà xuống tường, chúng cũng phải nhắm “xuống” bức tường mới bắn trúng cậu được.

Nguyên lý cũng giống như việc cúi thấp người trên mặt đất để khiến bản thân khó bị bắn trúng.

Nhưng Nagaoka quả thực là một tay súng thiện xạ.

Trong khi nhoài người ra khỏi mái nhà, hắn tì khuỷu tay lên mép tường để cố định phần thân trên.

Sau đó, hắn dùng tay phải đỡ nòng súng từ bên dưới để cố định độ cao. Hắn kẹp báng súng dưới cánh tay để ngắm thẳng vào Tenzou.

Hắn đã vào tư thế bắn ngay lập tức và tận dụng tối đa cả tình hình hiện tại lẫn cơ thể của mình.

Đúng là đáng nể!

Lời khen thầm trong lòng được đáp lại bằng một tiếng súng.

Mary đưa tay lên má khi nghe thấy tiếng súng nổ vang từ khu phế tích tòa tháp phía trên khu rừng ether.

“Tenzou-sama!”

“Ừ, có vẻ cậu ta đang gặp rắc rối.”

“Ư-ừm, Tenzou-sama có ổn không ạ?”

“Judge.” Chị gái của Tổng Trưởng quay sang Mary và chỉ vào thanh Ex. Collbrande bên hông. “He he. Nếu cậu lo lắng thì sao không giải quyết tất cả bằng cách tung một cú Tenzou-sama Yêu Yêu Đánh Bóng Về Nhà vào tòa tháp đó?”

“Tenzou-sama Yêu— C-cái gì thế ạ!?”

Asama: “Ừm, Kimi? Tớ không nghĩ Mary biết tên chiêu thức đó đâu.”

Tỷ Tỷ Thông Thái: “Ồ? Thật sao? Ta cứ tưởng ai cũng biết chứ.”

Musashino: “Thực tế là nó đã được thêm vào từ điển nội bộ của Musashi và đăng ký trong danh sách triển khai vũ khí. Hết.”

Phó Hội Trưởng: “Mấy automaton đã liệt kê hết cả rồi à? Chẳng vui chút nào.”

Musashino: “Judge. Masazumi-sama, những câu chơi chữ hủy diệt quân đội của ngài đang được ghi lại dưới dạng Shoten Ogiri, nên ngài cứ thoải mái sử dụng. Hết.”

Phó Hội Trưởng: “Không ngờ bình luận đó lại quay lại cắn mình!!”

Mary thấy xấu hổ.

Sau khi quay lưng lại với Anh và đến Musashi, cô đã cố gắng hết sức để cư xử một cách khiêm tốn, kín đáo trong khi làm những gì có thể để giúp đỡ chàng trai sẽ là chồng mình. Vì vậy...

“Em chưa bao giờ tưởng tượng mình lại hành xử theo cách để nhận được một cái tên táo bạo như vậy.”

“Tớ nghĩ cậu đang nhìn nhận vấn đề sai hướng rồi đó, Ma-yan.”

“Không!” Mary vừa nói vừa gạt đi những bông hoa đang xuất hiện xung quanh mình. “Em đã đào tẩu và đang cố gắng hướng về tương lai để sống, vậy làm sao em lại có thể có một cái tên T-Tenzou-sama Y-Yêu Yêu... Yê-...”

“Yêu Yêu Đánh Bóng Về Nhà,” Naito nói nốt.

“S-sao cậu lại nói hết ra thế!?”

“Xin lỗi, Ma-yan, nhưng cái cách cậu đang lay tớ khiến tớ hơi bối rối. Cậu nói xem có vấn đề gì với tất cả những chuyện này?”

“Đúng đó,” Naruze nói trong khi quay sang Mary. “Nói đi.”

“Hả?”

Mary hít một hơi trong lúc bối rối.

Tenzou-sama Yêu Yêu Đánh Bóng Về Nhà!

Ổn thôi. Cô có thể nói trong đầu mà không gặp vấn đề gì. Vậy thì cô cũng có thể nói ra thành tiếng được.

“T-Te-Tenzou-sama…zou…Yê-…”

Cô chỉ nói được đến đó. Khi chạm vào má, cô chỉ cảm thấy nóng rực. Cô cũng biết mình đang mỉm cười.

“Mọi người thật quá đáng...”

Cô muốn che giấu tất cả, nên đã ngồi xổm xuống.

Và cô nghe thấy một tiếng súng.

Suýt nữa thì tiêu!

Tenzou đã lăn mình dọc theo bức tường để né phát súng đầu tiên.

Cậu đặt lòng bàn tay lên tường để thực hiện một cú lộn nhào hời hợt cho phát thứ hai.

Nguy hiểm quá.

Súng trường của Nagaoka thuộc loại súng trường tiêu chuẩn, nên mỗi phát bắn đều phải nạp đạn từ đầu nòng. Tenzou đã cho rằng mình sẽ ổn miễn là né được một phát, nhưng…

Không ngờ hắn lại rút ra một khẩu súng trường khác nhanh thế!

Đó hẳn là kết quả của quá trình luyện tập. Vì hắn có thể làm tất cả những điều đó mà không cần nhìn, chắc hẳn hắn đã luyện tập chuyển đổi và sử dụng súng khi bị bịt mắt.

Chàng trai trông có vẻ hơi du côn, nhưng sâu bên trong lại là một người chăm chỉ.

Nhưng bây giờ không phải là lúc để ấn tượng.

Chuyện đó suýt nữa đã khiến Tenzou bị bắn lúc nãy.

Hơn nữa, Tenzou đến đây để đưa cậu ta trở lại Musashi, nên việc bị bắn chẳng có ý nghĩa gì.

Vì vậy, cậu quyết định gọi cậu ta để thương lượng. Cậu dang rộng hai tay để cho thấy mình không có ý định chiến đấu và quyết định gọi cậu ta bằng một giọng thân mật và gần gũi.

“Sao thế, Nagabuto!?”

Cậu bị bắn.

Mary đưa tay lên má khi nghe thấy tiếng súng nổ vang từ khu phế tích tòa tháp phía trên khu rừng ether. Cô đang ngồi xổm, nên những bông hoa trên đầu và vai cô rơi lả tả khi cô đứng dậy.

“Tenzou-sama!”

“Cậu ta đang làm gì vậy?”

“Tôi khá chắc là Crossunite đang cố gắng thương lượng với Nagaoka để cậu ta đầu hàng.”

“Trời ạ, Tenzou đúng là thương lượng dở tệ.”

“K-không phải vậy đâu ạ!” Mary bước tới một bước và đặt tay lên ngực để bảo vệ danh dự của Tenzou. “Tenzou-sama đã thuyết phục em đào tẩu đó!”

“Nhưng mà.” Naruze đặt tay lên cằm. “Hồi đó Tenzou đã làm gì nhỉ?”

“Chà,” Naito nói. “Cậu ta thuyết phục cô ấy bằng cách nói dối như cuội, sờ ngực cô ấy, và nói vấp ở câu quan trọng nhất.”

Mar-Ga: “Cậu là đồ tồi tệ nhất.”

10ZO: “C-chuyện gì thế này, Naruze-dono!?”

Tenzou nói vào khung thông báo trong khi lăn mình dọc theo bức tường để né viên đạn.

10ZO: “Tôi đang thực hiện một cuộc thuyết phục cực kỳ quan trọng vào lúc này!”

Asama: “Ừm, Tenzou-kun? Tớ sẽ nói một cách nhẹ nhàng nhất có thể vì đây là một công việc quan trọng, nhưng nếu Mary không yêu cậu điên cuồng, cậu sẽ không bao giờ thoát được những gì cậu đã làm đâu. Bình thường cậu đã ăn một cái tát rồi dính luôn tuyệt chiêu của người ta rồi.”

10ZO: Đó mà là nói một cách nhẹ nhàng nhất có thể sao!?

Phó Hội Trưởng: “Nhân tiện, Crossunite, cuộc thương lượng thế nào rồi?”

10ZO: “Hm, chắc chắn là nó không suôn sẻ như của ngài, Masazumi-dono ạ. ...Ý tôi là, tôi thực sự không biết làm thế nào để bắt đầu một cuộc chiến bằng cuộc thương lượng này.”

Phó Hội Trưởng: “Không ai yêu cầu cậu làm thế cả!”

Tonbokiri: “Masazumi, dồn nén cảm xúc không tốt đâu. Cứ thành thật với bản thân như ta đây là có thể sống một cuộc sống không căng thẳng.”

Trong khi chạy qua những ngọn núi ở phía tây bắc bán đảo Bousou để hỗ trợ quân Satomi, Muneshige thấy Gin đột nhiên đấm vào một cái cây trong rừng.

Lũ côn trùng mùa hè im bặt trong giây lát và lũ chim kêu lên rồi bay đi.

Bình thường thì điều đó sẽ nguy hiểm, nhưng họ đang di chuyển khá nhanh. Các đơn vị chiến binh khác cũng đang hành quân và một vài phát đạn lạc từ các hạm đội ở bầu trời phía nam đang rơi xuống Bousou.

Họ không cần phải dừng lại và Gin đã sớm trở lại bên cạnh anh.

“Tôi xin lỗi vì hành động xấu xí vừa rồi, Muneshige-sama.”

“Ha ha ha. Ta biết đó là con người bên trong của cô mà, Gin, nên đừng lo. Điều đó có nghĩa là cô đang sống một cuộc sống không căng thẳng khi ở bên ta.”

“Ngài đúng là luôn có cách nhìn nhận mọi việc một cách tích cực, phải không?”

Gin thở dài và buông thõng vai, nhưng…

“Muneshige-sama.”

“Judge,” anh lập tức đáp.

Con đường núi họ đang đi dẫn xuống sườn núi.

Họ đang đi theo nó từ trung tâm Bousou đến sườn phía đông, nhưng…

“Tôi thấy rồi.”

Có một trận chiến khốc liệt ở bầu trời phía nam xa xôi.

Họ có thể thấy ánh sáng xuyên qua kẽ lá và tiếng kêu của côn trùng mùa hè.

Bờ biển phía tây nam của bán đảo Bousou dường như nâng các hạm đội đang chiến đấu lên bầu trời. Ánh đèn của một thành phố có thể nhìn thấy ở phía trong của Bousou, bên trong Eo biển Uraga.

Đó là Satomi.

Thành phố có lẽ rộng khoảng một kilômét, nhưng bờ biển khoét sâu vào đất liền, tạo cho nó một hình trăng lưỡi liềm dày.

“Đó hẳn là do lò phản ứng long mạch.”

“Nó bị hư hại nặng đến thế sao? Tôi rất ấn tượng khi họ đã phục hồi được. ...Đại diện địa phương hẳn đã đứng về phía Hashiba và cố gắng giảm thiểu sự hỗn loạn.”

Không chỉ có vậy.

Có những bóng người có thể nhìn thấy ở phía Satomi của khu rừng giữa họ và Satomi.

Đó hẳn là những chiến binh đang bảo vệ Satomi từ trên bộ. Và...

“Đó là đối thủ của chúng ta, Muneshige-sama.”

“Judge. Cuối cùng cũng đến.” Muneshige có thể cảm thấy nụ cười trên khuôn mặt mình khi nói. “Cuối cùng, ta có thể để cô nghỉ ngơi được rồi, Gin.”

“Như vậy sẽ là bất cẩn, Muneshige-sama. Nhưng,” Gin vừa chạy vừa liếc nhìn Vịnh Edo phía sau họ. “Musashi hẳn sẽ sớm khởi hành. ...Tôi tự hỏi liệu họ có thuyết phục được Nagaoka Tadaoki đầu hàng không.”

Và…

“Tôi cũng tò mò không biết kẻ thù phía sau chúng ta – những kẻ đã ở trên Phế Tích Cầu Lớn của Vịnh Edo – sẽ làm gì bây giờ.”

Không khí chiến trường phía nam đã thực sự thay đổi, Tenzou nhận thấy.

...Họ chắc đang tìm cách bố trí phòng thủ trên bộ.

Cậu tò mò về một vài điều, nhưng phải để cho những người ở hiện trường lo liệu. Bất cứ điều gì cậu nói bây giờ cũng chỉ biến cậu thành một kẻ ngoài cuộc tọc mạch.

Thêm nữa, cậu phải tập trung vào Nagaoka ngay bây giờ.

Cậu phải thuyết phục cậu ta đi cùng mình, nhưng…

“Chết tiệt! Mày cũng có phần trong đó sao!? Mày là một trong những đứa đã tô đen con c* của tao!?”

“Khoan đã! Vụ con c* đó là do một người làm thôi!”

“Thằng nào lại có son môi để dùng vào cái thứ đó chứ!?”

“Chuyện dài lắm và chắc cậu cũng không tin đâu, nhưng chắc chắn là cậu ta có!”

Tôi: “Nàyyy, Tenzou! Sao lâu thế?”

10ZO: “L-là tại cậu đó!”

Tỷ Tỷ Thông Thái: “He he. Nhưng mà thật đấy, Tenzou, cậu đang làm gì vậy? Lâu quá. Mary sắp khóc đến nơi rồi kìa, biết không?”

10ZO: “L-lỗi của cô cũng nhiều như của Toori-dono vậy!”

Mar-Ga: “Ồ, cậu chưa chết à?”

10ZO: “Cô không cần phải thẳng thừng thế đâu!”

Phó Hội Trưởng: “Được rồi, Crossunite, đừng có trả lời từng cái lặt vặt nữa. À, nhưng mà trả lời tôi thì được.”

10ZO: “J-judge! Đúng là trả lời hết những chuyện nhảm nhí của mấy người điên đó sẽ giết tôi mất!”

Cậu bị bắn.

Cậu nhanh chóng bước ngang dọc theo bức tường để né.

Tôi: “Tenzou, đừng có trả lời từng cái lặt vặt nữa. Cậu sẽ chết đó.”

10ZO: “Cậu biết chính xác mình đang nói gì mà, phải không!? Phải không!?”

Phó Hội Trưởng: “Dù sao thì, Crossunite, cuộc thương lượng thế nào rồi?”

10ZO: “Thành thật mà nói, không ổn chút nào.”

Giấu giếm chỉ làm mọi chuyện tệ hơn.

Vì vậy, cậu thẳng thắn về tình hình của mình và xin lời khuyên của Masazumi.

10ZO: “Nagaoka Tadaoki hiện đang tập trung vào công việc của mình cho Hashiba. Cậu ta không phản ứng khi tôi yêu cầu đầu hàng và điều đó chỉ làm tăng thêm sự thù địch của cậu ta. Tôi định sẽ tiếp tục cố gắng nói chuyện, nhưng tôi không thấy nó sẽ suôn sẻ.”

Phó Hội Trưởng: “Sao chúng ta lại cử cậu đi nhỉ?”

10ZO: “N-ngài có cần phải đặt câu hỏi về chính sự tồn tại của tôi ở đây không!?”

Phó Hội Trưởng: “Chà, sao cũng được. Crossunite, cậu đã nói cho cậu ta biết cậu đến đây để làm gì rồi chứ?”

10ZO: “Hả?”

Chết rồi. Nghĩ lại thì, mình xuất hiện mà không giải thích lý do.

Mar-Ga: “Thằng này vừa bị bắn mấy phát trước cả khi kịp chào hỏi à?”

10ZO: “Tôi bị bắn chào hỏi đó!”

Uqui: “Trong trường hợp đó, chúng ta chỉ có thể kết luận vấn đề nằm ở cậu.”

10ZO: “Đừng có công kích cá nhân nữa!”

Phó Hội Trưởng: “Bắt đầu bằng việc giới thiệu bản thân rồi thuyết phục cậu ta đi.”

10ZO: “Giới thiệu bản thân sao!? Cái đó thì tôi làm được!”

Tadaoki thấy tên ninja đột nhiên đứng thẳng dậy trong tầm ngắm của mình.

Tên ninja dang rộng chân sang bên phải và đưa hai tay qua trước ngực.

Xin phép được tự giới thiệu! Tôi là Sĩ Quan Đặc Vụ Số 1 Lớp 3-Mận Học Viện Musashi Ariadust, Tenzou Crossunite! Thứ tôi thích nhất là những cô nàng tóc vàng ngực bự!”

Mary nghe thấy một tiếng súng xa xa.

“C-có phải Tenzou-sama vừa bị bắn không!?”

“Không, không, không. Logic chi phối suy nghĩ của cậu quá nhiều rồi, Ma-yan. Cuộc sống sẽ dễ dàng hơn nhiều nếu cậu không cho phép điều đó. Dù sao thì, cuộc sống với chúng tớ là vậy.”

“Cậu bỏ cuộc hơi nhanh đấy nhé? Và Mary, làm sao việc giới thiệu bản thân lại khiến anh ấy bị bắn được?”

“Chà.” Mary nghĩ một lúc. “Có lẽ ngài ấy đang nói chuyện với một người rất bạo lực.”

“W-whoaaaa! Nagabuto đáng sợ quááááááááááá!”

Người Ướt và em gái của hắn đột nhiên đứng thẳng dậy và cất cao giọng, khiến Masazumi phải giơ nắm đấm. Mary đưa tay lên má trong khi nhìn hai người họ hét lên những tiếng hét giả tạo rồi bỏ chạy.

“Tenzou-sama có sao không ạ?”

“Cậu lo lắng đến vậy sao?”

“Judge. Bổn phận của một người vợ là lo lắng cho chồng mình khi anh ấy đang chiến đấu trên chiến trường. Ngay cả khi tin tưởng anh ấy và chính mình, những lúc khủng hoảng mới là lúc bộc lộ những điều đó. Sẽ tốt hơn nếu những lúc đó không bao giờ đến, nhưng không phải lúc nào cũng được. Vì vậy em lo lắng.”

Mọi người trao đổi ánh mắt.

“–––––”

Và họ vỗ tay với vẻ mặt nghiêm túc.

Cô không thực sự hiểu tại sao, nhưng cô đỏ mặt vì cảm thấy như họ đang khen ngợi cả cô và anh.

Sau đó, cô hỏi Masazumi một câu.

“Tiếng súng đó có nghĩa là màn tự giới thiệu của Tenzou-sama không thành công sao?”

“Làm thế nào mà có thể giới thiệu bản thân dở tệ được nhỉ?” Người Ướt hỏi.

“C-chúng ta không nên đánh giá người khác qua ấn tượng ban đầu,” Adele nói.

Naruze giơ tay phải lên.

“‘Tóc vàng ngực bự’ không phải là ấn tượng ban đầu sao?”

“T-Tenzou-sama đã đưa ra quyết định đúng đắn, nên nó đã thành công.”

Cô trả lời ngay lập tức.

Uqui: “Ừ, hơi khó để đánh giá sai liệu ai đó có phải là tóc vàng ngực bự hay không dựa trên ấn tượng ban đầu.”

Bất Chuyển: “Vậy khi một tên ngốc nào đó mà tôi biết hỏi mọi người xem họ có phải là chị gái không, điều đó có nghĩa là hắn không tin vào nhận định của chính mình sao?”

Uqui: “Làm chị gái không phải là một đặc điểm có thể nhìn thấy. Nó là một phần của hồ sơ nhân vật.”

Chư Hầu Ngực Lép: “Chuyện này vừa rẽ sang một hướng kỳ quặc, phải không!?”

Gold Mar: “Vậy, ờ, Tenzou sẽ làm gì bây giờ, Seijun?”

Phó Hội Trưởng: “Hmm, đó là một câu hỏi hay.”

“Crossunite.”

Tenzou nghe thấy giọng của Masazumi. Cậu đang ép sát vào tường sau khi ngửa người ra sau để né viên đạn và giọng của Masazumi có một chút khiển trách.

“Nghe này, Crossunite. Tôi có một lời khuyên vì cậu không có khả năng chào hỏi hay giới thiệu bản thân một cách đàng hoàng.”

“S-sao ngài cứ phải nói như thể tôi là một người vô cùng bất tài vậy!?”

“Cứ nghe đi, được chứ? ...Cậu cần phải dụ cậu ta ra bằng mồi.”

“Mồi!?”

“Judge,” Masazumi xác nhận. “Như tiền bạc, đất đai, hoặc các đặc quyền. Tất nhiên đó phải là thứ chúng ta thực sự có thể cho cậu ta, nhưng nó vẫn đáng để cho cậu ta thấy giá trị của việc thương lượng. Ý tôi là, chắc chắn nó phải tốt hơn là trông cậy vào kỹ năng xã giao của cậu.”

“N-ngài không cần phải thêm câu cuối đó vào đâu!”

Dù sao đi nữa, Tenzou đứng dậy.

Đưa ra một thứ gì đó, hử!?

Tenzou xoay người sang bên phải và giơ ngón trỏ phải về phía Nagaoka đang cảnh giác.

“Nagaoka-dono!”

Cậu ta không trả lời. Hắn đang từ chối để Tenzou kiểm soát tình hình.

Nhưng không sao. Tenzou có mồi để nhử hắn.

“Trong túi tôi đây, có ‘Ero-izu!’ một game khiêu dâm xếp hạng R-Tuổi-Trưởng-Thành. Tôi sẽ đưa nó cho cậu nếu cậu đầu hàng! Như cậu có thể thấy, tiêu đề là một cách chơi chữ giữa cái tên Eloise và tất cả những chuyện erotic xảy ra ở suối nước nóng Izu trong suốt trò chơi! Nó có cả những cô nàng tóc vàng ngực bự mà tôi thích và cả những người phụ nữ lớn tuổi mà cậu thích! Và nó còn đi kèm với một ít thịt cá sấu bảo quản từ di tích Công viên Cá sấu Chuối nổi tiếng ở Izu!”

Bây giờ.

“Cậu thấy sao!?”

Mary nghe thấy một tiếng súng xa xa.

“T-Tenzou-sama thực sự bị bắn rồi, phải không!?”

“Ma-yan, cậu đang quen dần với chuyện này rồi đấy, phải không?”

“Và điều này có nghĩa là Crossunite vừa bị bắn vì đề nghị một loại phần thưởng nào đó sao? Cậu ta đã đề nghị cái gì vậy?”

“Hmm,” mọi người đồng thanh nói trong khi cúi đầu, nhưng Mary đặt tay lên ngực và lên tiếng.

“Đ-đừng lo! Tenzou-sama là...”

Mary không chắc phải diễn đạt điều này như thế nào.

Cô biết rõ Tenzou mạnh mẽ đến mức nào khi thực sự cần thiết.

Anh sẽ luôn hành động vào đúng thời điểm.

Cô muốn có một cách hay để mô tả điều đó.

Cô nhớ lại một cụm từ mà Tenzou đã dùng để nói rằng anh đã hành động quá hấp tấp khi thực hiện một cú sút trong một trò chơi điện tử bóng đá mà anh đang chơi. Sau đó, anh đã chỉ cho cô cách anh nên làm. Cô không biết gì về văn hóa trò chơi điện tử và cô chỉ thỉnh thoảng đi cùng Tenzou khi anh chơi, nhưng hình ảnh trên màn hình trông giống như người thật và cảm giác rất giống như xem một trận đấu thực sự.

Trận đấu trong game là giữa Scotland và Anh. Anh đã chơi với tư cách là Scotland và cô muộn màng nhận ra đó có thể là cách anh nghĩ về tương lai của họ. Nhưng Anh là một đội khó bị đánh bại trong game vì một tia Ex. Caliburn sẽ quét qua sân khi họ bắt đầu thua. Và chị gái của cô rất có thể sẽ làm điều đó nếu chị ấy quá nhập tâm vào trò chơi.

Cụm từ anh dùng theo nghĩa đen là làm việc gì đó nửa vời, nhưng cô khá chắc nó sẽ có ý nghĩa mà cô muốn nếu cô đổi “nửa” thành “hết”. Tiếng Cực Đông là một ngôn ngữ khó và cô không hoàn toàn chắc điều này có đúng không, nhưng nó hẳn là gần đúng.

“Đừng lo!”

Cô tiếp tục khi mọi người đã tập trung vào cô.

“Chắc chắn mọi người đều biết Tenzou-sama là người như thế nào rồi.”

Cô lên tiếng để xua tan nỗi sợ hãi của họ về anh.

Đúng vậy, anh ấy không bao giờ ‘lên cò’ nửa vời.

“Anh ấy ‘lên cò hết cỡ’ trong mọi việc anh ấy làm.”

“Cậu ta vẫn còn giở cái trò đó à!?”

Chư Hầu Ngực Lép: “Cậu ta đã làm gì trước mặt Mary-san vậy?”

Tỷ Tỷ Thông Thái: “He he he. Cậu ta bị nặng lắm rồi. Nhưng mà, Asama! Có hình phạt thần thánh nào của Thần Đạo cho việc này không? Kiểu như, khoe ‘cò hết cỡ’ ở nơi công cộng thì bị thiến chẳng hạn?”

Asama: “Hmm, trong thần thoại Thần Đạo có những người theo chủ nghĩa khỏa thân, nên tớ không nghĩ thiến sẽ có tác dụng. Hơn nữa, điều đó có lẽ cũng áp dụng cho cả Toori-kun nữa.”

Phó Hội Trưởng: “Khoan đã! Không thể nào! Ai đó kiểm tra lại đi!”

Người Mới: “Nhưng người nêu ra vấn đề thì phải tự làm chứ. ...Được rồi, đi đi.”

Masazumi bước tới trong khi mọi người im lặng.

Cô dang rộng vòng tay trước mặt Mary như một cử chỉ chào đón trong khi cố gắng giữ nụ cười.

Nhưng tên ngốc và em gái hắn lại bắt chước tư thế của cô ở phía sau Mary.

Chết tiệt!

Tuy nhiên, Masazumi vẫn đặt việc hoàn thành công việc của mình lên hàng đầu.

“Ừm,” cô bắt đầu trong khi đứng trước mặt Mary. “N-nghe này. Mary? Umm, là về Crossunite.”

“Ồ, judge. Có chuyện gì về ngài ấy ạ?”

“Chà, ờ… vậy là Crossunite đã, ờ, rút cái c-c-... à, ừm.”

Cô có thể cảm thấy mình đang đỏ mặt và phản ứng đó khiến cô xấu hổ hơn cả những gì mình đang nói.

“A-anh ấy thực sự đã làm những gì chị nói sao!?”

“Judge!”

Cô không ngần ngại trả lời. Đó là một câu trả lời hay, tự tin. Nhưng mọi người bắt đầu xì xào sau lưng cô.

“Tớ đã thực sự hy vọng chúng ta sẽ có nhiều cơ hội hơn để tận hưởng phản ứng của Seijun.”

“Dù sao đi nữa, một chính trị gia vô dụng không thể nói nổi một từ bậy bạ thì là loại gì chứ?”

“Lần này Seijun chẳng vui chút nào.”

Ồ, im hết đi, tất cả các người!

Nhưng Masazumi thấy Mary gật đầu trước mặt mình.

“Judge, anh ấy đã cho em thấy thế nào là ‘lên cò hết cỡ’.”

Và…

“Đó là lúc anh ấy nói cho em cách tốt nhất để đá vào bóng của anh ấy.”

Tôi: “Như thế không đau sao?”

Mar-Ga: “Khoan đã, là cậu ta tự đá vào bóng của mình hay là để Mary đá? Cái nào vậy, Masazumi?”

Phó Hội Trưởng: “Làm ơn đừng mong tôi hỏi những câu như thế!!”

Mary hơi bối rối vì mọi người xì xào nhiều quá.

Một ý nghĩ nảy ra trong đầu cô.

“Ừm, em có dùng sai tiếng Cực Đông ở đâu không ạ?”

“Hả? Không, tớ nghĩ cậu dùng đúng hết rồi.”

“Tốt quá.” Vai cô buông thõng nhẹ nhõm. “Em mừng là mọi người hiểu rằng Tenzou-sama thích ‘lên cò hết cỡ’. Khi anh ấy làm thế trong lúc đá bóng, anh ấy sẽ reo hò lớn và giơ tay lên trời khi thắng.”

“Khi Tenzou ‘thắng’ lúc ‘lên cò hết cỡ’, cậu ta giơ tay lên trời!?”

“Vâng. Khi anh ấy đưa bóng vào lưới.”

Mọi người chết lặng tại chỗ và cuối cùng Ohiroshiki hỏi những người khác một câu.

“Điều đó có nghĩa là Tenzou-kun thích mặc quần tất lưới không?”

“Suỵt, im lặng. Chúng ta cần xem chuyện gì xảy ra, Ohiroshiki.”

Phản ứng đó lại khiến Mary lo lắng. Cô đã tắt thần chú dịch thuật của mình, nhưng…

“Ừm, em thực sự nghĩ mình có thể đang dùng sai tiếng Cực Đông…”

“Không, tớ không nghĩ cậu làm sai gì đâu, Ma-yan. Tenzou mới là người sai ở đây.”

“Tenzou-sama sao ạ!? Có gì sai khi anh ấy ‘lên cò hết cỡ’ ạ?”

Phải mất ba giây dài trước khi có ai đó có thể nói bất cứ điều gì. Cuối cùng, Naruze bình luận mà không nhìn thẳng vào mắt Mary.

“Đó là tình yêu, tớ đoán vậy…”

“Ừ. Người ta nói tình yêu là mù quáng mà... Cô ấy thậm chí còn chấp nhận khi Tenzou ‘lên cò hết cỡ’…”

Cô không chắc họ có ý gì, nhưng cô thực sự tận hưởng thời gian ở bên anh.

“Có lẽ vậy… Đúng là anh ấy có thể rất trẻ con và đáng yêu khi ‘lên cò hết cỡ’ như thế.”

“Asama, liệu cậu có thể nhìn anh trai ngốc của tớ một cách ấm áp như vậy nếu anh ấy ‘lên cò hết cỡ’ không?”

“Chà, ừm, anh ấy không được phép gây phiền toái cho người khác, làm tổn thương mọi người, hay làm bất cứ điều gì để lại dấu vết.”

“Trời ạ, Tenzou khác xa với những gì tôi nhớ về cậu ta…”

“Khoan, khoan đã,” Masazumi nói. Cô vẫy tay về phía những người khác rồi quay lại phía Mary. “Ừm,” cô bắt đầu trong khi vỗ vỗ vào đôi má ửng hồng của mình. “Mary? Chà? Tôi thực sự không nghĩ tiếng Cực Đông của cậu sai đâu.”

“Seijun-kun, cậu đang nói đến từ nào vậy?”

“Im đi! ...Vậy nên. Chỉ là một lời cảnh báo thôi. Nó không sai, nhưng tôi nghĩ nó hơi quá thẳng thắn.”

“Thẳng thắn!? Nói Tenzou-sama làm việc ‘lên cò hết cỡ’ là cách diễn đạt quá thẳng thắn trong tiếng Cực Đông sao?”

“Có thể thẳng thắn hơn thế nữa sao!?”

“Bằng cách vẽ một bức tranh, rõ ràng là vậy.”

Naruze bắt đầu làm mẫu, nhưng mọi người đã ngăn cô lại.

Nhưng một lúc sau, Asama mỉm cười với những người khác.

“Tớ biết chuyện này là gì rồi. Mary đến từ một trong những quốc gia không kiểm duyệt, nên có lẽ cô ấy không biết cách chúng ta xử lý mọi việc ở đây.”

“Nhân tiện,” Naito nói thêm. “Chúng ta sắp tương tác với Thụy Điển, nhưng họ nổi tiếng là quốc gia cực đoan nhất châu Âu khi nói đến những chuyện đó.”

“Ực…”

“Dù sao thì,” Masazumi tiếp tục. “Tại sao Crossunite lại bắt đầu làm thế? Tôi muốn biết nguyên nhân. Cậu ta có thể là nạn nhân của những điều kiện căng thẳng trên Musashi.”

“Ồ, em không nghĩ anh ấy làm thế vì căng thẳng đâu.”

Mary chắc chắn về điều này.

“Một ngày nọ, anh ấy nói ‘mùa giải đã bắt đầu’ và anh ấy đã làm thế sau bữa tối kể từ đó.”

Masazumi lắng nghe lời khai của Mary.

“Ý em là, ừm, chị có nhớ khi em nói với chị rằng dạo này anh ấy hay tự sờ xuống dưới vào buổi sáng không?”

“Nó là phần nối dài của chuyện đó sao!?”

“Judge. Vì vậy, để thay đổi không khí, anh ấy đã dùng tiền tiêu vặt của mình để mua thứ mà anh ấy gọi là PC chơi game. Và vào những ngày anh ấy tự sờ xuống dưới vào buổi sáng, anh ấy có xu hướng ‘lên cò hết cỡ’ chơi cái đó vào buổi tối.”

Uqui: “Vậy là cậu ta chỉ tự chơi một mình cả ngày, hử?”

Cô Gái Hút Thuốc: “Đừng có nói chuyện thú vị như thế khi tôi sắp bước vào trận chiến.”

Bản thân mình sẽ gọi đây là tiếng ồn nền gây mất tập trung, Masazumi nghĩ. Và…

“Vậy là cậu ta làm thế rất nhiều, phải không?”

“Ồ, judge. Nhưng, chà, giống như là anh ấy bắt đầu làm một chút nhưng ngày càng say mê hơn.”

“Và cậu làm gì trong suốt thời gian đó, Mary?”

“Judge. Lúc đầu, em ngồi cạnh anh ấy và chuẩn bị sẵn trà cho khi anh ấy xong, nhưng anh ấy quá nhập tâm với nó, có vẻ như đó không phải là lúc để uống trà.”

Sói Bạc: “Đúng vậy, đó sẽ là một tách trà khó xử.”

“Đúng là vậy… Vậy chuyện gì đã xảy ra sau đó, Mary?”

“Judge,” cô nói trong khi đặt tay lên má và hạ lông mày xuống với vẻ mặt phiền muộn. “Em đã mắc lỗi khi gọi anh ấy lúc anh ấy đang cố gắng tập trung.”

“Oof. Điều đó chắc hẳn không vui vẻ gì với cậu ta,” tên ngốc nói.

“E-em cảm thấy có lỗi vì có lẽ em đã hơi ghen tị khi anh ấy quá tập trung vào hoạt động của mình. Và sau đó anh ấy bị cuốn theo và vô tình đá vào bóng của mình rất mạnh.”

Tất cả các chàng trai gần như khuỵu xuống.

Nhưng Masazumi hỏi một câu trong khi nhìn họ hồi phục. Cô muốn Mary tiếp tục trong khi bản thân vẫn không tham gia vào chủ đề này.

“Và chuyện gì đã xảy ra sau đó, Mary?”

“Judge. Anh ấy đã cố gắng hồi phục lại, nhưng em vẫn cảm thấy như mình đã làm gián đoạn cuộc vui của anh ấy. Và khi em nói với anh ấy như vậy…”

“Vâng?”

“Judge.” Mary lắc đầu với cả hai tay trên má và những bông hoa bay tứ tung xung quanh cô. “Anh ấy nói, ‘Đúng là anh đã hơi quá tập trung, nhưng hãy biết rằng em luôn ở trong tâm trí anh suốt thời gian đó, Mary-dono.’ ”

Yoshiyasu ra lệnh cho họ rời khỏi tàu vận tải đã hạ cánh trong khi nhanh chóng chuẩn bị lên bờ. Nhưng…

“Hm?”

Cô nhận ra Sĩ Quan Đặc Vụ Số 6 của Musashi, người đã đưa chiếc kiseru lên miệng để “hút một hơi cuối cùng”, đang hít khói nhanh đến mức đầu tẩu thuốc đỏ rực.

Chuyện gì vậy? Yoshiyasu lo lắng khi cô gái tiếp tục hít vào hơn mười giây.

“Này, chúng ta không cần phải vội đến thế đâu. Cô đang cố hút hết khói vào người à?”

“Đừng nói gì cả,” Sĩ Quan Đặc Vụ Số 6 nói trong khi đưa lòng bàn tay giả của mình ra.

Trong khi nheo mắt, cô cuối cùng quay sang một bên và thổi hết khói ra. Và cô dành thời gian thở ra gấp đôi thời gian hít vào.

“Này, cô có sao không?” Yoshiyasu hỏi.

“Hm? Có chứ, tôi hoàn toàn khỏe mạnh. Đôi khi thật tuyệt khi gặp phải nhu cầu hút thuốc kiểu như ‘chuyện này xấu hổ đến mức tôi nghĩ mình sẽ ngã chết nếu không được hút thuốc’.”

Chuyện là thế sao? Yoshiyasu tự hỏi với một cái nghiêng đầu. Sau đó cô nhìn vào khung thông báo bên cạnh tay mình.

“Đến lúc cho giai đoạn tiếp theo rồi. Nhanh lên!”

Mary đi đến kết luận của mình trong khi nhận thức được rằng những bông hoa trắng xung quanh cô đang nói lên những suy nghĩ sâu thẳm nhất của mình.

“Tenzou-sama là bất khả chiến bại khi anh ấy ‘lên cò hết cỡ’. Vì vậy anh ấy sẽ ổn thôi.”

Một tiếng súng vang lên.

Tadaoki đang bực mình.

Hắn là một tay súng thiện xạ. Hắn thậm chí còn giành được một cái tên kế thừa với kỹ năng đó. Đúng là hắn đang bị phân tâm bởi rắc rối với vợ ở phương tây, nhưng mà…

“Tại sao mình không thể bắn trúng!?”

Vì một lý do nào đó, đạn của hắn không thể trúng tên ninja đang đứng trên tường. Và tên ninja đó giơ ngón trỏ phải lên.

“Hah ha ha ha! Ngươi thật sự nghĩ đòn tấn công của mình có thể trúng một ninja đã dành cả đời để né tránh những đòn tấn công vô cớ sao!?”

“Này, mày đã nhảy và lăn lộn khắp bức tường đó! Đừng có phớt lờ trọng lực nữa!”

“Đừng ngớ ngẩn! Ngươi không quen thuộc với văn hóa tinh tế của việc nhảy tam giác và nhảy ba lần giữa không trung sao!?”

Tên ninja chỉ tay và hét vào mặt Tadaoki.

“Từ thời đại của các vị thần, võ sĩ châu Á và ninja Cực Đông đã được phép phớt lờ trọng lực!”

Mar-Ga: “Tenzou.”

10ZO: “Hm? Có chuyện gì vậy?”

Gold Mar: “Chà, tôi thực sự đã nghĩ rằng cậu đã chứng tỏ mình là một tên cặn bã ở một cấp độ thực sự ấn tượng, nhưng cuối cùng cậu đã làm cho mình trông khá tốt. Có lẽ chúng ta nên cho cậu một cơ hội thứ hai.”

10ZO: “S-sao tôi lại cần một cơ hội thứ hai!?”

Asama: “Hmm, nhưng chúng ta thực sự phải cảm ơn Mary vì điều này, phải không? Ý tớ là, cứ nghĩ xem Tenzou-kun sẽ trở nên điên rồ đến mức nào nếu không có cô ấy.”

10ZO: “Tôi thực sự không biết mọi người đang nói về cái gì!”

Tỷ Tỷ Thông Thái: “Cò! Chúng ta đang nói về cò! Và không chỉ một phần! Mà là ‘cò hết cỡ’!”

10ZO: “Không, tôi biết điều đó không thể là sự thật! Nói cho tôi biết sự thật đi!”

Phó Hội Trưởng: “Chúng ta đã chạm vào một chủ đề mà không ai trong chúng ta muốn theo đuổi, vì vậy tôi sẽ chỉ nói thế này: hãy suy nghĩ lại về cách sống của cậu đi. ...Giờ thì.”

10ZO: “S-sao lại có khoảng dừng đó!? Mọi người đang nói về chuyện gì vậy!? Nói cho tôi biết!”

Phó Hội Trưởng: “Làm ơn đừng bắt tôi phải nghĩ về điều đó nữa. ...Dù sao thì, Crossunite, chúng tôi có một chiến lược mới cho cậu vì cậu đã làm hỏng việc chào hỏi, giới thiệu bản thân và tặng quà.”

10ZO: “Ngài có thể ngừng xúc phạm tôi như một cách để bắt đầu cuộc trò chuyện không?”

Phó Hội Trưởng: “Bình tĩnh đi. ...À, Mary thực sự đã nghĩ ra ý tưởng này.”

10ZO: “Mary-dono sao? Là gì vậy?”

Phó Hội Trưởng: “…”

10ZO: “S-sao ngài không nói gì cả!?”

Phó Hội Trưởng: “Chà... cậu biết đấy? Ừm… Tôi đoán cậu có thể gọi nó là một trò chơi mà cậu tự chơi với chính mình. Đúng vậy, một trò chơi. Một trò chơi khiến cậu reo hò và giơ tay lên trời. Ừ, thử làm thế đi.”

Tadaoki thấy tên ninja thay đổi cách di chuyển.

Tư thế của hắn bớt cứng nhắc hơn.

“Hắn sắp ra tay rồi.”

Tadaoki có thể nhận ra điều đó. Trong quá trình huấn luyện và đấu tập, hắn đã học được ý nghĩa của những thay đổi khác nhau trong không khí.

Đây là một cuộc quyết đấu.

Và tên ninja lên tiếng.

“Nagaoka-dono.”

“Gì?”

“Judge,” tên ninja đáp lại trong khi khoanh tay và thò tay vào túi. “Tôi thách đấu cậu một trận trong trò chơi bóng đá Winning Eleven 48!”

Tadaoki dùng giọng nói để bắn.

Suýt nữa thì tiêu!

Phát bắn đó đặc biệt tệ, Tenzou nghĩ trong khi lộn nhào sang một bên để né.

Cậu không ngờ lời thách đấu game của mình lại bị từ chối.

“K-khoan đã! Nagaoka-dono, cậu là loại người không sở hữu hệ máy chơi game và khung thông báo của cậu không được thiết lập để chơi game sao!?”

“Tôi thích xem bóng chày hơn!!”

Thất bại cơ bản! Tenzou nghĩ.

“N-nhưng tôi đã triệu hồi hai khung thông báo điều khiển rồi, vậy thì sao? Sao không thử xem? Tôi sẵn sàng chấp mình một chấp rất lớn.”

“Tôi không biết luật! Và tôi biết có cả tấn luật nhỏ nhặt kiểu như không được cầm bóng đi quá ba bước!”

“Cậu đang nhầm lẫn nó với một môn thể thao khác rồi! Hơn nữa, chế độ hỗ trợ trong Eleven siêu hữu ích, nên cậu sẽ ổn thôi! Cậu chỉ cần giữ nút và xem điểm số của mình tự động tăng lên!”

Đúng vậy. Các trò chơi ngày nay đã đi hơi xa trong việc hỗ trợ người chơi mới. Không ai trong số bạn bè của cậu chịu chơi Eleven với cậu, nên cậu đã nghĩ đến việc để Mary chơi và cuối cùng đã thử vào ngày hôm trước.

Cách cô ấy khoác tay cậu khi họ chơi đã ép ngực cô ấy vào cánh tay cậu một cách tuyệt vời, nhưng màn hình game đã cho thấy địa ngục. Cậu đã đặt tất cả các cài đặt chấp lên mức cao hơn “Ác mộng”, gọi là “Tận thế!”, nên sân bóng dài ra 3km khi cậu rê bóng, quả bóng đột nhiên chứa đầy sắt khi cậu sút, làm gãy chân cầu thủ của cậu, những cú sút của trung phong Mary có sức công phá ngang với pháo chính của một chiến hạm, và khung thành của cậu rộng ra 80m. Các chấp chắc chắn ở một đẳng cấp khác.

Phần tệ nhất là khung thành của Mary-dono đã nhảy thẳng lên không trung để né bóng khi tôi sút.

Tỷ số cuối cùng là 72-2 với 2 điểm của cậu là những pha phản lưới nhà của Mary, nhưng cô ấy là kiểu người hay di chuyển khi điều khiển khung thông báo, nên…

Ngực cô ấy ép vào cánh tay tôi và rung lên khắp nơi. Thêm vào đó, cô ấy còn phát ra những tiếng rên rỉ cố gắng dễ thương, nên nhìn chung đó là một khoảng thời gian vui vẻ.

Cậu lại bị bắn.

“N-Nagaoka-dono! Tấn công bất ngờ là gian lận!”

“Đừng có ngọ nguậy giữa không trung như thế nữa!”

“Tôi chỉ đang thể hiện cảm xúc của mình thôi! Tôi là một ninja rất biểu cảm! Hiểu chưa!?”

Sau khi tuyên bố điều đó, Tenzou vào tư thế chiến đấu.

Chà, dù sao đi nữa, mình phải làm điều này.

Cậu phải thắng ở đây.

Cậu đã muốn tránh chiến đấu khi Nördlingen sắp đến, nhưng cậu không còn lựa chọn nào khác. Cậu sẽ làm những gì phải làm và cậu sẽ đạt được kết quả cần thiết. Đó là ý nghĩa của việc làm một sĩ quan.

“Vậy thì.”

Cậu điều chỉnh nhịp thở của mình.

Cậu giữ hông hơi thấp, nhưng nhấc gót chân lên.

Cậu dồn sức vào các ngón chân đang hướng xuống để chống đỡ mình trên tường. Và…

“Nhào vô!” Nagaoka hét lên.

Tinh thần tốt đấy, Tenzou nghĩ.

Điều này cũng giống như cuộc quyết đấu của cậu ta với Honjou Shigenaga. Chuyện đó xảy ra chỉ vài giờ trước. Đó là một thất bại đau đớn đối với cậu ta, nhưng cậu ta đã không để nó ảnh hưởng đến mình. Vì vậy...

Judge.

Tenzou nghĩ, Chàng trai tên Nagaoka Tadaoki này mang trong mình một phiên bản của bản thân có thể tiếp tục nhìn về tương lai dù có thua thảm hại đến đâu.

Có thể hầu hết những người bây giờ được gọi là tân binh đều như vậy. Rốt cuộc, họ đều sẽ sống qua thời Chiến Quốc và hoàn thiện bản thân ở đó.

Điều đó có nghĩa là…

Họ có thể đi cùng con đường với chúng ta.

Với suy nghĩ đó, Tenzou bước tới.

Tiếng súng tiếp theo báo hiệu sự bắt đầu trận chiến của họ.