Nên tập trung vào điều gì
Khi đang cuồng loạn giao tranh?
Phân Bổ Điểm (Ý Nghĩa Của Chiến Thắng)
Mặt đất trắng xóa, còn bầu trời thì đen kịt.
Trên chiến trường đó, Oichi khoác một chiếc áo choàng Sviet Rus bên ngoài bộ quân phục của M.H.R.R., giọng nàng vang lên.
“Nếu không nhanh chân lên, bữa tối sẽ bị ăn hết sạch đó.”
Ai đó ngoảnh lại về phía giọng nói của Oichi.
Đó là Narimasa. Anh vừa kiểm tra động tĩnh xung quanh vừa vội vã quay lại nhìn nàng.
...Ôi, không!
Ý nghĩ của anh hiện rõ mồn một. Oichi đang chạy về phía này và vẫy tay. Lời nói đó rõ ràng là nhắm vào anh, thế nên...
“Oichi!! Tên Shibata đó rốt cuộc đang nghĩ cái quái gì vậy!?”
“Ể? Katsuie-sama bảo em cứ tự do làm điều mình muốn. ...Vậy nên nhanh lên nào! Hôm nay em đã cố gắng hết sức mình đó.”
...Tên ngốc đó!
“Tại sao cô cứ phải khiến mọi chuyện thêm rắc rối thế hả!?”
“Na-chan!”
Kẻ địch đã áp sát từ hai bên, Toshiie vừa hét lên vừa kéo tay Fuwa chạy về phía đội hình địch ở đằng trước.
“Bọn này sẽ cùng Michi đi lối này, huynh lo cho Oichi-dono đi!!”
“Shaja!!”
Anh phóng ra ấn ký Israfil từ hình xăm trên cánh tay, nhưng thay vì trụ vững chân trên mặt đất để chuẩn bị tung một cú đấm...
“Lily Flower!”
Anh sử dụng ấn ký hoa bách hợp trên khớp chân để thực hiện một cú nhảy lướt về phía Oichi.
Narimasa lao về phía trước.
Anh cách Oichi, người đang chạy về phía mình mà không chút phòng bị, khoảng ba trăm mét. Thay vì tiếp đất, anh thực hiện bước lướt đầu tiên, rút ngắn khoảng cách xuống còn một trăm hai mươi mét.
Anh chuẩn bị thực hiện bước thứ hai để đến thẳng chỗ Oichi.
...Mình sẽ tóm lấy cô ấy ngay khi chưa kịp tiếp đất rồi đưa về trại!!
Anh đang dồn sức vào chân phải trong khi chân trái mới là chân trụ, nhưng anh đã luyện tập rất thuần thục. Anh sẽ không đời nào mắc sai lầm với một cú nhảy cao tốc đơn giản. Vì vậy, anh không chút do dự mà chuẩn bị lần cuối cho cú phóng người về phía trước.
“Lily Flower!!”
Ấn ký xuất hiện trên chân phải đang co lại của anh. Những đóa bách hợp phát sáng hiện lên trên mắt cá chân và cả những khớp ngón chân khi anh thực hiện cú nhảy thứ hai.
Nhưng anh đã quá chậm.
Ngay khoảnh khắc anh phóng đi, một bóng trắng đã rơi xuống giữa anh và Oichi.
Một tử thi với đôi chân được gia cố đã nhảy xuống từ một trong những chiếc thuyền đang hạ xuống từ bầu trời.
...Chết tiệt!
“Cản đường đấy, tên ngu này!!”
Narimasa biến cú nhảy của mình thành một cú đá. Thay vì chỉ đạp thẳng lòng bàn chân trái về phía trước, anh giữ cú đá theo một góc chúc xuống. Kẻ địch rơi xuống trước mặt anh không có thời gian để né tránh.
“Chết thêm lần nữa đi!!”
Cú đá trúng đích.
Anh lợi dụng lực phản chấn để vượt qua kẻ địch đang xoay ba vòng trên không rồi lướt đi theo một đường vòng cung thấp.
Lực nhảy của anh đã yếu đi, nhưng chưa hoàn toàn biến mất. Thật không may, kẻ địch đang nhanh chóng tiếp cận từ hai bên.
...Liệu mình có kịp không!?
Bước thứ hai của anh kết thúc ở vị trí cách Oichi năm mươi mét.
Kẻ địch bên trái đã đến quá gần, và...
“Ể? Chuyện gì đang xảy ra vậy?”
Oichi cuối cùng cũng nhận ra kẻ địch đang đến gần.
...Ôi, không!!
Kẻ địch bên trái gần như đã tiếp cận được nàng. Vẫn còn ba mươi mét giữa họ, nhưng khoảng cách đó có thể được san lấp trong nháy mắt bởi lũ quỷ và những kẻ được cường hóa thể chất.
Narimasa không có thời gian để đối phó với tất cả chúng trước khi cứu Oichi, nhưng có thứ gì đó đã lăn và nảy lên rất nhanh từ phía sau bên trái.
Đó chính là Tử Thi Sống với đôi chân được gia cố mà anh đã đá bay về phía trước.
Anh đã vượt qua nó, nhưng giờ nó lại đang lăn qua mặt anh.
Anh vào thế chiến đấu khi khối xương thịt đó cào xé, rách toạc trên mặt tuyết bên trái mình. Anh cũng liếc nhìn những kẻ địch đang đến gần Oichi ở phía trước bên trái.
“Nhận lấy này!”
Anh tung cùi chỏ trái ra và dùng nắm đấm mang ấn ký bách hợp nện vào lưng Tử Thi Sống khi nó nảy lên không trung.
“Lily Flower!!”
Kèm theo một tiếng nổ vang dội, anh dùng nắm đấm trái làm kíp nổ để bắn Tử Thi Sống đi như một quả đạn pháo. Cú đấm là một đường xoáy ốc, thêm vào một vòng xoắn từ hông đến tận cổ tay. Một lực xoáy cực mạnh bao trùm lấy Tử Thi Sống khi nó bay đi.
“...!!”
Sau tiếng nổ chói tai khi bức tường âm thanh bị phá vỡ, quả đạn pháo tử thi đã đến chỗ kẻ địch. Những chiến binh quỷ và Tử Thi Sống đang lao đến từ bên trái bị thổi bay bởi cú va chạm từ một xác chết đang xoay tròn do hiệu ứng con quay cực mạnh và bởi luồng gió sắc như dao cắt đến chỗ chúng.
Ba hàng quân đầu tiên bị nghiền nát hoàn toàn.
Narimasa lao về phía trước bất chấp kết quả đó. Nhiều kẻ địch hơn đang đến từ bên phải, nhưng...
...Mình sẽ đến kịp!
Anh sẽ có thể tóm lấy Oichi chỉ với độ trễ hai hoặc ba mét. Chắc chắn như vậy, anh thực hiện cú nhảy thứ ba.
Anh sẽ dễ dàng đến kịp. Hoặc anh đã nghĩ vậy.
Khi thực hiện cú nhảy, anh thấy Oichi ôm trán và khụy người xuống.
“A.”
Đó là một viên đạn.
Giữa không trung, Narimasa không hẳn là nghe thấy tiếng súng, mà là nhìn thấy chuyển động của Oichi.
Nàng loạng choạng rồi thân trên mảnh khảnh gập về phía mặt tuyết.
Tiếng súng chỉ đến tai anh sau đó, và Narimasa vẫn tiếp tục dõi theo những gì đã xảy ra ở phía trước.
...Ôi, không.
Cơ thể đang bay của anh bỗng chùng xuống giữa không trung.
Anh nhận ra nhóm địch chậm hơn ở bên phải mới là mối đe dọa thực sự. Lũ quỷ và Tử Thi Sống chủ yếu sử dụng sức mạnh thể chất và thần thuật, nên chúng hiếm khi có tay súng nào.
“Nhưng có phải chính sự hiếm hoi đó đã làm chậm nhóm bên phải không!?”
Anh nhận ra mình không còn đến kịp nữa, nên anh kết thúc cú nhảy giữa chừng và đạp sâu xuống nền tuyết khi tiếp đất.
Tiếng băng vỡ vang lên khi anh dừng lại, trong khi kẻ địch bên phải tăng tốc trong cuộc đua về phía Oichi. Tất cả chúng đều giơ vũ khí về phía nàng.
“Oichi là vợ của Shibata Katsuie và là em gái của Oda Nobunaga! Chúng ta sẽ lấy mạng ngươi làm chiến công đầu tiên!”
Ngay khoảnh khắc đó, Narimasa thấy một màu sắc lướt qua trước mắt mình.
Màu đen. Nó di chuyển theo mọi hướng có thể tưởng tượng được, len lỏi giữa các chiến binh bên trái và bên phải.
Khi chuyển động đen tuyền cuồng nộ đó phản công, một điều gì đó đã xảy ra với vài trăm con quỷ và Tử Thi Sống ở hàng đầu của cả hai bên.
“...!?”
Tất cả chúng đều bị chém đứt, và máu đen phun lên không trung.
Điều đó không xảy ra ngay lập tức. Cần một khoảng thời gian để ngọn gió cuộn lên.
Nhưng sau khoảng thời gian ngắn ngủi đó, tất cả những người có mặt đều có thể thấy những gì đã xảy ra trên chiến trường.
Vài trăm kẻ địch trong số hai ngàn tên đang lao về phía Oichi đã gục ngã xuống tuyết, máu tuôn xối xả.
...Cái gì vậy!?
Fuwa đã ngoảnh lại và chứng kiến mọi chuyện.
Đó là Oichi.
Tuy nhiên, có điều gì đó ở nàng khác với lúc Fuwa nhìn thấy chỉ một khoảnh khắc trước.
Vóc dáng nàng vẫn thế, mái tóc vẫn dài như vậy, quần áo, giày dép, và mọi thứ khác đều không đổi.
Chỉ có tư thế của nàng đã thay đổi.
...Nàng đang cúi gằm đầu!?
Nàng nhìn xuống đất và dường như đã gập người từ dưới ngực. Đầu nàng cũng cúi gằm xuống, khiến nó ở gần ngang rốn hơn là ngang vai.
Từng sợi tóc trên đầu nàng rũ xuống, che kín khuôn mặt như một ống tròn.
Và một giọng nói phát ra từ dưới ống tóc đó.
“A...”
Âm tiết đó tiếp tục vang lên khe khẽ.
“Aeeeeee...”
Hơi thở thoát ra tuy nhỏ nhưng dường như lại kéo dài vô tận trên cánh đồng.
“Ee.”
Nàng đang nức nở.
Giọng nói thoát ra từ sâu bên trong ống tóc, và những giọt lệ lấp lánh rơi xuống tuyết.
“Hyaah.”
Những giọt lệ mang theo hơi ấm cơ thể, nên chúng làm tan chảy lớp tuyết khi đáp xuống.
Chẳng mấy chốc, toàn thân Oichi run lên. Giữa vòng vây của những kẻ địch nằm la liệt trên tuyết và là đích đến của những kẻ địch đang áp sát, Oichi gập người xuống thấp hơn nữa. Một cơn run rẩy dữ dội chạy khắp người nàng. Nàng đang khóc. Nàng lắc đầu một cái và một gợn sóng ngoằn ngoèo chạy dọc theo mái tóc mềm mượt đang buông thõng.
“Ahhhhhhh!!!”
Sắc đen của Oichi bùng nổ giữa đội quân trắng xóa đang đến gần.
Oichi di chuyển theo những đường cong.
Khi một con quỷ cầm kiếm tay phải tiếp cận, nàng nhanh chóng xoay người lùi về phía sau bên phải. Cú đá ngược của nàng găm gót chân vào mặt trong cổ tay đang vung kiếm xuống của hắn và làm chệch hướng cả cánh tay ra ngoài.
Quỹ đạo của thanh kiếm trở nên chéo đi, và Oichi hạ thấp người giữa vòng xoay. Mái tóc nàng lướt theo mọi chuyển động, và nàng luồn ra ngoài sang bên trái như thể lượn vòng bên dưới cánh tay phải và lưỡi kiếm của con quỷ mà nàng đã đánh chệch hướng.
Tên kiếm sĩ quỷ tặc lưỡi khi Oichi luồn xuống dưới cánh tay phải và ra sau lưng hắn.
“Đừng hòng thoát!”
Hắn nghiêng người sang trái và hạ thấp trọng tâm để tăng thêm lực chém chéo về bên phải của thanh kiếm. Giờ đây lưỡi kiếm sẽ không chạm vào mặt tuyết và hắn có thể tiếp tục vung cánh tay phải để truy đuổi Oichi sau lưng mình.
Hắn đã làm vậy. Hắn tung một cú vung trái tay từ phải sang như thể đang múc lưỡi kiếm từ dưới lên. Dù quỹ đạo của nó là chéo, vẫn còn rất ít không gian để né tránh.
Nhưng Oichi vẫn chọn né.
Thứ gì đó vươn ra từ cơ thể đang xoay tròn của nàng. Đó chính là cái đầu đang vung mái tóc của nàng ra xa cơ thể.
“Ee.”
Hành động đó dường như bất cẩn hơn là linh hoạt, như thể nàng đã làm trật khớp cổ, và nó khiến đầu nàng xoay theo một vòng quay bên ngoài vòng quay của cơ thể.
“Eeeaah!!”
Thay vì lượn vòng ra sau tên kiếm sĩ, nàng bước vào một vòng xoáy hỗn loạn.
Đó là một chuyển động phi nhân. Vòng xoáy vặn vẹo, không ổn định trông như một điệu nhảy và nàng đá gót chân phải vào tuyết. Cú đạp đó phóng nàng ra trước con quỷ đang vung kiếm ra sau bên phải. Nàng ở ngay dưới bụng hắn đang nhoài về phía trước.
Oichi đã cố tình làm mình mất thăng bằng để phóng qua lưỡi kiếm và quay lại vị trí ban đầu.
Kẻ địch đã vung kiếm hết cỡ, nên cơ thể hắn hoàn toàn sơ hở. Oichi nghiêng người vẫn đang xoay tròn của mình sang phải và chống tay xuống tuyết như thể đang lộn nhào ra xa kẻ địch. Chỉ có điều nàng không cố gắng trốn thoát. Mái tóc nàng quét trên tuyết khi nàng xoay người theo chiều dọc và tung một cú đá thẳng vào chóp cằm của con quỷ.
Đế giày kim loại ở gót chân trái của nàng đập vào hàm con quỷ bằng một cú đánh chéo đầy uy lực.
Một âm thanh chát chúa vang vọng giữa bầu trời lạnh lẽo.
Oichi gập người về phía trước và đứng dậy ngay khi quai hàm của con quỷ bị hất sang một bên.
“Kh.”
Bộ não của con quỷ rung chuyển bên trong hộp sọ. Hắn khuỵu xuống, tay phải rời khỏi thanh kiếm và nó văng đi.
Nhưng chỉ nửa nhịp sau, ý thức đang phai nhạt của hắn đã hồi phục. Sức mạnh trở lại trong đôi mắt khi chúng nhìn xuống Oichi.
“Đừng do dự!!”
Hét lên như vậy, hắn thực hiện một hành động quyết đoán.
Hắn lao cả hai tay về phía trước để tóm lấy Oichi.
Ngay khi đôi tay dày cộm ôm lấy thân hình mảnh mai của nàng, những đồng đội của tên kiếm sĩ đang lao tới từ phía sau hoặc phía trước hắn đã gạt bỏ sự do dự như lời hắn yêu cầu.
Giáo, kiếm, và các loại vũ khí khác đâm vào cơ thể hắn.
“Ohhh!!”
Những trụ thần chú gắn dưới chuôi vũ khí đã yểm thần thuật vào lưỡi kiếm. Gần như không có độ trễ, ngọn lửa bùng lên từ các lưỡi đao.
Tên kiếm sĩ bốc cháy.
Khi ánh sáng nóng rực trở nên chói lòa, các chiến binh áo trắng giơ cao vũ khí. Họ để xác đồng đội mình tan theo gió sau khi hắn đã cháy thành tro còn hơn cả than.
“Славу товарищ!”
Vinh quang cho đồng đội!
“Ура товарищ!”
Phước lành cho đồng đội!
“товарищ! Славу Урааааа!”
Đồng đội! Vinh quang và phước lành cho người!
Tro tàn rơi xuống. Chúng vẫn giữ nguyên hình dạng cơ thể và quần áo của hắn, nhưng...
“——————”
Thứ mà đồng đội của họ ôm giữ nhẹ bẫng, ngay cả đối với tro tàn.
Những bộ phận chịu nhiệt của bộ giáp đã chống lại ngọn lửa còn tốt hơn cả xương, và dựa trên số lượng còn lại...
“Bên trong... không có gì cả?” ai đó lẩm bẩm.
Đội quân áo trắng đã tập trung thành một vòng tròn và một trong số những người ở bên ngoài hét vào trung tâm.
“Về phía trại của chúng!!”
Họ nhìn về phía trại của P.A. Oda. Thanh kiếm mà con quỷ trước đó đã đánh rơi đã rớt ở đó, nhưng giờ nó đang bị ai đó kéo đi, khiến mũi kiếm cày trên mặt đất tuyết.
Người đó đang lao về phía họ trong khi tăng tốc những chuyển động xoay tròn điên cuồng của mình.
“Là Oichi!”
Mái tóc đen chuyển động như một cơn bão dữ dội khi nàng đâm sầm vào vòng tròn trắng mà không hề giảm tốc độ.
Oichi đang cúi gằm đầu.
Nàng xoay tròn, quét ngã kẻ địch, dồn toàn lực nện vũ khí vào người hắn, rồi buông tay, đoạt lấy một món vũ khí khác từ những kẻ địch đang lăn lóc ngổn ngang, thực hiện một vòng xoay toàn thân khác để nện món vũ khí đó vào chúng, chộp lấy món vũ khí mà nàng đã buông trước đó, lại nện nó vào chúng một lần nữa, rồi lại buông tay lần nữa. Nàng sẽ đánh và buông, cướp và tấn công, và tất cả diễn ra ở rìa ngoài của mái tóc đang bay phần phật.
“Ee...!”
Với cái đầu cúi gằm và toàn thân run rẩy, nàng xoay tròn liên tục trong khi hất hông, vai và cùi chỏ ra trước theo đà quay. Nàng tung tất cả về phía trước như thể sắp ngã quỵ, và nàng lại tăng tốc hơn nữa.
Mái tóc che kín khuôn mặt nàng như một ống tròn đen kịt. Chỉ có những âm thanh của tiếng cắt xé, tiếng vũ khí va chạm, tiếng gãy vỡ, tiếng da thịt đập vào nhau, và...
“Eeeeeeeeeee!!”
Tiếng gào thét của nàng vút cao lên bầu trời, và nàng dường như đang xé nát mái tóc của chính mình bằng cả cơ thể.
“Eeaaaaaaaaaaah!!”
Nàng cướp vũ khí, chém ngã kẻ địch, ném những lưỡi kiếm ra xa tầm với, đập nát chân, dùng những cơ thể đang gục ngã làm lá chắn và bàn đạp, và vung vũ khí trong cả hai tay để tăng thêm gia tốc.
“Ahhhh!!”
Nàng tiếp tục tiến lên.
Ngay cả khi suýt ngã, nàng vẫn ép mình vào một vòng xoáy để bật dậy. Nàng chạy nhanh đến mức vượt qua những kẻ địch đang cố gắng lùi lại, nàng đâm và quét bằng những lưỡi kiếm khi lướt qua chúng, và nàng liên tục chộp lấy những vũ khí đang bay giữa không trung mà nàng đã buông ra trước đó. Như thể di chuyển từ vũ khí này sang vũ khí khác, như thể tấn công bằng tất cả vũ khí trên chiến trường cùng một lúc, ở mọi nơi mà vòng xoáy của nàng đi qua, nàng sẽ nắm lấy chuôi của một món vũ khí đang bay, xoay nó bằng các ngón tay, rồi ném nó để đâm vào ai đó.
“Eeaaaahhh!!”
Mái tóc đen gào thét lướt qua chiến trường.
Cứ mỗi một món vũ khí hiện diện, một kẻ địch lại gục ngã.