Hai người họ bắt đầu ra ngoài cùng nhau, vào một khoảng thời gian cố định mỗi ngày. Sanagi sẽ qua phòng hắn như bình thường, trước hết cả hai dành ra khoảng ba mươi phút không làm gì để bình tâm lại, sau đó chuẩn bị rồi đi, lòng vòng xung quanh độ một giờ, cuối cùng quay về căn hộ, xoa dịu những cảm xúc căng thẳng bằng bất cứ cách nào mà họ muốn.
Hết ngày, kết quả tập luyện sẽ được đánh giá. Sanagi sẽ thử xem nhỏ có thể nhìn vào mắt Kousaka được bao nhiêu giây, còn Kousaka sẽ thử xem hắn có thể nắm tay Sanagi được bao nhiêu giây.
Kousaka cảm nhận được sự tiến bộ của hắn qua từng ngày. Hắn vẫn không thể tự mình đi tàu điện, nhưng nếu có Sanagi, thậm chí hắn dám ghé qua nhà hàng chút đỉnh. Tiến triển dù chậm chạp, song hắn đã bớt rửa tay, bớt lau chùi, cái mùi thuốc khử trùng trong phòng cũng đã bớt đi.
Thấy chứng sợ vi khuẩn của Kousaka đã khá lên, Sanagi bắt đầu rủ hắn đi ra chỗ mấy loài thú hoang để cho chúng ăn. Thiên nga dưới hồ, mèo hoang trong công viên, bồ câu trên sân ga, hải âu ở bãi biển, rồi dần dà đến cả quạ tại mấy bãi rác – đều được Sanagi cho ăn, không phân biệt đối xử. Kousaka đứng nhìn nhỏ từ một khoảng xa xa.
Khi Kousaka hỏi nhỏ chính xác thì điều gì ở động vật khiến nhỏ thích thú đến vậy, Sanagi đáp lại bằng một câu trả lời tương đối bất ngờ.
“Lâu rồi em có đọc một cuốn sách nói rằng động vật không có ý thức về quá khứ hay tương lai, trong đầu chúng chỉ có hiện tại. Cho nên dù có phải chịu đau đớn đến đâu, đến cả khi nó thành một bài học rồi, thì bản thân nỗi đau ấy không hề đọng lại. Thế là nỗi đau đầu tiên và nỗi đau thứ một nghìn đối với chúng cũng chỉ là “nỗi đau trong hiện tại.” Nhờ vậy mà, dù không có hy vọng, chúng cũng không thể rơi vào tuyệt vọng, cứ thế ở trong cái trạng thái an nhiên ấy. Một triết gia nào đó đã từng gọi đây là “đầu tư hoàn toàn cho hiện tại”… và em thì ngưỡng mộ cách sống của chúng.”
“Phức tạp quá nhỉ. Tại sao lại không phải là ‘bọn mèo dễ thương thế nên em thích’?”
“Tất nhiên là bọn mèo dễ thương rồi,” Sanagi nói như bị tổn thương. “Nếu có thể trở thành bất kỳ thứ gì, em muốn được là một con mèo. À mà, em cũng muốn có cánh như chim nữa.”
“Em muốn là một con mèo có cánh?”
“Thế thì không còn là mèo nữa rồi,” Sanagi thẳng thừng phủ nhận.
Hai người phát hiện ra rất nhiều điều trong lúc đi bộ qua thị trấn. Những khung cảnh mà Kousaka luôn đi thẳng qua không thèm ngó ngàng, khi có Sanagi bên cạnh, trở thành cảm hứng cho trí tưởng tượng: “Không biết thế giới trong mắt con bé sẽ như thế nào?” Có cảm giác hắn vừa được trao cho đôi mắt mới, như chiếc máy ảnh được thay lăng kính, mọi vật đều mang một góc nhìn khác.
Có lẽ Sanagi cũng có chung cảm nhận. Một ngày, nhỏ nhìn ra xa xa và lẩm bẩm.
“Đi qua đường phố một mình khác với khi có người đi cùng quá nhỉ?”
Những mảng màu chưa được vẽ trong thế giới của Kousaka được Sanagi tô điểm, và Kousaka cũng hoàn thiện những phần còn thiếu trong bức tranh của Sanagi. Và như vậy, thế giới đã trở nên tươi sáng hơn một chút.
Có người ăn cùng sẽ ngon hơn. Có người đi chơi cùng sẽ vui hơn. Cảnh vật khi có người ở bên sẽ còn đẹp hơn nữa. Một điều thật hiển nhiên đối với hầu hết mọi người, thậm chí là không đáng nói. Nhưng đối với Sanagi và Kousaka, đây là một phát kiến quan trọng làm lung lay quan niệm sống của họ. Rằng hạnh phúc là cộng hưởng.
Giờ thì, họ đã hiểu được lý do tại sao người ta lại đến sống cùng nhau.
Kousaka vẫn chưa quên về lời cảnh báo của Izumi. Hắn vẫn tuân theo mệnh lệnh phải để “mọi thứ nguyên như thế”, cố gắng giữ một khoảng cách hợp lý với Sanagi để tránh trở nên quá thân mật với nhỏ. Nhỏ tiến về phía hắn bước nào, hắn lùi lại bước ấy, và nếu nhỏ lùi ra, hắn lại tiến tới. Hệt như một điệu nhảy.
Nhưng dù có muốn hay không, khoảng cách giữa hai người chắc chắn đã ngắn lại. Một điều hết sức tự nhiên. Những người dành cho nhau quá nhiều thời gian, chia sẻ những lo lắng, chia sẻ cả thế giới cho nhau như họ không thể nào không tiến xa hơn trong một mối quan hệ.
Kousaka đã tiến tới một điểm không thể vãn hồi mà chẳng hay biết. Giờ đây, họ đang đứng sát mép của ranh giới tình bạn, nhưng chẳng mấy chốc sẽ có một rung động đột ngột khiến cho họ mất thăng bằng và ngã về phía trước .
Thời khắc ấy nhanh chóng tìm đến. Đêm 20 tháng 12, một đêm mưa tuyết.
Kousaka đã thiếp đi trên chiếc ghế của hắn. Không phải do mệt, cũng không phải do thiếu ngủ. Chỉ là hắn thích nhắm mắt lại khi có Sanagi ở bên.
Nó đã trở thành một thói quen hàng ngày. Khi hắn ngủ quên đi trong lúc Sanagi đọc sách, hắn có thể mơ những giấc mơ đẹp. Giấc mơ không cụ thể, chỉ là chắp vá vụn vặt của những hình ảnh. Hắn không thể nhớ lại một thứ gì rõ rệt khi tỉnh giấc, song vẫn còn lại những âm vang của niềm hạnh phúc. Kiểu giấc mơ như thế.
Khi thức dậy vào ngày hôm ấy, gương mặt của Sanagi đang ở ngay trước mắt hắn.
Kousaka giật mình nhảy bắn lên vài phân, nhưng phản ứng của Sanagi còn dữ dội hơn nhiều. Hắn chỉ vừa mở mắt, nhỏ đã lùi phắt lại. Phản ứng ấy giống như của một đứa trẻ đang vụng trộm làm một điều gì đó thì bỗng nhiên bị la từ phía sau.
Và rồi mắt họ lướt qua nhau. Gương mặt Sanagi lộ vẻ bàng hoàng. Song là do một điều gì khác thay vì việc Kousaka đột ngột thức dậy.
“Chào buổi sáng.”
Kousaka mỉm cười với Sanagi, nụ cười mang hàm ý “Anh sẽ vờ như không thấy gì cả.”
Thế nhưng Sanagi không phản ứng lại. Nhỏ ngồi trên mép giường, chằm chằm nhìn xuống nắm đấm đang đặt trên đùi, đấu tranh với mâu thuẫn trong lòng. Mắt nhỏ, thường ngày trông ngái ngủ bơ phờ, giờ đang mở trừng trừng, còn đôi môi lúc nào cũng mím chặt giờ đang hé ra một nửa.
Mất không nhiều thời gian để nhỏ lấy lại bình tĩnh và ngước lên. Sau khi hít một hơi dài, nhỏ nói bằng một giọng khàn khàn.
“Em xin lỗi.”
Kousaka bỗng thấy vô cùng bối rối vởi nét mặt đau đớn như án mạng vừa bị phát hiện của nhỏ. Chỉ đến lúc này, hắn mới nhận ra, trễ một nhịp, điều mà Sanagi đã cố làm. Rằng góc nghiêng của gương mặt nhỏ khi hắn thức dậy - trùng khớp hoàn toàn với góc nghiêng của gương mặt nhỏ khi hôn môi hắn qua lớp khẩu trang.
“Cần gì phải thế. Anh không để ý lắm đâu.” Kousaka nói. “Với lần này anh cũng đâu có cào em.”
“Không, không,” Sanagi lắc đầu quầy quậy. “Em suýt chút nữa thì đã làm một điều vô phương cứu chữa.”
Dứt lời, nhỏ ngồi ôm gối trên giường và vùi mặt vào chúng.
Không thể cứu chữa? Kousaka vắt óc nghĩ. Song chỉ có một điều mà hắn nghĩ ra được. Có lẽ nhỏ đang xin lỗi hắn vì đã suýt thì khiến hắn phá vỡ cái quy tắc “không được đi quá giới hạn” mà Izumi đã đặt ra.
Pha vừa nãy thì đúng là hú hồn thật. Dẫu vậy, phản ứng của nhỏ vẫn là thái quá. Mặc dù trước đây có lớp khẩu trang ở giữa, song về lý thì nhỏ đã làm điều đó một lần rồi. Hắn không thể không nghĩ rằng “Đến giờ thì còn quan trọng gì đâu?”
Tuy nhiên, lời nói tiếp sau đó của Sanagi mới khiến cho hắn bị sốc.
“Nếu cứ ở gần nhau thế này, em nghĩ em sẽ giết anh một ngày nào đó mất thôi, anh Kousaka.”
Nhỏ không nhìn hắn, trên miệng nhỏ là một nụ cười lẻ loi.
Sanagi đứng dậy, gạt đi vài giọt nước mắt.
“Cho nên, em sẽ không đến đây nữa.”
Không nói thêm một lời, nhỏ bỏ đi không chút do dự.
Đến lúc Kousaka bừng tỉnh khỏi nỗi bối rối để chạy đuổi theo, bóng Sanagi đã mất hút.
Cơn mưa tuyết nặng hạt trút lên thị trấn.
Và thế là, Kousaka lại chỉ còn một mình.
*
Một vài ngày trôi qua.
Kousaka biết rằng dù có tìm ra câu trả lời cũng không khiến cho Sanagi quay lại, nhưng hắn cứ nghĩ mãi về lý do khiến nhỏ bặt vô âm tín. Hắn không nghĩ mình đã phạm phải lỗi lầm nghiêm trọng nào. Thật ra, trong mười ngày vừa qua, mối quan hệ giữa họ là hết sức tốt đẹp. Hắn tự tin như vậy. Trong thâm tâm, nhỏ thích thú với khoảng thời gian cả hai dành bên nhau. Chắc chắn là thế.
Con bé bỏ đi không phải vì ghét mình, Kousaka nhận ra. Tuy nhiên, như con bé nói, mình không biết nhiều về nó. Mình chỉ có ấn tượng là mình biết nhiều thôi.
Thế nhưng giờ hắn vỡ ra một chút. Ẩn sâu trong nhỏ là một “thứ” nghiêm trọng hơn chứng sợ bị người khác nhìn, và nó ngăn chặn sự tiếp xúc với những người khác. Dù không có bằng chứng, nhưng linh tính mách bảo hắn vậy. Chứng sợ bị người khác nhìn chỉ là một biểu hiện phát sinh ra từ “thứ” đó.
Thất vọng là thế, song khi hắn nghĩ đến việc sáu người trước đây cũng đã đều thất bại trong việc này, thì việc Sanagi bỏ hắn mà đi cũng chỉ là lẽ tự nhiên. Có lẽ ngay từ đầu đây đã là một câu đố không có lời giải.
Duy chỉ có một điều khiến hắn không yên. Ý nhỏ là gì khi nói rằng “em nghĩ em sẽ giết anh một ngày nào đó?” Hắn có nên diễn giải rằng đó là một cách nói quá cho việc gây rắc rối cho hắn, hay nên hiểu theo nghĩa đen? Không, hắn nên ngừng lại thì hơn. Nghĩ về những chuyện đã rồi không làm được tích sự gì cả.
Cuộc đời của Kousaka quay trở về với nề nếp trước khi gặp Sanagi. Lúc đầu, hắn thấy chẳng có gì để làm trong những buổi chiều, nhưng rồi cũng nhanh chóng thích nghi. Những nghi thức sinh hoạt đã duy trì suốt năm năm không thể bị quên đi dễ dàng. Hắn lau chùi sạch sẽ căn phòng, cả những vết máu của Sanagi, rồi tắm liên tục để gột rửa đi hết cái cảm giác về nhỏ.
*
Bốn giờ chiều ngày 24 tháng 12. Chỉ còn chưa đầy một giờ trước khi tác phẩm của Kousaka - SilentNight được kích hoạt. Chưa rõ bao nhiêu thiết bị đã bị lây nhiễm, nhưng ước tính tối thiểu cũng phải đến vài nghìn. Lý do là vì mã độc mà hắn tạo ra có sự khác biệt khá lớn so với những mã độc điện thoại trước đó.
Cha đẻ của nó là Kousaka cũng không hề nhận ra rằng SilentNight là một mã độc điện thoại vô cùng đột phá. Trước đó đã từng tồn tại những mã độc vô hiệu hóa chức năng liên lạc của điện thoại như SilentMutter hay Radiocutter được phát hiện vào năm 2009. Nhưng tựu chung lại, trong những mã độc được phát hiện tính đến năm 2011, hầu hết chúng là trojan do cản trở về mặt công nghệ. Trong khi đó, SilentNight lại là một dạng sâu điện thoại được đưa vào hệ thống mạng và có khả năng tự sinh sôi, nên khả năng khuếch tán của nó là không thể sánh nổi khi so với những mã độc điện thoại trước đó. Ít nhất trong lúc này, chưa có chương trình diệt virus nào phát hiện ra loại mã độc này.
Một con virus nguy hiểm xuất hiện vào năm 1999 - Melissa, được cho là đã gây ra thiệt hại hơn 80 triệu đô la. Thêm vào đó, con virus xuất hiện vào năm sau đó, Love Letter, được cho là đã gây ra thiệt hại tới vài tỷ đô. Ngay cả những loại mã độc được các cá nhân tạo ra cũng có thể gây ra những tổn hại chưa từng nghe đến tới thế giới nếu nó lọt được vào hệ thống. Nếu mọi thứ thuận lợi, cho dù không lay chuyển thế giới, SilentNight vẫn có khả năng thu hút sự chú ý của rất nhiều người trong hai đến ba ngày.
Nhưng Kousaka chẳng có tâm trạng nào chứng kiến chuyện ấy xảy ra. Mặc dù lập trình mã độc đã từng là lẽ sống của hắn, song bây giờ nó thật vô nghĩa. Chính bản thân Kousaka cũng không biết như thế có phải do Sanagi hay không.
Mình sẽ tự thú trước khi ngày hôm nay khép lại, Kousaka thầm quyết định. Hắn không màng đến chuyện tự thú sẽ làm giảm nhẹ tội án so với việc bị Izumi giao nộp. Chỉ là hắn cảm thấy như thế là đúng đắn.
Sau khi đã ăn mặc và đi ra trước ngưỡng cửa, chuông điện tử bỗng kêu. Hắn biết đó không phải là Sanagi. Hắn cho rằng đó có lẽ là Izumi, nhưng trực giác của Kousaka đã sai.
Đứng trước cửa là một người giao hàng. Gã chẳng nói chẳng rằng đưa cho hắn một cái bút và một cái biên lai. Sau khi Kousaka ký nhận, gã gửi hắn một cái bọc giấy và nhanh chóng bỏ đi.
Hắn quay lại phòng khách để mở cái bọc ra. Bên trong là một chiếc khăn quàng màu rượu vang. Khi tháo bỏ chiếc khăn đã được gấp gọn lại thì có một thứ gì rơi ra. Một lá thư viết tay với thiết kế đơn giản cùng một phong bì. Thứ đựng bên trong phong bì đã thòi ra tí chút sau cú rơi: một sấp tiền.
Kousaka nhặt lá thư lên và đút nó vào túi áo khoác. Hắn chẳng thèm tốn thời gian để mà đếm tiền. Hắn biết trong đó có bao nhiêu, và lý do số tiền này được gửi cho hắn.
Sanagi có lẽ đã lấy một nửa phần thù lao của Kousaka như một điều kiện để trở thành bạn bè bởi vì nhỏ muốn có một chỗ đứng ngang hàng với hắn. Nhỏ chắc chắn không muốn hắn cảm thấy rằng hắn đang làm vì tiền. Giờ khi mối quan hệ giữa hai người đã thất bại, không cần thiết phải duy trì sự ngang hàng đó nữa.
Kousaka rút chiếc điện thoại ra khỏi cái sạc mà nó luôn luôn được cắm vào, nhét cái khăn quàng vào trong cặp và đi ra khỏi phòng. Hắn sẽ tới đồn cảnh sát. Hắn không biết tại sao, nhưng hắn cảm thấy rằng để tự thú, hắn nên làm vậy bằng cách đến đó trực tiếp thay vì gọi điện.
Hắn không mang găng tay cũng như khẩu trang. Một hình phạt cỏn con dành cho bản thân hắn.
Trên đường, Kousaka lấy ra lá thư và đọc nó.
“Chắc em đã làm anh cảm thấy hoang mang khi bất ngờ bỏ đi như vậy. Em rất xin lỗi. Thực lòng em cũng muốn được giải thích, nhưng lại chẳng nói được gì. Bởi có cố gắng dùng thêm nhiều từ ngữ thì chắc sẽ chỉ làm anh rối bời hơn mà thôi. Một điều em có thể khẳng định chắc chắn đó là anh không có trách nhiệm gì trong việc này, vấn đề nằm hoàn toàn ở nơi em. Em đã sai khi khao khát một thứ nằm hoàn toàn ở ngoài tầm với của mình.”
Chữ viết của nhỏ nắn nót hơn so với tuổi. Cách viết cũng khác so với tông giọng xuề xòa thường ngày. Nhưng lạ thay, việc đó chẳng có gì trái ngược. Hắn thấy những từ ngữ mà nhỏ viết trong lá thư phản ánh đúng với con người bên trong của Sanagi hơn là những lời mà nhỏ nói ra.
Kousaka nhìn sang mặt thứ hai của tờ thư tay.
“Anh Kousaka, em thích được dành thời gian trong căn phòng của anh, chẳng cần phải làm gì cả, chỉ vẩn vơ thế thôi. Từ khi được sinh ra đến bây giờ em mới biết đến những cảm giác bình yên đến thế. Em nghĩ là do ở đó có người mà em thích. Cảm ơn anh vì quãng thời gian tuyệt vời.”
Khoảng giấy trắng sau đó cứ như một thoáng ngập ngừng, Kousaka nhìn sang mặt thứ ba.
“Không phải là để trả công đâu, nhưng em có gửi cho anh một chiếc khăn quàng mà em đan. Đúng rồi, chính là cái “sở thích con gái” mà em đã giấu anh đấy. Nếu không vừa ý, anh có thể vứt nó đi, em không phiền đâu. Nói thật là, em chỉ muốn được thử tặng quà cho ai đó một lần.”
Mặt thứ tư.
“Em đã trực tiếp yêu cầu Izumi để anh yên, Kousaka ạ. Ông ấy luôn luôn cưng chiều em hết mực, nên em cam đoan là ông ấy sẽ làm theo lời em bảo thôi. …Thực tế là em chỉ định gửi cho anh mấy lời này, nhưng rồi em lại viết dông dài. Em xin lỗi.”
Và nhỏ kết thúc lá thư như thế này.
“Đây sẽ là lần cuối em liên lạc với anh, anh Kousaka. Hãy cứ xóa sạch em khỏi đầu óc anh đi. Xin từ biệt.”
Đến lúc Kousaka đọc xong lá thư, hắn đã ở trước đồn cảnh sát. Hắn đứng đó. Chiếc đồng hồ bên trong chỉ năm giờ chiều.
Kousaka cho lá thư tay vào trong túi, lấy ra chiếc khăn quàng từ trong cặp, giơ nó lên trước mặt. Khăn của nhỏ được đan vặn thừng rất khít, rất dễ nhầm với một mặt hàng hay được quảng cáo.
Kousaka quàng nó lên cổ. Dù hắn biết nó được đan bằng tay. Chính hắn cũng thấy lạ. Người ghét những thứ “nấu bằng tay,” “viết bằng tay,” “làm bằng tay” như hắn – bất cứ thứ gì bị tay chạm vào – bình thường lẽ ra món quà này sẽ làm hắn thấy kinh tởm, ngay cả nếu người làm ra để tặng cho hắn là Sanagi. Đây là một mâu thuẫn không thể giải thích được bằng cái lý do “trời quá lạnh nên phải quàng cho ấm.”
Đứng bên ngoài đồn cảnh sát, Kousaka vùi mặt vào trong cái khăn, chăm chú nhìn mấy bóng đèn lập lòe màu đỏ.
Hắn không rõ hắn làm thế trong bao lâu.
Rồi đột ngột, hắn chợt nhận ra mình yêu Hijiri Sanagi đến vô vọng.
Mối tình đầu của hắn, ở tuổi 27.
Và đối phương là một cô bé 17 tuổi.
Nhưng hắn không thấy thế là đáng hổ thẹn. Những con người vốn đã trái khoáy, trong những hoàn cảnh trái khoáy, nảy sinh một tình yêu trái khoáy. Chuyện đó chẳng có gì lạ.
Hắn quay lưng về phía đồn cảnh sát. Hắn không còn muốn tự thú nữa.
Hành động sau đó của hắn có phần mau lẹ. Kousaka bật điện thoại của hắn lên lần đầu tiên sau suốt mấy ngày. Hắn gọi vào số của Sanagi, nhưng tiếng chuông bị ngắt chỉ sau một hồi. Một cuộc điện thoại bị ngắt như thế thì có hơi lạ. Hắn thử đi thử lại, kết quả vẫn như cũ. Không có cảm giác gì là điện thoại của nhỏ đang tắt máy hay nằm ngoài vùng phủ sóng. Hay là nhỏ đã chặn số của hắn?
Ngay khi ấy, hắn nhận ra một khả năng. Có thể đây là tác động của SilentNight. Có thể nó đã vượt xa mong đợi của hắn và lan ra khắp mọi nơi, ngay đến cả điện thoại của Sanagi. Suy xét kĩ thì không phải là bất khả thi.
Kousaka không biết phải nói sao nữa. Nếu hắn đúng, nhỏ vừa mới mất liên lạc chỉ một vài phút trước. Kể cả nếu có muốn trực tiếp đến gặp nhỏ, hắn cũng không biết địa chỉ của Sanagi. Hắn sẽ phải chờ hai ngày cho đến khi hiệu lực của con sâu dừng lại ư? Hắn lắc đầu; không được. Hắn cảm thấy phải nói cho Sanagi biết ngay hôm nay, không thì sẽ không bao giờ có cơ hội để làm thế nữa. Không còn thời gian để trì hoãn thêm. Nhưng hắn có thể đi đâu để tìm nhỏ? Hắn cuống cuồng tìm kiếm trong đầu, nhưng không nảy ra ý nào.
Thật mỉa mai, Kousaka cười lớn. Con sâu mà hắn làm ra để gây khó khăn cho các cặp đôi đã quay lại cắn chính hắn. “Gieo gió gặt bão” là đây.
Có thứ gì đó lành lạnh trên má, khiến hắn ngước lên. Tuyết đã bắt đầu rơi rồi sao? Hắn ngửa bàn tay lên và chờ những bông tuyết chạm vào. Khi làm thế, bỗng nhiên hắn thắc mắc rằng tại sao hắn lại không đeo găng tay. Thế rồi tâm trí hắn đi từ chuyện này sang chuyện khác. Găng tay, các buổi tập, cầm tay nhau, bàn tay của Sanagi, bên ngoài nhà ga, những bóng đèn Giáng Sinh, đêm Giáng Sinh.
“Cho nên, thế này nghe có hợp lý không? Đến đêm Giáng sinh, em sẽ đi được quanh thị trấn, không bận tâm về ánh mắt của mọi người nữa. Còn anh Kousaka, anh sẽ nắm tay được với ai đó mà không sợ bẩn nữa. Nếu chúng ta đạt được mục tiêu đó, thì vào đêm Giáng sinh, chúng ta sẽ nắm tay nhau và đi dưới ánh đèn Giáng sinh bên ngoài nhà ga, sau đó sẽ có một buổi ăn mừng nho nhỏ.”
Nếu có một nơi thì chắc chắn phải là nơi đó, Kousaka kết luận.
Hắn chạy về phía ga và nhảy lên chuyến tàu ngay khi nó chuẩn bị xuất phát. Có một vài ghế trống, nhưng hắn không ngồi mà đứng dựa vào tường để lấy lại nhịp thở. Hắn lôi ra chiếc điện thoại của mình, kiểm tra tình hình lây nhiễm của con sâu, kiểm tra xem liệu có ai nhắc đến loại virus mới trên mạng trong một tiếng vừa qua hay không. Hắn chỉ thấy được năm hay sáu người nói rằng điện thoại của họ đột nhiên bị mất liên lạc. Suýt thì Kousaka đã thấy an tâm, nhưng chẳng mấy chốc hắn nhận ra sự ngu ngốc của mình. Những người bị ảnh hưởng bởi con sâu, trừ khi có một thiết bị khác trong tay, sẽ không thể lên mạng để mà nói gì. Dùng internet để kiểm tra xem có ai bị mất internet không thì cũng như gọi tên để đếm số nạn nhân thiệt mạng vậy.
Hắn từ bỏ việc kiểm tra tình hình lây lan và cho điện thoại trở vào trong túi. Chắc vẫn phải sau một thời gian nữa thì thiệt hại mới trở nên rõ rệt.
Sau khi xuống tàu và đi qua cổng soát vé, một người đàn ông trung niên gọi hắn lại. “Cảm phiền cậu một chút, cậu có thể cho tôi mượn điện thoại không?”, ông ta nói. “Có một người mà tôi phải gọi ngay lập tức, nhưng điện thoại của tôi hình như vừa mới bị hỏng rồi.”
“Tôi không thể nào gọi điện hay gửi tin nhắn, nhưng vẫn xem được danh bạ. Tôi có nghĩ đến việc dùng điện thoại công cộng, nhưng như cậu thấy đấy…”
Kousaka trông thấy một cảnh tượng kỳ dị ở nơi mà người đàn ông chỉ tới.
Bên ngoài ba bốt điện thoại cách cổng soát vé một khoảng là những hàng người rồng rắn xếp hàng. Đứng đầu là một người đang nhìn vào màn hình điện thoại di động và ấn nút trên điện thoại công cộng. Có lẽ họ đều là nạn nhân của con sâu.
Kousaka nuốt nước bọt. Tình hình dường như đã nghiêm trọng hơn dự liệu của hắn.
Dù đang chạy đua với thời gian, Kousaka vẫn cho người đàn ông mượn điện thoại. Không hề hay biết gã trai trẻ rộng lượng này chính là nguyên nhân của mớ lộn xộn này, ông ta cúi đầu rất thấp và cảm ơn hắn.
Trong lúc ông ta gọi điện, Kousaka cố gắng nghĩ đến những cách để liên lạc với Sanagi. Rồi hắn bỗng nhận ra. Không cần thiết phải liên lạc. Nếu Sanagi vẫn cảm thấy muốn gặp mình, con bé chắc chắn sẽ đến bên ngoài nhà ga tối nay. Nó đã hứa như vậy. Mặt khác, nếu không muốn thì gọi được cho nó cũng chẳng tích sự gì. Nỗi lo lắng chính của mình bây giờ là, cho dù Sanagi có xuất hiện hay không thì, mình cũng sẽ không thể tìm ra con bé.
Kousaka trông thấy nhân viên nhà ga đặt một tấm biển thông báo ra trước cổng soát vé, và người ta bắt đầu tụ tập xung quanh nó. Người đàn ông sau khi đã gọi xong cú điện, trả lại chiếc điện thoại cho Kousaka, cảm ơn hắn và bỏ đi. Kousaka kiềm chế lại ham muốn khử trùng cho cái điện thoại, nhét nó vào túi. Thế rồi hắn đi ra khỏi tòa nhà và hướng ra khoảng khuôn viên phía trước. Nếu Sanagi có đến, đây sẽ là nơi nhỏ sẽ chọn.
Ở đó có rất nhiều những người trẻ tuổi đơn độc. Chắc chắn không phải tất cả đều như vậy, nhưng kiểu gì thì cũng sẽ có vài phần trong số họ đã mất đi phương tiện liên lạc do con sâu và không thể gặp được người mà họ muốn gặp. Có người đang hút thuốc với vẻ cáu kỉnh và nhìn ra xa xăm, có người đang ngồi trên băng ghế và liên tục ngó quanh, người thì đang sốt ruột đi đi lại lại quanh khuôn viên. Cảnh tượng gợi cho hắn về cái thời trước khi điện thoại di động được phổ biến.
Kousaka ngồi xuống một băng ghế cạnh cột đồng hồ, ở đó nhìn dòng người đổ ra từ nhà ga. Hắn căng mắt lên để không bỏ sót một người nào bước vào hay đi ra từ đó. Nhưng một tiếng, rồi hai tiếng trôi qua mà vẫn không thấy bóng dáng Sanagi. Mỗi khi thấy một người phụ nữ với mái tóc ngắn, sáng màu, hắn lại ngước lên đầy hy vọng, nhưng đều không phải.
Tuyết dày hơn, lượng người trong công viên dần dần thưa đi. Chẳng mấy chốc số còn lại chỉ đủ để đếm trên đầu ngón tay. Trong ga đã bớt kẻ ra người vào, không cần hắn phải căng mắt lên nữa.
Tổng cộng ba tiếng đã trôi qua.
Chờ đợi thêm nữa chắc cũng chẳng ích gì, hắn nghĩ.
Lời hứa ấy đã mất đi hiệu lực lâu rồi.
Hắn thở dài và nhìn về phía trời đêm. Toàn thân hắn cứng đờ, đặc biệt là phía dưới đùi, tái tê ngoài sức tưởng tượng. Nhưng cái rét bên ngoài không phải là vấn đề lớn. Thứ hơi nóng trong lồng ngực vốn tưởng như một phần của hắn, giờ đã nguội ngắt, thay thế vào đó là luồng không khí u ám băng giá. Chút ấm áp phảng phất còn lại chỉ góp phần làm cho cái lạnh trở nên kinh khủng hơn.
A, hóa ra cảm giác đơn độc là thế này, Kousaka nhận ra ở cái tuổi 27 đã nẫu. Mắt hắn không còn bị lớp vảy sừng che đi nữa. Cho đến bây giờ, hắn vẫn lờ mờ nhận thức được hình dạng của tình yêu và nỗi cô đơn, nhưng cho rằng đấy là những thứ không liên quan tới hắn. Thế mà có ngày hắn lại có thể cảm nhận được chúng như thế này. Có thể là nụ hôn mà Sanagi trao cho mình ngày hôm ấy đã thay đổi một vài dữ liệu của mình, Kousaka nghĩ.
Chuông đồng hồ đổ, thông báo với hắn đã chín giờ tối. Chưa đầy một giờ nữa thì đèn trang trí Giáng Sinh sẽ tắt.
Đến lúc này, chẳng còn gì níu giữ Kousaka ở đó ngoài sự ương ngạnh. Chắc chắn là giờ này Sanagi sẽ không xuất hiện, hắn tự nhủ và bắt đầu từ bỏ hy vọng – và hắn đã đúng, xét theo một khía cạnh.
Sau khi hết tiếng chuông, Kousaka nhìn quanh. Hầu hết người trong khuôn viên đã giải tán; còn lại chỉ có mình hắn, cùng với một cô gái. Cô gái đó trông nhã nhặn và ăn mặc khiêm tốn. Mặt cô gái vùi trong chiếc khăn quàng cổ để chống lại cái lạnh, không ngẩng lên. Khá chắc là cô đã làm thế trong một thời gian dài, bởi tuyết rơi trắng xóa trên bờ vai và mái tóc của cô.
Chắc lại là một trường hợp khác không thể gặp được người thương yêu của mình. Ý nghĩ này khiến cho lòng Kousaka tràn đầy hối hận. Giờ hắn đã đau đớn hiểu ra cảm xúc của cô lúc này.
Phải xin lỗi người đó, Kousaka nghĩ. Nói ra rằng mình chính là người đã gây ra tất cả những rắc rối này, vì ghen tức với những đôi tình nhân nên đã tạo ra một con sâu khiến cho mọi chuyện xảy ra. Tất nhiên là cô chắc sẽ không tin những lời hắn nói đâu. Cô sẽ chỉ nghĩ hắn bị khùng. Nhưng phán đoán của hắn đã tê liệt từ lâu bởi cái lạnh và nỗi tuyệt vọng.
Kousaka đứng dậy khỏi băng ghế và đi đến chỗ cô gái. Cơ bắp hắn cứng ngắc, hắn bước loạng choạng như một con rối.
“Ừm, xin lỗi cô.”
Cô gái ngước lên khi hắn cất giọng.
Và rồi cô mỉm cười.
Chỉ như thế đã khiến hắn không thể nói thêm một lời.
Kousaka choáng váng đến nỗi quên mất phải thở trong ít lâu. Có cảm giác như người hắn không còn chút năng lượng nào.
“Em vẫn chờ xem đến khi nào thì anh mới để ý,” cô gái nói.
“…Không công bằng chút nào,” Kousaka mãi mới nói được ra. “Em trông quá khác. Không đời nào anh nhận ra nổi.”
“Nếu đã thay đổi thì phải thay đổi cho nhiều chứ phải không?”
Sanagi chậm rãi đứng dậy và phủi đi đám tuyết vương trên tóc và áo nhỏ.
Có lẽ Sanagi đã chờ ở đó từ lâu rồi. Chỉ là Kousaka đã bỏ qua, và nhỏ đã ở trong tầm mắt hắn suốt thời gian đó. Thế nhưng không phải mắt hắn có vấn đề gì. Chín trên mười người cũng sẽ không nhận ra thôi.
Khi Kousaka nghĩ về Hijiri Sanagi, đầu tiên hắn sẽ nghĩ đến mái tóc nhuộm của nhỏ. Rồi đến chiếc tai nghe lạc quẻ, chiếc váy ngắn, bông tai màu xanh. Cô gái trước mặt hắn không có điểm nào như vậy. Mái tóc đen, không có tai nghe, chiếc váy dài vừa phải. Chiếc bông tai vẫn ở đó, nhưng không có cách nào trông thấy nếu không tới gần.
“Anh đã định bỏ cuộc và cho rằng em đã không tới. Trời ơi, Sanagi, em thật là xấu tính,” Kousaka kinh ngạc đáp lại.
“Em ở ngay bên cạnh anh mà. Là lỗi của anh Kousaka vì đã không để ý đấy chứ.”
“Tại em thì có.” Kousaka nhíu mày. “Em có nhận ra anh ngay từ đầu không?”
“Có. Là bởi vì cái khăn choàng ấy đấy.” Sanagi nhìn về phía cổ Kousaka. “Em đã nhận ra ngay. Thật tốt khi thấy anh có dùng đến nó.”
“Ừ. Hôm nay lạnh thế cơ mà, nên là…” Kousaka có hơi xấu hổ. “Ngoài chuyện đó ra, màu tóc trở lại bình thường có nghĩa là em định đi học trở lại rồi hả?”
“Đó cũng là một lý do.”
“Có lý do khác sao?”
“Ờ thì…” ánh mắt Sanagi chéo xuống dưới, và nhỏ vừa nói vừa mân mê với mấy cọng tóc ướt vì tuyết. “Em đoán là anh thích kiểu con gái điềm đạm thế này…”
Sanagi bật cười như thể nó buồn cười lắm, nhưng Kousaka thì không.
Phía bên trong cơ thể lạnh ngắt của hắn nóng bừng lên như thể có ai đã thắp một ngọn lửa trong đó.
Một giây sau, Kousaka ôm chầm lấy Sanagi.
“Hơ?”, Sanagi bất ngờ kêu lên.
“...Anh có thấy ổn không đấy?”, Sanagi ngập ngừng hỏi từ trong vòng tay hắn.
“Nói thật là không hoàn toàn ổn đâu,” Kousaka đáp, trìu mến xoa đầu nhỏ. “Nhưng không hiểu sao, anh có thể chịu đựng việc bị bẩn do em.”
“...Anh thật bất lịch sự,” Sanagi cười nói, vòng tay nhỏ ra sau lưng hắn.
*
Trong bảy ngày trước khi đến giao thừa, Kousaka và Sanagi đã có quãng thời gian yên bình và trọn vẹn nhất của cuộc đời họ. Mọi thứ mà họ đã để mất trong đời trước đó, những điều mà họ không thể có được, những điều mà họ đã từ bỏ, đều được họ giành lại từng thứ một. Niềm hạnh phúc không phải là hiếm hoi đối với hầu hết mọi người, manh mún và vặt vãnh, nhưng đối với họ là một giấc mơ viển vông. Chỉ cần được nắm tay, vai kề vai, nhìn vào mắt nhau, đã là những dấu mốc quan trọng trong đường đời cá nhân của mỗi người.
Trong bảy ngày đó, Kousaka không lần nào chạm vào người Sanagi. Không phải vì thực hiện nghĩa vụ với Izumi, cũng không phải vì hắn thấy cơ thể nhỏ dơ bẩn, hay là vì hắn không đủ dũng khí để đi quá giới hạn. Chỉ đơn giản là hắn muốn trân trọng đối xử với Sanagi. Hắn có đủ kiên nhẫn để chờ cho tới khi nhỏ đã ở độ tuổi thích hợp để nghĩ về những chuyện như thế.
Chắc cũng vì cảm nhận được nỗi băn khoăn của hắn, Sanagi cũng tiết chế tránh không đụng chạm hay để lộ da thịt quá nhiều, có phần cẩn trọng để không khơi gợi hắn quá mức cần thiết. Kousaka rất biết ơn trước thái độ hợp tác của nhỏ. Ngay cả khi đã có sự khác biệt về độ tuổi, sự tự chủ vẫn là một thứ gì đó rất dễ vỡ nếu bị chọc vào quá nhiều.
Trên thực tế, trong những ngày cuối cùng của năm đã rộ lên một cơn náo loạn tương đối lớn về con sâu điện thoại đã càn quét khắp nơi trong buổi tối Giáng Sinh. SilentNight, con sâu điện thoại đầu tiên trên thế giới được lan truyền trên quy mô lớn đến vậy, đã khắc một dấu mốc nho nhỏ vào trong lịch sử của các loại mã độc. Nhưng Kousaka, người không thèm xem một mẩu tin tức nào trong bảy ngày sau đó, không có cách nào để biết được.
Đến thời điểm này, không còn thứ gì quan trọng với hắn nữa. Hắn có cảm giác như là không điều gì ngoài Sanagi là đáng để hắn bận tâm đến.
Sau này, hắn hồi tưởng – có lẽ từ đâu đó trong thâm tâm, mình biết rằng đây là cơ hội đầu tiên và cũng là cuối cùng, nên mình muốn sử dụng từng giây phút thật cẩn thận để không hối tiếc.
Kousaka đoan chắc rằng những ngày hạnh phúc này sẽ không kéo dài lâu, như thể hắn đã tận mắt thấy trước tương lai.
Hoặc có thể đó chỉ là một suy nghĩ đang luồn lách vào trong đầu óc của hắn.
Hắn quyết định không hỏi Sanagi về câu nói “em nghĩ em sẽ giết anh vào một ngày nào đó mất thôi.” Hắn có cảm giác là việc nhỏ để lộ ra bí mật của mình sẽ chỉ khiến cho phút giây trì hoãn vốn đã ngắn ngủi của họ càng trở nên ngắn hơn.
Ngay cả nếu như việc kéo dài hồi kết có dẫn đến việc Sanagi thực sự giết hắn đi nữa, hắn cũng không phiền lòng. Nếu nó muốn giết mình, mình sẽ để nó làm theo ý muốn, Kousaka tự nhủ với bản thân. Bởi vì nếu Sanagi đi mất, đời hắn cũng chẳng còn ý nghĩa nào nữa.
Izumi xuất hiện vào buổi chiều ngày đầu năm. Sau khi hai người đến thăm một ngôi đền chào năm mới, họ không làm gì cả và chỉ gật gù trong căn phòng với rèm cửa kéo xuống. Mí mắt của Kousaka chỉ còn chực chờ khép lại thì tiếng chuông điện tử kéo hắn trở về với thực tại.
Hắn nhẹ nhàng bế Sanagi đang say ngủ trên đầu gối của hắn lên chiếc giường mà không làm nhỏ thức giấc, rồi đi ra mở cửa. Ngay cả khi thấy Izumi trước ngưỡng cửa, hắn cũng chẳng mấy sửng sốt.
“Tôi cứ nghĩ là đã đến lúc ông tới rồi,” Kousaka nói, mắt hắn nheo lại vì ánh sáng.
“Hijiri Sanagi có ở đây không?”, Izumi hỏi. Do bóng đèn sau lưng Izumi nên Kousaka không thể nào đọc được vẻ mặt của gã.
“Có. Nó đang ngủ, tôi có nên đánh thức nó không?”
“Ờ. Phiền cậu.”
Kousaka quay trở vào bên trong và nhẹ nhàng lay vai Sanagi. “Izumi gọi kìa,” hắn bảo, nhỏ nhanh chóng mở mắt ra và ngồi dậy.
Hai người làm như Izumi bảo, chui vào băng ghế sau của một chiếc xe đậu bên ngoài khu căn hộ. Chiếc xe màu xám trông chẳng có tí gì nổi bật và có thể dễ dàng bị bỏ qua nếu nó được đỗ trong một bãi gửi xe đông đúc. Máy sưởi đang bật bên trong, và những chiếc ghế có một mùi hương thoang thoảng.
Một lúc lâu sau khi xe bắt đầu lái đi, cả ba không nói một câu nào. Họ đi lên đường cao tốc, và trong lúc dừng lại chờ đèn đỏ, Izumi mới lên tiếng.
“Kengo Kousaka. Tôi sẽ phải thông báo với cậu một sự thật khá sốc.”
“Izumi,” Sanagi ngắt lời. “…Đừng.”
Nhưng Izumi phớt lờ nhỏ.
“Có một loài ký sinh trùng mới đang cư trú trong não cậu. Nó chưa có danh pháp chính thức, nên chúng tôi chỉ gọi nó là “giun”. Để cậu không phải nghe giải thích dài dòng, chính con “giun” đó là lý do khiến cho cậu không hòa hợp được với xã hội.”
Hắn nghĩ đây chắc hẳn là một trò đùa.
Một trò đùa bí mật nào đó mà chỉ Izumi và Sanagi mới thấy tức cười.
Nhưng từ vẻ mặt của Sanagi, rõ ràng đây không phải là trò đùa gì hết.
Môi nhỏ run rẩy, sắc mặt nhỏ tái đi, đầu nhỏ cúi xuống.
Giống như thể nhỏ vô cùng xấu hổ khi để Kousaka nghe được điều này.
“Con “giun” này cũng ở trong đầu của Hijiri Sanagi,” Izumi tiếp tục. “Con giun trong đầu cậu và con giun trong đầu Hijiri Sanagi đang cất tiếng gọi nhau. Cậu có thể sẽ nghĩ về Hijiri Sanagi như định mệnh cuộc đời, nhưng cái cảm xúc đó được con giun tạo ra. Thứ mà cậu sở hữu chẳng là gì hơn một tình yêu giữa hai con rối.”
Nét mặt của Izumi, qua tấm gương chiếu hậu, trông vô cùng nghiêm trọng.
Kousaka nhìn sang Sanagi, tìm kiếm một lời phủ nhận.
Nhưng tất cả những gì cất ra từ miệng của nhỏ là:
“…Em xin lỗi vì đã lừa dối anh.”