Bỗng nhiên nói thế này thì có hơi đường đột, nhưng tôi là một người tái sinh.
Sau khi chết ở kiếp trước và tái sinh ở một thế giới khác, dù đã trải qua rất nhiều khó khăn, nhưng tôi cũng đã xoay sở được mười tám năm ở đây rồi.
Tôi không nhớ mình đã sống như thế nào ở kiếp trước, hay vì sao mà tôi lại chết. Mười tám năm ở thế giới này đã đủ để khiến tôi quên đi phần lớn ký ức của cuộc sống trước rồi.
Thế giới này khác hẳn với Nhật Bản, nơi tôi từng sống, đây là một thế giới giả tưởng đúng nghĩa của kiếm và phép thuật. Dù cho ký ức đã phai nhạt, nhưng tôi vẫn nhớ rõ mình đã từng yêu thích manga và anime đến thế nào. Có thể nói rằng đây đúng là một thế giới lý tưởng với một thằng otaku như tôi.
“Haizzz …”
Được rồi, trốn tránh thực tại đến đây là đủ rồi.
“...Thở dài à? Sợ hãi trước cái chết sắp tới sao?”
“......”
Hiện tại, tôi ….đang trên bờ vực cận kề với cái chết.
(Chết tiệt …Tại sao mọi chuyện lại thành ra như thế này chứ…)
Mọi chuyện bắt đầu từ một vài tiếng trước.
Cũng giống như ở kiếp trước thôi, muốn sống thì cần phải có tiền, có thực thì mới vực được đạo … và đó cũng là lẽ thường ở thế giới này.
Như một đặc ân thường thấy dành cho người chuyển sinh, tôi cũng được ban cho một kỹ năng, nhưng …nó lại khá là khó sử dụng và không phải là thứ có thể dùng liên tục… Nói thẳng ra thì phiền phức còn nhiều hơn là lợi ích!
Chính vì thế mà tôi khó mà tự mình đi thám hiểm được, vậy nên tôi đã xin gia nhập một tổ đội năm người ở hội mạo hiểm giả …nhưng rồi rắc rối đã xảy ra chính tại đó.
“Này này, mày chẳng làm được gì mà lại đòi được chia phần như mọi người thì thật sai quá rồi đấy!”
Người nói câu đó chính là đội trưởng tổ đội này.
Lúc mới gặp mặt, tôi những tưởng hắn ta là một tay tốt bụng và dễ mến, có ai ngờ khi nhiệm vụ đã hoàn thành thì hắn bỗng thay đổi thái độ.
Đúng là tôi không giúp ích được nhiều, nhưng theo quy tắc của hội, một khi đã tham gia và tổ đội thì tôi hoàn toàn có quyền được nhận phần chia công bằng như những người khác. Vậy mà bọn chúng lại lật lọng, và tệ hơn nữa, chúng còn ném một viên đá dịch chuyển, khiến tôi bị đưa đến một nơi khác.
Và kết quả là —
“Ngươi là ai?”
Tôi đã bị dịch chuyển đến ngay trước ngai vàng …trong cung điện vương quốc, trên tay vẫn đương cầm vũ khí nữa chứ!
Tôi ngay lập tức bị khống chế bằng phép thuật. Dù có là lý do gì đi chăng nữa, việc đột ngột xuất hiện trước mặt đức vua với vũ khí trên tay thì có khác gì một tên sát thủ đâu!
Vì thế mà việc tôi sắp bị kết án tử hình có lẽ cũng chẳng có gì là lạ cả … Dù không muốn thừa nhận, nhưng trớ trêu thay đó lại là sự thật!
(Có nên dùng kỹ năng không nhỉ …? Nhưng cũng chỉ là giải pháp tạm thời … Làm vậy chỉ tổ khiến tình hình phức tạp hơn mà thôi!)
Nếu dùng kỹ năng để trốn khỏi đây, cái giá phải trả là quá lớn. Trên hết, nếu chạy trốn, tôi chắc chắn sẽ bị truy nã, cuộc sống sẽ còn khó khăn hơn nữa. Tôi cũng không muốn gia đình mình ở quê phải gặp nguy hiểm.
“.....”
Phải làm sao đây … phải làm sao đây?
Trong lòng trào dâng cơn phẫn nộ với lũ người đã đẩy tôi rơi vào tình cảnh này. Nhưng, bỗng nhiên, ánh mắt tôi hướng về phía một cô gái đang có mặt trong căn phòng này.
(『Công chúa tàn bạo』 sao?)
Có rất nhiều người đang tụ tập trước ngai vàng lúc này. Đặc biệt trong số có một thành viên của hoàng tộc, đệ nhị công chúa của vương quốc … một cô gái bị các nước láng giềng khiếp sợ mà gọi bằng cái tên 『Công chúa tàn bạo』.
Trong vương quốc có rất nhiều chiến binh xuất chúng, xứng đáng với danh hiệu “anh hùng”. Nhưng trên tất cả, cô ta là người mạnh mẽ nhất và cũng hung bạo nhất. Người ta đồn rằng đệ nhị công chúa Agnes mạnh đến mức vung kiếm là mặt đất nứt toác, niệm phép là núi non hóa hư vô. Cô vừa là niềm ngưỡng mộ, vừa là nỗi khiếp sợ của thần dân vương quốc.
(Được ăn cả, ngã ăn lol …thử một lần xem sao.)
Tôi quyết định liều mình đánh cược vào canh bạc này.
“Thần xin được có đôi lời.”
“Nói đi.”
“ …Thần quả thực đã mắc trọng tội khi quân phạm thượng. Tuy nhiên, việc này có nguyên do đằng sau … Vì thế, thần muốn đề xuất một điều kiện: dựa trên điều kiện đó, xin hãy lắng nghe lý do của thần và xem xét lại phán quyết, thần khẩn cầu bệ hạ!”
“Nhà ngươi dám đưa ra điều kiện trong tình cảnh này sao? Chà, cũng thú vị đấy.”
“Bệ hạ!?”
Tuyệt, đức vua đã cắn câu rồi!
Dù trong lòng có chút đắc ý nhưng tôi cố không để lộ ra ngoài, tranh thủ cơ hội này tiếp tục nói.
“Nói thử ra xem nào.”
“Vâng.”
Tôi liếc nhìn công chúa Agnes, người trông có vẻ không mấy hứng thú.
“Đề xuất của thần là: ngay tại đây, ngay bây giờ, thần sẽ đấu với công chúa Agnes … và nếu thần có thể đánh trúng một đòn vào công chúa bằng bất kỳ cách nào, thì sao ạ?”
Những người đang có mặt ở xung quanh lập tức bật cười chế nhạo. Có lẽ là vì một gã vô danh tiểu tốt lại dám tuyên bố thách đấu tồn tại mạnh nhất của vương quốc này.
Quốc vương, người vốn đang thích thú chờ xem tôi sẽ nói gì, bỗng chốc tắt hẳn nụ cười. Nhưng chính công chúa Agnes đã đứng dậy.
“Được thôi, ta đang phát bực đây, chỉ vì chuyện cỏn con này mà mất bao nhiêu thời gian! Ta sẽ kết thúc chuyện này nhanh thôi.”
Đệ nhị công chúa rút kiếm, đứng yên tại chỗ. Lưỡi kiếm sáng lấp lánh ánh ngọc, đẹp đến mức khiến người ta phải ngẩn ngơ. Nhưng người con gái cầm kiếm còn lộng lẫy hơn gấp bội phần.
(Quả đúng là dị giới có khác …)
Mái tóc bạc óng ả dài ngang hông cùng khuôn mặt hoàn mỹ và thân hình quyến rũ đến mức khiến những người mẫu áo tắm ở kiếp trước cũng phải xấu hổ mà bỏ chạy … Chiếc váy đỏ rực trên người cô khiến người ta liên tưởng đến màu máu.
Công chúa Agnes đẹp đến mức tôi không dám nhìn thẳng vào cô ấy nữa.
Nhưng đôi mắt cô lúc này chỉ ánh lên sự tức giận vì tôi đã làm lãng phí thời gian của cô.
“Không cần lo chuyện máu bắn ra xung quanh đâu. Ta sẽ khiến ngươi biến mất không một dấu vết.”
“...Ừm.”
Chắc hẳn là …mọi người đang nghĩ rằng tôi đã chọn cái chết.
Nhưng không phải vậy đâu, thật đấy! Tôi chưa muốn chết, tôi vẫn chưa tận hưởng hết thế giới này mà!
“Bất cứ lúc nào cũng được. Khoảnh khắc ngươi cử động sẽ là tín hiệu bắt đầu!”
“Đã hiểu.”
Được rồi … cố lên nào!
Tôi bắt đầu luân chuyển mana khắp cơ thể … và kích hoạt kỹ năng.
(Lên nào『Ten Limit Burst』!)
Đúng khoảnh khắc đó, tôi lao tới phía trước với tốc độ không thể tin nổi đối với một con người bình thường.
Công chúa Agnes trợn tròn mắt kinh ngạc.
Đúng vậy, đây chính là kỹ năng của tôi『Ten Limit Burst』, đặc quyền khi chuyển sinh này cho phép tôi trở thành người mạnh nhất trong vòng mười giây.
Tuy nhiên, sau khi sử dụng, tùy vào thể trạng, tôi sẽ không thể dùng nó trong vòng vài ngày tiếp theo. Nói cách khác, nó chỉ cho phép tôi mạnh nhất trong mười giây ngắn ngủi, rồi “tắt điện” trong nhiều ngày sau đó.
“Cái quái gì —”
“Chậm quá đấy!”
“!”
Tôi lao đến áp sát, nhưng công chúa Agnes đã ngay lập tức phản ứng. Quả đúng với danh hiệu 『Công chúa tàn bạo』, người mạnh nhất chưa bao giờ nếm mùi thất bại, cô quả nhiên không tầm thường chút nào.
Tôi đã định lợi dụng thời cơ khi cô chủ quan, nhưng tốc độ phản ứng đó thật đáng kinh ngạc.
Tuy vậy, trong mười giây này, không ai có thể đánh bại tôi … vì lúc này, tôi là mạnh nhất – không một thứ gì có thể vượt qua “mạnh nhất”!!
“Thanh kiếm đó vướng víu quá đấy.”
“Ngươi định —!?”
Trước tiên, tôi đánh bật thanh kiếm của công chúa Agnes ra. Nhưng dù cho có mất kiếm, cô ấy vẫn cố gắng niệm phép nhằm kích hoạt ma thuật. Đúng khoảnh khắc đó, tôi đã nhìn thấy – một nụ cười méo mó nở trên môi cô.
“Cuồng chiến à!” … suy nghĩ đó chợt lóe lên trong trong đầu tôi, nhưng chỉ còn lại năm giây nữa thôi!
(Mà khoan … chỉ cần trúng một đòn là đủ rồi mà, đúng không?)
Chẳng phải việc đánh bật thanh kiếm đã là một đòn rồi sao…?
Dù vậy nhưng cô ấy vẫn không có dấu hiệu dừng lại, còn tôi thì sợ sắp hết thời gian, nên tôi đã vô tình … giơ tay ra bịt miệng công chúa, ngăn không cho cô niệm phép.
“!?”
Tôi ép tay lên miệng cô và cứ thế đè cô ngã xuống đất.
Công chúa Agnes trợn mắt, đứng hình, nhưng trong lòng tôi thì đang gào thét hoảng loạn khi vừa nhận ra bản thân vừa phạm một trọng tội đáng chết khác.
Tôi vội rút tay lại và lùi ra sau, nhưng ngay khi có thể nói được, công chúa Agnes đã cất tiếng.
“Chàng … em đã quyết định rồi … hãy trở thành chồng của em nhé!”
“Eh? … không…”
Và thế là, chuỗi ngày đầy sóng gió … khởi đầu mới cho cuộc sống ở thế giới khác của tôi đã bắt đầu!