Chương 1: Miêu Miêu
(Mình muốn ăn thịt xiên nướng ở bên ngoài quá.)
Miêu Miêu thở dài, ngước nhìn lên bầu trời đầy mây.
Thế giới xung quanh nàng vô cùng xinh đẹp và rực rỡ, nhưng bên trong lại là một vũng bùn lầy tích tụ đầy chướng khí độc hại.
(Đã 3 tháng rồi nhỉ? Không biết cha ăn cơm chưa ta.)
Cách đây không lâu, khi đi vào rừng hái thảo dược, nàng đã bị một đám dân làng tên là Nhất, Nhị, Tam bắt cóc.
Đây là một hoạt động ép hôn cực kỳ đáng sợ và phiền phức - gọi tắt là "Hoạt hôn". Bọn chúng chính là những tên thợ săn phụ nữ cho triều đình
Nhưng dù sao, nàng cũng đang được trả công ở đây, và nếu làm việc trong vòng 2 năm, nàng có thể được phép trở về nhà. Nơi đây thật ra cũng không phải quá tệ để làm việc, nhưng suy nghĩ này cũng tùy thuộc vào mỗi người.
Đối với một dược sư như Miêu Miêu, cuộc sống hiện tại thật sự rất khó chịu.
Bọn bắt cóc bắt những thiếu nữ rồi bán thẳng cho đám hoạn quan để lấy tiền mua rượu, còn không thì chúng sẽ đem rao bán những thiếu nữ này thay thế cho con gái ruột của chúng. Nhưng dù là lý do gì đi nữa, Miêu Miêu cũng chẳng thèm quan tâm, vì rốt cuộc nó cũng chắc thể thay đổi được sự thật rằng, nàng đã bị mắc kẹt nơi đây.
Nếu không vì thế, cả đời nàng cũng chả bao giờ muốn dính dáng đến chốn hậu cung này.
Cung nữ, khoác lên mình những bộ y phục mỹ lệ, trên người thơm phức mùi son phấn nước hoa, và trên miệng lúc nào nở một nụ cười đầy cợt nhả.
Từ lúc vào đây, dược sư như nàng đã có một suy nghĩ rằng - không có chất độc nào đáng sợ hơn nụ cười của nữ nhân.
Dù là ở trong cung hay chốn lầu xanh bên ngoài, có lẽ cũng không mấy khác biệt.
Nàng ôm giỏ quần áo dưới chân lên, rải bước đi vào phía trong một tòa nhà. Khác với quang cảnh bên ngoài, bên trong này có một hồ nước lát đá cuội, nơi mà nam nữ trong cung đang tụ tập ở đây để làm công việc giặt giũ.
Hậu cung là nơi cấm nam nhân ra vào. Chỉ có những quan đại thần đức cao vọng trọng và thân thích của họ, hoặc là những nam nhân đã bị lấy đi thứ quan trọng nhất mới được vào đây. Và tất nhiên, những người đang làm việc tại đây thuộc trường hợp thứ hai.
Miêu Miêu nghĩ rằng, dù việc này khiến họ trở thành người khiếm khuyết nhưng nó bắt buộc phải làm vì một lợi ích nào đó.
Nàng đặt giỏ xuống, lướt nhìn những hàng giỏ được sắp xếp chỉnh tề ở tòa nhà bên cạnh. Đây là đống quần áo sạch, đang được phơi khô dưới ánh nắng mặt trời.
Nàng nhìn tấm thẻ gỗ được treo trên tay cầm của giỏ quần áo. Trên đó có vẽ hình một loài cây và một con số.
Trong cung có rất nhiều cung nữ không biết chữ vì ở đây bao gồm cả những thiếu nữ bị bắt cóc. Thường thì trước khi đưa vào cung, những thiếu nữ bị bắt cóc sẽ được dạy dỗ những lễ nghi tối thiểu nhất, nhưng học chữ lại là một vấn đề cực kỳ nan giải. Thật là tốt biết bao nếu như hơn phân nửa số thôn nữ được học chữ.
Trong Hậu cung, vấn nạn này đã trở nên trầm trọng, số lượng người thì liên tục tăng lên nhưng chất lượng lại rất kém.
Dù không so được với hậu hoa viên của vị tiên đế trước, nhưng hiện giờ nơi đây cũng đã là cộng đồng của hơn 2000 phi tần cung nữ và 3000 thái giám.
Miêu Miêu là một trong những nô tỳ cấp bậc thấp nhất, thậm chí còn không được ghi danh vào vị trí chính thức của triều đình. Là một thiếu nữ bị bắt cóc như đa phần những thiếu nữ ở đây, nàng không có một sự hẫu thuận nào cả. Nếu như nàng có một cơ thể đầy đặn như hoa mẫu đơn, một làn da trắng sáng tựa trăng tròn, thì có lẽ nàng sẽ có cơ hội hầu hạ một phi tần bậc hạ rồi. Miêu Miêu tuy sở hữu một làn da khỏe khoắn nhưng lại phủ đầy tàn nhang, còn tay chân thì gầy nhom y như que củi.
(Nhanh chóng làm xong công việc này thôi.)
Miêu Miêu nhận biết được ví trị của giỏ đồ này nhờ tấm thẻ gỗ có khắc hình hoa mận cùng số hiệu "Nhất – Thất". Nàng bước nhanh chân vì hy vọng có thể kịp quay về phòng trước khi trời đổ cơn mưa.
Chủ nhân của giỏ quần áo này là một vị hạ phị. So với các phi tần bậc hạ khác, đồ đạc được cấp trong phòng của vị phi tần bậc hạ này vô cùng sang trọng và không kém phần khoa trương. Rất có thể vị phi tần này là con gái của một phú thương giàu có nào đó. Những phi tần được xếp bậc sẽ có nô tỳ theo hầu; phi tần bậc hạ thì chỉ được cho phép tối đa hai nô tỳ. Vì vậy, những nô tỳ không có chủ nhân để hầu hạ như Miêu Miêu sẽ bị phân công đi giao các giỏ đồ như những gì nàng đang làm vào lúc này.
Phi tần bậc hạ cũng được ban cho phòng riêng ở trong Hậu cung, nhưng những phòng này lại được bố trí ở gần rìa cung, nơi mà hoàng thượng hiếm khi để mắt tới. Tuy nhiên, nếu như phi tần nào được lệnh đi thị tẩm một lần thì có thể di chuyển sang phòng khác. Nếu là lần thứ hai thì có nghĩa người đó đã được thăng cấp.
Mặt khác, những phi tần nào đã quá tuổi thị tẩm, lại không có thế lực gia đình hậu thuẫn thì sẽ bị giáng cấp. Điều tồi tệ nhất là họ sẽ bị ban cho người khác. Việc này có bất hạnh hay không tùy vào bản thân họ – nhưng đối với cung nữ, bị ban cho thái giám chính là điều đáng sợ nhất.
Miêu Miêu nhẹ nhàng gõ cửa.
"Cứ để nó qua một bên."
Một nô tỳ bước ra mở cửa, lạnh nhạt trả lời.
Trong phòng, có một vị phi tần đang cầm trên tay một ly rượu phảng phất mùi hương ngạt ngào.
Trước khi vào cung, vị phi tần này được ca tụng là một mỹ nhân có dung mạo xinh đẹp. Nhưng rồi rốt cuộc, nàng ta cũng chỉ là một con ếch ngồi đáy giếng. Sau khi bị những phi tần hoa lệ khác áp đảo, lòng tự trọng bị tan vỡ, nàng ta đã tự giam mình vào trong phòng, và chưa hề bước ra cửa một lần nào nữa.
(Cứ ở trong phòng suốt thế này, thì chả có ai thèm đếm xỉa tới cô đâu.)
Miêu Miêu nhận lấy giỏ quần áo ở phòng kế bên, quay trở về phòng giặt giũ.
Công việc cần làm vẫn còn nhiều.
Không phải vì nàng thích những công việc này nhưng vì tiền công nên nàng phải cố gắng.
Siêng năng là bản chất của nàng, cựu dược sư Miêu Miêu.
Nàng có thể rời khỏi đây nếu như chăm chỉ làm việc.
Làm sao mà nàng lại có thể trở thành một vị phi tần được. Không đời nào.
Đáng tiếc thay, suy nghĩ này của Miêu Miêu thật sự quá lạc quan.
Trên đời này chuyện quái quỉ nào cũng có thể xảy ra.
So với một thiếu nữ 17 tuổi, nàng là một người rất biết lo xa.
Tuy vậy, có một vài thứ mà nàng không thể kiềm chế được.
Đó chính là bản tính hiếu kỳ và ham học hỏi của nàng.
Nàng cũng có một chút tinh thần trọng nghĩa.
Trong vài ngày tới, Miêu Miêu sẽ tiếp xúc với một sự việc vô cùng kỳ quái.
Cái chết hàng loạt của những đứa trẻ được sinh ra trong Hậu cung.
Nó được gọi là Lời nguyền của vị quý phi quá cố. Đối với Miêu Miêu, lời nguyền này lại quả thật vớ vẩn.