Kurono Senki, Isekaiteni Sita Boku ga Saikyou Nanoha Bed no Uedake no Youdesu

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Masho no Otoko wo Mezashimasu

(Đang ra)

Masho no Otoko wo Mezashimasu

立花

Dù cho Kohaku chỉ hành động thật bình thường, những người xung quanh vẫn bị anh quyến rũ!? Một câu chuyện hài học đường sẽ được kể bởi một kẻ chuyển sinh!

89 6013

Amagi Brilliant Park

(Đang ra)

Amagi Brilliant Park

Gatou Shouji

Cô gái đó nói với cậu rằng: "Em muốn anh trở thành người quản lý của Amagi Brilliant Park này."

4 48

Kẻ theo đuổi hình tượng phản diện như tôi được chuyển sinh thành nhân vật mình thích

(Đang ra)

Kẻ theo đuổi hình tượng phản diện như tôi được chuyển sinh thành nhân vật mình thích

Takano Kei

Câu chuyện fantasy về hành trình chuyển sinh để giải cứu nhân vật yêu thích bắt đầu.

4 103

Khát Vọng Trỗi Dậy

(Đang ra)

Khát Vọng Trỗi Dậy

Ro Yu Jin (로유진)

Kết quả là chết một cách thảm bại - nhưng một vị nữ thần đã gửi đi hình ảnh của tương lai khủng khiếp này cho chính anh trong quá khứ, có được kiến thức rằng mình sẽ trở nên như nào, liệu cậu ta có th

9 362

Arc 1: Mục đích sống - Chương 10: Thành quả

Đầu tháng 10, lần đầu tiên kể từ sau khi trở thành Lãnh chúa của lãnh địa Hầu tước Erakis, Kurono tiến hành thu thuế, tất nhiên là có sự sụt giảm về số tiền, nhưng tất cả đã kết thúc mà không có bất kì ai phải bán con gái cho các thương buôn nô lệ hay những cuộc bạo loạn nổi lên.

Những người nông dân sẽ có một khoảng nghỉ ngắn trước khi bắt đầu gieo hạt lúa mì vào vụ đông. Trong thành phố, những người dân khác cũng bắt đầu chuẩn bị cho mùa đông sắp tới.

Tại dinh thự, tất cả các khoản thu chi của lãnh địa đã được tổng kết vào ba bản báo cáo đặt trên bàn trong phòng Kurono.

Cầm lên cái báo cáo đầu tiên về nguồn thu của lãnh địa, Kurono nhìn nó một lượt.

Trong báo cáo này có ghi rõ số tiền thuế thu được từ mỗi làng, sản lượng nông sản ước tính, sản lượng thực tế thu được, giá trị của từng loại sau khi trừ đi chi phí sản xuất và lợi nhuận để rồi kết luận bằng một số tiền ở cuối cùng.

Khác với thu thuế ở thành phố, khi chỉ cần kiểm tra và đối chiếu với sổ sách của các hộ kinh doanh, việc thu thuế ở các làng nhỏ làm nông cần ít nhất ba bước.

Đầu tiên, các nhân viên thu thuế sẽ tới các làng vào đầu tháng bảy để tính toán sản lượng dự kiến và đưa ra mức thuế ước tính.

Họ sẽ quay lại đó vào cuối cụ để tính toán sản lượng thực tế cũng như tính thuế theo sản lượng đó. Sau khi bán cho các thương nhân, số tiền đó sẽ được trích lại và trở thành thuế cho lãnh chúa.

Rất nhiều nhân viên thuế báo lại với Kurono rằng sản lượng thực tế ít hơn nhiều so với dự tính.

Nhưng điều đó là hoàn toàn dễ hiểu, bởi hoàn cảnh hiện tại của tầng lớp nông dân là không hề khá khẩm gì và việc thu thuế cũng cần phải đảm bảo rằng họ sẽ có thu nhập để tự đảm bảo cuộc sống.

Kurono chống cằm lên bàn và nhìn chằm chằm vào Elena, người hầu như đã gục ngã vì kiệt sức, sự nỗ lực của cô suốt thời gian qua đã tiết kiệm cho cậu một số tiền thuê người làm kế toán khá lớn.

-Elena, tiếp tục báo cáo đi chứ?

-Vâng….Tổng thu nhập của toàn lãnh địa chúng ta là 65.500 đồng vàng. Dù có đuối đi một chút vì mấy tên cấp dưới tham ô của anh đã khai man sản lượng ước tính quá cao. Nhưng bù lại chỗ đó, chúng ta có chỗ thuế của đám thương buôn nô lệ, 1000 đồng vàng thất thoát đó cũng chẳng đáng vào đâu.

Elena nói với giọng khó chịu.

-Có vẻ họ đã làm rất tốt nhỉ?

-Ờm, ai mà biết được chỗ thuế chúng ta thu được từ đám thương buôn nô lệ lại lên tới 10000 đồng vàng chỉ trong một tháng áp dụng chính sách đó chứ?

-Cái này thì phải cảm ơn Kane rồi.

Kurono thở dài đáp lại Elena.

Phần lớn những người thuê thế của lãnh địa này cho đến gần đây đều là thuộc cấp do Tyria để lại để phụ giúp Kurono, nhưng cậu lại chẳng mấy tin tưởng vào chúng.

Vì lý do đó, Kane và những đàn em trước đây của anh ta, những người quen thuộc hơn với thôn quê đã được lệnh theo dõi họ với tư cách những vệ sĩ hộ tống.

Báo cáo thứ hai là toàn bộ nội dung về chi phí và lợi nhuận của những thứ như giấy mà Kurono đã triển khai bán trong một tuần gần đây.

-Chỗ giấy bán cho thương hội Pix đạt 35000 tờ trong tuần qua, thu nhập tổng cộng 17 đồng vàng và 10 đồng bạc, trừ đi chi phí nhân công là 7 đồng vàng, lợi nhuận thu về là 10 đồng vàng và 10 đồng bạc.

Elena giải thích một cách chi tiết.

-Cứ tưởng thuê thêm 10 người nữa làm theo dây chuyền thì sẽ mất thêm chi phí, không ngờ lại thuận lợi như vậy. Thế thì chẳng có gì phải lo nữa rồi.

Hiện tại, trong xưởng giấy của Kurono có khoảng 20 nhân công làm việc, tất cả đều là người dân được bệnh xá nghèo giới thiệu.

Kurono đã nghĩ sẽ chỉ cần 10 người là đủ, nhưng Gordi đã tính toán thêm và cho biết rằng như vậy sẽ rất khó khăn trong khâu thu thập nguyên liệu, chặt cây cũng như xử lý gỗ, vì thế quyết định thuê thêm 10 người nữa đã được đưa ra.

-Nhìn anh hình như vẫn chưa vừa lòng?

-Ừm, tính ra thì chúng ta đã không mất xu nào cho vật liệu vì chúng đều có sẵn, hóa chất cũng có thể thu được qua tro than và nguyên liệu mà người dân sử dụng. Sau đây, khi bắt đầu có hiệu quả, anh sẽ cố gắng xây dựng xưởng giấy thứ hai và bắt đầu trồng cây phục hồi rừng trở lại.

-Anh luôn tính toán thận trọng và lâu dài gớm nhỉ?

Nghe Kurono nói về kế hoạch tương lai, Elena thở dài.

Trồng cây phục hồi trước khi số cây sẵn có cạn kiệt.

Mặc dù theo lời Gordi, loại cây gỗ được dùng làm nguyên liệu sản xuất giấy dường như mọc hoang tự nhiên ở rất nhiều nơi trong lãnh địa này, nhưng với tốc độ tiêu thụ dự tính khoảng 500kg mỗi ngày, chúng sẽ sớm tuyệt chủng trong một ngày không xa.

-Nếu không đảm bảo được nguồn cung nguyên liệu ổn định, chúng ta sẽ không thể duy trì tốc độ sản xuất như một ngành công nghiệp, và nếu chặt rừng quá nhiều thì hậu quả chính chúng ta sẽ gánh chịu mà thôi.

-Anh lo lắng nhiều chuyện khó hiểu thật đó.

-Thế à…

-Tất nhiên rồi.

Elena nhìn vào Kurono với ánh mắt khó chịu, nhưng cũng không thể giấu được sự ngưỡng mộ khả năng xoay sở của con người trước mặt.

-Còn em thì sao? Có gì phàn nàn không?

-Nhiều lắm, nhưng em không nói ở đây đâu….

Cuối cùng là báo cáo dự toán ngân sách cho năm sau.

-Như đã nói trước đó, cộng thu nhập 65500 đồng vàng với 21000 đồng vàng ngân quỹ chuyển tiếp từ năm trước, năm sau chúng ta sẽ có 86500 đồng vàng….ừm…

Có lẽ không thể ghi nhớ hết nội dung trong báo cáo, Elena cũng phải bước tới cạnh Kurono để xem lại những gì mình đã viết.

-Tăng chi phí vận hành cho bệnh xá thì anh đồng ý, quyên góp cho đền thờ cũng ổn. Nhưng mấy thứ như sửa chữa tường thành hay xây dựng thêm doanh trại mới có cần thiết không?

-Những thứ ấy đúng là thường sẽ do Đế chế chi trả, nhưng chúng ta không nên kì vọng quá nhiều vào họ.

-Cái này anh hiểu…

Mặc dù cũng từng là một người lính, nhưng Kurono cũng phải công nhận điều ấy.

Quân đội nhận được lương và trang thiết bị từ Đế chế cùng với những điều kiện sống tối thiểu dưới dạng doanh trại và thành trì.

Thực tế là tiêu chuẩn cho mỗi quân nhân đều như nhau, nhưng chúng lại phải thông qua sự quyết định của chỉ huy…thường đồng thời là lãnh chúa của vùng đất nơi đóng quân quyết định.

-Anh sẽ không phiền nếu em dùng số tiền này để làm đẹp và giao du với các tiểu thư khác, nhưng chẳng phải việc nâng cấp doanh trại hơi thừa thãi sao?

Trước nụ cười trêu ghẹo của Kurono, Elena đỏ mặt.

-Không phải vậy, đây cũng là vì một chút mục đích công cộng. Em hi vọng có thể phần nào đó đền bù lại lượng thuế lạm thu từ thời hầu tước Erakis, công trình đó sẽ đóng vai trò là thu nhập phụ cho những người nông dân nông nhàn trong mùa đông.

-Haa….

Kurono thở dài và ngả lưng ra ghế.

-Nếu em đã nói vậy thì anh không có ý kiến. Báo cáo đến đây được rồi.

-Cảm ơn anh. Anh vất vả rồi.

-Thật sự là hết rồi sao?

-….Un…hết rồi…

Elena đỏ mặt cúi đầu trước câu hỏi rõ ràng là có ý khác của Kurono.

-Vậy thì…

Nhưng khi Elena định lên tiếng, cánh cửa phòng đột nhiên bị gõ liên tục.

-Vào đi.

-Tôi xin phép làm phiền, cậu chủ.

Alisa-san, người giúp việc, đồng thời là mẹ của Alice, đã có thể làm việc bình thường sau khi chữa bệnh.

-Shion-san và các trưởng làng đang đợi ngài.

-Rõ rồi.

Kurono vươn vai một cái rồi đứng lên đáp lại Alisa trước khi ghé tai Elena thì thầm.

-Để lần sau nhé.

-L…Lần…lần sau cái gì chứ…Đ…Đ…đồ ngốc…làm như em muốn tới đây lắm vậy. Tên biến thái….đi chết đi…

Kurono rời khỏi phòng, bỏ lại đằng sau mấy tiếng mắng nhiếc của Elena.

-Cậu chủ, mời đi lối này.

Không cần được dẫn đường, nhưng Kurono vẫn đi sau Alisa, hướng tới phòng họp nơi Shion và các trưởng làng đang đợi sẵn.

-Sao ngài lại muốn tôi làm người giúp việc vậy?

Alisa đi chậm lại một chút và lẩm bẩm như đang tự nói với mình, có lẽ vì sợ sẽ không nhận được câu trả lời.

-Thì bởi vì tôi không biết ai khác có kinh nghiệm làm người giúp việc cả.

-Chỉ vậy thôi sao?

Alisa dừng lại trên cầu thang và nhìn Kurono với ánh mắt kinh ngạc.

-Với một chút cảm tình nữa…

-Cảm ơn ngài. Tôi yên tâm rồi.

Alisa khẽ mỉm cười rồi tiếp tục bước đi với Kurono theo sau.

Có lẽ cô ấy nghĩ mình đùa chăng? Kurono nghĩ vậy trong khi nhìn vào chiếc tạp dề được buộc gọn gàng sau vòng eo thon gọn.

Đang suy nghĩ, Kurono dừng lại phía sau Alisa, bên cạnh một cánh cửa.

Từ bên kia vọng lại rất nhiều tiếng ồn ào.

-Um…Ngài chắc chứ?

-Tất nhiên. Phiền cô.

Nhận được cái gật đầu của Kurono, Alisa mở cửa. Liền sau đó, những tiếng ồn ào kia cũng tắt ngấm.

Kurono ngồi xuống chiếc ghế ở một đầu bàn, nhìn một lượt qua những người có mặt, bao gồm Shion và các trưởng làng trong lãnh địa.

-Shiona-san, cô đã giải thích cho họ rồi chứ?

-Vâng. Tôi đã giải thích cách khôi phục độ màu mỡ của cánh đồng cho họ.

-Vậy là được rồi.

Ánh mắt Kurono chuyển qua những trưởng làng đang có mặt, nhìn họ đều đang vô cùng lo lắng và bức xúc.

Có lẽ mấy lời giải thích vừa rồi của Shion thật khó tin, và những âm thanh ồn ào ban nãy chính là cuộc tranh cãi của họ.

Có lẽ khi thấy Kurono, họ chỉ đơn thuần là im lặng vì không muốn đắc tội với cậu.

Không một ai muốn đắc tội với vị lãnh chúa đã mạnh tay tiết giảm các khoản thuế và điều chỉnh lại cách thu thuế đã tồn tại suốt thời gian qua.

-Được rồi, tóm lại thì, ta muốn các vị phổ biến lại cho người dân làng mình cách trồng cỏ ba lá trên đất hoang trong thời gian chuyển vụ. Tất nhiên, ta không hề có ý định lập tức ép mọi người phải tiến hành nó trên toàn bộ diện tích đất canh tác mà chúng ta có. Hãy khởi đầu với 10% đất mà mỗi làng có. Nếu hoa màu và lương thực thu được trên các mảnh đất đó bị giảm năng suất trung bình từ 20% trở lên trong năm tới, ta sẽ miễn tất cả các loại thuế đối với diện tích đó. Thế nào?

Đan chéo hai bàn tay trước mặt, Kurono bình thản lên tiếng.

-Nếu vậy thì được, chúng tôi đồng ý.

-Chúng tôi nữa…

Câu nói vừa kết thúc, người đầu tiên giơ tay đồng ý là một người mà Kurono quen mặt, đó là ông già trưởng làng của ngôi làng nằm dưới chân pháo đài cũ, nơi băng cướp của Kane từng đóng quân.

-Rồi, vậy thì quyết định thế đi. Đừng quên thu hoạch hạt của chỗ cỏ đó, ta sẽ cho thu mua. Tiếp đến là về kế hoạch trồng trọt năm tới. Shion-san, phiền cô giải thích.

-Vâng.

Để lời giải thích cho Shion, Kurono chỉ ngồi quan sát hội nghị.

CHương trình nghị sự chính lần này chính là về kế hoạch trồng trọt của năm tới.

Từ trước tới nay, toàn bộ lãnh địa này chỉ áp dụng một hình thức canh tác duy nhất là canh tác ba phần, theo đó đất canh tác sẽ được chia thành ba phần và luân phiên canh tác các loại cây trồng và cây lương thực cũng như bỏ trống để cho đất nghỉ, tất nhiên là loại cây gì cũng do các làng tự tiện quyết định.

Mục đích của hội nghị chính là để chấm dứt tình trạng bừa bãi này, chia sẻ kiến thức nông nghiệp và tận dụng tối đa tiềm lực của đất đai.

Dù thi thoảng có vài chỗ bị phản đối kịch liệt, nhưng sau cùng Shion cũng hoàn thành công việc một cách thuận lợi.

-Kurono-sama, cuộc họp kết thúc rồi sao?

-Ừm…Alisa, phiền cô sắp xếp xe ngựa để đưa các trưởng làng về làng họ.

-Vâng, thưa cậu chủ. Các vị, xin vui lòng theo tôi ra đợi ở sân dinh thự, chúng tôi sẽ sắp xếp xe.

Khi Alisa dẫn các trưởng làng rời đi, phòng họp chỉ còn lại Kurono và Shion.

-Cuối cùng cũng xong….

-Cảm ơn cô đã nỗ lực.

Shion thở phào nhẹ nhõm.

-Những điều này thật là mới mẻ, tôi sẽ không thể biết được tất cả nếu cứ cố chấp với những gì cha mình đã làm.

Có lẽ nhớ lại cách cư xử trước đây của mình, Shion cúi đầu.

-Vậy là vẫn chưa thể thuyết phục được họ trồng củ cải sao?

-Vâng, dù tôi đã cố gắng giải thích rằng loại cây đó có thể dùng để làm nguyên liệu sản xuất đường, nhưng cách canh tác vẫn còn quá phức tạp, đòi hỏi phải đào sâu vào đất và bón phân bổ sung nữa nên là…

-Tiếc nhỉ, vậy mà tôi cứ tưởng đã có thể sớm triển khai sản xuất hàng loạt đường rồi chứ?

Khoanh tay ra sau đầu, Kurono tựa vào ghế và nhìn lên trần nhà.

Củ cải thu được từ cánh đồng của Shion chỉ đạt được hơn 300 kg, chỗ đó có thể tạo ra được tầm 50 kg dung dịch đường tinh chế. Nhưng nhiêu đó vẫn là quá ít để có thể bắt đầu buôn bán.

-Hiện tôi đang muốn tập trung vào trồng những loại cây phục vụ cho việc phát triển công nghiệp giấy. Liệu có nên chuyển bớt sang phát triển củ cải không nhỉ?

-Như vậy ổn sao?

Shion nhào tới hỏi lại như thể vừa nghe thứ gì đó vô cùng khó tin.

-Tất nhiên là vì chúng ta chưa phải bán củ cải cho ai khác, lại có sẵn phân bón hoặc tro từ xưởng giấy của Gordi. Chỗ bã thừa sau khi chiết tách đường vẫn có thể dùng làm thức ăn cho cây trồng và vật nuôi được.

-Cảm ơn ngài rất nhiều. Tôi nghĩ rằng cha cũng sẽ rất vui khi biết được điều này.

Nắm lấy tay Kurono, Shion quỳ xuống như đang cầu nguyện cho người cha quá cố của mình nghe được chuyện đang xảy ra.

===========

Rời khỏi dinh thự, Kurono định hướng về phía chợ nô lệ.

Từ xưởng giấy mới được xây dựng, hơi nước bốc lên nghi ngút kèm theo những tiếng gõ búa chát chúa từ lò rèn gần đó. Tất cả tạo nên những âm thanh mà người dân xung quanh khu vực dinh thự đều đã quen thuộc.

-Mạnh hơn nữa….mạnh hơn!!! Đúng rồi, thẳng tay ra!

Bằng tông giọng mạnh mẽ và nghiêm túc, Faye đang cầm kiếm chỉ dạy cho ba đứa nhóc ở một góc sân sau của dinh thự. Một trong ba đứa trẻ dường như đã bắt đầu chán nản.

-Faye, hôm nay không phải ngày nghỉ sao?

-Ah…Kurono-sama!!

Khi Kurono đến gần và lên tiếng, Faye vội vã đứng nghiêm chào theo kiểu nhà binh.

-Khi đang chăm sóc ngựa, tôi được đám nhóc này yêu cầu dạy kiếm nên…

-Ra là thế.

Chỉ mới đây thôi, dù chẳng có chút tình cảm nào và thậm chí chỉ vừa mới tới lãnh địa này, nhưng Faye đã tìm đủ mọi cách để dụ dỗ Kurono với hi vọng sẽ phục hưng được gia tộc của mình, nhưng hiện tại thì có vẻ cô nàng đã không còn suy nghĩ tiêu cực theo kiểu đó nữa.

-Trong tương lai, khi gia tộc Murifain của tôi được phục hưng và trở nên lớn mạnh cùng lực lượng chư hầu, cho đến khi đó, tôi nhất định sẽ kết hôn với Kurono-sama.

-Cô vẫn chưa từ bỏ vụ đó sao?

-ĐÓ là cuộc sống của những Quý tộc mà.

Kurono thở dài nhìn lên bầu trời, rốt cuộc thì cũng chỉ là một cái vòng luẩn quẩn.

-Ngài tới đây tìm tôi có chuyện gì sao?

-À cũng không có gì, tôi ngồi đây được chứ?

Kurono đến gần một chiếc hộp gỗ gần đó và ngồi xuống, Faye cũng bước đến bên cạnh cậu như một phụ tá.

-Ta đã nghe Kane báo cáo chi tiết về cô.

-C…Có chuyện gì không ổn sao?

-À không, ta chỉ muốn khen cô vì đã nghiêm túc làm việc thôi.

Vì là người mới đến nên Faye lúc nào cũng tỏ ra vô cùng lo lắng và sợ hãi, Kane nói vậy, nhưng đó là những thứ duy nhất Kurono nghe được về tật xấu của cô nàng.

-Ah….vậy thì tốt quá.

-Với lại…ta lại nhận được một lá thư khác từ sếp của cô đây.

Nghe đến đó, Faye lại giật nảy mình.

-T..Trong đó viết gì vậy?

-Ừ thì, cũng như mấy lần trước.

Hệ thống bưu chính của thế giới này chưa phát triển, do đó mỗi lần gửi thư đều tiêu tốn một lượng kinh tế khá đáng kể, nhưng hình như ông ta không hề quan tâm đến nó lắm khi cứ hai tuần lại gửi tới một lá thư.

-Rốt cuộc thì trước khi tới đây cô đã làm gì ông ta vậy? Siết cổ trong khi luyện tập? Hay là đánh bằng kiếm gỗ?

-T….Tôi chỉ từ chối làm tình nhân của ông ta mà thôi….

-Trái tim mong manh dễ vỡ quá nhỉ?

Nhân tiện thì trong tất cả những bức thư, câu duy nhất mà Kurono tin được là cụm từ “Tôi sợ cô ta” mà thôi, nhưng cậu cũng không hề có chút nào cảm thấy muốn bảo vệ ông ta.

-Lơ thư của một trong những chỉ huy Hiệp sĩ đoàn mãi cũng không hay, vì thế ta đã viết “Faye-chan là một cô gái nghiêm túc và tốt bụng” ở mặt sau bức thư và gửi trả lại ông ta rồi đó.

-“Chan”? T….Tôi nhiều tuổi hơn Kurono-sama đó nhé. (Trans: hậu tố -chan thường dùng để gọi người ít tuổi hơn hoặc đàn em).

Có lẽ ở đơn vị cũ, Faye đã bị ghét vì quá ngay thẳng, nghiêm túc, nên Kurono chỉ nhìn cô nàng với ánh mắt thương hại.

-Quả nhiên, nee-chan hoàn toàn không hiểu điều đó.

-Khi đang luyện kiếm, nhóc phải gọi chị là Sư phụ, rõ chưa hả?

Cậu bé đang say mê vung kiếm chợt ngừng tay và tham gia vào câu chuyện khiến Faye đỏ mặt.

-Vậy thì, Sư phụ chẳng hiểu gì rồi.

-Hiểu cái gì cơ?

Bị một đứa bé nhỏ tuổi hơn nói là không hiểu gì, Faye nhíu mày khó chịu.

-Kurono-sama đã bảo vệ Sư phụ, vì thế chị phải biết ơn và phục tùng ngài ấy mới phải.

-Chị đây lớn tuổi hơn Kurono-sama và còn là một hiệp sĩ nữa đó. Nên mấy thứ như “-chan” là không thể chấp nhận được.

-Đúng là Kurono-sama có thể ít tuổi hơn, nhưng chị không tuyệt vời và tài năng như ngài ấy, không phải những kẻ cấp thấp hơn phải nghe lời những người có địa vị cao hơn sao?

Trong khi Faye còn đang vênh mặt lên giảng giải, cậu bé chỉ đơn giản là đưa ra những gì mình hiểu được trong suốt khoảng thời gian là trẻ vô gia cư.

-…..

Và có lẽ vì nó quá hợp lý, Faye chỉ biết im lặng.

Sau khoảng năm phút như suy nghĩ về nó, Faye mới quay lại Kurono với gương mặt sợ sệt.

-Kurono-sama, ngài không để bụng chuyện vừa rồi chứ?

-Tôi thì không sao, nhưng chắc là sẽ có những người khác để ý đấy.

-Đó, thấy chưa? K…Kurono-sama cũng nói là không để bụng rồi.

-Quả nhiên, Sư phụ chẳng hiểu gì cả.

Nhận được câu trả lời của Kurono, Faye trông nhẹ nhõm ra mặt, nhưng cậu bé kia lại lắc đầu ra chiều thất vọng.

-Vậy thì, cố gắng lên nhé.

Bỏ lại Faye và lũ trẻ, Kurono tiến về phía khu thương mại.

=============

Gần đây, trong khu thương mại xuất hiện một tin đồn giữa những quý ông rằng nếu muốn có được những nô lệ và gái mại dâm khỏe mạnh, không bệnh tật thì hãy tới những nơi đã được Kurono-sama cấp phép hoạt động.

Và có vẻ nó không phải tin đồn, Kurono nghĩ vậy khi ngồi trên ghế sofa nhìn vào cuộc đấu giá nô lệ được tổ chức.

Một cô gái nô lệ đang được dắt ra đi dọc theo mép sân khấu, cảnh tượng cũng giống hệt như lúc cậu mua Elena.

Cô ấy mặc một mảnh vải sạch hơn Elena khi đó rất nhiều, cơ thể cũng hoàn toàn lành lặn, không có chút dấu hiệu nào của việc bạo hành.

Trên những chiếc ghế sofa trong hội trường đã chật kín khách đến mua, trong đó có không ít người thường xuyên tới đây.

Sau khi đi một vòng, cô gái nô lệ trở lại giữa sân khấu.

-A…Ano…tên tôi là Maria, sinh ra và lớn lên ở vùng nông thôn, vì thế không có điều kiện học tập. Nhưng giờ thì tôi đã có thể đọc và viết tối thiểu.

Cô gái nô lệ nói với những khách hàng bên dưới bằng ánh mắt căng thẳng.

-Tôi cứ tưởng ngài sẽ không bao giờ trở lại nữa chứ?

-Ta cũng chẳng muốn tới đâu, nhưng để kiểm tra thì chẳng còn cách nào khác.

Kurono lắc đầu trước câu mỉa mai của Mine và bóc vỏ một thứ hạt trong tay cho vào miệng.

-Thị trường nô lệ có vẻ làm ăn khấm khá quá nhỉ?

-Vâng, gần đây có những nơi đã tổ chức đấu giá nô lệ hai lần một tuần nhưng cũng không đủ cung cấp. Tất nhiên, dù kèm theo việc đó thì chất lượng nô lệ cũng giảm xuống.

-Vậy nên ông mới dạy chữ và tính toán cho nô lệ của mình như một cách cải thiện chất lượng?

-Ngài nhận ra sao?

Bị Kurono tra hỏi, Mine mỉm cười.

-Một nô lệ khỏe mạnh giờ đã là tiêu chuẩn chung rồi, nếu muốn bán được hàng, tôi phải làm cho nô lệ của mình có giá trị, đầu tư cho những thứ cơ bản như đọc viết và làm toán vừa nhanh mà lại đỡ tốn kém.

-Đúng là, không cần quá nhiều thiên phú để có thể đọc viết nhỉ?

-Ba mươi đồng vàng.

-Ba mươi hai.

-Ba mươi lăm!!!

Chứng kiến giá của cô gái nô lệ tăng lên liên tuc, Kurono khẽ liếm môi.

-Năm mươi đồng vàng.

-Có ai trả hơn năm mươi không ạ? Năm mươi lần thứ nhất…năm mươi lần thứ hai…Chốt giá!!

Người điều hành buổi đấu giá gõ chuông thông báo chốt giá và trao cho người thắng đấu giá giấy chứng nhận đảm bảo chất lượng sức khỏe.

Trong đó có bao gồm những thông tin về tình trạng sức khỏe và trinh tiết của nô lệ do bác sĩ trực tiếp khám và kê ra.

Đây hình như cũng là một phần trong dịch vụ của các chợ nô lệ để tăng doanh số.

Các chính sách được Kurono đưa ra đã cải thiện đáng kể cách các nô lệ được đối xử và kết quả là thị trường nô lệ đã trở nên tích cực hơn, mang lại không chỉ lợi nhuận cho các thương buôn mà còn cho cả lãnh chúa.

-Mấy người khác làm ăn ra sao thì tôi không biết, nhưng nhờ có Kurono-sama mà doanh số của chúng tôi đang tăng đều đặn.

-V…vậy à?

-Ngài đâu cần tự ép mình tỏ ra quan tâm như vậy chứ?

Khi Kurono ngẩng đầu lên, bên cạnh cậu đã là một cô gái với nụ cười dịu dàng đang đứng.

Tuổi của cô ta chắc là khoảng 30.

Nhưng bộ ngực vẫn khá lớn và vòng eo thon thả.

Chân tay và toàn bộ cơ thể tỏa ra một sự hấp dẫn tình dục kì lạ được bổ sung bởi một chiếc váy ngắn bó sát.

Chiếc váy chỉ đủ che những chỗ cần che, cũng giống như mảnh vải của các nô lệ, nhưng dường như giá của nó thì cao hơn gấp cả ngàn lần.

-Tôi ngồi đây được chứ?

-…..

Rồi cũng không đợi Kurono trả lời, cô ấy ngồi xuống và ôm cổ cậu.

-Ngài đây hẳn là Lãnh chúa của lãnh địa này?

-Cô có thể làm quen với tôi một cách bình thường được mà.

Trước vẻ mặt lạnh lùng của Kurono, người phụ nữ buông tay và bật cười.

-Fufufu, tôi hiểu rồi.

-Còn tôi thì chẳng hiểu gì cả.

Đột nhiên, cô ta ghé tai Kurono thì thầm.

-Ngài đâu cần phải lạnh lùng như thế chứ? Tôi là người tốt mà.

-Chẳng có người tốt nào lại đi nói thế cả.

Dường như hoàn toàn bất lực trong việc gạ gẫm Kurono, cô ta quay lưng lại với cậu.

-Ngài thật là chẳng biết chiều lòng phụ nữ gì cả.

-Tôi không nghĩ rằng mình có thể tùy tiện chiều lòng một cô gái mà mình chỉ mới gặp lần đầu.

Khó ai có thể tin một người phụ nữ tiếp cận một cách sỗ sàng như vậy lại có một ý định tốt đẹp.

Bật cười thành tiếng, cô gái kia quay lại.

-Ngài đúng là một con người thú vị.

-Cảm ơn, tôi sẽ xem đó như lời khen. Vậy thì, cô tự giới thiệu bản thân được rồi chứ?

-Tôi sao? Hội trưởng của Hiệp hội quản lý gái mại dâm thuộc Liên hiệp các thành phố tự trị. Tôi được mấy lão già không mấy may mắn thuê để điều tra về ngài. Chắc là ngài bất ngờ lắm nhỉ?

-Không, ý tôi không phải vậy, tôi muốn nghe tên thật của cô kìa.

Ara? Đôi mắt của người phụ nữ khẽ mở to vì sự kinh ngạc.

-Là Ellen, Ellen Shina. Nhìn tôi thế này thôi, nhưng ngài đừng hiểu lầm, tôi cũng chỉ là một thường dân mà thôi. Cái họ giống như quý tộc kia chỉ là do tôi tự bịa ra để trông giống quý tộc hơn mà thôi.

Người phụ nữ…Ellen, hội trưởng của Hiệp hội gái mại dâm, nở ra một nụ cười quyến rũ và mê hoặc trên gương mặt xinh đẹp.

-Thế, sao cô lại muốn tìm hiểu về tôi?

-Ai biết. Ngay cả khi tiếng là Hội trưởng, sau tất cả tôi cũng chỉ là một kẻ làm mọi thứ được thuê mà thôi. Chẳng biết mấy lão già lãnh đạo đó đang toan tính cái gì.

Nghe Kurono hỏi, Ellen trầm ngâm. Không…cô ấy khoanh tay lại chỉ để làm nổi rõ hơn bộ ngực của mình.

-Có lẽ đây là lần đầu tiên họ thấy tất cả những điều này, những sắc lệnh, những tờ giấy phép đó. Có lẽ mấy lão già đó đang lo lắng vì những việc làm kì lạ của tôi đang làm ảnh hưởng đến cái cần câu cơm của họ và cử cô tới đây để moi ra bí mật của tôi chăng?

-Chính là cái đó đó.

Ellen tròn mắt kinh ngạc trước khả năng suy đoán của Kurono. Cô nàng khẽ mỉm cười nhìn cậu.

-Fufufu, giờ đã biết rồi, vậy ngài tính làm gì đây?

-Chắc là sẽ dễ dàng hơn cho tôi nếu có ai đó giống như Ellen-san làm nội gián chăng?

Thay vì cố gắng loại bỏ những kẻ được cử đến để điều tra, tốt hơn là nên kéo họ về phía mình thì sẽ an toàn hơn nhiều.

-Nhưng tôi đắt lắm đó, ngài nhắm có thuê nổi không?

-Ừm, đắt là bao nhiêu?

Ellen giơ ngón tay trỏ lên.

-10000 đồng vàng… Nếu muốn, ngài có thể lập hợp đồng. Tôi có sở hữu một nhà thổ ở Liên hiệp các thành phố tự trị nên ngài khỏi lo. Với những mối quan hệ của tôi, cái giá đó là khá rẻ nếu ngài muốn đạt được những gì mình muốn đó.

-Nếu vậy thì mong được cô giúp đỡ trong tương lai.

-Fufufu, hợp tác vui vẻ.

Rồi Kurono tiếp tục thăm quan chợ nô lệ trong khi trò chuyện với Ellen.

============

Đêm đó, khi Kurono đang đọc lại bản báo cáo hồi sáng trong phòng ngủ, cánh cửa đột nhiên bị đẩy ra một cách thô bạo.

-Anh đang làm cái quái gì thế hả? Em gõ cửa nãy giờ mà?

Elena bước vào phòng và đóng sập cửa lại với khuôn mặt đỏ ửng.

-Xin lỗi, anh đang xem lại đống báo cáo.

-Em đã tính toán lại rất nhiều lần rồi nên không bao giờ có chuyện sai sót đâu.

Elena càu nhàu trước ánh mắt trêu trọc của Kurono nhưng vẫn bước lại cạnh cậu.

-Anh không tin tưởng ngay cả em sao?

-Xin lỗi, anh không có ý đó. Nhưng từng đồng tiền này đều là những thứ vô cùng quý giá mà chúng ta thu được ở lãnh địa này.

-Anh đúng là một quý tộc kì lạ.

-Hm? Là mùi xà phòng của người lùn?

-Còn một ít tiền thừa sau khi thu mua vật liệu nên em đã mua một ít xà phòng…

-Ái chà, độ này em cũng tự tiện quá nhỉ?

Có lẽ cũng nhận ra mình lỡ lời, Elena vội lùi lại và ngồi phịch xuống giường.

-Elena, em sẵn sàng rồi chứ?

-…..

Nghe Kurono hỏi, Elena bỗng đỏ bừng mặt.

-Bao nhiêu lần?

-B….Bốn lần ạ…

Mỗi khi bị tóm cổ áo, Elena lại hoàn toàn trở nên vô lực và không chút chống cự mà khai ra hết mọi thứ. Nhưng trong ánh mắt tuyệt vọng kia lại toát lên một sự háo hức và mong đợi kì lạ.

-Không….không….đừng…

Khi Kurono cúi xuống và tiến gần đến môi cô, Elena vội xua tay và giữ cậu lại nhưng cũng chỉ được vài giây trước khi mọi sự chống cự tan biến.

Rời môi Elena ra, Kurono nở một nụ cười đáng sợ.

-Phải rồi, tội biển thủ công quỹ thì đáng bị phạt lắm đây nhỉ? Để xem nào…

-K…K..Không thể nào…anh đang đùa đúng không?

Mặc cho Elena vùng bỏ chạy, Kurono vẫn có thể dễ dàng tóm được cổ chân cô từ bên này giường và từ từ kéo con mồi lại bên cạnh một cách nhẹ nhàng.

==============

Sáng hôm sau, khi thức dậy, Elena đã đang ngủ quay lưng lại với Kurono. Tất nhiên, cả hai đều hoàn toàn khỏa thân.

-Mông em còn đau không?

Bị Kurono rờ vào mông, Elena đột nhiên bật dậy kèm theo một tiếng kêu thấu trời, nhưng rồi cô lại nằm vật xuống.

-E..Elena?

-Anh!!!!

Cuộc vui đêm qua có vẻ hơi quá đà, cái mông sưng đỏ của Elena cho thấy rõ điều đó.

-A…Anh là đồ ngốc. Sao anh dám làm vậy với tôi chứ?

-Không phải chính em là người cầu xin anh làm thế sao?

-C…Chuyện đó….Không phải, chỉ là….Aghh….anh đi chết đi…chết đi…đồ ngốc…!!!

Dù mạnh miệng như vậy, nhưng Elena hoàn toàn chẳng còn chút sức lực nào và lại nằm bẹp xuống giường.

-Cái mông của tôi…

-Elena này…

-Gì nữa?

Elena lườm Kurono một cái sắc lẹm.

-Nhìn em dễ thương lắm.

-Haaa….đồ ngốc…

Elena đỏ bừng mặt đến mức phải quay lưng lại để tránh khỏi Kurono.