Khi Maho mở mắt dậy thì đã chẳng thấy bóng dáng của Saito trong phòng bệnh nữa.
—Anh ấy đã về rồi sao……
Đã cất công đến thăm bệnh, cả nắm tay cũng làm rồi vậy mà thật là lãng phí. Con bé muốn nói chuyện, muốn biết nhiều hơn về Saito vậy mà.
Vừa nghĩ như thế, vừa nhìn xuống giường thì con bé thấy Saito đang nằm dưới đó.
Trong lúc ru cho Maho ngủ mà bản thân cậu cũng ngủ thiếp đi hay sao mà rớt hẳn xuống ghế, nằm thành hình chữ đại trên sàn. Một bên tay đang cầm quyển sách đang đọc dở.
“Lôi thôi thật đó~……”
Con bé hiểu được vì sao cậu lại chẳng hợp tính với người chị nền nếp của mình. Nhưng đối với Maho, con bé thấy hạnh phúc vì Saito vẫn ở bên cho đến khi nó thức, nên chuyện đó có ra sao cũng được.
“O~i. Onii-chan. Anh bị cảm bây giờ đó~”
Maho chọt chọt vào má của Saito.
Saito ngái ngủ trông như dễ chịu, không có dấu hiệu là cậu sẽ thức dậy. Sự thanh thản giống như binh sĩ chạy thoát khỏi nơi sa trường vậy.
“Xin lỗi nhé. Vì em mà đã làm cho anh mệt mỏi.”
Maho ôm đầu của Saito vào lòng.
Cậu cử động rồi mở đôi mắt.
“Tại sao anh lại nằm dưới sàn……? Em đẩy anh xuống đấy à?”
“Em đâu có đẩy đâu!”
“Phải rồi ha……Em đâu phải Akane đâu ha……”
Con bé trở bên thương xót vì không biết chị mình ghét cậu đến cỡ nào.
“Thể trạng ra sao rồi?”
“Ưn. Tạm ổn rồi ạ. Do được onii-chan ru ngủ đó.”
“Thế thì tốt. Anh vẫn ở cạnh thì hơn nhỉ?”
“Ư, ừm……”
Maho trở về giường và Saito đắp mền cho nó. Được bàn tay đó xoa đầu, Maho cảm thấy bên trong cơ thể mình đang nóng lên.
—A~a. Mình thua mất rồi~.
Ban đầu, con bé xem cậu là kẻ thù gây bất hạnh cho chị mình. Và đã nghĩ đàn ông là thứ sinh vật ngu ngốc để lợi dụng.
Vậy mà chẳng biết tự lúc nào, Maho đã trót nguyện ước rằng sẽ được Saito chạm vào mình nhiều hơn nữa.
Chữ đại – 大