Vào tháng 12 hồi năm nhất cao trung. Không chỉ mỗi phố xá, cả lớp học cũng đã vào chế độ lâng lâng. Đám học sinh phấn khích cũng giống như vào ngày lễ Valentine vậy.
“Cái bầu không khí này là sao……Bộ bão sắp đến hay gì à……?”
Akane cảnh giác thì Himari cười.
“Là lễ giáng sinh đầu tiên kể từ khi lên cao trung đó~. Nhiều người có người yêu này, chẳng phải đang hồi hộp để chuẩn bị trải qua đêm giáng sinh đầu tiên với bạn trai mình sao~?”
“Chẳng lẽ nào Himari cũng!?”
“Tớ thì làm gì có người yêu đâu~. Năm nay cũng tập trung vào làm thêm đó.”
“Th-, thế à……”
Akane cảm thấy một chút an tâm, cô tự hỏi không biết có nên nói ra ‘tốt quá’ không nữa.
Saito có ngồi ở gần đó. Cậu vẫn đang một mình đọc sách trông khó hiểu như mọi khi.
“Cả cậu giáng sinh này trông sẽ cô đơn nhỉ.”
Cô cũng chẳng hiểu sao lại đi bắt chuyện với cậu nữa.
“Hảả? Muốn cãi nhau à?”
Saito hướng ánh mắt lên và lườm Akane.
“Tôi chỉ đang nói sự thật thôi.”
“Còn cô đằng nào chỉ đón tiệc giáng sinh với gia đình thôi chứ gì.”
“‘Đằng nào’ tức là sao hả! Tiệc giáng sinh với gia đình vui mà đúng chứ!”
“Rồi rồi, cô vui là được rồi còn gì?”
Saito nhanh chóng chấm dứt cuộc trò chuyện để định quay lại đọc sách thì Akane nổi đóa lên.
Bước chân cũng thô bạo khi tiến lại gần và rồi cô đập tay lên bàn cậu.
“Cậu đang xem thường gia đình tôi đấy à!?”
“Tôi đâu có xem thường.”
“Vậy thì nói gia đình tôi là tuyệt vời nhất đi! 150 triệu lần!”
“Cái nghi thức quái đản gì đấy!?”
“Chẳng phải nghi thức gì cả, là sự chuộc tội để cậu được tha thứ đấy! Nếu không thì sẽ bị lời nguyền đầu thai thành rêu ám đến tương lai vĩnh hằng luôn!”
“Tội tôi lớn đến như thế à!?”
Saito và Akane cũng chẳng thể nào ngờ được
Rằng, mùa đông của hai năm sau hai người họ sẽ đón giáng sinh với mối quan hệ như thế nào.