Kurasu no daikirai na joshi to kekkon suru koto ni natta.

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3535

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1323

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 311

Tập 02 - Chương thứ ba - Cuộc tập kích về đêm

“KYAAAAAAAAAAAAAAAAAA!!”

Khu dân cư nửa đêm vang vọng tiếng hét thất thanh của Akane.

“Gì thế gì thế gì thế!? Người của sao Nhân mã đến tấn công à!?”

Saito ngồi bật dậy trong khi ý thức của cậu vẫn còn lơ tơ mơ.

Akane đang co người lại trên chiếc giường. Cô ngồi co gối cuộn tròn, hai tay thì che mặt tạo thành tư thế phòng thủ hoàn toàn. Giống như loài thú có mai Armadillo bị báo sư tử Puma tấn công vậy.

“C, có, có ma! Ma xuất hiện kìa!”

“Ma……? Ở đâu?”

“Ở đó đó!”

Akane chỉ tay vào bên nách cái giường cạnh chỗ cô.

“……Đâu có cái gì đâu?”

“Lúc nãy có đó! Gương mặt thì tái xanh, lại còn lẩm ba lẩm bẩm cái gì đó mà tôi không hiểu nữa! Nó là búp bê bị nguyền rủa? Hay là oán linh? Dù sao đi nữa là đã có thứ gì đó cực kỳ là nguy hiểm đó!”

“Thế hả, ngủ ngon nhé.”

Saito thả lỏng cơ thể rồi chui vào trong tấm mền.

“Dậy~đi~mà! Dậy~đi~mà! Đừng có để tôi một mình mà!”

Akane dùng hết sức để lay Saito. Một môi trường mà cậu không thể nào mà an giấc được.

Saito thò tay ra từ tấm mền rồi dựng ngón cái lên.

“Không sao đâu. Cô không có một mình. Mẹ thiên nhiên với lại mọi người trên thế giới là đồng minh của cô đấy.”

“Đừng có tự tiện nói rồi lăn ra ngủ mà! Nếu không phải hai người trở lên cùng đồng thời mở mắt thì con ma đó sẽ lại gần đó!”

“Làm gì có cái luật đấy! Ngủ đi thím hai!”

“Sao mà có thể ngủ được! Tôi cũng sẽ không để cậu ngủ đâu!”

Akane giật lấy tấm mền từ Saito. Có chết thì phải chết chùm đây mà.

Saito lúc nãy định ngủ lại lần nữa, nhưng mắt cậu đã tỉnh như sáo.

Từ cái phản ứng thái quá của cô khi chơi game kinh dị, cậu cũng đã biết rồi.

“Cô……Quả nhiên là đang rất là sợ ha.”

Akane giật mình. Cô ưỡn cằm lên bướng bỉnh.

“T, tôi không có sợ gì hết!”

“Nhưng chẳng phải cô đang run à.”

“Cái này là do lạnh!”

“Tôi có thấy lạnh gì đâu.”

“Con gái dễ lạnh vì lượng cơ bắp sinh ra nhiệt rất ít đó! Cơ mà, cậu chẳng lo lắng lấy một tí nào sao! Lỡ như bị ma bắt lấy linh hồn thì cậu tính làm thế nào hả!?”

Ánh mắt của cô là thiệt tình. Cậu đã bị dồn vào trong góc.

“Dù cho có hỏi thế đi nữa……”

Từ đầu thì là vì Saito chẳng tin vào chuyện ma quỷ cho nên cũng đành chịu. Cậu không nghĩ khoa học thì cái gì cũng biết, nhưng có rất ít bằng chứng để tin vào mấy chuyện huyền bí.

Tuy nói thế, nếu như không làm cho Akane an tâm, thì có khả năng đêm nay cứ thế mà thức trắng.

Saito lấy cuốn sổ từ bên trong ngăn kéo cạnh giường ra, cậu viết vào「Ác linh thoái tán」rồi đưa cho Akane.

“Hora, cái bùa này linh ứng lắm nha. Cứ cầm chặt nó trong tay rồi ngủ là được. Chúc ngủ ngon.”

“Cậu xem thường tôi đấy à!”

Akane xé lá bùa đặc chế của Saito một cách tàn khốc.

“Cô làm cái gì thế hả, khổ công lắm tôi mới dồn hết cả lòng thành của mình vào để tạo ra nó đấy.”

“Tôi hoàn toàn hiểu nó chẳng hề có một mili nào tấm lòng của cậu ở trong đó cả!”

“Lộ rồi à.”

“Lộ tẩy hết rồi! Nếu cứ thế này thì chỉ còn cách là hiến tế cậu để làm nguôi đi cơn giận của hồn ma-sama thôi…….”

“Cái đó, chẳng phải rốt cuộc tôi cũng trở thành oán linh à?”

“Cậu có trở thành oán linh thì trông cũng yếu đuối lắm nên không thành vấn đề.”

“Đừng có nói mấy lời tệ bạc như thế coi.”

Khi cả hai cãi nhau mà chẳng quan tâm bây giờ là giữa khuya, thì có tiếng lạch cạch của đồ vật ở phòng kế bên.

“Kya~!?”

Akane sà vào người của Saito.

“Cái, oi……”

Akane bám dính lấy ngực của Saito, cô yếu ớt mà những hành vi tự kiêu bình thường ở cô cứ như là dối trá hết vậy.

Cảm giác nhẹ nhàng từ bộ đồ ngủ, cảm giác mềm mại từ cơ thể người thiếu nữ.

Tay của Akane vòng ra đằng sau lưng của Saito và siết thật chặt lấy cậu.

Cũng trải qua chưa lâu kể từ lúc cô tắm nên mùi hương dầu gội thật là nồng nàn.

Akane đang run rẩy, hay hơi thở khó nhọc của cô đang cùng lúc truyền đến bên cậu.

Một cảm giác thật sống động, khi mà cả hai cùng tận hưởng trên cùng một chiếc giường bên trong một căn phòng tối.

Saito cảm nhận được sự dễ thương từ một mặt sợ sệt mà cậu không thể tưởng tượng được từ một cô nàng lúc nào cũng mạnh mẽ.

“Để tôi đi xem xem có gì ở đó.”

“Đừng, đừng mà. Không được. Cứ ở đây đi mà!”

“Nhưng mà, không xác nhận thì không giải quyết được gì đâu.”

“Xin cậu mà!”

Akane siết chặt hơn, như là tuyệt đối không buông Saito ra.

Thế này thì, cậu không thể để cô như thế được.

Saito liền thở dài ra một hơi.

Đêm hôm sau.

Khi mà Saito đang đọc cuốn tiểu thuyết trong cái bàn tại phòng riêng của mình, thì Akane ôm sách tham khảo phóng vào bên trong phòng.

Cô lặng thinh chạy đến tận góc phòng, rồi ngồi co gối run rẩy.

“Không……không thể được……Phải chuyển nhà……Phải thanh tẩy……”

Akane lẩm bẩm mà như là đọc thần chú.

“Có chuyện gì xảy ra hả, giải thích mau.”

Cũng vừa đến lúc Saito đọc đến cảnh nóng, cậu vội vàng đóng cuốn sách lại. Thật ra thì nó chẳng phải tiểu thuyết khiêu dâm nên chẳng thành vấn đề gì, nhưng cậu không muốn bị một cô bạn cùng lớp bắt quả tang tại trận đâu.

“Nó lại xuất hiện rồi, ma đó……Lúc mà tôi đang học bài trong phòng thì nghe được tiếng bước chân đi vòng quanh phòng khách……Tôtôtô~, tôtôtô ~ đó……”

“Thế à, vậy cô dùng smartphone chụp ảnh nó lại giúp tôi nhé.”

Akane hét lên với gương mặt tái xanh.

“Làm thế nào mà làm được! Tôi sẽ bị nguyền rủa và smartphone sẽ nổ tung mất!”

“Ma cỏ dạo gần đây hỏa lực cao quá ta.”

“Có lẽ nhà cũng sẽ bị nó thổi bay đi mất đó……”

“Với loại ma đó hay là tôi đi chuẩn bị tên lửa luôn cho cô ha.”

Con ma đó can thiệp quá sâu vào vật lý và thế giới hiện thực rồi.

Không màn đến Saito đang cạn lời, Akane bắt đầu mở sách tham khảo ở dưới sàn nhà. Cô cũng mang theo cả tập và dụng cụ bút viết.

“Tại sao cô lại học ở đây.”

“T, tôi sẽ để mắt đến cậu, không để cho cậu bị ma tấn công!”

“Tôi không có vấn đề gì đâu, cô về được rồi.”

Khi Saito đến gần và định đuổi, Akane ‘Sha~’ lên như một con mèo hoang.

“Tôi tuyệt đối không đi đâu! Đây là phòng của tôi!”

“Không, phòng của tôi chứ.”

“Kể từ hôm nay nó đã trở thành lãnh thổ của tôi!”

“‘Lãnh thổ’ là sao hả……”

Điệu này dù có dùng đòn bẩy cũng chẳng làm Akane di chuyển. Cô như lấy sách tham khảo thay khiên, bút viết thay kiếm với tư thế như là chiến sĩ. Nếu như Saito định miễn cưỡng kéo cô ra, cậu sẽ bị trừng phạt hay thậm chí là bị đối xử như thằng quấy rối tình dục.

Saito bỏ cuộc rồi quay lại đọc sách. Có Akane ở đây khó mà đọc cảnh nóng lắm nên cậu bỏ qua cảnh đó rồi tiến đến đọc tiếp.

—Chẳng thể bình tĩnh được……

Khác với không gian chung là phòng khách, đây là không gian riêng tư của Saito.

Cảm giác cứ như có một cô bạn cùng lớp đến chơi phòng mình vậy. Vì phòng này nó kín hơn là phòng khách, nên khoảng cách với Akane cũng vừa gần, mà ý thức về sự tồn tại cũng thật mạnh mẽ.

Akane ngồi xếp hai chân sang 1 bên dưới sàn và nhìn chằm chằm vào sách tham khảo.

Phần vạt váy cô có một chút bị lật lên, và cậu đang nhìn vào phần đùi sáng chói đó. Tư thế thì vô lý rồi, hành động cô vén tóc lên mà trông như khó chịu ấy đang lan tỏa một chút hương sắc.

“……Cô dùng, bàn của tôi chứ?”

Khi Saito mở lời, Akane ôm chặt sách tham khảo và để lộ ra sự cảnh giác.

“Đột, đột nhiên dịu dàng thế, là sao? Cậu dẫn tôi vào phòng của mình rồi định tấn công hả!?”

“Cô bước vào phòng của tôi đó chứ!”

“Tại cậu nói bằng mọi giá nên tôi mới ở cùng đấy chứ.”

Ngụy tạo ký ức một cách trắng trợn.

“Ở dưới sàn học khó lắm, tôi chỉ đang nói là thế chỗ thôi. Đọc sách thì ở dưới cũng được.”

“Nói như thế tức là cậu định nghía váy tôi từ bên dưới hả!?”

Akane bây giờ mới kéo phần vạt váy bị hất lên để che đi đùi cô.

“Tôi nghía làm gì! Làm thế tôi khó sống lắm”

“Vậy, vậy nhé……”

Cô do dự đứng dậy rồi ngồi vào ghế của Saito. Cô ngần ngại bố trí sách tham khảo và vở, đặt bút viết song song bên cạnh, từng động tác một thể hiện sự ngượng ngùng.

“Không lẽ cô đang hồi hộp à?”

“Thì biết làm sao được!? Đây, đây là lần đầu tiên, mà tôi bước vào phòng của con trai đó!”

“Thế, thế à……”

“C, có gì xấu hả……?”

Akane giữ chặt váy ở phía trên đùi, đôi chân cô bồn chồn mà cọ sát vào nhau. Cô mà làm những hành động hồn nhiên không quen đó thì đến cả Saito cũng sẽ cảm thấy dần tệ đi mất.

Saito đặt cuốn sách xuống rồi bước ra hành lang.

Akane vội vàng đuổi theo.

“Cậu đi đâu vậy? Ra nước ngoài hả!?”

“Đi toilet! Cô ở trong phòng giùm cái!”

“Nếu cậu làm thế thì tôi sẽ chết mất! Sẽ bị tấn công nếu như chỉ còn một mình đó!”

“Tấn với chả công! Nếu là 5 phút thì cô có thể chống chọi được!”

Saito chạy xuống khỏi cầu thang để tách ra khỏi Akane, phóng vào toilet rồi khóa cửa lại.

Akane tất tử mà đập cửa.

“Mở cửa ra! Tối nay cứ để mở nó mà dùng đi mà!”

“Làm thế quái nào được!”

“Chó cũng đi toilet trước mặt con người mà đúng chứ!”

“Tôi không phải là chó!”

Akane sợ hãi trông thật là đáng yêu đấy, nhưng sự việc thì cũng có giới hạn. Theo nghĩa khác cho đến tận bây giờ, trong nhà không có chỗ nào là yên ổn.

Khi mà Saito bước ra khỏi toilet, thì thấy Akane đang đợi ở trước cửa với đôi mắt ướt lệ và gò má thì phồng lên. Cả lúc Saito đi rửa tay, và cả lúc cậu leo lên cầu thang để về phòng mình, cô cũng bám dính theo cậu như vịt con.

—Biết làm thế nào cho được đây, cái tình trạng này……

Saito vừa than thở vừa đọc sách.

Akane không biết phải lo lắng chuyện Saito đi mất bất cứ lúc nào hay không mà từ chiếc ghế, cô hay thoáng liếc nhìn sang hướng của Saito, chuyện học hành cũng chẳng thể tập trung được.

Cứ như thế thì đêm cũng đến, Đã đến lúc để chuẩn bị đi ngủ.

“……Tôi, đi tắm nhé” – Akane

“Ờ.”

Akane gom đống sách tham khảo và tập lại rồi bước ra khỏi phòng học của Saito.

Saito cảm thấy nhẹ nhõm vì cuối cùng cậu cũng đã có thể bình tĩnh. Cậu muốn đọc cách cảnh nóng mà cậu lướt qua một cách đàng hoàng nên cậu hướng về phía trước và lật trang sách.

“Ano……”

“Gì đấy!?”

Đột nhiên Akane quay trở lại, Saito giật thót đóng cuốn sách lại.

Akane đang ôm bộ đồ ngủ, liếc nhìn vào bên trong từ khe cánh cửa. Cô bồn chồn lo lắng nói, gương mặt thì đỏ tía mà trông như không thể chịu đựng nổi sự ngượng ngừng nữa.

“Vào phòng tắm một mình thì nguy hiểm lắm……nên đ, đi cùng nhau……có được không……”

“Hảả!?”

Saito giật nảy mình lên.

Cậu chẳng nghĩ đó là những lời xuất phát từ một cô thiếu nữ cố gắng bẻ lấy ngón tay cậu chỉ vì vô tình chạm vào.

“‘Đi cùng’ tức là……ý cô là tắm đó hả?”

“Ừ, ừm……Lúc gội đầu chẳng hạn, ở một mình mà nhắm mắt lại sẽ bị nó đánh mất……”

“Làm sao mà đánh được hả thím……”

Chí ít thì Saito chưa từng bị đánh.

“Không được, ư……?”

Akane ngước nhìn lên cậu như thể là vòi vĩnh.

Biểu hiện từ cô nàng nếu im lặng thì sẽ trở thành một thiếu nữ người mẫu xinh đẹp này có sức hủy diệt thật khủng khiếp.

“……Tôi hiểu rồi. Chỉ đêm nay thôi đấy nhé.”

Saito nói ra những lời ga lăng.

5 phút sau.

Saito đang ngồi xếp bằng trông chừng ở phòng thay đồ.

Ở giữa phòng tắm đang có Akane bên trong là một cánh cửa được khóa cẩn thận.

—Ừ thì……Đúng là thế thôi. Là thế này còn gì. Đương nhiên mà!

Vừa gật gù, Saito vừa không thể phủ nhận có ít nhiều cảm xúc tiếc nuối. Dù cho đối phương có là thiên địch đi chăng nữa, làm gì có thằng đàn ông nào mà lại không rung động con tim với thiếu nữ xinh đẹp trong phòng tắm cơ chứ.

Từ phía bên kia cánh cửa, cậu nghe được tiếng Akane gội đầu, hay là tắm nước nóng.

Thông qua lớp kính mờ, cậu có thể nhìn thấy hình bóng khỏa thân đang cử động. Thực tế do đã từng có một lần thấy khỏa thân rồi, nên dáng hình đó dễ dàng được tái hiện bên trong đầu của Saito.

“Nè~, cậu còn ở đó đàng hoàng chứ? Vẫn ở đó nhỉ? Không sao đó chứ?”

Từ trong phòng tắm, Akane hỏi cậu mà trông như bất an.

Cái này, chính cái này cực kỳ kích thích một đứa con trai trong độ tuổi dậy thì.

Saito đang cố gắng thống nhất tinh thần, tự hỏi xem cậu có trở nên thèm muốn thiên địch của mình hay không.

Cậu gọi các nhân vật lịch sử từ bộ nhớ bên trong đầu cậu, sắp xếp chúng theo niên đại rồi đọc ra tên của bọn họ. Đây là hành động thanh lọc những ham muốn trần tục thông qua những năm tháng hào hùng của nhân loại.

—Ta là thế giới. Thế giới, chính là ta.

Khi mà Saito đang cố đạt đến cảnh giới giác ngộ với tư thế Yoga thì

“Tại sao cậu lại không đáp lại vậy!? Tôi giận đó!?”

Akane nửa như khóc, mở cánh cửa và thò mặt ra.

Bọt bong bóng phủ đầy làn da trần trắng nõn. Đôi vai mảnh khảnh đó, và xương đòn gánh thật quyến rũ.

Hai quả núi đồi rực lửa đó đang cực nảy trước mặt của Saito.

“Che phía trước lại ngay!!”

Những ham muốn trần tục trong một chốc đã chạm được đến vô cùng.

“O~i, Saito-kun. Saito-kun. Saito-kun ơi!”

Được gọi tên nhiều lần, Saito tỉnh dậy từ giấc ngủ gật.

Himari đang chống cằm trên bàn của Saito và nhìn cậu từ rất gần.

Ký ức cuối cùng của cậu là quang cảnh thầy giáo môn toán đang viết trên bảng. Tuy mệt mỏi nhưng những âm thanh theo nhịp điệu đó mời gọi Saito vào giấc ngủ.

Saito lẩm bẩm trong khi ý thức của cậu vẫn còn mơ màng.

“Thế giới……đã kết thúc rồi sao?”

“Thế giới vẫn còn tiếp tục, nhưng tiết học thì đã kết thúc rồi! Tiết kế phải di chuyển sang phòng học khác đó, nhớ hông?”

Phòng học lớp A năm ba hầu như chẳng còn học sinh nào khác.

“Cảm ơn vì đã gọi tôi dậy. Dạo gần đây thiếu ngủ quá ấy mà.”

“Đằng nào thì cậu cũng thức đến khuya để xem mấy phim ecchi đúng hông?”

Himari đặt tay lên miệng và chọc cậu.

“Không có xem.”

“Ể~, nói xạo nè~♪ Tớ biết đó nha? Mấy đứa con trai cùng tuổi với lại Saito-kun ấy, lúc nào cũng chỉ toàn nghĩ đến mấy chuyện ecchi mà, ấy.”

“……Làm gì có chuyện đó.”

Nhưng mà nguyên nhân mà cậu thiếu ngủ tối hôm qua chính là do Akane, nên thật đắng khi chẳng thể nào nói cho ra trắng đen toàn bộ được. Hình ảnh Akane khỏa thân đầy bọt bong bóng ấy, dù cho Saito có đọc thuộc lòng bao nhiêu cổ văn đi chăng nữa cũng chẳng thể nào xóa nó ra khỏi đầu được.

“Vậy? Saito-kun bình thường xem loại phim ecchi nào thế?”

“Tôi đã bảo là không có xem rồi còn gì.”

“Vậy, cậu thích con gái như thế nào? Tớ nghe ai đó nói là cậu không thích loại sexy cho lắm.”

“Ai là ai?”

“A~, etto……Cái đó là bí mật! Người cung cấp thông tin bị xóa sổ thì tớ khổ lắm♪”

Himari đặt ngón trỏ lên môi rồi nháy mắt. Bộ dạng không phải cố tình dễ thương như thế đó chính là thực lực của Himari, người nổi tiếng trong lớp.

“Tôi chẳng hiểu lắm, nhưng chẳng phải tình ái không phải là thứ quyết định qua loại hay sao?”

“Ý cậu là người đã thích là loại ấy?”

“Không phải như thế. Loại rốt cuộc chỉ là một kiểu được giới hạn mà thôi. Nếu không biết rõ về đối phương thì sẽ không thể nào yêu được. Rơi vào lưới tình chỉ với ngoại hình, năng lực, hay hình tượng nhìn từ bên ngoài ấy chỉ chuyện bọn con nít làm thôi.”

Cậu đặc biệt cảm thấy thế do thường xuyên tiếp xúc với những người có vẻ ngoài khác thường, nhưng tính cách thì là người ngoài hành tinh Shisei, hay một con rồng mất kiểm soát Akane.

Những đứa con trai chỉ yêu thông qua ngoại hình của Shisei hay Akane thì sẽ vất vả đến chết mà thôi. Thực tế, Saito khó khăn ở cái mức độ mà có thể rụng hết tất cả tóc.

“Ha~……Quả nhiên mà……tuyệt quá~……”

Himari lẩm bẩm với ánh mắt trông như nhìn thấy giấc mơ.

“Cái gì ‘tuyệt quá’ cơ?”

“A~, ư ừn! Tớ nghĩ cách suy nghĩ của Saito-kun thật tuyệt vời! Những người đến tỏ tình với tớ ấy, tất cả đều không biết về tớ! Tớ sẽ nghĩ「Cậu thì thích tớ ở đâu chứ! Ở bộ ngực này à」ấy!”

“Là người đẹp cũng cực quá ha.”

Saito nhún vai thì mặt của Himari trở nên đỏ.

“Mồ, mồ~ ‘người đẹp này nọ’, Saito-kun táo bạo quá!”

“Chỉ là cảm nhận thôi. Bộ cậu không phải người đẹp à?”

“Cậu hỏi chính chủ luôn à!? Nếu như tớ trả lời ‘đúng thế’ thì tớ chẳng phải thành tự luyến mất sao!”

Saito thẳng thắn nói ra.

“Tôi có thể khẳng định bản thân mình chính là thiên tài đấy.”

“Tự luyến kìa~!!”

Thông thường thì mọi người sẽ như thế.

Tuy nhiên, Saito nghĩ rằng điều trọng yếu là phải đánh giá năng lực của bản thân một cách chính đáng và khách quan. Ở Nhật, khiêm tốn được coi là một đức tính tốt đẹp, nhưng đó là thứ đạo đức giả.

Himari hắng giọng rồi nhìn vào Saito.

“Về tình yêu giống như cậu biết chi tiết lắm……nhưng mà Saito-kun này, cậu còn trinh đúng không?”

“T, thế thì sao hả!”

“A~, cậu không phủ nhận vậy tức là đúng như thế rồi ha♪”

“Thế thì có vấn đề gì?”

“Ư ừn~, tớ vui lắm.”

“Cậu đang vui vì khinh thường tôi đấy à……”

Saito trở nên ngờ vực.

Himari làm động tác như nhún vai rồi cười.

“Không phải đâu~, tớ chỉ thấy hợp thôi ấy mà!”

“Hợp……?”

Khi suy nghĩ về ý nghĩa của từ đó, Saito nghĩ ra sẽ khó xử lắm nếu đạt được câu trả lời. Cậu chẳng hiểu tại sao bản thân mình vào giờ trưa lại nói chuyện tế nhị này với người bạn cùng lớp nữa.

“Thôi mình dừng chuyện này lại đi. Phải mau chóng di chuyển thôi.”

“A~, một câu hỏi cuối cùng nữa thôi! Saito-kun nói là không yêu dựa trên loại người, nhưng nếu như là một đối tượng mà cậu thấu hiểu bên trong thì cậu sẽ biết được có thích người ấy hay không đúng chứ?”

“Ừ thì……có lẽ thế.”

Saito gật đầu.

Himari chống một tay lên bàn và tiến bờ môi đến gần tai của Saito.

Mái tóc vàng dài đó chạm vào cổ của Saito, mùi nước hoa thì nhẹ nhàng phảng phất.

Himari thì thầm, với một giọng mà trông như là tan biến.

“Chẳng hạn như tớ……cậu nghĩ thế nào?”

“Ể……?”

Saito giật mình.

“Thế tức là, sao……”

Khi cậu trở nên bối rối, Himari tách ra khỏi người cậu rồi cười.

“Đùa thôi! Đùa chút thôi mà~♪ Saito-kun này, mặt đỏ lên hết trơn dễ thương quá cơ♪”

“Cậu……”

“Xin lỗi xin lỗi! Hẹn gặp cậu sau nhé!”

Himari rời đi mà ngay cả vành tai của cô cũng đang nhuộm một màu đỏ.

—Cả bản thân mà còn ngượng nữa thì tính làm sao hả cô nương……

Saito không biết Himari đang nghĩ gì, và muốn làm gì. Nếu như nhỏ muốn chọc cậu thì cậu muốn nhỏ có sự dư thừa ra đàng hoàng.

Khi Saito dùng tay của cậu để quạt đi gương mặt nóng bừng thì cậu nghe được giọng nói ở bên dưới.

“Ở trường mà hứng lên thế này.”

Shisei đang chui dưới gầm bàn, đổ lộ ra gương mặt ở giữa hai đùi của cậu.

“Anh không có hứng.”

“Anh có. Em ngửi được thấy mùi hưng phấn của giống đực.”

Shisei đưa chóp mũi của cô lại gần Saito rồi ngửi.

Saito dùng nguyên cả bàn tay của cậu túm lấy trán của Shisei.

“Ra khỏi đó đi đã rồi hẳn nói chuyện……”

“Kiên định cự tuyệt. Shise muốn sống mãi mãi ở giữa háng Ani-kun.”

“Đấy không phải là nơi thích hợp để con người sống đâu mẹ!”

Saito kéo thật mạnh Shisei đang bám lấy đùi cậu từ dưới bàn lên.

Từ sau khi xảy ra chuyện ma quỷ làm ồn ào, số lần cậu cãi nhau với lại Akane đã giảm, nhưng nó tiêu hao thể lực cậu cực gắt theo một nghĩa khác. Akane khi mà rơi vào trạng thái hoảng loạn ấy quên mất luôn về mặt khoảng cách.

Người đã mệt mỏi là Saito đang nghỉ trưa bằng cách tránh nạn trên sân thượng.

Ở trên sân thương lúc này chỉ có Saito và Shisei. Khoảng không gian mà an toàn thư thái hơn chính nhà mình.

Saito cầm hộp sữa thay thế protein trên một tay, rồi than phiền như một khách quen đến quán nhậu.

“Dạo gần đây, con nhỏ đó……”

“Vợ cằn nhằn anh à.”

Shisei tự tiện hút chụt chụt cái ống hút đang cắm vào hộp sữa của Saito.

“Không phải cằn nhằn. Mà sao em lại biết anh đang nói về Akane?”

“Nghe giọng điệu là em biết ngay. Lúc Ani-kun mệt mỏi trong mối quan hệ với vợ, anh thường bỏ chạy đến ngực của Shisei mà. Người phụ nữ hấp dẫn mà sẽ làm dịu nó cho anh chính là Shise này.”

“Em làm ơn dừng cách nói tai tiếng đó lại đi.”

“Không có gì xấu cả. Dù là ai đi nữa cũng cần một nơi để trốn chạy. Ani-kun thì cần Shise. Mà Shise thì cũng cần Ani-kun.”

“Cái đó thì đúng thật……”

Đối với một người bị ba mẹ hờ hững như Saito, Shisei là sự tồn tại thân thiết với cậu hơn bất kỳ ai, gia đình trên cả gia đình. Ngoại trừ sau khi đã bắt đầu cuộc sống hôn nhân với lại Akane, Shisei vẫn đang tiếp tục hỗ trợ cho Saito đã từ rất là lâu rồi.

“Anh đừng ngại làm nũng với lại Shise nhé. Shise với tấm lòng bao dung ngập tràn sẽ ôm lấy thật chặt tất cả về Ani-kun.”

Shisei nhẹ nhàng mở rộng hai cánh tay.

Biểu hiện đó quyến rũ như là một búp bê bằng tượng sáp, mà lại còn lan tỏa yêu khí. Bề ngoài thì là một con tiểu tiên dễ thương, vậy mà nếu như chấp nhận lời mời gọi sẽ bị kéo vào tận bên trong ngay.

“Leo lên tay vịn nguy hiểm lắm, xuống ngay.”

“Fư a.”

Saito bế Shisei đang đứng trên tay vịn rồi đặt cô xuống sàn. Dù cho cô có đẹp bao nhiêu nhưng cơ bản nhờ vào sự ngây thơ, thế giới này vẫn chưa rơi vào tay của Shisei.

“Vậy rồi, vợ anh thì làm sao?”

Shisei hỏi.

“Akane nói là trong nhà xuất hiện ma đấy. Nó làm cô ấy sợ hãi như là tạo ra những tiếng bước chân hay là đứng ở phía đầu giường. Đến cả chuyện đi tắm cô ấy cũng làm ầm lên là không thể vào một mình nữa cơ.”

“Ani-kun thật ecchi.”

Shisei nhìn chằm chằm vào Saito.

“Anh không có ecchi! Kết cục là bọn anh không có vào chung với nhau!”

“Nhưng mà, anh thật sự đã muốn vào tắm cùng chị ấy mà đúng không.”

“L, làm gì có chuyện đó chứ!”

Saito hấp tấp. Cậu bứt rứt vì không thể nói ra là mình không hề có tà tâm.

“Ani-kun dâm tặc.”

“Anh không phải dâm tặc!”

“Shise biết chứ……Ani-kun là loại con trai sẽ vứt bỏ mạng sống của mình chỉ vì ngắm phụ nữ khỏa thân……Là loại con trai mà thậm chí leo lên cả tòa nhà cao tầng để ngắm nhìn……”

“Như thế là cố quá rồi còn gì.”

Saito muốn tiếp tục sống mà chân cậu chạm mặt đất.

“Thế Ani-kun đã thấy ma chưa?”

“Chưa, chả thấy gì cả. Anh thì chỉ nghĩ là chuột thôi, nhưng Akane thì nói là không tin, lại còn nghi ngờ「Bộ cậu là đồng minh với lại ma hả!?」, riết anh chả biết phải làm gì mới được nữa.”

Shisei nắm bàn tay nhỏ của cô lại rồi trầm tư.

“……Có lẽ nào, thật sự là ma lắm đó.”

“Lẽ nào……”

“Không phải là chuyện không thể. Ji-ji* bị phần lớn số kẻ thù căm ghét. Có khả năng vong linh từ những người tự sát do bị đuổi để cơ cấu lại công ty quay lại để ám nhà mà ji-ji xây lên đó. Bọn họ làm thế để nguyền rủa cho đến chết, không tha thứ cho cặp vợ chồng cháu ông ta được sống hạnh phúc đấy.”

(*Ji-ji: Nghĩa là ông, đây là cách xưng hô của Shisei với lại Tenryou)

“Nếu thế thì làm ơn nguyền rủa ông chết giùm anh một cái. Làm ơn đấy.”

Cái này là giận cá chém thớt rồi, mà vả lại từ đầu Saito với lại Akane cũng đâu sống trong một cuộc sống hạnh phúc đâu. Ngược lại vong linh còn có thể làm cho người bị hại kết đôi với nhau nữa ấy.

“Đại khái thì không có cái thứ được gọi là vong linh đâu.”

“Có đó. Shise đã từng thấy rồi.”

Shisei nói ra mà biểu hiện không thay đổi.

“Thật hả!?”

“Thật. Bọn họ đã từng cho em bánh dưa gang chẳng hạn.”

“Anh nghĩ đấy không phải vong linh đâu.”

“Bọn họ còn cầu xin em nhận lấy nó mà không cần phải đáp lại lễ, mà cũng có lúc họ dúi tiền về phía em với gương mặt đang khóc nữa cơ.”

“Anh khẳng định cái thứ thực tế đó chẳng phải là vong linh gì cả. Bọn đấy là fan của em đấy.”

Được một người lạ đột nhiên biếu tiền cho nó còn đáng sợ hơn cả vong linh cơ, nhưng đấy là cái sức quyến rũ mà Shisei khiến cho những người khác cư xử bất bình thường đến tận như thế.

“Số tiền đó em đã gửi lại cho bên cảnh sát đàng hoàng rồi ha?”

Khi mà Saito xác nhận, Shisei lắc đầu.

“Ưn~ưn. Em dùng nó để đi chơi với Ani-kun cả rồi.”

“Kư~……Sao lại thành đồng phạm thế này……”

Saito ôm đầu của mình. Lần tới cậu nhủ phải kiểm tra nguồn gốc số tiền mà Shisei đưa ra cho cẩn thận mới được. Cậu muốn tránh sử dụng số tiền dơ……phải nói là số tiền đáng sợ mới đúng.

“Dù sao đi nữa,「thứ gì đó」xuất hiện trong nhà Ani-kun là sự thật. Dù cho không phải vong linh đi nữa, nếu như cứ để như thế thì sẽ trở thành chuyện vất vả.”

“Ừ thì……Là như thế đấy……”

Nếu thử nghĩ kỹ, Saito cảm thấy là cậu nghe thấy tiếng động từ một con chuột. Nếu chẳng họa may là của bọn tội phạm thì Saito với Akane sẽ rất nguy hiểm.

“Shise sẽ kiểm tra giúp anh xem đấy là thứ gì. Shise không có sắc bén như là Ani-kun, cho nên chắc chắn không thể làm sáng tỏ chân tướng thật sự của vong linh đâu.”

“Nhưng mà, nếu Akane biết được chuyện em biết bọn anh kết hôn sẽ phiền phức lắm đấy.”

Akane sẽ nổi trận lôi đình nếu như cô tự hỏi rằng cậu là người làm lộ ra thông tin đấy.

“Không sao~ cả. Shise sẽ làm gì đó ở khoản đó.”

“Làm gì đó là làm gì?”

“Làm gì đó là, làm gì đó đó. Ani-kun cứ an tâm mà giao nó lại cho em là được. Shise sẽ bảo vệ Ani-kun yêu quý từ những kẻ xâm nhập xấc láo cho mà xem.”

Shisei đảm bảo nó trông rất đáng tin cậy.

‎Sau khi cùng với Saito trở về lớp A năm 3, Shisei chạy đến chỗ ngồi của Akane.

“Akane, Akane. Tớ có chút chuyện muốn nói với cậu.”

“Ể……Với tớ? Về chuyện gì?”

Akane biểu hiện sự ngờ vực.

Kể từ khi nhập học đến giờ tuy là cùng lớp, cậu chưa từng thấy Shisei và Akane nói chuyện phiếm với nhau lần nào.

Shisei đặt tay lên bàn của Akane và nói.

“Akane này, cậu đã kết hôn với lại Ani-kun rồi đúng không?”

“!?”

Akane đông cứng người.

—Tại sao lại nói ra ở đây!?

Saito giật bắn người. Vả lại cô còn nói ra thẳng trực tiếp như thế.

Ngay tắp lự, Akane hướng ánh mắt giống như của một kẻ sát nhân cho Saito.

—Cậu nói cho cậu ấy biết hả!?

—Không phải không phải!

Saito hoảng loảng phủi tay.

Bình thường 2 đứa thiên địch này sẽ không thể hiểu nhau, nhưng chỉ riêng lần này thì tin nhắn liên lạc qua ánh mắt lại được chuyển đi tức thời.

Shisei tiếp tục mà chẳng quan tâm đến phản ứng của đám Saito.

“Shise cái gì cũng biết tuốt cả. Ani-kun và Akane hai người hiện đang sống c—”

“Yooooooooshi~, bọn mình đi tản bộ một chút đi nào~~!”

“Phải ha, bọn mình cùng đi tản bộ đi!”

Saito bịt miệng và ôm đầu của Shisei, Akane thì ôm lấy chân của Shisei, và cả hai dùng toàn tốc lực để bắt cóc cô. Những học sinh ngoài hành lang thì vừa nói「Lại bắt cóc như mọi khi à……」 vừa nhìn bằng ánh mắt trìu mến.

Saito và Akane chạy đến lớp học trống, khóa cửa lại để giam cầm Shisei.

“Cả hai người teamwork thật trôi chảy……Đây là sức mạnh của cặp vợ chồng……”

Shisei đang cảm phục.

“Làm ơn suy nghĩ địa điểm khi mà nói ra mấy chuyện nguy hiểm giùm anh một cái!”

“Em suy nghĩ đàng hoàng rồi mà. Vì gần đó không có ai cho nên không cần phải lo sẽ bị nghe thấy đâu.”

“Có biết lúc nào họ sẽ đến đâu!”

“Cái đó cũng là một cảm giác mạnh. Đời người là canh bạc mà.”

“Anh không cần cảm giác mạnh!”

Khi mà Saito lên tiếng phản đối, Akane gõ nắm tay của cô vào chiếc bảng đen.

“Saito, cậu……dám……”

Cô vuốt tóc lên bằng tay với vẻ cáu kỉnh, trán thì nổi gân xanh, mắt thì trợn lên hầm hầm, đây là chế độ cực kỳ phẫn nộ.

“Mối quan hệ của chúng ta, đã nói là không được nói ra cho người khác biết rồi cơ mà!? Cậu đang nghĩ cái gì thế hả!? Muốn bị nát lắm hả!?”

“Chỗ nào cơ!?”

Saito nhanh chóng tạo khoảng cách giữa cậu và Akane.

Shisei giơ tay lên.

“Khuyến khích vùng háng.”

“Đừng có khuyến khích coi!”

Saito giấu đi nửa thân dưới của cậu dưới bóng cái bàn để bảo vệ.

“Dường như cậu đang hiểu lầm đấy, tôi không có nói chuyện này với lại Shise! Tự bản thân Shisei điều tra ra đó! Phải không, Shise!?”

Người được cậu nhờ sự đồng ý là Shisei đưa ra lòng bàn tay và ngăn cậu lại.

“Khoan đã, giờ em bận lắm. Em sẽ không thể nhớ lại đoạn tấu hài manzai mà hôm qua em đã xem mất.”

“Cái đó thì bây giờ thế nào cũng được!? Đang liên quan đến tính mạng của anh đấy!!”

Saito đang cố hết sức bình sinh.

Shisei đưa tay lên trán đắn đo.

“Tính mạng của Ani-kun và tấu hài……Nên chọn cái nào đây ta……”

“Đừng có phân vân coi! Em là kẻ thù hay là đồng minh của anh vậy hả!”

Cuối cùng để bị một nhát đâm sau lưng thì đúng là một cái bad end khốc liệt.

Akane cầm đồ bôi bảng bằng hai tay, khó chịu mà dí theo Saito. Cậu vẫn chưa rõ cô rốt cuộc sẽ định dùng loại công kích nào với đồ bôi bảng, nhưng cậu biết là nó nguy hiểm.

“Cậu bình tĩnh lại đã. Lời Ani-kun nói không phải là nói dối đâu. Shise, tự bản thân mình tìm hiểu chuyện kết hôn của hai người đó.”

“Thật chứ……? Cậu không có đang bao che cho Saito đấy chứ……?”

Akane với biểu hiện bán tín bán nghi.

“Dù cho là người nào đi chăng nữa cũng chẳng thể nào lừa qua được cặp mắt của Shise cả. Shisei là người tìm kiếm sự thật, và là hiện thân của sự thật lúc nguyên sơ.”

“Em nói mấy câu giống như trong giáo chủ gì gì đấy……Mà làm ơn đừng có đi theo cái hướng đó giùm cái.”

Nếu về sức hút của Shisei, cô dường như có thể truyền bá hay điều khiển con người trên toàn thế giới một cách bình thường.

“Cả ji-ji, cả ba mẹ của Ani-kun cũng biết chuyện kết hôn, không thể nào giấu được Shise đâu. Cả cấp dưới của ji-ji nữa, họ sẽ nói ra bất cứ chuyện gì Shise hỏi.”

“Em, không có ý định tranh giành tập đoàn Houjou đâu ha?”

Saito trở nên bất an.

“Shise không có ham muốn. Shise chỉ cần linh hồn của Ani-kun thôi.”

“……Ác quỷ hả!?”

Cậu không nhớ đã lập khế ước với lại Shisei, nhưng cảm giác bất an ngày càng dữ dội hơn.

“Ra là như vậy……Quả thật thì không có chuyện người trong nhà Saito lại không nhận ra nhỉ. Xin lỗi vì đã im lặng với cậu, Shisei-san.”

“Không thành vấn đề.”

Shisei dựng ngón cái lên.

—Con nhỏ này……Chẳng lẽ cô ta có thể xin lỗi đàng hoàng với người khác ngoài mình ra à……?

Saito cảm thấy một chút kỳ lạ.

Akane thì quay qua lườm Saito.

“Nhưng mà, chuyện Shisei lại biết ấy, tại sao cậu lại giấu tôi!?”

“Tại vì Akane sẽ giận……”

“Tôi không có giận!”

“Bây giờ đang giận còn gì!”

“Không tính nó vào trong lúc tôi đang giận đấy nhé!”

Akane khẳng định với biểu hiện của một con ác quỷ la sát.

Shisei thì lẩm bẩm ‘ôi chao ôi chao’ và lắc đầu.

“Tuy là đã kết hôn, nhưng em mong hai người đừng có tán tỉnh nhau ở cả trường học.”

““Anh/tớ không có tán tỉnh!””

Saito và Akane đồng thanh hét lên.

Shisei bám lên cái bàn, vừa để lộ đôi tất quần trắng vừa nói.

“Em đã nghe từ Ani-kun. Là nhà của anh chị có vong linh.”

“P, phải đấy! Đã vậy mà tên này còn chẳng tin đó là ma nữa! Chẳng hiểu tính chất nghiêm trọng của nó tí nào cả!”

“Shise thì hiểu đó. Ngôi nhà đó……đang bị vong linh ám đó.”

“Quả nhiên thế sao!?”

Akane nhướn người về phía Shisei.

“Em cảm nhận được mùi tà khí hết sức kinh khủng từ hai người. Tình trạng hiện tại thì với ý chí của Akane nên đã đề phòng được sự ăn mòn của ác linh. Cậu đã cố gắng rất nhiều rồi.”

“Ư hư~……Shisei-san……”

Được Shisei xoa đầu, Akane rưng rưng nước mắt.

“O, oi……Mấy người……”

Saito cảm thấy tình hình ngày càng trở nên bất thường hơn bằng cách nào đó.

Cái này chính là nó. Một người mà tâm hồn lẫn thể chất bị dồn vào đường cùng, khi được mấy nhà tâm linh nói này nói nọ cái là tin soái cổ ngay. Do cô thiếu ngủ với lại stress nên trở nên không minh mẫn trong quyết đoán nữa.

“Phải nhanh chóng trừ tà, nếu không tại họa sẽ lớn dần. Có lẽ thành tích toàn bộ các môn của Akane sẽ bị giảm mỗi môn 50 điểm mất đấy……”

“Cái tai họa khủng khiếp gì thế này!?”

Akane run rẩy vai của mình.

“Có phải tai họa gì lớn lắm đâu……”

Lời chỉ trích của Saito không lọt vào tai của Akane, người đang đã bị những lời lẽ khôn khéo của thầy trừ tà kéo đi.

“Phải làm thế nào bây giờ, Shisei-san?”

“Shise chỉ cần「Nhìn」căn nhà đó là được. Chỉ như thế thôi, Shise sẽ「biết được」cần thứ gì, phải làm gì để có thể trừ bọn chúng. Hãy tin tưởng Shise.”

Shisei đặt bàn tay của cô thật nhẹ nhàng lên vai của Akane.

Đôi mắt của Akane thì xoay mòng mòng và cô gật gù.

“Tớ tin cậu! Tớ phải trả bao nhiêu tiền thì được!?”

“Đừng có đem tiền bạc ra đây!”

Saito đã ngăn chặn được chuyện tiền bạc giữa vợ và em gái.

Saito, Akane và Shisei, cả ba người đang trên con đường về nhà từ trường.

Vỉa hè rộng được tô điểm bởi những hàng cây trồng ven đường. Những học sinh đi học bằng xe đạp với bộ đồng phục đang bay phấp phới chạy vượt qua cả ba người.

Shisei vẫn chẳng có biểu hiện gì như mọi khi, nhưng cậu cảm nhận được sự nhẹ nhàng trong dáng đi của cô, nên cậu nghĩ có lẽ tâm trạng cô đang vui.

“Đã lâu lắm rồi mới lại về nhà cùng với lại Ani-kun. Đây là lần đầu tớ về cùng với Akane, nhỉ?”

“P, phải ha……”

Akane thì không bình tĩnh mà đang ngó nhìn xung quanh. Cô đang lo lắng việc bị bạn cùng lớp của mình bắt gặp.

“Quả nhiên Akane nên về tách biệt với bọn tôi thì sẽ tốt hơn đấy nhỉ?”

“Không được! Shisei-san rất bắt mắt, có lẽ cậu ấy sẽ bị ai đó bám đuôi và xác nhận ra nhà chúng ta ngay. Tôi phải để mắt thật kỹ càng xem có người quen nào bám theo hay không đây.”

“Chắc hẳn là không bị bám đuôi rồi còn gì.”

Saito nhún vai, nhưng Shisei thì lắc đầu.

“Shise, hay bị bám đuôi lắm. Dạo gần đây bạn nữ cùng lớp còn đi theo đến nhà, và cười rồi nói「Mừng em đã trở về」trong phòng của Shise nữa.”

“Quá kinh dị rồi đó! Em không bị làm sao chứ!?”

“Không sao. Ji-ji có đưa cho em cái này dù cho chuyện đó có xảy ra.”

Tèn ten~ rồi thứ mà Shisei lấy ra đó là một vật như là cây gậy ma thuật.

Nhưng mà điện cực xuất ra từ đầu của nó bắn ra tia lửa rất khiếp.

“Đây là Houjou cảnh bị đặc chế・Súng điện phán xét tất thắng do tuyệt đối không để lại dấu vết~”

“Cái tên mang tính ác ý trái ngược với vẻ bề ngoài hư cấu nhỉ……”

“Nhưng mà, em chưa bao giờ bị kiện bao giờ cả. Em còn được mấy bạn nữ trong lớp nói「Làm ơn mạnh hơn nữa đi! Xin đấy!」nữa cơ!”

“Thế cái thứ đó có hiệu quả chống tội phạm không đấy trời.”

Ngược lại trông như nó trở thành thói quen của bọn họ thì phản tác dụng mất tiêu rồi.

Akane với vẻ thích thú mà nhìn vào nó.

“Súng điện……Lần đầu tiên tớ được thấy nó đấy. Dễ thương quá.”

“Tớ có 2 cái lận, nên sẽ cho Akane 1 cái. Cậu có thể sử dụng nó mỗi khi bị Ani-kun quấy rối tình dục là được.”

“Thật chứ!? Thế thì tốt quá!”

“Khoan đã. Đừng có tăng quân bị lên giùm cái.”

Saito ôm lấy Shisei đang cố đưa súng điện cho Akane rồi kéo tách cô ra khỏi đó. Cậu không muốn mức độ nguy hiểm lúc ở nhà tăng lên thêm nữa.

“Shise đã dùng súng điện hủy diệt biết bao nhiêu là ma đó.”

“Súng điện cũng có hiệu quả với ma à!?”

Shisei gật đầu thật mạnh.

“Hiệu quả chứ. Vì ma là thứ từ trường hỗn loạn, giải phóng ra từ tín hiệu điện của não bộ và bắt đầu hoạt động một cách tự chủ, nên nó yếu về điện lắm.”

“Ra là như vậy……Shisei-san biết chi tiết quá ha……”

Akane nhìn Shisei với ánh nhìn kính trọng. Đúng y như rằng cái câu ‘Chết đuối mà vớ được cọc’ vậy. Bản chất cô là người sử dụng đầu óc, vậy mà đang bị cuốn theo ngọt xớt.

Saito thì thầm với Shisei.

“Em đừng làm cho Akane bối rối hơn nữa. Cô ấy mà ‘nghiện’ nặng quá rồi đi mua mấy cái bình may mắn về thì tính làm sao hả.”

Shisei cũng thì thầm đáp lại.

“Không sao, đây cũng là tác chiến ạ. Nếu như để cho cậu ấy nghĩ Shise là một thầy giải vong có năng lực, thì chỉ cần nói「Trong căn nhà này không có ma!」là Akane sẽ có thể an tâm ngay!”

“Ừ thì……có lẽ thế ha……”

Shisei vỗ ngực tràn đầy tự tin.

“Shisei lúc nào cũng là đồng minh của Ani-kun hết. Em không làm gì xấu xa đâu.”

“Đó là lời của mấy kẻ định làm điều xấu xa hay nói đấy~……”

Tuy là thế, nhưng Saito biết rằng, Shisei sẽ không làm điều gì không có lợi ích đối với Saito. Chỗ này thì cứ tin tưởng rồi giao lại cho cô.

Và cả ba về đến nhà.

Akane dùng chìa khóa mở cửa. Shisei bước chân vào cổng.

“Cái này là……”

“Có gì không ổn sao, sensei……”

Không biết tự lúc nào mà Akane đã gọi Shisei là「sensei」một cách tôn kính rồi nữa.

—Nào~, nói ra đi Shise! Rằng chỗ này không có ma!

Khi mà Saito đang dõi theo bằng ánh mắt kỳ vọng, thì Shisei nặng nề đáp.

“Chỗ này ma nó chen lấn xô đẩy nhiều vô số……Căn nhà này sắp chìm xuống âm phủ rồi.”

“SHISE—!?”

Saito không dám tin những gì mà cậu đã nghe.

Akane thì trở nên xanh rờn.

“Â, âm phủ!? Đã trễ rồi sao!? Có nên đốt nhà thì sẽ tốt hơn chứ!?”

“Đừng có hấp tấp giùm con cái mẹ!”

Saito ngăn cản Akane đang định vội vàng chạy vào bên trong nhà bếp. Cậu không thể để cho cô bạn cùng lớp phạm trọng tội phóng hỏa được.

“Đừng lo lắng. Thế cho nên Shise mới đến đây. Từ giờ trở đi tớ sẽ định vị nơi tập trung của vong chướng, phá hủy nó là ma sẽ tự khắc giải tán đi ngay.”

“Xin thầy ạ, sensei……”

Akane nhìn đấng cứu thế với cặp mắt tin tưởng của một tín đồ.

Shisei nhoi nhoi cởi và vứt giày lộn xộn xong rồi bước vào cửa. Cô tự nhiên giống như nhà mình mà băng qua dãy hành lang đi đến phòng khách.

“Tớ thấy dấu hiệu của ma từ chỗ này.”

Shisei mở tủ lạnh ra và nhón chân lên. Cô dùng hai tay ôm và lấy cái đồ đựng bằng nhựa ra.

“Cái đó là……món ngưu bàng xào cà rốt mà tớ làm sẵn……”

“Tớ cảm thấy có mùi nguy hiểm……Phải làm gì đó thôi, nếu không cả gia tộc sẽ sụp đổ……”

“Sao lại thế! Tớ mới làm tối hôm qua thôi mà!”

Akane run rẩy nhìn vào ngưu bàng xào cà rốt được đựng trong hộp nhựa.

“Có một cách giải quyết. Shise kháng được ma, nên nếu ăn hết toàn bộ chỗ ngưu bàng xào cà rốt này thì……”

“Ma sẽ bị phong ấn trong bao tử của sensei……!? Nhưng mà, cơ thể của sensei sẽ……!?”

“Có thể sẽ phát nổ không chừng……”

“Phát nổ!?”

Akane trợn mắt.

“Nhưng mà, không thành vấn đề. Nếu có thể bảo vệ được cho hai người, Shise dù thành thế nào đi nữa cũng—”

“Em chỉ muốn ăn thôi chứ gì.”

Saito nắm chặt lấy cánh tay đang định mở cái hộp nhựa của Shisei. Shisei không giấu hết sự thèm khát mà để dòng nước dãi tuôn chảy.

“Sensei, xin hãy làm nghiêm túc đi ạ!”

Tín đồ Akane cũng chèn thêm lời phàn nàn vào.

“Mư~……”

Shisei miễn cưỡng cất cái hộp nhựa vào bên trong tủ lạnh.

Thầy trừ tà dẻo mỏ kia đường đường oai nghiêm liếc nhìn khu nhà bếp mở và phòng khách.

“Cậu nhìn thấy hồn ma, ở đâu?”

“Tớ không nhìn thấy rõ lắm, nhưng mà tớ nghe thấy tiếng bước chân của nó đi lại vòng quanh ở phòng khách. Vào khoảng 8 giờ tối đó.”

“Ồ……?”

Shisei chớp mắt.

“Sensei nhận ra được điều gì ạ……?”

Akane cảm thấy như mình được truyền đạt gì đó.

“Ưn~……Ửn~?”

Shisei đưa ngón trỏ lên má, rồi cô nghiêng đầu.

“Có không? Có mà đúng chứ, hồn ma đứa trẻ ở trong phòng khách ấy! Nó đang nhìn về phía này đúng chứ!?”

Akane trở nên hoảng loạn núp sau cái quầy, và cô định lấy dao ra từ bên dưới bồn rửa tay.

Nhưng mà, cô không thể lấy ra. Nếu hỏi tại sao thì Saito đang dùng hết sức bình sinh của cậu để đẩy cái tủ, nhưng Akane đang hoảng loạn đến mức mà thậm chí cô cũng chẳng biết là cậu đang đẩy.

“Vẫn còn quá ít thông tin để đưa ra quyết định. Cần phải tìm hiểu nhiều hơn nữa.”

Shisei đi ra ngoài hành lang từ phòng khách.

Saito và Akane đi theo.

“Cậu biết được gì rồi đúng chứ? Nhà tớ có thứ gì đúng chứ?”

“Cho đến khi mọi chuyện sáng tỏ, nghiệp dư-san như cậu không biết sẽ tốt hơn.”

“Nghiệp dư-san……”

Mà ngay từ đầu Shisei cũng có phải là thầy trừ tà chuyên nghiệp đâu.

Akane đang ôm lấy cơ thể mình mà run lên.

“Chắc chắn là vô số ma trỗi dậy từ cái tủ lạnh đó……Cửa âm phủ hiện đang được mở ra đó……”

“Tại sao nhà mình lại trở thành thí điểm của bí ẩn thế hả. Nếu được thế thì tôi còn thấy hạnh phúc hơn cơ.”

“Tại sao hả!? Bộ cậu là sứ giả của âm phủ à!?”

Cô lườm Saito cùng với sự cảnh giác.

“Sứ giả của âm phủ là cái gì. Tuy là tôi không tin vào chuyện mê tín, nhưng gặp những thứ mà mình chưa biết đến thì quả nhiên háo hức thật à.”

“Có bằng niềm tin ấy! Cậu bị thần kinh rồi! Cậu mà cũng là con người sao!?”

Cuối cùng thì cậu cũng bị nghi vấn về chủng tộc.

Shisei thì vẫn không ngần ngại mà bước lên tầng trên, dừng lại trước cánh cửa.

“Chỗ này là?”

“Là phòng học của anh. Vì anh không sử dụng nó để học nên nó giống như là phòng sách vậy.”

“Anh dùng nó để đọc những loại sách ecchi à?”

“Saito……?”

Cậu đang bị 2 thiếu nữ nhìn với đôi mắt trắng dã.

“Tôi không có đọc mấy loại sách ecchi!”

Shisei như một thám tử, dùng ngón tay trỏ của cô chọt vào ngực của Saito.

“Shise biết. Rằng sách mà Ani-kun đọc có rất nhiều cảnh ecchi. Rồi lúc mà Shise cố nhìn thì anh sẽ vội vàng đóng nó lại nữa.”

“T, tại sao……”

“Shise hiểu mà. Shise nhớ bề dày chỗ mà Ani-kun đã đóng lại, rồi sau đó em có mở phần đó ra để đọc sau ấy mà.”

“Kư~……”

Saito cắn răng.

Akane thì phát cáu lên.

“Đọc sách ecchi ở trong nhà tôi, không thể tha thứ được! Thật kinh tởm!”

“Chỉ là một cuốn tiểu thuyết bình thường thôi mà! Ngay cả phim ảnh cũng có mấy cảnh ướt át còn gì!”

“Phải điều tra căn phòng ero của Ani-kun mới được.”

“Không phải phòng ero nhé!”

“Tịch thu những cuốn sách không lành mạnh thôi!”

Shisei và Akane nóng lòng bước vào bên trong căn phòng học.

“Mấy người thay đổi mục đích rồi hả!?”

Saito phản đối, nhưng không thể cản được tinh thần của mấy cô thiếu nữ. Shisei tận dụng cơ thể nhỏ nhắn của cô để lẻn vào bên trong tủ đồ.

“Ồ~”

Cậu có thể nghe được tiếng của Shisei từ bên trong tủ đồ.

“Cậu tìm thấy gì rồi sao!? Sách hồn ma ecchi?”

“Má trộn hơi bị nhiều rồi đấy! Tìm thẳng vào mục tiêu đê!”

Saito nắm chân của Shisei rồi lôi cô ra.

“Phát hiện pantsu của Ani-kun.”

Shisei giơ cái pantsu lên với vẻ tự hào.

“C, cậu cho tớ xem cái thứ gì thế hả!”

Akane đỏ mặt, dùng bàn tay che mắt mình lại.

Shisei vùi pantsu của Saito vào mũi rồi ngửi khịt khịt.

“Không phải mùi của Ani-kun. Là mùi xà bông. Đã được giặt đàng hoàng.”

“Tất nhiên rồi!”

Saito định giật lại cái pantsu, nhưng Shisei nhanh nhẹn chạy thoát được.

“Báu vật là đồ của người phát hiện đầu tiên. Cái này Shise sẽ lấy.”

“Shisei-san, tay cậu bẩn hết rồi! Mau vứt nó đi ngay đi!”

“Vứt nó thì thằng này thành no-pant luôn đấy!”

“Ani-kun mà no-pant thì, có sức mạnh để giải quyết tất cả các vấn đề xã hội đó.”

“Có cái cù lôi ấy!”

“Đồ biến thái không mặc pantsu!”

“Chính Akane là người bảo vứt nó đi còn gì!”

Tốn một lúc cậu mới đoạt lại được cái pantsu của mình, rồi đuổi hai cô thiếu nữ đó ra khỏi cái phòng học hỗn độn.

Saito ngồi xổm xuống sàn mà thở chẳng hơi. Cậu quyết tâm sau này phải khóa cái tủ đựng pantsu thật kỹ càng. Shisei thì không sao, nhưng để bị Akane thấy quần lót thì gắt thật.

“Tiếp theo, điều tra phòng học của Akane.”

“Chờ đã……Shisei-san……Phòng của tớ, không có ma đâu……nó an toàn lắm……”

Với gương mặt như đang dán lên cái chướng khí địa ngục kia, Akane nắm lấy vai của Shisei. Shisei định tiến lên phía trước nhưng cô chẳng thể nào tiến lên được.

“Akane không muốn bị khai quật pantsu sao?”

“Không muốn tí nào! Cậu cứ bình thường tìm hồn ma đi mà!”

“Tìm pantsu thú vị hơn cơ mà.”

“Thú vị ở chỗ nào chứ!”

Bị chắn bởi một bức tường sắt, Shisei rời khỏi phòng học của Akane.

Akane và Saito im lặng, đứng hai bên trái phải kẹp chặt Shisei. Nếu như để lỏng, họ không biết rằng sẽ bị cô đào bới thứ gì nữa.

Cả 3 người đi trên hành lang lầu hai, và cuối cùng cũng đến phòng ngủ.

Akane rùng mình, trông có vẻ như lo sợ.

“Chỗ này là lúc tớ ngủ thì có cái bóng đứng ở đầu giường.”

“Bóng như thế nào? Có giống như con quỷ hút máu dê Chupacabra không?”

Shisei thẩm vấn.

“Tớ không biết Chupacabra là thứ gì, nhưng cái bóng nó nhỏ nhắn khoảng cỡ con nít ấy.”

“Cậu có cắn nó không?”

“Không. Khi tớ hét lên, nó ngay lập tức biến mất ngay……”

“Ra là như thế……”

Shisei khoanh tay lại suy ngẫm.

“Cậu hiểu ra được gì sao?”

“………………………”

“Shisei-san?”

Akane định chạm vào vai của Shisei, nhưng Saito dừng cô lại.

“Chờ một chút đã. Nhìn thế này chứ Shise thông minh lắm. Bây giờ cũng vậy, các tế bào não của em ấy đang tính toán các khả năng có thể xảy ra một cách siêu tốc. Nếu là Shise……chắc chắn có thể thấu hiểu được chân tướng sự thật.”

“P, phải ha……Nếu là Shisei-san thì……”

Saito và Akane nuốt nước bọt dõi theo.

Cuối cùng thì, Shisei cũng chầm chậm ngước đầu lên.

“Đã biết được chân tướng của vong linh rồi.”

“Thật chứ!? Là gì vậy!?”

Akane nhướn người lên.

“Là mèo đúng không!? Hay là chuột!?”

Saito cũng chờ đợi câu trả lời.

Phòng ngủ được bao trùm bởi sự yên tĩnh.

Với sự oai nghiêm không phải của con người đang lan tỏa, Shisei giơ ngón trỏ của cô lên và nói.

“Chân tướng của vong linh chính là……Shise!!”

““……Hả?””

Saito và Akane thốt lên thứ tiếng ngu nghê.

“E, etto……thế tức là sao?”

Akane bối rối.

“Tớ đã suy luận từ hành động, thời gian xuất hiện và địa điểm xuất hiện của vong linh rồi. Vong linh chính là Shise. Nếu là tại sao thì mấy ngày trước, Shise có đến căn nhà này chơi đó.”

“Nếu thế thì nói lẹ ra giùm cái!”

“Fư ni~”

Saito kéo đôi gò má của Shisei ra hai bên trái phải.

“Ra là như vậy~, là Shisei-san nhỉ~, vậy thì tốt quá~. Nếu vậy thì cậu phải nói sớm hơn đi chứ!”

Akane thì vừa an tâm, vừa lộ ra sự tức giận.

Do biết được thủ phạm rồi, nên từ bây giờ là thẩm vấn. Vừa kéo cái gương mặt mà cảm giác như marshmallow ấy, Saito vừa hỏi Shisei.

“Chắc chắn là đã khóa cửa rồi, tại sao em lại vào được?”

“Fư ni~”

“Shise đột nhập bất hợp pháp thì cũng chẳng sao, nhưng tại sao lại giữ bí mật với bọn anh?”

“Fư ni~”

“Em không có quyền lợi gọi cho luật sư. Chắc em cũng biết rồi ha?”

“Fư ni~”

“Saito, cậu bỏ tay ra khỏi má cậu ấy đi. Cậu ấy chỉ có thể nói ‘fư ni’ không thôi.”

Akane can thiệp vào sự nhân đạo của cô.

“Hết cách, chỉ 5 phút thôi đấy.”

Saito giải thoát cho đôi gò má của thủ phạm.

Shisei xoa bóp đôi gò má mà trông bộ dạng chẳng thấy đau, ngược lại trông rất vui nữa là khác.

“Em sẽ lần lượt trả lời từng câu hỏi. Trước tiên, sau khi em nói với ji-ji là đưa cho em chìa khóa, thế là ông đưa cho em.”

“Cái ông già đó……”

Gương mặt của Saito nhăn nhó.

Shisei được những người có liên quan đến cô yêu thương không sót một ai, và ông của cô là Tenryuu cũng không phải ngoại lệ. Gần với lại sự yêu thương đứa cháu một cách mù quáng và ngốc ngếch là Saito, Shisei mà vòi vĩnh gì là ông cho thỏa mãn vô điều kiện liền.

Shisei dựng ngón tay lên như là dấu hình chữ V.

“Câu hỏi thứ hai. Em giữ bí mật với anh chị mà vào đây là do em nghĩ tránh làm phiền anh chị ân ái lúc về đêm.”

“Ân, ân ái cái gì ở đây!”

Mặt của Akane đỏ lên hết.

“Hai người đã ân ái mà. Lúc mà Ani-kun đang ngủ mà sắp rớt xuống giường thì Akane đã cố gắng hết sức để……”

“Kya~! Kya~!”

Tiếng hét của Akane át đi mất lời báo cáo của Shisei.

“Lúc anh sắp rớt thì……thì làm sao?”

“T, tôi định kết liễu bằng một cú đá lúc mà Saito sắp rơi xuống giường ấy mà!”

“Đừng có làm mấy chuyện xấu xa với!?”

“Lỗi do cậu lơ đễnh mà! Cái nhà này mà chỉ cần một thoáng cho xem lưng là sẽ chết đó!”

“Cái nhà gì mà ghê vậy! Tôi muốn sống ở một cái nhà bình thường hơn cơ.”

“Akane không có làm như vậy. Thật ra là……”

Khi mà Shisei nói, Akane luống cuống cản trở cô.

“Im lặng nào! Chúng ta dừng chủ đề này lại nhé!? Mấy chuyện khác cũng xả nó đi hết luôn nhé!”

“Rốt cuộc là tôi đã bị làm gì thế……”

Saito nghi ngờ và nỗi bất an của cậu sâu hơn.

Cậu không nghĩ ra được chuyện gì tàn nhẫn hơn là bị đạp xuống. Đặc biệt là cậu không cảm nhận được bản thân mình đang gặp sự chết chóc.

“Vụ án đã được giải quyết trong vô sự, nên em muốn phần thưởng là dùng bữa tối.”

“Thám tử cũng em mà thủ phạm cũng em đấy Shise!”

Đã ăn cắp còn la làng, tự biên tự diễn.

“Lần trước em có ăn đồ ăn tự làm của Akane, rất là ngon luôn. Chỉ mỗi Ani-kun là mỗi ngày được ăn đồ ăn do Akane nấu là chơi xấu. Mấy món đó là tuyệt phẩm.”

“T, thật à……?”

Akane giật mình đung đưa vai.

“Tớ cứ tưởng gò má mình rụng đến nơi rồi ấy. Món ăn do Akane làm là ngon nhất thế giới.”

“Ừ, à ừm! Tớ đã nghiên cứu và nỗ lực hơn bất kì ai đấy! Người hiểu chuyện thì sẽ hiểu mà! Trong dải ngân hà này, dù có tìm được thế giới song song đi nữa, không có người nào thắng được tớ trong chuyện nấu ăn đâu!”

Akane nở mũi. Rõ ràng là cô đang huênh hoang.

“Shise, muốn ăn đồ cơm do Akane nấu. Shise, đói……”

Shisei kéo đồng phục của Akane, thì thầm ngọt ngào như là một viên kẹo đường.

Đấy là đòn tất sát.

Cho đến bây giờ, người mà có thể chịu đựng được đòn công kích này ngoài Saito ra thì không tồn tại. Đôi mắt của Akane cũng đang dao động.

“T, tớ hiểu rồi! Tớ sẽ làm thỏa thích những món ăn mà cậu muốn ăn ngay!”

Akane đã nhanh chóng lọt hố.

“Ngon quá……Đây là mùi vị của thiên đường……”

Shisei đang ôm lấy cái tô mà run bần bật.

Rất nhiều món ăn được xếp trên bàn mà hơi nóng bao trùm lấy.

Yakisoba và karaage, cá nướng và thịt hầm khoai tây hay bánh nướng chảo xếp bừa bộn, là thành quả mà Akane đã làm từ biết bao món mà Shisei đã gọi.

“Hợp miệng với cậu thì tốt rồi! Nếu như có món nào muốn ăn thì tớ sẽ dần dần nấu cho nhé!”

“Vậy thì, thịt hầm và cà-ri và cơm bò băm hayashi và ramen và đồ lạnh trung hoa……”

“Tém tém lại chút em ơi.”

Saito đẩy nhẹ đầu của Shisei. Cậu đang sợ vì không biết cô định ăn đến chừng nào nữa.

“Không cần phải ngần ngại. Anh cứ tưởng tượng như ở nhà mình và thư giãn là được.”

“Đây không phải là những gì em được nói đâu, Shise.”

“Cậu đừng bận tâm, Shisei-san. Tớ cũng thấy thật đáng để nấu khi mà cậu vui mừng được đến như thế. Khác với lại ai đó mà lần đầu tiên ăn vào rồi mà chẳng thể nói là「ngon」đấy.”

Akane hướng ánh mắt trách móc đến phía Saito.

“Hora.”

Và Shisei thì hướng ánh nhìn vênh váo về phía cậu.

“Kư~……”

Saito siết chặt nắm tay.

Tuy nhiên, vì lúc nào bữa tối cũng chỉ có hai người, nên tăng thêm người trên bàn ăn cũng không tệ. Bầu không khí nhộn nhịp như một gia đình đang lan tỏa.

“Ani-kun, tách cá ra cho em đi.”

“Rồi rồi.”

Saito tách xương ra khỏi than cá nướng.

Rồi cậu đặt nó lên cái tô đầy cơm của Shisei và cô ăn nó đầy cả miệng. Một thiếu nữ xinh đẹp tuyệt thế vậy mà chẳng biết lấy một chữ ngại, cho cả đồ ăn vào họng.

“Ngon quá ngon quá.”

Shisei làm đầy má như một con sóc, trông hạnh phúc mà ăn ngấu nghiến cơm trắng và cá nướng. Chính vì thế mà xung quanh miệng của cô dính biết bao nhiêu hạt cơm.

“Lại dính cơm trên mặt rồi kìa.”

“Ưn……”

Khi Saito dùng ngón tay để lấy hạt cơm ra, Shisei nhắm mắt giao lại cho cậu. Cứ như là một con thú nhỏ nhắn được gội đầu cho vậy.

“Khoan đ~……”

Akane thốt lên thành tiếng.

“Sao thế?”

“……Ư ừn, không có gì.”

Cô nói như thế rồi làm vẻ mặt cau có.

—Cách ăn của Shisei tệ quá hay sao mà làm cô ấy giận à……?

Trong lúc Saito suy nghĩ, Shisei dùng tay bốc miếng karaage từ bên dĩa của Saito.

“Oi. Đừng có tự tiện ăn đồ ăn của người khác chứ.”

“Mưgừ mưgừ mưgừ! Mừgừ mưgư mưgừ!”

Saito định lấy lại nhưng đã quá trễ, miếng karaage đã trôi xuống dạ dày của Shisei rồi.

Shisei thở ra mà trông như thỏa mãn.

“Đồ của Ani-kun, là đồ của Shise.”

“Có cái búa ấy.”

“Có mà. Hiến pháp đã quy định là em gái thuộc quyền sở hữu tất cả đồ của anh trai. Shise đã tìm hiểu đó.”

“Đừng có chém gió như thể đúng rồi được chứ.”

Saito không muốn sống tại cái đất nước mà nhân quyền của người anh trai lại bị em gái chà đạp lên. Món karaage của Akane cũng là món mà Saito yêu thích.

“Hết cách. Shise rất tốt bụng, nên sẽ chia cho Ani-kun ích kỷ phần yakisoba này.”

“Đã bảo là thôi dùng tay bốc đồ ăn đi mà!”

Shisei dùng tay trần nắm lấy yakisoba. Rất nhiều cọng mì thò ra lơ lửng từ lòng bàn tay nhỏ bé ấy. Một quang cảnh mà chẳng có lấy một sự dịu dàng gì.

Shisei chẳng bận tâm mà đút yakisoba vào miệng của Saito, xong rồi cô nghiêng đầu.

“Ngon không?”

“Ngon thì ngon……nhưng ít ra anh muốn ăn nó theo kiểu bình thường.”

Saito vừa nhai yakisoba, vừa cảm thấy có một chút sự khó chịu.

Cậu vô tình nhìn thì thấy biểu hiện của Akane còn trở nên cộc cằn hơn cả lúc ban nãy nữa.

—Tệ rồi……

Saito cảm thấy sự nguy hiểm trong mái ấm yên bình.

Cậu nói nhỏ vào tai của Shisei.

“Em ứng xử khéo léo lên một tí giùm anh. Akane đang nghiêm túc đấy.”

“Shise đang ứng xử rất khéo mà. Em đã đứng lên bàn và nhảy đâu.”

“Cái đó anh chưa từng thấy à, cơ mà nếu thấy thì phải suy nghĩ lại mối quan hệ cho đến tận bây giờ luôn đấy.”

“Duyên với Ani-kun bị cắt đứt thì em sẽ khổ sở lắm. Em sẽ làm tất cả mọi chuyện, đừng có vứt bỏ em mà.”

Shisei bám dính lấy người của Saito.

Nếp nhăn trên trán của Akane lại tăng thêm một.

“Hora, Akane đang nổi giận kìa. Trong giờ ăn thì điềm đạm giúp anh một cái.”

“Hiểu rồi. Shise sẽ nhẫn nhục mà giả vờ làm một cô tiểu thư vậy.”

“Thím từ đầu đã là tiểu thư rồi đấy thím.”

Ba của Saito bị đuổi khỏi tập đoàn Houjou và làm một nhân viên văn phòng bình thường, nhưng mẹ của con em gái đó, tức Shisei, chính là chủ tịch của một chuỗi các doanh nghiệp. Khác với một mái nhà tạm bợ của Saito, nhà của Shisei là một dinh thự to lớn.

Shisei ngồi lại ngay ngắn, thẳng lưng lên. Cô cầm dao và nĩa thật đúng chuẩn hoàn hảo rồi yên lặng cắt miếng bánh nướng chảo và cho vào miệng.

Đúng là tiểu thư của một gia đình quyền quý. Cái đẹp mà có sự thần bí trong đó, có thể thấy như là bậc thầy danh họa.

“……Làm là được mà còn gì.”

Khi Saito khâm phục thì Shisei đặt tay lên miệng mình một cách nhã nhặn.

“Tất nhiên rồi. Ốhôhô.”

“Ốhôhô……?”

Cô một hơi trở nên mờ ám.

“Nếu như là mệnh lệnh của Onii-sama thì em dù là chuyện gì xấu hổ cũng sẽ làm được hết. Đêm nay, với một người đầy tớ là em đây, xin hãy cứ ra mệnh lệnh ham muốn của anh đi ạ.”

Shisei vặn vẹo người của cô.

Còn Akane thì run rẩy.

“Sa, Saito……Cậu, lúc nào cũng bắt Shisei-san làm chuyện đó ư……?”

“Hiểu lầm rồi! Shise, suy nghĩ lại cách nói coi!”

“Ốhôhô.”

Saito lay bờ vai của Shisei, nhưng Shisei thì chỉ để lộ ra tiếng cười miễn cưỡng đó.

Sau khi kết thúc bữa tối, Saito sắp xếp số lượng lớn đồ để rửa.

Shisei thì ngồi chống hai gối lên ghế và đang nhìn cậu rửa đồ.

“Ngạc nhiên chưa. Ani-kun mà lại nghiêm túc làm việc nhà đến như thế.”

“Đâu thể để cho Akane làm toàn bộ hết được chứ. Akane sẽ lo nấu ăn, còn anh sẽ lo dọn dẹp.”

Saito nói bằng giọng lớn để thể hiện với Akane.

Tâm trạng của Akane không được tốt, cho nên dù ít cậu cũng muốn kiếm được một chút thiện cảm từ cô. Nhưng mà, Akane thì lại chẳng nhận thấy nó mà im lặng học bài trên cái bàn.

“Một Ani-kun mà lúc nào cũng để lại cốc cho đến khi nó mục nát mà lại……”

“Có để không thì nó cũng chẳng mục nát đâu.”

“Một Ani-kun mà hồn nhiên cười trong căn nhà đầy rác bi thảm mà lại……”

“Em có thể dừng nói như thể anh là kẻ đáng thương được không.”

Saito khóa vòi nước lại, lau tay đang ướt bằng áo xong thì ngồi xuống ghế sô-pha.

Shisei cũng luồn lách đi theo cậu. Cô lặn vào trong đùi của Saito, rồi nằm xuống trên hai cánh tay của cậu.

“Cất công mới được qua đêm nên em muốn chơi cùng với Ani-kun thật nhiều cơ.”

“Tất nhiên là được. Mà em muốn làm gì?”

“Chơi game. Chơi trò Zoumotsu*-Hazard 3 đi anh.”

(*Này chắc nhái Biozard RE:3 nhưng chữ Bio kia thay bằng Zoumotsu (tạng vật) , tức nội tạng, lòng các kiểu)

“Zoumotsu^Hazard!?”

Ý muốn của Shisei làm cho Akane giật mình và ngước đầu lên từ cuốn sách tham khảo.

“Akane cũng thích tạng vật à?”

“Làm sao mà thích được! Về mặt sinh lý thì không bao giờ!”

“Tạng vật, nó mũm mĩm dễ thương lắm vậy mà.”

“Dễ thương……?”

Người thường dường như không thể hiểu được cảm giác về cái đẹp của Shisei. Đến cả Saito cũng chẳng thể nào lý giải được.

Saito thì thầm với lại Shisei.

“Hôm nay chúng ta đừng chơi Zoumotsu-Hazard nhé.”

“Tại sao? Ani-kun, anh thích Zoumotsu-Hazard lắm kia mà. Thế cho nên Shise mới……”

“Akane không thích kinh dị đâu.”

“Nếu là thế thì Akane về phòng riêng của cậu ấy rồi học là được rồi mà.”

“Làm sao mà có thể như thế được chứ……”

Bây giờ mà như đuổi đi thì lại làm cậu lo lắng hơn cho cuộc sống hôn nhân về sau này. Đặc biệt hiện tại Akane đang trông rất khó chịu nên cậu muốn tránh làm gì đó kích thích cô.

“Vậy thì Ani-kun chọn đi. Shise nếu chơi cùng với Ani-kun thì trò gì cũng được.”

Shisei ngồi lên đùi của Saito và nhìn vào mặt cậu. Tuy là không có biểu cảm, nhưng Saito có thể cảm nhận được rằng Shisei dường như đang cười do cậu với Shisei đã cùng nhau lớn lên.

“Anh có mua trò xếp hình mèo mới đó. Nói là action đúng hơn là xếp hình. Chơi không?”

“Nếu như Ani-kun chỉ cần tận tình chỉ dạy cho em thì được.”

“Đã rõ.”

Saito cứ để cho Shisei ngồi trên đùi, rồi cậu khởi động game bằng controller.

Trên màn hình tivi hiển thị hàng trăm con mèo. Từng con mèo có những đặc trưng như mặc quần áo, hay là đội mũ.

“Đây là game bắt con mèo thích nghịch ngợm, đến tấn công từ bên ngoài vũ trụ. Ừ thì, là trò đuổi bắt ấy. Anh nghĩ là định chơi cùng nó với lại Akane do cô ấy thích mèo nên đã mua nó sẵn……”

Khi Saito hướng ánh nhìn về Akane thì cô ấy quay đi.

“Thôi. Tôi đang bận soạn bài cho ngày mai.”

“Có thể chơi được đến 4 người đấy.”

“Đừng có cuốn tôi vào mấy cái trò kì cục!”

“Có phải trò kì cục đâu.”

“Tôi đang nói là không có thời gian rảnh để chơi mấy trò trẻ con đấy đâu.”

Cả tiếng mà cô ghi chép vào vở cũng mang tính công kích. Quả nhiên tâm trạng của Akane tối nay không được tốt. Nhưng cậu thì chẳng hiểu lý do.

“Ani-kun, Ani-kun. Mau chơi đi.”

Ở trên đùi Saito, Shisei đang vẫy vẫy cái đôi chân với quần tất trắng đó.

“Ờ, ờ……”

Saito chọn chế độ và màn xong rồi đưa nó controller cho Shisei.

Con mèo mà Shisei điều khiển đang đuổi theo con mèo đang chạy loanh quanh ở một màn rất rộng. Cô không bắt được con mèo ngoài hành tinh đó.

“Nó chạy nhanh quá. Có món đồ nào như là súng phun lửa không ạ?”

“Em định làm gì với súng phun lửa!?”

Akane giật mình.

“Khi con mèo người chơi bị cháy, chúng ta sẽ bắt con mèo kia khi nó lo lắng tiến đến xem.”

“Thôi dừng cái kiểu chơi quá đen tối ấy lại đi. Em cứ bình thường lợi dụng địa hình mà đuổi theo bắt nó là được.”

Saito đặt tay của cậu chồng lên tay của Shisei rồi thử điều khiển cái controller. Cậu lần lượt bắt con mèo khi nó chui vào bên trong ống cống hay ngõ cụt.

“Ồ~. Ani-kun giỏi quá.”

“Nà? Em thử tự chơi xem.”

“Khoan đã ạ. Em muốn Ani-kun giúp em thêm một chút nữa.”

“Em biết cách chơi rồi còn gì?”

“Em biết rồi, nhưng khi được Ani-kun nắm lấy tay, cảm giác dễ chịu lắm.”

Shisei dùng đôi tay của Saito để chạm vào má. Làn da trắng muốt của Shisei mềm mượt như là tấm lụa. Saito cảm thấy như được một con mèo con dễ thương nũng nịu vậy.

‘Bộp’ ~ tiếng Akane đóng cuốn sách tham khảo lại thật mạnh.

Cô chống tay lên bàn, nhìn vào Saito với gương mặt đỏ ửng.

“Này, này nhé……Mấy cái người kia……”

“S, sao vậy……?”

Bầm không khí đáng sợ đó khiến Saito chuẩn bị tinh thần.

“……………………………Không có gì hết.”

Akane lại một lần nữa mở cuốn sách tham khảo ra.

“Làm sao mà không có chuyện gì được! Làm cái gì mà từ nãy đến giờ cô nổi giận đùng đùng thế!”

“Tôi không có nổi giận!”

“Chắc chắn là có! Gương mặt cô nhìn như là quỷ vậy ấy!”

“Trước mặt con gái mà nói quỷ này nọ, cậu thật là thô lỗ! Rồi răng cửa của cậu sẽ bị rụng hết cho coi!?”

“Ghê thế~!”

Đúng là một con quỷ không lầm đi đâu được. Với tư cách là một thằng anh, cậu không thể đánh mất sự oai nghiêm trước mặt đứa em gái được, nhưng mà Saito hiện muốn ngay lập tức trấn thủ trong phòng của mình.

Đã đến mức này thì nói thẳng ra cậu phải đại nghĩa diệt thân chạy rút khỏi căn phòng này.

Saito chầm chậm đứng dậy.

“Cũng trễ rồi, nên anh đi tắm đây……”

“Shise cũng vào nữa.”

Shisei bám theo cậu như đúng rồi.

“Chờ đã!? Shisei-san này, bọn mình bằng tuổi mà đúng không!?”

Akane nhảy dựng dậy khỏi cái ghế.

“Chính xác thì, không có bằng tuổi đâu. Ani-kun bây giờ đã 18, còn Shise thì 17.”

“Tớ không có nói về chuyện đó! Bây giờ không phải ở độ tuổi mà có thể vào phòng tắm cùng nhau nữa rồi đấy!?”

Shisei bám dính lấy hông của Saito.

“Shise lúc nào cũng vào chung với lại Ani-kun.”

“Lúc nào cũng!?”

“Dạo gần đây thì không mấy khi vào cùng lắm!”

“Dạo gần đây!? Không mấy khi!?”

Mắt của Akane xoay mòng mòng.

Shisei nghiêng đầu.

“Nếu hai người không được, vậy thì ba người cùng vào nhé?”

“Không được!! Phòng tắm thì từng người một vào! Mau nhanh chóng vào nhanh đi~!”

“Yes sir~!”

Saito dùng hết tốc lực chạy khỏi căn phòng khách trước khi nó phát nổ.

Khi Saito đang nằm đọc sách trên giường, Akane cũng đã tắm xong và vào bên trong phòng ngủ.

Vẫn như mọi khi, dù là ở nhà vậy mà cô mặt bộ đồ không hở ra một phân. Cô đặt smartphone lên đầu giường rồi ngồi xuống góc giường.

“Shisei-san đâu rồi?”

“Em ấy vẫn đang chơi game. Tủ âm tường có để futon dành cho khách nên tôi trải sẵn nó ở phòng khách cho em ấy rồi. Em ấy sẽ ngủ ở đó.”

Với lại bên trong tủ âm tường còn có cả bộ đồ ngủ hợp với lại cỡ người của Shisei, cho nên chắc hẳn ông đã dự đoán được rằng Shisei sẽ ghé chơi tại căn nhà mới này.

Akane thở ra một hơi.

“Cuối cùng thì hai ta cũng có thể nói chuyện riêng với nhau rồi.”

“Hửm……? Cô muốn nói chuyện chỉ riêng 2 người với tôi à?”

Saito thấy ngạc nhiên thì Akane nhanh chóng đính chính lại.

“K, không phải như thế! Tôi có nhiều điều muốn phàn nàn với cậu lắm đây! Nhưng mà trước mặt của Shisei-san thì khó nói lắm còn gì!”

“Chẳng phải ở trường cô thường cãi nhau với tôi trước mặt Shise à.”

Trong từ điển của Akane chắc chắn là không có từ khách khí đâu.

“C, cậu cậu cậu cậu ồn quá! Cậu càng làm phiền phức lên là tôi nổi giận đấy!”

“Giờ cô đang giận rồi còn gì.”

Saito chẳng làm một cái gì phiền phức cả. Cậu chỉ bình thường hỏi điều mà cậu nghi vấn thôi.

“Mà thôi. Mau vào nhanh đi.”

Saito nâng một đầu tấm mền lên rồi thúc cô.

“Cái~……Làm ơn dừng cái kiểu đó lại đi!”

Vành tai của Akane trở nên đỏ ửng.

“Tại sao?”

“Vì tôi cảm thấy thật bậy bạ!”

“Có bậy bạ cái gì đâu.”

“Bậy quá hết sức! C, cậu rủ rê con gái……lên giường thế này thì……”

Như là không chịu đựng nổi sự xấu hổ, cô dùng hai tay ôm lấy đôi gò má.

Phản ứng ngoài dự đoán đó khiến cho Saito bối rối.

“T, tôi không có rủ rê! Thấy cô càm ràm lâu như thế, sợ cô bị cảm lạnh sau khi tắm nên mới bảo cô vào nhanh sẽ tốt hơn thôi!”

“Đột, đột nhiên tử tế thế kia, đang âm mưu cái gì đấy hả……?”

“Chả âm mưu cái gì sất! Cô mà lại bị cảm nữa thì tôi phải chăm sóc vất vả lắm đấy!”

“Ai biết……Lẽ ra tôi nên mua đồ phòng thân hay là bom thì tốt hơn.”

“Cái đấy chả phải đồ phòng thân, overkill cả đám đấy.”

“Saito thì có dùng bom cũng không thể chết được đâu.”

“Đừng có thần thánh hóa phòng ngự của tôi lên coi.”

Akane chui vào bên trong mền dù cho có nói này nói nọ.

Khi mà Saito dùng remote để tắt đèn thì chiếc đèn ngủ tỏa ra ánh sáng màu cam ấp áo quấn lấy cả hai người. Mái tóc phảng phất hơi ấm từ phòng tắm của Akane trải đều mượt mà trên chiếc gối.

“Tôi sẽ nghe mấy lời phàn nàn.”

“Ừm……Etto……Cậu, sáng nay cũng quên đổ rác đúng không.”

Saito nở nụ cười táo bạo.

“Fưfư……Tôi không có quên đâu. Tôi chỉ thí nghiệm xem rác được tích tụ một tuần thì có hiện tượng gì xảy ra không mà thôi.”

“Thôi đi. Tuyệt đối sẽ xảy ra chuyện bi thảm đấy.”

Akane run rẩy sợ hãi.

“Nếu không thử thì sẽ không biết mà đúng không. Bộ cô đã từng xác nhận nó bằng mắt của mình rồi à?”

“Tôi chẳng muốn xác nhận tí nào!”

“Tôi thì có. Là thứ sinh mệnh thần bí đấy.”

“Vậy thì không cần phải thí nghiệm gì hết! Nói thẳng là cậu đang đánh trống lảng chứ gì!”

“Bể rồi à.”

“Bể rồi, mồ~……”

Cô thở dài ra một hơi như cạn lời.

“Xin lỗi, lần tới tôi sẽ làm đàng hoàng.”

“Nhờ cậu đấy.”

Nếu là bình thường thì cô sẽ tức giận hơn rồi, vậy mà đêm nay Akane lại hết sức nhẹ nhàng. Cứ như là mục đích của cô không phải là phàn nàn, mà trông như là muốn cuộc nói chuyện chỉ riêng hai người.

—~Mà, mình suy nghĩ quá rồi.

Saito cảm thấy ngượng vì cái tôi quá cao của mình.

“Còn cái khác thì sao?”

“Ừ nhỉ……Trò chơi con mèo, cậu đã cất công mua nó rồi, nên tôi đã muốn cậu chỉ tôi chơi sớm hơn cơ.”

“Tại tôi thấy cô lúc nào cũng bận học, nếu làm phiền thì tội lỗi lắm.”

“Chẳng có làm phiền gì cả. Thỉnh thoảng tôi cũng muốn xả hơi mà. Với lại……Tôi đã muốn chơi trước cơ.”

“Cô muốn giỏi trước tôi, rồi muốn quần tôi tan nát chứ gì. Xấu tính quá nha.”

Saito rung mình.

“Không phải! Không phải như thế, tôi muốn mình, chơi trước, Shisei-san cơ……”

Akane vừa dùng ngón tay nghịch tấm mền, vừa lẩm bẩm.

“Cô cũng muốn quần cho Shise trở nên tơi tả à……Thật dã man.”

“Cũng không phải như thế~, etto, thì là……Aa mồ~, tôi không biết! Tôi không biết vì sao mà lại muốn chơi trước nữa!?”

“Cô có hỏi tôi thì tôi cũng có biết đâu!”

Cô quay ngoắc đi.

“Ráng hiểu đi! Không thì lãng phí cái thành tích tốt lắm!”

“Lãng phí cái gì ở đây!”

“Kamaboko* mà có gắn vào máy tính mới nhất thì cũng trở nên lãng phí thôi.”

(*Chả cá/ chả lụa Nhật Bản)

“Tôi không có nhớ là mình đã trở thành Kamaboko!”

“Tội nghiệp chưa, ngụy tạo ký ức của bản thân nữa……Cậu rõ ràng là Kamaboko vậy mà.”

Hai người vẫn tranh cãi dù đã là giữa khuya.

Dù cho tràn những lời cãi vả, nhưng mà, bầu không khí thân quen đã trở về.

Akane trong như mãn nguyện mà duỗi cả hai tay ra.

“Haa~, thoải mái quá~……”

“Cãi nhau xong rồi thấy thoải mái, cô tánh kỳ thật.”

“Quả nhiên một ngày phải phàn nàn với cậu một lần nhỉ,”

“Dừng lại cái kiểu ‘một ngày phải đấm bao cát 1 lần’ giùm cái.”

Nhưng mà, Saito cũng cảm nhận được tâm trạng mình vơi đi.

Có lẽ nên xả hết khí ga ra bên ngoài hơn là một mình tích tụ những bất mãn mà mình không thể thấy. Cậu cảm nhận được mình đang tiến gần hơn đến với những gì mà cô đang suy nghĩ.

“Thế là hết phàn nàn rồi chứ?”

“A~……Còn 1 cái nữa.”

“Gì nào?”

“E, etto……Chuyện đó……, là về chuyện của Shisei-san.”

“Xin lỗi về chuyện đột nhiên để em ấy qua đêm nhé.”

“Chuyện đó thì không sao! Tôi đã muốn cậu ấy ăn cơm của mình nữa mà! Shisei-san rất là dễ thương nhỉ. Nhưng mà……nói làm sao nhỉ……tôi thấy chẳng phải Saito chăm sóc cho Shisei-san quá nhiều sao.”

“Vì nhỏ đấy mà lơ là là nó bắt đầu nhặt ăn hòn đá ở ven đường đấy. Mà có vấn đề gì sao?”

“Vấn đề thì……không có……Tuy không có nhưng……Ara……? Tại sao mình lại đi phàn nàn vậy nhỉ……Ư ư……”

Akane trở nên thiếu dứt khoát.

“Để tôi hỏi cô rõ hơn về khoảng đó.”

“Không cần hỏi chi tiết cũng được! Chuyện này coi như đến đây là chấm dứt!”

Akane trở người, quay lưng về phía Saito.

“Thế thì không được. Tôi muốn biết thêm nhiều thông tin về cô.”

“T, thông tin về tôi!? Tại tại tại sao!?”

Akane giật nảy vai.

“Vì cả hai ta sống cùng nhau, nếu nắm rõ hơn thông tin của người sống cùng thì sẽ thuận lợi hơn còn gì.”

“A, là, là vì lý do đó à! Ra là như vậy!”

“Sao cô lại cuống quít lên thế kia?”

“Tôi không có cuống quít! Đừng có lên mặt chứ!”

“Tôi có lên mặt hay gì đâu……”

Saito trở nên bối rối.

“Nhưng mà……tôi cũng không rõ nữa……tại sao mà mình lại thấy nhoi nhói……”

“Nhói? Bị khó tiêu hả?”

“Không phải khó tiêu……mà nó……Hya~!?”

Akane hét lên, xong cô quay lại lườm Saito.

“C, cậu……vừa mới……xoa mông tôi phải không……”

“Hảả? Sao tôi làm chuyện đấy đ……Hya~!?”

Thấy nhột ở bắp đùi, Saito cũng hét lên.

“Thế chẳng phải cô cũng đang sờ bắp đùi tôi đấy à!”

“Tại sao tôi phải làm cái chuyện kinh khủng như thế hả!”

“Kinh khủng là cô mới đúng! Tôi làm gì có gan mà dám rờ vào rồng kia chưa!”

“Tôi giống rồng ở chỗ nào! Có tin tôi nướng cậu không còn một cọng tóc không!?”

“Đấy, rõ ràng còn gì!”

Từ gối của cả hai người lóa lên những chùm pháo hoa.

“Im lặng đi mà. Em không ngủ được.”

Shisei thò mặt ra từ bên trong tấm mền. Có vẻ như cô đã lẻn vào giữa hai người bọn họ.

“Shisei-san!?”

“Em ở đây từ bao giờ!?”

“Từ trước lúc nền văn minh của nhân loại ra đời.”

“Rõ chém gió!”

“Em ở đây từ lúc Ani-kun độc thoại「Kưkưkư……Sau khi Akane tắm xong, đêm nay mình sẽ rờ bờ mông đó」một mình.”

“Saito……Quả nhiên cậu……”

“Cái đó cũng chém gió đấy!”

Saito toàn lực phủ nhận khi bị Akane nhìn mình bằng ánh mắt đầy sát khí. Chẳng có tí giá trị nào khi đánh cược mạng sống của bản thân vào mông của con gái cả.

“Shise cũng muốn ngủ cùng với Ani-kun. Lúc qua đêm tại nhà Ani-kun, lúc nào cũng như thế.”

“Lúc nào cũng như thế……? Không chỉ tắm, mà còn ngủ nữa……?”

Đôi mày của Akane co giật.

“Đâu phải cũng lúc nào! Chỉ những khi Shise vòi quá thì chẳng còn cách nào khác thôi……”

“Shise kể từ khi còn là em bé đã ngủ cùng với lại Ani-kun rồi. Quấn quít lấy Ani-kun chính là sự bình thản nhất.”

Đôi chân thon gọn của Shisei kẹp vào chân của Saito. Cậu được quấn lấy và cọ sát bằng đôi chân trần. Shisei dùi mũi của cô vào ngực của Saito rồi hô hấp sâu từng cơn ‘hít~ hà~’ trông có vẻ thỏa mãn.

“N, nhưng mà bọn tớ đã chuẩn bị futon cho Shisei-san ở phòng khách rồi mà đúng chứ?”

“Ngủ một mình buồn lắm. Ani-kun toàn ngủ với lại Akane, chơi xấu.”

“K, không có chơi xấu gì hết! Có phải là tớ thích nên mới làm chuyện này đâu!”

“Thật chứ?”

Shisei đưa mặt lại gần nhìn Akane.

“Thật đó! Được quyết định do điều kiện hôn nhân từ ông bà đưa ra ấy chứ! Thế cho nên……Phải! Nếu tuy tiện tăng thêm một người thì sẽ bị ông bà giận đó!”

“Nếu thế thì không sao đâu. Tớ đã gọi điện cho Ji-ji để xin phép rồi. Ông nói「Cháu muốn làm gì thỏa thích」ấy.”

“Ổng chiều Shise thật luôn đấy……”

Saito có cảm giác bị đe dọa, vì trông như ông sẽ vui mừng mà giao luôn công ty cho Shisei nếu như cô nói là đưa công ty cho cô.

Để cô không ôm lấy dã tâm đấy, cậu đã luôn luôn san sẻ đồ ăn cho Shisei. Khi Shisei mà nhận ra rằng ‘Nếu có công ty trong tay thì muốn ăn bao nhiêu cái bánh bao thịt cũng được’ ……thì coi như Saito gặp vận rủi.

“Nếu như Akane muốn ngủ riêng 2 người với lại Ani-kun đến như thế thì không còn cách nào khác.”

“T, tớ có muốn ngủ riêng hai người đâu!”

“Để tránh làm phiền hai người làm chuyện ecchi, Shise sẽ ngủ dưới sàn.”

“Bọn tớ cũng chưa từng làm chuyện ecchi.”

“Thế dự định tối nay sẽ làm sao? Xin lỗi.”

Shisei định xuống khỏi giường.

“Chả có dự định gì hết~! Đừng có hiểu lầm bậy bạ mà! Xin cậu đấy, hãy ngủ cùng bọn tớ đi!”

Akane cực kỳ bối rối níu giữ Shisei lại.

Saito thì đã ngủ, còn Akane thì cảm xúc mơ hồ đó vẫn còn đọng lại trong cô.

Cũng nhờ có Shisei nằm giữa, cô có cảm giác an tâm là sẽ không bị quấy rối, nhưng mà

Nằm chung chăn gối với lại hai cô thiếu nữ mà lại chẳng lấy một chút dao động, hay lúc chỉ có mỗi Akane thì lại chìm vào giấc ngủ nhanh, khiến cô tự hỏi không biết tên con trai này rốt cuộc có loại thần kinh như thế nào nữa.

Nghe thấy tiếng ngáy vô tư của cậu lại làm cô thêm tức tối.

“Ngực của Akane to hơn ngoài sức tưởng tượng.”

“Kyaaaaaa~!?”

Đột nhiên bị Shisei bóp ngực, Akane hét lên thất thanh.

Cô lăn xuống bên mép giường, lùi người lại rồi dùng hai tay che lấy ngực của mình.

“Cậu còn thức à!? Tại sao lại thản nhiên quấy rối tình dục thế hả!? Cả nhà cậu như thế à!?”

“Không phải quấy rối tình dục. Trước mắt có ngực nên tớ chỉ bóp thôi mà.”

“Với cái lý luận đó mà được tha thứ thì mấy tên quấy rối cũng sẽ được tha hết mất!”

“Những bạn nữ khác còn cố làm cho Shise sờ ngực của bọn họ bằng mọi giá nữa cơ.”

“Chỉ một lần thôi, hãy đến chỗ sensei nhờ tư vấn nhé? Nhé?”

Akane trở nên thật sự lo lắng về chuyện của Shisei. Cô biết Shisei có tính điềm đạm, và cũng hiểu lý do mà mọi người lại ‘cuồng’ như thế, nhưng cô lại nghĩ nó đi quá xa rồi.

“Cả Akane cũng có sự ghen tỵ.”

“Ể, cậu đang nói về chuyện gì……?”

“Về chuyện của Ani-kun, khi Shise ve vãn anh ấy, cậu đã rất tức giận đúng chứ?”

“Hả, hảả!? Tớ tức giận khi nào chứ!”

Đầu ngón tay của Shisei chạm vào phần cằm của Akane.

“Nói dối. Cậu còn định ngăn cản tớ vào tắm chung hay ngủ chung với lại Ani-kun nữa.”

“C, cái đó……con trai con gái tuổi này mà còn tắm chung thì kỳ cục hết sức mà! Nếu chuyện không đứng đắn đó xảy ra trong nhà tớ thì dừng nó lại là chuyện đương nhiên mà đúng không!?”

Vừa nói thật nhanh một lèo, Akane cảm thấy máu trong toàn thân đang sôi.

Đây không phải là, ghen.

Bởi vì bản thân cô không có thích Saito hay là gì hết.

Bị hiểu nhầm thật là xấu hổ, làm mặt cô nóng lên như đang bị đốt.

“Đôi mắt của Shise, không thể bị lừa đâu.”

Shisei dùng lòng bàn tay mát rượi của mình sờ vào đôi gò má nóng bừng của Akane. Như để kiểm tra nhiệt, cô chạm vào mang tai, rồi đến cả vùng cổ.

Ánh mắt trong trẻo còn hơn cả ánh sao trên bầu trời kia đang nhìn lấy Akane, để cho một chút cảm xúc cũng không lọt khỏi.

Cảm giác giống như là bị khám phá đến tận đáy sâu của linh hồn, Akane giờ không thể cử động.

“Akane, cậu đang mắc cỡ sao?”

“Tớ không có mắc cỡ!”

“Ani-kun chậm tiêu lắm, nên nếu cậu không nói thẳng ra thì anh ấy không hiểu đâu.”

“Cậu đang nói cái gì vậy!?”

Shisei thở nhẹ ra một hơi.

“Tớ đã an tâm một chút rồi. Tớ đã lo lắng là không biết rằng Ani-kun có đang sống hạnh phúc hay không.”

“……Ý cậu là sao?”

Shisei không trả lời câu hỏi của Akane.

Cô lẻn vào bên trong bộ vòng tay của Saito rồi dúi mặt vào cọ cọ ngực của cậu.

“Chúc ngủ ngon.”

“Nói cho tớ biết rõ ràng đi mà! Cơ mà, gần quá rồi đó! Bộ cậu không biết xấu hổ hả!”

Akane cố gắng kéo Shisei ra, nhưng mà Shisei đã ngay lập tức bắt đầu ngái ngủ rồi.