[Fufufu. Các ngươi đã là đối thủ đáng gờm. Ài, ta phải thừa nhận. Các ngươi đã làm ta bị thương đến mức này. Đúng là cửu tử nhất sinh. Là một cuộc chiến thích hợp được gọi như thế. Nhưng cuối cùng cố gắng của các ngươi cũng chỉ là phí phạm mà thôi. Fuhahaha! Ta thắng rồi! Ngày hôm nay, các ngươi đã phải khắc sâu nỗi nhục của sự thất bại lên người khi đối mặt ta!]
Đảm-nhiệm-cơ-thể hơi căng thẳng thì phải.
Tên này bị gì thế?
Phấn khích quá mức?
{Đảm-nhiệm-thông-tin, tên này biến thái tới mức này khi nào thế?}
Suỵt!
Trẻ con không được xem cảnh này.
{Hiểu rồi. Đảm-nhiệm-cơ-thể đã đi vào phạm trù không bao giờ nên vào}
Ừ hắn lỡ vào đó rồi.
Những người còn lại là chúng ta phải cố gắng sống tốt.
{Đảm-nhiệm-cơ-thể, nếu trong vòng 3 phút là không bao giờ thì tôi sẽ không bao giờ quên cậu đâu}
Mì gói!
{Mì gói… tôi đói quá…}
Không phải cậu vừa quên Đảm-nhiệm-cơ-thể ngay lập tức à?
{Có đâu, là ảo giác đó}
[Này, hai cậu nãy giờ có hơi quá không?]
{Đảm-nhiệm-cơ-thể!?}
Nhảm nhí, cậu đã bình tĩnh lại rồi sao!?
[Không, lẽ ra cậu phải nói là “Không thể nào” mới đúng chứ? Nếu cậu nói vậy thì việc tôi bình tĩnh lại mới là hay chứ]
Ể?
{Có sự khác biệt hả?}
[Này, nói chuyện chút nào]
Chúng tôi tiếp tục nói nhảm.
Dĩ nhiên là Đảm-nhiệm-cơ-thể căng thẳng rồi.
Vì việc lột vảy con Á Long Lửa đã kết thúc.
Đúng như Đảm-nhiệm-cơ-thể nói, đó đã là một cuộc chiến thảm khốc.
Lột vảy của con Á Long Lửa và ba con lươn.
Cực kì khó.
Tôi sẽ nói thẳng.
Thời gian lột vảy lâu hơn thời gian chiến đấu rất nhiều.
Thực ra vì tôi không có đồng hồ nên tôi không rõ lắm, nhưng có khi lúc chiến đấu thì khả năng tập trung cao hơn nên tôi cảm giác thời gian trôi qua nhanh hơn.
Hơn nữa, dù tôi than là khó, nhưng thực sự thì Đảm-nhiệm-cơ-thể là người duy nhất làm việc đó.
Tôi và Đảm-nhiệm-ma-pháp vừa tám nhảm vừa tăng cấp skill.
Đảm-nhiệm-cơ-thể than thở đòi đổi chỗ nhiều lần, nhưng dĩ nhiên câu trả lời là không.
Tôi từ chối. (TN: hình như có liên quan đến JoJo)
Thực ra thì dù là tôi hay là Đảm-nhiệm-cơ-thể thì cuối cùng chỉ có một cơ thể thôi, nên dù sao thì tôi cũng sẽ thấy mệt sau khi xong việc, nhưng vấn đề là cảm giác kìa.
Là cảm giác hồi thỏa mãn ước mơ từ hồi con nít, được ngồi chơi trong khi dồn hết bài tập về nhà cho một tôi khác để làm.
[Fu. Nhưng mà, tôi đã làm xong rồi!]
Chúc mừng!
{Chúc mừng!}
[Cám ơn! Cám ơn!]
Nào, hãy ăn liền nào.
[Ôi, đã chờ lúc này lâu lắm rồi!]
{Cá trê, lươn và rồi con Á Long Lửa này}
Dĩ nhiên vị ngon cũng sẽ tăng lên!
[Khi tôi ăn tôi sẽ nói “Thật là ngon!”]
{Đừng nói vậy. Đó là trù cho món ăn dở đó}
Rồi, hãy ăn nào!
Un.
Umu?
Hừm.
[Thật lạ]
{Nói sao đây, không hẳn là khó ăn, nhưng cũng không gọi là ngon được, một loại cảm giác khó tả…}
Là vị đó, cái vị cá trắng mà không có gia vị.
[A tôi hiểu rồi]
{Đúng là, có khả năng trở thành món ngon nếu như có nước tương}
Có nước tương ở thế giới này không?
[Hình như là không]
{Một người Nhật sống mà không có nước tương là không được}
Tôi nghĩ là nước tương và những văn hóa ngầm là niềm kiêu hãnh của Nhật Bản.
[Lúc còn là người thì tôi không quan tâm về bữa ăn, nhưng sau khi thành nhện thì tôi lại hiểu ra]
{Ừ, món ăn Nhật ngon lắm}
Đừng bỏ cuộc!
[Đảm-nhiệm-thông-tin?]
Thế giới này có thể không có nước tương.
Nhưng biết đâu có gia vị khác gần bằng nó thì sao!
{Ngay cả khi không có gia vị, chỉ cần có thức ăn ngon…}
[Đúng thế. Chúng ta chỉ mới ăn toàn quái vật sống thôi mà]
Thực sự, thịt quái vật gọi là đồ ăn được không?
[Hả!?]
{Chuyện đó cũng nghĩ ra được, cậu thật là thiên tài mà!?}
Ừ, đúng thế.
Tôi là thiên tài.
{Thật sao? Tôi là thiên tài. Nếu tôi là thiên tài, dù tôi có làm gì thì cũng không sao hết!}
Đúng thế!
Hôm nay, vào lúc này, tôi tuyên bố!
Tôi sẽ thoát khỏi Đại Mê Cung Elro này để được ăn đồ ăn thật sự!
[Ồ!]
Tôi đã ăn đủ bọn quái vật không ngon lành gì hết rồi!
[Tôi đã chịu đủ những loại thịt có mùi hôi rồi!]
{Tôi đã chịu đủ ăn thịt có độc rồi!}
Một cuộc sống khỏe mạnh hoàn toàn dựa vào việc có bữa ăn khỏe mạnh!
[Đồ ăn ngon hơn!]
{Lâu lâu, ăn đồ ngọt!}
Tôi cũng muốn ăn đồ ngọt.
[Ai, tôi muốn socola]
{Không cần có socola, trái cây cũng được…}
A, mặc dù trước giờ tôi không để ý nhưng giờ thì không thể không để ý rồi.
[Cơ thể tôi muốn có đường]
{Nếu Đảm-nhiệm-cơ-thể nói vậy thì nghe đáng sợ vì có thể đó là sự thật}
Ừm.
Hãy nhắm mục đích chăm chỉ biến thành Arachne.
[À. Ừ, rốt cuộc vẫn là vậy]
{Nói chuyện với con người đúng là chỉ có cách đó}
Có muốn ăn quái vật tới chết không?
[Không muốn!]
{Tôi muốn ăn đồ ngon!}
Đúng không nào?
Đồ ăn của con người chắc chắn ngon hơn ăn thịt quái vật sống!
Tôi sẽ không làm nhện nữa!
[Arachne cũng là nhện mà]
{Dù có biến thành Arachne thì chúng ta có thể nói chuyện với con người không?}
Hãy tin tưởng.
{Hãy nhớ về khả năng giao tiếp kém của chúng ta}
[Tôi không nhớ lần cuối cùng nói chuyện với con người là lúc nào…]
Cuộc nói chuyện cuối cùng là nói về gì cơ?
{Đã quá lâu rồi, tôi không nhớ nữa}
[Đúng không?]
H-hãy tin tưởng.
{Cơ mà, người của thế giới này biết tiếng Nhật không?}
A.
[A]
{Tương lai chúng ta còn đường dài}