Bò lết.
Bước chân của tôi nặng nề.
Cú sốc ghê gớm hơn tôi nghĩ lúc đầu do tôi đã chạy hết tốc lực.
Tôi đã mất ngôi nhà yêu quý.
Ngay cả khi tôi là một con nhện, dù tôi có thể dễ dàng ăn những thứ kì lạ đi nữa.
Cú sốc nặng một cách bất ngờ dù tôi đã nghĩ tới việc phải rời khỏi nhà một lúc nào đó.
Thay vì chỉ là một lần vấp ngã không đáng kể thì nó lại là một cú sốc nặng.
Lẽ ra phải lên cấp 10 tôi mới định rời khỏi nhà.
Uuu.
Uuuuuuu.
Uuuuuuuu, Uga!
Được rồi, tôi đã xong việc chần chừ.
Hãy thay đổi cảm giác một chút nào.
Hiện tại hãy xem xét những lựa chọn của tôi.
Có nhiều hơn một.
1, xây một ngôi nhà mới ở nơi khác.
2, đi lòng vòng quanh mê cung này.
3, quay lại hướng lối ra của mê cung.
Đó là toàn bộ lựa chọn tôi nghĩ ra.
Lựa chọn số 1 là tuyệt vời nhất nếu nghĩ về tính an toàn.
Nhưng tôi sẽ bỏ qua lựa chọn 1.
Ngôi nhà của tôi rất tuyệt vời.
Những nhu yếu phẩm đều có và gần như không cần phải làm việc gì cả.
Có thể gọi đó là thiên đường lí tưởng.
Nhưng mà cứ ở một thiên đường như thế sẽ làm tôi ngày càng lụn bại.
Cả về thể chất lẫn tinh thần.
Tôi sẽ trở thành một con nhện vô dụng nếu cứ săn bắt một cách an toàn như thế, và gặp những trường hợp bất ngờ thì tôi sẽ không thể vượt qua chúng được.
Tôi đã nhận ra điều đó khi bị con người đốt nhà.
Hiện tại, nếu có ai đó đủ sức xuyên qua hàng phòng ngự lưới nhện thì tôi chỉ có thể bỏ chạy.
Nếu như thế thì không tốt chút nào.
Nếu cứ lặp lại chu kì bị sốc mỗi khi bị mất nhà thì không tốt tí nào.
Hơn nữa, có một chút gì đó đã cháy lên trong lòng tôi bởi vì nhà tôi bị hủy diệt như thế.
Có vẻ là tôi không thể để bản thân cứ chạy trốn như thế.
Đúng thế, tôi đang rất phiền não.
Nhà tôi bị hủy diệt một cách dễ dàng, và ngoài việc nghĩ rằng bỏ chạy là lựa chọn duy nhất thì tôi không thể làm gì khác.
Đúng thế, kẻ đã bỏ chạy không chần chừ chính là tôi.
Nhưng mà, sau đó thì sao?
Cảm giác hèn yếu và phiền não của tôi làm tôi muốn cào xé rách cơ thể này ra!
Lại bỏ chạy nữa?
Làm sao tôi chịu nổi chuyện đó chứ.
Ngôi nhà là một nơi rất quan trọng với tôi chứ không phải một nơi tiện lợi nào đó.
Có thể nói đó chính là nơi tôi thuộc về.
Ở kiếp trước, tôi không thuộc về bất kì nơi nào cả.
Tình cảm trong gia đình tôi thì vỡ nát, ở trường cũng không khá hơn chút nào.
Ngay cả ở trong game, đó chỉ là một thế giới ảo.
Không có ở đâu mà tôi thực sự thuộc về.
Thế nên, tôi đã sống với tiêu chí rằng mình không thuộc về nơi đâu cả.
Ngôi nhà của tôi, nơi được xây dựng chỉ vì tôi, đó là nơi tôi thuộc về.
Một nơi chỉ dành riêng cho tôi, không phải bất kì ai khác.
Nó đã bị cướp đi.
Bị bỏ rơi bởi chính tôi.
Nếu chỉ bình tĩnh mà bỏ qua thì tôi không thể nào sống tự hào được.
Chỉ cần còn sống là hạnh phúc à?
Ha, tôi đã là một người Nhật yêu hòa bình ngu ngốc.
Sống mà không có sự kiêu hãnh thì khác gì chết chứ.
Nhờ vào sự kiện đó mà tôi đã hiểu ra.
Nhà tôi bị hủy.
Niềm kiêu hãnh của tôi bị chà đạp.
Tôi phải mạnh hơn nữa, để không ai có thể chà đạp niềm kiêu hãnh của tôi.
Vậy nên, cứ ru rú ở trong nhà mà săn bắt an toàn là không được.
Bắt buộc phải tăng kinh nghiệm bằng việc chiến đấu.
Nếu thế, chỉ còn lựa chọn đi lòng vòng mê cung hoặc đi về hướng cửa ra.
Cả hai lựa chọn thực ra chỉ là một.
Tôi làm gì biết lối ra ở hướng nào.
Vậy nên chỉ có cách đi lòng vòng vô định quanh mê cung này.
Thực sự tôi biết rất ít về nơi này.
Không biết nơi này tên là gì, mặc dù tôi sinh ra và lớn lên ở đây.
Tôi không biết nó lớn cỡ nào, mức độ nguy hiểm ở đây và địa hình của nó cũng không biết.
Có quá nhiều thứ tôi không biết.
Hmmm?
Hình như đã có một lần tôi lo lắng về việc không biết gì rồi…
A!
Đúng thế. Là lúc tôi nhận được skill “Giám Định”!
Đúng thế. Tôi có skill “Giám Định”.
Khi còn ở ru rú trong nhà thì tôi không tăng cấp cho nó được, nhưng bây giờ ở ngoài rồi thì tôi lại có thể cày cấp thoải mái.
Nếu cấp độ nó lại tăng lên, có lẽ nó sẽ có ích lợi, thế nên tôi nên sử dụng skill liên tục kể từ bây giờ.
Và thế là tôi bắt đầu giám định mọi thứ.
『Tường Mê Cung』『Sàn Mê Cung 』『Nóc Mê Cung』
Không có ích gì cả, như thường lệ.
A, độ thông thạo skill hẳn là đang tăng lên, bởi vì kết quả giám định cứ xuất hiện liên tục khi tôi đang đi.
Ugh, với lượng thông tin liên tục này tôi cảm giác hơi nhức đầu.
Phải cố gắng chịu đựng tới khi tôi quen.
Khi giám định đám quái vật lớn kia lần đầu tiên tôi không hề thấy nhức đầu tí nào.
Lúc ấy, tôi cảm thấy chết lặng đúng hơn là nhức đầu.
Dù sao đi nữa, tạm thời tôi sẽ vừa đi lòng vòng mê cung vừa giám định