Trận đấu sẽ diễn ra sau một khoảng nghỉ ngắn.
「Ta không muốn ngươi thua chỉ vì kiệt sức」
Không biết là vì tốt bụng hay vì niềm tự hào của hiệp sĩ mà Rutum ép tôi phải nghỉ ngơi một lúc trước khi trận đấu diễn ra.
Theo đúng kế hoạch thì tôi sẽ xử đẹp hết đám hiệp sĩ lâu la của ổng rồi mới đến lượt ổng, cơ mà được phép đấu thẳng với trùm cuối thì cũng tốt thôi. Ít nhất thì chúng tôi sẽ có thêm thời gian để tham quan lễ hội hôm nay. Dù sao thì đám hiệp sĩ còn lại đều yếu hơn vị hiệp sĩ mà tôi vừa đánh bại nên tôi cũng không hứng thú gì với đám đó.
「Nhớ cẩn thận nha, Yuna-chan. Tuy tính cách thì tệ hại nhưng Rutum thực sự là một hiệp sĩ hoàng gia chân chính với kỹ năng và sức mạnh hàng đầu đó」
「Nếu vậy thì sao ông ta không trực tiếp ra trận ngay từ đầu mà phải ủy thác cho vị hiệp sĩ kia vậy ạ? Dù sao chuyện này cũng là đánh cược cả sự nghiệp của ổng cơ mà?」
Khác với việc tôi chiến đấu cho thay Eleanora-san và Shia, Rutum rõ ràng có thể đích thân tham chiến để khẳng định quan điểm của ổng. Điều đó thậm chí còn giúp cho tôi có thể tiết kiệm được thêm nhiều thời gian quý báu hơn nữa.
「Vị hiệp sĩ mà con vừa đánh bại có tên là Figo. Anh ta được biết đến là thiên tài của hiệp sĩ đoàn dưới trướng Rutum đấy, chẳng ai có thể ngờ một người như anh ta có thể bị đánh bại bởi một cô bé như con đâu Yuna-chan」
Bởi vì anh ta chỉ yếu hơn duy nhất Rutum trong binh đoàn nên ổng chắc mẩm rằng ảnh có thể xử lý tôi một cách dễ dàng hửm? Không ai dạy mấy người đừng nên đánh giá sách qua bìa à?
Trong lúc tôi đang rủa thầm thì Figo, vị hiệp sĩ vừa bị tôi đánh bại ban nãy, tiến đến chỗ chúng tôi.
「Eleanora-dono, vị tiểu thư này thật ra là ai vậy?」
「Fufu, đó là bí~ mật~」
「Tôi vẫn không thể hiểu vì sao thanh kiếm của tôi lại có thể bị chặn đứng bởi đôi tay nhỏ bé đó… đến giờ tôi vẫn chưa tin được chuyện đó」
Tôi làm được như thế là nhờ có găng tay gấu đấy.
「Hơn nữa, thứ kiếm thuật tinh xảo kia hẳn là kết quả của thời gian dài luyện tập cùng vô số trận chiến ác liệt. Tôi không tin rằng một người chưa từng có kinh nghiệm chiến trường lại có thể tung ra những đường kiếm như thế」
À thì, hồi còn ăn ngủ trong game đúng là tôi đã dành rất nhiều thời gian để luyện tập và chiến đấu với người chơi khác bằng những thanh kiếm. Tuy có thắng có thua nhưng tôi đã đối mặt người hàng nghìn đối thủ với vô số phong cách chiến đấu khác nhau. Từng ấy kinh nghiệm quý giá đều được tôi áp dụng trong trận đấu vừa rồi.
「Ban đầu tôi đã định nương tay bằng cách không sử dụng ma thuật để trận đấu trở nên công bằng hơn. Nhưng khi bị ép tới bước đường cùng phải sử dụng ma thuật cầu lửa thì tiểu thư lại càng khiến tôi kinh ngạc về phản xạ và hơn hết là khả năng ma thuật vượt trội ấy」
「Cô cũng ngạc nhiên lắm đó Yu-Yuuna-chan. Không những thể hiện tốc độ đáng kinh ngạc mà phản xạ tránh đòn của con cũng vô cùng hoàn hảo luôn」
Eleanora-san có vẻ vẫn còn nhầm lẫn tên giả của tôi.
「Làm thế nào mà cô có thể tránh được vậy?」
「Do may mắn thôi ạ」
Thật ra là nhờ phản xạ theo thói quen mà tôi đã bồi dưỡng từ trước. Cơ bản vì nhiều game mà tôi từng chơi cũng có cơ chế tương tự, nếu đã sử dụng vũ khí một tay thì chắc hẳn là người đó sẽ dành tay còn lại để niệm bùa chú, sign hoặc là ma thuật, nhiều sát thủ thậm chỉ còn dùng cả ám khí như kunai nữa cơ.
Tóm lại thì không phải chỉ mỗi tôi mà gần như tất cả các game thủ đều cẩn trọng với điều đó.
「Mặc dù tôi đáng lẽ đã thua ngay từ đầu nếu tiểu thư sử dụng ma thuật của mình nhưng tôi cảm thấy rất vinh hạnh vì được giao kiếm với một người mạnh mẽ như tiểu thư」
Tôi mà biết mình được tự do sử dụng ma thuật thì tôi đã cho ảnh đo ván sớm rồi. Nhưng dù sao thì tôi cũng hài lòng với trận đấu vừa rồi, nó mang lại cho tôi rất nhiều niềm vui và cảm giác hoài niệm.
Ngoài ra thì tôi còn có cơ hội để mài giũa lại kỹ năng dùng kiếm của mình nữa.
「Tôi biết là nói điều này với tiểu thư là vô nghĩa, nhưng lãnh chúa Rutum mạnh hơn tôi rất nhiều nên nếu có thể, tôi mong tiểu thư hãy rút khỏi trận đấu」
「Không có chuyện đó đâu」
「Chà, tôi biết tiểu thư sẽ nói thế, nhưng dù sao cũng là một người bại trận dưới tay cô nên tôi muốn chia sẻ với tiểu thư quan điểm của mình. Vậy thì xin tạm biệt, tôi mong rằng cô sẽ không bị thương」
Figo sau đó quay lưng rời đi. Có vẻ như anh ta là người tốt.
「Yuna-chan, Rutum đang đợi con kìa. Con đã hồi phục hoàn toàn chưa thế? Nếu cần gì thì phải nói cô ngay đó biết chưa?」
「Con ổn mà, cô cứ yên tâm」
Trận trước tôi gần như còn chẳng dùng đến ma lực, nhờ có giày gấu nên tôi cũng chẳng cảm thấy đau chân hay mệt mỏi. Có lẽ là bởi vì rất lâu rồi mới có một trận pvp nghiêm túc như thế nên tôi cảm thấy rất hưng phấn.
Mặc dù vì không mặc đồ Gấu nên tôi không thể làm mấy trò điên rồ mà phải cẩn thận với từng đòn tấn công của đối thủ. Tập trung cao độ trong suốt trận đấu khiến tôi cảm thấy hơi buồn ngủ nhưng lại rất vui.
Tôi vỗ vỗ vào má vài cái, rồi kiểm tra lại vũ khí trước khi tiến lên sân đấu. Tôi nhận ra Rutum cũng cởi bỏ mũ giáp và chỉ mặc mỗi chiếc áo mỏng trên người. Sau trận đấu vừa rồi, có lẽ ông ta cũng đồng ý với Figo rằng mặc giáp trên người chỉ tổ mang đến bất lợi khi đối đầu với tôi nhỉ? Chà, tôi sẽ bỏ qua phần đánh giá và nhận xét về cơ bắp của ổng.
「Tiểu thư đã sẵn sàng rồi chứ?」
「Tôi chỉ chờ ngài sẵn sàng mà thôi」
「Ta thực sự ghét cái vẻ mặt tự kiêu đó, nhưng vì là một hiệp sĩ, ta quyết định sẽ nhường cô một chút」
「Thật á?」
Ai mà thèm chứ. Nếu ông ta muốn tôi nhường một tý thì tôi còn có thể suy xét.
「Ngài tính lấy đây làm cớ phòng khi thua sao?」
「Không phải!」
「Chắc ngài không nghĩ rằng tôi chỉ mạnh ngang với Figo đâu nhỉ?」
Tôi chắc chắn đã thể hiện rằng mình mạnh hơn hẳn vị hiệp sĩ kia trong trận đấu trước đó mà, đúng không? Tôi xoay đầu nhìn về phía Eleanora-san. Eleanora-san cũng liếc nhìn Rutum với vẻ ngờ vực.
「Tôi cũng không hiểu vì sao ngài Rutum đây lại đề nghị điều đó」
「Ta chỉ muốn thể hiện cho các người thấy sự chênh lệch sức mạnh và khiến cô thua khâm phục khẩu phục mà thôi」
「Chà, vậy ngài định cho tôi lợi thế gì vậy?」
「Cô có thể tự do quyết định thể loại trận đấu, ví dụ như không được phép dùng ma thuật chẳng hạn」
「Tôi mình đã từng nói rằng ma thuật mới là thế mạnh của mình mà nhỉ?」
「À, tiểu thư đang nhắc đến thổ ma pháp cô dùng với Figo ấy hả? Sao cô không dùng lại thử xem」
Tôi lắc găng tay gấu rồi tạo ra một bức tường đất y như lúc nãy.
Rutum rút thanh kiếm bao phủ hào quang ánh bạc của mình ra khỏi vỏ rồi chém ngang bức tường đất của tôi như thể chém qua một tờ giấy.
「Không có thứ gì thanh kiếm của ta không thể cắt xuyên qua. Đương nhiên là ta sẽ cẩn thận để nó không xiên qua người cô, dù sao muốn cô nhận ra khoảng cách giữa chúng ta thì đâu thể kết thúc trận đấu sớm được, đúng không?」
Tôi chẳng yên tâm hơn chút nào khi nghe thấy điều đó đâu.
Maa~ nếu đã vậy thì tôi có mang mấy con dao mythril của mình ra không nhỉ? Dùng dao thì chẳng giống hiệp sĩ chút nào hết. Trong lúc đang suy nghĩ thì Rutum vứt cho tôi thành kiếm mà ổng đã chuẩn bị trước, theo Eleanora-san thì đây là vũ khí ma thuật chuyên dụng của các ma kiếm sư, giá một thanh không hề rẻ đâu. Khi cầm thanh kiếm lên, tôi chợt nảy ra một ý hay ho cho trận đấu.
「Được rồi. Hãy quyết định thắng thua sau 2 vòng đấu nhé」
「Ý của cô là..?」
「Trận đầu tiên chúng ta sẽ được phép dùng ma thuật. Nếu tôi thắng thì chúng ta sẽ đấu trận thứ hai mà không được sử dụng đến nó. Nếu ngài thắng bất cứ trận đấu nào thì tôi chấp nhận là ngài thắng tất, thế thì sao?」
Luật tôi đưa ra có lợi cho Rutum rất nhiều. Mà ngay từ đầu tôi đã chẳng cần đến lòng tốt phù phiếm của ổng.
「Tiểu thư, cô đang cố biến ta thành trò đùa đấy hả?」
「Ngài mới kẻ trông như đang đùa đấy. Tôi chẳng cần ngài phải nhường hay gì hết và tôi cũng không vui nếu chỉ thắng có một lần. Hơn nữa, làm sao tôi có thể khiến ngài chấp nhận các nữ hiệp sĩ nếu ngài thua là do nhường tôi chứ?」
Thật lòng mà nói thì chính ổng mới là người đang gặp bất lợi vì tôi có sự hỗ trợ của cả găng tay gấu và giày gấu. Nhưng không có chúng thì tôi còn chẳng nhấc nổi thanh kiếm nữa, thế nên nó đâu có được tính là ăn gian đúng không.
「Fuhaha, lâu lắm rồi chẳng ai dám trêu chọc ta như thế. Được thôi, đừng có khóc khi thua đấy nhé」
Sau khi đã đồng ý với luật đấu, chúng tôi tiến về vị trí của mình để chuẩn bị sẵn sàng.
「Yuna-chan, con thật sự ổn với điều đó chứ?」
「Con tin rằng chiến thắng với lợi thế mà chính mình đặt ra chẳng có ý nghĩ gì hết ạ」
「Con biết đó, con chỉ cần ép ông ta từ chức thôi là cô đã có thể xử lý phần còn lại rồi, tầm ảnh hưởng của cô sẽ khiến quyền lực của ông ta yếu đi đáng kể, con không cần phải cố gắng như vậy đâu」
「Nhưng điều đó chẳng thể nào thay đổi được định kiến của ông ta về phụ nữ đúng không ạ?」
「Đúng là vậy, chẳng lẽ vì lý do đó mà…」
Nếu tôi chấp nhận lợi thế mà ổng nhường cho thì chắc gì ổng không dùng lý do đó để biện mình khi thua chứ. Tốt nhất vẫn là đánh bại ông ta một cách triệt để trong trận đấu có lợi cho ổng, chỉ thế thì mới khiến ông ta hiểu ra. Kế hoạch của tôi là thống trị ổng bằng ma thuật trong trận đầu và hủy diệt ổng bằng kiếm thuật trong trận thứ hai.
Chúng tôi đối mặt nhau rồi rút kiếm ra thủ thế.
Ngay khi trọng tài thông báo bắt đầu trận đấu, tôi rút ngắn khoảng cách với Rutum trong khi liên tục bắn đạn không khí về phía ổng. Dù đã cẩn thận bọc một lớp khí nén bên ngoài để gia cố cho viên đạn nhưng Rutum dễ dàng chém qua toàn bộ ma thuật mà tôi ném tới.
「Chỉ thế thôi à?」
Tôi không thể dùng ma thuật gấu bởi vì nó có thể ảnh hưởng đến những người xung quanh, cơ mà tôi muốn tặng một cú đấm gấu vô bản mặt hống hách đó ghê.
Nếu đạn không khí không đủ sát thương thì tôi sẽ đổi sang cách khác. Tôi nén những viên bùn lại tới kích cỡ của một viên đạn rồi khiến nó xoay tròn với tốc độ cao rồi bắn về phía Rutum từ mọi phía, lần này mới thật sự là đạn đấy nhé.
Điều khiến tôi lo lắng chỉ là Rutum thậm chỉ còn chẳng thay nổi nét mặt khi nhìn thấy ma thuật của tôi. Ngay khi những viên đạn gần như trúng đích, ông ta một lần nữa bọc lấy thanh kiếm bằng hào quang ánh bạc rồi với một đường kiếm, ổng chém đôi tất cả những viên đạn đang bay tới.
Ông ta vẫn có thể cắt xuyên chúng hở? Chà, tôi nghĩ là tôi đã xem thường ổng quá rồi.
Sau khi cắt hết đống đạn bùn của tôi ra làm đôi, Rutum đưa tay lên đồng thời niệm phép tạo ra những viên đạn tương tự bắn về phía tôi. Ổng muốn phô trương ma thuật à? Thích thì tôi chiều thôi.
Tôi truyền ma lực vào thanh kiếm trên tay mình rồi vung một đường kiếm tuyệt mỹ cắt đôi ma thuật của ổng chỉ trong một khoảnh khắc, nhưng Rutum không bỏ qua cơ hội đó, ông ta nhanh chóng tiếp cận tôi vung kiếm xuống, những đường kiếm của ổng cũng gần giống với Figo lúc nãy nên tôi dễ dàng tránh được. Tôi vừa tránh né vừa phản đòn liên tục và đỡ lấy nhát kiếm cuối cùng mà ổng tung ra.
「Định đọ sức với ta sao? Để xem cô làm thế nào」
Dứt lời, ngọn lửa bùng lên bọc lấy thanh kiếm của ổng.
Dù găng tay gấu kháng nhiệt nhưng tôi vẫn thấy da mặt mình nóng rang.
「Lỡ bị bỏng mặt thì ta không chịu trách nhiệm đâu đấy」
Rutum dồn thêm ma lực vào thanh hỏa kiếm nhưng tôi nhanh chóng đáp trả bằng cách dùng nước bọc lấy thanh kiếm của mình.
Khi lửa và nước xung đột với nhau, một màn sương nghi ngút tỏa ra làm cản trở tầm nhìn của cả hai khiến chúng tôi tách nhau ra. Không để lãng phí thời gian, cả hai lập tức dùng phong ma pháp thổi tan màn sương trước mặt.
Khác với khi đối đầu với Figo lúc nãy, trận đấu này khiến tôi nhớ lại những trận pvp với những người chơi cấp cao, nơi mà cả kỹ năng, kiếm thuật và ma thuật đều đượ tận dụng triệt để. Rutum tuy xấu tính nhưng với kĩ năng thế này thì chẳng khó hiểu vì sao ông ta có thể giữ chức đoàn trưởng hiệp sĩ đoàn.
「Tiểu thư cũng khá đấy」
Ông cũng thế, nhưng tôi không muốn nói điều đó ra đâu.
Thế trận hiện giờ đang ở thế cân bằng, cả hai chúng tôi đều có thể vô hiệu hóa đòn tấn công của đối phương. Tôi không biết Rutum giữ con bài tẩy gì trong tay áo nhưng tôi không thể dùng ma thuật gấu ở đây được.
Mặc dù tôi muốn thử xem liệu Rutum có thể cắt xuyên qua được những bé gấu lửa hay tường gấu mà tôi đã tạo ra hay không nhưng người ta sẽ nhận ra danh tính thật sự của tôi mất. Đây là cơ hội quý báu mà tôi được thoát khỏi lốt Gấu-san, cho nên tôi không muốn người ta nhận ta mình đâu.
Ngoài ra, sức công phá của ma thuật gấu quá lớn thế nên có nguy cơ nó sẽ phá hủy sân đấu và làm ảnh hưởng đến những người xung quanh nữa. Nhưng trên hết, tôi không nghĩ mình sẽ thua dù không dùng đến ma thuật gấu.
Trận đấu lại tiếp tục diễn ra, nhưng lần này chúng tôi tập trung vào ma thuật tầm xa và chỉ dùng kiếm để phá hủy ma thuật của đối phương. Sau một lúc, Rutum bắt đầu mất kiên nhẫn và lao tới trước. Maa~ tôi đang chờ ổng làm vậy đó.
Thứ tôi âm thầm chuẩn bị nãy giờ là một thổ thuật vô niệm, đến khi ổng nhận ra có gì đó ở dưới chân thì đã quá muộn mất rồi. Ổng vấp vào ụ đất mà tôi vừa tạo ra rồi ngã sml, y như trong manga vậy đó.
Tôi bước tới rồi chỉa mũi kiếm vào cổ ổng.
「Tôi thắng nhé」
「Bằng cái trò bẩn thỉu vừa rồi hả!?」
「Ông đã nhận ra nhưng vẫn vấp ngã đấy thôi」
Tuy đã nhận ra ma lực dao động vào phút cuối nhưng vì đang trên đà lao lên tấn công nên ổng chẳng còn cách nào khác để có thể né tránh. Có trách thì chỉ trách ổng bất cẩn mà thôi, chiêu trò này vẫn được tính là chiến thuật hẳn hoi đấy nhé.
Tung hỏa mù bằng ma thuật cơ bản, và khi đối thủ quá tập trung vào nó thì ngay lập tức bắt họ trả giá bằng bẫy rập. Một khi tư thế của họ bị phá vỡ, lúc đó phần thắng chắc chắn sẽ thuộc về tôi.
Cơ mà tôi không nghĩ chiêu trò đơn giản đó lại thành công trong lần đầu tiên đấy.
Cả Eleanora-san và trọng tài đều trông cực kỳ bối rối trước khi tuyên bố phần thắng thuộc về tôi.
Khác với trận đầu tiên, lần này không ai reo hò gì cả. Thay vào đó, tôi có thể nghe thấy những tiếng cười khúc khích. Rutum đứng dậy lườm về phía khán đài khiến họ im bặt. Hình như có vài người tưởng rằng ổng tự ngã, điều đó khiến Rutum giận dữ liếc tôi. Chà, lần sau nhìn đường cẩn thận nhé, người già dễ vấp ngã lắm đó.
Tôi giả vờ huýt sáo trong khi nhìn sang chỗ khác.
Dù cho có dùng mưu hèn kế bẩn đi nữa thì thắng vẫn là thắng. Có vẻ như Rutum cũng chấp nhận điều đó.
「Được rồi, ma thuật sẽ bị cấm trong trận tiếp theo」
「Ta có thể thua vì chiêu trò bẩn thỉu đó, nhưng nếu ngươi có thể dùng kiếm mà chiến thắng được ta thì ta sẽ không chỉ công nhận sự tồn tại của nữ hiệp sĩ đoàn mà còn cho phép ngươi cưới con trai ta nữa」
Ểh?! Có nghĩa là dù thắng hay thua thì tôi vẫn là người chịu thiệt hả?
Thường thì người chiến thắng phải đạt được điều gì đó tốt đẹp chứ?
Nếu ngược lại kiểu này thì tôi xin kiếu nhé.
「Tôi không muốn cưới con trai của ngài」
「Ngươi nên cảm thấy biết ơn khi một thường dân như ngươi được cho phép kết hôn với một quý tộc!」
Tôi chẳng thấy ơn nghĩa gì ở đây hết. Cơ mà ngay lúc nãy thôi ổng còn đang làm mai con ổng với Shia cơ mà? Sao đổi mục tiêu nhanh thế?
Trong lúc tôi đang tìm cách phản bác thì tiếng chuông báo hiệu trận đấu thứ hai vang lên.
So với trận đấu ma pháp vừa rồi, trận đấu này đơn giản hơn rất nhiều. Chúng tôi bỏ qua những hết những chiêu trò và chỉ lao trao đổi kiếm thuật với nhau.
Nhờ có giày gấu và găng tay gấu, tôi có thừa sức để đáp trả lại những đường kiếm mạnh mẽ của Rutum. Dựa vào lợi thế đó, thay vì đỡ lấy từng đòn đánh, tôi có thể gạt phăng lưỡi kiếm của ổng. Theo kinh nghiệm chinh chiến (trong game) của tôi thì đây là cách nhanh nhất để bào mòn thể lực của đối thủ, cũng là cách tốt nhất để đối phó với những tay kiếm thuần vật lý.
「Vậy thế này thì sao?!」
Nhận ra chiến thuật của tôi, Rutum quyết định thay đổi phong cách chiến đấu. Ngay sau khi lưỡi kiếm của ổng bị tôi hất ra, Rutum tận dụng lực quán tính đó để sút một cú vào nhắm vào bên sườn của tôi, điều đó khiến tôi bị bất ngờ.
Nhưng nhờ ổng báo trước nên tôi mới kiệp thời dùng tay trái đỡ lại đồng thời khiến ổng mất thăng bằng.
「Dù đã biết trước nhưng ta vẫn không tin được một con nhóc như ngươi lại có thể mạnh đến mức này」
Rutum nói trong lúc cười lớn. Không biết vì trận đấu căng thẳng quá nên ổng phát điên hay ổng thực sự cảm thấy vui vẻ nữa.
Chà, thật ra tôi cũng hiểu cảm giác đó, chúng tôi liên tục vung kiếm vào đối phương, lách nhẹ qua lưỡi kiếm để né tránh, đôi khi một trong hai chúng tôi còn nhảy lên không trung để vừa tránh vừa phản đòn cùng một lúc, khi có cơ hội chúng tôi cũng không ngại trao đổi chiêu thức bằng cách đấm đá.
Không có ma thuật, trận chiến chỉ còn lại kiếm thuật thuần túy, từ phía bên ngoài nhìn vào có lẽ họ sẽ bị ấn tượng trước những đường kiếm như khiêu vũ của chúng tôi. Tất cả mọi người, gồm cả Eleanora-san, đều nín thở theo dõi trận đấu.
Sau một hồi trao đổi chiêu thức nảy lửa, trận đấu dài hơi bỗng khựng lại khi Rutum vấp chân vào nhau rồi tự ngã xuống đất. Tôi ban đầu đã nghi ngờ đây là một chiêu trò của ổng nên đã giữ khoảng cách, nhưng rồi lại khó hiểu khi không thấy ổng không đứng lên nữa.
「Sao thế? Nếu cứ ngồi đó thì ngài sẽ bị xử thua đấy」
Sau trận chiến nãy lửa vừa rồi, tôi không muốn trận đấu kết thúc như thế này.
「Chúng ta vẫn chưa phân thắng bại đâu」
「Ta thua rồi… Ta thể đứng lên được nữa」
Nhìn kỹ một chút, tôi nhận ra cả hai chân của ổng đều bị chuột rút.
「Xem ra ta không thể nào chiến thắng được tuổi già. Ngươi đã thắng rồi đấy…」
Khi Rutum tuyên bố thất bại, cả khán đài vỡ òa trong tiếng cỗ vũ.
「Yuna-chan!」
Eleanora-san chạy về phía tôi, vậy là kết thúc thật rồi nhỉ?
「Nói thật, ngài đúng là một đối thủ khó nhằn khi không xử dụng ma pháp đấy」
「Đương nhiên rồi. Cô nghĩ ta là ai hả? Ta là đoàn trưởng của hiệp sĩ đoàn quang vinh đấy. À, quên mất. Giờ thì chỉ còn là cựu đoàn trưởng mà thôi. Nhưng cô nghĩ đánh bại được ta dễ dàng lắm hả?」
Vì một lý do gì đó, trông ổng có vẻ sảng khoái hơn là cay cú.
Cơ mà bản mặt thỏa mãn kia là thế nào?
「Rồi, giờ tôi đã thắng nên ông nhớ mà giữ lời đi nhé」
「Đương nhiên, cô muốn sớm được kết hôn với con trai ta nhỉ?」
「Không phải chuyện đó!」
Mặc kệ ổng đã chịu thua và ngồi bệt xuống đất, tôi hét lên rồi tung cú đấm Gấu thẳng vô mặt ổng.