Kuma Kuma Kuma Bear

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3513

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1293

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 311

Vol 8: Gấu-san đến làng Elf (200-240) - Chương 234: Gấu-san khải hoàn về nhà ngủ

Khi tôi nhàn nhã nhìn ba người họ làm việc của mình, tôi nhận thấy Sanya-san đang nhặt những chiếc lá rơi trên mặt đất.

Có rất rất nhiều lá được gió cuốn bay quanh chúng tôi nhưng chị ấy vẫn kiên nhẫn nhặt chúng. Bộ lá của Thiêng Thụ có gì đó đặc biệt sao?

「Sanya-san, những chiếc lá này có thể sử dụng để làm gì không?」

Tôi hỏi chị ấy, cũng sẵn tay nhặt một chiếc lá lên bằng miệng của rối gấu.

「Lá của Thiêng Thụ có thể dùng để pha trà uống đó, nó có thể phục hồi một chút sức mạnh ma thuật cũng như giảm bớt mệt mỏi」

Ồ, vậy ra nó có tác dụng khôi phục về cả thể chất lẫn tinh thần luôn, mặc dù chỉ là một chút nhưng tác dụng của nó cũng tương tự như bộ đồ gấu trắng đúng không?

「Vậy nó có vị như thế nào?」

「Hm? Bình thường, chị nghĩ vậy?」

Bình thường so với cái gì cơ…? Nếu nó ngon thì tôi muốn mang về một ít, còn không thì thôi vậy.

Nếu nó ngon và còn khả năng phục hồi cả ma lực lẫn sự mệt mỏi thì hẳn nó sẽ trở nên rất phổ biến đó. A, cơ mà điều đó có khi lại kéo thêm rắc rối.

Maa~, miễn là nó không có vị quá tệ thì tôi có thể tiếp thị nó như một loại trà làm giảm mệt mỏi thông qua các cửa hàng của tôi, như vậy sẽ đơn giản hơn nhiều.

「Vì nó từ Thiêng Thụ cho nên chị nghĩ rằng nó sẽ tạo nên một loại trà chất lượng cao」

「Dù sao thì mọi người đều có sở thích khác nhau mà. Tại sao cháu không thử một chút khi chúng ta quay về làng nhỉ? 」

「Được sao?」

「Tất nhiên rồi, Yuna-chan. Dù sao chị cũng đang muốn làm một chút trà」

Sanya-san nói và quay lại với công việc nhặt lá rơi.

A~ tôi quên mất, các Elf thực hiện rất ít giao dịch với bên ngoài và họ giữ bí mật về Thiêng Thụ nữa, thế nên họ chỉ giữ loại trà này cho riêng mình thôi phải không?

Maa, tôi nghĩ mình vẫn có thể thỏa thuận với họ, tất nhiên là sau khi nếm thử nó đã.

Sau khi trò chuyện với Sanya-san được một lúc thì Mumuroot-san và Arthur-san cuối cùng cũng đã xong việc và quay lại.

Cả hai người bọn họ đã trèo lên Thiêng Thụ để xử lý nốt đám dây leo còn sót lại.

Đám dây leo cũng như mọi nguyên liệu khác từ cây Ký sinh đều đã được tập trung lại một chỗ.

「Labriatt vẫn đang đợi chúng ta ở bên ngoài. Chúng ta nên đi gặp cậu ấy trong khi suy nghĩ xem nên làm gì với đống này đây」

「Cây ký sinh đã bị tiêu diệt hoàn toàn chưa?」

「Ta nghĩ rằng bây giờ mọi việc đã ổn rồi, nhưng chúng ta vẫn phải kiểm tra lại lần nữa」

Maa, cái cây đồ sộ quá cơ mà, kiểm tra kỹ lưỡng từng phần của nó phải nói là cực kỳ khó khắn luôn. Với lại chúng tôi vẫn chưa biết bằng cách nào mà hạt giống cây ký sinh có thể tìm được đường đến đây nữa. Nếu không sớm tìm ra, không chừng nó sẽ quay lại thêm lần nữa.

Lúc đó, rất có thể tôi sẽ không còn ở đây để chinh phạt nó nữa, vì thế nên tôi hy vọng cuộc điều tra của họ sẽ sớm có kết quả.

Labriatt vội vã chạy đến chỗ chúng tôi ngay khi chúng tôi rời khỏi ngọn núi. Vì việc duy nhất anh ấy có thể làm là chờ đợi chúng tôi nên hẳn anh ấy đã rất lo lắng. Chưa kể chúng tôi còn dành rất nhiều thời gian để kiểm tra cái cây nữa. Đáng lẽ chúng tôi nên cho anh ấy biết về những chuyện đã xảy ra trước khi tiến hành làm điều đó. Có lẽ ba người kia nghĩ rằng không có thời gian cho việc đó, ừ thì chuyện đó cũng không trách được, đến tôi cũng hoàn toàn quên mấy anh ấy mà.

Sau khi chúng tôi trở ra bên ngoài, Mumuroot-san, Arthur-san và Sanya-san đã cho anh ấy một lời giải thích ngắn gọn về tình trạng của Thiêng Thụ. Khi hành động của tôi được nhắc đến, Labriatt quay sang tôi và cảm ơn, tôi cũng khiêm tốn chấp nhận.

Sau khi cập nhật tin tức cho Labriatt xong, Mumuroot-san, Arthur-san và Sanya-san thử đổ ma lực của họ vào các bức tượng đá, chúng bắt đầu tỏa sáng và để họ đi qua.

Sau đó, họ nhờ Labriatt thử đi qua, nhưng anh ấy bị chặn lại bởi một bức tường vô hình, như vậy là đủ để xác nhận rằng kết giới đã trở lại như ban đầu.

「Ừm, Yuna-chan. Em có thể thử đi qua đây không? Chị chỉ muốn xác nhận lại thôi」

Sau khi Sanya-san xác nhận rằng Labriatt thực sự không thể vượt qua kết giới, chị ấy muốn xem liệu tôi vẫn có thể vào bên trong hay không.

Không hề chạm tay vào mấy tượng đá, tôi đi thẳng về phía cửa hang. Tôi đưa hai tay về phía trước để thử cảm nhận bức tường vô hình của kết giới. Tuy nhiên, không có bức tường nào chặn tôi lại hết và tôi dễ dàng đi đến lối vào một lần nữa.

「Rốt cuộc là tại vì sao…?」

「Chẵng lẽ cô gấu là họ hàng xa của chúng ta sao?」

Queo, không thể nào dòng máu Elf lại có thể chảy trong huyết quản của tôi được bởi vì tôi đến từ một thế giới khác cơ. Ơ khoan, lỡ đâu trước đây từng có một Elf bị quẳng sang thế giới của tôi giống như cách tôi đến thế giới này thì sao?....Chắc không có đâu.

Tôi lắc đầu để phủ nhận phỏng đoán của Mumuroot-san.

「Ngay cả khi Yuna-chan có dòng máu của Elf chúng ta, điều đó cũng không có nghĩa là em ấy có thể dễ dàng vào bên trong mà thậm chí còn không chạm tay vào các bức tượng」

Sanya-san ngay lập tức bác bỏ suy đoán của Mumuroot-san.

Lý do duy nhất tôi mà tôi nghĩ ra được là vì bộ đồ siêu cấp gian lận nhận được từ Thần linh thôi.

Tất nhiên điều đó tôi không thể nói ra được.

「Dù sao thì ta chẳng thể nghĩ ra bất kỳ lý do nào khác nữa. Chà, ít nhất chúng ta đều biết cô gấu không hề có ý xấu với Thiêng Thụ, nên điều đó cũng không thành vấn đề nữa」

Và sau đó, Mumuroot-san, Sanya-san và tôi trở về làng trước, trong khi Labriatt và Arthur-san ở lại để tuần tra khu vực xung quanh kết giới.

Không khí ở làng vẫn yên bình như thường lệ.

Bọn trẻ vẫn đang vui chơi ở bên ngoài, tiếng cười của chúng vang vọng khắp ngôi làng.

Maa, hầu như tất cả mọi người đều không biết rằng Thiêng Thụ vừa trải qua mối nguy hiểm liên quan đến tính mạng gây ra bởi cây kí sinh (và tôi), cũng như cách mà chúng tôi (tôi) tiêu diệt cây ký sinh để bảo vệ nó.

Ngoài ra, chỉ một phần nhỏ các Elf trưởng thành mới được biết về cây ký sinh; hầu hết mọi người chỉ biết về sự suy yếu của kết giới thôi.

Mumuroot và những người khác quyết định sẽ nói cho dân làng biết chuyện đó sau. Tất nhiên tôi không có vấn đề gì với điều đó, miễn là ông ấy giữ lời hứa với tôi.

Như mọi khi, tôi đã yêu cầu ông ấy không đề cập bất cứ điều gì về tôi nếu ông ấy muốn thông báo cho mọi người biết về cây ký sinh.

Tôi không muốn được tôn vinh như một anh hùng của làng Elf đâu, tôi cũng không muốn ngôi làng trở nên hỗn loạn vì thông tin đó.

Chỉ cần nhìn thấy những đứa trẻ vui vẻ chơi đùa cùng Gấu Kyuu và Gấu Yuru là tôi đã cảm thấy hạnh phúc rồi.

Maa~ nói tóm lại, nếu họ có nói cho dân làng biết về cây ký sinh thì Mumuroot-san, Arthur-san và Sanya-san sẽ nhận vai trò làm người đánh bại nó, còn tôi chỉ là một du khách bình thường đến thăm làng thôi.

Vì đã xác nhận ngôi làng hoàn toàn yên bình nên tôi quyết định sẽ chia tay với Mumuroot-san và Sanya-san để về Nhà Gấu nghỉ ngơi. Tuy nhiên, có vẻ như hai người họ vẫn chưa muốn nghỉ ngơi vội. Họ muốn kiểm tra xem Ruimin còn có thể đi vào kết giới của Thiêng Thụ không nên đã ngay lập tức lôi cô bé đến Thiêng Thụ ngay khi vừa trở về.

Maa~ không liên quan đến tôi nữa nên kệ vậy.

Tôi trở về Nhà Gấu và lao thẳng lên giường ngay tấp lự. May mắn thay, vì tôi vẫn đang mặc bộ đồ gấu trắng nên chẳng cần phải thay đồ nữa. Gấu Kyuu và Gấu Yuru cũng đã cuộn tròn nằm cạnh tôi trong hình dạng gấu con.

Maa~ hôm nay thật mệt mỏi ghê, chúc ngủ ngon. Tôi ngay lập tức rơi vào giấc ngủ trong vòng tay của chiếc giường êm ái.

Tôi chỉ thức dậy vào buổi sáng hôm sau và xuống nhà ăn sáng.

Tôi lỡ ngủ lố mất rồi, suýt chút nữa là không dậy nổi luôn.

Maa~ ít nhất thì ngoại trừ đôi mắt mở không lên thì cơ thể tôi hoàn toàn ổn.

Vì tôi được các bé gấu đánh thức vào buổi sáng nên hẳn là không có ai đến đây đêm qua hết.

Nhờ vậy mà tôi ngủ được một giấc ngon lành, có khi đó là cách họ quan tâm đến tôi chăng?

Sau khi ăn sáng xong, tôi đi về phía làng và gặp được Labriatt trên đường đi. Anh ấy cũng đang trên đường đến chỗ tôi, với một tin nhắn đến từ Mumuroot-san nói rằng ông ấy muốn gặp tôi.

Đúng lúc ghê ha, hay là Labriatt đã cố gắng chờ tôi ở đây từ trước?

Maa~ dù sao thì không biết Mumuroot-san tìm tôi có việc gì ha. Nếu phải đoán thì tôi nghĩ nó có liên quan đến những việc xảy ra ngày hôm qua.

Tôi cũng đang muốn thảo luận với Mumuroot-san về chuyện đó, nên ổn cả thôi.

Chúng tôi đến nhà Mumuroot-san, và như thường lệ, thủ tục để vào nhà là hét lớn「Chúng tôi tới rồi!」 và đi thẳng vào bên trong mà khỏi phải đợi câu trả lời.

Tôi đã quen với việc này rồi, dù sao cũng chẳng có ai phản hồi lại hết nên cho dù chúng tôi chỉ đơn giản xông vào thôi cũng chả sao.

Chúng tôi đến phòng như mọi khi, nơi mà Mumuroot-san luôn đợi chúng tôi ở đó, là này có cả Sanya-san bên cạnh nữa. Nhưng ngoài họ ra thì không có ai khác trong phòng.

「Tôi đang đọi cháu đây. Nào, tự nhiên ngồi xuống đi」

Tôi cảm ơn và ngồi xuống, tất nhiên là kiểu seiza.

Mumuroot-san sau đó bắt đầu kể về những gì đã xảy ra ngày hôm qua sau khi tôi về nhà ngủ.

Tôi khá thắc mắc liệu ông ấy kể hết mọi chuyện với một người ngoài như tôi có ổn hay không, nhưng ông ấy nói rằng đó không phải vấn đề, nhất là vì tôi đã cứu giúp cả ngôi làng và là người duy nhất ngoài gia đình ông ấy có thể vượt qua kêt giới của Thiêng Thụ nữa.

Ngoài ra, nội dung cuộc trò chuyện của chúng tôi cũng không quá quan trọng. Đầu tiên, tôi được bảo rằng kết giới bảo vệ ngôi làng không còn cho phép quái vật vượt qua. Tôi rất vui khi biết rằng kết giới đã có thể làm đúng công việc của nó một lần nữa.

Tiếp theo là kết giới hiện giờ thậm chí còn mở rộng hơn cả lúc trước. Không biết việc tôi trao cho nó sức mạnh ma thuật của mình có liên quan gì tới việc này không ha?

Cuối cùng, tôi được cho biết rằng Ruimin bây giờ đã có thể kích hoạt một tượng đá để đi qua kết giới của Thiêng Thụ rồi, điều đó có nghĩa là họ không cần phải đưa Sanya-san trở lại làng mỗi khi họ muốn kiểm tra cái cây nữa.

「Dù sao thì, ta chỉ muốn nói rằng kết giới dường như đã trở lại hoạt động bình thường. Tất cả là nhờ có cháu, cô gấu, vì vậy hãy để ta bày tỏ lòng biết ơn của mình」

Mumuroot-san nói và cúi đầu thật sâu.

「Maa~ thật ra thì cũng không hẳn là bình thường khi Yuna-chan vẫn có thể tự do đi qua kết giới bảo vệ của Thiêng Thụ」

Sanya-san chỉ ra một sự thay đổi của kết giới. Cơ mà đáng buồn thay, tôi không thể nói với họ lý do thực sự tôi có thể làm điều đó, thế nên đành phải lơ đi bình luận của chị ấy vậy.

「Nhân tiện thì cô gấu, thật ra ta có một chuyện muốn nói với cháu」

「Là gì vậy?」

「Mặc dù cháu muốn chúng ta giữ im lặng về việc cháu đã cứu ngôi làng, nhưng làm như thế thì chúng ta chẳng thể nào ghi nhớ ơn huệ của cháu đối với cả tộc Elf bọn ta. Thế nên, bọn ta đang xem xét về việc đặt một bức tượng của cháu ở bên cạnh Thiêng-」

「Không cần đâu, cám ơn!」

Tôi từ chối ý tưởng của Mumuroot-san thậm chí trước khi ông ấy có thể kết thúc câu nói của mình.

Tôi không muốn được tôn thờ bởi các Elf nữa đâu. Ở Mireera thôi là quá đủ rồi.

Mặc dù tôi cũng đã yêu cầu họ đừng truyền bá điều đó rồi cơ mà theo những gì tôi biết thì mọi chuyện vẫn không ổn chút nào hết.

「Cháu đã cứu toàn bộ Elf chúng ta, thế nên ít nhất bọn ta muốn xây cho cháu một bức tượng để các thế hệ tương lai không bao giờ quên đi những gì cháu đã làm」

「Nếu ngài làm một thứ như thế, tôi hứa danh dự sẽ đập vỡ nó bằng mọi giá」

「Haiz, nếu cháu cứ khăng khăng như vậy thì ta không còn lựa chọn nào khác」

Thấy tôi nghiêm túc đến mức nào, Mumuroot-san miễn cưỡng thoái lui, dường như ông ấy rất thất vọng.

Sanya-san chỉ ngồi một bên và cười thôi. Đáng lẽ chị ấy phải nói gì đó với ông ấy đi chứ!

Vì họ là Elf, cho nên tôi chắc chắn rằng nếu có một bức tượng của tôi thì họ sẽ giứ thứ đó trong một nghìn, à không, thậm chí là mười nghìn năm luôn mất. Tôi phải ngăn chặn điều đó xảy ra bằng bất cứ giá nào.

「Trong trường hợp đó, ít nhất bọn ta muốn một phần thưởng xứng đáng với tất cả những gì cháu đã làm, Yuna-chan. Có điều gì cháu mong muốn không? 」

Cuối cùng! Tôi đã chờ đợi những lời đó từ lâu rồi, muahahaa.

Được rồi, đầu tiên tôi muốn thiết lập một Nhà gấu ở đây vĩnh viễn. Sau đó thì tôi muốn học cách làm một chiếc vòng tay Elf. A, tôi cũng muốn có một vài chiếc lá từ Thiêng Thụ. Có lẽ thêm vài nhánh cây nữa càng tốt, có khi tôi sẽ làm được thứ gì đó với chúng.

Ngoài ra thì tìm hiểu ẩm thực Elf cũng không phải ý tồi. Đây chẳng phải là một nơi hoàn hảo để tôi có thể tìm được những cây nấm ngon lành hay sao.

Tôi đã xác nhận rằng nấm của họ rất giống với loại nấm Matsutake, ở Nhật Bản thì thứ đó chỉ được sử dụng trong các bữa ăn cao cấp thôi đó.

Cơm nấm và súp nấm, với miso nữa thì chắc sẽ tuyệt với lắm đây. Thậm chí tôi có thể nướng chúng trên lửa than nữa.

Còn gì nữa không nhỉ?

Maa, trước tiên thì cứ hỏi về Nhà Gấu đã, cơ mà vấn đề nằm ở chỗ cách cổng gấu hoạt động.

Thủ đô ở cách đây khá xa, thế nên nếu tôi cứ đi đi về về quá thường xuyên, chắc chắn họ sẽ nghi ngờ.

Vậy nếu không sử dụng Cổng gấu thì sao? Cơ mà nếu thế thì sẽ chẳng có lý do gì để đặt Nhà gấu ở đây hết.

Tôi có thể dùng thứ gì đó để đánh lạc hướng họ không? Uu.. không biết tôi có nên xin phép đặt Nhà Gấu ở đây không nữa?

Mumumumu…

「Em đang lo lắng về điều gì vậy, Yuna-chan? Nếu có thứ gì bọn chị có thể giúp thì em cứ nói ra đi nhé」

「Thật ra thì em muốn xin phép về một thứ, nhưng nếu điều đó bị lan truyền thì nó sẽ trở thành một vấn đề」

「Nó là gì vậy?」

「Cô gấu, cháu đã cứu làng của chúng ta, thế nên chúng ta sẽ không bao giờ để cháu phải gặp rắc rối. Ta thậm chí còn có thể thực hiện một khế ước ma thuật nếu cháu muốn」

「Khế ước ma thuật?」

「Elf chúng ta sử dụng nó để xác nhận một lời thề hoặc để trói buộc không tiết lộ một bí mật」

「Một khi đã thực hiện khế ước ma thuật, người bị ràng buộc sẽ không bao giờ có thể làm trái với những gì đã đề ra」

Thật sự thì nó nghe hơi đáng sợ đó.

「Vậy điều gì sẽ xảy ra khi phá vỡ quy ước?」

「Trong trường hợp xấu nhất có lẽ là chết, nhưng nói chung, nhưng thường thì nó khiến ta cảm thấy đau đớn cùng cực khi cố gắng nói về bản khế ước hoặc có khi làm ta không thể nào nói được nữa. Điều tương tự cũng xảy ra nếu ta cố gắng viết về nó」

Cái đó chẳng phải cái đó là lời nguyền sao?

Cách đó nghe không ổn chút nào hết…

「Nó nguy hiểm lắm đúng không?」

「Thật ra thì không. Miễn là không nói gì về nó thì mọi chuyện vẫn ổn」

「Đúng đó, thực tế thì nó cũng giống như việc không thể nói một điều mà em không biết. Đơn giản mà nói thì em chỉ cần hành động như thể không biết gì về nó thôi」

Mặc dù vậy, tôi không muốn bất kỳ ai phải chịu đựng đau đớn hết hoặc thậm chí là chết nữa đó.

Maa, mặc dù đó là khi họ cố gắng đề cập bất cứ điều gì về khế ước thôi, nhưng đánh giá theo tính cách của Sanya-san thì nếu không có khế ước, sớm muộn gì chị ấy cũng vô tình nói với người khác thôi.

Mới hôm qua, chị ấy còn ở trước mặt mọi người nói rằng đã nhìn thấy quần lót gấu-san của tôi nữa. Nếu tôi định tiết lộ với chị ấy về Cổng gấu thì không còn lựa chọn nào khác ngoài việc bắt chị ấy thực hiện khế ước hết.

「Có thể thay đổi hình phạt phá vỡ khế ước thành thứ gì đó không đau đớn được không?」

「Như là gì cơ?」

「…giống như, bắt người đó không thể ngừng cười chẳng hạn?」

Tôi suy nghĩ về một chút rồi trả lời.

Cười sẽ tốt hơn là chịu đau đớn, đúng không?

「Em ác quá đó, Yuna-chan」

「Hả? Tại sao?」

「Vậy ra em muốn bọn chị cười đến chết luôn sao?」

「Vâng, đặc biệt là chị đó, đồ xấu tính」

Tôi trả lời chị ấy với một câu đùa.

「Không phải là không thể, nhưng em chắc không đó?」

「Không thể ngừng cười vẫn tốt hơn là chị đau đớn, phải không?」

「Không đâu, ép buộc ai đó không thể ngừng cười khá là tàn nhẫn đó…」

Maa~ tôi vẫn thấy cách này tốt hơn nhiều so với việc phải chịu đau đớn.

Dù thế nào thì tôi cũng muốn người có thể nói với người khác về quần lót gấu-san của tôi phải cười và chịu đau khổ!

Nếu không muốn như thế thì chị ấy bắt buộc phải giữ im lặng về chuyện đó.

「Được rồi, nếu em đã khăng khăng muốn thế, chúng ta có thể chuẩn bị nó vào ngày mai」

「Hm? Nhanh vậy sao?」

「Cũng không khó lắm đâu. Chúng ta chỉ cần thay đổi một chút về cơ chế của nó thôi」

「Ngoài ra thì, em chỉ muốn ký khế ước với hai người bọn chị thôi sao?」

Hmm, hai người họ chắc là đủ rồi.

「Vâng, em nghĩ như vậy là ổn. Hai người có thể khéo léo đánh lừa những người còn lại mà…」

Nếu tôi dùng Cổng gấu để đến đây, Mumuroot-san có thể giúp tôi đưa ra một lời giải thích cho người khác.

Tương tự với việc đến thủ đô, chỉ cần có Sanya-san cũng là quá đủ rồi.

「Nghe có vẻ bí ẩn ghê ha, chị rất tò mò về yêu cầu của em đó, Yuna-chan.」

Maa, chỉ sẽ phải đợi đến ngày mai để có thể biết thôi.

________________________________________________________________________________

Lời tác giả:

Tôi đăng chương này sớm hơn một chút so với bình thường

Lời trans:

Tui thì đăng trễ hơn một chút so với bình thường, do bệnh sml