Dịch và edit bởi JunnySnow
ʕ ᵔᴥᵔ ʔ
Từ khi biết được tuổi thật của Rikka-san, não tôi chợt đình công tạm thời khi không biết phải xưng hô với chị ấy thế nào. Gọi thẳng tên một người lớn tuổi hơn mình ư? Không được, phép lịch sự không cho phép tôi làm vậy!(Cliff với Toya? Hai người này là ngoại lệ, xin đừng thắc mắc) Vì vậy, tên Rikka-san ra đời, cũng may là tôi chưa lỡ mồm gọi chị ấy là Rikka-chan chứ hông giờ chắc quê một cục luôn.
Do mải mê săn lùng quà lưu niệm nên cả đám quên luôn cả giờ ăn trưa. Và như lẽ dĩ nhiên, màn xuất hiện của một con gấu và ba cô bé xinh đẹp tại quán ăn đã trở thành mục tiêu bàn tán của cả quán.
「Cảm ơn chị nhiều nha, Rikka-san! Nhờ chị mà em mới mua được món quà ưng ý cho Lucca rồi đó」
Ruimin cười tít mắt còn tôi thì thầm lo lắng. Lucca sẽ thích một bức tượng gấu làm quà sao? Mà tặng tượng hiệp sĩ cho một đứa nhỏ tộc Elf cũng sai sai sao á. Rốt cuộc thì mấy đứa nhỏ tộc Elf thích cái gì vậy? Khi nào rảnh đi tìm hiểu mới được.
「Mừng là em thích nó. Mấy đứa còn muốn đi chỗ nào nữa không? Ăn xong là chị dắt ba đứa đi liền luôn」
Tất nhiên là có rồi!
「Em có nghe đồn về một nơi gọi là Cổng kiểm định gì đó, nó ở đâu vậy chị? Em muốn đến xem thử」
「Cổng kiểm định hả? Không lẽ... Yuna-chan định tham gia hả?」
「Làm gì có」
Làm gì có người thợ rèn nào lại đi nhờ vả một con gấu làm bạn đồng hành chứ.
「Một người quen của em sắp tham gia nên em mới tò mò muốn qua nghía cái thôi」
Xíu gì mà xíu, tò mò quá trời quá đất luôn đó chứ. Nghe thôi đã thấy nó thú vị rồi. Tôi cũng muốn tham gia lắm chứ bộ, tại không có ai mời đi cùng nên tôi chỉ có thể đến đó để cổ vũ cho Jade-san thôi. Tôi cũng thấy không có vấn đề gì khi đi cùng nhóm Jade-san vào hôm đó hết. Mà trước đó, tôi muốn đi nhìn tận mắt cái Cổng kiểm định kia ra làm sao đã.
「Vậy hả? Cả Gordo, Ghazal, thậm chí cả ba chị cũng khen em quá trời, tiếc thiệt đó. Nếu ba chị mà rèn kiếm thì kiểu gì ông ấy cũng réo cho em cho coi」
「Rojina-san không rèn kiếm nữa hả chị?」
「U~n, chị cũng không chắc nữa. Ông ấy đã mất hứng thú lâu rồi. Nhưng từ khi thấy dao của Gordo và Ghazal em mang tới, lâu rồi chị mới thấy ông ấy nghiêm túc như vậy. Chắc… ông ấy lại nổi hứng rèn kiếm lại thôi」
Được vậy thì hay quá. Ít ra cũng không bỏ công tôi và Fina đã lặn lội đến tận đây. Không có Fina thì ai đưa con dao của Gordo-san cho ông ấy xem chứ. Nếu như tôi không đến đây thì còn lâu ông ấy mới thấy được thành quả của cậu học trò cưng chứ?
Để ông ấy thấy sản phẩm của hai cậu học trò là một điều tốt. Gordo-san và Ghazal-san chắc sẽ buồn lắm khi biết tin Rojina-san, sư phụ đáng kính của mình, đã không rèn kiếm nữa. Bởi vậy tôi cũng đang đau đầu không biết lựa lời thế nào để nói cho họ biết khi tới thủ đô và về Crimonia đây nè. Nên nói thật hay bẻ cong đi một tý nhỉ? Lỡ mà Rojina-san rèn kiếm lại thật thì chắc không tính là tôi nói dóc đâu ha.
Ăn trưa xong, chúng tôi đi thẳng đến nơi tổ chức sự kiện- nơi mà danh tiếng của thợ trèn và kỹ năng của mạo hiểm giả sẽ được đặt lên bàn cân.
「Giờ mà đi bộ thì khá là xa đó, mấy đứa thấy ổn hông? 」
Rikka-san nói chỗ diễn ra sự kiện kia nằm tận ngoài rìa thành phố lận nên từ đây tới đó hơi bị xa.
Xa? Có trang bị Gấu bảo kê tôi đây thì “xa” cũng là gần thôi, he he. Nhưng mà với hai đứa nhỏ đi chung thì…
「Em cũng muốn đến đó nữa, em sẽ đi cùng ạ!」
「Cho em theo với nha!」
Fina và Ruimin hăng hái đáp. Có vẻ tôi đã lo lắng suông rồi, hai em ấy còn nhiệt tình hơn cả tôi nữa.
ʕ ᵔᴥᵔ ʔ
Và thế là biệt đội Gấu cùng những người bạn lên đường đến Cổng kiểm định kia.
Y như Rikka-san nói… à không, phải là hơn cả lời chị ấy nói mới đúng. Gì mà hơi bị xa, phải là xaaaaaaa quá trời quá đất luôn á.
「Gì đây?」
Chúng tôi đang đứng trước một dãy cầu thang dựng đứng, dài hun hút đâm thẳng lên đỉnh núi.
「Không lẽ… nó được diễn ra ở tận trên kia ạ?」
「Tít… tít trên kia ư?」
Tôi ngước đầu nhìn lên. Dù đang mặc đồ Gấu siêu nhân nhưng mới nhìn thôi mà cặp đùi của tôi đã thấy nhức nhức rồi đó.
「Cái này… cái này có tới bao nhiêu bậc vậy chị?」
「Ai biết, chị có bao giờ đếm đâu」
Hơn 1000 bậc là còn nói giảm nói tránh đó!. Là một Hikikomori có thâm niên, tôi chưa bao giờ thấy chứ nói gì tới đi leo cái cầu thang dài như vầy. Giờ kêu tôi nhắm chừng bao nhiêu bậc thì tôi chịu thua. Nhưng tôi chắc một điều là cái cầu thang này đủ sức làm nản lòng cả những vận động viên leo núi chuyên nghiệp luôn đó.
Hứ, không gì là không thể, Gấu xung phong! Đồ Gấu muôn năm! Giày Gấu sẽ chinh phục toàn bộ các bậc thang kia! À, nhưng còn ba người kia thì lại là một câu chuyện khác…
「Fina, Ruimin, hai đứa thấy sao? Có muốn ở lại đây chờ tụi chị không?」
「Em ngày nào chả chạy nhảy trong rừng, leo núi như ăn cơm uống nước rồi. Nhiêu đây nhằm nhò gì!」
「Tuy không biết có leo được tới đỉnh không… nhưng em sẽ cố gắng hết sức đi cùng mọi người ạ」
Chậc, chỗ này mà vắng người thì tôi đã triệu hồi Gấu Yuru và Gấu Kyuu cõng cả đám đi rồi. Đằng này, lác đác có vài nhóm người, trông như mạo hiểm giả và thợ rèn, cũng đang leo lên hoặc đi xuống gần đây. Đành phải dựa vào sức mạnh của đôi chân vậy.
「Nếu mệt thì nói nha, chị cõng em cho」
Cõng Fina dễ như ăn bánh thôi, tôi có trang bị Gấu cơ mà.
「Em sẽ cố gắng hết sức ạ」
Fina nhìn lên và từ từ leo lên từng bậc thang một. Rumin thì đúng chuẩn tinh thần Elf, chạy cái vèo lên trên như một cơn gió, thậm chí em ấy còn nhảy cóc qua vài bậc thang nữa! Rikka-san lẩm bẩm trong miệng 「Mình có leo nổi không trời?」 rồi đi theo tụi nhỏ.
Tôi cũng nhanh chóng theo sau ba người bọn họ lên núi.
「U~u, Ruimin-san, cậu đi nhanh quá đó」
Ruimin không nói gì vẫy vẫy tay với chúng tôi từ tận tít trên cao. Không hổ là Elf sống trong rừng từ nhỏ. Với Ruimin thì đi lên mấy bậc thang này chẳng khác gì chạy lên núi chơi cả.
Fina định đuổi theo Ruimin nhưng được giữa chừng thì gãy gánh.
Còn tôi thì từ từ cũng leo được tới nửa đường rồi. Giờ thì tôi đã bắt kịp Fina rồi này.
「Khi nào thấy mệt thì báo chị nhé」
「Vâng ạ」
Chúng tôi cứ thế leo các bậc thang với người dẫn đầu là Ruimin. Rikka-san, Fina và tôi thì từ từ đi theo sau. Được tầm nửa đường thì Fina dừng lại.
「Fina à, nghỉ xíu đi em」
Tôi lấy nước lạnh ra từ Hộp gấu đưa cho Fina. Fina nhận lấy, tu một hơi hết sạch.
「Cảm ơn chị, Yuna-oneechan」
「Yuna-chan, cho chị một ly nữa!」
Tôi đưa cho Rikka-san một ly nước mát lạnh.
「Uống nước lạnh đã quá」
「Yuna-san, em cũng muốn uống nước nữa~」
Ruimin từ đâu phóng xuống như tên lửa ngay cạnh tôi. Này, mỡi nãy em còn mãi tít trên kia mà? Thật không thể tin nổi cô bé Elf này từng xỉu ngay đơ trước nhà tôi. À quên, lúc đó em ấy dính phải debuff “đói” hành hạ hết mấy ngày liền mà.
Tôi đưa cho Ruimin một ly và em ấy uống luôn trong một hớp.
Bù nước xong, chúng tôi tiếp tục lên đường.
「Fina nè, nếu em mệt thì chị sẵn sàng cõng em đi mà. À, hay em thích được bế công chúa hơn?」
Tôi ước gì mình có thể gọi Gấu Yuru và Gấu Kyuu ngay tới ngay bây giờ, tuy nhiên đó là điều bất khả thi lúc này nên tôi đành đưa lưng và tay mình ra chiêu dụ.
「U~u, em có phải là con nít nữa đâu, em không sao hết đó」
Fina phùng cặp má phúng phính giận dỗi và kiên quyết từ chối để tôi cõng hay bế. Có phải tôi coi em ấy là em bé đâu, tôi chỉ lo em ấy sẽ mệt thôi mà.
「Chị không thấy mệt sao, Yuna-oneechan? Hồi đi biển chị còn xỉu lên xỉu xuống nữa mà」
「Hồi đó chị hông được thần gấu phù hộ thôi. Giờ thì chị có rồi nên thấy khỏe re à」
「Thần, thần gấu phù hộ?」
Rikka-san thở hổn hển hỏi.
「Em được thần Gấu ưu ái ban phước và nhận được sức mạnh của gấu cường hóa cơ thể thôi à」
Tôi khéo léo trộn lẫn khái niệm về thần gấu và ma thuật cường hóa.
Leo cái cầu thang trông dài tới vô tận này mà không có trang bị Gấu thì tôi đã tèo từng những bậc thang đầu tiên rồi. Bởi vậy tôi không thể từ bỏ trang bị Gấu được nữa.
Khi tôi leo cầu thang trong trang bị buff khủng thì Fina vừa leo vừa đổ mồ hôi đầy đầu.
U~u, tự dưng thấy tội lỗi quá.
「Fina, lưng với tay của chị rảnh lắm nè」
Tôi đưa lưng và tay mình về phía Fina.
Fina chỉ cười nhẹ và nói 「Không cần đâu ạ, em cảm ơn」
ʕ ᵔᴥᵔ ʔ
Cuối cùng, sau một khoảng thời gian tưởng chừng như vô tận, chúng tôi cũng đặt chân lên được bậc thang cuối cùng! Đứng trên đỉnh, phóng tầm mắt xuống dưới, con đường cầu thang kéo dài như một con rắn khổng lồ xuống tận chân núi. Làm thể quái nào mà chúng tôi leo hết được đống bậc thang này hay vậy? Không có đồ Gấu thì đừng có mơ tôi đặt chân lên đây. Vậy mà ba người bình thường cạnh tôi đây đã làm được điều tưởng chừng là không thể này.
「Tuy… mệt quá trời…. nhưng em thấy... không uổng công chút nào!」
Fina nói giữa những tiếng thở mệt nhọc khi đang ngắm nhìn thành phố bên dưới. Toàn cảnh thành phố hiện ra trong mắt chúng tôi. Chỉ cảnh này thôi đã xứng đáng với công leo cầu thang ban nãy rồi.
「Không lẽ người nào muốn tham gia sự kiện này đều phải leo cầu thang đến tận đây ư?」
「Dù gì thì một năm mới có một lần mà. Với lại các thợ rèn cũng ở bên đồng hành cùng các mạo hiểm giả, những người tham gia đánh giá, nên cũng không sao đâu」
Phải ha, mạo hiểm giả mà lị. Mấy người đó suốt ngày trèo đèo lội suối, băng rừng vượt núi như cơm bữa, thể lực của họ ở một tầm cao mới rồi, dăm ba cái bậc thang này chỉ là muỗi. Không có buff Gấu có khi tôi còn không có cửa làm mạo hiểm giả tập sự luôn đó.
Sau khi thưởng thức xong “view triêu đô”, tôi chuyển tầm mắt mình lên trên. Có một quảng trường hình vuông ở trên đỉnh cầu thang, đứng đây có thể thấy thấp thoáng bóng một tòa nhà ở phía sau nữa kìa. Quanh tòa nhà kia tụ tập những người đã thành công chinh phục cầu thang này. Hình như là nhóm mạo hiểm giả và các thợ rèn. Chắc họ cũng tới đây xem trước như chúng tôi.
Các mạo hiểm giả đến đây thám thính tình hình đều ngạc nhiên khi thấy tôi cùng trang bị Gấu của mình, nhưng tôi cứ bơ họ như bình thường và tiến về phía tòa nhà. Tòa nhà kia trông cứ như một cái đền màu trắng vậy. Trước ngôi đền kia là một cái cổng khổng lồ.
「Đây là Cổng kiểm định hả chị?]
「Không, cái cổng kia nằm sau cái cổng này cơ」
「Chúng ta có thể vào trong không?」
Tôi gõ mạnh vào cánh cửa kia bằng Tay gấu.
「Hội trưởng Hội thợ rèn sẽ mở nó khi cánh Cổng kiểm định mở ra. Cho tới lúc đó, không ai được phép vào trong」
「Vậy khi nào thì họ sẽ mở nó ra? Nghe đồn thì cũng sắp rồi nhỉ?」
Bài kiểm tra của Toya sẽ kết thúc lúc Cổng kiểm định đóng lại. Do tò mò nên tôi đã hỏi.
「Không ai biết chính xác cả. Tụi chị chỉ biết là vào tầm giờ này mỗi năm Cổng kiểm định sẽ mở ra thôi à」
「Nghe chị nói cứ như là nó tự mở nhỉ?」
「Chính xác. Cổng kiểm định sẽ tự động mở ra. Bởi vậy không ai biết chính xác khi nào nó mở cả. Hình như cách đây cũng lâu lắm rồi, có người đã cố mở nó ra nên người ta mới phải xây tòa nhà này đó. Giờ thì chẳng ai có thể lén vào trong để dùng nó nữa」
Có vẻ ai đó đã mất kiên nhẫn và tính phá cổng chui vào, lũ ngốc luôn phá phách ở mọi nơi ha.
Nhưng giờ thì tôi biết là không có ngày cố định Cổng kiểm định sẽ mở ra. Mong nó sẽ sớm mở ra vậy.