Dịch và edit bởi JunnySnow
ʕ ꈍᴥꈍʔ
「Trong này nhiều gấu quá đi!」
Vừa vào trong, Misa nở nụ cười tới tận mang tai vì trên từng bước tường, từng cây cột và trên các dãy bàn đều được trang trí với rất nhiều chú gấu với nhiều hình dáng khác nhau. Một chú gấu đang leo lên tường này. Một chú gấu khác thì đang trèo lên cột nhà. Ở trên bàn thì có gấu đang chạy này, gia đình gấu ba người này, gấu đang thủ thế chiến đấu này, gấu nằm ngủ, gấu ôm cá và rất rất nhiều các chú gấu khác nữa.
Misa hết nhìn chỗ này rồi ngó sang chỗ khác hệt như một đứa trẻ được dẫn đến công viên giải trí vậy. Tiếp đó, em ấy chuyển tầm mắt sang các nhân viên nhỏ tuổi trong quán.
「Mọi người giống Gấu-san ghê. Còn có rất nhiều bạn tầm tuổi em nữa này」
Có vài chuyện hơi khó nói. Tất cả những đứa trẻ ở đây đều tự nguyện dâng hiến bản thân làm việc cho tôi chứ tôi không có ép buộc gì đâu nhé. Với lại cũng có nhiều đứa trẻ trên thế giới này đều đang làm việc để phụ giúp cho gia đình mình mà.
「Đồng phục của mọi người đáng yêu quá đi mất. Tiệm của chị có nhiều gấu thật đấy ạ」
Misa phấn kích quá mức nên tôi phải nắm lấy tay dắt em ấy đến quầy mua bánh.
「Chào mừng quý khách, Yuna-chan」
Karin-san đang trực tại quầy bánh mì.
Khi Misa gặp Karin-san, con bé lẩm bẩm 「Chị ấy không giống gấu ha」. Tôi nghe hết đấy và có vẻ Karin-san cũng nghe được luôn.
「Hôm nay cậu dắt theo một cô bé mình chưa gặp bao giờ nha」
Karin-san nhìn xuống Misa.
「Em là Misana đến từ thành phố Sheleen ạ. Lần này em được Yuna-oneesama và Noa-oneesama mời đến thị trấn Mereera chơi. Rất vui được gặp chị ạ」
「… Yuna-oneesama?」
「Vâng, em gọi chị ấy như vậy ạ」
「Yuna-san, đứa nhỏ này là ai vậy?」
Karin-san nhỏ giọng hỏi. Hình như cậu ấy đã phát hiện ra điều gì đó rồi.
「Kiểu giống Noa ấy?」
Nhiêu đó chắc Karin-san hiểu rồi ha.
「Xin đừng lo. Chị có thể đối xử với em như Fina-chan và Shuri-chan ạ」
Karin-san vẫn tỏ vẻ khó xử dù Misa đã nói thế.
「À mà chị gọi Noa-oneesama như thế nào ạ?」
「… Tôi luôn gọi ngài ấy là Noire-chan」
Tôi từng thấy hơi lo khi Noa bắt những đứa trẻ tại trại mồ côi gọi em ấy là 「Noire」. Tuy nhiên, vì không thể lơ đi thân phận của con bé nên Karin-san và Morin-san đã quyết định gọi con bé là 「Noire-chan」.Thế là những đứa trẻ tại viện mồ côi cũng bắt chước gọi con bé là 「Noire-chan」 và 「Noire-oneechan」. Nhưng tôi chưa bao giờ thấy mấy đứa con trai lớn hơn một chút bắt chuyện với con bé.
Nói thêm là chỉ tôi, Fina và Shuri là gọi em ấy bằng biệt danh Noa thôi.
「Vậy xin chị hãy gọi em là Misana đi ạ」
「Vậy chị sẽ gọi em là Misana-chan nhé」
「Được ạ」
「Misana-chan, em muốn ăn loại bánh mì nào?」
「Loại nào trông cũng ngon hết nên em cũng không biết nữa ạ」
Misa nhìn lướt qua một lượt tất cả các loại bánh mì trong quán.
Sau đó, tầm mắt của Misa đã dính chặt vào một loại bánh mì trong đó.
「Bánh mì gấu-san! Em muốn ăn bánh mì gấu-san ạ!」
Misa mở to mắt cứ hết nhìn tôi lại nhìn vào bánh mì.
Đúng vậy, thứ Misa đang nhìn chằm chằm chính là một cái bánh mì tròn có mặt gấu đáng yêu.
「Xin cho em một bánh mì gấu-san ạ」
「Loại bánh này nổi tiếng lắm, vì mới vừa ra lò nên cực kì ngon nha」
Karin-san đặt bánh mì lên dĩa.
「Còn mấy em muốn ăn gì?」
「Karin-san, xin hãy cho em một phần bánh mì gấu-san ạ」
「Em cũng vậy luôn」
「Nếu ai cũng ăn thì cho em xin một phần bánh mì gấu-san luôn ạ」
Lúc Misa chọn bánh mì Gấu-san thì cả Noa, Shuri cũng chọn theo, và rồi cuối cùng thì Fina cũng chọn ăn nó luôn.
Tôi và Mil, một đứa trẻ làm việc trong quán, đã làm ra món bánh mì gấu này.
Mọi chuyện bắt đầu khi những đứa nhỏ trong trại mồ côi nhờ Mil làm món bánh mì gấu. Tuy nhiên em ấy lại gặp khó khăn và làm hoài mà không thành. Thấy vậy nên tôi đã giúp con bé một tay vì tụi nhỏ trong viện.
Tôi không nghĩ việc ấy có gì sai cả, nhưng chỉ vài ngày sau, một loạt bánh mì đã được bày ngay ngắn trên kệ trong quán làm tôi nhớ lại vài chuyện không vui.
Lúc tôi hỏi Mil chuyện gì đã xảy ra, con bé nói Karin-san muốn bán nó trong quán.
Sau đó, chuyện dần tới tai Morin-san và Tirumina-san rồi cuối cùng cửa hàng quyết định bán luôn món bánh mì gấu ấy. Tại sao? Tại sao họ không bàn chuyện với tôi? Tôi cảm thấy như có âm mưu độc ác nào đó nhằm vào tôi hay chỉ do tôi đang nghĩ quá lên?
Rồi giờ đây, món bánh mì gấu đã trở thành một trong những món bán chạy nhất của quán.
Tuy có hơi chần chừ, nhưng tôi đã chọn một phần ăn khác. Còn về phần Karin-san thì cậu ta đang bận cười ha hả kìa.
「Mình trả tiền này」
Tôi đưa tiền cho Karin-san.
「Cảm ơn quý khách」
Karin-san cảm ơn tôi, nhận tiền rồi quay về quầy.
「Yuna-oneesama, chị vẫn phải trả tiền dù đây là tiệm của chị ư?」
「Khi nào đến đây làm khách thì chị cũng trả tiền hết」
Chúng tôi đặt bánh mì lên dĩa rồi ngồi tại một bàn trống.
ʕ ᵔᴥᵔ ʔ
「Gấu-san đang ngủ kìa」
Misa vui vẻ chạm vào bức tượng gấu đang ngủ trên bàn. Sau đó, con bé với tay định lấy nó đi.
「U~u, em không lấy nó được」
「Có kéo kiểu gì đi nữa thì em cũng không gỡ nó ra được đâu」
Những người mới đến đây cũng cố lấy mấy bức tượng gấu hết. Nhưng mà lũ gấu trong tiệm không có dễ lấy đâu. Misa trông buồn ra mặt. Chị đã cho em cặp gấu bông rồi mà, đừng đòi hỏi thế chứ em.
「Mau ăn đi không là nó nguội đó」
Bánh mì vừa mới ra lò đấy. Tốt nhất nên ăn lúc nó vẫn còn nóng.
Nghe lời tôi, Fina và Noa liền xé cặp tai của bánh mì gấu-san ra để ăn.
Shuri cũng cầm bánh mì gấu-san lên ăn luôn. Ai cũng ngồi ăn ngon lành trong khi Misa lại ngập ngừng và không muốn ăn.
「Em không ăn hả?」
「Em thấy tội cho nó quá」
「Misa, chị hiểu mà. Lúc mới ăn bánh mì gấu-san chị cũng đau lòng lắm」
「Noa-oneesama cũng vậy luôn sao?」
「Nhưng sau khi ăn nó nhiều lần thì chị đã có thể ăn nó như thường」
Thói quen khá là đáng sợ đó.
「À, lúc chị xé tai của bánh mì gấu-san, Shuri đã rơm rớm nước mắt luôn」
「Em có khóc đâu」
Shuri phụng phịu nói khi đang vui vẻ ăn bánh mì Gấu-san.
「Bây giờ thì Misa mau ăn bánh mì của mình đi. Tuy có mặt gấu nhưng nó chỉ là bánh mì thôi, ăn ngon lắm đó」
「Vâng ạ」
Misa xé một bên tai của bánh mì Gấu-san cho vào miệng.
「Ngon quá」
Vừa ăn được một miếng, con bé dần ăn sạch cả cái bánh mì luôn.
Nói thêm, tôi không muốn nghĩ rằng mặt tôi đang bị ăn mất đâu. Dù gì mặt tôi cũng có phải mặt gấu đâu.
ʕ ᵔᴥᵔ ʔ
Xử lý xong chỗ bánh mì, một cô bé làm việc trong quán chạy lại đây.
「Yuna-oneechan, Morin-san muốn gặp chị một lát ạ」
「Morin-san?」
「Vâng, dì nhờ em gọi Yuna-oneechan vì dì ấy muốn gặp chị ạ」
Hmm, gì thế nhỉ? Có liên quan đến Mereera hả?
「Mấy đứa, chị sẽ ra sau bếp một lát nên hãy ngồi đây chờ chị nha」
Bỏ bốn đứa nhỏ lại, tôi bước ra sau bếp.
「Morin-san, cô cần gì ạ?」
「Yuna-chan, cái này là sao? Bỗng nhiên Gentz-san mang thịt Bò cạp tới rồi nhờ cô nấu nó. Dù đã nhận được tin nhắn nhưng nó vẫn…」
A, cô muốn hỏi chuyện này à?
Tôi đã quá mệt mỏi sau show diễn áo tắm nên đã nhờ Gentz-san nhắn lại giùm. Tôi quên mất đó chỉ mới là ngày hôm qua.
「Vì có vài nguyên liệu nấu ăn trong người nên con muốn chúng được nấu thành món. Nếu nó ngon thì chúng ta có thể bán nó trong thời gian đặc biệt đó」
「Nếu vậy thì con phải nói đàng hoàng chứ」
「Cho con xin lỗi」
「À mà này, dù chúng ta sắp tới Mereera mà con vẫn vô tư thật đó, Yuna-chan」
Morin-san ngạc nhiên nói.
Đúng thật, chúng tôi sắp có một chuyến đi chơi trong kì nghỉ dài. Thế mà giờ tôi còn tính đến chuyện thêm một món mới vào thực đơn của quán nên đương nhiên là cô ấy sẽ làm vẻ mặt đó rồi.
「Thế cô có thể nấu chỗ thịt đó không ạ?」
「Được thôi. Tuy không hợp lắm với bánh mì nhưng với pizza thì lại khác. Cô đã làm thử một cái rồi, nó ngon lắm đó」
Đúng vậy, hình như cô ấy đã làm vài cái luôn rồi.
「Vì cô mới làm thử thôi nên Yuna-chan cũng ăn thử đi」
Vừa dứt lời, Morin-san khéo léo làm phần khuôn bánh pizza rồi rắc nguyên liệu lên đó. Cuối cùng, cô ấy cho thịt Bò cạp vào rồi đẩy cái bánh vào lò.
Một lúc sau, mùi thơm ngào ngạt tỏa ra khắp khu bếp.
「Con ăn nó với nhóm của Fina-chan đi, nhớ nói cho tụi cô biết mấy đứa nghĩ gì nhé」
Hình như cô ấy biết tôi đã dẫn bốn đứa nhỏ tới đây.
Tôi quay về khu nhà ăn với dĩa pizza Bò cạp.
「Yuna-san, pizza gì vậy ạ?」
「Morin-san vừa làm ra một loại pizza mới nên tụi mình ăn thử đi. Mấy đứa vẫn còn bụng để ăn chứ?」
「Vâng, em vẫn ổn ạ」
「Em cũng vậy luôn ạ」
Mừng là đám Fina vẫn còn ăn được. Tuy không nhiều lắm nhưng mình tôi không thể xử hết đống này.
Tôi chia phần pizza đã được cắt vào dĩa từng đứa.
「Nóng lắm đấy, cẩn thận nha」
Mấy đứa nhỏ nhào vô ăn trước khi tôi kịp nói hết. Hậu quả là đứa nào đứa nấy đều há hốc mồm thổi phù phù vì nóng. Tôi cũng bắt đầu ăn luôn.
Cũng ngon đấy. Tuy không biết thịt Bò cạp có vị gì nhưng nó lại giòn giòn như tôm ấy.
「Ngon quá」
「Yuna-san, đây là thịt gì vậy ạ?」
Tôi có nên nói cho mấy đứa không?
「Là thịt Bò cạp đó」
「Bò cạp? Nói mới nhớ, Lala từng nói đã mua thứ thịt ấy」
Tôi vừa mang đống Bò cạp ra hôm qua nên thịt của nó được bày lên kệ hàng nhanh đến thế cũng không có gì làm lạ. Mà người xử lý việc này là Guild nên chắc họ cũng muốn bán chúng càng nhanh càng tốt.
「Chị ấy nói nó bổ lắm ạ」
「Thật hả?」
Tôi có hơi dè chừng khi nói đây là thịt Bò cạp, nhưng họ vẫn mua nó như thịt thường.
Mà cái pizza này cũng không tệ. Như Lala nói, ai mà không muốn ăn đồ bổ càng nhiều càng tốt chứ?
Nếu vậy chắc tôi nên nói cho Morin-san biết, chúng tôi có thể bán hết cả chỗ thịt trong kho hoặc có thể bán nó trong một khoảng thời gian nhất định đó.
「Lúc đầu em cũng hơi do dự khi nghe về Bò cạp nhưng ăn rồi mới biết nó ngon lắm ạ」
Nói chung là có bỏ gì vào pizza thì nó cũng ngon hết.
Hình như mọi người đều đánh giá nó khá cao.
Sau đó chúng tôi nói ý kiến của cả bọn cho Morin-san rồi rời khỏi nơi này.