Tất cả họ tự giới thiệu bản thân.
Tóc dài–kun là Timor.
Tóc ngắn-kun là Marcus.
Tóc mũi khoan màu vàng là Cattleya.
Con gái của Eleanora-san là Shia.
Sau buổi chào hỏi đơn giản thì chúng tôi đi ra xe ngựa đang đợi chúng tôi ở bên ngoài.
Chúng tôi chia tay với hiệu trưởng và Eleanora-san ở đây.
Từ lúc mà chúng tôi rời khỏi phòng học thì bài rèn luyện thực tế đã bắt đầu.
Tôi đang đi sau cái nhóm đó thì Shia chậm dần và đi kế bên tôi.
“Yuna-san, đã lâu không gặp.”
“Đúng thế, chúng ta chưa hề gặp nhau kể từ bữa tiệc sinh nhật có phải không?”
“Mẹ tôi nó là cậu đã đến thủ đô vài lần. Và mang theo rất nhiều món ăn ngon theo cùng.”
“Tôi đem nó cho công chúa Flora, nhưng bằng cách nào đó, cứ mỗi lần nhứ thế thì Eleanora-san đều thình lình xuất hiện và ăn cùng chúng tôi.”
“Mạng lưới thông tin của mẹ rất là kinh khủng mà.”
Nó còn hơn cả kinh khủng nữa, nó là một câu hỏi không lời giải mà với nó cô ấy có thể trở thành 1 trong 7 điều bí ẩn của thế giới.
“Tôi đã không biết là cậu sẽ thành người hộ tống của chúng tôi đó.”
“Eleanora-san nói với tôi là cậu sẽ ở trong nhóm khi tôi đã chấp nhận.”
“Mẹ biết nhưng lại giữ bí mật, huh.”
Cậu ấy phồng má và bĩu môi thể hiện sự bực mình.
Nó thật là dễ thương khi một cô gái xinh đẹp làm thế, huh.
Ngay cả khi nếu tôi làm y như thế…….Tôi không nên nghĩ về nó nữa.
Sau khi kết thúc cuộc nói chuyện với Shia, chúng tôi rời học viện và đến sân sau.
Tại sao chúng tôi lại đến đây? Có thể nào là chuyện thường xãy ra trong trường?
Như hâm dọa, đánh đập và trấn lột.
Tôi đã nghĩ như thế, như xem ra không phải.
Có một cái xa ngựa ở đó.
Vậy có một nôi như thế này luôn sao.
“Tôi biết mà, chúng là nhóm cuối cùng.”
Marus nói trong khi nhìn xung quanh.
“Nhóm cuối cùng?”
“Có nhiều nhóm giống như chúng tôi vậy, nhưng mà họ sẽ đến những địa điểm khác nhau. Marcus đang ganh đua với những đứa con trai khác là ai sẽ trở về đầu tiên.”
“Thật là ngu ngốc.”
Cattleya trông bực mình vì hành vi của những cậu trai.
Tôi đồng ý với cậu ấy.
“Mọi người đang làm gì thế? Chúng ta nên lên đường nhanh.”
Marcus người đã ở trên xe ngựa la lên.
Nó là xe ngựa có mái che. Như thế chúng tôi sẽ không bị ướt nếu trời có mưa, huh?
Có hai con ngựa kéo xe nên tôi nghĩ chúng có thể đủ sức kéo nó.
Khi tôi đang đi qua to xe ngựa để lên thì Marcus nói với tôi.
“Tôi không biết tại sao cô lại đi với chúng tôi, nhưng ít nhất đừng có làm vướn chân chúng tôi!”
“Đúng thế. Xin đừng có kéo điểm chúng tôi xuống.”
Hai tên ngốc Marcus và Timor đã nói như thế.
Tối muốn về. Nếu mà Shia không có ở đây thì tôi sẽ về ngay và luôn.
“Này mấy người thật thô lỗ với Yuna-san. Cô ấy là bảo vê của chúng ta, nên hãy nói một cách lịch sự.”
“Tôi không thể lịch sự với Gấu! Hơn nữa chúng ta không có yếu đến nổi cần sự bảo vệ từ một cô gái nhỏ hơn chúng ta.”
“Tôi không thể tin được cô ấy là mạo hiểm giả rank C. Đây chắc chắn là một phần của bài kiểm tra.”
“Cậu chắc chứ? Nếu thế thì có nghĩa là chúng ta phải bảo vệ cô gái này sao?”
“Không thể nào.”
“Thật phiền phức. Shia, Cattleya hai người hãy chăm sóc cô gái kì lạ này. Mấy người đều là con gái đúng không?”
“Cậu nói một chuyện thật sự rất ích kĩ, cậu….”
Khi Cattleya đang phàn nàn thì Shia đã dừng cô ấy lại.
“Tôi không để ý đâu. Tôi sẽ chăm sóc cho Yuna-san.”
“Shia-san?”
“Cậu đã nói rối đó nha. Nên chắc chắn phải trông chừng cô gái đó. Chúng tôi sẽ không làm đâu.”
Bọn con trai cười vui vẻ như đã đẩy được phiền phức cho người khác và đi tới toa xe.
Shia cũng đang cười, nhưng tôi chắc rằng lí do họ cười rất khác nhau.
“Yuna-san chúng ta cũng lên xe luôn đi.”
Shia nắm lấy tay tôi và chúng tôi cùng leo lên ở phía sau xe.
Những túi bột lúa mì mà cần phải chuyễn đến ngôi làng dự định, đã được bỏ lên xe ngựa cả rồi.
“Tôi không bận tâm việc chăm sóc Gấu-san, nhưng cậu thật sự ổn với no sao, Shia-san?”
“Cậu cũng đồng ý sao? Tôi có thể làm một mình mà.”
E~to, bình thường thì tôi nên là người chăm sóc họ mới đúng có phải không?
“Tôi không bận tâm trong coi những cô gái nhỏ là nhiệm vụ của quý cô mà.”
“Carrleya-san, cám ơn.”
“Cậu không cần phải lo. Vậy Gấu-san , nếu cậu có bất cứ vấn đề gì xin hãy cứ nói với chúng tôi, được không?”
Thế có nghĩa là Cattleya-san không hề tin tôi có thể bảo vệ cô ấy có phải không? Hay là cô ấy không hề không hề coi tôi là hộ vệ luôn?
“Xin hãy chăm sóc tôi.”
Đó là tất cả tôi có thể nói.
“Quan trọng hơn, họ không có cái xe ngựa nào tốt hơn à?”
Cattleya-san càu nhàu trong khi nhìn xung quanh ơ bên trong xe ngựa.
“Không thể khác được đâu Cattleya-san. Đây là xe ngựa chuyễn đồ mà.”
“Tôi hiểu nhưng tôi vẫn cảm thấy chán nãn khi biết rằng phải ở trong này trong vài ngày nữa.”
Tôi hoàn toàn đồng ý với cô ấy.
Khi tôi đi xa tôi thường ngồi trên những bộ lâu gấu mềm mại. Còn ngủ ở trong nhà Gấu, nhưng lần này thì tôi không thể sử dụng chúng được.
“Yuna-san, sao cậu không sử dụng Gấu-san?”
Shia nói nhỏ.
“Eleanora-san không cho sử dụng.”
“Tại sao?”
“Cô ấy nói tôi không thể sử dụng hai em ấy, vì có thể làm cho lũ ngựa hoảng sợ.”
Maa, nó tùy thuộc vào những con ngựa nữa, như ngựa của Gran-san và guild master thì hoàn toàn không sao, nên tôi không nghĩ nó sẽ gây ra vấn đề gì.
“Tệ thật. Noa lúc nào cũng khoe về chúng, nên tôi nghĩ sẽ rất tuyệt nếu tôi có thể cưởi Gấu-san nữa.”
“Quái vật sẽ không đến khi hai em ấy xuất hiện, nên tôi nghĩ sẽ không tốt cho việc rèn luyện.”
“Được rồi. Lần này tôi sẽ từ bỏ.”
“Từ bỏ cái gì?”
“Cattleya-san cậu đang nghe sao?”
“Không tôi chỉ nghe cậu nói ‘Tôi sẽ từ bỏ thôi’ với một vẽ mặt chán nãn.”
“Không có gì quan trọng đâu, nên cậu không cần phải lo lắng.”
“Cậu chắc chứ? Nếu có chuyện gì mà tôi có thể giúp thì đừng ngại mà noi cho tôi biết được không?”
“Cám ơn cậu, Cattleya-san.”
“Không có chi.”
Cattleya-san lấy một cái gối từ túi đồ của cô ấy và ngồi lên.
Cô ấy đã chuẩn bị khá tốt, huh.
“Yuna-san, cậu có thể sự dụng cái gối của tôi nếu muốn.”
Shia muốn tôi dùng gối của câu ấy. Dường như cậu ấy chỉ có 1 cái. Thật sự cậu ấy muốn đưa cho tôi cái gối duy nhất sao?
“Không cần. Tôi cũng có một cái mà.”
Tôi lấy một cái gối ra từ hộp Gấu. Cái gối được thêu hình gấu ở trên.
Một trong những đứa trẻ của cô nhi viện đã làm nó cho tôi như lời cám ơn.
Đây là món đồ kĩ niệm, nên tôi bỏ nó vào trong hộp Gấu.
Tôi âm thầm cám ơn em ấy và ngồi lên cái gối.
“Chúng ta sẽ khởi hành ngay bây giờ.”
Marcus la lớn vào trong to axe ngựa.
“Được!”
“Chúng tôi đã sẵng sàng.”
Cả hai cô gái trả lời và xe ngựa bắt đầu di chuyển.
Chúng tôi đi qua cổng chính của thủ đô.
“Chúng tôi sẽ lái nó bây giờ, nhưng chúng ta sẽ thay đổi vào trưa.”
Xe ngựa chậm rãi tiến đến cái làng mà chúng tôi muốn đến.
“Yuna-san, Noa vẫn khỏe chứ?”
“Em ấy sao. Em tận dụng bất kì cơ hội nào để trốn khỏi biệt thự và đến cửa hàng của tôi.”
“Tôi nghe cha nói cậu đã làm một cái cửa hàng rất lớn vào hôm trước. Tôi thật sự rất ghen tị với Noa.”
“Ara, Gâu-san, cậu đang điều hành cửa hàng sao? Không phải cậu là mạo hiểm giả sao?”
“Tôi là mạo hiểm giả. Tôi chỉ xây cửa hàng và người khác sẽ quản lí nó.”
“Ara, cậu rất giàu có a?”
“Maa, tiền là thứ duy nhất mà tôi có mà.”
“Cha nói thức ăn ở đó rất là ngon. Tôi thật sự muốn về Crimonia sớm.”
Shia nói như thế. Cậu ấy nhớ Crimonia sao?”
“Cậu phải đợi cho đến kì nghĩ đã.”
“Tại sao kì nghĩ không đến sớm hơn?”
“Shia-san, xin hãy mang tôi theo cùng khi cậu đi đến đó được không?”
Dường như Shia và Cattleya có quan hệ rất tốt.
Cattleya không xem tôi như là một mạo hiểm giả rank C, nhưng tôi vẫn nghĩ cậu ta là người tốt. Nếu mà như thế, tôi nghĩ là tôi sẽ có thể chịu đựng thêm vài ngày nữa.
Trong khi tôi đang chìm đắm trong suy nghĩ, thì xe ngựa vẫn cứ di chuyễn mà không gặp vấn đề gì.
Hết lần này đến lần khác, tôi dùng sử dụng ma thuật dò tìm để nhìn xung quanh, nhưng mọi thứ rất yên bình.
Chuyện duy nhất tôi phải phàn nàn là cái xe ngựa rung lắc nhiều quá. Nên nếu tôi mà không có cái gối thì mông tôi chắc bây giờ đang rất đau.
Maa, vì tôi có bộ đồ Gấu nên chuyện đó sẽ không xãy ra đâu, nhưng tôi vẫn nên cám ơn đứa trẻ từ cô nhi viện. Chắc tôi phải mua quà lưu niệm từ thủ đồ về cho em ấy.
Thời gian trôi qua, chúng tôi nghỉ ngơi để ăn trưa và cho bọn ngựa thời gian nghỉ ngơi.
Những học sinh lấy bánh mì ra hay những thứ dễ làm từ túi đồ của họ.
Thật là những món ăn đáng thất vọng.
Trong hộp Gấu của tôi, tôi có chuận bị những món ăn vẫn còn nóng hổi.
Tuy nhiên, tôi không thể chỉ mang những món những món như thế được, nên tôi quyết định ăn vài cái sandwich mà Morin-san đã làm cho tôi nữa.
Sandwich trứng, phô mai sandwich, sandwich rau, sandwich khoai tây trộn, sandwich thịt….Tôi có rất nhiều loại khác nhau.
Đúng là Morin-san nhìn rất là ngon.
“Yuna-san nó nhìn ngon quá.”
Shia đang nhìn vào sandwich của tôi.
“Muốn một cái không?”
“Tôi thật sự có thể có một cái?”
“Un. Tôi có rất nhiều mà. Còn Cattleya cậu có muốn một cái luôn không?”
Cattleya đang thèm muốn nhìn về phía tôi, nên tôi cũng hỏi cậu ấy luôn.
“Thật sự không sao chứ?”
“Được mà.”
Tôi đưa cho mỗi người họ một cái sandwich.
“Ngon quá!”
“Nó ngon hơn cả thức ăn mà đầu bếp của chúng tôi làm.”
“Vì được làm bởi một thợ làm bánh ưu tú mà.”
Tôi đã vui như tôi là người đã được khen vậy.
Trong khi chúng tôi đang vui vẻ ăn sandwich thì Marcus nhìn chúng tôi từ xa. Khi mà cậu ta nhận thấy tôi đã chú ý thì cậu ta quay mặt đi.
Sau khi thời gian nghĩ ngơi kết thúc, và đến phiên các cô gái lái xe. Đúng như tôi nghĩ, tôi không có đủ rộng lượng để có thể ép mình ngồi chung với nhóm con trai ở bên trong, nên Shia, Cattleya và tôi cùng ngồi ở phía trước.
Xe ngựa tiếp tục tiến đến nơi mà chúng tôi đã định.
Chúng tôi vẫn còn gần thủ đô, nên không hề chạm mặt con quái vật nào cả, và bây giờ đêm đầu tiên đã đến.
--------------------------------------------------