「Yuuki Hikari, 0 tuổi desu」
Buổi sáng, tại phòng ăn của biệt thự.
Đứng trước Delfina, Nana và Miu, Hikari cúi chào một cách lễ phép.
Mới sáng sớm tỉnh dậy đã thấy một cô bé nên ai ai cũng bất ngờ.
「Yuuki…..lẽ nào, Yuuki-sama?」
Delfina nhìn tôi với vẻ mặt "Đừng bảo là".
「Yeah, con gái anh đấy.」
Tất cả đều "Eeehhhhhh" cùng một lúc.
「A-Anh có con gái rồi á?」
「Ờ, từ hôm qua.」
「Eh?」
「Ra vậy, là con gái nuôi sao.」
Nana điềm đạm nói. Cả Delfina và Miu đều thấy rất thuyết phục .
Mà, bảo là có một đứa con lớn bằng này chỉ từ hôm qua thì ai cũng nghĩ như vậy thôi.
「Vậy thì, Chủ nhân, uhmmm…...ai là Okaa-sama của Hikari-sama vậy ạ?」
「Đây.」
Tôi giơ Eleanor lên .
「Eh?」
「Đây là Okaa-sama đấy.」
Cả 3 cô gái đều có vẻ kì quái trên mặt. Như thể muốn nói “Anh ta đang nói cái qq gì thế” .
Và Delfina thậm chí còn đang nhìn tôi bằng ánh mắt thương hại.
「Hikari.」
「Gì vậy ạ, Otou-san.」
「Con biến về dạng kiếm được không.」
「Un, con biết rồi!」
Hikari biến thành dạng Quỷ Kiếm như được bảo.
Chứng kiến một cô bé biến thành Quỷ Kiếm ngay trước mắt mình, cả 3 người ngày càng ngạc nhiên hơn.
Tôi đặt Eleanor bên cạnh con bé.
Hai thanh Quỷ Kiếm trông y hệt nhau, chỉ khác về kích cỡ mà thôi.
「Thế này đã đáng tin chưa?」
Tôi hỏi, nhưng không ai trả lời, bọn họ vẫn đều đang ngơ ngác.
Một lát sau, Delfina là người đầu tiên bình tĩnh lại.
「C-Chuyện này thật bất ngờ . Em luôn nghĩ rằng anh là người một ngày nào đó sẽ làm nên những điều vĩ đại, cơ mà khiến một thanh Quỷ Kiếm có thai……quá ngoài dự đoán rồi.」
Tôi cũng đồng ý với cô ấy.
Tôi éo thể ngờ được rằng mình lại khiến Eleanor có thai.
「Quả đúng là Chủ Nhân desu.」
「Umu, đó là lí do anh xứng đáng trở thành Aruji của em.」
「Nhân tiện thì, cũng chỉ có mình Yuuki-sama có thể cầm Hikari-sama thôi sao?」
「Ahh, anh cũng không biết nữa. Em muốn thử không?」
「Uhm……」
Delfina do dự vì những trải nghiệm đắng ngắt trong quá khứ.
「Có anh đây rồi.」
「……vậy thì」
Dường như nhớ lại gì đó, cô ấy vươn tay về phía Hikari với khuôn mặt đỏ bừng.
Thật cẩn thận chạm vào, rồi cố nhấc lên, nhưngーー
「N-Nặng quá.」
「Nặng sao?」
「Vâng, em thậm chí không thể xê dịch một chút nào.」
「Để tôi thử xem nào.」
Nana nói, rồi cố nhấc lên như Delfina.
Nhưng, nó thậm chí còn không thèm nhếch lấy một li. Cứ như thể Hikari đang bám rễ thật sâu xuống lòng đất vậy .
「Nặng quá đi mất, sức nặng này là gì vậy chứ?」
「Thật à?」
Tôi thử cầm Hikari. Có nặng gì lắm đâu, khối lượng y hệt như vẻ ngoài vậy.
「Có vẻ như chỉ mình Yuuki-sama có thể cầm cô bé thôi.」
「Có lẽ thế thật.」
Mà, thế cũng tốt. Ngay từ đầu tôi cũng đã không định để người khác chạm vào Hikari, thế này thì càng tiện cho tôi.
Hikari biến về dạng người.
Và cúi chào một cách ngọt ngào "Xin hãy chăm sóc em".
3 người kia thì.
「Yuuki-sama, lát nữa em có thể mượn Hikari-sama một lúc không. Cô bé cũng là con gái mà, em sẽ đo đạc và chuẩn bị những bộ quần áo thật dễ thương cho bé ấy.」
「C-Chị có thể làm bánh . Hikari-sama, em có thích đồ ngọt không?」
「Em sẽ……mumu, em phải làm gì để khiến một đứa trẻ vui đây?」
Chưa gì mà cả 3 đã có ý định nuông chiều Hikari rồi.
Tôi có thể thấy rõ điều đó trong mắt bọn họ .
Mà, tôi cũng hiểu cảm giác đó mà.
Vì Hikari là dễ thương nhất trên thế giới.
☆
Nơi quay thưởng.
Eleanor đang ôm đùi ngồi tự kỉ trong góc phòng. Vừa ôm đùi vừa lẩm bẩm gì đó.
「Mình đã bị ép có con……làm mẹ……làm mẹ ở tuổi này……」
Tuổi cái éo gì cơ! Chính cô là người bảo rằng mình đã vài trăm tuổi từ lần đầu chúng ta gặp nhau đấy nhé.
Có con ở tuổi này phải là quá trễ rồi mới đúng ấy .
Bên cạnh Eleanor đang lẩm bẩm, là Hikari đang đứng rụt rè.
Gì thế nhỉ, khi tôi đang nghĩ vậy thì.
「Uhm……Okaa-san, desu ka?」
Trong một khoảnh khắc tôi đã "hở?", nhưng nghĩ lại thì, tôi nhớ ra rằng đây là lần đầu Hikari thấy Eleanor ở dạng người.
Eleanor ngẩng đầu lên với vẻ mặt phức tạp.
「Hikari . Để Okaa-san ôm con nào.」
「ーーun!」
Nhận được sự khích lệ từ tôi, Hikari vui vẻ ôm choàng lấy Eleanor .
Nói thật thì, hai người họ chỉ cao ngang hai đứa trẻ mà thôi,và thay vì là mẹ và con gái, tôi chỉ có thể thấy hai đứa bạn trong trường mẫu giáo.
「N-Ngươi làm gì vậy?」
「Okaa-san.」
「Uu……」
Được ôm và gọi như vậy, Eleanor không thể nói nên lời.
Có vẻ cô ấy đang rất khó xử, nhưng trông như cô không hề ghét việc này .
「Đúng là mẹ và con gái ha, cả 2 trông y hệt nhau.」
「Un! Con giống Okaa-san!」
Hikari mỉm cười hồn nhiên.
Và vẻ mặt của Eleanor cũng dần trở nên dịu lại vì xúc động.
Khi cô xoa đầu Hikari đang ôm mình, Hikari càng ôm chặt hơn. Nhờ vậy, Eleanor lại xoa xoa đầu Hikari với một khuôn mặt dịu dàng.
Một vòng tuần hoàn đầy hạnh phúc. Trong đầu tôi vang lên những từ đó.
「Uhm……」
Người nhân viên ngơ ngác nói. Ầu, cô ấy ở đây nãy giờ.
「Tôi không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng làm ơn đừng đột nhiên đến cùng một gia đình hạnh phúc.」
「Xin lỗi, xin lỗi.」
Tôi xin lỗi nhẹ vài lần, rồi đi đến trước chiếc bàn.
「Vâng, vậy bắt đầu lại nào. Chào mừng, Quý khách-san」
「Nhân tiện tôi muốn hỏi, sao cái máy quay thưởng lại biến thành 2 rồi.」
Tôi hỏi người nhân viên đã trở lại với dáng vẻ mọi khi. Có đến 2 cái máy quay thưởng trên bàn.
Cái đầu tiên không còn là cái máy quay thưởng có giới hạn nữa, mà là cái máy mà tôi đã quay vài lần.
Còn lại là một cái máy quay thưởng khiêm tốn hơn.
「Vâng, chúng tôi vừa bắt đầu một chương trình xổ số mới」
Cứ như mấy quán mì lạnh Trung Quốc ấy nhể.
「Lần này cũng là xổ số có giới hạn à?」
「Không, không giới hạn. Chỉ là, có cách quay thưởng khác.」
「Un?」
「Mỗi ngày một lần, ngài sẽ được một lần quay cứ mỗi lần đến đây. Ngài có thể quay ngay lập tức, hoặc có thể để dành rồi quay hết một lần.」
「Tôi chỉ cần đến đây thôi à?」
「Vâng. Nhưng, phải là chính bản thân Quý khách-san đến.」
Cứ như phần thưởng đăng nhập ấy nhờ.
「Thế, phần thưởng là gì vậy? Tôi chẳng thấy danh sách đâu cả.」
「Vì là hàng free nên chỉ có vài vật phẩm khiêm tốn thôi. Nếu không được liệt kê ra thì nghĩa là, cứ quay đi rồi sẽ biết.」
「Ra vậy.」
「Nhân tiện, nếu ngày quay trúng 'miss',thì phải trả một đồng bạc làm lệ phí.」
「Đúng thật là 'miss' hở.」
「Vậy giờ, ngài sẽ làm gì đây? Số lần lúc này là một, ngài có muốn quay không?」
「Để tôi nghĩ đã.」
Tôi suy nghĩ một hồi.
Quay một lần cũng không tệ, nhưng dồn lại rồi quay hết một lần cũng ngon.
Chà, nên làm gì đây.
「Otou-san, gì đây ạ?」
Hikari tiến tới với những bước chân đáng yêu.
「Un? Đây gọi là xổ số. Khi con quay cái này thì sẽ được nhận thứ lăn ra như là quà.」
「*Pu!*」
Eleanor đứng phía sau phì cười .
「Gì đấy?」
「'Quà' cơ đấy……ngươi đổi cách nói cũng hay đấy.」
「Mu!」
「Trước đó ngươi cũng gọi ta là Okaa-san.」
Bị chỉ ra điều đó khiến tôi có hơi chút xấu hổ.
Tôi tự hỏi tại sao, những từ tôi nói với Hikari, lại thay đổi tùy theo góc nhìn.
Thế là sao nhỉ.
Hikari nhìn cái máy quay thưởng một lúc, rồi hỏi.
「Vậy sao〜 . ……nếu con quay thì, con có thể nhận được quà không?」
「Un? Yeah, tất nhiên là có thể rồi.」
Quay nó là quyền của tôi, nhưng từ những lần quay trước với Eleanor tôi đã chắc chắn rằng mình sẽ nhận được phần thưởng rồi.
Vì Hikari trông rất phấn khích, tôi hỏi con bé.
「Con muốn thử không?」
「Un!」
「Hiểu rồi. Vậy, chỉ một lần thôi. Như thế ổn chứ?」
Tôi hỏi người nhân viên cho chắc ăn. Và rồi, Hikari cúi đầu trước cô nhân viên.
「Làm ơn đi, Onee-chan.」
「ーー」
Cô nhân viên rên lên một tiếng. Gì thế nhỉ?
「……đáng yêu.」
「Eh?」
「Ha! K-Không có gì!」
Cô ấy vội vàng che dấu. Mà sao phải dấu nhể? Nếu cô ấy nghĩ con bé đáng yêu thì cũng có sao đâu.
Sau một hồi ngẫm nghĩ, tôi quyết định bỏ qua chuyện đó, và giải thích cách quay xổ số cho Hikari.
「Con nắm lấy cái tay cầm này, rồi quay một lần. Và, quả bóng lăn ra……tất cả đều là 'hit' trừ màu đen.」
「Màu đen là không tốt ạ?」
「Bởi vì đó là 'miss'. Nó khá là tệ.」
「Con hiểu rồi……un! Con sẽ cố hết sức không quay trúng màu đen.」
Con bé khum nắm tay lại làm tư thế quyết tâm, dễ thương thật.
「X-Xin chờ chút.」
Người nhân viên ngăn lại trước khi chúng tôi kịp quay.
「Đây là lần quay đầu tiên phải chứ . Uhm, cho cô bé đó.」
「Ờ đúng.」
Con bé chỉ mới sinh ra hôm qua nên mọi thứ đều là lần đầu.
「V-Vậy……Tôi sẽ đặc biệt làm nó là 'hit' cho lần đầu tiên. Ra thứ gì đó khác ngoài 'miss'.」
「Oi oi, làm thế có được không đấy?」
「Chỉ là cho lần đầu thôi mà, đâu phải chắc chắn sẽ 'jackpot' đâu.」
Mà, đúng là có nhiều trường hợp như thế thật .
Có rất nhiều nơi cho lần quay đầu tiên luôn luôn là 'hit'.
Đó là chuyện thường luôn rồi, nhưng. Ừm, chà.
Tôi nhìn cô nhân viên, rồi nói với Hikari.
「Hikari. Cảm ơn Onee-chan đi.」
「Cảm ơn, Onee-chan.」
Hikari trông có vẻ không hiểu gì, nhưng con bé vẫn cúi đầu một cách dễ thương và nói cảm ơn.
Cô ấy lại lẩm bẩm "đáng yêu" một lần nữa, nhưng lần này thì tôi lờ nó đi.
Hikari nắm cái cần gạt, rồi quay với vẻ mặt phấn khích.
Tôi cũng rất hào hứng.
Lần quay đầu chắc chắn là 'hit', tôi tự hỏi sẽ ra thứ gì đây.
Cái máy quay một lần, và tiếng chuông *GaranGaran* vang lên.
☆
Buổi chiều, trên đồng cỏ là ba người chúng tôi, Eleanor, Hikari(dạng người) và tôi.
Trên tay Hikari, là một ngôi nhà tí hon, trông nó như một ngôi nhà đồ chơi vậy.
Con bé đặt nó xuống đất, rồi nói với tôi.
「Otou-san, con đặt xuống rồi.」
「Ờ.」
Tôi gật đầu, và nghĩ đến ma pháp, Cottage, lấy được từ xổ số.
Và rồi, căn nhà đồ chơi lớn dần lên, đến kích thước mà một người bình thường có thể đi vào.
「Wa〜, Tuyệt quá〜!」
「Đúng là tuyệt thật.」
『Ngươi biến nó về lại như trước được không?』
「Để xem.」
Tôi thu ma pháp lại, và nhặt nó lên.
Tôi đặt xuống, và lại biến nó lớn lên.
「Theo đúng ý muốn của mình luôn ha.」
『Thế không phải tiện quá rồi sao.』
「Ne〜ne〜, Otou-san, chúng ta vào trong đi được không?」
「Ờ.」
Tôi bước vào cùng Hikari.
Bên trong ngôi nhà rất trống trải.
Giọng nói của chúng tôi vang vọng khắp xung quanh, cảm giác cứ như một căn hộ trước khi chuyển vào vậy.
「Wa〜, rộng quá đi mất〜」
Hikari chạy quanh, và nằm lăn lộn khắp nơi.
「Nếu mình nhớ đúng thì, cô ấy bảo là nội thất đặc biệt, và cả căn phòng cũng có thể được mở rộng qua xổ số.」
『Cô ta nói thế này. Nội thất bình thường có thể đặt ở trong, nhưng sẽ bị phá hủy khi biến nhỏ lại. Cô ta cũng bảo là áo quần và trang sức sẽ an toàn khi được đặt trong tủ đồ.』
「Và cái tủ đồ đó cũng từ xổ số hở.」
Nó không phải là một vật phẩm hào nhoáng, nhưng rất vui và tiện lợi.
Quay xổ số, dần thu thập đồ nội thất, và mở rộng không gian.
Un, hàng ngon thật.
Những thứ tôi có thể trông đợi từ xổ số lại tăng lên rồi.