*Chương 3 : Lâu Đài Ma Ám*
~Translator : All For Love
~ Edit : Khịt
~ Chương 03 được Upload vào lúc 18h59. Chúc các bạn xem vui vẻ. ~
______________________________________________
Sau khi thuê một phòng trong nhà trọ, tôi liền tính tiền một lát.
Tôi đặt túi vải xuống bàn, và lấy hết tiền trong túi ra.
Hình như mấy đồng xu này đều giống nhau cả thì phải, đều có một hình chân dung của một vị vua được khắc trên đó.
Tôi bắt đầu đếm, có tổng cộng là 99 đồng xu.
Ở nhà trọ này tốn 1 đồng xu, thế có nghĩa là đầu của một con bò núi trị giá 100 đồng.
「Nếu tính theo cách đó thì sẽ dễ tính hơn, nhưng một trong số đó có giá trị là bao nhiêu chứ?」
Tôi bèn lấy đồng xu bạc ra, nhìn chăm chú vào nó, và nhìn quanh phòng.
Đây là một căn phòng bình thường mà bạn có thể thường xuyên vào ngủ.
Nếu ở đây là Nhật Bản, thì một đêm có lẽ nằm tầm 5.000 – 10.000 yên.
Thế có nghĩa là một đồng tiền bạc có giá trị rất cao, giá thành của một con bò núi là 500.000-1.000.000 yên/con.
「Giả sử việc tính toán này là chính xác đi… Thì giá thành của nó khá lớn. Mà thôi, ngay cả khi mình không đạt được giải thì mình vẫn có thể ở lại đây 100 ngày, đúng như mình nghĩ, giá thành khá là cao.」
Tôi nhớ lại khoảng thời gian tôi đi săn bò núi.
Nếu chịu khó, thì tôi sẽ kiếm được rất nhiều tiền từ việc này, sau đó thì sẽ có thể làm nhiều chuyện khác hơn nữa.
Thế nên tôi quyết định ngày mai sẽ đi săn.
Với quyết định đó, tôi đi ngủ từ rất sớm.
☆
Ngày hôm sau, sau khi rời khỏi thị trấn, tôi bèn đến nơi những con bò núi sinh sống.
Người đầu tiên tôi gặp vào hôm nay là một nhóm người đi săn. Họ hình như là một nhóm lính đánh thuê, hoặc đại loại như thế, được trang bị một bộ giáp và vũ khí cùng 1 loại với nhau, và đang hạ con bò núi.
Tôi đứng xem một lúc… À thì nếu như họ không chủ động tấn công mà lâm vào tình thế như nhóm người hôm qua, thì tôi đã ra cứu họ rồi.
Nhưng, có vẻ như nó không diễn ra theo chiều hướng như thế.
Mất khoảng 1 giờ thì bọn họ đã hạ được con bò núi, nhưng bù lại có ít nhất 2 người trong nhóm bị thương.
Mang theo con bò núi trên lưng, họ liền quay lại thị trấn.
Nếu nó trị giá 1.000.000 yên/con, thì mỗi người sẽ nhận được 100.000 yên.
Vẫn còn hời chán, nhưng xét theo độ nguy hiểm thì hẳn sẽ có người bị thương (Mặc dù là bị thương nhẹ, vẫn có thể chữa trị được nếu nghỉ ngơi 1 tuần.)
「Thu nhập ổn định, tốt thật.」
Tôi đi lang thang quanh đồng cỏ với ý nguyện là cầu mong sẽ gặp được một chú bò nào đó đi lạc quanh đó.
Và chỉ như thế, nó đã hiệu nghiệm.
「Hu!!!」
Tôi không né nó, mà đấm thẳng 1 đấm vào phía con bò núi nhào về phía tôi.
Chỉ với 1 cú đấm, ngay giữa trán, con bò núi đã bị thổi bay đi.
Rớt xuống mặt đất, *Biku* *Biku* nó co giật.
Sau vài lần con giật thì nó đã không còn cử động được nữa.
「Hở, con mồi tự dâng tới miệng sao?」
Tôi liền mang con bò núi và trở về trị trấn đổi tiền.
Rồi quay trở lại đồng cỏ 1 lần nữa, rồi đi lang thang kiếm lũ bò.
Rồi gặp, đánh và trở về đổi tiền.
Tôi lặp đi lặp lại nhiều lần như thế… Nhưng tôi vẫn chỉ có thể săn 5 con 1 ngày.
Thực ra là khoảng thời gian phải chuyển nó về mất nhiều thời gian hơn là đi tìm, và hạ nó.
Sau khi nhận được số tiền cuối cùng trong ngày, tôi đã nói chuyện đó cho người trong cửa hàng biết.
「Người bình thường chỉ có thể đi săn được 1 lần trong ngày thôi, đây là lần đầu tiên tôi nghe nói có người phàn nàn như thế đấy.」
Sau khi nghe được chuyện đó, tôi nửa sốc nửa ngạc nhiên.
Bằng cách nào đó, sau khi nghe được người trong cửa hàng nói, tôi đã hoàn toàn bị thuyết phục.
Có rất nhiều vấn đề vướng mắc như chuyện bị thương khi đi săn hoặc không thể hạ được nó, cả việc chạy trốn nữa, còn chưa tính đến khoảng thời gian phải đi tìm nó và mang nó về thị trấn. Quả thật tôi chưa từng nghĩ đến vấn đề như thế.
Mà thôi, chuyện đó đối với tôi không quan trọng.
Dù sao thì thu nhập ngày hôm nay là 550 đồng bạc.
Vì người nhân viên đã hứa là sẽ trả thêm cho tôi 10% như đã hứa, thế nên nó mới nhiều như thế này đây.
Rốt cuộc thì tôi cũng đã kiếm tiền một cách suôn sẻ, tổng giá trị của nó là 6.490.000 yên.
☆
「Nơi này hử?」
Với một tờ ghi chú cầm trong tay, tôi tiến đến cửa hàng đó tối nay.
Chuyện là tôi muốn mua một căn nhà, khi nói chuyện đó với nhân viên bán hàng, anh ta đã giới thiệu cho tôi đến cửa hàng này.
Tôi mở cửa và đi vào trong.
Bên trong cửa hàng sạch sẽ đến bất ngờ, đợi ngay phía trong là một người đàn ông trung niên với phần bụng nhô ra như cái trống.
Ngay sau khi người đàn ông đó nhìn thấy tôi, ông ta đứng dậy, cười và chào tôi.
「Chào mừng cậu đến với Công ty Thương nhân Samaras. Tôi có thể giúp gì được cho cậu?」
「À, tôi muốn mua nhà.」
Tôi nói thẳng ra.
「Cứ để nó cho chúng tôi. Cậu mua nhà để làm chỗ ở? Hay là mua nó để dành cho việc kinh doanh?」
「Nơi để ở - -」
Trong thoáng suy nghĩ, những ngôi nhà mà tôi thấy ở Nhật Bản lượt qua trong đầu tôi.
Nó bao gồm những ước mơ trong yêu cầu, tôi bèn nói.
「Rộng, nếu có vườn nữa thì tốt.」
「Là thế sao. Thế số tiền cậu có là bao nhiêu?」
「Đây.」
Tôi đặt cái túi đựng những đồng tiền bạc trên bàn.
「650 đồng bạc.」
Mặc dù nó có thiếu 1 đồng.
「Vậy sao.」
Khuôn mặt người đàn ông rũ xuống.
Tôi tự hỏi bộ nó không đủ sao. Không, chắc chắn là nó đủ.
Đêm qua tôi đã tính rất kĩ mà, nó lên đến 6.500.000 yên lận, nhưng có thể một ngôi nhà chỉ trị giá một nửa số tiền này.
Nếu chuyện đó là thật, thì giá của nó sẽ chỉ là 3.000.000 yên.
Với số tiền đó, nếu muốn mua một ngôi nhà rộng với một khu vườn ---- Yup, nếu tôi là người nhân viên cửa hàng thì tôi cũng sẽ nói 「Quắc, tên này nói gì thế?」
Về chuyện đó, người nhân viên có vẻ đang che giấu cảm xúc thật của mình, quả thật anh ta đúng là một thương gia tuyệt vời.
「Không được à?」
「Tuy là có phụ thuộc vào diện tích của nó, nhưng trên thị trường, một ngôi nhà bình thường đã có giá trị khoảng 2.000 đồng bạc rồi.」
「2.000 đồng xu …. 20 triệu yên… Thực sự mắc đến à?」
「Ngoài ra, nếu khách hàng có yêu cầu thêm, ví dụ như độ rộng ngôi nhà hay một khu vườn… thì sẽ tốn gấp đôi số tiền.」
「4.000 …」
Tức là khoảng 40 con bò núi sao… Cũng không sao, nhưng tốn thời gian quá, do chi phí đã được tăng lên gấp đôi, thế nên tôi phải cố gắng chịu đựng bằng ý chí của mình vậy.
Ngay cả khi mỗi ngày bắt được 5 con đi chăng nữa, thì ít nhất cũng phải mất hơn 1 tuần. Không hẳn, nếu một ngày nào đó gặp khó khan, có thể thời gian sẽ kéo dài hơn 1 tháng.
Thật là mệt mỏi, quá mệt mỏi.
Không còn lựa chọn nà khác, tôi đành chấp nhận vậy.
「Xin lỗi, liệu khách hàng có tự tin vào đôi tay của mình không?」
「Đôi tay? Ý ông là sức mạnh sao? Vâng… Tôi tự tin, nhưng mà tại sai ông lại hỏi thế?」
「Chiếc túi này --- Tôi xin lỗi.」
Người đàn ông mở chiếc túi tôi đặt lên bàn và xoay nó về phía mình.
Có một 「Ấn Tự」mà tôi đã nhìn thấy trước đây rồi.
「Là ấn tự của Công Ty Thương Gia Andreu – chuyên buôn bán những con bò núi. Bởi vì thấy cậu sở hữu thứ này nên tôi nghĩ cậu là một thợ săn.」
「Vậy sao.」
Tôi nhìn vào dòng ký hiệu đó. Cửa hàng đó --- được gọi là Công Ty Thương Gia Andreu --- trên biển hiệu cũng có ký hiệu này.
「Nếu là thế… Tôi không thể nói gì hơn, nhưng có 1 thứ tôi vừa nghĩ đến.」
「Là gì?」
「Ở phía đông nam của thị trấn là một ngôi biệt thự… Hỏi những người ở thị trấn này là biết thôi. Một dinh thự bỏ hoang. Alias, Lâu Đài Ma Ám.」
Người thư ký cau mày.
「Lâu Đài Ma Ám?」
「Đúng thế, một thương gia giàu có đã từng sống trong biệt thự đó, do có quá nhiều lời đồn về nó, nên cho đến giờ chưa có ai dám sống ở đó cả. Thực ra có vài khách hàng đã chuyển đến đó sống rồi… Nhưng… Tất cả những người đó…」
「Tôi hiểu rồi.」
「Đó là một biệt thự rất tốt, rộng rãi. Nếu không phải vì chuyện đó… thì giá trên thị trường của nó đã hơn 5.000 đồng bạc rồi.」
「Vì quá khứ không tốt đẹp gì của nó, mà không ai muốn ở đó sao?」
「Chính xác hơn là, không thể sống được ở đó.」
「Lâu Đài Ma Ám sao…」
Tôi chợt suy nghĩ 1 lát.
Tôi không sợ mấy cái như hiện tượng huyền bí. Tôi cũng không phải là loại người dễ bị ảnh hưởng bởi những thứ kinh dị.
Thành thực mà nói thì, tôi không phiền nếu sống ở nơi nhưng thế nếu chi phí nó rẻ đâu.
Điều mà tôi lo lắng, đó là lúc nào nó sẽ “Xuất hiện”.
Đây không phải là Nhật Bản, và cái cách người đàn ông kia nói…
Chẳng lẽ nó sẽ xuất hiện thiệt sao.
Nếu có một con ma xuất hiện… Thì tôi sẽ đánh bại nó.
Trong khi lo lắng, tôi tiện hỏi luôn.
「Nhân tiện thì giá cả nó thế nào?」
「Thậm chí nó không đem đến may mắn cho lắm, nếu có thể bán được… thì giá của nó sẽ là 100 đồng bạc.」
「Chốt!!!」
Tôi trả lời ngay.
Trị giá hơn 5.000 đồng bạc mà chỉ bán với 100 đồng.
Giảm giá 98% lận!
「Cậu thực sự ổn với nó à?」
「Ừ. Nếu bọn chúng xuất hiện thì tôi chỉ cần đấm bọn chúng thôi.」
Cảm thấy phấn khích, tôi buột miệng nói như thế.
「Hẳn rồi...」
Người nhân viên ngần ngại trong chốc lát, nhưng ngay lập tức lấy lại vẻ mặt của một thương gia.
Thế là tôi đã có được một ngôi nhà --- à không, một lâu đài.
Nếu ma xuất hiện, thì tôi sẽ sút vào mông của nó.