Kujibiki Tokushou: Musou Hāremu ken

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3436

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1281

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 296

WN - Chương 27

Chap 27

Thương gia giàu có

(OwO: HA! bọn mầy nghĩ sẽ có cảnh phịch à, đíu nhé ♪~)

Delphina đang mặc lại áo quần, đúng là trông thật sự rất khiêu gợi mà~~.

Cô chỉnh lại mái tóc rối bù, và ôm lấy bộ quần áo rách rưới để che đi cơ thể ngọc ngà của mình.

Cô ấy run lên bần bật khi nhìn thấy vết máu trên bộ đồ.

Đúng như tôi nghĩ, cô ấy vẫn còn trinh.

Thay vào đó, thế này thì... Tôi không thể để mặc cô ấy thế này được.

[ Chờ ở đây một lúc, được chứ? ]

Tôi rút Cánh dịch chuyển ra và trở về phòng mình ở dinh thự, rồi nắm lấy tấm ga trải giường.

[ Miu! Anh lấy tấm ga trải giường nhé. ]

Tôi nói to lên để Miu biết, và một lần nữa sử dụng Cánh dịch chuyển quay lại chỗ Delphina.

Tổng thời gian trôi qua, chỉ vỏn vẹn 10 giây.

Khi quay trở lại đó, tôi thấy Delphina đang không ngừng nhìn quanh.

[ Vừa nãy... ]

[ Bỏ qua đi, này. ]

Tôi trùm tấm ga lên Delphina. Sau khi quấn tấm ga quanh Delphina, cảm giác tội lỗi trong tôi đã biến mất.

Delphina, với biểu cảm lúc giống như đầu gặp mặt nói,

[ Cảm ơn cậu. ]

[ Ah không, dù sao thì tôi cũng là người đã xé rách áo quần của cô mà.... ]

[ Không, không phải chuyện đó. Đây là lời cảm ơn vì đã cứu tôi. ]

[ Ể? ]

[ Trong đầu tôi... hay đúng hơn là sâu thẳm trong tim tôi, cảm giác đen tối ứ đọng đó đã tan biến. ]

Là do Eleanor sao?

[ Quan sát từ nãy đến giờ, cuối cùng tôi cũng hiểu được chuyện gì đã xảy ra, và tại sao chúng ta lại ở đây. ]

[ Aah... Nó đúng như cô tưởng tượng đấy. ]

[ Tôi sẽ trả ơn thiện chí của cậu vì đã cứu mạng tôi. ]

[ Cứu mạng huh... ]

[ Nguyền kiếm Eleanor, có vẻ như thanh kiếm đó là hàng thật nhỉ. ] Cô ta nhìn vào Eleanor đang được dắt bên hông tôi.

[ Chắc vậy... ]

( Ngươi có ý gì với câu ''chắc vậy'' hả, hả, Hả!? )

Eleanor hét lên phản đối trong đầu tôi. Nhưng tôi bơ cô ta đi vì phiền vl ra.

[ Người có thể cầm được Eleanor.... chưa bao giờ nghe nói đến. Có lẽ cậu là người đầu tiên và cũng sẽ là cuối cùng đấy. ]

Tôi không chắc lắm về phần cuối cùng đâu.

[ Nếu thanh kiếm đó đúng là đồ thật, thì có vẻ như mọi thứ mà Công chúa Helena nói cũng là sự thật nhỉ. ]

[ Tôi khá tò mò về mấy thứ Helena kể với cô đấy. ]

[ Về chuyện cậu đánh bại cả một đội quân 1000 người như thế nào, và cậu đã cầm chân được Orikuto mà không cần đến ma pháp ra sao. ]

[ Ah, chuyện đó à... ]

Nửa sau thì có hơi quá. Vì tôi phải đẩy sức mạnh đến giới hạn tối đa, và thậm chí tôi cũng không giữ được lâu.

Nhưng dù sao thì— nó cũng chính xác ở mức độ nào đó.

[ Nhưng những câu chuyện đó, vẫn không là gì so với việc cậu có thể sử dụng Eleanor mà trái tim không bị bóng tối nuốt chửng. ]

[ Quào, có vẻ Eleanor thật sự rất mạnh nhể. ]

( Nếu ngươi đã nghĩ được thế thì cho ta thấy chút tôn trọng xem nào! )

Tôn trọng con nhóc này á? Tôi chỉ đơn giản không thể làm được.

Vì sao á? Vì nó dễ thương vl!

[ Nếu vậy thì, tôi cần phải sửa lại ý kiến của mình. ]

[ Un? ]

[ Theo như yêu cầu của Công chúa Helena, tôi sẽ cung cấp mọi thứ cậu cần và sẽ hỗ trợ cậu với tất cả khả năng. Nếu cậu muốn thứ gì, làm ơn đừng ngại ngùng, cứ nói cho tôi biết. ]

[ Nó sẽ giúp tôi được nhiều đấy. ]

[ Và một lần nữa, như tôi đã nói trước đó, về vấn đề liên lạc... Tôi sẽ cho người chờ ở cổng, cứ làm việc với người đó. ]

[ Hiểu rồi. ]

Vì lí do nào đó, sau tất cả những chuyện mà chúng tôi vừa làm, những gì chúng tôi làm sau đó chỉ là bàn bạc với nhau theo phong cách rất đậm chất thương nhân.

Như thể có một kịch bản mà tất cả chúng tôi đã đọc. (?)

Cô ấy không còn bầu không khí khiêu gợi xung quanh như lúc đang mặc lại áo quần.

Dù vậy, cô ta cũng không còn trưng ra cái bản mặt tràn đầy tự tin lúc ở dinh thự nữa.

Nó chỉ, nó chỉ đơn giản là... kinh doanh.

Thật nhàm chán quá đi, tôi muốn phá vỡ cái bầu không khí này.

[ Tôi phải làm gì để được gặp cô. ]

[ Gặp tôi? ]

[ Yep, nếu có thể, tôi muốn nói những chuyện khác ngoài kinh doanh. ]

[ .....Yuuki-sama là người thứ 7 nói 'muốn' tôi rồi đấy. Nếu cậu nói thế sớm hơn thì...có lẽ.... ] Cô nói với một tiếng thở dài.

Tôi chưa bao giờ bảo 'muốn' cô ta mà nhể, mà cũng chỉ tương tự thế thôi.

Khoảnh khắc nhìn thấy Delphina, tôi đã muốn cô ấy.

Vì cô ấy là người phụ nữ đầu tiên mà tôi có quan hệ thân thiết, điều đó chỉ làm tôi muốn cô hơn.

[ Để từ chối những người muốn hỏi cưới tôi, tôi đã tự ra giá cho bản thân mình. ]

[ Giá? ]

[ Chỉ cần người đó lôi ra đủ số tiền này, tôi sẽ trở thành vật sở hữu của người này bất kể đó là ai. ]

[ Nếu ngươi muốn nó, thì hãy mua nó... Kiểu vậy à. ]

[ Phải. ]

[ .... Và giá là bao nhiêu cơ? ]

[ Ngang với tài sản của tôi. ]

[ Ể? ]

[ Nếu cậu có thể mua tôi bằng số tiền ngang với tài sản của tôi, thì tôi sẽ là của cậu. ]

[ Vậy ý cô là... ]

Như kiểu mua bán vậy á? Hay tôi nhầm?

Nhưng tôi cũng đã hiểu được ý chính rồi. Để có thể mua được Delphina, thì tôi cần phải giàu có hơn cô ta, chỉ vậy thôi.

***

Sự giàu có sánh ngang với một quốc gia, để vượt qua số tài sản đó thì....

Điều này...sẽ mất thời gian đây.

Tôi nên làm gì đây. Tôi không thể tiết kiệm từng chút một được, sẽ không kịp mất. Không còn cách nào khác sao?

Tôi suy tư một lúc.

[ Muốn tôi gợi ý cho không? ]

[ Un? ]

Cô ta tự nhiên nói cái quái gì thế— là những gì tôi nghĩ, khi Delphina vì lí do nào đó lại quay đi chỗ khác.

Cô ta không còn bị ảnh hưởng bởi chướng khí của Eleanor nhưng tại sao lại trông hệt như lúc trước rồi?

Mặt cô đỏ chót đến tận mang tai.

[ Gợi ý? Về cách kiếm tiền á? ]

[ N-Nếu cậu muốn thì tôi có thể giúp, cậu có thể hỏi tôi cách trở nên giàu có hơn để mua được tôi. ]

Với từng lời nói, khuôn mặt cô lại đỏ bừng hơn trước.

Tôi biết phản ứng này, đó là loại phản ứng có thể khiến người khác xấu hổ và cảm thấy tội lỗi khi nói ra. Nó như gợi nhắc lại quá khứ đen tối của tôi vậy.

Delphina đã làm được rồi đấy.

Cô ấy muốn trở thành của tôi, nhưng lòng tự tôn không cho phép cô thừa nhận. Thứ mà cô đã quyết định trước đây, cô không thể phá vỡ nó vì sự kiêu hãnh của mình.

Đúng là một cô gái bướng bỉnh mà, nhưng sự bướng bỉnh đó lại tôn lên nét dễ thương của cô.

[ Tôi đã quyết định rồi. ]

[ C-Chuyện gì cơ? ]

[ Trước đó, cô bảo rằng sẽ cho người làm trung gian để liên lạc, đúng chứ? ]

[ Phải. ]

[ Chuyện đó, tôi không cần nữa. ]

[ Eh? ] Delphina sốc đến mức không biết phải nói gì. Giờ cô ấy trông cứ như một chú cún bị bỏ rơi vậy.

[ Tôi không cần người trung gian. Delphina sẽ đến sống ở dinh thự của tôi. Nhờ thế, tôi có thể dễ dàng liên lạc và hỏi ý kiến cô bất cứ lúc nào. ]

Khi tôi nói vậy, Delphina, người đang hoảng hốt trước đó, quay trở lại dáng vẻ bình thường.

Cô ta trở lại thành một Delphina ngay thẳng mà tôi đã gặp lúc đầu ở dinh thự.

[ Thế sẽ khá phiền phức đấy, nếu không có tôi... ]

[ Việc kinh doanh sẽ không tiến hành được? ]

[ Đúng. ]

Delphina điềm tĩnh nói, nhưng mặt khác trông cô lại rất chán nản. Bình tĩnh thì cũng thế thôi, ai cũng phải đối diện với thực tế.

Thế cũng tốt thôi. Đúng như tôi nghĩ, cô ấy là một người phụ nữ có năng lực, rất đẹp và cũng rất tài giỏi. Điều đó chỉ khiến tôi muốn cô ấy hơn.

[ Nếu là chuyện đó thì. ]

Tôi rút Cánh dịch chuyển ra và đưa Delphina cùng mình về dinh thự.

[ Waa... ]

Delphina có lẽ đã biết nơi tôi dịch chuyển đến rồi. Đây là lần đầu chúng tôi dịch chuyển cùng nhau nên cô ấy tạm thời khá bối rối.

Delphina bị bất ngờ.

[ Nơi này là? ]

[ Chúng ta đang ở trong phòng ngủ của dinh thự. ]

[ C-Chúng ta đã dịch chuyển chỉ trong nháy mắt sao? ]

[ Nhân tiện, từ chỗ lúc nãy đến đây phải mất khoảng một tiếng. ]

[ Thứ này là... ma thuật? Không, không đúng, tôi chưa từng nghe nói đến loại ma thuật này. ]

[ Tôi có thể đưa cô về nhà. ]

[ Eh? ]

[ Để Delphina có thể dễ dàng làm việc và quay trở lại, tôi sẽ tiễn cô đi và đưa cô về lại như thế này. Thế này thì cô không có vấn đề gì nếu sống ở đây rồi đúng chứ? ]

[ Chuyện đó... thế cũng được thôi. Nhưng... ]

[ Ngưng ấp úng và nói thẳng xem nào. ]

[ Vâng! ]

Khi tôi dồn chút sức mạnh vào giọng nói của mình, Delphina trả lời một cách nhanh gọn. Nhưng sau đó cô ta lại bắt đầu đánh trống lảng nên tôi bịt miệng cô ấy lại bằng một nụ hôn.

Sau khi hai đôi môi chạm nhau, Delphina có vẻ đã lấy lại được chút tự tin.

[ Cô hiểu rồi chứ? ]

[ C-Cũng không còn cách nào khác nhỉ. ]

Sau khi tôi suy yếu cô ấy bằng cách nhấn vào cô ấy (?), lần này cô ta phản ứng khác với lúc trước. Cô ấy vẫn tỏ ra rất bướng bỉnh, nhưng thế cũng chả sao. Đó là tại sao...

Tôi đè cô ấy xuống.

[ K-Không được... anh phải mua tôi trước đã.... ]

[ Vậy... kiểm tra hàng hóa trước khi mua thì sao? ]

[ Đ-Đành vậy nhỉ. ]

Vì lí do nào đó, mọi chuyện lại diễn ra dễ dàng đến bất ngờ. Nhưng vì nó dễ thương vãi ra, nên tôi đã 'thân mật' với Delphina cho đến sáng.

Và chỉ như vậy, số người trong dinh thự đã tăng lên.

Trans:OwOLord