Kujibiki Tokushou: Musou Haremu ken

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3546

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1326

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 327

WN - Chương 25 : Hạn chế của việc kinh doanh thương hội trong thị trấn

~ Translator: Rex ~

________________________________________________

Chapter 25. Hạn chế của việc kinh doanh thương hội trong thị trấn.

Khi chúng tôi mang số orikudite mà chúng tôi có được tới công ty của Andrew, Andrew đã rất bất ngờ khi thấy chúng tôi.

“Quào, cậu có nhiều vậy ư??”

Tôi đã cùng họ và đã thu nhập rất nhiều Orikudite, không quá nhiều đâu, chỉ đủ chất đầy 1 chiếc xe tải thôi. (chú đựng bằng cách nào v?)

“Cái này…có quá nhiều không?”

“Chúng tôi không lo về vấn để số lượng. Sau cùng, nếu chúng tôi xử lí được đống này và bán, nó sẽ được bán đắt như tôm tươi thôi nên càng nhiều Orikudite càng tốt…Tuy nhiên thì”

Andrew liền nhìn tôi cùng với Io và Helena đang ở sau tôi.

“Ví dụ với mấy con bò núi ấy, thông thường bọn tôi không có giữ số lượng lớn Orikudite như thế này đâu”

“Với số lượng Orikudite thế này, cậu nghĩ nó đáng giá bằng bao nhiêu cho sự cố gắng của nhiêu người?”

“Xem nào..”. Andrew lôi ra một số cục quặng Orikudite khá lớn. “Nói một cách thẳng thắn thì, tôi chỉ lấy được 2,3 cục như cái này là tối đa rồi. Tất nhiên, cậu có thể lấy những viên lớn hơn khi Orikuto ngừng di chuyển, nhưng không phải lượng ma thuật dùng để khống chế Orikuto của chỉ của mỗi 3 người không phải là có giới hạn hay sao?”

Tôi hiểu rồi.

Bây giờ tôi mới nhớ rằng, Andrew đã từng nói lượng ma thuật tôi có bằng khoảng cả 100 người đàn ông trưởng thành cộng lại.

“Không chỉ vậy, ở đây còn có cái hư cấu là số lượng Orikudite mà cậu có thể mang theo nữa. Hầu hết các pháp sư sẽ gặp khó khăn để lấy quặng do thể lực của cơ thể họ có giới hạn cộng thêm là họ có thể đã kiệt sức do sử dụng ma thuật của mình chỉ để khống chế Orikuto đấy, cậu thấy việc này hơi bị hư cấu không?”

Nếu là về điều đó thì, tôi đã sử dụng Warp Wing để đem hết đống này tới đấy ông chú.

“Quào, quả là Yuuki-sama không bao giờ để tôi thất vọng nhỉ”

“Rồi, có ổn không nếu ông chú mua hết chứ?”

“Rồi, không sao. Nhưng cái này khác với vụ săn bò núi, việc này sẽ cần chút thời gian để có được quyết định tốt nhất, điều này sẽ ảnh hưởng tới việc mua bán lâu dài trong tương lai đấy, haiz”.

“Đối với tôi vậy ổn rồi. Thay vào đó, tôi sẽ lượn vài vòng quanh đây, nên tôi để đống này cho ông chú nhá.”

“Ể?”

“Nà ní?”

Có cái gì mà “Ể” với “Nà ní” vậy trời?

“Yuuki-sama. Cậu có ý gì về lời vừa nói thế?”

“Ơ, ý tôi là từ bây giờ, chúng ta sẽ phải thường xuyên đi thu nhặt Orikudite không phải sao?”

“Nữa sao…Cậu muốn nói rằng cậu sẽ đi kiếm nhiều thêm nữa sao?”

“Đừng lo, tôi quen với việc này rồi nên giờ tôi sẽ đi lấy thêm một ít nữa. Helena-,Io?”

“Ồ, phải. Tôi cuối cùng đã học được cách buộc dây thừng để khai thác quặng rồi.”

“Lần này, tôi sẽ đào chúng một cách nhanh cmn gọn cho.”

Cả hai Helena và Io liền đồng thanh liên tiếp. Nhìn có vẻ như họ đã có quyết định của mình.

“Nói vậy là chúng ta sẽ đi và lấy thêm một—“

“Ể đợi cái, làm ơn đợi chút đã, Đợi chúttttttttttt” Sử dụng cả hai tay, thế là Andrew ngăn tôi một đi một cách vội vã.

Tôi tự hỏi tại sao nhờ, nhìn ông chú có vẻ có chút rắc rối.

“Sao thế? Tưởng ông chú nói là không có vấn đề gì nếu có nhiều quặng hơn mà?”.

“Ừ, đúng, tôi chắc chắn có nói là cho dù có thêm bao nhiêu lượng đi nữa, thì chắc chắn cũng bán được ngay thôi.”

“Nên sẽ không có vấn đề gì, phải không?”

“Chắc chắn là không, Chỉ là nếu cậu mang thêm một đống quặng như mẻ này nữa, nó sẽ khó cho bọn tôi cho việc trả tiền đẩy đủ cho nó. Ngay cả khi chúng ta nói chắc chắn bán được, nó sẽ cần thêm thời gian trước khi chúng ta có thể bán nó bằng tiền mặt. Và cũng cần thêm thời gian cho việc xử lí đống quặng đó. Như khi việc thương hội của tôi tập trung vào việc mua bò núi, bọn tôi luôn muốn hạn chế việc không có tiền để trả cho hàng của bọn tôi.”

Để diễn tả bằng lời thì, họ không có đủ tiền mặt để thanh toán; đó là những điều mà ông chú kia muốn nói. Tôi hiểu rằng nếu bán được thì tốt nhưng sẽ thiệt thòi cho họ khi không có đủ tiền cho công việc làm ăn tiếp theo. Đó là cách mọi thứ diễn ra…

“Ummu…”

“Chuyện đó đúng là một vấn đề nan giải.”

“Tôi đã xác nhận ra rằng một vài điều trong cuộc nói chuyện của chúng ta ngay bây giờ đây. Sức mạnh của Yuuki-sama trong việc khai thác quặng là quá lớn cho khả năng thanh toán của tôi. Trong tương lai gần, điều này sẽ lặp lại sớm trong cuộc hành trình của Yuuki-sama thôi”

“…”

Trong trường hợp của mấy con bò núi và việc khai thác Orikudite, chỉ vì mong muốn kiếm được nhiều tiền mà có lẽ tôi đã hơi quá cmn đà rồi, thấy mọe rồi…

Chắc bây giờ, tôi nên tránh săn bắt mấy con bò núi. Dường như Thương hội của Andrew không thể lấy được nhiều Orikudite như họ đã từng lấy với mấy con bò núi. Haizzz (Vậy mà tôi đã nghĩ là sẽ có nhiều thêm từ họ cơ)

“Tôi hiểu rồi, tôi sẽ giữ lại chúng, ô kê?”

Khi nghe thấy tôi nói điều đó, Andrew liền cảm thấy nhẹ nhõm hẳn.

Sau đó, Andrew đã kết thúc việc đánh giá số quặng ấy, vì vậy ông chú ấy nói rằng sẽ gửi một ai đó tới căn biệt thự để thanh toán khoản đó cho tôi, an tâm với điều đó, tôi liền phắn khỏi Thương hội.

“Quả như mong đợi từ Kakeru-san nhỉ”

Khi chúng tôi đang đi bộ cùng nhau thì, Io đến “Heave-ho.”

Một cách chắc chắn là [Cái mong đợi] của Io đang nói tới, thì khá là chút phiền đấy. Chỉ vài ngày trước, tôi đã có thể dễ dàng kiếm được từ thu nhập của mình. Nhưng bây giờ khi biết là tôi có thể kiếm được 1 tờ chỉ với 300 bạc, vậy mà tôi nghĩ tôi có thể kiếm tiền từ việc thu nhặt vé số chứ, ôi cuộc đời cứ thông tôi đau thế này…

Bây giờ tôi nhận ra rằng tôi sẽ không thể làm điều đó, thành thật mà nói nó khiến tôi có chút cảm giác bức bối trong lòng (thanh niên này nghiện chơi vé số mọe r)

“Kakeru-sama”

“Mhm? Giề đây nhờ?”

“Anh ổn với điều đó không đấy? Có muốn em giới thiệu cho anh chút thương gia từ giới hoàng gia không? >.<”

“Ý em là các thương gia làm việc trong giới hoàng gia sao?” Tôi ngừng bước và quay lại nhìn Helena.

“Vâng. Vương quốc của em có các thương gia giàu có nhất. Nhiều người nói rằng những người đó có số tài sản đủ để sánh vai với cả một quốc gia đấy. Nếu là người đó thì em không nghĩ sẽ có vấn để gì đâu”.

“Từ từ đã, một thương gia có số tài sản lớn tới mức đủ để so sánh với một quốc gia hả?”

“Như mong muốn của Yuuki-sama, em có thể giới thiệu anh với người đó.” Tôi suy nghĩ chút và sau đó gật đầu mịa luôn.

Ở một số khía cạnh nào đó, nó có thể giải quyết các vấn đề kiếm tiền của tôi mà không phải đánh đổi gì cả

“Được rồi, xin lỗi anh lại làm phiền em nữa rồi”.

“Được mà, không sao”. Helena gật đầu với nụ cười nhẹ nhàng tới mức xao xuyến lòng người. Nụ cười cô ấy sáng chói như ánh bình minh của mặt trời. Tôi tự hỏi có phải cô ấy cười vì cuối cùng đã có làm việc gì đó có ích cho tôi sao.

Ồ mai gốt, tôi nghĩ thước đo tình cảm của tôi đang tăng cmnr.

Vào buổi tối ngày hôm sau, một bữa tiệc của tôi và Io (đang nhàn nhã săn bắn bò núi) đã kết thúc và ai cũng về nhà ai nốt. Khi tôi về nhà, tôi thấy có một chiếc xe ngựa đang đỗ trước nhà tôi, đó là một chiếc xe ngựa đẹp méo khác gì trong truyện cổ tích, khẳng định chủ nhân của chiếc xe ngựa đó là thuộc về một người có địa vị rất cao trong xã hội (Tính ghi là méo khác gì mấy chiếc siêu xe bên Dubai :v)

“Chào mừng về nhà, thưa chủ nhân”

“Anh về rồi, Mio. Mà có chuyện quái gì với chiếc xe ngựa bên ngoài thế em?”

“Ê tou, có vẻ có một vị khách đến gặp ngài đấy, thưa chủ nhân”-Miu nhìn có vẻ rất bối rối.

“Là ai đó mà em không biết hả?”

“Dạ, đây cũng là lần đầu tiên em thấy người đó. Mặc dù em có nói là hiện tại chủ nhân đang vắng nhà, người đó vẫn quyết định vào đợi trong phòng khách ạ”

“Hể??”

“Ưm, chủ nhân?” Miu chỉ một cách yếu ớt thẳng về phía phòng khách.

Miu đang hành động khá kì quặc đấy-và bây giờ nhìn có vẻ còn bối rối khi đưa một vật phẩm trước mặt tôi nữa.

Nó là một chiếc bàn chải? Ngoài ra nhìn nó chất lượng vờ lêu, nó có hình dạng như một chiếc lược nhằm để chải đuôi của Miu nữa chứ. Mà khoan, hình như cái bàn chải này chủ yếu được làm bằng vàng. Nói cách khác thì nó là một bàn chải vàng theo nghĩa đen (như quả bóng vàng)

(Ơ, hàng Dubai thiệt ah?)

“Nó là đồ thật àh??”

“Nó nặng lắm đấy! hix hix!” Miu nói với hai hàng mi đang ứ nước cứ như thêm chút nữa là ào ra ngay.

“Ơ đệt, vậy nó là thật ah, ai đã đưa cho em thế??”

“Em không biết nữa. Nó chắc không phải là một thứ tuyệt vời, nhưng ở đây… bỗng nhiên em được nhận chiếc bàn chải này”.

(Không tệ, vậy là nó từ bên trong phòng khác sao)

“Hả, ý gì đây Eleanor?” Tôi nghe thấy giọng Eleanor.

(Nếu đây thật sự là vàng hay bạc, giống như một số phương pháp “Trốn luật” để cho tiện lợi ấy. Nó thường xảy với những người bảo vệ trong bữa tiệc hay cuộc họp nào đó, họ sẽ không để ngươi vào nếu không có sự hối lộ ấy, tương tự như vậy)

“Hể”

(Nhưng mà lần này nó khác với lần này. Nó là một vật phẩm, có màu vàng, hơn nữa nhìn nó có vẻ rất phù hợp cho những người ưa dùng. Nó có thể gạt phăng mọi vết rối khi chải đấy)

“Tôi tự hỏi liệu liệu có thể là ai nhờ?”

Tôi thu lại hết can đảm và bước thẳng tới phòng khách

Tôi mở cửa, khoảng khắc tôi bước vào đã có một người phụ nữ đang đợi sẵn.

Đó là một người phu nữ khoác trên mình chiếc đầm rất đẹp, rực rỡ. Nó sẽ là một sự bất cẩn khi nghĩ rằng người phụ nữ này nhìn đẹp hơn cả Công chúa Iris. Ngay khi người phụ nữ thấy tôi, cô ấy liền đứng dậy và cúi đầu rất nghiêm cmn trang.

“Rất hân hạnh được gặp cậu”

Cô ấy ngẩng mặt lên và nhìn tôi.

“Tôi đã đến đây theo lời giới thiệu của Công chúa Helena. Tôi thường được gọi là Delphina Homeros Ramanri, rất hân hạnh được làm quen với cậu.”

“Công chúa Helena?”

Ahh…Hiểu rồi. Hiểu theo mặt khác thì người phụ nữ này chính là người thương gia đó. Khoan, từ từ…cũng có thể cô ấy là trợ lí hoặc tương tự.

(Quả như dự đoán) Eleanor nói trong đầu tôi, tôi tự hỏi ý của cô ta là gì? (Khoảng khắc cô ta đề cập tới Helena, vẻ mặt cô ta dường như không thay đổi chút nào, nhưng không khí xung quanh cô ta lại thay đổi đôi chút. Ta có cảm giác cô ta đang cố gắng tìm hiểu quan hệ giữa ngươi và Helena đấy).

Cô ta đang cố gắng tiên đoán mối quan hệ giữa tôi và Helena—nhưng cô ta lại không thèm biểu hiện chút gì trên khuôn mặt của cô ta.

Tôi hiểu rồi. Có thể cô ta là người thương gia đó hoặc cũng có thể là trợ lí, nhưng tôi có thể cam đoan rằng: con người này không phải là loại người đơn giản.

Tôi đã có chút run rẩy đấy, mà chắc cũng có lẽ là do thấy quá hứng thú thôi. Mọi chuyện đang hay dần đây.

Delphina…Người đàn bà này thật thú vị đấy…