T/N LF: nhận thấy bản eng hơi nát (thiếu đoạn, dịch sai, chém gió,...) nên tôi quyết đinh try hard. Yep, đây chính là bản dịch từ raw. Fuhahaha, phục ta chưa!?
Đây là bản Eng, các bạn có thể đọc và so sánh: http://konkosite.com/M/kuishinbo-elf-chapter-45/
Có thể sẽ có sai sót, mong các bạn đóng góp ý kiến.
Chúc các bạn đọc vui vẻ!
*****
Vui quá, vui quá đi, tới giờ ăn rồi!
Vì tôi chơi đùa với mọi người vào buổi sáng, do đó tôi đã không thể đi săn hải sản được.
Kế hoạch ban đầu là sẽ làm món Teppuyaki rồi mà.
U~n,tôi có nên bắt đầu kiếm hải sản luôn không ta?
Không, vô dụng thôi.
Chúng tôi đã hoàn thành khâu chuẩn bị và việc còn lại chỉ là nướng lên thôi.
Hãy cùng thưởng thức món Teppuyaki với nguyên liệu được chuẩn bị từ trước nào!
Để thưởng thức món này cùng với mọi người, tôi đem nướng nguyên liệu trên một tấm sắt và nó tạo ra một âm thanh sống động.
Mọi người bắt đầu làm Teppuyaki.
Vẻ ngoài và mùi thơm của từng miếng thịt nướng kích thích vị giác của những người xem.
Mùi hương bốc lên khiến dạ dày đang đói của chúng tôi gào thét.
Tôi không thể chịu đựng được, tôi nhất định sẽ nhét đầy bụng với thịt. (Cảm giác nhiệm vụ)
Sau đó thì tôi nướng thịt của Butch Rabi.
Món thịt dùng để nướng này vốn rất hiếm.
Loại thịt mà không bị nhiễm ký sinh là loại thành phần nấu ăn hiếm lắm đó.
Bên ngoài trông đã hơi tái và phần nước thịt rất là ngọt.
Tuy vậy sẽ là một thất bại nếu phần trong thịt vẫn chưa chín.
Thoạt nhìn thì nó như thịt sống ý.
No đủ để gọi là "thịt tái" khi mà nhiệt độ vừa phải và umami được cho đúng cách.
Trong khi nướng thịt, tôi lấy từ "Kho đồ" một loại sốt đặc biệt.
Thành phần chính của sốt là cam.
Cam có vị chua và ngọt, nó rất phù hợp với muối tiêu trong thịt.
Tôi cho muối tiêu và vừa quay vừa nướng.
Cho thêm nước sốt khiến nó có mùi thơm và vẻ ngoài tuyệt hảo.
U~n, một màu vàng cam tuyệt đẹp!
"Itadakimasu! Ăn đây."
Chắp tay cầu nguyện. Và ăn.
Cảm ơn Butch Rabi, từ giờ thịt của mi sẽ thành máu thịt của ta, thế là *pakuri* má tôi phồng lên đầy thịt nướng.
Sau một lúc tôi cảm nhận được, vị nước thịt béo ngậy lan tỏa khắp miệng khiến tôi cực kì thỏa mãn.
Mỗi lần cắn miếng thịt lại là một khám phá mới.
Nước sốt cứ chảy ra như không có điểm dừng.
Mà lại dầu còn khiến tôi bị bẩn, như g nước sốt đã lấp đi một cách tinh tế.
Tôi muốn vỗ tay cho sự kết hợp hoàn hảo này.
"Bravo! Ooo...bravo!"
Tôi vô tình thể hiện nó ra.
Ma~a, cũng chẳng sao.
Mặc dù món thịt đã được nướng như vậy nhưng mà tôi lại ăn một cách thiếu tao nhã.
Tôi thử xiên nĩa vào một miếng thịt và ăn.
Có vẻ như phong cách ăn hoang dã kích thích tôi hơn.
Tôi không cần phải quan tâm đến phần sốt.
Nước thịt bắt đầu nhỏ giọt xuống bãi biển.
Thịt nướng sẽ không còn ngon nữa nếu nó rời khỏi vỉ nướng.
Tôi phải tận dụng từng giây mặc cho hình ảnh của tôi có bị sao đi nữa!
Để hoàn toàn thưởng thức được hương vị của nó, ăn uống thanh lịch là việc mà tôi sẽ quên đi.
Hãy nhìn cậu bé hoang dã kia đi!
Cậu ta cầm thịt nướng với bàn tay trần và ăn theo bản năng.
Nước tràn ra từ thịt! Và chảy từng dải xung quanh miệng cậu ta!
Cậu ta chỉ lo nhai *gafugafu* một cách ngấu nghiến, nuốt mọi thứ như một con thú ăn thịt.
Cậu ta sinh ra là để thưởng thức thịt!
Riot ăn đến phần thịt vai của Butch Rabi.
Phần này thì nó cực kì dai, răng cần phải chắc khỏe lắm mới nhai nổi thứ này.
Cậu ta cầm thịt bằng tay không!
Ngay cả tôi cũng thấy kiểu ăn hoang dã cũng có giới hạn.
"Oi, bộ cậu không thấy nóng à?"
"Nn? A~a, không hề. Tớ đã luyện tập rồi, nên da tớ đã dày hơn. Bây giờ tớ ổn cả...Gafugafu."
Ra là vậy, để tôi thử xem sao?
Tôi thử với miếng thịt mới nướng... và nhẹ nhàng chạm thử.
Ee, wai.
Nó nóng quá.
Cậu ta đúng là một kẻ kì lạ theo nhiều cách.
Tôi mới chỉ ăn thịt một lúc, nhưng mà tôi như phát bệnh chỉ vì ăn thịt rồi.
Do đó, tôi cho thịt Butch Rabi trộn với hành cắt nhỏ, và rồi cho thêm nửa quả ớt xanh vô rồi nướng.
Phần sốt là loại sốt daikon.
Phần nướng là phần thịt băm.
Còn phía ớt xanh, tôi sẽ không nướng, phần tiêu sẽ bị cháy mất.
"Liệu nó có bị cháy không đây? Uwa, tệ thật mà!"
Để kết thúc, tôi nhồi ớt xanh với thịt Butch Rabi, rồi rưới sốt daikon lên là hoàn thành!
Un un, trông nó ngon quá!
Tôi đâm nĩa vào miếng thịt nướng thành phẩm.
Bắt được rồi.
"Mosha, mugmugu...gokun. Ngon quá!"
Ớt xanh và thịt rất là mềm.
Nước thịt đậm đà tràn ra từ thịt nướng.
Nó át đi vị chát của ớt xanh và khiến tôi hài lòng.
Ngoài ra còn có sốt daikon với những miếng củ cải tươi.
Tôi sẽ không chừa miếng nào đâu.
"Waa, El-chan đang làm thứ gì đó nữa kìa. Cho tớ xin một miếng nha!"
Linda cũng xiên nĩa vào cho thịt nướng ớt xanh mà tôi đang nướng.
Nó còn nóng lắm đó.
Tôi đã lo là cô ấy sẽ không thích ớt xanh cơ.
Mà có vẻ Linda không phát hiện ra và tưởng ớt xanh đó là rau.
Tôi sẽ ăn kèm với nấm luôn.
Cuối cùng thì chỗ thịt cũng mất sạch.
"Món này ngon quá đi!"
Xét cho cùng thì Linda vẫn không nhận ra sự tồn tại của ớt xanh.
Hãy cho cô ấy biết nào.
"Linda, thứ rau trong đó là ớt xanh đó."
"Ể...đùa à?"
Linda không tin lời tôi, cô nhìn chằm chằm vào thứ mà cô tưởng là rau trên bàn nướng.
"Ho, đúng thật này. Tớ không để ý đó!"
Rõ ràng rồi, vì cô ấy không để ý, nên mới ăn chứ.
Vấn đề của ớt xanh là vị của nó quá chát nên không được yêu thích.
Bởi vì nó được nướng cùng món thịt nướng thơm ngon, nên những điểm mà Linda ghét đã không còn.
Thậm chí sau đó, có người còn nói "Cậu ăn cái này đi nè! Đó là Linda đang vừa vui chơi vừa ăn uống.
Bữa trưa của tôi lại biến mất! (run run mắt trắng)
"O~i, tớ tìm thấy một tòa nhà gì đó lạ lắm nè!"
Sau khi ăn xong và nghỉ ngơi cùng mọi người, Danan đột ngột quay lại và vừa chạy vừa hét lên như vậy.
"Một tòa nhà kì lạ?"
Khi Fokberto hỏi đó là loại tòa nhà gì, Danan trưng một vẻ mặt tự hào và giải thích.
"Đó là một tòa nhà kiểu Tây rất lớn...tớ có xem qua nhưng có vẻ như không có ai sống ở đó. Nếu là vậy, thì nơi đó là gì?"
Cậu ta thè lưỡi ra, và làm cử chỉ như một con ma.
Đây hoàn toàn là một Flag.
Tôi chỉ có một cảm giác tồi tệ mà thôi, do đó tôi nhất quyết không đi đâu!
"Tuy~ệt, tớ muốn đi!"
Riot tràn đầy năng lượng muốn đến tòa nhà đó.
Mặc dù cậu ta cũng chung một trải nghiệm sợ hãi giống tôi. Bộ cậu ta quên rồi à?
Nói thật thì, tôi cũng muốn thử sợ hãi một chút.
"Muốn thi gan không nào...Uu~, tớ đang phấn khích lắm đây!"
Linda dù có vẻ sợ hãi, nhưng dường như cũng muốn thử gan.
Mặt khác, Fokberto và Hitaria lại tỏ ra khá tiêu cực.
"Tại sao chúng ta không dừng lại đi? Và có thể vẫn có ai đó sống ở đó không chừng."
"...Đúng đó, nhà tớ cũng chỉ như một ngôi nhà hoang thôi nên tớ sẽ không nói gì cả."
Biết trước sẽ có người nói vậy, Danan bắt đầu nói mấy câu khiêu khích.
"Hể, mấy cậu sợ à? Vậy thì không giúp gì được rồi. Nếu cậu sợ thì cứ trốn đi nha?"
Và hơn nữa, mục tiêu khiêu khích lại là tôi.
Bikibiki! Âm thanh giận dữ như vang lên trong đầu tôi!
"Tớ sẽ đi! Đừng cản đường tớ! Danan."
"Fuynkyun...Nếu cậu mà là người khôn ngoan, thì hãy làm nó thật thông minh vào! Tớ sẽ không sợ chỉ vì vậy đâu."
"Do thế, nên tớ quyết định chúng ta hãy đi khám phá."
...Hả? Nghĩa là sao? Tôi có nói là sẽ đi đâu?
Đây là trò lừa của Danan, sau tất cả, mọi người đều sẽ nghĩ đế việc đi (lăn lộn)
"Đừng có giả vờ nữa, đồ lừa đảo! Danan!"
"Hehe, nghe tệ quá đấy. Tớ chỉ hỏi là có sợ hay không thôi mà?"
Danan thể hiện một nụ cười ác quỷ tăm tối.
Tôi sẽ không tha cho cậu đâu! Khi cậu ngủ, tôi sẽ viết từ "Thịt" lên trán cậu ta. (tấn công ban đêm)
"Thôi được rồi, đi thôi nào! Sẽ không vấn đề gì khi về trước bữa tối đâu."
Riot nói vậy trong khi nắm tay tạo thành nắm đấm.
Nhưng chúng ta chỉ kiểm tra độ gan dạ thôi mà, không phải là một trận chiến máu me khốc liệt đâu.
Cậu ta có hiểu được không?
....chắc là không rồi. (Ngạc nhiên)
Chúng tôi đi tới tòa nhà mà Danan khám phá ra.
Vì một vài lý do, tất cả chúng tôi đều mặc đồ bơi.
"Uwaa..."
Chỉ có thể thốt lên như vậy mà thôi.
Đây chính xác là nơi mà chỉ nhìn bề ngoài là biết tất cả rồi.
Vẻ ngoài tiều tụy của nó cho thấy nó đã được xây từ nhiều năm trước rồi, một khu vườn mọc toàn cỏ dại.
Một bức tượng đá to lớn nằm kia mặc dù đã không còn nguyên vẹn, ta có thể thấy những vết bẩn màu đỏ và nâu đen ở một số chỗ.
Tôi nghĩ mình đã từng thấy khung cảnh nguy cmn hiểm này trước đây.
Mặc dù đó là của kiếp trước, tôi đã chơi một video game có tên "Biological Crisis".
Tôi nghĩ chỉ là trùng hợp thôi.
Chắc chắn ai cũng sẽ phải thốt lên "Uwaa" khi nhìn thấy tòa nhà này
Có vẻ mọi người đi vào một cách chậm rãi.
"Ồ~, nơi này cũ thật đấy!"
Cậu bé người sư tử bộc lộ hoàn toàn sự háo hức của mình.
Vẻ ngoài cậu lúc này không giống như cậu ta đến đây để thi gan nữa.
Có thể hiểu từ những hành động của cậu ta.
"Ee...vậy thì, vào thôi. Ai vào trước đây?"
Cậu ta nói vậy một cách quỷ quyệt và nhìn tôi.
Rõ ràng cậu ta nhìn tôi.
Chắc chắn tôi sẽ trừng phạt cậu ta.
"Tớ sẽ phát nổ nếu tớ quá sợ, tớ không ngại đi trước đâu?"
"Cho tớ xin lỗi."
Cậu ta quỳ thế Dogeza và xin lỗi tôi.
Mọi người cùng lùi xa khỏi tôi luôn.
Chấn động của vụ nổ sẽ khiến cả bọn chết ngay lập tức luôn chứ đùa.
"Tớ sẽ đi đầu. Tớ sẽ không sống nổi nếu El phát nổ đâu."
"Sẽ an toàn hơn nếu El ở phía sau."
Dẫn đầu là Riot, tiên phong là Hitaria, Ganzurocks.
Phía hậu phương gồm Linda, Fokberto, Danan, và tôi.
Đội hình như khi đi vào Dungeon vậy, có điều là bọn tôi chỉ đi vào một lâu đài bỏ hoang mà thôi.
"Vậy, chúng ta mở cửa nhé?"
Riot giữ tay cầm của cái cửa tồi tàn, từ từ mở ra.
Cánh cửa mở một cách chậm rãi với âm thanh kẽo kẹt.
Âm thanh đó khiến tôi giật mình, và vô thức cảnh giác.
Nếu đây chỉ là một video game, tôi sẽ chịu đựng nó không vấn đề gì.
Nhưng đây là thực tế.
Sự cảnh giác của một con thú nhỏ bé trong tôi đang dậy lên.
"El-chan...chúng ta còn chưa vào mà?"
Linda che miệng cố nín cười.
Điều đó cũng làm mọi người trong đội hình cũng cười theo.
Fu, thật bất cẩn mà!
Tôi đã phơi bày hành vi kỳ lạ của mình cho mọi người thấy rồi.
Tuy giờ tuy họ có thể cười.
Nhưng mà có một thứ gì đó đáng sợ đang ở trong tòa nhà này.
Bởi vậy...có thể tôi sẽ bị "rỉ" ra mất, nên có thể cho tôi về nhà không? (đề xuất)
Có vẻ bị từ chối rồi.
Chúng tôi tiếp tục tiến vào trong một cách chậm rãi trong khi vẫn đang nói chuyện.
Lối vào đại sảnh..
Nơi đây,ta có thể thấy tàn dư của những vật trang trí trước kia.
Tấm thảm đỏ đã bị hư hai nhưng cho cảm giác nó rất cao cấp, nhưng giờ chỉ chẳng còn nữa.
"...rách rưới thật đấy."
"Uwaa...trông còn tệ hơn tớ nghĩ nữa. Kora, liệu cậu cũng nghĩ nơi đây có kho báu không?"
Huitilea và Danan chỉ về phía chỗ tới tòa nhà tồi tàn.
Trong khi chờ, tôi nâng mức cảnh giác lên mức tối đa, đôi tai lớn của tôi có thể nghe âm thanh từ mọi hướng khác nhau.
Đôi tai tôi tập trung lắng nghe, ngay cả một cuộc nói chuyện bằng tông giọng thấp ở xa tôi cũng có thể nghe thấy. Thật là hữu ích.
"Haha, tai của El-chan cứ *pikopiko* kìa, dễ thương quá!"
"Dường như cậu cũng có cảnh giác. Có tìm ra gì không?"
Phản ứng của Linda và Fokberto quá khác biệt.
Mặc dù tôi mất tập trung bởi những tiếng động khác, nhưng tôi không nghe thấy âm thanh lạ nào.
"Hiện giờ thì không có gì bất thường."
"Vậy à?...Dù sao cũng đừng mất cảnh giác."
Chỉnh lại kính của mình, Fokberto nhìn quanh.
Tuy vậy khi nhìn vào những thành viên trong nhóm vẫn vô tư ngó nghiêng, cậu buông lỏng vai và thở phào.
"Ít nhất, chúng ta nên cẩn thận một chút chứ?"
"Funkyun, có lẽ vậy sẽ tốt hơn."
Chúng tôi tiếp tục khám phá tòa lâu đài kiểu Tây này.
Tôi ước rằng mọi thứ sẽ chỉ là bài thi gan dạ mà thôi.
****
Dịch raw công nhận mệt thấy ông bà luôn.
(T/N: tặc giăng :v) (T/N: sốt làm từ tương và củ cải trắng) (SFX: nhai, nuốt) (T/N: nhắc các độc giả là cả bọn này ghét ớt xanh nhé.) (T/N: mọi khi cả hai bọn mình hay ghi là "co giật mắt trắng" nhưng khi xem qua raw mới thấy đó là một sai lầm nghiêm trọng. Hãy tưởng tượng một nhân vật chibi biểu cảm mắt tròng trắng trong khi run run đi) (T/N: yobai phiên bản ngược à...mà mình đang nghĩ gì vậy nhỉ?) (T/N: nó còn có tên khác là Biohazard, thường được biết với cái tên nổi tiếng: Resident Evil) (T/N: đoạn này từ nguy hiểm đã cố tình bị kéo dài) (T/N: cả bọn không sợ El gặp nguy hiểm, mà chỉ sợ gặp nguy hiểm vì El thôi :v)