Trans: Murasaki
- - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - -
Trong màn đêm mờ mịt… một bóng người đang di chuyển. Cái bóng đó nhanh nhẹn lẻn vào một căn lều.
Bên trong lều… có ba đứa trẻ đang say giấc.
…Mình sẽ làm được.
Mình đã luyện tập rất nhiều cho lần này. Tôi thò tay vào túi lấy ra một vật hình trụ dài. Nhẹ nhàng, không gây tiếng động… tôi rút vỏ của thứ đó ra.
Mục tiêu là…
Sau khi xác định mục tiêu, tôi đung đưa vật đang cầm trong tay.
… Đừng nghĩ xấu nhá. Đây… là một phần công việc của tớ.
Xong xuôi mọi chuyện, cái bóng chuồn khỏi lều mà không bị ai phát hiện.
Thành công mĩ mãn rồi. Tiếp theo phải để ai đó tìm ra cậu ta là xong. Kukuku… hết sức đơn giản.
----------0---------
Sáng~rồi~mọi người ơi!!
Một đêm đã trôi qua kể từ cuộc chiến khốc liệt đó. Chúng tôi đang chào đón một ngày mới.
Bầu trời xanh trên cao trong vắt không chút gợn mây. Tuyệt đẹp.
Nhưng sắc mặt các bạn học vẫn u ám. Xem ra mọi người đã chấp nhận hiện thực đau thương của tối hôm đó… kể cả tôi. Nếu nhìn thấy bầu không khí này, liệu Cua ẩn sĩ-kun có vui nổi không…
Câu trả lời là… không.
…Đúng chứ, Cua ẩn sĩ-kun?
“Oh chào buổi sáng, El.”
Riot cũng dậy rồi. Sớm lắm luôn ấy. Cậu ấy có thói quen này à?
“Cậu dậy sớm ghê Rai. Sao không ngủ thêm chút nữa đi?”
“Fuu… tớ dậy sớm để luyện tập mà. Bỏ một buổi là công sức đổ sông đổ bể hết.”
Riot vừa trả lời vừa lấy tay che miệng ngáp một cái. Sau khi bồi thêm câu “Hiếm lắm mới được ra biển”, cậu ấy chạy vụt đi. Vừa tự hỏi có nên buộc một cái lốp xe vào hông cậu ấy không, tôi bắt đầu chuẩn bị bữa sáng.
Khi có 40 người thì dĩ nhiêu khâu chuẩn bị sẽ cầu kì hơn. Tôi nghĩ mình đã thấu hiểu nỗi vất vả của các cô đầu bếp trong canteen rồi.
Bữa sáng này sẽ có bánh mì nướng kẹp trứng chiên. Ăn kèm xúc xích và cà chua cắt lát. Kết hợp với nước sốt tự làm hoặc bỏ thêm muối và tiêu cũng rất ăn ý. Fuu… bỏ riêng nước tương đậu nành thôi cũng ngon rồi.
Tiếp theo là sữa tươi… món tráng miệng là Momo-sensei.
… Mình muốn Cua ẩn sĩ-kun nếm thử những món này.
Không, giờ khóc cũng không thay đổi được quá khứ. Tôi nấu những món này để động viên mọi người mà. Người nấu cũng không được phép ủ rũ chán nản nhá, Watson-kun.
“… Thiếu rau à?... Hay luộc thêm bông cải xanh nhỉ?”
Tôi đã rất kích động khi biết thế giới này có bông cải xanh. Tôi vô cùng thích bông cải xanh. Dù không nêm nếm gia vị thì bông cải xanh vẫn ngọt và tươi ngon như thường… còn khi có gia vị thì đúng là một bầu trời đủ hương sắc vị rồi. Màu xanh mướt mát của nó cũng đẹp chẳng kém.
Tôi xắt vụn bông cải và rắc nó lên đồ ăn thành lớp trang trí… Tuyệt! Càng nhìn càng thấy ngon mắt. Lại tăng thêm giá trị dinh dưỡng nữa chứ.
Lúc sắp hoàn thành việc chuẩn bị…
“Chào buổi sáng, El-chan.”
“Chào buổi sáng… Linda.”
Hôm nay trông cậu ấy vẫn buồn bã. Không trách cậu ấy được… dù sao thì người được Cua ẩn sĩ-kun cứu giúp nhiều nhất chính là Linda. Vì đã hợp nhất linh hồn với Cua ẩn sĩ-kun nên tôi biết. Tinh thần Linda hiện đang trên bờ vực sụp đổ.
Nếu Cua ẩn sĩ-kun không ra tay kịp lúc…
Với Linda, Cua ẩn sĩ-kun còn hơn cả một ân nhân.
“…. Tớ làm xong bữa sáng rồi.”
“Uhm… Cảm ơn El-chan. Tớ sẽ ăn sau.”
Huhm, nghiêm trọng rồi đây!
Linda vốn rất thích trứng chiên. Thấy món khoái khẩu của mình mà lại hững hờ như vậy…
“Chào buổi…sá..hức…hức…ng..hức…”
“Nàyyy… Mới nhìn mặt người ta mà khóc luôn là sao vậy?”
Bình thường Tóc khoan bạc-san hay tsun tsun… song những lúc này cậu ấy lại hay mau nước mắt. Không… có lẽ tính cách cậu ấy vốn như vậy, chẳng qua do cậu che giấu quá kĩ thôi.
“Xi… Xin lỗi. Phải ha… Tớ phải chỉnh đốn lại tâm trạng mới được.”
“Vậy mới phải đó. Đây, ăn một miếng đi. Bước đầu để thay đổi tâm trạng đó.”
Sau khi nói “Cảm ơn vì bữa ăn”, cậu ấy bắt đầu nhâm nhi bữa sáng. Tốt tốt, ăn đi. Ăn ngấu nghiến đi!
Những bạn học khác cũng lần lượt xuất hiện và ăn sáng.
“Ngon tuyệt! Đúng là đồ ăn… của Kuishinbo làm mà!”
“Fuaaa! Đơn giản… mà sao đậm đà quá vậy!! Ngon khó cưỡng!”
Mấy câu khen ngợi kia nghe hơi quá rồi đó… tuy được khen đúng là sướng thật. Không uổng công tôi chuẩn bị.
Một lúc lâu sau, Riot vừa ra ngoài chạy bộ đã quay về.
“El, đồ ăn của tớ~”
“Đây đây!”
Món trứng chiên là chưa đủ nhét răng của Riot…
Tôi bỏ thêm một lát thịt hun khói chín tái thật dày vào giữa hai lát bánh nướng của cậu ấy. Chồng dưa muối lên trên lát bánh rồi bỏ thêm một lát bánh nữa. Cái này giống như chỉnh volume tới mức to nhất vậy.
…Bữa sáng mà ăn chừng này chắc dạ dày mình nổ tung mất.
Vậy mà Riot… ngốn được những hai cái?! Đùa à?!
“Măm…ưm…măm…măm…măm…..ực.. ực.. fuaa… Ngon tuyệt!”
Người ngoài nhìn cảnh cậu ấy ăn uống hăng say thế kia chắc cũng no theo cậu ấy luôn.
“Một cái nữa!!”
“Tiếp á?!”
Là cái thứ ba rồi đó!!
“Ừ thì, bánh ngon quá và tớ lại đói… Cho tớ xin thêm đi!”
Cậu ấy đã muốn thì sao tôi nỡ từ chối được! Tôi nhanh chóng chiên thêm trứng… và nướng bánh. Đồng thời rắc bông cải xanh xắt nhỏ lên bánh và chiên thịt hun khói. Sau đó cắt dưa chua thành lát mỏng… Thôi để nguyên trái luôn đi! Và để giúp tiêu hóa đồ ăn dễ hơn, tôi rán một ít khoai tây cắt lát và để lên bề mặt lớp bánh nướng. Cuối cùng xịt thêm chút mayonnaise. Woaaa… Lượng calorie nhiều khủng khiếp!
“Tuyệt hảo! Món gì đây?! Ngon đến rụng rời tay chân tớ rồi!!”
“Cậu còn đáng kinh ngạc hơn cái bánh kia đó.”
Không ngờ cậu ấy đã nhai nuốt sạch sẽ không chừa một miếng.
Các bạn tôi cũng đang ăn bữa sáng rất ngon lành.
… Ngay lúc đó, Danan – người vừa ngủ dậy bước vào.
“Chào buổi sáng, oh… mùi gì thơm vậy?”
“Chào buổ… Phụụụụt.”
Người mới lên tiếng chào Danan… phụt một tiếng phun đồ ăn ra. Tất cả đều sững sờ dán mắt vào mặt Danan.
“… Danan, cái gì vậy?”
“Trán cậu… Phụụt.”
Mọi người không thể nhịn nổi nữa và đồng loạt ôm bụng lăn ra sàn. Tất cả đều há miệng cười rộ lên.
“S-Sao vậy?! Mấy cậu….”
“Hee, hee, đừng có quay qua đây! Tớ chết mất… há há há!”
Dòng chữ “Có chuyện gì vậy?” lượn lờ trên mặt Danan. Song dù dói hay không, cậu ấy cũng ngồi xuống ăn sáng.
“Ưm, vẫn ngon như mọi ngày.”
“Không hẳn đâu~”
Danan ăn uống say sưa một hồi lâu, nhưng…
Cậu bắt đầu chột dạ trước ánh mắt của mọi người.
“Nè, mấy cậu làm gì mà nhìn tớ chằm chằm vậy… Có chuyện gì à?”
“Chẳng phải do Danan đẹp trai sao?”
Tệ rồi. Khóe miệng tôi cứ run lên liên hồi. Kiềm chế đi nào tôi ơi!!
“E-El!”
“Hic…hic…fuu…hee…hihi... HÁ HÁ HÁ!!!!!!!!!”
Ahh… tôi bật cười thành tiếng rồi. Thông cảm, nhưng… nhìn mặt cậu làm tớ không nhịn được.
Trên trán Danan… có một chữ [Thịt] to tướng.
Tôi tốt bụng đưa một chiếc gương tay cho cậu ấy.
…………
….....
….
“CÁI QUỶ GÌ ĐÂY TRỜIIIIIIIII?!”
Oooh! Câu này nghe quen tai ghê! Đúng là Danan có khác, hiểu mau thật!
“Chữ [Thịt] đó trông hoành tráng lắm, Danan.”
“… Là cậu làm phải không, El?!”
Tiêu! Bị phát hiện rồi! Cậu đoán nhanh quá đó Danan!
“Cậu là một người bạn tuyệt vời, nhưng… trán cậu không được lắm.”
“Cậu gài tớ hả El?! Sao lại chơi trò này vậy?!”
Fufu… nói là phải làm. Xin lỗi nha, nhưng… lần này ráng chịu làm vật hi sinh đi. Đừng nghĩ xấu về tớ nha.
“Khỉ thật… cậu cũng to gan quá nhỉ, dám bày trò lên con trai gia tộc Jeff! Tớ… Tớ sẽ trả đũa cậu bằng cái trán này!”
Cậu ấy quay phắt sang nhìn tôi. Ui, thiệt luôn hả?! Dù sao cậu nằm mơ cũng không bắt được tớ đâu!
“Bái bai Danan! Chúc cậu sống hạnh phúc bên mấy con bọ cánh cứng nhá!”
“Nói bọ cánh cứng là ý gì hả?!”
Tôi lập tức bỏ chạy. Danan rượt theo tôi.
Và tôi bị túm cổ lại chỉ trong 10 giây.
“Khôôông! Mọi người đang nhìn kìa!”
“Cho họ nhìn luôn!!!”
Hii~! Mặt Danan đang sáp lại gần mặt tôi…
Trán tôi và trán Danan cụng vào nhau.
“Ư ư… trán dính mực tèm lem rồi.”
“Fufufu… lần đầu của cậu đã thuộc về tớ!!”
Trên trán tôi giờ được ịn một chữ [Thịt]. Dùng bút nước đúng là thất sách mà…
Các bạn học cười phá lên.
… Ah, Linda đang cười nè.
“Danan, Linda cười rồi nè.”
“… Ooh, tớ thấy rồi.”
Phải vậy chứ, không khí sầu não ban nãy vốn không hợp với lớp này. Hãy cười lên… dù đang đau buồn hay vui sướng.
Khi tôi và Danan bốn mắt chạm nhau… hai đứa cùng nhe răng cười khúc khích theo mọi người.