Koyanagi-san to

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ma Pháp Thiếu Nữ Hệ Vật Lý Cấp S, Tuyệt Đối Không Khuất Phục Trước Cái Ác

(Đang ra)

Ma Pháp Thiếu Nữ Hệ Vật Lý Cấp S, Tuyệt Đối Không Khuất Phục Trước Cái Ác

Mạc Lưu Thập Tam Nguyệt

Đông Phương Thừa kéo người đàn ông đang muốn khóc không ra nước mắt của mình về phòng ngủ, chuẩn bị dùng hết sức lực ban ngày chưa dùng đủ lên người hắn cho thỏa thích.

86 769

The Time Mage’s Strong New Game ~I Returned to the Past To Rewrite It as the World’s Strongest

(Đang ra)

The Time Mage’s Strong New Game ~I Returned to the Past To Rewrite It as the World’s Strongest

Sakaki Mochimaru

Trong khi được người dân thị trấn ca ngợi là một anh hùng bí ẩn, Chrom vẫn tận hưởng cơ hội được sống lại cuộc đời mình, cùng với những người anh đã cứu.

2 25

Ẩm Thực Dã Ngoại Tại Dị Giới Với Kỹ Năng Không Tưởng

(Đang ra)

Ẩm Thực Dã Ngoại Tại Dị Giới Với Kỹ Năng Không Tưởng

Ren Eguchi

Mukouda Tsuyomi, một chàng trai Nhật Bản hiện đại được triệu hồi sang thế giới của kiếm và ma thuật... Cứ tưởng sẽ có những chuyến phiêu lưu vĩ đại đang chờ đợi mình nhưng thực ra Makouda chỉ là một t

141 736

Long Tộc

(Đang ra)

Long Tộc

江南

Tác phẩm truyền tải thông điệp rằng, dù có là một "đứa trẻ thất bại", thì cuộc đời vẫn luôn tồn tại những khả năng khác. Ai cũng có thể trở thành anh hùng.

62 667

魔術師クノンは見えている

(Đang ra)

魔術師クノンは見えている

南野海風

Trên đời này có thực sự tồn tại việc nhân sinh của 1 ai đó thay đổi hoàn toàn chỉ vì 1 câu nói.Kunon grion , kẻ mang trong mình lời nguyền khiến cậu bị cướp đi thị lực từ lúc được sinh ra với 1 cái tê

175 4864

TS Medic's Battlefield Diary

(Đang ra)

TS Medic's Battlefield Diary

Masa Kitama

Một cựu game thủ FPS chuyên nghiệp (♂) tái sinh trong một thế giới kỳ ảo có chút phép thuật… Chỉ để biết rằng thứ chào đón anh không phải là một cuộc sống như mơ, mà là một chiến trường lầy lội đầy đạ

68 825

WN - Chương 3.1: Koyanagi-san và gã đàn ông tệ hại(1)

“Không ngờ cậu hồi phục nhanh hơn tôi tưởng đấy.”

Vừa giải quyết xong đống công việc, tôi ngồi một mình ở khu nghỉ giải lao, nâng ly cà phê thay cho rượu mừng thì bị gọi với giọng điệu như thế.

Thì ra là Kanbara gã đồng nghiệp lạnh lùng từng mặc kệ lời than vãn của tôi rồi bỏ tôi lại ngoài trời lạnh ở Shinjuku mấy hôm trước.

“Nếu cậu tưởng tôi sẽ suy sụp đến mức không gượng dậy nổi thì ít nhất cậu cũng nên xin lỗi vì không ở lại đến sáng với tôi.”

Mà thôi, nhờ cái bản tính lạnh lùng đáng ghét ấy mà tôi mới có cơ hội gặp được Koyanagi-san, nên cũng xem như huề cả làng dù chuyện nào ra chuyện nấy.

“Không ngờ chỉ nghe đến từ ‘nhậu nhẹt vì công việc’ thôi mà cô vợ đã ghen đến mức như thể mọc cả sừng. Dù vậy, nếu đem so một mái ấm có cô vợ dễ thương đang chờ ở nhà với một gã đàn ông lớn tuổi rồi mà còn không biết cách vượt qua thất tình… thì tôi vẫn sẽ chọn về với vợ .”

Ờ, biết rồi. Nghe mà phát ngán.

“Lần nào có dịp gặp vợ cậu, tôi sẽ thủ thỉ vào tai cô ấy ‘‘Chính vì cô mà chồng cô cứ từ chối nhậu nhẹt với đồng nghiệp, giờ bị mất điểm trong mắt sếp rõ đấy’, được chưa.”

“Không đời nào tôi để hai người gặp nhau đâu.”

Chán thật. Đúng là bị vợ dắt mũi đến tội nghiệp… nghĩ lại hồi chưa cưới, cậu ta là đứa suốt ngày lôi tôi đi nhậu đến phát mệt còn gì.

“Mà thôi, nếu trông tôi có vẻ ổn thì chắc là ổn thật rồi. Chính tôi cũng thấy mình quên được nỗi đau nhanh hơn tưởng tượng.”

Tất nhiên, phần lớn là nhờ Koyanagi-san.

“Ồ? Nghe vậy là có người mới rồi hả?”

“Ai biết được.”

Tôi đâu có nghĩa vụ ngồi giải thích từng li từng tí cho cậu ta.

“Ừ thì, cậu là cái gã từng hẹn hò với ‘‘người đàn bà thép’’ kia mà chắc cảm giác cũng khác tôi.”

‘‘Người đàn bà thép’’ không chỉ Kanbara, mà hầu như ai trong công ty cũng gọi cô ấy là vậy. Dù có là người yêu cũ nên thiên vị, hay cay cú vì bị đá đi nữa, thì tôi vẫn thấy cái biệt danh đó hợp đến khó tin.

Người ta bảo cô ấy vô cảm, chẳng bao giờ biết đang nghĩ gì.

Người ta bảo cô ấy ăn nói cộc lốc, chẳng có chút gì gọi là dễ thương.

Người ta bảo ngoài công việc ra thì gần như không hé miệng.

Nói chung, một người phụ nữ chẳng có lấy chút hấp dẫn nào, công việc thì giỏi thật nhưng lại quá khó gần.

Vậy nên, lúc tôi bảo với Kanbara rằng “cô ấy tỏ tình nên tôi đồng ý quen thử” và cậu ta đã sốc không nói nổi một câu.

Nhưng mà, quay lại chuyện chính

“Cậu nói gì mà thất lễ thế. Tôi cũng tổn thương đàng hoàng đấy chứ. Chỉ là may mắn thay, tôi quên được nỗi đau ấy mà thôi.”

“Vậy thì tốt. Thôi thì đợi đến khi đồng hồ kiên nhẫn của vợ tôi được reset thì ta lại… Ể?”

“Ể gì?”

Tôi vừa định hỏi rằng, có phải trong khu nghỉ có con hamster nên mới hét “げっ歯類 (loài gặm nhấm)” không đấy? thì Kanbara đã cao chạy xa bay.

Và rồi, gần như đúng lúc Kanbara rời đi, một người khác bước vào khu nghỉ. Nhìn thấy người đó, tôi lập tức hiểu ra ý của Kanbara.

À ha… đúng là kiểu “げっ”(thôi chết rồi)thật rồi.”

Iijima Kyoko bạn gái cũ của tôi đang đứng đó với tách cà phê trên tay.

Nếu chỉ lướt qua thì còn có thể giả vờ không thấy, nhưng khổ nỗi ánh mắt chúng tôi lại giao nhau một cách hoàn hảo. Thế là không thể trốn được nữa rồi. Tôi đã sai ở đâu vậy? Có phải vì lỡ tám chuyện với Kanbara quá lâu? Hay vì dại dột ăn mừng một mình ở cái chỗ như thế này? Hay là… ngay từ lúc bắt đầu hẹn hò với cô ấy?

“Lâu rồi không gặp, Iijima-san.”

Không còn cách nào khác nên tôi đành cất lời trước. Giá mà cô ấy cứ phớt lờ tôi như một “nữ thần thép” thật sự thì còn đỡ, nhưng tôi biết rất rõ rằng cô ấy là một sinh vật có cảm xúc.

“Trông cậu có vẻ khỏe nhỉ, Oki.”

Trong công ty thì không nói làm gì, chứ ở ngoài đời hai đứa từng gọi nhau là “Kyoko” với “Kodai” đấy vậy mà bây giờ không khí lại khô khốc đến mức này. Nếu tôi là người ngoài, chắc chắn tôi đã chuồn từ lâu. Về điểm này thì Kanbara quả là lựa chọn đúng đắn. Dù vậy, tôi vẫn sẽ gọi điện đến bộ phận hành chính xin số nhà cậu ta và bịa ra vài lời như “chồng cô đang ngoại tình đấy” hay gì đó cho bõ ghét. Tôi không có nhân từ đâu.

“Không hẳn vậy đâu. Nói cho cùng thì lý do cũng chẳng cần đến tận 17KB để giải thích. Chỉ cần 6 byte là đủ (giả vờ khỏe).”

Tôi cũng bất ngờ khi giọng mình lại đanh đá đến thế, nhưng tôi nghĩ mình có quyền như vậy. Hồi xưa cô ấy từng bảo “cái kiểu nói chuyện châm chọc ấy của anh thật khó ưa”, nhưng tôi không quan tâm nữa. Nếu điều đó có thể khiến cô bực thì càng tốt.

“Cậu còn giận sao? Nếu vậy thì lúc đó nên phản bác lại đi chứ.”

Giọng cô ấy vẫn y như đàn ông, đều đều không cảm xúc. Hồi mới quen, tôi từng thấy cái sự lạnh lùng ấy là “ngầu”, là “có khí chất”, vậy mà giờ chỉ còn thấy một người phụ nữ vô cảm.

“Dù tôi có nói gì thì kết quả cũng vậy thôi, đúng không? Với lại, sau khi đọc xong cái đó thì tôi cũng nguội hẳn rồi, chẳng còn muốn níu kéo gì nữa.”

Tôi nhận được email đó ngay trước khi ngủ. Phải mất một lúc mới đọc xong, rồi ngẫm nghĩ cho tới sáng luôn. Nói thật thì tôi xứng đáng được khen vì vẫn đi làm đúng giờ.

“Thảo nào cậu chỉ nhắn lại đúng 12 byte.”

Chắc cô đang mỉa mai tôi vì chỉ trả lời đúng một câu: “Tôi hiểu rồi.” Tôi biết rõ tật nhướng nhẹ chân mày phải mỗi khi cô muốn châm chọc người khác Biết thì biết, nhưng tôi ước gì có thể quên ngay đi cái thứ kiến thức vô dụng này.

“Nếu cô mong đợi một phản hồi lãng mạn nào đó thì… đúng là đáng ngạc nhiên thật.”

Tôi đưa tách cà phê đã nguội ngắt lên miệng. Dở tệ. Công ty nên thay nhà cung cấp đồ uống ngay lập tức.

“Ra vậy… cũng phải thôi.”

Cô ấy nói vậy, nhưng tôi chẳng thể đoán nổi trong lời đó chứa đựng cảm xúc gì. Tôi cũng không hiểu nổi lý do thực sự khiến cô gửi cái email đó, hay là cô cảm thấy đau lòng, oán hận ra sao về chuyện chia tay. Nhưng suy cho cùng, chuyện đã kết thúc rồi, có nghĩ thêm cũng vô ích thôi.

Mà, chỉ có một điều… chỉ một điều thôi, bất chợt nảy lên trong đầu tôi.

Một câu hỏi không lời giải, bất lịch sự và chẳng thay đổi được điều gì, kể cả có hỏi thẳng thì cũng chỉ tổ làm mọi chuyện tệ hơn.

Liệu cô ấy có từng thật lòng yêu tôi không nhỉ?

Mấy câu kiểu “tôi không nghĩ anh lại là người như vậy” là một kiểu chia tay phổ biến, nhưng cái mail cô ấy gửi đến đã vượt xa mức đó. Nó không chỉ là thất vọng mà giống như phủ định toàn bộ con người tôi từ đầu đến chân. Nếu nói là “yêu quá hóa ghét” hay “ánh hào quang đã phai màu” thì còn dễ chịu. Đáng tiếc, tôi biết quá rõ rằng cô ấy là người thông minh. Cặp mắt quan sát sắc bén, đầu óc phân tích nhanh nhạy chẳng trách gì cô đã leo đến chức cao ở tuổi này.

Với một người như vậy, đáng lẽ cô đã có thể đánh giá tôi ngay từ trước khi yêu, phải không? Đã có thể gạt tôi qua một bên với lý do “một thằng đàn ông phiền phức”, đúng không?

Tất nhiên là tôi không nói ra miệng. Một câu hỏi vừa xúc phạm những gì đã xảy ra, vừa phủ nhận toàn bộ khoảng thời gian bên nhau là điều tối kỵ, không hợp với đạo lý chút nào.

Thế nhưng..

"Đi đây. Phí thời gian quá."

Khoảnh khắc nghe thấy câu đó, có thứ gì đó trong tôi như gãy vụn.

Phí thời gian? Cô nói vậy thật sao?

Những sở thích khác biệt đến mức tưởng chừng không thể dung hòa, tôi đã cố tìm điểm chung như thế nào. Khi chỉ có hai đứa, tôi đã cố gắng ra sao để duy trì cuộc trò chuyện mà cô chẳng bao giờ tự mở lời. Đến cả chuyện "liệu cô ấy có khái niệm về tình dục không" tôi cũng từng vò đầu bứt tai nghĩ đến, rồi cuối cùng khi mời lên giường lại căng thẳng y như một thằng nhóc cấp hai…

Tất cả những kỷ niệm đó lướt qua tâm trí. Phải, là tôi tự mình cố gắng, chẳng ai bắt buộc cả. Nên đòi hỏi điều gì đó từ cô có lẽ là điều ngu xuẩn… Nhưng tôi đã có cái gọi là "tình cảm" làm nhiên liệu để chịu đựng mọi thứ đó.

Tôi đã từng yêu Iijima Kyoko đến mức như vậy.

Giờ thì chẳng còn nhớ nổi mình yêu vì điều gì nữa rồi.

"Cho tôi hỏi một câu được không?"

Thế mà, tất cả những cảm xúc ấy lập tức bị đập tan.

Cho đến lúc nhận được tin nhắn đó, tôi chưa từng cảm thấy có bất cứ dấu hiệu nào. Là thật đấy. Cô ấy chưa từng cho thấy mình dần xa cách, còn từng hứa "mùa xuân này mình đi du lịch nhé" cơ mà?

Ai mà biết được chứ. Nếu có ai nói họ biết trước thì tôi đề nghị người đó viết sách cẩm nang yêu đương ngay đi, tôi đảm bảo nó sẽ bán chạy nhất.

Vì với tôi, cuộc chia tay này đúng là như sét đánh giữa trời.

Chuyện chia tay thì tôi chấp nhận được. Tôi đã tự thuyết phục mình rằng "chuyện đó cũng chẳng còn cách nào khác". Nhưng lý do chia tay thì tôi hoàn toàn không hiểu nổi đúng là thứ người ta gọi là vô lý, nhỉ, Iijima-san.

"……Cái gì?"

Vậy thì, một lần thôi cũng được, tôi được phép hành xử không đúng đạo lý, đúng không?

Tôi có quyền nguyền rủa một lần thôi, đúng không?

À không, biết đâu đây là sự thật, chứ không phải lời cay độc. Vì nếu thật sự là vậy rằng dù quen tôi hay chia tay tôi, cô chẳng hề cho thấy chút cảm xúc nào…

"Ngay từ đầu, cô chưa từng yêu tôi chút nào, đúng không?"

Ngay khoảnh khắc đó, một thứ chất lỏng nóng tạt thẳng vào mặt tôi.

Thứ chất lỏng nhỏ giọt làm mắt cay xè, kèm theo mùi thơm nồng của cà phê xộc vào mũi.Phải mất mấy giây tôi mới nhận ra mình vừa bị hắt cả ly cà phê vào mặt.

"Đúng là sỉ nhục lớn nhất đời tôi…"

Trên gương mặt đỏ bừng và ánh mắt hoe đỏ ấy là một vẻ đau buồn đến cùng cực biểu cảm mà tôi chưa từng thấy bao giờ. Nhưng chỉ thoáng chốc sau, cô ấy lại trở về với vẻ mặt lạnh như thường lệ.

"Chết đi."

Nói rồi, cô ném cái ly giấy về phía tôi như một đòn kết liễu, rồi quay người bỏ đi.

"…Haha."

Tôi tựa lưng vào tường, bật cười như thằng ngốc..

Một phần trong tôi cảm thấy vui vì đã có thể làm cô ấy tổn thương thật sự và rồi lại khinh bỉ chính mình vì cái sự bẩn thỉu đó.

Tôi thấy mừng vì biết được rằng, hóa ra cô ấy từng yêu tôi, tôi thấy bản thân mình thật đáng thương vì còn lưu luyến thế này.

Tôi thuyết phục được mình rằng chia tay là đúng đắn nhưng cùng lúc cũng trở thành một thằng khốn phản bội mọi đạo nghĩa.

"À à, đúng là tệ hại thật."

Phải rồi, tôi đúng là tệ hại. Tệ hại thế này nên mới bị đá chứ sao.

Cô ấy đã đưa ra lựa chọn chọn đúng đắn.

chơi chữ tôi dịch cái deo gì day